hàng phóng viên Enderby gõ cửa biệt thự của thiếu tá Burnaby. Ngay lập tức cửa mở, chủ nhà hiện ra, vẻ mặt khó chịu.
– Ông lại đến đấy à? – giọng Burnaby khó chịu, nhưng thái độ thay đổi ngay, khi nhìn thấy cô gái Emily đứng sau lưng Enderby.
– Đây là cô Emily Trefusis – anh ta trịnh trọng giới thiệu – Cô ấy rất muốn được gặp ông thiếu tá.
– Tôi vào được không? – Emily hỏi bằng giọng lịch sự duyên dáng.
– Tất nhiên là được. Mời tiểu thư.
Vào đến phòng khách, theo thói quen, Emily đi thẳng ngay vào vấn đề:
– Thưa ông thiếu tá, tôi là vị hôn thê của James Pearson, hẳn ông thiếu tá đoán được nỗi lo lắng của tôi?
Đang cúi xuống đẩy chiếc bàn ra, thiếu tá Burnaby ngước mắt lên sửng sốt.
– Tôi thật lòng thông cảm với nỗi lo lắng của tiểu thư.
– Tôi muốn ông thiếu tá nói thẳng cho tôi biết ý kiến của ông. Ông có tin là vị hôn phu của tôi vô tội không?
– Không. Tôi không tin – Burnaby nói giọng quả quyết. Vừa nói ông vừa đập mạnh tay xuống chiếc gối rồi ngồi xuống đối diện với cô gái, ông ta nói:
– Tôi nhận thấy cậu James là loại người nhu nhược. Nói thế này có thể cô không bằng lòng, nhưng tôi cho rằng James thuộc loại người dại dột, có thể bị kẻ xấu lôi kéo, nhưng giết người thì cậu ấy không thể…
– Vô cùng cảm ơn về câu ông nhận xét. Vậy theo ông, ai có thể là thủ phạm vụ án mạng này?
– Thú thật là tôi không hề nghi cho ai. Thoạt đầu tôi cho rằng đó là một tên trộm, nhưng cảnh sát đã bác bỏ khả năng ấy. Dù sao họ cũng nhìn rõ vấn đề hơn chúng ta, thưa tiểu thư Emily. Theo tôi biết thì đại úy Trevelyan không có ai là kẻ thù.
– Ông thì biết rõ ông đại úy hơn mọi người khác.
– Đúng thế, hơn cả họ hàng thân thích của ông ấy.
– Vậy ông không thấy điều gì có thể giúp cho cuộc điều tra?
– Rất tiếc là không. Sinh thời, đại úy Trevelyan sống thầm lặng, rất ít khi nhận được thư, và viết thư còn ít hơn. Không có những rắc rối vào trong đời sống tâm tình…
Ba người ngồi im lặng một lúc lâu.
– Ông nhận xét thế nào về người đầy tớ của ông đại úy? – Enderby hỏi.
– Cậu ta đã phục vụ đại úy Trevelyan nhiều năm và là người đầy tớ trung thành.
– Nhưng gần đây anh ta lấy vợ… – Enderby nói thêm.
– Đúng thế, một cô gái ngay thẳng, đáng trọng.
– Thưa ông thiếu tá – Emily hỏi tiếp – xin ông tha lỗi nếu tôi không được tế nhị lắm, hình như ông có linh cảm trước về cái chết của đại úy Trevelyan?
Viên thiếu tá xoa đầu mũi, cử chỉ ông thường có mỗi khi nghe ai nhắc đến chuyện cái “bàn ma”.
– Biết nói thế nào được nhỉ? Quả là tôi có một chút linh cảm, nhưng rất yếu ớt, và bản thân tôi tự gạt đi cái linh cảm ấy vì cho là chuyện vớ vẩn, thế rồi sự thật lại xảy ra đúng như thế… khiến tôi chẳng còn biết như vậy là thế nào nữa.
