Nửa đêm Vu Kiều ở trên giường trở mình trằn trọc, trong lòng rối như tơ vò, cô biết mình đối với Ân Á Minh có cảm giác, dù nói như thế nào thì Ân Á Minh cũng đã ba phen mấy bận giúp đỡ cô, nhưng loại cảm giác cô đối với Ân Á Minh là loại nào thì Vu Kiều lại không biết.
Mặc dù Vu Kiều từng kết hôn nhưng lại chưa từng yêu đương lần nào, hơn nữa cuộc hôn nhân của cô với Quý Huy không được tính là một cuộc hôn nhân chân chính, nếu như Vu Kiều và Ân Á Minh kết hôn, khẳng định cuộc sống sẽ không giống như trước đây cô sống với Quý Huy, ít nhất cô và Ân Á Minh cũng phải cùng giường chung gối, đúng rồi, còn phải có con, cô căn bản chưa hề chuẩn bị sẵn sàng.
Ngoài ra, dù không kể đến những chuyện này, nếu như Vu Kiều thực sự muốn kết hôn với Ân Á Minh cũng không thể dùng lý do mang thai được, nếu sau này mọi chuyện bị phát hiện thì rất phiền phức.
Thôi, để ngày mai gặp mặt rồi nói rõ ràng, tóm lại dù có bất kể chuyện gì Vu Kiều cũng muốn nhanh chóng làm sáng tỏ chuyện cô mang thai.
Rất nhanh đã đến giữa trưa ngày hôm sau. Vì phải gặp người lớn, Vu Kiều gần như thử hết toàn bộ quần áo ở trong tủ, cố gắng khiến cho bản thân trông giống một người phụ nữ đàng hoàng một chút.
Vu Kiều mặc áo lông cao cổ đơn giản kết hợp với váy bông dài*, sau đó khoác chiếc áo choàng màu nâu, tóc thì búi một nửa rồi cố định bằng một cái kẹp, phần còn lại thì xõa ra sau lưng, trên mặt không trang điểm.
*váy bông dài: váy dài làm từ vải bông ấy
Vu Kiều đứng ở trước gương kiểm tra thật lâu mới cảm thấy hài lòng, hiện giờ cô nhìn qua trông nhẹ nhàng hơn bình thường nhiều, gặp mặt người lớn, ăn mặc bảo thủ một chút mới hợp lý.
1 giờ 40 phút Vu Kiều đã đến nhà hàng mà Ân Á Minh chọn. Ân Á Minh cũng đã đến từ lâu, lúc nhắn tin anh đã nhắc Vu Kiều là mình đặt phòng riêng. Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, Vu Kiều đi thẳng đến phòng riêng mà Ân Á Minh đã đặt. Nói là phòng riêng, kỳ thật chính là độ riêng tư tương đối tốt, ba mặt tường vây quanh, một mặt còn lại che thì được một bồn hoa che mất nửa.
Hôm nay Ân Á Minh ăn mặc khá tùy ý, quần áo thoải mái, nhìn thấy Vu Kiều đến lập tức nở nụ cười. Ngồi bên cạnh Ân Á Minh là một người phụ nữ trung niên, có thể nhận ra được hồi còn trẻ bà là một cô gái rất xinh đẹp, không cần phải nói cũng biết đây nhất định là mẹ của anh.
“Cháu chào bác gái.” Vu Kiều tự nhiên chào hỏi Chu Thục Nhàn, nhưng thật ra trong lòng cô không hiểu sao lại có chút khẩn trương.
“Được, được, ngồi xuống rồi nói.” Chu Thục Nhàn vừa nhìn Vu Kiều lập tức có chút kinh ngạc, bà không nghĩ rằng Vu Kiều lại xinh đẹp như thế, quả thật không trách được tại sao con trai bà lại thích, mặc dù khuôn mặt cô có chút diễm lệ quá mức nhưng đây là do cha mẹ sinh ra, không trách được Vu Kiều.
