“Sao vậy?” hắn hỏi, tông giọng úp mở. “Nói tôi nghe.”
“Tôi nghĩ mình chán việc cố trốn chạy rồi, nhưng tôi cũng chán việc không biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy đến với mình tiếp theo. Tôi thà biết còn hơn Caleb ạ. Làm ơn, hãy nói cho tôi biết và cho tôi thời gian…” Ngồi ở đó, tôi thực sự không biết mình đang nói gì, nhưng phần đang khôn ngoan dần trong tôi thì biết. Hãy chuẩn bị đi…
Mái tóc vàng của Caleb, thường được chải chuốt ngay ngắn, giờ đã rơi xuống mắt hắn. Tôi chống lại thôi thúc bất chợt muốn vén chúng khỏi mặt hắn. Trong lúc ngồi yên giữa sự im lặng đầy hàm ý, tôi quan sát hắn nhìn chăm chăm vào lòng mình. Quai hàm hắn căng cứng, môi mím chặt, nhưng tôi không hề sợ. Tôi chán việc sợ hãi Caleb rồi. Nếu muốn tổn thương tôi thì hẳn hắn đã làm rồi. Hắn muốn nói cho tôi biết. Tôi chỉ cần chờ thôi.
Tôi tiếp tục giữ im lặng, chờ đợi những lời mình mong mỏi từ hắn, trái tim gần như bị nghẹn chặt trong cổ họng khi tôi tỏ ý muốn hắn tiếp tục. “Giá như tôi chưa từng để mắt đến em, chưa từng gặp em…” Những lời lẽ đầy tiếc nuối của hắn bỗng gây ra cơn đau nhói sâu trong lồng ngực tôi, dù tôi biết lẽ ra không nên thế. “Tôi có những nghĩa vụ, Mèo Con.” Hắn nuốt vào nặng nhọc. Đôi mày nhíu chặt ngay lập tức cho tôi biết hắn đang cùng lúc cảm thấy buồn bã, giận dữ và ghê tởm. Khao khát được chạm vào hắn gần như quá lớn, nhưng rồi tôi nhận ra mình nên lo lắng về việc những lời đó có nghĩa gì tới tôi, chứ không phải có tác động gì tới hắn. “Có một kẻ cần phải chết. Tôi đã cần em…vẫn cần-” Hắn khựng lại. “Nếu không làm chuyện này ngay bây giờ, tôi sẽ không bao giờ được tự do. Tôi không thể bỏ đi cho đến khi nó đã hoàn thành. Cho đến khi hắn trả giá cho những gì đã làm với mẹ của Rafiq, với em gái của ông ấy, cho đến khi hắn trả giá cho những gì đã làm với tôi.” Caleb đột ngột đứng dậy, lồng ngực phập phồng. Hắn cào những ngón tay giận dữ qua mái tóc mình rồi siết tay lại ở sau gáy. “Cho đến khi mọi thứ hắn yêu quý biến mất, cho đến khi hắn – cảm nhận được nó. Sau đó tôi có thể buông tay. Tôi sẽ trả hết được nợ. Rồi, có thể…có lẽ.”
“Rafiq?” Tôi đã nghe thấy cái tên đó trước đây nhưng lại không thể nhớ ra được tầm quan trọng của nó. Sao gã ta lại quan trọng đến vậy? Gã ta có tiếng nói hơn trong những chuyện xảy đến với tôi hơn Caleb sao?
Mắt Caleb quay trở lại với tôi. Hắn lại trôi về nơi xa xăm nào đó như thể những lời vừa rồi không thật sự dành cho tôi vậy. Giờ sự kiểm soát đã quay về, lớp mặt nạ dửng dưng được hắn dễ dàng mang vào lần nữa. Hàng rào cảnh giác của tôi được dựng lên. Những phút vừa qua, khi hắn gần như là một con người bình thường, bay biến hết. “Tôi sẽ bán em như một nô lệ mua vui cho một kẻ tôi kinh bỉ.”
Cơn buồn nôn ập thẳng vào dạ dày khiến mật đắng dâng lên trong cổ họng tôi. Lời hắn nói đánh vào tôi như những cú tát tàn nhẫn, và khi từng từ được thốt lên, tôi rúm người lại.
Bán. Mua vui. Nô lệ.
Thực tế đổ ập xuống, đẩy hết không khí ra khỏi cơ thể tôi. Tôi có cảm giác buồn nôn, dạ dày co thắt còn cổ họng thì thít lại.
Không còn những liên tưởng phim ảnh nữa. Không còn các nhân vật hư cấu để liên hệ nữa. Đây là thật. Là định mệnh. Tôi là…một món đồ, một thứ hàng hóa.