Emily nhìn thẳng vào mắt thiếu tá Burnaby, nói:
– Ông không thử cắt nghĩa chuyện đó?
– Tôi cho rằng có một sự thần giao cách cảm nào đó mà tôi chưa hiểu chăng? Bởi tôi đã thấy một số phụ nữ bảo rằng họ “linh cảm” thấy nhiều thứ rất chính xác. Trước kia tôi không tin, nhưng từ hôm đó tôi đâm hồ nghi. Tóm lại, tôi không còn hiểu ra sao nữa…
– Nhân ông nói đến phụ nữ … ông thấy hai mẹ con phu nhân Willett thế nào?
– Tôi chỉ thấy họ phúc hậu và hiếu khách…
– Ông không thấy việc họ thuê tòa lâu đài của ông đại úy, ở tận nơi hẻo lánh này giữa mùa đông tuyết phủ, là chuyện không bình thường hay sao?
– Tôi có lấy làm lạ. Nhưng như thanh tra Narracott đã nói, mỗi người một ý thích, ta khó có thể đánh giá này nọ được.
– Họ có quen biết đại úy Trevelyan từ trước đó không?
– Không. Điều này tôi biết chắc chắn. Thanh tra Narracott nghi bà Willett về đây là để tiếp cận với đại úy Trevelyan; nhưng tôi không cho là như thế.
Emily cảm thấy khó chịu với viên thanh tra, đã nghĩ đến khả năng kia trước cô.
– Cảm ơn ông thiếu tá đã cho tôi biết một số nhận định của ông.
– Không có gì. Mà sau đây, bất cứ lúc nào cần đến tôi, tiểu thư cứ gõ cửa, tôi xin hết lòng giúp tiểu thư.
– Cảm ơn ông – Enderby nói.
Lúc quay về nhà bà Curtis, Emily cởi dây buộc mũ, quăng mũ xuống giường, nói:
– Rất có thể trong số người ngồi chơi “bàn ma” lúc đó có một người đã biết việc đại úy Trevelyan bị giết. Và trong lúc chơi cái trò đó, người ấy đã không giấu được việc mình biết.
– Tôi không tin là như thế – Enderby nói.
– Dù sao đó cũng là một khả năng. Vậy ta thử điểm từng người có mặt lúc đó. Thiếu tá Burnaby và ông Rycroft thì không thể rồi. Còn ông Duke… Chà, hiện nay chúng ta chưa biết tí gì về ông này. Rồi hai mẹ con bà Willett cũng có điều gì đó chưa sáng tỏ.
– Hai người phụ nữ đó thì được lợi gì do cái chết của đại úy Trevelyan kia chứ?
– Biết đâu có mối liên quan nào đó mà chúng ta chưa biết.
Enderby chưa kịp trả lời thì đột nhiên đứng phắt dậy, chạy ra mở cửa sổ. Tiếng chuông reo từ rất xa vọng lại. Tiếng bà Curtis ở dưới nhà hỏi vọng lên.
– Cô có nghe thấy gì không, tiểu thư Emily?
Emily mở cửa hỏi vọng xuống:
– Bà định nói tiếng chuông ấy ạ, thưa bà Curtis?
– Đúng thế. Chuông ở nhà tù Princetown, cách đây hai chục cây số kia, nhưng hôm nay thuận gió nên nghe khá rõ.
– Nhưng là chuông gì đấy, thưa bà?
Bà Curtis đáp:
– Họ báo tin vừa có một người tù vượt ngục.
Enderby đóng cửa lại, nói:
– Giá tên tù này vượt ngục ra cách đây ba ngày thì vụ án rất dễ nhận định. Chắc chắn hắn là thủ phạm rồi. Đói không có gì ăn, đột nhập vào biệt thự “Hazelmoor” và khi bị lộ, thủ tiêu luôn chủ nhà…
– Ôi, nếu như thế thì vụ án đơn giản biết bao nhiêu!