Chu Thục Nhàn rất hài lòng cách ăn mặc của Vu Kiều. Không phải bà có tư tưởng bảo thủ mà là cảm thấy Vu Kiều đang mang thai, cần ăn mặc ấp áp một chút, mặc áo choàng dày, váy dài sẽ không dễ dàng bị cảm lạnh.
“Đi đường có bị kẹt xe không? Em lại không cho anh đến đón!” Ân Á Minh đứng lên kéo ghế cho Vu Kiều, giúp cô cầm túi xách, ân cần đến mức làm cho Vu Kiều có chút rợn tóc gáy, người này cười như vậy chắc chắn không có chuyện gì tốt, anh không sợ lát nữa bị mất mặt sao.
“Hôm nay đường không đông, không bị kẹt xe.” Vu Kiều cẩn thận ngồi xuống.
Chu Thục Nhàn cười tủm tỉm nhìn hai người nói chuyện, cảm thấy hai người nói chuyện rất hòa hợp, kết hôn cũng là việc thuận lý thành chương*.
(việc tự nhiên, việc đáng phải diễn ra, giống như mặt trời mọc ấy ^^)
Sau khi Vu Kiều ngồi xuống thì Ân Á Minh cũng trở lại chỗ mình ngồi rồi cười tủm tỉm giới thiệu hai người khiến Chu Thục Nhàn hài lòng gật gật đầu.
Vu Kiều giật giật khóe miệng: “Bác gái, ách… Hôm nay bác đến nhất định là vì nghe được tin tức cháu mang thai.”
Cô không muốn quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: “Cháu có chút lời muốn nói, cháu không hề mang thai, tất cả là do mọi người hiểu nhầm.”
Chu Thục Nhàn gật gật đầu cười nói: “Bác biết.”
Vu Kiều: “…” Cô có chút không hiểu được, nếu như bà ấy đã biết thì còn đến đây làm gì?
“Bác vốn định chuẩn bị cùng cha của Á Minh đến gặp gia đình cháu một chút, nhưng Á Minh nói muốn bác gặp mặt cháu chào hỏi trước đã, bác cũng cảm thấy như vậy rất có lý.” Chu Thục Nhàn cười vô cùng hòa ái: “Bác nghĩ hai người nên đi đăng kí kết hôn trước, dù sao muốn chuẩn bị nghi thức kết hôn trong vòng vài ngày chắc chắn không kịp, đoán chừng phải mất ít nhất 2 tuần.”
“…” Vu Kiều có chút ngơ ngác: “Bác gái, bác… có phải bác chưa nghe rõ điều cháu vừa nói, cháu không hề mang thai.”
“Bác biết. Nhưng cháu không mang thai cũng đâu có sao, không phải tình cảm của cháu và Á Minh rất tốt sao, kết hôn là đúng rồi.”
Vu Kiều: “…” Đây lại là tin đồn nhảm ở đâu vậy?
“Bác gái, cháu nghĩ bác có chút hiểu lầm.” Vu Kiều cố gắng nói chuyện một cách uyển chuyển nhất có thể: “Cháu với anh Á Minh là bạn bè bình thường, không phải người yêu, cháu cũng không hề mang thai với anh ấy, chuyện kết hôn là điều không thể nào.”
Chu Thục Nhàn nhìn về phía Ân Á Minh:“Quả nhiên con nói đúng.”
Ân Á Minh vẻ mặt buồn rầu: “Đúng vậy, con nói như thế nào cũng không có tác dụng.”
A? Vu Kiều nhíu lông mày, hai mẹ con nhà này đang nói gì vậy?
Mọi chuyện bắt đầu từ thời điểm tối hôm qua, sau khi Ân Á Minh từ nhà trở về đã bắt đầu bịa đặt .
