Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?

Chương 8

Tác giả: Jill Mansell

Abbie đã chuẩn bị không ngừng cho giây phút Tom quay về, suy nghĩ xem sẽ phải nói gì, nhưng khi Tom quay về thật thì cô không cần phải nói gì hết.

Tiếng chìa khóa Tom xoay trong ổ, va li, thùng lạnh, và cần câu thả xuống giữa lối đi vào, rồi anh lớn tiếng, như mọi lần, “Chào em yêu, anh về rồi.”

Đó là cách họ vẫn đùa nhau, cách anh chào cô, và mỗi lần chào như vậy, Tom lại thay đổi một giọng địa phương khác. Hôm nay, vì sau một chuyến câu cá, đó là giọng xứ Ai Len, và để chứng minh – vì có những giọng khó có thể nhận ra ngay được – anh thêm, “Quỷ thần thiên địa ơi, ngoài giời đêm naaiii lạn phát coóng.”

Mỉa mai ở chỗ nghe giọng anh vui vẻ hơn so với biểu hiện của anh hai tuần qua. Có phải vì anh được ở bên con gái dịp cuối tuần không?

Rồi Tom xuất hiện ở cửa bếp và nét mặt anh liền thay đổi. Ngay lúc anh nhìn thấy cô ngồi đó, anh đã hiểu.

Abbie biết trông cô thật khủng khiếp nhưng cô không quan tâm. Chính anh đã gây ra chuyện này. Là lỗi của anh nên cả ngày hôm nay cô như cái xác run rẩy, mắt đỏ, miệng khô và ngực đau vô bờ.

“Ôi trời ơi.” Mặt anh biến sắc. Tay vuốt quanh cằm chưa cạo râu, anh lắc đầu. “Làm sao em biết được?”

“Ý anh là Georgia à?” Abbie không còn nhận ra được giọng mình nữa; rõ ràng cô không tin là mình đã nói những từ này. “Con gái… của anh ư?”

Tom thở hắt ra. “Ôi trời. Con bé đến nhà mình à? Anh đã bảo nó không được làm vậy mà. Abbie, anh rất xin lỗi. Anh đã định nói với em…”

“Đã định à? Có thật không? Anh tử tế đến buồn nôn!.” Tiếng cô lại lớn hơn, Abbie nhận ra anh đang tiến lại gần, hai tay mở rộng. Cái ghế đổ RẦM một tiếng khi cô đứng phắt dậy. Giật lùi lại vấp phải mấy cái chân ghế đang chổng ngược lên trên, cô hét lên, “Tránh xa tôi ra! Làm sao anh dám chứ! Anh thực sự nghĩ là tôi muốn anh lại gần tôi à?”

“Nhưng…”

“Ô kìa, Abbie có hơi giận một chút,” Abbie cố tình nhại giọng. “Không sao đâu, rồi sẽ giải quyết được nhanh thôi, chỉ cần ôm hôn một lúc là sẽ ổn thôi mà.”

Tom đứng khựng lại giữa bếp. “Nghe này, anh đã nói là anh xin lỗi rồi mà. Anh biết em sẽ cảm thấy tức giận. Chính vì thế trước đây anh mới không nói cho em biết. Anh đang nghĩ xem làm thế nào để cho em biết theo cách nhẹ nhàng nhất.”

“Chà, cứ như là người hùng ấy nhỉ!” Cô thấy sự hối lỗi trong mắt anh và ngạc nhiên khi anh đưa ra lý do như vậy.

“Abbie, anh cũng sốc chẳng khác gì em cả. Anh vẫn không thể tin được chuyện này đã xảy ra.” Tom lắc đầu. “Nhưng anh hứa là chúng ta sẽ vượt qua chuyện này. Nhưng chúng ta phải cùng cố gắng.”

