Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mẹ Kế Của Lọ Lem

Chương 54

Tác giả: Oa Qua Oa

Kế hoạch của Mạnh Vân khá ổn, nhưng giờ cha mẹ Ân Á Minh đâu có rảnh, lúc này họ vẫn đang cho rằng trong bụng Vu Kiều có đứa bé, cho nên vội chuẩn bị hôn lễ, tuy bên ngoài đang truyền “hiến đứa bé để cưới” nhưng họ không thể đợi đến lúc bụng Vu Kiều to rồi mới cử hành hôn lễ, dù sao bây giờ đứa bé còn chưa được vài tuần, chờ đến khi sinh nói con bé sinh non là được, cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Ân Á Minh đang định chọn thời điểm tốt nói cho cha mẹ biết chuyện này, Vu Kiều hoàn toàn bị mắc mưu anh, anh biết người bịa đặt là kẻ nào, đến lúc đó có một nhà Ân Lợi làm bia chắn, hẳn là rất dễ giải quyết, hẳn sẽ dễ giải quyết, dù sao anh cũng đã có giấy chứng nhận, đứa bé sớm muộn gì cũng có thôi, vội làm gì.

Anh thấy mình nên sắp xếp thời gian tìm cho bác trai và anh họ ‘tốt đẹp’ của mình ít chuyện, chứ cả ngày ăn rồi lại nằm không tốt, có thể khiến người ta suy bảy nghĩ tám sinh sự, chắc chắn đây là rảnh rỗi buốt trứng trong truyền thuyết rồi, có chuyện cần làm dĩ nhiên sẽ để người khác yên tĩnh, ngày ngày có cơm trắng dâng tận miệng, nuôi đến độ muốn lật trời!

Mẹ Vu Kiều tự mình tới, lần này con gái kết hôn gả cho một chàng trai trẻ đứng đắn, ngàn dặm mới tìm được một con rể tốt, người khác cũng chỉ còn nước ôm hận ghen ghét, sao bà có thể không kích động, hận không thể tuyên cáo toàn bộ thế giới biết được chứ.

Vì vậy khi mẹ Ân Á Minh – Chu Thục Nhàn gọi tới bà đã sẵn sàng, Chu Thục Nhàn cũng đã trông mong con trai kết hôn lâu rồi, trái lại bà không nôn nóng muốn ôm cháu trai, nhưng Ân Viễn lại gấp, vậy nên hôn nhân lần này hai người đã dốc toàn lực, phải nở mặt nở mày, hôn sự phải hoàn mĩ không tì vết.

Bà hưng trí bừng bừng tới Vu gia bàn chuyện cưới xin, khách mời… cho nên sẽ không đi gặp Mạnh Vân, bà không thể mời Mạnh Vân và Quý Tử Nhàn đến Vu gia cùng mình chứ.

“Phân Phương, bà thấy màu đỏ nào được? Giờ mắt tôi cũng không được tốt lắm, bà thấy cái nào đẹp?” Chu Thục Nhàn cầm hai khối vải đỏ tới hỏi Đới Phân Phương, hai người đã bắt đầu gọi nhũ danh của đối phương rồi.

“Khối này tốt, khối sáng ấy!” Đới Phân Phương chọn lấy một trong đó, thứ này dùng để làm vỏ chăn, ga giường, hai nhà đều có chung quan điểm, không mua có sẵn, muốn dùng người thêu thùa nên vô cùng gấp gáp.

Mặt Đới Phân Phương đầy vẻ vui mừng, vốn bà tưởng nhà Ân Á Minh cao cổng kín tường khó tiếp cận, không ngờ dễ nói chuyện như thế, lời nói hay hành động đều rất ổn thỏa, không có chút kiêu ngạo gì, rất có thành ý, xem xét thấy chắc là thật lòng muốn tới kết thông gia, vậy bà yên tâm rồi, yêu cầu gả con gái đi của bà vốn là thế.

Quan trọng nhất là sính lễ đối phương đưa cũng khá bắt mắt, cũng không phải bà chú ý nhiều, Vu gia bà không thiếu tiền, nhưng sính lễ đẹp tỏ rõ ý coi trọng của nhà trai, cùng lắm thì bà cho thêm nhiều của hồi môn thôi, tất cả mọi người đều có mặt mũi.

“Đúng rồi, ảnh chụp cô dâu chú rể Á Minh và Kiều Kiều ra sao rồi, bọn họ còn chưa chụp mà.” Đới Phân Phương bất ngờ nhớ tới chuyện quan trọng này.

Chu Thục Nhàn cười nói: “Không sao đâu, Á Minh đã xếp xong hết rồi, xế chiều nay chúng nó lấy giấy đăng kí hôn rồi sẽ có người gửi ảnh mẫu áo cưới từ Pháp đến, mai có thể chụp, đừng vội.”

Đới Phân Phương càng hài lòng về Ân Á Minh hơn, bà không khỏi cảm khái, “Á Minh nó thật tốt, càng ngày càng tốt, chẳng bù cho Kiều Kiều nhà tôi, chẳng hiểu biết gì mấy thứ này, không có Á Minh chắc nó sẽ còn cho tôi nhiều chuyện rắc rối hơn.”

