Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?

Chương 39

Tác giả: Jill Mansell

“Khổ thân anh quá.” Fia nhăn mặt thông cảm khi taxi nảy qua gờ giảm tốc khiến anh phải hít mạnh vào. “Anh có chắc là anh không muốn hủy buổi này không?”

“Không, không. Tôi không sao đâu. Không thể để người ở đài thất vọng được.” Ash lắc đầu. “Họ cần bài phê bình của tôi. Mà thôi, chúng ta cũng gần tới nơi rồi.” Thực ra thì cơn đau đã dịu hơn lúc trước. Mấy viên thuốc đủ loại đã làm tê liệt nó một cách hiệu quả. Có vẻ như chúng còn làm đầu óc anh mụ đi nữa; anh mơ hồ cảm thấy như đang bơi dưới nước, nhưng cảm giác tương đối thú vị. Thư giãn. Như thế cũng tốt. Anh còn nghĩ được ra những thứ hóm hỉnh để nói với Fia, đây là lần đầu tiên anh làm được thế. Dù không phải lúc nào anh cũng buồn nói ra, nhưng ít nhất chúng cũng đã ở trong đầu anh.

Và đôi lúc anh nghĩ đến những thứ chẳng hóm hỉnh tẹo nào nhưng chúng cứ tuôn ra.

Ôi dào. Không sao, ít nhất họ cũng nói chuyện được đôi chút, cũng còn hơn là ngồi trong bầu im lặng khó xử. Một cú nảy qua gờ giảm tốc nữa làm anh gập người. “Tôi thực sự hy vọng đây không phải những cơn đau đẻ đầu tiên. Tôi không muốn đẻ ở giữa rạp hát.” Chết tiệt, câu đó không buồn cười. Sao anh lại nói thế chứ?

Fia hùa theo anh, “Vậy hơi lộn xộn.”

“Rồi tôi sẽ phải đặt tên cho nó là Butterfly. Thế thì tệ thật,” Ash nói. “Nhất là nếu đó là con trai.”

Khi hai người tới rạp hát, Fia giúp anh nhẹ nhàng ra khỏi ghế sau taxi.

“Đây, giữ tay tôi này,” cô đưa tay ra, quả là ý kiến tuyệt vời.

“Trời đất, đáng ra tôi phải nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi!”

Fia nhìn lúng túng. “Nghĩ đến cái gì cơ?”

“Không có gì.” Cảm giác bồng bềnh lại quay lại, óc anh như đang trôi nổi trong hộp sọ. Cả hai rềềềềề rềềềềề cùng đi lên từng bậc thang. “Chúng ta giống như đôi già ấy nhỉ. Có nghĩa là tôi sẽ không đẻ con đâu. Đừng lo.” Ash nói với một cặp vợ chồng đi trước khi họ quay lại nhìn cậu, “Trước đây tôi là phụ nữ, đã chuyển giới, nhưng giờ đang muốn đổi trở lại. Đấy là vấn đề của phụ nữ chúng mình nhỉ? Không tự quyết định được cái gì cả.”

“Nghe này, chúng ta không phải làm thế đâu.” Fia dừng ngay lại. “Anh có vẻ hơi…”

“Làm sao đó. Tôi có vẻ làm sao đó. Tôi biết, và tôi xin lỗi, nhưng tôi đảm bảo với cô là tôi không sao cả.” Anh quay đi nháy mắt với một bà cụ đằng sau. “Và tôi không say đâu, nếu đó là điều bà đang thắc mắc, thưa bà. Có thể chỉ là mấy viên thuốc.”

Bây giờ đến lượt bà cụ thấy sốc. Fia nói chắc chắn, “Anh ấy không dùng thuốc phiện đâu.”

“Hầy, tôi thích được cô bảo vệ lắm. Như một bậc thầy. Ha, hay là một bà thầy! Quyến rũ ghê cơ.” Thoáng nhận ra là chỉ định nghĩ trong đầu như vậy thôi nhưng đã lỡ nói to ra rồi, Ash sửa lỗi bằng cách hất đầu về phía bà cụ và đập đập vào tay áo của Fia. “Cô ấy là đầu bếp rất giỏi, bà biết không? Với món khoai tây nướng đoạt giải Oscar.”