“Anh nghiêm túc thật đấy à?” Trời đất, anh không hề biết là cô cảm thấy thế nào à? “Tom, làm sao tôi có thể tin anh được nữa? Cuộc hôn nhân của chúng ta là một sự giả dối. Có lẽ những người đàn bà khác sẽ chịu được những gì anh làm, nhưng tôi không chịu được. Với tôi thế là hết. Nhìn anh thôi tôi đã cảm thấy buồn nôn… Tôi không bao giờ muốn anh chạm vào tôi nữa!”

Tom nhìn cô chằm chằm. “Abbie, thế không phải chút nào.”

Không phải? Không phải à?Nỗi tức giận sôi sục trong người cô. Sáng nay cô đã hứa với Des Kilgour là sẽ không nói với Tom về chuyện đêm qua, nhưng có lẽ cô chẳng cần phải giữ bí mật gì nữa. Cô suýt nữa đã ngủ với Des để trừng phạt Tom, bằng cách trả đũa với hy vọng cô sẽ cảm thấy đỡ hơn. OK, kế hoạch đó đã không thành, nhưng cô đã ở cả đêm với anh ta và nếu chuyện này có thể làm Tom cảm thấy đau đớn, thì có lẽ buổi tối hôm qua cũng không hẳn hoàn toàn thất bại… đúng, và anh sẽ biết cảm giác ấy thế nào…

“Như vậy theo anh chuyện anh ngoại tình với người đàn bà khác là chuyện tôi nên… bỏ qua à?” Móng tay của cô bấu chặt vào lòng bàn tay khi cô nói. “Thế nghĩa là nếu tôi làm vậy thì anh sẽ không phiền phải không? Anh sẽ chỉ nói em yêu, không sao đâu, chắc chắn là chúng ta sẽ cùng cố gắng vượt qua được thôi. Vì nếu đó đúng là cách anh nghĩ, thì để tôi…”

“Đợi đã. Ơ.” Tom nhăn mặt và giơ một tay lên ngăn cô lại. “Em nói cái gì cơ? Em nói chuyện gì thế? Làm gì có ai… ngoại tình ở đây?”

Lại còn thế nữa. “Được thôi,” Abbie rống lên, “thì có khác gì nhau chứ! Nghĩa là cô ta chỉ là qua đường thôi, tình một đêm, một con ả nào đó anh làm tình… anh có làm như vậy bao nhiêu lần, thì kết quả vẫn như vậy thôi!”

“Không, không, không.” Lắc đầu vì không tin vào tai mình, Tom nói, “Con bé nói vậy với em à? Georgia ấy… con bé nói đó là vì anh ngoại tình à?”

“Tôi chưa gặp con bé! Tôi không bao giờ muốn gặp con bé!” Abbie giật cái phong bì từ túi quần vứt xuống chiếc bàn gỗ sồi sần sùi. “Tất cả được nói rõ trong này.”

Nét mặt Tom có gì đó thay đổi. Anh nhìn bức thư. Rồi anh lại ngước nhìn cô.

“Không phải tất cả đâu.” Ngay đến giọng anh cũng khác đi.

“Anh có một đứa con gái.” Khi nói đến đó, Abbie thấy miệng mình méo đi vì đau khổ. “Tôi còn phải biết gì nữa đây?”

“Ôi Abbie… em yêu… anh yêu em rất nhiều.”

“Đừng có nói vậy.”

“Nhưng đó là thật mà. Và còn một câu hỏi nữa em chưa hỏi.” Nhắm mắt lại một thoáng, Tom nói, “Đó là tên của mẹ Georgia.”

Cơn buồn nôn trào lên họng Abbie. Cô đã sai khi nghĩ chuyện này không thể tồi tệ hơn được nữa. Bây giờ anh còn sắp nói với cô rằng cô biết người mà anh đã lén lút ngủ cùng.

Cơn buồn nôn càng lúc càng dữ, cô nói, “Anh nói xem.”

