Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

5 Giờ 25 Phút

Chương 8: Charles enderby

Tác giả: Agatha Christie

Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thanh tra Narracott thấy ông cần phải đi ngay cho kịp chuyến tàu đến Exter, bèn cáo lỗi với thiếu tá Burnaby, rồi chạy ra ga.

Viên thiếu tá cựu chiến binh quay về khách sạn Ba Vương Miện. Vừa bước vào cửa, ông đã thấy một chàng trai tóc chải bóng loáng, mặt tròn trĩnh trông như đứa trẻ, chạy ra niềm nở đón ông.

– Ông là thiếu tá Burnaby?

– Vâng, chính tôi.

– Nhà số 1, khu biệt thự Sittaford?

– Đúng thế.

– Tôi là người của báo Tin Điện, tôi…

Không để chàng nhà báo nói thêm lời nào, ông thiếu tá đã nổi cơn thịnh nộ, quát tháo như ở ban chỉ huy xưa:

– Im ngay! Tôi thừa biết các anh cùng bè lũ các anh rồi! Không một chút kín đáo nào hết! Không một chút tế nhị nào hết! Các anh thấy đâu có xác chết là lao đến không khác gì đàn kền kền. Nhưng tôi báo trước, các anh đừng hòng moi được ở tôi bất kỳ một thông tin nào hết! Nếu cần biết gì, mời các anh đến gặp cảnh sát. Và ít nhất cũng phải biết lịch sự, là đừng quấy rối bè bạn của nạn nhân.

Không hề tự ái, chàng trai nở một nụ cười hết sức niềm nở:

– Ông lầm rồi, thưa ông thiếu tá. Tôi hoàn toàn chưa biết gì về vụ án mạng ông vừa nói đến.

Anh ta nói chưa hoàn toàn thật. Không ai hiện có mặt trong thị trấn Exhampton nhỏ bé này dám bảo chưa hề biết gì về vụ án mạng.

– Tôi được tòa soạn báo Tin Điện cử đến đây để trao cho thiếu tá tấm ngân phiếu năm ngàn bảng, đồng thời tỏ lời khen ngợi thiếu tá là người duy nhất giải đáp chính xác câu đố của báo chúng tôi.

Thiếu tá Burnaby sửng sốt.

– Chúng tôi hy vọng thiếu tá đã nhận được bức điện chúng tôi báo tin mừng này?

– Điện à? Anh bạn trẻ thân mến, làng Sittaford chúng tôi bị ngập trong tuyết dày tới hai mét. Đã bao nhiêu ngày nay chúng tôi không nhận được một thư từ, điện báo nào từ bên ngoài.

– Nhưng ít ra thiếu tá cũng đọc được tin này trên số báo Tin Điện sáng nay chứ?

– Chưa. Hôm nay tôi chưa đọc báo.

– Tôi hiểu… Vụ án mạng đã làm thiếu tá choáng váng. Nạn nhân là bạn thân thiết của thiếu tá, hình như thế?

– Đúng. Đó là một ông bạn thân nhất của tôi.

– Một cái chết đau đớn! – chàng trai nói vẻ thông cảm.

Sau đó anh ta lấy trong túi áo ra một tờ giấy màu da bò gấp tư, kính cẩn trao thiếu tá Burnaby.

– Xin thiếu tá nhận cho, kèm theo lời khen ngợi của báo Tin Điện chúng tôi.

Thiếu tá Burnaby nhận tấm ngân phiếu, nói câu duy nhất thích hợp trong hoàn cảnh này:

– Tôi muốn mời ông uống một cốc gì đó, thưa ông…

– Enderby. Tôi là Enderby Charles. Tôi đến đây từ chiều hôm qua, với ý định trao tận tay người đoạt giải. Và báo chúng tôi muốn đăng một bài phỏng vấn nhỏ. Độc giả của chúng tôi đang quan tâm đến ý kiến người đoạt giải. Nhưng mọi người đều can tôi đến làng Sittaford. May mà ông thiếu tá có mặt ở thị trấn này, và tôi được tin ông thiếu tá nghỉ tại khách sạn Ba Vương Miện. Tìm ông thiếu tá không khó khăn gì, ở đây ai cũng biết thiếu tá.

– Ông muốn dùng gì, ông Enderby?

– Bia.

Thiếu tá Burnaby gọi hai cốc bia.