Khi cuối cùng họ tới được chỗ ngồi, Fia thì thầm, “Anh dùng thuốc phiện đấy à?”

Tối nay trông cô tuyệt đẹp. “Không không không không không…” Khi đã lắc đầu bên này sang bên kia thì anh không dừng lại được nữa. “Chỉ là, cô biết đấy, là thuốc giảm đau thôi.”

“Loại mạnh à?”

“Chắc vậy. Nhưng tôi không sao.”

Người đàn ông bên cạnh cậu nói, “Suỵt!”

“Hả? Cái gì cơ?” Chỉ về phía tấm màn nhung đỏ, Ash nói, “Buổi diễn chưa bắt đầu mà.”

“Anh nói hơi to quá,” Fia thì thầm vào tai anh.

Trời đất, cảm giác thật tuyệt vời. Cô có thể thì thầm bên tai anh mãi mãi vẫn chưa đủ. OK, có thể anh nói hơi to, nhưng ngay sau khi buổi diễn bắt đầu, anh sẽ im lặng. Quay sang người đàn ông bên phải, Ash nói vẻ kiêu căng. “Tôi được phép nói to. Tôi là nhà phê bình nghệ thuật cho tờ Thời báo Chủ nhật. Nên về cơ bản thì,” anh nói thêm, “tôi muốn nói to thế nào kệ tôi.”

… tiếng nhạc xa xăm vút lên phía xa… giọng hát cao líu lo… rồi xúc cảm, tràn trề xúc cảm… ôi…

… thêm tiếng nhạc… những giọng khác nhau… dày vò con tim… aaa…

… tiếng trống… vang rền… nỗi đau tuyệt vọng… tiếng người nức nở… oái… rồi tiếng nhạc xa xăm lớn dần… dừng lại đi mà…

… tiếng vỗ tay… hò reo… mỗi lúc một lớn hơn… ôi trời đất ơi, im đi…

“Hả? Có chuyện gì thế?” Mở choàng mắt, Ash cố ngồi thẳng dậy trên ghế. Một cơn co thắt nghiến chặt cột sống của anh, kéo giật anh lại. Ngơ ngác vì tiếng vỗ tay, anh nói, “Buổi diễn bắt đầu à?”

“Kết thúc rồi.”

“Hả?”

Fia vẫn mải vỗ tay. “Thật tuyệt vời đúng không?”

Đầu óc mụ mẫm của Ash đang cố sắp xếp các chi tiết. Ôi không, đừng bảo là anh đã bỏ lỡ cả buổi diễn nhé, xin đừng nói vậy. Nhưng sao Fia lại hỏi anh có thấy vở diễn tuyệt vời không?

Rồi anh thấy là cô đang nói với người phụ nữ ngồi bên trái cô, chứ không phải với mình. Huých cô một cái, anh hỏi, “Có phải tôi đã… ngủ quên không?”

“Phải rồi.”

“Ôi trời.”

“Anh còn ngáy nữa.”

“Không!” Anh cảm thấy người vừa nóng vừa lạnh vì xấu hổ.

Người đàn ông bên phải anh nói lạnh tanh, “Ồ đúng thế đấy.”

Ash muốn chết. “Nhiều lắm không?”

“Anh có bị đau xương sườn không?” Fia nói.

“Hả?” Ấn xương sườn kiểm tra, Ash phát hiện ra đúng là bị đau thật.

“Mỗi lần anh bắt đầu ngáy,” Fia giải thích, “Bọn tôi lại chọc anh một cái.”

“Bọn tôi?”

Người đàn ông ngồi bên phải nói, “Chúng tôi thay phiên nhau.”

“Ôi không.” Lòng Ash lại thắt lại thêm khi anh nhìn thấy một vệt ướt nhỏ trên vai chiếc áo khoác màu kem của Fia. “Đừng nói đó là do tôi gây ra nhé.”

Fia nhìn xuống vết ướt. “Ồ đúng rồi, anh có nhỏ dãi tí chút. Không sao cả.”