Hắn đã biến cô thành một con điếm, Livvie ạ, một con điếm chết giẫm.
Caleb vẫn tiếp tục nói, nhưng tôi gần như chẳng nghe thấy gì nữa.
Một cách khó khăn, tôi ngăn mình nôn ọe và đằng hắng, “Mua vui có nghĩa là tình dục đúng không? Một nô lệ tình dục?”
Caleb bỏ dở câu nói và gật đầu cộc lốc. Đầu hắn cuối thấp, mái tóc che trước mắt. Lần này, tôi không còn muốn vén chúng ra nữa, thực tế mà nói, việc đó cứ như một mánh khóe vậy. Từng bước đi của hắn đều được tính toán. Hắn biết cách nhíu mày để thể hiện vẻ buồn bã. Cách để cho mái tóc hoàn hảo rơi xuống trước đôi mắt thậm chí còn đẹp đẽ hơn, mà vẫn có vẻ dễ tổn thương và đáng tin cậy. Tôi sẽ không mắc lừa lần nữa. Dù trước đó tôi có cảm thấy gì đi nữa thì nó cũng đang chết dần, để lại sự tê liệt trên đường đi. “Còn…ngày hôm đó. Ngày chúng ta gặp nhau, đó là lý do anh ở đó. Anh có biết tên khốn lái xe hơi không?”
Sự giận dữ lóe lên trong mắt Caleb rồi nguội đi nhanh chóng. Hắn quá giỏi che đậy cảm xúc của mình. Sao cô lại thế này? Thế quái nào cô lại quan tâm hả, Livvie? Hắn đã biến cô trở thành thứ mà cô thề không bao giờ biến thành. “Chuyện đó có thật sự quan trọng-”
“Không, tôi đoán nó đếch có quan trọng,” tôi đột ngột cắt ngang. Hắn ước chưa từng gặp tôi sao? Chà, cảm giác đó đến từ hai phía đấy. Một cơn giận xưa cũ bùng cháy trong tôi. Cuối cùng, khi tôi sắp thoát khỏi kiếp sống không ra gì, sắp chứng minh cho mọi người thấy tôi không vô dụng, và học bổng chính là tấm vé để thực hiện điều đó thì Caleb xuất hiện. Cuối cùng, tôi cũng… “Cuối cùng tôi sắp chứng minh cho bà ta thấy bà ta đã sai về tôi…”
“Em không cần sự chấp nhận của bà ta,” hắn nói khi đã đoán ra chính xác người tôi đang đề cập tới. Tôi nhìn lên hắn.
“Anh chẳng biết cái khỉ gió gì về điều tôi cần cả. Tôi đã phải đối phó với mấy trò cân não của anh trong suốt chẳng biết là bao lâu rồi, phải cố tìm hiểu xem tại sao một người như anh lại bắt cóc tôi. Mặc cho những chuyện anh đã làm với tôi, tôi vẫn có những ý nghĩ-”
“Ý nghĩ, hay ảo tưởng hả Mèo Con?” hắn nhẹ nhàng cắt ngang, vẻ mặt vẫn kín như bưng.
“Cả hai, tôi đoán vậy,” tôi thừa nhận. Có nói gì nữa thì cũng không quan trọng cho lắm. “Tôi đã tự nhủ rằng anh không thể ngăn được mình, rằng có chuyện gì đó đã xảy ra khiến anh trở thành thế này, khiến anh rối loạn hệt như tôi vậy, nhưng anh thậm chí còn rối loạn hơn cả tôi nữa. Và ở những góc khuất kì lạ trong tâm trí mình, tôi đã nghĩ…”
“Rằng em có thể chữa được tôi sao? Còn gì nữa, rằng tôi có thể chữa được em sao? Chà, xin lỗi nhé cưng, tôi không muốn được sửa chữa. Bất kì điều gì mà bộ não nữ sinh nhỏ bé của em nghĩ về đàn ông đều sai bét nhè. Đây không phải một chuyện tình. Em không phải thiếu nữ mắc nạn, còn tôi cũng chẳng phải hoàng tử đẹp trai đến để cứu em. Em bỏ chạy. Tôi đến để lấy lại tài sản của mình. Hết chuyện.
Trong hai năm, có thể ít hơn, tôi sẽ có được điều tôi muốn – báo thù. Sau đó, tôi sẽ đảm bảo trả tự do cho em. Mẹ kiếp, tôi thậm chí có thể thả em về với số tiền đủ để em đến bất kì đâu em muốn. Để em làm bất kì điều gì em muốn. Cho đến lúc đó…”