Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?

Chương 19

Tác giả: Jill Mansell

Mười phụ nữ, một trong số họ đang tổ chức mừng sinh nhật ba mươi tuổi. Mười quả bóng bay hê li màu hồng kim loại. Mười cái mũ cao bồi hồng phản quang lung linh. Tuy nhiên, câu hỏi là cô có thể nhận ra họ trong đám đông hay không?

À, nhìn kìa, đẹp chưa, họ kìa! Khi tới chân đường Công viên ở trung tâm Bristol, Cleo đi chậm lại và dừng xe bên ngoài Hippodrome. Khi ta lái một cái xe limo dài màu hồng sáng thì người khác sẽ chú ý. Mọi người đang vây quanh nhìn cái xe. Ai đó có thể coi là hơi lòe loẹt nhưng chỉ để cho vui vẻ thôi mà. Nếu đó là điều khách hàng muốn – và họ trả khá tiền để được lượn lờ trong cái xe đó – thì có hại gì đâu.

À, ngoài trừ tác hại nó có thể gây ra cho màng nhĩ của người lái xe.

Gắng hết sức, Cleo leo ra khỏi xe, bữa tiệc với bóng bay, mũ cao bồi, và những đôi giày cao gót nhọn hoắt đã tăng tiến thành một loạt những tiếng la hét the thé. Về tuổi thì nghe họ giống mấy đứa trẻ mười ba hơn là phụ nữ ba mươi, nhưng đó là hiệu ứng chiếc Chrysler 300C dài màu hồng Barbie thường tạo ra.

“Xin chào các cô gái.” Cô mở cửa xe để họ vào. “Mọi người đều vui vẻ chứ?”

“Cóóó!”

“Úi dà!”

“Ôi trời ơi, các cậu nhìn này!”

Tiếng the thé vui mừng tràn ngập bên trong chiếc limo khi họ phát hiện ra thảm chàm lấp lánh, đèn nhấp nháy, và những sợi dây sáng nhiều màu, ti vi và máy xem DVD. Họ bu khắp các ghế ngồi như những kẻ ba hoa, rú rít vì những ngôi sao trên trần xe, xô đá và thùng đĩa DVD.

“Pretty Woman!” Cô có sinh nhật hôm nay la lên sung sướng, giật lấy cái đĩa khỏi hộp nhét vào đầu máy.

Thực tình, cần gì phải để nhiều đĩa để họ lựa chọn nhỉ? Lần nào cũng là Pretty Woman. Nếu Cleo được chọn bộ phim này làm đề tài chính, thì chắc cô có thể thắng trong chương trình Mastermind cũng nên.

“Ơ trời đất, không thể tin được.” Một lúc sau, một trong mấy cái mũ bị ngả ra sau và người đội cái mũ đó bắt đầu cười. “Là cậu phải không? Misa!”

Ôi đừng. Tim chùng xuống, Cleo bắt gặp cặp mắt trang điểm đậm của người bây giờ cô mới chú ý.

Tầng tầng lớp lớp mascara. Phấn mắt màu vàng óng, lông màu tỉa rất kỹ, son màu be, và viền môi hơi đậm hơn. Mái tóc màu vàng sáng chải ngược lên, móng tay cắt tỉa kiểu Pháp, váy vàng bó sát, và đôi xăng đan buộc dây.

Kiểu tóc mới, vẫn kiểu cười ta-hơn-người như xưa.

Nghĩ lại lúc chọn lựa ai sẽ phải làm việc này tối nay mà xem. Shelly đã nói, “Chọn đi. Bữa tiệc sinh nhật ở Bristol hay tiệc độc thân ở Weston?”

Cũng chỉ vì đã tới bữa tiệc độc thân tuần trước và cũng nên thay đổi, Cleo nói, “OK, em sẽ tới bữa tiệc sinh nhật.”

Nếu cô tới bữa tiệc kia thì cô đã có thể tránh cuộc đối mặt chẳng hay ho gì này.

Cô gái sinh nhật, tên là Jen, tỏ vẻ tò mò. “Chuyện gì đó? Hai người biết nhau à?”