Anh đã dựa vào người cô và ngả đầu lên vai cô. Điều đó đúng là tham vọng cả đời anh. Vậy mà anh lại không hề biết.

“Thật có lỗi quá.” Chưa đủ bẽ bàng, cơn đau lúc trước bị làm tê đi giờ quay trở lại còn dữ dội hơn. Anh phải nhờ Fia đỡ mình đứng thẳng dậy khi khán giả bắt đầu ra khỏi rạp hát.

Fia không khó chịu về chuyện cái áo khoác; cô có thể giặt máy được mà buổi diễn Madame Butterfly thì quá tuyệt vời. Đó có thể không phải những giờ phút tuyệt nhất của Ash, nhưng việc anh ngủ gật đâu phải lỗi của anh. Mà trước buổi diễn anh thật buồn cười, khác hẳn mọi lần vẫn đối xử với cô. Thường thì anh lầm lì, xa cách và thiếu thân thiện cơ…

Họ ra tới phòng giải lao và Ash bật điện thoại lên. “Giờ mới nói thì ích gì.” Đọc lướt qua tin nhắn, anh giơ ra cho cô xem: “Cuối cùng cũng nhớ ra – viên màu cam đó là thuốc an thần. Cực cực mạnh!!! Yêu con, Mẹ xx.”

“Anh uống thuốc đó à?” Nhìn nét mặt anh Fia bật cười. “Ai bảo uống thuốc kê cho người khác cơ.”

“Mẹ bảo tôi là nó sẽ giảm đau.”

“Ờ, rõ là nó cũng có tác dụng đó. Anh ngủ một lèo đến hết buổi.”

“Fia? Là cô đó à?”

Fia dừng khựng lại, chút tóc gáy dựng lên trước giọng nói mà vừa nghe cô đã nhận ra ngay. Trong một thế giới hoàn hảo thì cô muốn sẽ không bao giờ phải nghe thấy giọng nói ấy một lần nữa hơn.

Cô từ từ quay lại đối mặt với bà mẹ chồng cũ. “Xin chào, Vivien.”

“Chà chà, thế giới thật nhỏ hẹp! Thật vui khi gặp lại cô ở đây!”

Điều này kể cũng hơi mỉa mai, Fia thấy vậy, vì cô mới là người vốn thích opera và nhạc cổ điển, trong khi Vivien chưa bao giờ tỏ ra thích thể loại này. Nhưng để lịch sự, cô nói, “Bác có khỏe không?”

“Khỏe lắm, khỏe lắm. Vẫn bận đào tạo nhân viên mới trong cửa hàng.” Đây là một trong những Nhận xét Chua cay của Vivien, nhấn mạnh vào sự phiền phức Fia gây ra khi cô bỏ đi. “Còn Will cũng rất ổn, xét về mọi mặt. Nó tìm được một cô bạn gái đáng yêu, con bé hay đáo để!” Tức là cô, Fia, khiến họ thấy mệt mỏi và có khi còn không xứng với con trai bà ta. Cặp mắt cú vọ đánh màu tím nhạt tia thấy Ash liền mở to nhận ra. “Cậu có phải người đã ngủ trong buổi diễn không? Cái người đã ngáy ý?”

“Có lẽ tôi đã gà gật một hai lần,” Ash nói. “Ở những đoạn không hay.”

Vivien nhìn cậu ngờ vực. “Ôi trời đất, mà hai người là một cặp à? Fia, đây là… bạn trai mới của cô đấy à?” Vừa nói bà ta vừa săm soi Ash từng tí một, từ vẻ đờ đẫn của Ash đến cái áo khoác nhàu nhĩ, từ mớ tóc cần chải gấp đến mấy cúc áo sơ mi căng ních. Cánh mũi bà ta nở ra và miệng bà ta bắt đầu rúm ró, cứ như bà ta nóng lòng gọi điện báo cho Will về cái tên xí trai hơn hẳn mà cô con dâu cũ đang hẹn hò. Kết luận rõ ràng là: Sau khi bỏ con trai tôi, đây là gã tốt nhất cô có thể hẹn hò đấy ư?