Anh nuốt nước miếng, yết hầu đẩy lên rồi đi xuống. “Điều này sẽ làm em sốc.”

“Cứ nói đi.”

Sự yên lặng căng ra giữa họ khiến cô muốn thét lên. Cuối cùng Tom chà tay sang hai bên ống quần nhung cũ rích rồi nói, “Đó là Patty Summers.”

Patty ư?

Patty Summers ư?

Cái gì cơ?

Patty Summers của gần hai mươi năm trước, với mái tóc vàng gợn sóng và váy dài bồng bềnh à? Abbie thấy bối rối, cố gắng hiểu mớ thông tin này; đó là cái tên cuối cùng anh có thể nhắc đến. Có phải Tom đã giấu giếm cô để gặp gỡ Patty sau đó?

“Anh chưa bao giờ lừa dối em, Abbie. Không bao giờ muốn vậy, và chưa bao giờ làm vậy.” Thấy sự hoang mang của cô, Tom tiến lại gần cô. Giọng vô cùng nhẹ nhàng, anh nói, “Em yêu, cô ta lừa chúng ta. Cô ta lừa dối.”

Mười chín năm trước. Abbie nhớ rõ chuyện này như nó vừa xảy ra ngày hôm qua. Lúc đó cô hai nhăm tuổi và gần phát điên, một trạng thái rối loạn hoóc môn vì tuyệt vọng và mất bình tĩnh. Người ta càng khuyên cô phải thư giãn và thôi lo lắng thì cô càng cảm thấy tuyệt vọng. Tin tức bắt đầu giới thiệu về phương pháp nhờ người mang thai hộ. Khi bác sĩ khám cho cô không đồng tình nói rằng cô thậm chí không nên nghĩ tới khả năng này, đó là giọt nước làm tràn ly. Ai cần tổ chức chính thức nào đứng ra chứ? Nhờ đọc tất cả tài liệu, Abbie biết đó là quá trình không phức tạp, và có lẽ cách duy nhất là tự xoay xở. Dùng nhờ tên địa chỉ trên báo, cô đặt một mẫu quảng cáo trên tờ báo địa phương ở Bristol. Cần người mang thai hộ cho một đôi vợ chồng không thể có con. Hãy giúp chúng tôi, chúng tôi rất muốn có một đứa con!

Không gì hết. Không ai trả lời. “Anh bảo em rồi,” Tom nói. “Có ai lại muốn làm chuyện đó cho hai người hoàn toàn xa lạ chứ?”

Thế nên tuần sau đó, Abbie cho đăng một mẩu quảng cáo đã thay đổi: Bạn có thể làm người mang thai hộ cho một đôi vợ chồng không thể có con? Hãy giúp chúng tôi! Xin hậu tạ.

Tom tỏ ra thận trọng nhưng cũng ủng hộ, mong muốn quá lớn của cô vượt qua tính trầm lặng vốn là bản chất của anh. Bốn ngày sau, một lá thư được gửi từ Patty Summers tự giới thiệu mình, tình nguyện mang thai hộ.

Giống như một điều kỳ diệu được ban tặng; điều tuyệt vời cuối cùng cũng xảy ra. Họ sắp xếp gặp nhau trong quán cà phê ở Clifton, một khu vực thượng lưu ở Bristol nơi Patty sống. Abbie chưa bao giờ lo lắng đến thế, thay quần áo đến năm lần, sợ rằng chiếc quần chọn sai hay đôi giày chưa đủ mốt sẽ làm Patty cảm thấy xa lạ mà đổi ý. Cô bắt Tom lau rửa chiếc xe Astra đỏ cho tới khi nó bóng loáng lên từ trong ra ngoài.

