Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mẹ Kế Của Lọ Lem

Chương 40

Tác giả: Oa Qua Oa

“Ánh mắt này có ý gì?” Vu Kiều vừa vào cửa đã thấy Ân Á Minh ngẩn người nhìn mình, ánh mắt của đàn ông biểu hiện gì cô rõ nhất, ánh mắt này của Ân Á Minh không chỉ … mà con trong trẻo! Cô cúi đầu dò xét bản thân, có chỗ nào không ổn đâu, áo dài váy dài, không lộ ngực, anh chàng này tới để nghe chửi à!

“Thật có lỗi quá.” Ân Á Minh phục hồi tinh thần lại, có chút xấu hổ, “Đây là lần đầu tôi thấy bộ dạng em tắm xong, cảm thấy hơi mới lạ.”

Một trai một gái đàm luận chuyện tắm rửa rất mờ ám, mặt Vu Kiều hơi nóng, cô cào cào mái tóc ướt sũng, sau đó đóng cửa lại, cô muốn hỏi Ân Á Minh chuyện mang thai, không thể để cho người khác nghe thấy, miễn cho họ nghe được lại đồn linh tinh.

Người hầu bên ngoài cửa bắt đầu huyên thuyên, đa số bọn họ vừa tới Vu gia, cho nên có mấy người biết Ân Á Minh, xì xào vào tai nhau, Ân Á Minh theo tới Vu gia rồi lại truy tới Quý gia, chắc đã vừa ý Vu Kiều, ai ai đều hưng phấn, cậu trai này có nhiều điều kiện tốt hơn chồng trước của Vu Kiều nhiều, riêng vẻ ngoài và tuổi tác đã khác nhau 180 độ!

“Ngồi đi.” Vu Kiều cũng không có tâm trạng gọi người mang trà bánh lên, “Anh tới thật đúng lúc, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Tâm trạng Ân Á Minh vô cùng tốt, ung dung ngồi đối diện Vu Kiều, cười tủm tỉm nhìn Vu Kiều chăm chăm, cứ giống như trên mặt cô có hoa vậy, “Tôi biết em muốn hỏi cái gì.”

“Vậy anh nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Vu Kiều đã tỉnh táo hơn lúc nghe điện thoại rất nhiều, ít nhất vẫn biết khống chế bản thân không nói lời thô tục.

“Trước khi nói tôi sẽ nói về chuyện khác nhé.” Ân Á Minh hào hứng bừng bừng.

Vu Kiều nhăn mày, còn có chuyện khác sao.

“Dạo này tôi có ý định kết hôn.” Ân Á Minh đột nhiên nói một chuyện không liên quan.

Vu Kiều không biết Ân Á Minh có ý gì, đang yên lành sao lại đột nhiên đề cập với cô chuyện này, hơn nữa đối phương muốn kết hôn cũng không cần nhắn nhủ với cô mà, trong lòng cô hơi phiền muộn, vấn đề cô cần biết thì đối phương không trả lời, trái lại nói mấy chuyện khó hiểu.

Anh muốn kết hôn thì cứ kết, nói với tôi làm gì, có liên quan tới tôi hở.

Trước đó Vu Kiều còn cảm thấy Ân Á Minh người không tồi, nhưng đoạn thời gian trước đối phương luôn rất nhiệt tình với cô, nói là theo đuổi cũng không ngoa, tuy vậy cô không cho là thật, nhưng giờ anh đột ngột nói cho cô rằng sắp kết hôn, trước đó chẳng lẽ đều là giỡn gái sao?

May mà người bị giỡi là cô, cô không cho là đúng, chứ lỡ gặp phải người cho là thật thì sao, đây không phải là đùa giỡn tình cảm người khác ư, làm trò cười cũng không được dùng biện pháp này.

Tóm lại Vu Kiều cảm thấy bộ dạng như vậy Ân Á Minh thế này hơi đáng ghét, tuyên ngôn muốn kết hôn của đối phương không khiến cô cảm thấy vui gì hết, quả thực là cặn bã! Dù sao trong lòng vẫn buồn buồn.

Nhưng, cô nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy mình hẹp hòi, trước đó Ân Á Minh đã cứu cô đó, bị chơi xỏ thì chơi thôi.