Còn Ash, thậm chí còn chưa gặp bà ta bao giờ, biết rõ mười mươi trong đầu bà ta đang nghĩ gì.

“Thực ra Fia đi cùng tôi vì chiếu cố đấy thôi. Vợ yêu của tôi tối nay không đi được.” Sau khi giả giọng ê a của giới thượng lưu, anh giơ tay ra chờ bắt tay Vivien. “Chào bà. Tôi là Humphrey Twistleton-Jakes. Buổi diễn tối nay dở quá nhỉ, bà có thấy vậy không?”

“Ta phải đi thôi,” Fia nói. “Xe đang đợi ở ngoài kia.” Cười với Vivien khi đi qua bà ta, cô chỉ vào Ash nói tự hào, “Anh ấy là nhà phê bình nghệ thuật của tờ Thời báo Chủ nhật đấy.”

“Rồi, xin lỗi cô lần nữa nhé.” Lúc họ về tới Đồi Channings, cảm giác bồng bềnh lại quay lại với Ash. “Đúng là khủng khiếp toàn tập.”

“Không đâu. Tôi vui lắm.” Vui hơn rất nhiều so với cô mong đợi nếu nói một cách chân thành. Fia nói, “Khuôn mặt của Vivien lúc chúng ta bỏ đi ấy – bà ta hoàn toàn tin anh – đó là một trong những giây phút tôi yêu thích nhất trong đời.”

Vươn người ra trao một nụ hôn tạm biệt tử tế với Fia thì sẽ tuyệt lắm. Nhưng (a) anh không thể với tới chỗ cô mà không làm mình đau đớn kinh hồn, và (b) anh vẫn chưa đủ dũng cảm để thử. Thay vào đó, anh nói, “Tôi chưa bao giờ thích chồng cô khi anh ta còn đi lại với Cleo.”

“Tôi biết, chị ấy có bảo tôi. Tôi chỉ có thể nói là anh ta giả bộ rất tài và cả hai bọn tôi đều bị mắc lừa. Hoặc là có lẽ cả hai bọn tôi đều rất kém cỏi khi chọn đàn ông.” Fia cười nhẹ, bồn chồn gõ vào tay nắm cửa. “Nên tôi muốn thay đổi điều đó, xử lý cho xong chuyện của mình.”

Trong đầu Ash có một tiếng nói đang la lớn, “Tôi có thể giúp cô làm điều đó, hãy để tôi giúp cô thay đổi!”

“Thực ra thì anh có thể giúp tôi được đấy,” Fia nói và trong một thoáng cậu nghĩ mình đang nằm mơ, hoặc là cô đọc được ý nghĩ của cậu, hoặc cậu đã chẳng may nói ra câu đó… “Anh biết Johnny đúng không? Anh ấy hẳn phải nói chuyện với anh về… anh biết đấy, chuyện này chuyện nọ, trong khi hai người chơi bi-a với nhau. Anh ấy thích những phụ nữ thế nào?”

Ash thở ra chầm chậm. Tiếng gì thế nhỉ? À phải rồi, tiếng niềm hy vọng của anh vỡ vụn rơi xuống đất.

Cậu lắc đầu. “Tôi không biết. Xin lỗi.”

“Ồ.” Fia có vẻ thất vọng. “Thôi, dù sao cũng cảm ơn anh tối nay. Còn lúc anh phải viết bài phê bình, cứ nói là cô diễn viên đóng Butterfly thực sự là ngôi sao tương lai, anh chàng đóng Pinkerton diễn rất đạt, còn dàn dựng sân khấu thì rất hoành tráng.”

“Cảm ơn.” Ash gật đầu. Anh đâu có cần phải phê bình vở kịch; chẳng ai bắt anh viết gì cả.

“Mong rằng lưng anh sẽ chóng hồi phục. Chúc anh may mắn!”

Anh không thể hôn cô. Mà Fia cũng không hề có ý định hôn anh. Quan sát cô ra khỏi xe taxi và nhè nhẹ vẫy tay với mình, Ash nói, “Tạm biệt.”

Có nhiều hơn một loại nỗi đau.

Bình luận