“Tôi lại thích có một đứa như Kiều Kiều nhà bà.” Dựa trên mọi mặt nhân tố, ấn tượng của Chu Thục Nhàn về Kiều Kiều càng ngày càng tăng, hơn nữa người nhà Vu Kiều cũng không tệ, “Á Minh nhà tôi bình thường chỉ biết công tác và công tác, có Kiều Kiều ở cạnh nó trông nom cũng vừa hay khiến nó chú ý chuyện nhà, người làm mẹ tôi đây cũng thật vui mừng thay.”

Hai người trò chuyện vui cười, Chu Thục Nhàn nào có lòng gì để gặp Mạnh Vân, bà vốn không có ấn tượng tốt với Mạnh Vân, người đàn bà này ly hôn với Quý Huy thì đã hết quan hệ với Quý gia rồi, Vu Kiều là vợ hai của Quý Huy đã qua đời, tình huống đặc thù, nhưng Mạnh Vân thấy Quý gia xảy ra chuyện thì nhao nhao đòi li hôn, bà chướng mắt người như thế nhất!

Dù sao Mạnh Vân cũng không có số điện thoại của bà, nếu gọi điện thoại đến nhà, bảo người hầu nói bà bận nhiều việc là được, gạt bà ta vại ngày, đợi đến sau rồi tính.

Chu Thục Nhàn cũng không có gì băn khoăn, vốn thương xót cho Quý Tử Nhàn, gặp phải bà mẹ kiểu này cũng không dễ dàng gì.

Bà biết Quý Tử Nhàn có ý với con trai, cũng nhìn ra được, nhưng con trai bà đã kết hôn rồi, haiz… Việc này cần có duyên phận, không có đâu thể cưỡng cầu, lúc trước bà ép con trai tìm đối tượng, kết quả dù thế nào cũng đều bại, không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn, con trai đã chủ động muốn kết hôn, điều này đã tỏ rõ con trai và Vu Kiều có duyên phận!

Quả nhiên không ép được bà ta, dù ép buộc, chắc rằng có non nửa là bằng mặt không bằng lòng.

Mạnh Vân tức giận nghĩ, không ngờ vừa về nước đã đụng phải cục sắt, Ân gia vậy mà không gặp bà, bà có rất nhiều lời muốn nói với hai vị phụ huynh của Ân Á Minh, nhưng giờ mọi người còn chưa liếc nhau lấy một cái, còn nói cái lông, con gái cũng mất công chuẩn bị bộ dáng đáng thương yếu ớt, thật là tức chết bà.

“Mẹ, làm sao đây, khẳng định Ân gia đang chuẩn bị hôn lễ anh Á Minh và ả đàn bà đê tiện kia, căn bản là không rảnh gặp chúng ta.” Quý Tử Nhàn lại bắt đầu thay đổi tâm trạng, gần đây cô ta khóc hơi nhiều, lúc có một mình đều muốn khóc, giờ có mẹ ruột ở cạnh thì càng khó nhịn.

“Khóc cái gì!” Mạnh Vân đi tới đi lui trong phòng, sau đó đột nhiên dừng lại nói, “Không phải trước đó con nói, Á Minh nó có một anh họ đang theo đuổi con à, tên là gì ấy nhỉ?

Quý Tử Nhàn lộ ra biểu lộ chán ghét, “Đúng là có người này, tên Ân Hồng Vũ, nhưng anh ta rất vô dụng, trước đó con có để hắn ta hỗ trợ, ai dè anh tay gấp gáp chẳng giúp được gì, mới có vài ngày con đĩ kia đã dụ anh Á Minh kết hôn, rõ ràng là anh em họ với anh Á Minh nhưng một chút cũng không nhìn ra điểm giống, thật là một trời một vực.”

“Một lần không có tác dụng có sao, một lần không được, chung quy chưa chắc đã không làm lại được, con cứ bày cho thằng đó hành động lần nữa.” Mạnh Vân cảm thấy Ân Hồng Vũ là một đối tượng rất tốt để lợi dụng, “Anh ta không đáng tin cũng kệ, chúng ta muốn anh ta nói cũng chẳng phải điều đáng tin gì, để loại người này là ổn nhất.”

“Cái gì?” Quý Tử Nhàn không kịp phản ứng, “Hắn thật cừ đó mẹ à, chuyện bàn giao lần trước anh ta cũng không nói rõ ràng.”

“Cứ để anh ta nói, trong bụng Vu Kiều đứa bé không phải là của Á Minh, nó là người Ân gia, lời nói có ích hơn lời chúng ta nhiều.” Lòng Mạnh Vân không thể nói là không ác độc, “Nhận giấy chứng nhận kết hôn thì cũng có thể làm giấy li hôn, nếu Ân gia nghe được chuyện này, con xem hôn lễ này phải xử lí sao, bất kể trong bụng ả kia là đứa bé của ai, vừa có tin này truyền, sau này cũng đừng hòng an tâm, nếu đứa bé không phải của Ân gia, vậy là tốt nhất, chúng ta chỉ cần chờ đợi là được, nếu là của Ân gia chắc rằng trong lòng cô ta không thoải mái, lẽ nào không đi gây sự? Khi ấy, cơ hội của con đã tới.”

Việc này không ác độc chắc chắn không thể thành công, dù sao là bịa đặt, cô ta đã quen thuộc nó nhiều rồi, “Vậy được, mai con sẽ hẹn anh ta ăn cơm.”

Bình luận
× sticky