Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

The Dark Duet Series

Quyển 2 – Chương 19-4

Tác giả: C.J. Roberts
Chọn tập

“Em biết đó cũng là điều em nên mong muốn,” cô nói, “nhưng không. Em đã buộc tội anh là một kẻ đầu óc có vấn đề, Caleb. Sự thật là…em tự hỏi liệu mình có phải không có vấn đề hay không. Em nên căm ghét anh, Caleb. Giờ khi đã quyết định số phận của mình, em nên muốn giết anh mới phải. Nhưng không. Em không thể tưởng tượng mình chưa bao giờ biết anh được.”

“Có thể đó chính là số phận,” Livvie nói, “nếu anh tin vào những chuyện như thế. Có thể anh được sắp đặt để gặp em vào hôm đó. Anh đã từng hỏi rằng liệu em có muốn chọn một cô gái khác thay thế vị trí của mình hay không. Em đã muốn nói là có.”

“Em đã nói không,” Caleb thì thầm. Hắn nghĩ tới việc mọi chuyện sẽ ra sao với một cô gái khác – liệu hắn sẽ nảy sinh thứ tình cảm hắn dành cho Livvie với một người khác không. Ngay từ đầu hắn đã rất mâu thuẫn. Hắn gần như đã sẵn sàng từ bỏ cuộc đời làm cánh tay phải của Rafiq, cho đến khi Vladek bất ngờ xuất hiện trở lại. Có lẽ cảm giác của hắn không liên quan đến Livvie nhiều lắm, mà dính dáng tới khát vọng vượt qua quá khứ của hắn hơn. Tuy nhiên, hắn nghi ngờ điều đó. Livvie là độc nhất vô nhị đối với hắn. Không thể thay thế được.

“Phải, nhưng em đã muốn nói có, Caleb. Nếu em tin, dù chỉ trong một giây, rằng anh sẽ để cho một cô gái khác chịu khổ sở thay em…em nghĩ mình có thể đã nói có,” cô nói, vẻ đờ đẫn. “Em cũng là kẻ đầu óc có vấn đề. Thậm chí là từ trước khi gặp anh nữa.”

Caleb để lời lẽ của cô thấm vào trong một khắc. Hắn không tin chúng là thật. Livvie còn lâu mới gọi là bệnh hoạn, đặc biệt khi hắn chính là điển hình. Tuy nhiên, nếu Livvie chọn nhìn thấy mục tiêu to lớn hơn ở phía sau mối quan hệ của họ, và vì thế sẽ không ghét hắn, thì hắn sẵn sàng để cô tin vì hắn quá yếu đuối để ngăn cản.

Khi sự im lặng kéo dài giữa họ lâu hơn, Caleb càng nhận thức rõ hơn về Livvie cùng sự trần trụi của cô. Hắn muốn chạm vào cô, muốn làm tình với cô đến đau đớn, nhưng vẫn còn nhiều chuyện hắn cần phải nói ra trước.

“Tôi không thể xóa bỏ món nợ với Rafiq,” hắn nói. Livvie cứng người, nhưng Caleb đã nhanh chóng nói tiếp, “Đó không phải chuyện tôi hi vọng em hiểu được, nhưng tôi không thể cứ bỏ đi là xong được.”

“Ý anh là gì, Caleb? Điều đó có nghĩa gì với chúng ta?” Cô nói với vẻ vô cảm, nhưng Caleb biết cô đang cố kiềm nén nhiều thế nào.

“Có nghĩa là tôi sẽ phải làm cho ông ấy hiểu. Chúng ta sẽ phải tìm cách khác, có thể là một cô gái khác…” hắn bắt đầu nói.

Livvie đẩy vai hắn ra và ngồi dậy, “Anh đùa cái khỉ gió gì với em vậy hả, Caleb? Một cô gái khác sao? Làm sao em có thể sống được với lương tâm mình đây?!?”

Cơn giận của Caleb đang quay lại, “Em vừa mới nói…”

“Đó là trước kia!” Livvie hét lên. “Em không bao giờ có thể bắt ai đó trải qua chuyện thế này được nữa. Không bao giờ! Làm ơn đi, Caleb, hãy dùng lý trí. Để em mặc quần áo vào, rồi chúng ta cùng nhau bỏ trốn khỏi đây, không bao giờ nhìn lại nữa.” Cô với hai tay và ôm lấy gương mặt Caleb chặt như một gọng kiềm. “Làm ơn mà, Caleb. Em xin anh.”

Caleb nhìn vào ánh mắt nài xin của Livvie, và trong một giây, hắn nghĩ mình đã có thể mở miệng ra và nói có.