“Vậy chúc mừng anh nhé.” Vu Kiều giật giật khóe miệng, tận lực để mặt mình có vẻ chân thành.

“Bộ dạng em hình như không vui lắm, là vì tôi kết hôn sao? Em ghen à?” Nụ cười trên môi Ân Á Minh càng rực rỡ.

Vu Kiều cảm giác gân xanh trên trán càng rõ nét, cô thật muốn xé mặt Ân Á Minh! “Không phải, dĩ nhiên tôi vui mừng thay anh, đến lúc đó chắc chắn sẽ không quên đưa tiền lì xì, anh yên tâm đi, chỉ là giờ tôi chỉ quan tâm ai tạo tin đồn nhảm về tôi, anh nghe ai nói thế? Anh nên biết lời này có bao nhiêu ác ý với một cô gái!” Vu Kiều nghĩ lại càng tức tối, rốt cuộc cô đã chọc phải người nào, sau khi Quý Huy chết liên tục ầm ĩ náo loạn.

“Yên tâm đi, tôi không lấy tiền lì xì của em đâu, chỉ cần em trang điểm làm cô dâu là ok rồi, sao còn lấy lì xì, huống hồ tôi không có ý định thu tiền lì xì đâu, tôi kết hôn sao có thể để khách dùng tiền được.” Ân Á Minh nói ra tuyên bố có tính oanh tạc không báo trước.

Vu Kiều chớp chớp mắt, “Anh nói cái gì?”

“Tôi nói em chỉ cần trang điểm làm cô dâu là được, không cần lo việc khác.”

Vu Kiều có chút mù mờ: “Tôi là cô dâu? Anh nói tôi muốn kết hôn à?” Cô không nghe sai chứ.

“Đúng thế đấy.” Ân Á Minh gật gật đầu.

“Với anh?” Vu Kiều xác nhận nói.

“Đúng vậy.”

“…Anh chưa uống thuốc à?” Vu Kiều căn bản không cách nào lý giải vì sao chủ đề sẽ biến thành như vậy, cô mất trí nhớ ư? Cô mất kí ức mình và anh yêu đương, giờ đã đến tình trạng nói chuyện cưới xin à?

Bằng không thì làm sao một chút ấn tượng cô cũng không có! Cho tới bây giờ cô cũng chẳng nhớ mình đã thương lượng muốn kết hôn với Ân Á Minh.

“Đương nhiên không phải , tôi rất tỉnh táo.” Ân Á Minh rất thích vẻ mặt hiện giờ của Vu Kiều, trừng to mắt, vẻ mặt khiếp sợ, phi thường đáng yêu, loại vẻ mặt này chắc rất khó gặp đây.

“Anh đủ rồi đấy, vì anh cứu tôi cho nên tôi mới nhịn, nhưng đừng đùa quá trớn chứ.” Vu Kiều căn bản không tin tưởng đây là thật, chẳng có ai bất ngờ cầu hôn thế này, trước đó thậm chí bọn họ đều chưa bắt đầu nói yêu đương! Đùa như này hay lắm à, còn chơi nghiện rồi.

“Được rồi, thôi nào, đừng tức nữa.” Ân Á Minh rất có chừng có mực, anh bắt đầu nói đến vấn đề chính, “Bên ngoài đã đồn em mang thai con của anh, anh cảm thấy mình nên phụ trách mới đúng.”

“Cái gì? !” Vu Kiều thiếu chút nữa nhảy dựng lên! “Ai nói?”

“Tôi cũng không biết.” Ân Á Minh buông tay, “Nhưng cũng chẳng quan trọng, anh thật lòng kết hôn với em, đó không phải một lý do rất tốt à.”

“Anh thật không làm sao chứ?” Vu Kiều cảm thấy nhất định là đầu óc Ân Á Minh hỏng rồi, “Điều này cho thấy rõ ràng có người bịa đặt, vì vậy chúng ta kết hôn? Đầu anh bị úng hả, anh phải tranh thủ thời gian tìm người bịa làm sáng tỏ mọi chuyện chứ! Loại chuyện này không thể đùa đâu, tôi bị tung tin đồn nhảm không biết bao nhiêu lần, lần này là nghiêm trọng nhất đấy! Hiện giờ tôi là người độc thân, bị người ta nói ở chung với người khác thì bỏ qua đi, nhưng mang thai không phải là chuyện nhỏ, mấy tháng sau có thể thấy rõ ràng, chẳng nhẽ lúc ấy lại nói tôi phá thai?! Sau này không biết tôi phải giấu mặt vào đâu để gặp người nữa!”

