Báo thù, Caleb tự nhắc nhở bản thân. Đó chính là mục đích của toàn bộ chuyện này. Báo thù, mười hai năm lập kế hoạch và chỉ còn vài tháng nữa là có thể bắt đầu thực hiện.
Trong vai trò một kẻ huấn luyện nô lệ, hắn đã đào tạo qua ít nhất là hai mươi cô gái. Một số thì tự nguyện, dâng hiến bản thân như một nô lệ mua vui để thoát khỏi cảnh nghèo túng, hi sinh tự do để đổi lại sự đảm bảo. Số khác là những đứa con gái của đám nông dân bần cùng, bị ép buộc phải đến tìm hắn nhằm làm nhẹ gánh cơm áo và đổi lấy món tiền hồi môn. Một số nữa là những bà vợ thứ tư hoặc thứ năm của các tộc trưởng và chủ ngân hàng, được chồng họ gửi đến để học cách thỏa mãn “khẩu vị” khác biệt của các đức lang quân. Nhưng đối với nô lệ đặc biệt này, người mà hắn để mắt tới từ phía bên kia con phố nhộn nhịp – cô ta thật khác biệt. Cô ta không tự nguyện, không bị ép buộc, cũng như không hề được gửi đến cho hắn. Cô ta là một đối tượng cần được khuất phục hoàn toàn.
Caleb đã cố thuyết phục Rafiq rằng hắn có thể huấn luyện bất kì loại con gái nào. Rằng họ tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần cho một nhiệm vụ nghiêm túc, tiềm tàng hiểm nguy như thế, nhưng Rafiq không hề bị lay chuyển. Bản thân ông ta cũng đã chờ một thời gian dài để hoàn thành công cuộc báo thù, và ông từ chối phó thác mọi chuyện cho sự may rủi. Cô gái được chọn phải là người thực sự đặc biệt. Cô ta phải là một món quà vô cùng giá trị, đến độ bản thân cô ta và người huấn luyện sẽ được mọi người biết đến.
Sau nhiều năm làm người học việc duy nhất của Muhammad Rafiq, danh tiếng của Caleb đã dần dần được gầy dựng, củng cố hình ảnh của hắn như một kẻ làm việc vô cùng hiệu quả và chuyên tâm mỗi khi được giao phó nhiệm vụ. Hắn chưa bao giờ thất bại. Và giờ, tất cả những tháng năm đó là dành cho giây phút này. Thời điểm đã đến để chứng minh giá trị của hắn với người đàn ông mà hắn mắc nợ mọi thứ, cũng như với chính bản thân hắn. Chỉ còn lại một chướng ngại vật duy nhất ngăn cách giữa hắn và trả thù. Bài kiểm tra cuối cùng về sự vô cảm của hắn – chủ tâm tước đoạt tự do của một người.
Hắn đã huấn luyện quá nhiều người đến độ chẳng còn nhớ nổi tên họ nữa. Hắn cũng có thể huấn luyện người này, vì Rafiq.
Kế hoạch rất đơn giản. Caleb sẽ quay về Mỹ tìm kiếm một ứng cử viên cho Flower Sale, cái mà người Ả Rập gọi là Zahra Bay’. Buổi đấu giá sẽ được tổ chức tại đất nước hắn được nhận nuôi, Pakistan, trong khoảng hơn bốn tháng nữa. Dám chắc hôm đó sẽ đầy rẫy các người đẹp đến từ những đất nước nam quyền điển hình, nơi mà việc tìm được những phụ nữ như thế chỉ bị hạn chế bởi tiền bạc và nhu cầu. Nhưng một cô gái đến từ một quốc gia thứ nhất – đó sẽ được xem như một thành công. Các cô gái ở châu Âu luôn được tìm kiếm rất nhiều, dù vậy, những cô gái Mỹ lại là báu vật của ngành thương mại lạc thú. Một nô lệ như thế sẽ làm vững chắc thêm chỗ đứng của Caleb, biến hắn thành một tay chơi thực thụ trong ngành này, đưa hắn tiến vào nhóm nồng cốt quyền lực nhất thế giới.
Mục tiêu của hắn là tìm được ai đó giống với những gì hắn quen thuộc, ai đó với vẻ đẹp sắc sảo, nghèo khó, gần như không có kinh nghiệm, và dễ dàng phục tùng. Một khi lựa chọn được đưa ra, Rafiq sẽ gửi đến bốn người nữa nhằm hỗ trợ Caleb lén đưa cô gái đó ra khỏi đất nước để đến Mexico.
