Caleb vẫn không thể ngủ được, nhưng lúc này nguyên nhân đã khác đi rồi. Lần đầu tiên kể từ khi cậu có thể nhớ, Caleb cảm thấy phấn khích trước điều mà buổi sáng hôm sau mang đến.
***
Hai mắt Caleb mở ra trong bóng tối. Giấc mơ đó, kí ức đó, vẫn vương vấn. Hắn thình lình cảm thấy như một cậu bé lần nữa, sợ bóng tối, sợ điều chưa biết, và đơn độc. Kì lạ làm sao khi một giấc mơ lại có thể thật đến vậy. Nó có thể điều khiển tâm trí của một người và khơi lên cảm xúc, nhiều đến độ ảnh hưởng đến cả thể xác. Caleb cảm thấy một khối nghẹn trong cổ họng; nó không nên ở đó, hắn đã không còn là cậu bé sợ hãi đó lâu lắm rồi, vậy mà nó vẫn còn ở lại. Tim hắn nện thình thịch trong lồng ngực còn hai lòng bàn tay thì mướt mồ hôi.
Hắn tự nhủ hết lần này tới lần khác rằng đó chỉ là một giấc mơ, nhưng những cảm xúc cứ bám lấy hắn như mật đường dẻo quánh vậy. Bất luận hắn đã cố quét sạch chúng khỏi suy nghĩ, chúng vẫn còn đó, dịch chuyển từ bên này sang bên kia tâm trí hắn, chao đảo giữa niềm vui khi lần đầu trải nghiệm việc được chấp nhận và nỗi đau khi biết về tương lai.
RezA đã chết. Rafiq đã đốt xác Narweh ở chỗ hắn bỏ gã lại, bên trong ngôi nhà. Hắn đã không đi tìm những người sống sót, hắn đã không cảnh báo bất kì ai trong nhà. Rafiq đã truyền đạt lại thông tin đó cho Caleb vào một buổi sáng sau bữa ăn, khi hắn cuối cùng cũng tìm được can đảm để hỏi về chuyện đã xảy ra.
Hắn đã âm thầm khóc thương cho RezA và những đứa con trai khác sau khi tự làm bỏng mình bằng chiếc muỗng hay dùng để khuấy đậu. Khi da thịt bị thiêu đốt, hắn đã cố mường tượng ra cảm giác của RezA trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Caleb đã giết chết người bạn duy nhất của mình, và cuối cùng, vết sẹo duy nhất đại diện cho việc đó chỉ còn ở bên trong lòng, khi phần da bỏng của hắn bị cắt đi và lớp da mới thế chỗ.
Caleb muốn tắm thêm lần nữa, nước phải thật nóng để hắn không còn có thể nghĩ về điều gì khác nữa, nhưng hắn biết hành động đó thật ngu ngốc và chỉ gây thêm hại chứ không phải hồi phục đúng lúc để hắn có thể tiếp tục nhiệm vụ. Cũng khá lâu rồi Caleb mới có tình trạng bị cưỡng bức tâm lý tái phát thế này. Phải, đôi khi hắn cần sự đau đớn, nhưng những nhu cầu kiểu đó thường kéo dài trong một khoảng thời gian rất lâu. Trong vài tuần vừa qua, hắn đã cố gắng để không đầu hàng trước những thôi thúc của mình rất nhiều lần. Không thể để nó tiếp diễn được.
Rafiq đã làm điều ông cần làm. Để Caleb trở thành người đàn ông mà Rafiq cần; để trở thành người đàn ông mà hắn muốn, không thể có bất kì nhân chứng nào biết hắn từng là con chó của Narweh cả. Đó là một sự thật khắc nghiệt và yếu ớt vào lúc đó, nhưng Caleb hiểu nó theo cái cách mà hắn không thể hiểu được lúc còn là một cậu bé. RezA cũng sẽ làm thế thôi.
Caleb trở người trên sàn rồi ngồi dậy để nhìn vào hình dáng Mèo Con đang ngủ trên chiếc giường phía trên. Cô lăn lộn khá nhiều, hai chân thỉnh thoảng lại nẩy lên bên dưới chăn. Caleb nhận ra cô muốn lăn người nằm nghiêng hoặc nằm sấp, nhưng kể cả trong giấc ngủ, cơn đau vẫn giữ cô ở một tư thế khá căng thẳng.
Những lời cô nói trước đó hiện lên:
“Ngài có thể không bán em…Em có thể ở với ngài…ở bên ngài?”
Hắn thở dài, ước gì mọi chuyện có thể đơn giản như thế. Rafiq sẽ nói gì trước một lời thỉnh cầu như thế? Thậm chí đó có phải một thỉnh cầu không? Sau tất cả thì Caleb là một người đàn ông, và là một người đàn ông nguy hiểm. Có lẽ Caleb chỉ cần thông báo cho Rafiq về mọi chuyện rồi bước tiếp từ đó thôi. Cô gái đã bị đánh đập và bầm dập, sự trong trắng của cô cũng là một câu hỏi mà Rafiq quan tâm. Sẽ khó thế nào nếu chỉ đơn giản bảo rằng Mèo Con là người vô phương đào tạo? Nhưng thật tâm mà nói, điều đó sẽ chẳng sửa chữa được gì hết. Hắn sẽ mãi mãi là kẻ bắt cóc cô, còn cô sẽ mãi mãi là tù nhân của hắn. Hắn cần phải thôi nghĩ đi nghĩ lại. Hắn đã ra quyết định rồi, và cần phải bám sát nó. Hết chuyện.