“ Có quan hệ gì, bây giờ em không có, sau khi kết hôn khẳng định rất nhanh sẽ có, lời đồn cũng không phải chỉ là lời đồn nữa.” Ân Á Minh cảm thấy chủ ý của mình phi thường tốt, có tình có lí, đáng để tin phục.

“Tại sao chúng ta phải kết hôn? Chỉ vì một tin đồn nhảm nhí?” Vu Kiều cũng không biết Ân Á Minh hay nói giỡn hay là nghiêm túc nữa.

“Bởi vì anh thích em mà, muốn kết hôn với em không phải rất bình thường sao, nữ sĩ Vu Kiều, anh đang cầu hôn em đấy, phiền em nghiêm túc một chút, em như vậy khiến tự tôn anh rất đau đớn.” Ân Á Minh che tạng(nội tạng), mang bộ dạng mình rất tổn thương.

“. . .” Vu Kiều không nghĩ tới Ân Á Minh nói thích cô, mặt hơi ửng hồng, từ nhỏ đến lớn cô bị nói xấu rất nhiều, khi còn bé cũng may, né trai vẫn tương đối đơn thuần, sau khi lớn lên, đàn ông tỏ tình luôn khiến cô cảm thấy buồn nôn, cũng không biết vì sao, khi Ân Á Minh nói thích cô, nhịp tim đột nhiên nhanh hơn.

“Câu trả lời của em đâu?” Ân Á Minh chớp mắt.

“Tôi…” Vu Kiều có chút bối rối, “Tôi thấy chuyện này quá đột ngột, chúng ta cũng chưa yêu đương, sao có thể kết hôn, hơn nữa tôi cũng không có ý định tái hôn, cảm thấy sống một mình cũng rất tốt.”

“Anh tin sau này khẳng định em sẽ thích anh, kết hôn sớm hay muộn đều giống nhau, còn không bằng xử lý sớm chút.” Ân Á Minh ngụy biện, “Em không tin thành ý của anh sao? Em không tin, giờ anh có thể để người khác lan tin, công khai cầu hôn em, anh sẽ không đùa giỡn hôn sự của mình, anh thật muốn cầu hôn em, thậm chí cha mẹ anh cũng không phản đối, mẹ anh còn thúc giục anh cầu hôn nhanh đấy .”

Vu Kiều trợn mắt há hốc mồm, đây là cô nhị hôn (hai lần kết hôn) đó! Điều kiện Ân Á Minh tốt như vậy, vậy mà cha mẹ anh ta có thể đồng ý? Rồi còn thúc giục cầu hôn, làm sao có thể!

A, không đúng, đột nhiên Vu Kiều nghĩ đến, “Không phải là cha mẹ anh vì tin đồn tôi mang thai mới đến chứ? Ân Á Minh, anh hồ đồ ư, thế này không phải là cha mẹ anh ủng hộ, bọn họ muốn cháu trai, tôi vốn không mang thai, thế là lừa họ, một khi họ biết rõ chân tướng, nhất định sẽ rất đau lòng, cũng tức giận nữa!”

“ Cũng không phải tôi tự coi nhẹ mình, nhưng điều kiện tôi như vậy, dù thế nào tôi cũng không tin họ có thể tiếp nhận.”

“Cho nên chúng ta phải tranh thủ thời gian kết hôn, tốt nhất là gần đây, anh tin rất nhanh chúng ta sẽ có đứa bé, đến lúc đó giả thành thật, không thêm vấn đề gì hết.” Ân Á Minh cảm giác mình suy nghĩ quá chu đáo, như vậy hôn sự của anh và Vu Kiều sẽ phi thường thuận lợi.

“Không được!” Vu Kiều không chút nghĩ ngợi đã từ chối, “Không nói đến việc tôi không muốn tái hôn, cho dù thật sự kết hôn, cũng không thể dùng loại lý do này, đây không phải gạt người sao, có lẽ lý do này có thể thuận tiện thành đôi, nhưng kết quả? Có lẽ vài năm cũng không mang thai được, đến lúc đó tôi nói như thế nào, thẳng thắn nhận hay nói tôi sảy thai? Bọn họ sẽ vui vẻ sao? Sau này có khi còn nói tôi là kẻ lừa đảo!”

