Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

The Dark Duet Series

Quyển 2 – Chương 24-1

Tác giả: C.J. Roberts
Chọn tập

Ngày thứ 11: 5 giờ sáng

“Em đau à?” Caleb thì thầm. Hàng lông mày vàng hoe của anh nhíu lại vẻ lo lắng. Tôi chưa bao giờ thấy anh thế này. Trông anh thật hạnh phúc, bình yên.

Tôi với lên và vuốt ve gương mặt đẹp đẽ của anh. “Em ổn.”

Anh lau mắt cho tôi, “Vậy tại sao em lại khóc?”

“Em không biết,” Tôi đáp và tiếp tục lướt tay trên mặt anh. “Em nghĩ mình chỉ đang hạnh phúc thôi.”

Anh mỉm cười, “Phản ứng kì lạ đối với hạnh phúc nhỉ, nhưng không sao.” Anh cúi xuống và liếm đi một giọt nước mắt của tôi.

Tôi vặn vẹo, “Anh đang làm gì vậy?” Tôi bật cười.

“Anh thấy tò mò,” anh thì thầm vẻ nghiêm túc.

“Về cái gì?”

“Liệu những giọt nước mắt hạnh phúc có vị giống với những giọt lệ buồn hay không,” anh đáp.

Lời anh nói khiến tôi khóc dữ hơn. Tôi không kiểm soát được chúng. Tôi đang quá choáng ngợp trước mọi chuyện. “Và?” tôi xoay sở hỏi.

“Anh nghĩ chúng ngọt ngào hơn,” anh đáp rồi hôn tôi, “nhưng có thể đó chỉ là do gương mặt em thôi.” Chúng tôi bật cười vang rền.

Tôi nghe thấy những giọng nói.

Tôi ngồi bật dậy trên giường. Trong vài giây, tôi quên mất mình đang ở đâu. Căn phòng rất nhỏ. Có chấn song trên các khung cửa sổ. Chiếc giường không phải của Caleb.

“Tôi không thể quay lại sau ba tiếng nữa. Tôi cần nói chuyện với cô ấy ngay lập tức,” một giọng đàn ông nói. Âm thanh đó rất quen thuộc, nhưng tôi không biết tại sao. Tôi gặp chút vấn đề trong việc nhận diện nó.

Là Reed. Caleb không có ở đây, nhớ không?

Tôi cảm thấy nước mắt lăn dài xuống má mình và nghẽn lại nơi cổ họng. Giờ tôi đã tỉnh giấc. Tôi nhớ ra mình đang ở đâu. Tôi đang ở trong bệnh viện. Caleb đi mất rồi. Tôi lại cô độc trong bóng tối lần nữa.

Mới vài giây trước thôi, tôi còn ôm Caleb trong tay. Chạm vào anh. Ngửi được anh. Nếm được da thịt anh trong miệng mình. Vậy mà bây giờ, anh đã ra đi. Tôi quên khuấy chuyện đó mất rồi.

Nỗi đau của việc hồi tưởng khiến hơi thở như bị rút cạn, và tôi cố hít sâu vào. Khi tôi thở ra, âm thanh theo đó chính là nỗi thống khổ nguyên sơ nhất. Anh vừa mới ở đây thôi mà. Anh vừa mới ở trong vòng tay tôi, vậy mà tôi đã mất anh rồi.

“Giúp tôi với! Làm ơn!” Tôi van xin. Tôi không biết mình đang cầu khẩn ai nữa. Có lẽ là Chúa trời. Cũng có lẽ là quỷ dữ. Tôi chỉ muốn đau đớn biến mất thôi.

Cửa phòng tôi bật mở.

“Olivia?!” Reed gọi to.

Tôi không nhận thấy anh ta. Tôi đang quỳ gối, đầu ấn xuống giường và khóc nức nở. Nhắm nghiền hai mắt, tôi ra lệnh cho mình ngủ lại. Tôi muốn quay về với những giấc mơ, quay về với Caleb. Tôi không thể thở được! Tôi không thở được khi không có anh. Tôi không muốn.

“Có chuyện gì thế?” Reed gấp gáp hỏi, “Cô bị đau à? Nói với tôi đi!”

