Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?

Chương 24

Tác giả: Jill Mansell

Fia ngạc nhiên thấy mọi thứ đã thay đổi thế nào sau một tháng. Chỉ vài tuần trước, công việc buổi sang của cô bao gồm thức dậy vào tám giờ sáng, bắt đầu làm việc trong cửa hàng của mẹ chồng lúc chín giờ, và trong lúc không phải lịch sự tiếp khách hàng thì cô sẽ phải kiên nhẫn nghe bà mẹ chồng liên tiếp nói chuyện phiếm, chỉ trích hay nhận xét chuyện trên trời. Thỉnh thoảng lại chêm vào, dĩ nhiên rồi, vài lời khen quá mức cho Will.

Nghĩa là rất buồn chán, chưa kể còn lặp lại. Vivien thích nhắc đi nhắc lại mớ ý kiến nhặng xị của mình, và đặc biệt thích chờ cho tới đi khách hàng đã ra khỏi cửa để chê kiểu tóc, hay giọng nói, hay gu ăn mặc khác người của họ. Giống như bị nhốt tám tiếng mỗi ngày trong chương trình Không Nên Mặc Gì cho các bà các cô vậy. Fia đáng ra đã tìm việc khác từ mấy tháng trước, nhưng mỗi lần cô nhắc đến việc đó, Will lại khó chịu, cô sẽ làm cả anh ta lẫn mẹ anh ta buồn.

Và đúng là nhẹ dạ khi cô tin lời anh ta. Trong khi trên thực tế, anh ta đã điều khiển cô, làm cô mệt mỏi tinh thần vì anh ta và Vivien, trong khi anh ta sống phóng túng.

Nhìn lại, cô không thể tin được mình đã nhẹ dạ đến vậy. Đó là hậu quả khi ta dễ tin người. Giờ cô đã cho tất cả vào quá khứ. Will và bà mẹ hách dịch ác mộng của anh ta có thể nhảy dựng lên; đây là cuộc sống mới của cô và từ nay cô sẽ không để ai bắt nạt mình nữa.

Từ nay cỗ sẽ tự quyết định xem mình muốn gì và sẽ theo đuổi nó.

Ai dám làm thì sẽ thành công, kiểu như vậy. Ngoài ra, mọi việc đều tiến triển tốt. Cô đã dám làm và cho tới lúc này thì cô vẫn đang thắng.

Tuyệt vời hơn cả là cô đang rất yêu công việc từ trên trời rơi xuống này. Ngay cả khi cô phải thức dậy vào lúc sáu giờ sáng để ra chợ mua đồ nấu trong ngày, rồi mang về và dành cả ba tiếng sau đó để chuẩn bị.

“Là lá la, la la la.” Ê a theo tiếng nhạc trong đĩa CD, Fia gọt vỏ xong và bổ khoai tây làm tư cho món bánh shepherd rồi thả chúng vào nồi nước trên bếp. Từ cửa sổ bếp cô có thể nhìn ra khu vườn của quán rượu, thỉnh thoảng có mấy con thỏ hoang nhảy lung tung và chim chuyền cành ăn mấy quả dâu và hạt như nghệ sĩ nhào lộn. Cô yêu thích sự yên tĩnh ban sớm, và đối lập với nó là không khí ăn uống ồn ào khi quán mở cửa. Dĩ nhiên công việc có vất vả, nhưng ai cũng khen ngợi tài nấu ăn của cô, điều đó quá đủ để đền bù lại. Chưa bao giờ cô nhận được nhiều lời khen như thế. Có lẽ tới một ngày sự mới mẻ này sẽ hết, nhưng giờ chưa đến lúc đó.

Frank, chủ quán rượu, vào bếp khi cô đang xào hành xắt lát bằng bơ và dầu.

“Chào buổi sáng, cô bé. Mùi thơm quá. Cà phê không?”