Tuy Ân Á Minh cảm thấy Vu Kiều nói rất có đạo lý, nhưng anh không muốn bỏ qua cơ hội tốt thế này, “Vậy em không biết như vậy lực cản giữa chúng ta sẽ ít hơn nhiều sao? Nếu như theo quá trình bình thường, anh thấy có khả năng rất lâu em cũng không hòa hợp được với cha mẹ anh, có lẽ em không biết, cha mẹ anh vô cùng thích Quý Tử Nhàn, anh sợ cô ta quấy rối. Về phần chuyện sau khi kết hôn, anh sẽ nói rõ với cha mẹ anh, đứa bé sớm muộn gì cũng có, bọn họ nhất định có thể hiểu.”

“ Dù sao tôi cũng sẽ không nói dối, lời nói dối này hơi quá đáng rồi đấy.” Vu Kiều hoàn toàn không đồng ý, cô trừng Ân Á Minh, “Huống hồ ai nói đồng ý kết hôn với anh!”

“Anh tốt như vậy, vì sao em không đồng ý! Anh sẽ đối xử tốt với em!” Ân Á Minh ngay cả cầu hôn cũng đã rồi, xin ác quỷ biểu hiện thẹn thùng một chút!

“ Không phải tôi sĩ diện cãi láo, tôi biết điều kiện anh tốt, nếu như là cầu hôn bình thường, có lẽ sẽ cân nhắc, nếu như thật sự có con của anh, hơn phân nửa tôi sẽ đồng ý, tôi cũng không muốn con mình thành con riêng.” Trong lòng Vu Kiều rối loạn, tin tức hôm nay quá nhiều, cô có chút không chịu nổi: “Thế nhưng mà cái gì chúng ta cũng không phải, càng không có đứa bé, dùng tin đồn hoang đường này kết hôn quá buồn cười!”

Ân Á Minh bình tĩnh nhìn Vu Kiều rất lâu, đến khi Vu Kiều sởn hết cả gai ốc, “Sao anh nhìn tôi như vậy?” Trong lòng Vu Kiều thấp thỏm, không phải là cô không đồng ý lời cầu hôn à, sao lại dùng ánh mắt đó nhìn cô.

“Em thật không đồng ý?” Mặt Ân Á Minh không biểu tình.

Vu Kiều gật gật đầu, “Thực sự không được, ít nhất không thể dùng lý do hoang đường này.”

“Được rồi.” Ân Á Minh lấy điện thoại di động, ấn nút gọi, Vu Kiều có phần ngoài dự tính, đang lúc này thì gọi cho ai?

Không đầy một lúc đã có người bắt máy.

“Alo, mẹ à.” Giọng Ân Á Minh rất nghiêm túc, “Con đã nói với cô ấy rồi, thế nào cô cũng không chịu thừa nhận bản thân mang thai, còn nói mình không có đứa bé, căn bản không nghe con nói, giờ con cũng không biết nên làm thế nào, mẹ nghĩ cách cho con với, nếu không bụng lớn rồi rất khó nhìn.”

Vu Kiều: “…” Người này nói hưu nói vượn cái gì!

Ngọa tào (*) khó vào đời, câu cửa miệng của dân đi làm khi gặp khủng hoảng kinh tế, còn bạn Kiều nhà ta thì khủng hoảng tinh thần :))

Chu Thục Nhàn đầu bên kia điện thoại nghe xong khẩn trương, “Con có tử tế nói với con bé không, có phải con khiến nó mất hứng không?” Làm sao có thể không đồng ý kết hôn chứ, đứa bé cũng đã có rồi, không có lí do gì nữa mà!

“Con cũng không biết, dù sao cô ấy cũng một mực chắc chắn không mang thai, tóm lại là không chịu, còn đuổi con về!” Ân Á Minh bắt đầu cáo trạng.

Vu Kiều: “. . .” Tôi đuổi anh đi lúc nào thế? Anh còn liêm sỉ hay không, bịa đặt ngay trước mặt tôi!

Người đàn ông này tám phần bị điên rồi! Miệng toàn lời bậy bạ!

Bình luận