Rafiq đã liên lạc với một đồng minh, người đã đồng ý cung cấp một nơi trú ẩn an toàn ở Madera trong suốt sáu tuần Caleb cần để giúp con tin của mình thích nghi dần. Một khi cô gái đó đã phục tùng hoàn toàn, họ sẽ trải qua hành trình dài hai ngày đến Tuxtepec, rồi lên một chuyên cơ riêng. Cuối cùng, họ sẽ đáp ở Pakistan, nơi Rafiq sẽ hỗ trợ Caleb trong những tuần huấn luyện cuối cùng trước khi Zahra Bay’ diễn ra.
Dễ như bỡn, Caleb nghĩ. Dù trong một khắc, hắn cảm thấy chuyện không hề như thế.
Caleb, từ vị trí thuận lợi ở chéo bên kia đường, liếc nhìn cô gái hắn đã quan sát suốt ba mươi phút vừa qua. Tóc của cô ta đã được vén khỏi mặt, vẻ cau có nặng nề hiện ra trên khuôn miệng khi cô ta chăm chú nhìn xuống mặt đất dưới chân. Đôi khi, cô ta lại bồn chồn không yên, thể hiện rõ sự sốt ruột không cách nào che đậy được. Hắn tự hỏi sao cô ta lại có vẻ lo lắng thế.
Caleb vừa ở đủ gần để nhìn thấy, vừa ở đủ xa để giấu mình, tất cả những gì người ta có thể thấy là một chiếc xe tối màu, kính đen kịt, nhưng không hề có gì đặc biệt. Hắn cũng gần như vô hình như cái cách cô gái đang cố làm vậy.
Liệu cô ta có biết cuộc đời vốn dĩ của mình đang treo lơ lửng một cách bấp bênh không? Liệu cô ta có cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo của hắn không? Có phải cô ta có giác quan thứ sáu có thể phát hiện ra lũ quái vật hay không? Suy nghĩ đó khiến hắn mỉm cười. Một phần trong hắn tai quái hi vọng rằng cô ta thật sự có giác quan thứ sáu có thể nhìn thấy quái vật giữa ban ngày. Nhưng hắn đã theo dõi cô ta nhiều tuần rồi; cô ta hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của hắn. Caleb thở dài nhẹ nhõm. Hắn chính là con quái vật mà chẳng ai nghĩ sẽ tìm thấy giữa thanh thiên bạch nhật. Đó là một sai lầm phổ biến. Người ta thường tin rằng họ sẽ an toàn hơn dưới ánh sáng mặt trời, nghĩ rằng lũ quái vật chỉ ra ngoài vào buổi tối.
Nhưng sự an toàn – như ánh sáng – chỉ là lừa dối. Bên dưới nó, cả thế giới đều tràn ngập bóng tối. Caleb biết điều đó. Hắn cũng biết cách duy nhất để thực sự được an toàn chính là chấp nhận bóng tối, bước vào đó với đôi mắt mở to, trở thành một phần của nó. Giữ cho kẻ thù gần bên mình. Và đó chính là điều Caleb làm. Hắn giữ cho kẻ thù của mình thật gần, gần đến độ hắn không còn phân biệt được nơi chúng kết thúc và nơi hắn bắt đầu. Bởi chẳng có gì gọi là an toàn cả: bọn quái vật ẩn nấp ở khắp nơi.
Hắn nhìn xuống đồng hồ đeo tay, sau đó nhìn lại chỗ cô gái. Xe buýt đến trễ. Với vẻ chán nản, cô gái ngồi phịch xuống đất với chiếc balô đặt trên đầu gối. Nếu đây là một trạm xe buýt thông thường thì sẽ có nhiều người đi vẩn vơ phía sau cô ta, hoặc ngồi trên băng ghế, nhưng nó lại không phải vậy, thế nên hằng ngày Caleb có thể quan sát cô ta ngồi một mình dưới cùng một gốc cây gần con phố tấp nập.
Gia đình của cô ta rất nghèo, một yếu tố quan trọng thứ hai sau vẻ xinh đẹp. Việc người nghèo biến mất sẽ dễ dàng hơn, kể cả ở đất Mỹ. Và đặc biệt là khi người bị mất tích đã đủ tuổi để bỏ nhà ra đi. Đó chính là lý do phổ biến nhất được các nhà chức trách đưa ra mỗi khi không thể tìm thấy một người. Chắc chắn là họ đã bỏ đi.