“Chào chú Frank. Có ạ.” Cô rắc đường vào chỗ hành xào. “Cháu đang định làm bánh shepherd, bê xào nấm, cà ri bò, gà và thịt hầm tỏi tây.”

“Tuyệt lắm. Bữa trưa nay đã có mười hai người đặt chỗ rồi. Mấy cô mọi lần vẫn ăn ở quán Beer nghe tiếng cũng sắp qua đây. Tiếng lành đồn xa đấy, cô bé.” Frank vỗ vào lưng cô. “Cháu sắp trở thành ngôi sao nhỏ rồi đó, một đầu bếp Hugh Fearnley- Whittingstall mới.”

Fia không dám bật khóc. Frank chỉ có ý khen cô.

“Nhìn lên kìa.” Frank liếc ra ngoài cửa sổ. “Có con thỏ ở hướng hai giờ kìa. Khẩu súng của chú đâu nhỉ?”

Và đôi khi ông ấy nghĩ mình là Hung Fearnley- Whittingstall.

“Đừng giết bọn chúng. Cháu thích nhìn chúng nhảy chỗ này chỗ khác.”

“Mất hứng. Lúc ăn hết đồ rau quả của mình thì mấy con thỏ nhép đó cũng chẳng đáng yêu lắm đâu.” Frank đổ nước nóng vào hai cái cốc và hất đầu về phía máy chơi đĩa trên giá bên trên tủ lạnh. “Cháu đang nghe cái gì thế kia?”

“Carmina Burana. Của Carl Orff. Chú thích không?”

Ông cười. “Chưa bao giờ thích cái thứ nhạc cổ điển đó. Chỉ Elvis thôi, lúc nào cũng thế.”

Cô có thuyết phục được ông không đây? “Nghe thứ này rất thư giãn. Cháu chỉ thích vừa làm vừa nghe như vậy.”

Frank nghe một vài giây, không ấn tượng lắm. Cuối cùng ông nói, “Cháu nên nghe đài đi. Thế có phải vui vẻ hơn không?”

Vui vẻ à? Đến lượt Fia nhăn mặt. Mẹ của Will là tín đồ của Radio 4 và luôn luôn bật kênh này trong cửa hàng. Khi không bình phẩm khách hàng, Vivien lại chỉ trích hầu hết mọi thứ trên đài và cứ vô ích tự cãi nhau một mình với người dẫn chương trình. Phải đứng nghe bà mẹ chồng ngoan cố rít lên, “Ông có bao giờ tự nghe mình nói chưa, ông già ngu ngốc?” từ ngày này qua ngày khác làm cô mất hết hứng thú nghe đài.

“Cháu thử nghe kênh BWR xem,” Frank khăng khăng. “Nghe chương trình của Ash ấy. Cậu ta hóm hỉnh lắm, cái cậu trai đó.”

Fia lập tức nổi da gà. Hóm hỉnh lắm à? Chỉ có điều, nghe thì khó tin, nhưng có vẻ như đó là sự thật. Tối qua, khi đang làm việc trong bếp, cô nghe thấy tiếng Ash cười ngoài quầy rượu. Khi mang thức ăn ra, cô còn tận mắt nhìn thấy anh ta cười; Ash đang vừa chơi bi-a với Johnny vừa trêu đùa và gần như là trung tâm của cuộc vui. Nhưng khi cô đi qua cười với anh ta, anh ta tảng lờ quay đi như thể cô không hề tồn tại. Mà đây cũng không phải lần đầu tiên chuyện này diễn ra. Bất cứ ai ở đồi Channings cũng đều hiếu khách và thân thiện, nhưng Ash Parry-Jones luôn đối xử với cô như người không mời mà đến. Lúc đầu cô cho rằng anh ta chỉ ít nói, xa cách, không hòa nhập với mọi người. Trải qua hai tuần ở đây cô phát hiện ra thực ra anh ta là người tự tin và thoải mái với người khác, cô rất ngạc nhiên, chưa kể đến cảm giác như bị tát một cái vào mặt. Vì như thế có nghĩa là anh ta lạnh nhạt vì lý do nào đó. Anh ta không thích cô.