Không biết điều gì sẽ tới, buổi gặp gỡ đầu tiên với cô ta là một khám phá. Patty sột soạt tiến vào quán, chào Abbie và Tom như gặp lại người thân sau bao năm xa cách, và khiến họ kinh ngạc vì sự ấm áp và vui vẻ của cô. Cô ta xinh, như Claudia Schiffer, với đôi mắt long lanh và nụ cười tươi tắn. Nhìn thấy mẩu quảng cáo của họ trên báo, cô ta rưng rưng nói, đã khiến trái tim cô rung động. Lời lẽ trong đó đã chạm tới cô. Còn cách nào giúp người khác tốt hơn là mang thai hộ đôi vợ chồng không thể tự mình có con… rằng cô ta sẽ cảm thấy vinh hạnh nếu được phép mang thai hộ họ.

Abbie bị mê hoặc, hoàn toàn bị Patty Summers làm cho mê mẩn. Chỉ còn Tom hỏi những câu hỏi cần thiết. Và không, Patty không có con – cô ta chưa bao giờ là kiểu người thích làm mẹ, chưa bao giờ muốn có con – nhưng cô ta biết cô ta có thể làm được. Cô ta hai mươi sáu tuổi, hoàn toàn khỏe mạnh, không hút thuốc phiện hay kể cả thuốc lá. Công việc trước đây là làm trong quán rượu, kết thúc không tốt đẹp lắm khi cô chấm dứt mối quan hệ với bạn trai cũ đồng thời là chủ quán rượu đó. Vì vậy nên cô ta đang đọc báo để tìm việc. Bởi thế mọi thứ đều rất dễ hiểu. Thay vì phải bắt đầu một công việc mới buồn tẻ mà cô ta không thích, cô ta có thể thư giãn, nghỉ ngơi khoảng một năm, và nuôi một đứa bé trong bụng!

Sau một tiếng, Abbie đã đi đến quyết định. Để trả tiền thuê căn hộ giản dị của cô ta ở Clifton và những chi phí khác nữa, họ sẽ trả cho Patty một ngàn bảng một tháng. Hơn mức họ dự đoán, nhưng không hẳn là vô lý nếu nghĩ đến việc cô ta sẽ giúp họ. Và cái hay ở Patty là cô ta sẵn sàng bắt đầu ngay lập tức – ta không phải trì hoãn đến vô tận hay chờ đợi lần hẹn kế tiếp để được thông báo lần thứ một triệu là phải bình tĩnh cho tới khi ta muốn hét lên vào cái mặt người vừa nói câu đó. Patty đã sẵn sàng, xuýt xoa nhiệt tình, cũng háo hức bắt đầu như họ vậy.

“Một ngàn bảng một tháng,” Tom rít lên khi Patty vào phòng vệ sinh. “Chín tháng liền.”

Nhưng Abbie không bị lay chuyển. Không gì có thể ngăn họ lại được. Họ có tiền tiết kiệm, Tom có thể làm thêm giờ, và cô có thể nhận việc làm thêm buổi tối. “Ta không nên cãi nhau với chị ấy. Và anh nhất quyết không được mặc cả.” Cô nắm chặt tay anh bên dưới bàn siết thật mạnh. “Tom à, hãy nghĩ tới đứa trẻ xinh xắn chúng ta sẽ có! Chúng ta sẽ làm chuyện này, nó sẽ xứng đáng từng xu mình bỏ ra. Đây là lời đáp cho giấc mơ của chúng ta!”

“Anh biết, anh biết rồi. Nhưng mình còn chưa biết gì về cô ta. Mình mới biết cô ta một tiếng trước thôi.”

“Anh đừng có làm hỏng việc này.” Ngực Abbie thắt lại vì lo lắng; cô thấy mình như đứa trẻ bị người lớn nói rằng tiệc sinh nhật năm nay của nó bị hoãn lại.

“Cô ta có thể là bất cứ ai.”

“Đừng có nói vậy.”