“Từ lâu lắm rồi.” Mandy Ellison tự mãn. “Tớ và cô ấy học cùng trường.”

Và chúng tôi ghét nhau.

“Misa, cái tên thật lạ! Có phải tiếng Tây Ban Nha không?”

“Đó chỉ là cách bọn tớ gọi cô ấy thôi,” Mandy nói. Giơ tay và nhại giọng Cleo lúc mười lăm tuổi, cô ta hào hứng kêu lên, “Me, Sir! Me, Sir!”

Những người khác đổ gập người xuống cười. Phải tỏ ra chuyên nghiệp, thật chuyên nghiệp. Không được phản ứng.

“Cậu có nhớ chuyện đó không?” Mandy đang lúc hứng. “Cậu đúng là đứa mọt sách! Bọn tớ cứ đùa cợt về cậu suốt.”

Cleo cười xa xăm, như thể cô chẳng nhớ gì mấy về những ngày ấy. “Mọi người ngồi thoải mái không? Tốt lắm. Các cô thắt dây an toàn lại nhé.”

“Rồi sau đó, cậu trở thành lái xe. Bao công ăn học mà thế đấy!”

OK, cô không còn là con mọt sách với lý do đầu tiên là vì bị trêu đùa quá đáng. Hơn nữa, làm tài xế thì có gì sai cơ chứ? Cleo lịch sự nói, “Các cô đã sẵn sàng đi chưa?”

Những người khác cùng reo lên nói, “Rồồồồồi!!!”

Mục đích chọn thuê một chiếc limo một đêm là để gây ấn tượng với càng nhiều bạn bè và người thân càng tốt. Điều đó có nghĩa là lái xe quanh Bristol với càng nhiều tiếng ồn càng tốt, dừng lại ở vô số các quán rượu và quầy bar, khoe với mọi người là bạn đã tới, rồi nốc cạn vài ly trước khi quay lại xe đi tới địa chỉ tiếp theo trong danh sách.

Mấy người này rất ầm ĩ với mức đề-xi-ben tăng lên sau mỗi lần dừng lại. Tới điểm thứ năm thì tất cả đều bất kham.

“Thế Misa này, cậu vẫn chưa kết hôn hả?” Ngồi sau Cleo, Mandy kéo cái cửa sổ ngăn giữa hai người ra.

“Không, và tên tớ là Cleo.”

“Clee-oh.” Mandy nhấn mạnh để trêu cô. “Không có con hả? Không có chàng trai nào à?” Cô ta đợi cho tới khi Cleo gật nhẹ. “Trời đất, cậu không sợ bị ế chồng à? Tớ và Gary đã cưới nhau tám năm rồi. Shania năm tuổi và Brad ba tuổi. Gary kiếm cả đống tiền, nên tớ không phải đi làm. Mà cậu phải đến xem nhà tớ. Một căn nhà riêng năm phòng ngủ ở Bradley Stoke. Bọn tớ có hai cái BMW giống nhau với biển số đặt riêng. Ổn quá phải không?”

“Rất tốt.” Họ đang tới đường Whiteladies, đến quầy bar Henry Africa. Tự cười một mình, Cleo nhận ra thật lố bịch khi Mandy thấy cần phải khoe khoang, mà chắc chắn trong danh sách những thành tích cô ta đạt được luôn phải có biển số xe đặt riêng.

“Ừ, chúng tớ rất hạnh phúc. Thế cậu đang ở đâu?”

“Đồi Channings.”

“Ôi trời! Không! Vẫn ở đó à?” Mandy khanh khách cười nghi vực. “Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc kiếm sống cho ra hồn à?”

Tại sao, tại sao cô không chọn bữa tiệc độc thân ở Weston?

“Tất nhiên là không,” Cleo nói. “Tớ thích sống ở đây.” Và thường thì cô thích công việc của mình. “OK, đến nơi rồi. Quán Henry Africa.”

