Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Boss Tối Cao Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 29: Dạ tiệc Lâm Thị

Tác giả: DarkMoon209 - Tường Vy Trắng
Chọn tập

Những ngày tiếp theo đó, Lăng Ngọc cùng Nguyệt Hạo luôn xảy ra xích mích làm cho ai kia cực kỳ thỏa mãn.

Hôm nay là ngày Lâm Thị tổ chức tiệc rượu để mừng vụ án đầu tư vào kế hoạch “Thành phố hoàn mĩ” thành công tốt đẹp.

Nên Nhược Hy đã cùng hai cô bạn đi đến tiệm để makeup và chọn đồ để tham gia buổi tiệc vì Lăng Ngọc và Nguyệt San San đều được mời. Lăng Ngọc mặc bộ đầm dạ hội màu hồng ngọc, cổ tròn trên đó còn đính kim cương nhỏ không thổ tục mà rất quý phái. Lăng Ngọc mang đôi giày cao gót cùng màu, tóc được uống loạn rồi xõa tự nhiên.

Nguyệt San San mặc bộ màu xanh nhạt, cổ hình chữ V, váy được xẻ một đường thẳng từ eo đến mắt cá chân trong rất gợi cảm nhưng không thô tục. Chân mang giày thủy tinh màu xanh nhạt, trên giày có khảm một bông hoa hồng, tóc cô được uốn xoăn rồi cột cao nhưng lệch sang một bên, nhìn cô cực kỳ nữ tính.

Nhược Hy thì đơn giản hơn, cô mặc bộ váy được đính lông vũ theo phong cách công chúa. Với phần váy bắt sang và chân váy đính lông bồng bềnh, chân mang giày cao gót màu bạc. Tóc được búi cao xõa vài sợi trước mặt, tay cầm chiếc ví da trắng hiệu Prada, nhìn cô như một thiên nga trắng.

Hai cô bạn với nhân viên phục vụ nhìn Nhược Hy đến không chớp mắt. Chuẩn bị xong tất cả đã là ba giờ chiều.

Lúc này từ ngoài cửa, ba người đàn ông bước vào. Nhìn họ thật có khí phách vương giả. Lôi Lạc Dương mặc bộ vest đen, Mộc Kha mặc vest màu xám tro. Còn người đi bên cạnh không phải Nguyệt Hạo mà là người khác. Anh ta mặc bộ tây âu màu đen, mặt không chút biểu cảm đi về phía Lăng Ngọc.

– Lăng tiểu thư đã đến giờ.

– Được.

Lăng Ngọc gật đầu rồi đi ra cửa, Nhược Hy khoát tay Lôi Lạc Dương bước đi nhìn họ như tiên đồng ngọc nữ vậy.

Ba chiếc siêu xe nhanh chóng rời khỏi, xe lướt nhanh trên đường. Trong xe, Lôi Lạc Dương nhìn Nhược Hy không chớp mắt

– Bảo bối, em thật đẹp. Nhìn là muốn “ăn” ngay.

– Anh…không đúng đắn.

Nhược Hy đỏ mặt đánh vào ngực anh một cái. Tề Phúc ngồi ở ghế lái nhìn vào gương chiếu hậu mà không khỏi ngẩn người. Lão đại cười? Anh đi theo lão đại mười năm, lần đầu thấy lão đại cười như vậy. Xem ra người con gái đó rất quan trọng với lão đại đi?

Đi tầm hai tiếng là đến nơi tổ chức bữa tiệc, ba cặp bước vào là trung điểm chú ý của mọi người. Từ xa Nguyệt Hạo nhìn thấy Lăng Ngọc khoát tay cùng người con trai khác làm anh cực kỳ khó chịu (sẵn đây mk nói luôn Lăng Ngọc có một bí mật về gia thế). Mà Lăng Ngọc từ xa cũng đã thấy Nguyệt Hạo nhưng cô lại đi cười nói vui vẻ với người bên cạnh, Nhược Hy nhìn vào mà cạn lời. Lôi Lạc Dương chỉ vừa mới bước vào đã thu hút sự chú ý nên anh chỉ cần đứng một chỗ là có người đến bắt chuyện. Nhược Hy nghe hai bên nói chuyện mà đầu thì sắp nổ, nên cô đi ra bàn lấy đồ ăn cũng kéo luôn Nguyệt San San đi còn Lăng Ngọc thì không thấy đâu nữa.

Đang nói chuyện vui vẻ với Nguyệt San San thì đằng xa có một anh chàng tóc vàng đu đến.

– Đã lâu không gặp.

– Quen? Nhược Hy lạnh lùng hỏi

– Phải, đợt trước gặp mặt là ở Paris. An Dương Hàn vui vẻ nói lại lần gặp mặt của họ, rồi đưa tay vể phía cô

– Tôi có thể mời cô nhảy một bài?