“Anh ta nói đúng đấy.” Patty quay lại nghe lỏm được mẩu đối thoại đầy lo lắng. Cô ta nói, “Tôi có thể là bất cứ ai, nhưng không phải vậy. Tôi là tôi.” Cô ta nhìn đôi vợ chồng trước mặt. “OK, thế tôi cho hai người thăm căn hộ của tôi nhé. Như vậy có giúp được gì không?”

Và họ đã làm như cô ta nói, đi với Patty đến căn hộ áp mái trên tầng bốn một căn nhà thời Georgia ở Cornwallis Crescent. Căn hộ bé xíu nhưng quang cảnh nhìn ra Bristol thì tuyệt đẹp. Những bức ảnh của Patty cùng bạn bè, người thân ghi lại các sự kiện trong đời cô tới nay, cô ta quét vôi tường màu vàng nắng, sách, tranh ảnh và đĩa CD ở khắp nơi. “Xin lỗi hai bạn nhé, không ngăn nắp lắm.” Cô ta áy náy chỉ lên mớ quần áo đang phơi trên giá gỗ gập lại được trong góc phòng khách. “Tôi là người bừa bộn. Bây giờ hai bạn còn cần tôi chứng minh gì nữa để tin tôi hơn? Tôi cho hai bạn xem bảng kê tài khoản ngân hàng nhé. Hay hai bạn có muốn gặp Dilys ở tầng dưới để bà ấy ca ngợi tôi là người tốt không?”

“Có thể chúng tôi sẽ làm vậy,” Tom nói.

“Không, như vậy được rồi.” Abbie lắc đầu kịch liệt. “Không cần đâu.”

“Nếu các bạn chắc chắn như vậy thì thôi. Nhưng các bạn cứ tìm hiểu.” Xem xét kỹ lịch công việc, Patty nói, “Theo như lịch tôi nghĩ ta nên bắt đầu vào cuối tuần sau. Tôi rảnh chiều thứ Bảy.” Cô ta nhìn họ cười tươi. “Hai bạn thấy lịch đó được không?”

“Thứ Bảy tới.” Còn choáng váng, Abbie gật đầu. Đang là tháng Hai… nếu mọi việc ổn thỏa ngay từ lần đầu, họ sẽ có con vào khoảng Giáng sinh.

“Tuyệt vời!” Cái vòng tay bằng bạc của cô ta va vào nhau leng keng khi cô ta vỗ tay phấn khích. “Ta sẽ làm chuyện đó ở đây nhé!”

“Đợi đã.” Đỏ mặt, Tom nói. “Không có chuyện… chị biết đấy, đụng chạm. Ý tôi là, chị và tôi sẽ không… e hèm, không cùng nhau làm cái gì hết.”

“Ôi trời, anh lo về chuyện đó à? Từ nãy đến giờ ư?” Patty bật cười. “Tất nhiên chúng ta không làm tình! Ta sẽ dùng ống bơm phải không? Anh làm việc đó vào cái chén hay gì đấy, tôi sẽ đảm trách phần của phụ nữ… họ bán ống bơm trong cửa hàng John Lewis đó.” Lắc đầu với Tom, cô ta nói tiếp. “Không có ý xúc phạm đâu, anh giai, tôi chắc chắn anh rất tuyệt vời trên giường, nhưng anh không phải là típ người tôi thích.”

Thứ Bảy sau đó họ quay lại ngôi nhà ở Clifton. Họ đưa Patty tờ séc một ngàn bảng lần thứ nhất để cô ta có thể trả các chi phí, còn Tom yêu cầu cô ta ký vào mớ giấy tờ luật sư của anh thảo ra để đảm bảo rằng cả hai bên cùng tuân theo thỏa thuận này. Đó thực ra không phải là một văn bản pháp luật – luật sư anh nhờ đã thẳng thừng từ chối không muốn liên quan đến một vụ dễ gây bất hòa như vậy – nhưng trông nó có vẻ chính thức và cái chính là vậy; bất cứ ai không hiểu chắc chắn sẽ sợ hãi khi nhìn thấy tờ giấy này.

