Truyện kể rằng, tại một ngôi làng nhỏ bên nước Áo, tên là Obendorf, có một vị linh mục trẻ vừa được sai về làm cha xứ ở đó, ông tên là Mohr. Mùa Giáng Sinh năm đó, ông muốn dạy các trẻ em và những người chăn cừu trong giáo xứ hát bài thánh ca Giáng Sinh trước hang đá trong Thánh Lễ Vọng Chúa Giáng Sinh.
Đang khi lũ trẻ đùa giỡn cười khúc khích, Cha Mohr nói: “Nào các con, hãy chuẩn bị, im lặng và hát theo nhé!” Và cha đặt tay lên cây đàn organ của nhà thờ để bắt đầu dạo nhạc. Nhưng kỳ lạ thay, các phím đàn không có tiếng, thử đi thử lại không được, Cha Mohr mở nắp đàn ra và thấy có mấy con chuột chạy trong đó, các ống dây của đàn đã bị chuột cắn đứt… Cha buồn rầu vì như thế là sẽ không kịp sửa đàn. Chỉ còn vài giờ nữa là đến lễ Vọng Giáng Sinh rồi….
Trong lúc buồn rầu, cha Mohr đến trước bàn thờ cầu nguyện với Chúa xin cho mình được bình an. Ngay lúc đó cha chợt nhớ đến người bạn của mình là Franz Gruber – người thầy dạy học, và cũng là người nhạc sĩ thường đánh đàn trong nhà thờ. Cha liền đi đến nhà người bạn của mình và nói với bạn: “Tôi cần anh giúp tôi soạn nhạc để đàn bằng guitar cho một bài hát đêm Chúa Giáng Sinh, vì đàn nhà thờ đã hư.” Cha Mohr rút trong túi ra một bài thơ về Chúa Giáng Sinh mà ông đã viết cách đây một năm đưa cho bạn mình xem thử. Cầm lấy bài thơ, Franz đọc qua rồi đem cây đàn guitar ra dạo thử và hát cùng với cha Mohr. Và người ta kể lại rằng, đêm Giáng Sinh 24 tháng 12 năm 1818, toàn thị trấn đó gần như đứng lặng trước điệu nhạc và lời bài hát của Cha Mohr và thầy Franz.
Bài hát ấy tên gọi là “Stille Natch, Heilige Nacht” (Silent night – Đêm thánh vô cùng). Nó được hát sau khi cha Mohr đọc Phúc Âm trong Thánh Lễ, và cả dân làng đã cùng nhau hát sau Thánh Lễ vọng Chúa Giáng Sinh năm ấy. Kể từ đó, bài hát Đêm Thánh Vô Cùng được tiếp tục hát cho đến ngày hôm nay vào mỗi dịp lễ Chúa Giáng Sinh, không chỉ tại làng Obendorf nhưng được hát ở khắp mọi nơi trên toàn thế giới. Bài hát ấy trở nên một bản nhạc Giáng Sinh được hát nhiều nhất cho đến nay.
Cha Mohr và Franz lúc ấy cũng không bao giờ nghĩ rằng họ đã để lại cho thế giới một món quà Giáng Sinh đặc biệt như vậy.
Bạn ơi, đôi lúc chính những người theo Chúa cũng gặp gian truân ngay cả khi họ làm việc đó cho Chúa.
Khi chúng ta gặp thử thách trong lúc làm việc cho Chúa không ít lần ta thấy chán nản, bỏ cuộc, hay than trách Chúa.
Tuy nhiên, nếu chúng ta kiên trì với niềm tin và lòng mến, biết đâu những khó khăn và thử thách trước mắt chính là cơ hội để chính chúng ta sử dụng ơn Chúa một cách tốt nhất.
Nếu không phải đến một xứ nghèo, không phải đối diện với cây đàn bị hư trước đêm Giáng Sinh, không cùng phối hợp với người bạn giáo dân, chắc chắn cha Mohr đã không thể sáng tác được bài hát Đêm Thánh Vô Cùng. Nhưng tất cả những điều đó được diễn ra bởi một lòng mến và sự đơn sơ mà Cha Mohr dành cho Chúa và những người xung quanh ông.
Trong mùa Giáng Sinh này, chúng ta hãy dành ít thời gian để tạ ơn Chúa, và cầu nguyện cho các mục tử của Chúa, để họ luôn là người mục tử đầy kiên nhẫn và giàu lòng thương xót. Chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho các linh mục Chúa luôn kiên nhẫn trong mọi gian truân thử thách khi nhận lãnh sứ vụ của mình.