Đi đi, đi đi, đi đi.

“Đây là bệnh viện, Đặc vụ Reed! Làm ơn cất súng đi!” một người phụ nữ nói.

“Em yêu anh, Caleb. Em yêu anh! Nếu anh có quan tâm đến em…làm ơn, đừng làm thế này! Làm ơn, đừng bỏ em. Em không biết sống sao nếu thiếu anh. Đừng bắt em cố quay về là con người em không còn biết đến nữa.”

“Livvie…”

“Không!”

Tôi thét lên trong đau khổ. Tôi không kiềm chế được. Nếu có thể tôi đã làm rồi. Tôi biết họ đang quan sát mình. Tôi có thể cảm thấy ánh nhìn bỏng rát của họ trên lưng mình. Họ không hiểu. Không ai hiểu cả. Tôi hoàn toàn đơn độc và đó là lỗi của Caleb.

“Làm ơn,” Tôi van vỉ. “Làm ơn khiến nó dừng lại đi.”

“Cô Ruiz” Reed thận trọng lên tiếng. “Livvie?”

“Lùi lại đi, Đặc vụ Reed. Hiện tại cô ấy đang trong cơn suy sụp và có thể khiến anh bị thương nếu anh đến quá gần. Hãy chờ đến khi có yêu cầu khác,” người phụ nữ nói.

“Cô ấy sẽ không làm tổn thương ai cả. Tôi sẽ thử vận may của mình,” Reed nói.

“Thưa ngài –“

“Cô ấy là nhân chứng trong một vụ điều tra của cục, và tôi cần phải nói chuyện với cô ấy ngay bây giờ. Tôi không muốn cô ấy bị tiêm thuốc an thần. Ra ngoài!” Reed hét lên và sự hiện diện của anh ta bắt đầu thâm nhập qua màn sương mù đau khổ của tôi.

Tôi cứ liên tục nói với bản thân phải hít thở. Tôi cứ liên tục tự nhắc rằng mình đã ở đây nhiều ngày rồi. Caleb đã ra đi nhiều ngày rồi. Anh không có ở đây. Tôi chưa bao giờ chạm được vào anh. Chưa bao giờ ôm anh.

“Hãy sống vì anh, Mèo Con. Hãy là tất cả những gì em không thể khi ở bên anh. Hãy đến trường. Gặp một chàng trai bình thường và yêu anh ta. Quên anh đi.”

“Em không thể!” Tôi hét lên giữa hư không.

Thở đi!

Thở đi!

Thở đi.

Thở đi.

Tôi nghe thấy tiếng cửa mở ra và đóng lại. Tôi tự hỏi liệu đã được ở một mình chưa, song lại không thể bắt mình nhìn lên. Một bàn tay ngập ngừng chạm vào lưng tôi và tôi sụt sùi.

“Livvie?” Reed nói.

“Đi đi,” tôi nức nở.

“Tôi…không thể để cô thế này được,” anh ta nói. Dường như anh ta thấy không thoải mái lắm.

“Tôi ổn. Làm ơn, đi đi.”

“Cô không ổn. Cô là một mớ hỗn loạn,” anh ta giận dữ nói.

“Sao anh lại ở đây?” Tôi thì thào. Nói chuyện với Reed kéo tôi khỏi giấc mơ và nỗi đau. Tôi không chắc mình đã sẵn sàng. Tôi vẫn còn quá tê tái và chưa thể đối mặt với anh ta.

“Đã có tiến triển trong vụ án của tôi. Tất cả đang diễn ra rất nhanh.”

“Thế có nghĩa là sao hả Reed?” Tôi mệt mỏi hỏi.

Anh ta thở dài nặng nhọc, như thể đang gánh chịu một sức nặng ghê gớm. Chuyện đó khiến tôi thấy tò mò. “Tôi đến…để nghe phần còn lại của câu chuyện.”

Tim tôi bắt đầu tăng tốc. Vụ án có tiến triển, anh ta đã nói thế. Tôi biết Reed đang nói dối, nhưng về chuyện gì chứ?

Caleb!

Chọn tập
Bình luận