Tôi đang chìm xuống, rất nhanh. Tôi cố mở mắt nhưng thế giới xung quanh chỉ là sự mờ mịt, ảo ảnh. Không có thật.
Có thể là thật không?
Quanh tôi toàn là ánh sáng chói lòa và những giọng nói bị bóp nghẹn, song tôi lại không thể nhấc đầu dậy để xem chúng phát ra từ đâu. Một người đang ông mặc áo trắng xuất hiện trong tầm nhìn và lên tiếng. Đặc vụ Mulder? Tôi đang ở trong một tập phim Hồ sơ X sao. Không, thật vô lý. Nhà khoa học? Bác sĩ? Tên điên cầm dao mổ? Tôi không thể nghe ra ông ta đang nói gì, nhưng gương mặt ông ta dường như đầy vẻ cam đoan, hứa hẹn giả tạo, lời lẽ sáo rỗng nhằm xoa dịu tôi. Rồi có một đường hầm ánh sáng màu lam vây lấy tôi. Tôi muốn nói gì đó, hoặc ngồi dậy, nhưng đau đớn dữ dội quá. Hai mắt nặng nề nhắm lại, và tôi chìm trở lại thinh lặng.
Có những lúc tôi cứ nửa tỉnh nửa mê nhưng lại không thể nhớ được gì cả. Thời gian không hề rõ ràng. Chẳng phải hiện tại, hay tiếp theo, hay sau đó.
Chỉ có đau đớn. Đau nhiều hơn, Đau ít hơn. Đó là điều duy nhất bất biến.
Tôi đang chìm xuống.
Sâu hơn.
Sâu hơn.
Sâu hơn.
Không có đáy, chỉ có sâu hơn nữa – vĩnh viễn.
Tôi đang khóc sao? Tôi không chắc nữa.
Hẳn là vì tôi đang bị thiêu đốt.
Tôi đang chìm xuống và bị thiêu đốt.
Mẹ đã đúng. Tôi sẽ xuống địa ngục.
Liệu một người có thể gây ra lỗi lầm lớn đến độ không thể được tha thứ không?
Tôi đoán là có.
Tôi không muốn bị thiêu cháy. Tôi không muốn rơi xuống mãi, bị kéo xuống mãi.
Vĩnh viễn – thật khó mà tưởng tượng được.
Phải có kết thúc cho sự đau khổ chứ. Tôi không đáng bị thế này.
“Không phải tất cả lỗi là ở tôi đâu!”
Tôi cũng đã tin hắn nữa. Hắn nói rồi sẽ ổn thôi. Một nụ hôn. Một cái chạm tay. Vài nụ hôn nữa. Vài cái chạm tay nữa. Tôi không biết phải làm gì. Không biết phải nói gì. Không phải tất cả đều là lỗi của tôi!
Tha thứ cho tôi.
Tha thứ cho tôi.
Đồ quỷ cái…tha thứ cho tôi.
Tôi đang chìm xuống. Vẫn bị thiêu đốt.
Vĩnh viễn.
Tôi mở mắt. Lần này là thật. Bóng tối. Chỉ có một ngọn đèn mờ mờ ở góc phòng. Giật mình, tôi thử di chuyển và cả cơ thể đau đến rúm lại vì gắng sức. Trong một giây, tôi tưởng mình vẫn còn đang mơ. Cả người tôi bỏng rát. Tôi đặt tay lên xương sườn và nhận ra dải băng quấn quanh giữa người mình. Hít thở thôi cũng đau đớn nữa. Tôi cứ liên tục nghe thấy tiếng vo ve khe khẽ bên tai và nhận ra nó xuất phát từ bên trong mình. Cứ mỗi lần xoay đầu, tôi đều nhìn thấy những đốm nhỏ nhảy múa và ánh sáng thì nhức nhối kinh khủng. Tay và mắt tôi lần theo những vết thương. Cánh tay bên trái của tôi đang nằm trên băng đeo quàng qua cổ, còn mũi thì bị băng kín. Hai mắt tôi sưng húp và việc chớp mắt dường như chán phèo, một bài tập vô ích nhưng lại cần thiết. Nhẹ nhàng, tôi chạm vào mặt mình lần nữa, cẩn thận gỡ lớp băng quanh mắt xuống.