Anh nói với mẹ anh rằng:
“Mẹ, con đã hẹn cô ấy chiều mai hai giờ rồi, nhưng có một vấn đề, cô ấy vẫn hoàn toàn không chịu thừa nhận mình mang thai, con vừa nhắc đến đứa bé cô ấy lập tức phản ứng qua loa, vừa nhìn đã biết chột dạ! Cô ấy còn đuổi con đi, con không chịu đi thì cô ấy lại nói con bịa đặt, cô ấy nói con với ấy chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường, kết hôn là việc hết sức vô lý!”
“Con cảm thấy có lẽ cô ấy sợ con cướp mất đứa bé. Dù sao con nói muốn kết hôn cùng cô ấy mà cô ấy lại đã từng kết hôn, trong lòng khả năng cảm thấy tự ti. Con cảm thấy cô ấy rất tốt nhưng cô ấy lại không cảm thấy như vậy nên cảm thấy con cầu hôn không có thành ý, chỉ muốn cướp đứa bé của cô ấy.”
“Mẹ thử suy nghĩ một chút, Quý Huy mới qua đời hai tháng, bình thường làm gì có ai sẽ gấp gáp cầu hôn cô ấy như vậy, đây là điều không thể nào, cô ấy nhất định nghĩ rằng con muốn cướp đứa bé nên mới nhất định không đồng ý, dù sao cô ấy không phải không nuôi được.”
Chu Thục Nhàn vừa nghe đã cảm thấy có lý. Chuyện này quả thật có chút rắc rối, trong lòng bà rất phiền.
Ân Á Minh tiếp tục nói: “Cho nên, ngày mai mẹ gặp cô ấy nhất định không được nhắc đến chuyện đứa bé, bất kể như thế nào cũng không thể để cho cô ấy cảm thấy mẹ đang có ý đồ với đứa bé trong bụng cô ấy, mẹ phải làm cho cô ấy hiểu được con là vì tình cảm nên mới muốn kết hôn với cô ấy.”
Vì hôn sự của con trai và vì cả đứa cháu chưa ra đời của mình, Chu Thục Nhàn vỗ bàn một cái:“Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ không làm hỏng chuyện, nhất định thuyết phục được con bé đồng ý kết hôn!”
Sự tình hết sức thuận lợi khiến Ân Á Minh tâm tình thật tốt.
Quay trở lại thời điểm hiện tại, Chu Thục Nhàn và Ân Á Minh đang gặp mặt Vu Kiều.
“Bác gọi cháu là Kiều Kiều được không?”
“Đương nhiên có thể ạ.” Vu Kiều gật gật đầu.
“Kiều Kiều.” Chu Thục Nhàn nói bằng giọng hết sức thân mật:“Bác biết cháu chắc còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để kết hôn với Á Minh.”
Vu Kiều: “…” Cái gì gọi là chưa chuẩn bị sẵn sàng, ngay từ đầu cô chưa từng nghĩ muốn kết hôn với anh!
“Bình thường Á Minh nhà bác lúc nào cũng mải lo chuyện của công ty, lúc đi học cũng chỉ biết là đọc sách, từ nhỏ đến lớn chưa từng thích ai bao giờ. Cháu là người duy nhất mà bác nghe nó nói muốn kết hôn. Cho nên bác nghĩ nó nhất định rất thích cháu, bác là người sinh ra nó, chắc chắn hiểu rõ nó. Cha của Á Minh vẫn luôn không được khỏe, ông ấy luôn mong có thể chứng kiến Á Minh kết hôn sớm một chút, ngày hôm qua ông ấy nghe nói Á Minh có đối tượng muốn kết hôn lập tức vui vẻ đến mức ăn được nhiều hơn một bát cơm so với thường ngày. Trong lòng bác cũng miễn bàn vui vẻ đến mức nào.” Chu Thục Nhàn cũng không phải hoàn toàn nói dối, ít nhất Ân Viễn quả thật rất muốn con trai kết hôn sớm một chút là đúng, nhưng chuyện ăn nhiều hơn một bát cơm là giả.
