Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

5 Giờ 25 Phút

Chương 3: 5 giờ 25 phút

Tác giả: Agatha Christie

Hai tiếng rưỡi sau, nghĩa là khoảng gần tám giờ tối, cây đèn bão cầm tay, khom người để tránh những mảng tuyết quất vào mặt, thiếu tá Burnaby loạng choạng lê chân trên lối đi dẫn vào ngôi biệt thự “Hazelmoor”, nơi đại úy Trevelyan thuê ở tạm.

Đã một tiếng đồng hồ rồi, mưa tuyết dữ dội. Viên thiếu tá kiệt sức, thở hổn hển. Toàn thân run rẩy, ông giậm chân, thổi phù phù vào hai bàn tay lạnh cóng, đưa lên ấn nút chuông điện.

Đợi một lúc không thấy gì. Vài phút sau, ông ấn chuông lần nữa.

Vẫn không thấy động tĩnh.

Bấm chuông lần thứ ba, ông giữ nguyên ngón tay trên núm một lúc lâu. Tiếng chuông trong nhà reo vang một lúc lâu, nhưng trong nhà vẫn im ắng, không có một biểu hiện nào là có người.

Bối rối, thiếu tá Burnaby đứng thẫn thờ một lát, rồi quyết định quay ra, đi về phía trung tâm thị trấn Exhampton. Đi được khoảng một trăm mét, ông đến một đồn cảnh sát.

Thiếu tá Burnaby ngập ngừng một lát rồi đẩy cửa bước vào. Thấy người thiếu tá cựu chiến binh, đồn trưởng Graves đứng lên, ngạc nhiên:

– Chào thiếu tá Burnaby? Trời mưa tuyết thế này mà ông đi đâu vậy?

– Anh Graves này, tôi bấm chuông nhà đại úy Trevelyan mấy lần mà không thấy ai trả lời.

– Phải rồi, bây giờ tôi mới nhớ ra, hôm nay là Thứ sáu. Vậy là thiếu tá cuốc bộ từ làng Sittaford xuống đây ư? Hẳn đại úy Trevelyan không nghĩ là ông thiếu tá lại ra đây được.

– Nhưng tôi vẫn ra đấy thôi. Như tôi vừa kể, tôi bấm chuông mấy lần mà không thấy ai ra mở cửa.

– Lạ đấy nhỉ – viên đồn trưởng cảnh sát chau mày – Tôi không tin ông đại úy đi đâu vắng giữa lúc thời tiết tệ hại thế này.

– Đúng thế, không thể có chuyện đại úy Trevelyan đi đâu.

– Chà, thế thì lạ đấy…

Thiếu tá Burnaby có vẻ bực mình thấy viên đồn cảnh sát lề mề:

– Anh định làm thế nào bây giờ, Graves?

– Làm thế nào à?

– Chứ còn gì nữa? Ta phải tiến hành biện pháp nào chứ?

Viên cảnh sát suy nghĩ.

– Thiếu tá nghi là ông đại úy có chuyện gì à? Để tôi thử gọi điện cho ông ấy xem sao.

Graves nhấc máy điện thoại xin số. Nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng, không ai nhấc máy. Đợi một lát vẫn không thấy gì, đồn trưởng Graves gác máy, nói:

– Chắc ông đại úy bị ốm nặng. Chỉ có một mình ở nhà. Có lẽ ta sang rủ ông bác sĩ đến đó xem sao.

Nhà ông bác sĩ ngay gần đó. Hai vợ chồng bác sĩ Warren vừa bắt đầu ngồi vào bàn ăn bữa tối. Nghe viên cảnh sát trưởng nói, ông ta thầm khó chịu, nhưng vẫn nhận lời đi. Bác sĩ khoác tấm áo măng tô rất dày, xỏ chân vào đôi ủng cao su, quàng khăn len lên trùm nửa mặt. Bên ngoài tuyết vẫn rơi dồn dập từng mảng lớn.