Có một bóng đen, mang dáng dấp đàn ông, đang ngồi im bất động trong góc. Tôi nheo mắt nhìn và rướn người tới trước. Mặc xác cơn đau. Caleb đang ngồi bất động một cách kì quái trong bóng tối với tôi.
“Cố đừng cử động,” hắn lên tiếng, chỉ lớn hơn thì thầm một chút. Sau đó nghiêng người ra ánh sáng. Thôi thúc đầu tiên đó là di chuyển, nhưng cơn đau đã ngăn tôi lại, và cả Caleb nữa, dáng vẻ nguôi ngoai của hắn. Trông hắn thật khắc khổ, như thể vừa quay về từ địa ngục vậy. Tôi cũng thế. Những mảnh ghép lơ lửng trôi đến, vài mảnh sắc nét, số khác thì mơ hồ. Từng giây của thời điểm đó lại tái hiện, nhanh, chậm rồi lại nhanh.
Vậy là hắn đã đưa tôi trở lại.
Nhận thức kia lan tràn khắp người tôi. Liệu tôi có thấy nhẹ nhõm? Hay kinh hoàng? Tôi không thể gom góp được bất kì cảm xúc nào cả. Chỉ có…tê dại. Trống rỗng và run rẩy.
Hắn đứng lên khỏi ghế và tiến về phía tôi. “Đừng sợ. Giờ em đã ổn rồi.” Tôi đâu có sợ. Tôi không hề ổn và sẽ chẳng bao giờ ổn hết. “Mặt em bị thâm tím, nhưng không có gì bị gãy cả. Vai em bị trật khớp, và em có vài chiếc xương sườn bị nứt chứ không gãy. Rồi em sẽ lành lại, nhưng tôi e tất cả những gì mình có thể đề nghị em là nghỉ ngơi và uống thuốc để giảm đau.” Lời hắn nói chẳng tạo nên khác biệt nào. Tôi vẫn còn sống. Và vẫn ở cùng Caleb. Khi hắn đứng dậy, tôi không hề thấy nao núng, chỉ quan sát hắn tiến về phía mình. Còn gì để sợ nữa? Tôi còn gì để mất nữa chứ?
“Tôi đang ở đâu?” Tôi gần như không nhận ra giọng nói của mình nữa. Nó khàn đục và lạo xạo, khô khốc và nứt nẻ hệt như cổ họng tôi vậy.
“Một nơi khác hơn,” hắn đáp. Mơ hồ. Thuần túy.
Hắn ngồi cạnh tôi trên giường. Giường đẹp, phòng đẹp, tôi nghĩ, tập trung vào những thứ đơn giản mà bộ não mù mịt của mình có thể chịu được. Tôi thật sự đếch quan tâm. Hắn nắm lấy tay tôi. Những ngón tay rụt lại, khẽ siết và căng lên. Hắn gật gật rồi thu tay về.
Có máu dính trên tóc hắn sao? Máu. Khắp mọi nơi. Tôi nhắm mắt và khóa chặt chúng bên ngoài. Chỉ muốn ở trong tình trạng tê liệt. Khiến chuyện này kết thúc. Tôi đã sẵn sàng nhận về bất kì lời lẽ cay độc nào hắn chuẩn bị cho mình. Sẵn sàng nghe hắn bảo tôi đã ngu ngốc ra sao khi nghĩ rằng đã thoát được hắn. Lời chế nhạo nhằm vào cô đấy, đồ ngu, tôi biết ngay mà. Sẵn sàng đợi hắn đe dọa tôi bằng việc cưỡng bức hay cái chết. Làm cho xong đi. Làm ơn.