“Bác cảm thấy, nếu như hai người đã có tình cảm với nhau thì không nên bỏ lỡ. Bác cũng không phải tự khen con mình nhưng Á Minh quả thật là một người đàn ông rất tốt, nó không hề có thói hư tật xấu gì lại hết sức quan tâm gia đình, thậm chí phải nói nó là một người vô cùng tốt, cháu cảm thấy thế nào?”
Vu Kiều quả thật không có cách nào phủ nhận việc Ân Á Minh là một người đàn ông ưu tú.
“Trước đây bác vốn cũng không hề biết gì về chuyện của hai đứa, sau này cũng phải có người nói cháu mang thai đứa bé của Á Minh bác mới biết. Chắc cháu nghĩ Ân gia chúng ta muốn cướp đứa bé đúng không? Nhưng bác phải nói cho cháu biết, nếu như chỉ là vì đứa bé, hôm nay bác chắc chắn không cần đến đây gặp cháu, chỉ cần chờ cháu sinh xong thì lên tòa án là được rồi.”
“Bác gái, cháu… cháu không hề mang thai.” Vu Kiều yếu ớt chen vào một câu.
Chu Thục Nhàn cười nói: “Mang thai hay không không quan trọng, hôm nay bác đến là vì muốn mặt dày mày dạn muốn thay con trai mình nói chuyện. Nếu Á Minh không thích cháu, bác chắc chắn cũng sẽ không hề ép buộc nó phải kết hôn. Bác chỉ có một đứa con trai duy nhất nên hơn ai hết bác muốn nó có thể tìm được người mình yêu mà kết hôn, những cô gái khác dù mang thai với nó bác cũng không đồng ý! Đương nhiên, chắc chắn Á Minh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, cháu có thể yên tâm.”
“Cho nên chuyện kết hôn quan trọng nhất vẫn là tình cảm, mang thai hay không hãy để sang một bên đã, Á Minh thích cháu nên bác mới đến đây giúp nó nói chuyện. Bác biết rõ hoàn cảnh của cháu, cháu cũng có điều khó xử của mình, ta biết điều đó. Nhưng kết hôn là chuyện lớn cả đời, liên quan đến hạnh phúc cả đời, cháu chỉ vì những lời đồn nhảm không đáng quan tâm mà hi sinh hạnh phúc của mình, cháu nói có đáng giá hay không?”
“Người khác thích nói gì thì kệ họ nói, họ cũng không thể sống thay cháu được. Những người như chúng ta không cần phải nhìn sắc mặt bọn họ mà sống, cháu còn điều gì mà phải băn khoăn chứ? “
Vu Kiều muốn mở miệng nói chút gì đó nhưng chưa kịp mở miệng thì Chu Thục Nhàn lại tiếp tục:
“Nhưng dù bác có nói nhiều thế nào cũng vô ích, chủ yếu quan trọng nhất vẫn là cháu nghĩ như thế nào. Nếu hôm nay cháu dám khẳng định mình đối với Á Minh không hề có chút tình cảm nào, kể cả sau này cũng không có, bác lập tức đi về, tuyệt đối không tiếp tục làm khó cháu! Sau này bác cũng sẽ khuyên bảo Á Minh thật tốt, tuyệt đối không để nó khiến cháu chịu phiền phức gì, cháu đã không thích nó, nếu nó cứ tiếp tục dây dưa thì quả thật không nên.”
“Cháu…” Vu Kiều vốn muốn nói mình không hề thích Ân Á Minh nhưng lời nói đến miệng lại không cách nào thốt ra được.
Vu Kiều biết rõ nếu nói mình không hề có chút cảm giác nào với Ân Á Minh là lừa mình dối người, lời đã nói ra sẽ rất khó thu hồi, cô không muốn sau này bản thân phải hối hận, vì vậy mà nhất thời đầu óc trở nên vô cùng rối loạn.
Ân Á Minh nhìn mẹ mình, mẹ anh dùng một chiêu lấy lui làm tiến này quả thật cao siêu, chỉ một câu đã khiến Vu Kiều không nói được gì, anh không tin, Vu Kiều lại không hề thích anh một chút nào!