Mèo Con trở mình trên giường vài lần và rên rỉ thêm vài giây trước khi mở mắt. Hai buồng phổi cô nâng lên và hạ xuống vừa sâu vừa khô khốc. Rõ ràng Caleb không phải người duy nhất chịu đựng những cơn ác mộng. Cũng thật hay là cô đã không la hét hay gọi hắn. Cô nhìn quanh phòng và bắt gặp dáng vẻ của hắn, sau đó quay nhìn đi rồi chầm chậm ngồi dậy.
“Chào buổi sáng,” hắn nói vẻ giễu cợt.
Cô gật đầu, nhưng lại không đáp gì. Cô hất chăn khỏi hai chân trong một cử động chậm chạp, mệt mỏi, rồi khó nhọc đứng dậy trước khi bước vào phòng tắm và đóng cửa lại. Vài giây sau, hắn nghe thấy tiếng nước chảy vào bồn rửa mặt. Caleb tự hỏi cô định dùng nhà vệ sinh thế nào, bởi bồn cầu được gắn trên mặt đất, buộc người sử dụng phải ngồi bệt xuống thì mới có thể giải quyết nhu cầu được. Sẽ rất khó khăn trong việc giữ thăng bằng nếu xét đến tình trạng bị thương của cô, nhưng hắn quyết định rằng nhu cầu được riêng tư của cô có lẽ sẽ lớn hơn nhu cầu cần được giúp đỡ vào lúc này.
Caleb đi quanh phòng để sắp xếp và thu dọn những gì cần thiết để chuẩn bị cho ngày dài trước mặt. Cả hai người họ đều không có nhiều quần áo lắm, song họ chỉ còn đi thêm một ngày nữa thôi, vậy nên chuyện đó có thể tính sau. Hắn xem qua số vật phẩm đã mua và tìm thấy mấy quả cuối cùng vài chiếc bánh ngọt mâm xôi. Thế là quá ổn cho bữa sáng. Ngoài ra cũng còn lại rất nhiều nước đóng chai nữa. Hắn kiểm tra đồng hồ và thấy rằng chỉ mới năm giờ rưỡi sáng. Họ càng nhanh chóng lên đường sớm bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Họ có thể đến Tuxtepec vào đúng bữa tối, kể cả khi phải mất thêm mười hai tiếng nữa. Hắn sẽ phải ghé qua thị trấn trước khi rời đi.
Caleb với tay lấy di động và quay số gọi Rafiq.
“Salaam.”
“Sao ngài lại không trả lời điện thoại?”
“Vậy thì ta phải trả lời cậu sao?”
“Thế đếch nào lại không? Chúng ta là đồng sự, hay là hai ngày qua Jair đã chiếm được vị trí của tôi rồi?”
Rafiq bật cười. Đó là kiểu cười Caleb đã phải chịu đựng rất nhiều năm, một kiểu cười đầy khinh miệt, nhạo báng, được dùng để đặt Caleb về đúng vị trí của mình, dưới quyền chủ nhân. “Đừng có ấu trĩ thế, Caleb. Chính cậu mới là người khiến cho cuộc trò chuyện cuối cùng của chúng ta đầy thù địch đó chứ. Jair làm sao có được vị trí kích động được lòng đố kỵ của cậu.”
“Tôi không đố kỵ, tôi đang cáu và ngài chỉ khiến nó tồi tệ hơn thôi. Ngài đang ở đâu?”
“Cậu đang ở đâu hả Caleb? Cô gái đâu?”
Caleb hít một hơi thật sâu rồi thở ra, tránh khỏi điện thoại. Đây chính là khoảnh khắc của sự thật. “Chúng tôi đamg ở Zacatecas. Trễ nhất là sáng mai chúng tôi sẽ đến Tuxtepec.”
“Sáng mai ư?” Rafiq nạt, “Mất chưa đến một ngày để lái đi từ chỗ Jair và đám con tin, vậy tại sao cậu chưa đi được bao xa vậy hả?”
“Là do cô gái, thương tích của cô ta khiến chúng tôi bị chậm lại. Tôi cứ phải dừng xe vì cô ta.”
“Cậu sẽ làm dấy lên nghi ngờ khi cứ lái đi vòng vòng như thế với cô ta đấy.” Rafiq dừng lời, hơi thở của ông ta cũng gây cảm giác gai người hệt như giọng nói vậy. Caleb chuẩn bị tinh thần đón nhận nó. “Cô ta là phần cuối cùng của chuyện này, Caleb ạ. Cô ta phải sẵn sàng. Cô ta phải hoàn hảo. Nếu cậu không thể làm được, ta sẽ rất vui lòng được thay thế đấy.”