“Ta trông đợi sự phục tùng, Caleb ạ. Ta trông đợi sự trung thành của cậu. Bất kì ai phản bội ta đều chỉ làm được điều đó một lần. Cậu có hiểu không?” Rafiq nói, đầy đe dọa.

“Vâng, Rafiq, tôi hiểu,” Caleb đáp.

“Tôi muốn lắm, Livvie,” Caleb thì thầm, “Ngoài việc trả thù ra, tôi có thể thành thật nói với em, rằng tôi chẳng mong gì hơn là được đưa em đi và tìm hiểu xem chuyện giữa hai chúng ta có nghĩa là gì.” Hắn cầm lấy hai bàn tay trên mặt rồi đặt chúng xuống lòng cô, trước khi vuốt tóc cô vẻ trìu mến.

“Nhưng đây là con người tôi. Tôi phải trả hết những món nợ của mình. Không có thứ gì được đặt trước gia đình, lòng trung thành, trách nhiệm và danh dự cả. Rafiq là người gần giống với gia đình nhất theo như tôi nhớ được, và tôi nợ ông ấy. Nếu em yêu cầu tôi phản bội ông ấy…em sẽ không bao giờ có thể chấp nhận được con người tôi.”

Livvie nhắm chặt hai mắt, dường như đang cố xoa dịu nỗi đau mà lời lẽ của Caleb gây ra. Hắn thấy thật ngu ngốc và khờ khạo. Lẽ ra hắn nên biết rằng Livvie sẽ không thể hiểu được hắn hay động cơ của hắn. Livvie không phải một con quái vật, và cô sẽ không như thế chỉ bởi vì Caleb là một con quái vật.

“Tại sao gã đó cần thiết phải chết đến vậy hả Caleb? Gã ta đã làm gì? Chuyện gì khủng khiếp đến độ anh phải dốc cả mạng sống, và hi sinh hạnh phúc của mình chỉ đế giết gã chứ? Giúp em hiểu đi, Caleb,” Livvie thì thầm.

Caleb nhìn Livvie, và nếu nhìn thấy bất kì dấu vết nào của sự hợm hĩnh, thì có lẽ hắn đã bảo cô đi chết đi rồi, nhưng điều duy nhất hiện ra trong ánh mắt Livvie là sự quan tâm. Hắn ngạc nhiên khi thấy mình nhận ra điều đó. Rafiq chưa bao giờ thật sự quan tâm đến Caleb cả.

Rafiq là sự cứu rỗi của Caleb, là người giám hộ, là chỗ dựa tinh thần và đôi khi là một người bạn của hắn nữa. Ông đã cho hắn quần áo, chỗ ở và thức ăn. Ông đã nuôi dưỡng hắn từ một tên điếm tàn tạ thành một gã đàn ông nguy hiểm. Song, Rafiq vẫn luôn đòi hỏi quyền lợi tư hắn. Chỉ cần có một dấu hiệu nhỏ nhất của sự bấp bênh ở Caleb thôi, Rafiq sẽ không bao giờ chần chừ nhắc nhở hắn vị trí của mình. Cuộc đời Caleb lúc nào cũng phụ thuộc. Đặc ân của Rafiq luôn luôn có điều kiện.

Caleb chưa từng thắc mắc về những phương thức hay quyền lực của ông. Hắn chưa bao giờ xem việc Rafiq đòi hỏi sự tuân phục mù quáng là một vấn đề cả. Hắn đã luôn tin rằng mình thật may mắn khi còn sống và thấy rất biết ơn Rafiq. Caleb vẫn biết ơn và sẽ luôn như thế, nhưng đến khi gặp được Livvie, Caleb mới biết cảm giác được ai đó quan tâm, thật sự quan tâm, đến hắn.

“Tôi nghĩ…,” tim Caleb nện thình thịch trong lồng ngực hắn, “Tôi nghĩ gã ta…đã bán tôi.” Da thịt hắn có cảm giác bị thiêu đốt, như thể nó sẽ bốc cháy, khô nứt và rớt khỏi xương hắn vậy.

“Bán sao? Giống…giống như…?” Livvie dường như không tìm được từ nào để nói.

Caleb nhìn thẳng vào mắt cô và cứng người lại, “Chuyện đó không phải mới xảy ra hồi tuần trước, được chứ!” Hắn tức giận nói. “Tôi còn rất nhỏ. Tôi thậm chí còn không nhớ được mình nhỏ cỡ nào nữa. Tôi chẳng có chút kí ức nào về cuộc sống trước Narweh cả. Đôi khi, tôi nghĩ mình nhớ được gì đó, nhưng tôi không chắc được. Kể cả những năm đầu ở với Narweh cũng rất lộn xộn. Tôi sinh ra vốn dĩ không phải là một con quái vật, Livvie ạ.”

Chọn tập
Bình luận