– Ai cũng bàn tán về vụ án mạng này – Enderby nói – Một vụ án mạng hết sức bí hiểm.

Thiếu tá Burnaby có vẻ rất lúng túng. Ông khó chịu với thằng cha nhà báo ba hoa này, nhưng anh ta đem đến cho ông năm ngàn bảng, cũng phải lịch sự với anh ta đôi chút.

– Nạn nhân có ai thù ghét ông ta không, thưa thiếu tá?

– Không.

– Nhưng cảnh sát không tin hung thủ chỉ là một tên kẻ trộm.

– Sao anh biết?

Anh chàng nhà báo không trả lời câu hỏi.

– Nghe bảo chính thiếu tá là người phát hiện ra việc nạn nhân bị giết.

– Đúng thế.

– Khi nhìn thấy ông bạn đã chết, hẳn thiếu tá kinh hoàng chứ?

Câu chuyện cứ diễn ra theo cái điệu ấy. Không muốn cung cấp thông tin nào cho anh chàng nhà báo, thiếu tá Burnaby chỉ trả lời bằng hai từ đơn giản “Có” hoặc “Không” những câu hỏi rất khôn khéo của anh ta. Thái độ lịch sự của Enderby lát sau làm Burnaby dần dần thấy mến. Cuối cùng, ông ta đứng lên, cáo lỗi, bảo cần ra bưu điện.

– Xin thiếu tá vui lòng ký nhận cho tôi về tấm ngân phiếu.

Thiếu tá Burnaby ngồi xuống bên cạnh bàn, ký vào tờ biên nhận, đưa cho anh chàng nhà báo.

– Thế là xong, cảm ơn thiếu tát – Enderby nói, nhét tờ giấy vào túi áo.

Thiếu tá Burnaby hỏi:

– Bây giờ ông về London chứ?

– Chưa đâu, thưa thiếu tá. Tôi muốn chụp vài tấm ảnh ngôi biệt thự của thiếu tá tại làng Sittaford, trong đó có hình thiếu tá đang cho lợn ăn hoặc xén tỉa cây hoa, hoặc làm một việc gì đó mà thiếu tá thích làm. Độc giả sẽ rất vui được biết người đoạt giải nhất cuộc thi này hình dạng ra sao. Tôi còn muốn hỏi xem thiếu tá định dùng số tiền năm ngàn bảng kia vào việc gì? Cách sử dụng càng độc đáo bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Nếu thiếu tá từ chối trả lời, độc giả chúng tôi sẽ thất vọng lắm đấy.

– Đồng ý thôi, nhưng thời tiết này ông chưa thể lên làng Sittaford được đâu. Mưa tuyết quá dữ dội, khiến con đường ngập tuyết dày, không xe ôtô nào đi được, ít nhất trong vòng ba ngày nữa.

– Tiếc quá! – chàng nhà báo nói – Vậy tôi đành lưu lại ở thị trấn này thêm vài ngày nữa vậy. Dù sao thì món ăn ở khách sạn Ba Vương Miện cũng không đến nỗi nào. Hẹn gặp lại, thưa thiếu tá!

Enderby ra phố, đi về phía nhà bưu điện đánh điện về tòa soạn, báo tin là anh sẽ gửi tin và bài chi tiết về vụ án mạng ở Exhampton.

Suy nghĩ một chút, nhà báo Enderby quyết định tìm gặp người đầy tớ của đại úy Trevelyan để phỏng vấn. Sau khi hỏi được địa chỉ của Evans, anh chàng phóng viên đến số nhà 85 phố Fore. Bây giờ Evans trở thành nhân vật quan trọng, mọi người đều thi nhau trỏ nhà anh ta.

Enderby gõ cửa. Người mở cửa cho anh trông có vẻ lính hải quân đến nỗi Enderby nhận ra ngay.

– Anh là Evans? Tôi được thiếu tá Burnaby giới thiệu đến.

– Thế ạ?… – Evans ngập ngừng một giây rồi nói.

– Mời ông vào.

Enderby vào. Một phụ nữ trẻ, tóc đen, má hồng, nhanh nhẹn đi đi lại lại trong nhà. Enderby đoán là vợ Evans.

– Ông chủ anh chết một cách đau đớn quá – Enderby nói.

– Vâng, quả là ghê tởm.

– Anh đoán hung thủ là ai?

