Abbie đang giúp một phụ nữ còn phân vân lựa chọn trong số các chủng loại đèn vườn năng lượng mặt trời đang bày ở đó thì thấy Magda tinh nghịch thông báo, “Ôi chà, nhìn xem anh chàng lực lưỡng đẹp trai nào đang tới kìa?”
Đó là Tom. Ngay cả sau bao nhiêu năm, sự xuất hiện bất ngờ của anh vẫn làm tim cô xáo động. Nở nụ cười rạng rỡ, cô giơ tay lên vẫy rồi mới nhận ra anh không nhìn về phía mình. Mà tập trung chú ý vào một chỗ khác…
Ôi trời đất…
Tới gần Des ở giữa cửa hàng, không chậm lại một giây, Tom thu tay lại vung một cú đấm thật mạnh có thể khiến cho vận động viên quyền Anh Ricky Hatton phải kính nể. Des đổ gục xuống như bao cát. Những phụ nữ đứng gần đó hét lên; chưa bao giờ có chuyện tương tự như vậy xảy ra ở Trung tâm Trang thiết bị Vườn Kilgour.
Tom không nói một tiếng. Cũng không thèm liếc quanh một lần nào trước khi quay lưng bỏ đi. Tất cả mọi người đều sốc, mắt mở tròn xoe còn mồm thì há hốc. Người ta nín thở khi Des lê mình ngồi dậy, máu mũi rỏ tong tong xuống sàn gạch.
Rồi từ từ, từng người một, quay mặt lại phía Abbie. Nỗi sợ hãi thắt chặt bụng cô lại và mật đắng dâng lên họng cô khi cô thấy nét mặt họ thay đổi, từ ngạc nhiên chuyển sang khó hiểu đến nghi ngờ rồi nhận ra rằng, về logic, rất có khả năng chuyện này liên quan tới cô.
Sự yên lặng kinh ngạc chuyển sang ồn ào, tiếng người nói rì rầm. Mấy người đứng cạnh giúp Des đứng dậy, đưa anh giấy ăn để cầm máu và lau dọn đống nhem nhuốc dưới sàn.
“Đã ai gọi cảnh sát chưa?” Người nói câu này với giọng the thé lo lắng chính là người phụ nữ phân vân mua bóng đèn năng lượng mặt trời. “Phải gọi cảnh sát!”
Máu tươi vẩy khắp chiếc áo carô xám Des đang mặc khi anh ta lắc đầu. “Không, không, đừng làm vậy.”
Abbie thấy như có nhiều người hơn quay lại nhìn cô với đủ cấp độ buộc tội và ngờ vực khác nhau. Phản ứng của Des khẳng định những nghi ngờ lúc trước của họ là đúng.
Magda nói, “Abbie? Thế này là thế nào? Chuyện gì đang xảy ra thế?”
“Em… em không biết.” Má cô nóng quá, cô cảm thấy như chúng sắp cháy bùng lên.
Hàng lông mày rậm của Huw dựng đứng lên khi anh ta giúp Des đứng dậy. “Cậu có cần gọi xe cứu thương không?”
“Không, thật đấy, không cần đâu.”
Abbie cố nuốt nhưng miệng cô khô khốc. Tay cô run lên. Cô cần nói chuyện với Tom, cô cần phải giải thích.
“Thôi nào cậu, phải rửa sạch đi.” Lúc này Huw nhận trách nhiệm đưa Des đến chỗ cầu thang.
“Ừm… để tôi đi gặp Tom.” Có phải cô đang gọi với theo họ không? Nghe không giống giọng cô tí nào.
Des quay lại gật đầu. Như người máy, Abbie đi ra cửa. Cô phải tìm cách giải quyết chuyện này, giải thích rằng cô đã không…
“Chị đi cùng em,” Magda tóm cánh tay cô.
“Không cần đâu, chị không phải làm vậy.”
“Em định làm thế nào chứ, đi bộ về à? Thôi nào, để chị chở em về.”