Cô gái không có dấu hiệu gì cho thấy là sẽ rời khỏi trạm xe buýt, mặc cho sự thật là chuyến xe của cô ta đã muộn những bốn lăm phút rồi, và vì một nguyên do nào đó, Caleb thấy việc đó thật thú vị. Cô ta yêu trường học nhiều thế sao? Hay cực kì ghét ngôi nhà của mình? Nếu cô ta ghét gia đình mình, chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Có khi cô ta sẽ xem việc bị bắt cóc như một sự giải cứu. Hắn gần như bật cười – phải rồi.
Hắn quan sát cách ăn mặc kì quái, tầm thường của cô gái: quần bò rộng lùng thùng, áo khoác có mũ màu xám, tai nghe và balô. Đó là kiểu trang phục thường xuyên của cô ta, ít nhất là cho đến khi cô ta đến trường. Ở đó, cô ta thường sẽ thay ra thứ gì đó nữ tính hơn, thậm chí là khêu gợi. Nhưng vào cuối ngày, cô ta sẽ thay lại đồ cũ. Hắn lại nghĩ về việc cô ta ghét gia đình mình. Cô ta ăn mặc như thế vì cuộc sống gia đình khắc khe hay bấp bênh? Hoặc để ngăn cản sự chú ý không mong muốn từ một mối nguy ở nơi đang sống và từ trường học? Hắn không biết. Nhưng hắn muốn biết.
Có điều gì đó thú vị ở cô gái này khiến Caleb muốn đưa ra ngay kết luận rằng đây chính là cô gái hắn đang tìm kiếm, một người với khả năng thích nghi. Một người với sự khôn ngoan sẽ làm theo những gì được bảo khi đối diện với uy quyền, hoặc làm điều phải làm khi đối mặt với nguy hiểm. Một kẻ sống sót.
Phía bên kia đường, cô gái đang ngồi nghịch chiếc tai nghe. Đôi mắt bình thản nhìn chăm chăm xuống đất. Cô ta rất đẹp, thật sự rất đẹp. Hắn không muốn làm thế này với cô ta, nhưng hắn còn lựa chọn nào đây? Hắn đành chấp nhận sự thật rằng cô ta chính là phương tiện để đạt được mục đích cuối cùng. Nếu không phải cô ta thì cũng là người khác thôi, dù sao đi nữa sự khốn khổ của hắn cũng vẫn y như thế.
Hắn tiếp tục nhìn chăm chú cô gái, nô lệ tiềm năng của hắn, tự hỏi trong tâm trí cô ta sẽ thu hút mục tiêu bằng cách nào. Nghe đồn rằng trong số những người tham dự buổi đấu giá năm nay sẽ có mặt Vladek Rostrovich, một trong những người giàu nhất trên thế giới, và hẳn nhiên cũng là một trong những kẻ nguy hiểm nhất. Đây chính là người mà nô lệ của hắn sẽ được “gửi tặng” cho đến khi Caleb hoàn thành việc tiếp cận và hủy hoại mọi thứ mà gã yêu quý. Sau đó là giết gã.
Dù vậy, Caleb vẫn tự hỏi, dù không phải lần đầu tiên, tại sao hắn lại bị hút về phía cô ta. Có lẽ là do đôi mắt. Kể cả từ khoảng cách xa thế này, hắn vẫn có thể nhìn thấy chúng đen láy, bí ẩn và phiền muộn thế nào. Chúng có vẻ già cỗi bao nhiêu.
Hắn lắc đầu, giũ sạch suy nghĩ của mình, khi nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm và kêu rít của xe buýt chở học sinh từ phía cuối con đường. Hắn quan sát thật kĩ khi gương mặt của cô gái giãn ra vì nhẹ nhõm. Có vẻ như không chỉ vì xe buýt đã đến, mà còn là vì sự giải thoát, có lẽ thậm chí là tự do nữa. Cuối cùng, chiếc xe buýt dừng lại, ngay sau khi mặt trời lên đến đỉnh cao nhất. Cô gái liếc nhìn lên với một cái cau mày, nhưng vẫn còn nấn ná lại, để cho ánh sáng phủ lên gương mặt trước khi biến mất lên xe.