– Không.

An Dương Hàn có chút xấu hổ khi bị từ trối thẳng thừng, mọi người đứng bên xem thì nghĩ cô không biết sống chết. Nhưng anh đâu dễ bỏ cuộc như vậy

– Cho tôi biết tên em?

– Không.

-….

Lôi Lạc Dương từ xa đi lại ôm Nhược Hy đừng đằng sau hỏi

– Không biết An thiếu có việc gì?

– Tôi chỉ muốn mời cô ấy nhảy một bản.

An Dương Hàn tuy sợ khí thế phát ra trên người của Lôi Lạc Dương nhưng anh vẫn nói ra.

– Thứ lỗi, cô ấy là bạn nhảy của tôi.

Nói xong, không để An Dương Hàn nói thêm anh kéo Nhược Hy ra sàn nhảy, điệu nhạc valse nhẹ nhàng vang lên. Những người đang nhảy cũng dừng lại nhường lại sân khấu cho họ. Hai người họ như ánh hào quang ai nhìn vào cũng hâm mộ cùng ghen tị. Từ xa một người đàn ông trung niên không thể tin vào mắt mình, khi nhìn thấy người con gái đang ở trên sàn nhảy.

– Ba, sao cô ta lại ở đây? tiếng nói chanh chua của một người con gái vang lên, người đàn ông nghe thấy tiếng cô con gái cưng của mình chỉ biết lắc đầu. Hai người này không ai khác là cha con nhà họ Lam, là Lam Chính Huy và Lam Nhược Khê. Mẹ Lam Nhược Khê thì đang nói chuyện với các phu nhân khác nên cũng không để ý tới sàn nhảy.

Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm vang lên. Lôi Lạc Dương ôm eo Nhược Hy đi ra, lúc này Lam Chính Huy dẫn vợ cùng con gái ra chào hỏi anh.

– Lôi tổng, xin chào. Tôi giới thiệu đây là vợ tôi còn đây là con gái tôi Lam Nhược Khê.

– Chào.

Lôi Lạc Dương cũng chỉ gật đầu một cái, nhưng anh cảm nhận được cô vợ bé của anh đang run lên, nhưng không phải vì sợ mà là tức giận. Lôi Lạc Dương vỗ vỗ tay chấn an Nhược Hy. Dương Liễu (mẹ kế của cô) bây giờ mới để ý người con gái bên cạnh, không khỏi kinh hãi

– Vị này là?

– Vợ tôi.

Âm thanh không lớn không nhỏ để cho mọi người xung quanh có thể nghe thấy. Nghe được từ “vợ” phát ra từ miệng Lôi Lạc Dương mọi người không khỏi bàng hoàng. Tổng tài của Tập đoàn Thần Vũ kết hôn khi nào? Nhược Hy cũng không lên tiếng, mắt cô lơ đãng lướt về phía Nguyệt Hạo, cô thấy Lý Mỹ Kỳ cứ ôm chặt lấy cánh tay của Nguyệt Hạo thầm nhếch mép khinh bỉ “ngày tháng vui vẻ của cô không còn dài đâu”. Lôi Lạc Dương để ý Nhược Hy nhìn hướng khác thì cũng khách khí nói vài câu rồi nói tôi còn có bạn đang đợi. Thế là anh dắt Nhược Hy qua chỗ Nguyệt Hạo mà lúc này Nguyệt San San, Mộc Kha, Lăng Ngọc cùng người đàn đàn ông kia cũng ở đó.

Nhược Hy cứ nhìn chằm chằm vào Lý Mỹ Kỳ làm cô ta khó chịu nhưng không lên tiếng, nhưng Nhược Hy lại phán một câu không đầu không đuôi làm cho mọi người nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, chỉ trừ Lôi Lạc Dương

– Đúng là chị nào em nấy.

– Bà xã nói luôn đúng.

-???? cả đám

– Cô là Lý Mỹ Kỳ?

– Phải, mà cô là ai tại sao biết tôi?

– Đến lúc đó rồi biết.

Nhược Hy hừ lạnh, rồi thản nhiên kéo Lôi Lạc Dương ngồi xuống ghế, đứng làm gì mỏi chân. Không khí lúc này có chút quái dị, hình như họ ngửi thấy mùi thuốc súng. Mộc Kha bất giác rùng mình một cái nhìn Nhược Hy, mặt cười cười nói

– Phu nhân, cô không cần phải trưng bộ mặt lạnh băng như vậy đâu.

-….

– Tiểu Hy à!? Nguyệt San San khẽ gọi, nhưng đáp lại là sự im lặng, Nhược Hy từ lúc ngồi xuống ghế không nói lời nào, như đang suy nghĩ gì đó. Sẽ rất nhanh cô sẽ không còn chỗ chôn thân. Đợi mà xem….

Chọn tập
Bình luận