– Theo tôi, là một tên trộm tầm thường.

– Nhưng người ta đã loại khả năng ấy rồi.

– Vậy à?

– Đúng thế. Ngay từ đầu, cảnh sát đã khẳng định những dấu vết của một cuộc đột nhập kiểu ăn trộm là do hung thủ cố tình tạo ra để đánh lạc hướng điều tra.

– Ai nói với ông như thế?

Thật ra chàng nhà báo Enderby biết được điều này do cô hầu phòng trong khách sạn Ba Vương Miện là em vợ của ông cảnh sát trưởng Graves, nhưng anh đáp:

– Thanh tra cảnh sát. Ông ta không bị lừa một cách dễ dàng như thế đâu.

– Vậy họ nghi cho ai? – Cô vợ Evans lo lắng bước lên hỏi.

– Rebecca, em đừng hoảng hốt lên như thế – chồng cô nói.

Cô vợ nói tiếp:

– Mấy ông cảnh sát bao giờ cũng độc ác và ngu xuẩn.

Rồi cô liếc nhìn Enderby:

– Ông là cảnh sát à?

– Không đâu! Tôi là nhà báo, làm ở báo Tin Điện. Tôi đến đây để trao thiếu tá năm ngàn tiền thưởng giải nhất cuộc thi của báo chúng tôi vừa rồi.

– Vô lý! – Evans kêu lên – Báo có chấm thưởng công bằng không đấy?

– Anh nghi ngờ à?

– Đại úy Trevelyan chủ tôi luôn bảo, chẳng bao giờ phần thưởng được chấm cho người đoán trúng nhất. Vì vậy ông chủ tôi thường dùng địa chỉ của tôi để tham dự các cuộc thi của báo chí.

Enderby khích để Evans nói. Thế là anh chàng cựu binh sĩ hải quân ngây thơ kia kể luôn chuyện ông chủ anh ta được giải ba cuốn truyện. Enderby thích thú thầm nghĩ, thế là trên các cột báo sẽ đăng đầy những bài tường thuật của anh ta do người đầy tớ của nạn nhân cung cấp chất liệu. Nhưng đồng thời Enderby cũng thầm nghĩ, tại sao cô vợ của Evans có vẻ lo lắng như vậy. Liệu có phải do tính đa nghi của loại người thiển cận giống như kiểu cô ta không?

Evans nói:

– Ông là nhà báo, mong ông tìm giúp cho ra kẻ đã giết ông chủ tôi, bởi tôi nghe nói các nhà báo thường giúp được cảnh sát rất nhiều trong việc tìm ra thủ phạm các vụ án.

Cô vợ nói thêm:

– Chắc chắn là một tên trộm, chứ còn ai nữa? Khắp thị trấn này không ai muốn làm hại ông chủ chúng tôi.

Enderby đứng dậy.

– Tôi phải đi đây. Nếu anh chị cho phép, thỉnh thoảng tôi sẽ ghé vào gặp anh chị, trao đổi về tất cả những chuyện này. Nếu ông đại úy là người đã giật được giải thưởng ba cuốn tiểu thuyết của báo Tin Điện, thì báo tất phải có bổn phận góp phần vào việc điều tra hung thủ đã giết ông đại úy.

Enderby chào hai vợ chồng Evans rồi đi ra.

“Vậy thủ phạm là ai”? – chàng nhà báo vừa đi vừa lẩm bẩm một mình – “Mình không tin là Evans. Rất có thể chỉ là một tên trộm! Nhưng như thế thì vụ án tầm thường quá. Trong vụ án không có bóng dáng một người đàn bà nào! Thật đáng tiếc! Mình phải tìm cho ra một chi tiết nào “giật gân” mới được! Đây là cơ hội ngàn năm có một để mình thăng tiến, không được bỏ qua! Thiếu tá Burnaby sẽ kể cho mình nghe mọi thứ, chỉ cần mình ra vẻ kính trọng ông ta là được. Hay mình gợi chuyện về trận thủy chiến trên biển Transvaal? Mấy ông sĩ quan hải quân già ấy thích người ta nhắc lại chiến tích của họ lắm. Hay đấy, mình dùng cách đó sẽ tha hồ có rất nhiều chất liệu để viết bài”.

Mang đầy dự tính trong đầu, chàng trai Enderby chậm rãi bước về phía khách sạn Ba Vương Miện.

Bình luận