Và nếu anh ta cứ diễn vai kẻ dở hơi khó chịu không thân thiện thế thì chẳng có việc gì cô phải nghe chương trình truyền thanh quý báu của anh ta, không cần biết anh ta hài hước đến thế nào.

Frank rời khỏi căn bếp. Fia tẩm bột mớ hành khô rồi thêm một ít rượu vang đỏ. Mười phút sau, quá tò mò, cô tắt đĩa CD. Nếu BWR không nằm ngay trong danh mục kênh dò sẵn thì cô đã không tìm ra. Ngay lúc đó cô giật mình nghe giọng nói của Ash. Trời đất, thật lạ khi nghe anh ta thể hiện đúng bản thân mình, tinh nghịch hóm hỉnh và hết sức thoải mái.

“… và đó là Katy Melua, cho những ai thích thứ nhạc này. Dù tôi có đang nằm trong quan tài với cái iPod và chỉ được nghe một ca sĩ hát thôi thì tôi cũng sẽ tự tử nếu đó là cô ta. Hoặc George Formby.”

“Ai cơ?” Có giọng phụ nữ trẻ trong studio. “Anh chàng đấm bốc bán máy xay thịt nạc á?”

“Cô biết không? Cô đang nhầm với George Foreman đấy, với anh ta thì tôi sẵn sàng nghe bằng máy iPod khi ở trong quan tài vì anh ta là một huyền thoại, cho dù anh ta không hát. Nhưng tôi nói về George Formby cơ, người chơi kèn ukulele và hát theo một lối rất khó chịu. Mà tôi cũng không thích Lonnie Donegan. Hay album The King of Skiffle. Bởi vì tôi không thích nhạc skiffle,” Ash nói, “Nhưng cũng phải nói skiffle là từ tôi yêu thích nhất mọi thời đại. Cũng giống như các từ thị dân Newyork hay lang bang.”

“Anh vừa bịa ra từ cuối cùng!”

“Không. Có từ đó thật đấy.” Ash cãi lại. “Nó có nghĩa là lông bông. Hay hơn cô đoán đấy, vì chắc cô đoán nó có nghĩa là lang ben đúng không?”

Cô gái kia nói, “Tôi thích từ tỉ mà tỉ mẩn.”

“Đó là từ yêu thích của nhà sản xuất của chúng tôi,” Ash nói. “Không biết tại sao. Nhưng chắc là vì ông ta hay mặc áo len đan tay và để cho mẹ ông ta nhổ vào khăn mùi xoa trước khi lau mặt cho…”

Có tiếng chân người bên ngoài bếp, Frank đã quay lại. Chưa kịp hiểu điều gì, Fia đã vụt giơ tay ra chuyển từ đài sang đĩa CD. Ừ, có thể là hơi trẻ con, nhưng cô sẽ không cho Ash tự mãn khi biết rằng cô có nghe chương trình của anh ta.

Nếu anh ta cứ lạnh nhạt và thiếu thân thiện chẳng vì lý do rõ ràng nào… thì được thôi. Cô cũng sẽ như vậy.

“Tôi chắc là em đang không tin nổi mình lại may mắn đến vậy phải không?”

Cleo liếc mắt vào gương chiếu hậu để nhìn khách hàng và suýt giật mình vì răng giả của gã. “Xin lỗi, sao cơ ạ?”

“Khi em biết mình sẽ đón ai ấy. Không chỉ một ngày may mắn mà là cả ba tuần may mắn liền.”

“Vâng, tất nhiên rồi.” Cô gật đầu nhe răng cười một cách chuyên nghiệp. Ôi, vui thay. Mới năm phút sau khi bắt đầu một trong rất nhiều chuyến đi thôi mà khách hàng đã tự chứng tỏ mình là một tên khốn.