Tới nửa đêm, họ đã tới được làng Clifton, đường công viên, quảng trường Berkeley và Waterfront, trước khi quay lại đường Whiteladies với nhiều quán bar nhộn nhịp. Đây là bến đỗ cuối cùng tối nay và Cleo đang đếm ngược từng phút một. Những thành viên khác trong bữa tiệc thì rất ổn, nhưng Mandy Ellison cứ lải nhải và hễ có dịp là tọc mạch.

Có điều cô ta có còn là Mandy Ellison nữa đâu. Cô ta bây giờ là Mandy Ross, kết hôn với anh chàng Gary hoàn hảo, là mẹ của hai thiên thần hoàn hảo, sống cuộc sống hoàn hảo…

Không giống Cleo Quinn độc thân chẳng được ai thương, chẳng có gì như cô cả.

Đợi sau tay lái trong chiếc limo, Cleo quan sát một nhóm huyên náo có vẻ là sinh viên đang lảo đảo muốn vào quán Callaghan bên kia đường, nơi Jen và những người khác đang ngồi thu lu trong đó. Gã bảo kê bên ngoài cửa không cho đám sinh viên vào. Rồi cô kinh ngạc khi thấy một đôi loạng choạng bước ra ngoài, tay quấn lấy người kia. Ra tận phía xa, mục đích của họ đã rõ ràng. Người đàn ông đẩy cô gái sát vào tường, tay hắn sờ soạng khắp nơi trên người cô ta và miệng hắn dính chặt vào miệng cô ta.

Cô gái hôn lại hắn nhiệt tình chính là Mandy.

Hơ! Cleo nhìn chằm chằm cả hai người, như bị mê hoặc. Họ ăn cháo lưỡi và quấn lấy nhau như hai đứa thiếu niên. Một lúc sau, e bị phát hiện, Mandy lùi ra, và với lối suy nghĩ của kẻ đã say bí tỉ, kéo hắn đi dọc đường khoảng năm mét tới cửa một quán hàng.

Rồi tiếp tục cuộc chinh phục với sự tài tình của một bác sĩ quân y khám xét tân binh. Đổi lại, cô ta gợi ý cho hắn thọc tay ra sau chiếc váy vàng để cởi nút áo ngực.

Chao ôi, cuộc hôn nhân hoàn hảo của Mandy là thế này sao?

Oái, với cái quần lọt khe bé xíu thế mà Mandy không thấy khó chịu sao?

Rồi số còn lại trong bữa tiệc đi ra tìm cô ta. Khi họ ùa ra khỏi quán, một trong số mấy sinh viên không được phép vào bên trong đùa nghịch giật lấy cái mũ của Jen. Jen chạy đuổi theo cậu ta, lộc cộc giày cao gót trên vỉa hè. Nhìn thấy đôi kia đang quằn quại nơi lối vào cửa hàng, cô đứng khựng lại hét lên một tiếng điếc tai.

Cleo quan sát Mandy giật nảy mình đầy tội lỗi, trong bộ dạng say Tequila, cố che giấu mặt của người đàn ông bằng cách gí sát đầu hắn vào ngực cô ta. Từ chỗ này trông hắn giống như đang ho thành cơn. Có lẽ hắn bị ngợp trong bộ ngực của Mandy. Đột nhiên Mandy nảy người lên sợ hải, đẩy hắn ra xa mạnh quá đến nỗi hắn ngả đập lưng vào cửa. Cô ta đang hét lên, giật lùi lại, loạng choạng trên vỉa hè, tay giơ ra, ngón tay trông như vuốt thú.

Ôi trời đất, hắn vừa nôn vào người cô ta.

Những người khác trong đám đó cũng kinh hoàng tương tự rồi lảo đảo. Sau đó, họ thấy chiếc limo phía bên kia đường, và hoảng sợ như một đàn vịt con đang đi tìm mẹ, họ đi thành hàng về phía đó.

Mà, vì họ đều say bí tỉ, nên đó là một hàng zigzag ngả nghiêng. Với Mandy, vẫn la hét, đi cuối cùng.

Cleo lập tức ra khỏi xe. Nhìn gần, chiếc váy vàng bị vấy bẩn lỗ chỗ.

“Để tớ vào, để tớ vào!” Mandy rùng mình khiếp sợ. “Thằng khốn đó… nhìn xem hắn đã làm gì này.”