Bác sĩ càu nhàu:

– Trời với đất! Tôi hy vọng các ông không lôi tôi đi một cách vô ích. Đại úy Trevelyan khỏe như vâm, không ốm đau bao giờ.

Thiếu tá Burnaby không đáp.

Đến trước cửa biệt thự “Hazelmoor”, họ đập cửa. Không thấy gì.

Bác sĩ Warren bèn gợi ý, thử đi vòng ra phía sau, vào lối cửa sổ:

– Cửa sổ dễ phá hơn cửa chính.

Viên cảnh sát Graves đồng ý, thế là ba người đi vòng ra phía sau nhà. Bên sườn nhà còn một cửa ra vào nữa, nhưng cũng rất kiên cố, không phá được. Họ bèn giẫm lên bãi cỏ đi về phía sau.

Đột nhiên bác sĩ Warren kêu lên:

– Cửa sổ kia mở toang!

Đúng thế, một ô của sổ mở toang. Một đêm lạnh giá như thế này, có họa điên mới mở cửa sổ. Một chút ánh sáng trong nhà tỏa ra.

Ba người đến chỗ cửa sổ cùng một lúc. Thiếu tá Burnaby leo lên, chui vào trước, tiếp đến cảnh sát trưởng Graves.

Vào đến trong nhà, hai người không ai nói với ai một lời nào. Lát sau, viên thiếu tá rú lên kinh hoàng. Bác sĩ Warren vội chạy đến.

Họ nhìn thấy đại úy Trevelyan nằm dưới đất, úp mặt xuống sàn nhà, hai tay bắt chéo. Đồ đạc trong nhà bừa bộn: các ngăn kéo đều bị lôi ra, giấy tờ tung tóe khắp nơi. Họ xem xét cửa sổ lúc nãy chui vào, thấy cửa sổ có vết phá. Bên cạnh thi thể viên đại úy là một túi bằng vải xanh lá cây, đựng đầy cát, đường kính khoảng năm centimét.

Bác sĩ Warren quỳ xuống bên cạnh thi thể đại úy Trevelyan. Một phút sau, ông đứng lên, mặt tái xanh.

– Chết rồi sao? – thiếu tá Burnaby hỏi.

Bác sĩ gật đầu, rồi quay sang viên cảnh sát:

– Bây giờ tôi làm theo lệnh ông. Tôi cứ khám nghiệm tử thi hay phải chờ thanh tra đến? Ngay bây giờ tôi có thể khẳng định rằng nạn nhân chết do vỡ xương sọ.

Bác sĩ trỏ túi cát.

Thiếu tá Burnaby nói khẽ:

– Đại úy Trevelyan dùng túi cát ấy để chẹn bên dưới cánh cửa cho khỏi gió lùa.

– Xem chừng – cảnh sát trưởng nói – đây là một vụ án mạng.

Ông ta bước đến bàn, nhấc máy điện thoại.

Thiếu tá Burnaby đến gần bác sĩ:

– Đại úy Trevelyan chết được bao lâu rồi? Liệu ông có đoán được chưa?

– Khoảng hai tiếng… cũng có thể ba…

Thiếu tá Burnaby liếm cặp môi khô khốc:

– Theo ông thì có thể đại úy Trevelyan chết vào lúc năm giờ hai mươi nhăm phút được không?

Bác sĩ sửng sốt nhìn người cựu thiếu tá.

– Nếu phải xác định cho đúng giờ nạn nhân chết, thì tôi đoán có thể vào khoảng thời gian đó.

Rồi ông ta nhìn viên thiếu tá, chưa hiểu tại sao ông này lại hỏi câu lúc nãy.

Thiếu tá Burnaby lê bước đến chiếc ghế tựa, ngồi xuống. Vẻ kinh hoàng hiện lên trên vẻ mặt, ông ta lẩm bẩm:

– Năm giờ hai mươi nhăm? Lạy Chúa tôi! Vậy ra là đúng sao?

Bình luận