Về tới Đồi Channings đã thấy chiếc xe tải phủ bụi màu xám bạc của Tom đỗ bên ngoài nhà.
“Để chị vào cùng em.” Magda nói giọng chắc chắn.
“Không, đừng chị.” Họ không hề muốn có người chứng kiến chuyện này.
“Cậu ta đã đánh em bao giờ chưa?”
“Chưa!”
Magda nói nghiệt ngã, “Mọi chuyện đều có lần đầu tiên. Cậu ta cũng chưa bao giờ đánh Des cả.”
“Tom không phải người như vậy.” Trong lúc loạng choạng ra khỏi xe, Abbie muộn màng nhận ra rằng nếu vô tội hẳn cô đã nói, “Tại sao Tom lại đánh em chứ? Em chẳng làm gì sai cả.”
Quá muộn rồi. Hít một hơi thật sâu, cô mở cửa.
Đồ là lượt, đồ là lượt ở khắp nơi. Phòng khách bị phủ kín quần áo; còn có cả một cái váy cưới đăng ten màu ngà trên cửa sổ, lủng lẳng vắt qua thanh rèm. Georgia không ở nhà, ơn trời. Chỉ có Tom đứng quay lưng lại phía cô, hai tay khoanh chặt trước ngực, cả người toát ra vẻ tức giận.
Đây là điều cô đã lo sợ bao tháng trời nay. Giờ thì nó đã xảy ra rồi. Và đã quá rõ tại sao anh lại biết.
“Làm sao cô dám?” Giọng Tom run lên giận giữ. Anh chầm chậm quay lại nhìn cô. “Làm sao cô dám chứ?”
Abbie nổi xung. Không báo trước, nỗi sợ hãi chuyển thành thách thức. “Làm sao em dám à? Nhìn xem anh vừa làm cái gì kìa!” Lời nói cứ tuôn ra, một cách chống trả tuyệt vọng. “Nếu anh muốn nói về chuyện này thì anh đã có thể hỏi em rồi em sẽ kể hết với anh. Sẽ chỉ là chuyện giữa hai chúng ta.” Móng tay cô bấu chặt vào lòng bàn tay và cô thấy buồn nôn, bởi vì từ nay cuộc đời cô sẽ khác. “Nhưng ôi không, anh phải đến chỗ em làm gây chuyện, rồi bây giờ thiên hạ đều biết.”
“TÔI KHÔNG QUAN TÂM.” Tom, dù chưa bao giờ cao giọng, gầm lên, “TÔI MUỐN THIÊN HẠ BIẾT HẾT! CÔ VÀ DES KILGOUR… HAI NGƯỜI ĐÃ CÙNG NHAU…”
“Em không ngủ với anh ta.” Abbie bật nói, sợ hãi trước cơn giận dữ của chồng. “Chỉ là một đêm bình thường thôi, em tưởng anh ngoại tình và em đã rất buồn…”
Cửa trước mở tung ra và Georgia nói to, “Sao có bà nào cứ nấp nấp náu náu trong cái bụi cây bên dưới cửa sổ nhà mình ấy nhỉ?” Rồi con bé xuất hiện trên ngưỡng cửa phòng khách và vẻ mặt nó biến đổi khi nó nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Ánh mắt con bé chuyển từ người này qua người khác và Abbie đoán được ai đã kể cho Tom.
“Hay lắm.” Abbie lắc đầu với Georgia.
Georgia giận giữ nói, “Cái gì cơ? Không phải cháu. Cháu không nói cho bố biết.”
Tom nhìn con gái mình hoài nghi. “Chờ đã. Ý con là con biết chuyện này à? Con biết chuyện về Des Kilgour à?”
“Hắn ta tới đây một lần, và cả hai người đều không biết là con ở nhà. Con nghe thấy hết mọi chuyện. Abbie bắt con hứa không được nói cho bố biết. Ôi bố, con xin lỗi…”
Georgia làm cho mọi việc không thể tệ hơn. Mà con bé đang nói dối; chắc chắn nó đứng sau chuyện này. Abbie hỏi, “Thế thì là ai chứ? Nếu đó không phải cháu?”