“Cậu không vào trong xe với bộ dạng đó được.” Cleo lắc đầu nói. “Không thể được.”

“Cậu phải cho tớ vào!”

“Không, tớ không thể.”

“Thế tớ còn biết về nhà bằng cách nào?”

Một trong số mấy cô kia nghèn nghẹt nói, “Taxi có được không?”

Jen nhăn mũi. “Chẳng taxi nào nhận chở chị ấy đâu.”

“Mẹ kiếp,” Mandy rống lên. “ĐƯA TÔI VỀ NHÀ!”

“Cô ấy có thể gọi cho Gary, bảo anh ta đến đón mà.”

“Ừ,” Mandy khịt mũi, “làm như anh ta sẽ đến ấy.” Cô ta xoay qua Cleo, mặt đau khổ. “Tớ xin mà, nhé. Để tớ vào.”

“Chỉ khi cậu bỏ cái váy đi.”

“Hả?”

“Nếu cậu cởi nó ra thật cẩn thận,” Cleo nói, “và không để tí nôn nào dính vào người, tớ sẽ cho cậu vào xe.”

Mandy lắc lư rồi nhíu mày. “Thế cái váy sẽ về nhà bằng cách nào?”

“Nó không về. Cậu sẽ vứt nó vào thùng rác đằng kia.”

“Cậu đùa đấy à? Cái này giá ba trăm bảng đấy.”

“Được.” Cleo nhún vai. “Giữ nó lại đi. Nhưng cậu sẽ phải đi bộ về nhà.”

Bên kia đường, gã đàn ông gây ra mọi rắc rối lảo đảo bước trên vỉa hè. Mandy, mascara nhoe nhoét, lúc này tỉnh rượu nhanh như sáo bèn thở dài thất vọng và rít lên qua hàm răng nghiến chặt, “Thôi nào, cởi ra hộ chị.”

Chần chừ, Jen bước tới cởi khóa từ đằng sau. Chiếc váy trượt xuống vai Mandy rơi xuống đất quanh chân cô ta. Mandy rít lên một tiếng khi nhận ra áo nịt ngực không cài và ngực đang thỗn tha thỗn thện.

Những kẻ qua đường cười nhạo và huýt sáo khi nhìn thấy cô ta run rẩy trong chiếc quần lọt khe hoa hoét và đôi giày cao gót. Cleo, thích thú khi thấy vết da nhăn – cảm ơn Chúa! – mở cửa chiếc limo và nói vui vẻ, “OK, mọi người cùng vào nào. Đến giờ về rồi!”

“Gary sẽ phát điên lên mất,” Mandy rên rỉ. “Anh ấy mua cái váy đấy cho chị nhân dịp Giáng sinh.”

“Cứ nói với anh ấy là không phải lỗi tại chị.” Jen nhìn lại vẻ không hài lòng. “Chị đâu biết là thọc lưỡi xuống họng hắn sẽ làm hắn buồn nôn.”

Mandy nheo mắt lại. “Được rồi, được rồi. Gary không cần phải biết chuyện đó.”

Lương tâm lại nhắc nhở Cleo. Đôi khi, chỉ đôi khi thôi, cô ước mình không có nó. Thở dài, cô vòng ra phía sau xe mở cốp. Chuẩn bị cho mọi tình huống – hầu hết thôi – cô cất mấy cái túi ni lông đen đựng rác trong ngăn nhỏ bên cạnh. Nhẫn nhịn, cô đưa một cái túi cho Mandy và chỉ vào thùng rác. “Đi đi, lấy nó ra khỏi đó rồi cho vào đây.”

“Cảm ơn,” Mandy lầm rầm khi làm xong và cái túi rác buộc thật chặt được tống vào cốp xe.

Đó có phải là chiến thắng về tinh thần không? Cleo nhún vai nói, “Thực ra tớ không nên làm vậy. Thế này là trái với quy định của công ty.” Cô dừng lại rồi nói thêm với nụ cười hồn nhiên, “Nhưng là bạn cũ từ thời phổ thông thì phải như thế chứ đúng không?”

Bình luận