“Tôi biết chuyện này không dễ dàng với cô. Những gì cô đã trải qua…” Tôi nghe cô ta nuốt xuống. “Tôi thật không thể tưởng tượng nổi,” cô ta nói tiếp. Thật sặc mùi thương hại, mà tôi thì không muốn điều đó. Không phải từ cô ta. Người phụ nữ vươn tới chạm vào tay tôi và ngay lập tức tôi rụt người lại. Tiếng leng keng chói tai khi tay tôi đập vào chấn song ở thành giường nghe như nguy cơ bùng phát bạo lực. Tôi thì còn hơn cả sẵn sàng sử dụng bạo lực nếu cô ta còn cố chạm vào tôi lần nữa.
Cô ta giơ hai tay lên và bước lùi lại. Hơi thở tôi bắt đầu ổn định hơn và quầng đen vây lấy tầm nhìn của tôi tan đi, cho đến khi cả thế giới trở nên rõ ràng và đầy màu sắc một lần nữa. Lúc này, khi cô ta đã lôi kéo được sự chú ý của tôi, tôi nhận ra cô ta không đơn độc. Có một người đàn ông đi cùng cô ta. Anh ta nghiêng đầu nhìn trân trân như thể tôi là một câu đố cần được giải đáp. Ánh nhìn đó quen thuộc đến đau đớn.
Tôi xoay đầu về phía cửa sổ, quan sát thứ ánh sáng tràn vào phòng qua tấm mành nằm ngang. Dạ dày tôi quặn thắt. Caleb. Tên anh khẽ vang lên trong tâm trí tôi. Anh đã từng nhìn tôi như thế. Tôi luôn tự hỏi tại sao, bởi anh dường như có thể đọc được suy nghĩ của tôi. Toàn thân tôi đau nhức. Tôi nhớ anh. Tôi nhớ anh nhiều lắm. Nước mắt một lần nữa lại lăn dài khỏi khóe mắt tôi.
Tiến sĩ Sloan không hề bỏ cuộc, “Cô cảm thấy thế nào rồi? Tôi đã được hướng dẫn tường tận bởi một nhân viên công tác xã hội, người đã có mặt trong suốt thời gian kiểm tra bước đầu của cô, cũng như trong sự vụ mà Cơ quan Cảnh sát Laredo đã chứng kiến.”
Tôi nặng nhọc nuốt vào. Những kí ức ào ạt kéo đến, nhưng tôi cố chống lại chúng. Đây chính là điều tôi không hề muốn.
“Tôi biết chuyện có vẻ không giống như bản chất của nó, nhưng tôi ở đây là để giúp cô. Cô đang bị cáo buộc vì đã tấn công các sĩ quan tuần tra biên giới liên bang, sở hữu vũ khí trái phép, chống lại lệnh bắt giữ, và bị nghi ngờ phạm tội giết người. Tôi đến đây là để xác minh năng lực của cô, nhưng đồng thời cũng để hỗ trợ cô. Chắc hẳn cô phải có lý do nào đó để giải thích những chuyện đã xảy ra, nhưng tôi không thể giúp được gì nếu cô không chịu nói chuyện. Làm ơn, Olivia. Hãy để tôi giúp cô,” Tiến sĩ Sloan nói.
Hoảng loạn dâng cao. Lồng ngực tôi nhấp nhô và thế giới như tối dần đi. Nước mắt khiến cổ họng tôi nghẹn ứ. Nỗi đau đớn trong thế giới hậu-Caleb là vô tận. Tôi biết là sẽ như thế.
“Mẹ cô đang cố gắng tìm người trông nom các em trai và em gái cô để có thể đến đây gặp cô,” cô ta nói.
KHÔNG! Tránh ra đi.
“Bà ấy sẽ đến đây trong ngày mai hoặc hai ngày tới. Cô có thể nói chuyện với bà ấy qua điện thoại nếu muốn.”
Tôi khóc thút thít. Tôi muốn cô ta dừng lại. Tôi muốn tất cả họ đi hết đi – người phụ nữ này, người đàn ông trong góc phòng, mẹ tôi, anh chị em của tôi, kể cả Nicole nữa. Tôi không muốn nghe tiếng họ. Không muốn nhìn thấy họ. Đi đi, đi đi, đi đi.
Tôi cất tiếng thét ghê gớm kinh khủng. Tôi sẽ không quay lại đâu!
“Caleb!” Tôi hét. “Cứu em với!” Cơ thể tôi muốn cuộn tròn lại nhưng không được. Tôi đang bị trói, như một con thú trong lồng bị đem đi triển lãm vậy. Họ muốn biết có chuyện gì không ổn, nhưng họ sẽ không bao giờ, và cũng không thể nào hiểu được. Tôi sẽ không nói cho họ biết. Nỗi đau này là của riêng mình tôi giữ.
Tôi thét, thét và thét, cho đến khi có ai đó xông vào và bấm hàng loạt các hàng nút kì diệu.
Thuốc ngủ giành quyền kiểm soát.
Caleb.
***
Ngày thứ 5:
Tôi hoàn toàn biết rõ mình đang ở trong khoa thần kinh của bệnh viện. Tôi đã được nghe nói rất nhiều lần rồi. Thật không thể nhịn cười trước sự mỉa mai đó. Họ sẽ để tôi đi một khi tôi đã có thể lên tiếng yêu cầu được thả ra. Song tôi sẽ không nói gì hết. Nói theo đúng nghĩa đen là tôi đang tự cầm tù bản thân. Có thể tôi thật sự điên rồi. Có lẽ tôi thuộc về nơi này.
Những vết bầm trên cổ tay và cổ chân tôi mang sắc tím giận dữ. Có vẻ như tôi đã chống trả rất quyết liệt. Tôi nhớ đám dây trói. Theo một cách nào đó, chúng cho phép tôi tự do lăn lộn và quẫy đạp. Chúng cho tôi một điều gì đó và một ai đó để chống lại. Không có chúng…tôi cảm thấy mình giống như kẻ phản bội vậy. Dù không còn là một tù nhân, dường như tôi vẫn cho phép chúng giữ tôi lại đây.
Tôi ăn khi họ mang thức ăn tới để không phải mang cái ống chết giẫm đó trong mũi nữa. Tôi tắm khi được họ yêu cầu. Tôi quay về giường như một bé gái ngoan ngoãn. Tôi trôi bềnh bồng dưới tác dụng của thuốc. Ôi, tôi mới yêu đám thuốc men đó làm sao.
Nhưng họ lại chẳng bao giờ để tôi một mình. Luôn có ai đó ở đây, quan sát tôi như một mẫu vật thí nghiệm. Mỗi khi màn sương của thuốc tan đi, họ sẽ lại xuất hiện: Tiến sĩ Sloan, hoặc “đồng minh” của cô ta, Đặc vụ Reed. Anh ta rất thích nhìn tôi chòng chọc. Tôi cũng nhìn lại.
Kẻ quay đi trước là kẻ thua cuộc.
Thông thường đó sẽ là tôi. Ánh nhìn của anh ta thật rợn người.
Trong mắt Reed, tôi có thể nhìn thấy vẻ kiên định quen thuộc cùng sự không ngoan mà tôi không bao giờ có thể bì được.