Georgia kiên quyết. “Làm sao cháu biết được? Có lẽ chính là cái bà trốn ngoài bụi cây ấy.” Sải bước ra mở tung cửa sổ, con bé nói thẳng thừng, “Nào, có phải là cô không?”
Nghe lén chuyện người khác vẫn luôn là sở trường của Magda. Đứng từ từ dậy, chị ta phủi lá rơi trên tóc. “Tất nhiên không phải tôi rồi. Chúng tôi đến hôm nay mới biết chuyện này.”
“Đó là vì chẳng có chuyện gì để biết cả,” Abbie nói.
Tom nói cụt lủn. “Magda, ra khỏi đây đi.”
“Đừng có đánh cô ấy đấy,” Magda cảnh báo lúc quay đi.
Khi chị ta đã lái xe đi, và Georgia đã đóng cửa, Abbie nhìn Tom nói, “Vậy ai nói cho anh biết?”
Tom lấy một mảnh giấy gập lại từ trong túi quần jean ra. “Cái này được nhét trên kính chắn gió.”
Chân vẫn đang run, cô sang bên kia phòng cầm lấy tờ giấy. Bằng chữ viết hoa, người vô danh đó viết: TỪ MỘT NGƯỜI BẠN NGHĨ RẰNG ANH NÊN BIẾT LÀ VỢ ANH ĐANG NGOẠI TÌNH VỚI DES KILGOUR. TB: ĐÂY KHÔNG PHẢI TIN ĐỒN. ĐÂY LÀ SỰ THẬT.
“Nhưng đây không phải sự thật.” Abbie nuốt khó nhọc; cô còn phải nói như vậy bao nhiêu lần nữa? “Không có chuyện gì xảy ra cả, em thề đấy.”
“Cô ở với hắn qua đêm,” Georgia xía vô. “Trên giường hắn ta. Cô không thể nói là không có chuyện gì xảy ra được.”
Có phải con bé viết tờ giấy đó không? Để Tom phát hiện ra, nhưng nó vẫn khăng khăng nó không phải kẻ mách lẻo?
“Không có chuyện tình dục.”
“Nhưng cô đã hôn hắn ta.”
“Nghe này, cô muốn nói chuyện riêng với Tom. Cho cô với bố cháu một chút riêng tư được không?
Bất cứ một người bình thường nào cũng sẽ ra ngoài. Nhưng Georgia, không phải người bình thường, lắc đầu. “Không. Cháu cứ ở đây. Nhìn xem cô đã làm bố cháu ra nông nỗi nào đây.”
Gần như không thể nhận ra Tom được nữa, mặt anh dữ tợn và mắt đơ dại. Tất nhiên Georgia đứng về phía anh, bảo vệ anh.
“Hãy để em giải thích mọi chuyện,” Abbie cầu xin, nhưng anh đã giơ tay lên.
“Cô đã lừa tôi. Cô đã giữ bí mật với tôi, làm những trò có trời mới biết được, vậy thì làm sao tôi có thể tin lời cô lúc này chứ?”
Đó không phải là cãi cọ; mà là cả thế giới của cô đang tuột khỏi tay. Abbie bật nói, “Đó là từ hồi anh đi câu cá, em tìm thấy lá thư… con bé gửi.” Cô chỉ về phía Georgia, nó phản ứng lại như vừa bị tát.
“Vậy là lỗi của cháu phải không? Ồ không, cô không thể đổ hết lỗi cho cháu được, chỉ vì cô bị bắt quả tang!”
“Nghe này, em chỉ đang cố kể cho anh nghe chuyện gì xảy ra thôi.” Giọng Abbie cao vống lên. Sự can thiệp của Georgia là điều cô không hề muốn.
“Thôi không cần đâu.” Tom nhìn cô kinh tởm trước khi quay đi. “Khỏi rách việc. Bởi vì tôi không muốn nghe.”
“Em có chắc là không phiền không?”