Thế mà ông Graham Cáu kỉnh lại nghĩ, theo cung cách cáu kỉnh quen thuộc, là ông ta đang trao cho cô một ân huệ khi giao cho cô việc này.

“Đây nhé; cô sẽ nhận việc này.” Graham đã nháy mắt – Nháy mắt thật! – Khi ông ta đưa cô tờ giấy ghi lịch hẹn của khách hàng. “Quy củ và dễ chịu, và theo thông tin thu thập được thì còn lại ưa nhìn nữa. Đừng bảo tôi không làm gì cho cô cả nhé.”

“Ôi, Carsey Kruger!” Vào văn phòng bé xíu để trả chìa khóa, Shelley liếc qua vai Cleo. “Hồi trước chị còn treo ảnh anh ta trên tường phòng ngủ khi anh ta đóng phim On the Beach đấy.”

Cleo chưa từng xem phim On the Beach, một trong những bộ phim truyền hình xuất khẩu thành công của Úc, nhưng cô biết Carsey Kruger là ai. Như Kylie và Jason hay rất nhiều nghệ sĩ phim truyền hình khác, gã đang định chuyển sang lĩnh vực âm nhạc.

Giờ thì gã đang ngồi đây, ngả người trên ghế sau xe trong chiếc áo sơ mi đen không cài khuy và quần jean siêu bó, uống Coca ít đường và đang ký tên lên một tập ảnh quảng cáo của chính gã. Trong ba tuần tới, gã sẽ diễn vở nhạc kịch Beach party! Tại rạp Bristol Hippodrome. Việc của cô là đón gã vào mỗi buổi chiều từ khách sạn ở ngoại vi Bath đưa tới rạp hát, rồi sau đó đón gã sau mỗi buổi diễn quay trở về khách sạn an toàn.

“Đây.” Casey vườn về phía trước vỗ vai cô khi xe dừng ở ngã ba.

Cleo quay lại thấy gã đang đưa cô một bức hình vừa ký tên.

“Ồ cảm ơn. Anh thật tốt quá.”

Ờ, cô còn biết nói sao đây – Không, cảm ơn, thật buồn nôn quá à?

“Có nhìn thấy tôi viết cái gì trên đó không?” Casey có vẻ hài lòng với chính mình. Liếc xuống dòng chữ, Cleo đọc: “Gửi Cleo, người đẹp làm tôi phát điên! Yêu em, Casey Kruger xxx.”

Nghe nhạt hơn ta tưởng vì gặp ai mà gã chả phun ra từ “Người đẹp”. Mấy năm trước, khi xuất hiện trong một chương trình từ thiện. gã còn nói như vậy với công chúa Anne[1], và nếu thế không đủ để chứng minh gã là tên khốn trăm phần trăm thì không biết còn cái gì khác nữa.

[1] Con gái duy nhất của nữ hoàng Elizabeth II.

“Hay không? Và tôi viết thêm dòng ‘Làm tôi phát điên vì em là tài xế[2] của tôi và em sẽ tiếp tục công việc này trong ba tuần tới.”

[2] Chơi chữ: “Driving me crazy” (Làm tôi phát điên) và “Driver” (Tài xế).

Cô mỉm cười gật đầu. Với tốc độ này thì cô sẽ cảm thấy dài như vài năm.

“Mà em biết không. Chúng ta sẽ rất vui, hai chúng ta ấy.” Cười một mình rồi nhấp một ngụm Coca ít đường, Casey kéo kính cửa sổ tối màu xuống để mọi người dừng ở bến xe buýt có thể nhìn thấy mình. Gã gật đầu và kéo tay lịch thiệp trước khi kéo kính lên.

“Cleo, kể tôi nghe về em đi. Em có hâm mộ bộ phim On the Beach tôi đóng hồi đó không?”

Ôi trời, chưa gì cô đã cảm thấy như mấy năm trôi qua rồi. Có lẽ cô có thể thuyết phục Shelley đổi việc cho mình.

Bình luận