Nhưng Patty hoàn toàn bằng lòng với tờ giấy đó. Cô ta vui vẻ ký vào cuối tờ giấy và mời họ trà hoặc rượu. Ba mươi phút sau công việc kết thúc và cô ta ôm hôn tạm biệt, đặt tay Abbie lên cái bụng phẳng của cô ta mà thốt lên, “Thử nghĩ xem, có thể nó đang diễn ra ngay trong này, ngay tại thời điểm này! Em tưởng tượng được không? Đây có phải là điều tuyệt vời nhất không?”

Hai tuần sau đó trôi đi chậm chạp đến đau đớn. Họ chỉ biết ngồi chờ đợi. Abbie gần như không ngủ; tự thuyết phục là mọi chuyện đã thành công và đứa con họ hằng mong muốn đã hình thành, cô không thể tập trung vào chuyện gì khác. Đó là bé trai? Hay bé gái? Họ nên đặt tên đứa bé là gì? Nếu mua quần áo cho nó từ bây giờ thì có gì sai không? Tất nhiên không phải hàng đống quần áo, thế thì ngu ngốc quá, nhưng chỉ một đôi áo liền quần màu trắng bé tí xíu thì sao?

Mười sáu ngày sau ngày thụ tinh, Abbie bấm số Patty.

“Chào chị, là em đây. Có gì mới không?”

“Ôi, chào Abbie! Chưa, chưa có gì cả…”

“Thế thì tin tốt rồi.” Abbie gửi lời cầu tạ ơn thật lòng và tưởng tượng ra cái bào thai, tự thuyết phục rằng việc cô ta có thai chỉ là do cô đã tốn hàng giờ tưởng tượng ra mà thôi.

“Thực ra còn quá sớm để nói. Có thể chị hơi chậm một chút.”

“Nhưng chị có thể dùng que thử. Em sẽ mua một cái mang tới chỗ chị nếu chị muốn!”

“Em dễ thương quá, nhưng chị nghĩ lúc này còn quá sớm để có kết quả que thử chính xác. Nghe này, chị sẽ gọi cho em nếu có bất cứ tin tức gì.”

“Nhưng…”

“Chị muốn em biết điều này, chị sẽ sang Pháp thăm mẹ chị một tuần, thứ Tư tuần sau chị về. Nếu lúc đó vẫn chưa thấy chu kỳ bắt đầu, chị sẽ thử bằng que rồi chúng ta sẽ thực sự biết rõ thôi mà!”

Cái lò xo cuộn trong ngực Abbie siết chặt hơn… thêm chín ngày nữa không tin tức thì thật quá mức chịu đựng của cô. Nhưng cô không thể tự mình lái tới Cornwallis Crescent ép buộc Patty tè vào cái que, cô còn lựa chọn nào khác nữa?

Bằng cách nào đó cô cũng trải qua được hơn một tuần chút xíu. Thỉnh thoảng cô còn đếm từng phút một. Nhưng vẫn có thể tiếp tục tin rằng mọi thứ vẫn tốt vì Patty không gọi điện để báo tin xấu.

Thế rồi, vào tối thứ Tư sau đó tiếng chuông điện thoại reo và giọng Patty ở đầu dây bên kia.

“Abbie à, chị đây. Chị xin lỗi, việc này không thành rồi. Kỳ kinh của chị hôm nay bắt đầu lại.”

Abbie trượt xuống tường cho tới khi ngồi hẳn xuống sàn phòng khách. Không có đứa bé. Không hối tiếc. Cho tới tận lúc ấy, cô vẫn không nhận ra được mình đã dành bao nhiêu tình cảm vào điều kỳ diệu không tồn tại này.

“Abbie? Em có sao không? Nghe này, mình đã cố. Chúng ta đã cố hết sức. Chị xin lỗi.”