“Tất nhiên là không rồi!”
“Em thật sự chắc chứ?”
“Thật mà.” Làm sao cô có thể thấy phiền khi chị gái cô chuyển đến ở cùng chứ? Cleo mang một cốc trà tới bên Abbie, lúc ấy vẫn đang rất khủng hoảng. Tối nay khi cô đi làm về thì mọi sự đã rồi, Abbie đã có mặt ở trong nhà chiếm lấy cái phòng trống. Bởi vì ở lại nhà của chị không còn là lựa chọn nữa.
Khi nghe xong lý do, Cleo rất ngạc nhiên. Thật phi thực tế, giống như nghe Abbie thông báo là chị muốn làm phi hành gia và sẽ đi tập huấn với NASA vậy.
Nhưng đó là sự thật. Dù không thể tin được, nhưng đúng là bà chị cô đã vướng vào một chuyện, dù ngắn ngủi, với Des Kilgour. Và anh chàng này, trái ngang sao đó, lại đang yêu chị.
Và có thể còn đang bị vỡ mũi.
Mọi chuyện dần rõ ràng.
“Chị không thể ở lại. Không thể.” Đau khổ nhắc lại, Abbie tiếp tục. “Không thể ở với hai người về cùng một phe đấu lại chị. Phải rồi, với Georgia thì đây đúng là giấc mơ thành hiện thực còn gì. Nó đã đạt được ước nguyện. Từ nay trở đi sẽ chỉ còn bố con nó ở với nhau, không còn mụ đàn bà đau khổ hay rên rỉ cứ làm nó mất hứng nữa. Em biết không, chắc chắn con bé đã để tờ giấy đó lên kính chắn gió xe Tom. Chị đã cố gắng hết mình đối xử tốt với nó mà nó trả ơn thế này đây. Mà làm sao chị lại tin nó cơ chứ.”
Đã mười một rưỡi. Cleo hoàn toàn kiệt sức sau ngày dài làm việc. “Nhưng nếu không phải con bé thì sao?”
“Còn ai vào đây được nữa? Des chưa nói với bất kỳ ai. Và chị cũng vậy. Bởi chị biết đó là cách an toàn duy nhất.”
“Nhỡ ai đó trông thấy chị thì sao?”
“Nhưng chính thế đấy, họ không trông thấy. Họ không thể, vì chẳng có gì để nhìn cả!”
Không thể đáp lại câu đó. Cleo nói, “Em không đoán được chuyện xảy ra thế nào. Nhưng em chắc chắn Tom sẽ tới đây thôi. Chị biết anh ấy yêu chị đến mức nào mà.”
“Chị không nói cho anh ấy biết về Des vì chị không muốn làm anh ấy buồn. Và giờ thì chị đã làm cho mọi chuyện còn tồi tệ hơn hàng triệu lần.” Lệ trào khỏi mắt Abbie, nhỏ xuống cùi tay cô. “Anh ấy không còn tin chị nữa. Sự tin tưởng đã mất. Mà em biết Tom kiêu hãnh thế nào rồi. Trời đất, xin lỗi em…”
“Không sao đâu. Để em làm cho.” Cúi người xuống nhặt những mảnh vỡ của cốc trà yêu thích, Cleo quỳ gối xuống đúng vũng trà đổ và đồng thời làm đứt ngón tay vì một mẩu sứ vỡ. Máu trào ra rơi xuống sàn.
“Xin lỗi em, để chị giúp em dọn dẹp…”
“Thôi, không sao, thật đấy.”
“Chị không thể tin được chuyện này lại xảy ra.”
“Abbie, chỉ là cái cốc thôi mà.”
“Ý chị không phải vậy. Chị đang nói về cuộc đời chị. Cuộc đ…đời ngu ngốc vô vọng của chị…”
Mười một giờ ba mươi lăm phút. Cleo giật một nắm giấy ăn từ cái hộp Abbie đang dùng hết dần, và bắt đầu lau dọn chỗ đổ vỡ. Đêm nay rồi sẽ dài, rất dài.