OK, bình tĩnh lại, đâu phải là tận cùng thế giới. Tuy rằng cảm giác thì như vậy. Ép mình phải bình tĩnh, Abbie nói, “Vậy chúng ta lại phải thử lần nữa.”

“Đúng vậy.” Dừng một chút. “Có điều, ừm, em chọn người khác cho lần tới được không? Vì chị nghĩ chị không muốn thử lại nữa.”

“Chị nói sao cơ?” Abbie cảm thấy như không khí đang bị hút ra khỏi hai lá phổi. “Nhưng chị đã hứa…”

“Chị không hứa. Chúng ta chỉ thỏa thuận là chị sẽ tiếp tục nếu chuyện này không thành công ngay. Nhưng, em biết không, chị không thích chuyện này như chị tưởng.” Patty nói. “Nên chị thay đổi ý định về việc lặp lại chuyện này.”

“Nhưng bọn em vẫn đang trả tiền cho chị!”

“Abbie, đừng giận chị. Chị không định quỵt tiền của em. Tất nhiên chị sẽ không lấy thêm nữa… ngay sau khi tìm được người khác thì bọn em trả tiền cho họ ấy.”

“Đừng giận à?” Abbie rống lên. “Chị muốn em phải cảm thấy thế nào đây?”

“Nào, em đang quát chị đấy. Và chị sẽ không thay đổi quyết định đâu.” Giọng Patty nhuốm vẻ gay gắt. “Dù sao thì chuyện đó cũng không thực tế nữa,” cô ta tiếp tục, “vì chị sẽ rời Bristol. Mẹ chị muốn chị sang Pháp ở cùng mẹ. Nên dù chị có muốn tiếp tục cố vì em, chị cũng không thể.”

“Em xin chị. Xin chị đừng đi. Chỉ… nghỉ một vài tuần, rồi có thể sau đó chị sẽ thấy khỏe hơn và chúng ta lại thử lại lần nữa… em xin chị đấy.”

Hạ thấp mình mà cũng không xong. Patty vội vã kết thúc cuộc gọi, Abbie liền gục xuống thành một đống trên sàn. Sau đó cô nằm liệt giường hai tuần liền, không chịu nói hay ăn uống hay đi làm. Quá tuyệt vọng, Tom còn lái xe tới Bristol để nói chuyện phải trái với Patty nhưng cô ta nói đã quyết định như vậy rồi. Hậu quả về tinh thần quá lớn. Đáng ra cô ta không nên nhận lời giúp họ ngay từ đầu. Và cô ta cũng không nói dối về chuyện rởi khỏi Bristol; cả căn hộ tràn ngập va li, mọi thứ đã sẵn sàng để cô chuyển đến miền Nam nước Pháp.

Khi nghe chuyện này, Abbie càng tự thu mình lại. Hoảng sợ, Tom thú nhận với bác sĩ lý do vợ mình bị suy sụp tinh thần, tự rước về một bài giảng đạo đức về việc họ đã ngu ngốc và vô trách nhiệm đến thế nào mới thử nhờ mang thai thuê; bất cứ kẻ khờ dại nào cũng biết đó là công thức chắc chắn dẫn đến thảm bại.

Việc bác sĩ nói đúng không giúp họ cảm thấy dễ thở hơn. Abbie không hiểu sao cô vẫn còn muốn sống nữa, khi rõ ràng cô quá cả tin, thảm hại và vô dụng. Điều duy nhất ngăn cô không uống thuốc tự vẫn là vì cô cũng chẳng buồn làm chuyện đó nữa.

Nếu nói rằng cô không bao giờ muốn gặp Patty Summers nữa thì sẽ là câu nói giảm nói tránh hay nhất trong năm, nhưng ít nhất chuyện này cũng dạy cho cô một bài học. Rằng không bao giờ, không một lần nào nữa cô được phép tin một người đàn bà khác bằng cả giấc mơ và hy vọng của mình.

Bình luận