Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Luật Giang Hồ

Chương 34

Tác giả: Jeffrey Archer

Vị tộc trưởng bị treo cổ trước tiên, rồi các người em trai của ông, lần lượt từng người một, trước mặt những người còn lại trong làng, nhưng không một ai trong họ hé răng. Rồi bọn chúng chuyển sang những người bà con, cho tới khi một cô gái mười hai tuổi vì hy vọng cứu tính mạng của cha cô nên đã kể cho bọn chúng về những người lạ ở trong nhà vị tộc trưởng đêm hôm trước.

Bọn chúng hứa với cô bé rằng cha của cô sẽ thoát chết nếu cô kể cho chúng tất cả những gì cô biết. Cô liền chỉ vào sa mạc để cho chúng biết nơi chôn giấu chiếc xe tải. Đám quân nhân chỉ cần đào bới hai mươi phút có thể xác nhận rằng cô bé đã nói thật.

Bọn chúng liên lạc với Đại tướng Hamil bằng điện thoại dã chiến. Ông ta nhận thấy khó tin được rằng ba mươi người thuộc bộ tộc Zeebari đã tháo tung chiếc xe Cadillac của vị tộc trưởng ra từng mảnh và mang tất cả qua sa mạc mênh mông.

– Được mà, – cô bé cam đoan với chúng. – Cháu biết chuyện đó là thực bởi vì anh cháu đã khiêng một cái bánh xe tới tận con đường qua bên kia sa mạc.

Cô bé vừa quả quyết vừa kiêu hãnh chỉ tay về phía chân trời.

Đại tướng Hamil cẩn thận lắng nghe cái tin đó qua máy điện thoại trước khi ra lệnh cha và anh của cô bé cũng phải treo cổ.

Ông ta quay lại với tấm bản đồ trên tường và nhanh chóng xác định vị trí con đường duy nhất mà bọn khủng bố có thể đi qua. Đôi mắt của ông ta di chuyển dọc theo con đường mòn băng qua một giải sa mạc cho tới lúc nó nối vào một con đường quanh co khác, rồi ông ta chợt biết bọn chúng sẽ phải qua thành phố nào.

Ông ta nhìn đồng hồ trên bàn: 4 giờ 59 phút.

– Cho tôi trạm kiểm soát Khalis, – Ông ta thông báo cho viên trung uý trẻ.

***

Aziz chợt trông thấy một chiếc xe tải đậu đằng xa đang được kiểm tra bởi một quân nhân. Jasmin liền báo cho anh ta đó là trạm kiểm soát và xổ các thứ dựng trong những túi xách lên mặt ghế giữa họ.

Aziz đập mạnh lên hông cửa, nhẹ người khi trông thấy chỉ có hai quân nhân, và một tên trong bọn họ đang ngủ trên một chiếc ghế tựa êm ái ở phía bên kia con đường.

Khi chiếc xe dừng lại. Scott có thể nghe tiếng cười từ một phía nào đó. Aziz đưa một gói Rothmans cho tên anh gác.

Gã quán nhân vừa sắp sửa vẫy tay cho họ qua khi tên lính gác kia cựa quậy trong giấc ngủ lơ mơ như một con mèo đang nằm lim dim hàng giờ trên một máy sưởi. Gã chống tay đứng lên, di chuyển từ từ về phía chiếc xe, và nhìn qua với vẻ ngưỡng mộ, như gã đã từng làm nhiều lần trước đó. Gã bắt đầu lững thững vòng quanh xe. Trong lúc đi qua khoang hành lý, gã vỗ lên một cách yêu mến bằng lòng bàn tay của mình. Cứ chỉ đó khiến nó hé mở ra vài phân. Scott liền nhẹ nhàng khép kín lại trong lúc Jasmin đánh rơi một hộp hai trăm điếu thuốc Rothman lên mặt đất bên hông xe về phía nàng.

Tên lính chuyển động nhanh chóng lần đầu tiên trong ngày hôm ấy. Jasmin mỉm cười với gã trong lúc gã nhặt lại những điếu thuốc, và cô thì thầm một điều gì đó trong tai gã. Tên quân nhân nhìn Aziz và bắt đầu cười trong lúc một chiếc xe tải lớn chất đầy những thùng bia ngừng lại phía sau họ.

– Tới đi, tới đi, – tên quân nhân thứ nhất nói lớn khi trông thấy mối lợi lớn hơn.

Aziz liền vâng lệnh và phóng xe về phía trước với số hai, gần như ném Cohen và cái túi du lịch ra phía sau.

– Cô đã nói gì với tên lính kia thế? – Aziz hỏi sau khi họ đã ra khỏi tầm tay.

– Em đã kể cho hắn ta nghe anh là một tên pê-đê, nhưng em sẽ trở lại một mình.

– Cô không có tự ái gia đình hay sao? – Aziz hỏi.

– Có chứ. – Jasmin nói – Nhưng hắn cũng là một người bà con.

Theo lời khuyên của Jasmin, Aziz theo con đường dài hơn ở phía Nam vòng qua thành phố. Anh ta không thể tránh tất cả các ổ gà, và thỉnh thoảng anh ta lại nghe những tiếng rên rỉ trong khoang hành lý. Jasmin chỉ một giao lộ phía trước họ, và nói với Aziz rằng đó là nơi anh ta phải ngừng. Cô gom các túi đồ, để lại một số trái cây trên ghế giữa họ. Aziz dừng lại bên cạnh một con đường dần trở lại trung tâm thành phố. Jasmin nhảy ra, mỉm cười và vẫy tay. Aziz vẫy tay lại, và tự hỏi bao giờ anh ta mới có thể gặp lại cô em họ của mình.

Anh ta tiếp tục lái xe một mình về phía xa của thành phố, vẫn còn không dám mạo hiểm để cho các bạn đồng nghiệp ra khỏi khoang hành lý trong khi vài dân địa phương quanh đây có thể quan sát mọi việc đang diễn ra.

Sau khi đã bỏ lại Khalis ba cây số phía sau, Aziz mới ngừng xe ở một giao lộ có hai tấm bảng chỉ đường. Một tấm là ” TUZ KHURMATOO 120 km”, và một tấm kia là “TUZ KHURMATOO 170 km”. Anh ta kiểm tra mọi phương hướng trước khi trèo ra khối xe, mở khoang hành lý và để cho ba người lảo đảo bước ra trên mặt đường. Trong khi họ duỗi thẳng tứ chi và hít nhưng hơi dài, Aziz chỉ các tấm bảng chỉ đường. Scott không cần nhìn lên bản đồ cũng biết họ phải theo con đường nào.

– Chúng ta phải theo con đường dài hơn. – anh nói, và hy vọng bọn họ vẫn còn tưởng chúng ta đang đi trong chiếc xe tải.

Hannah đóng mạnh khoang hành lý xuống với vẻ xúc động, trước khi tất cả mọi người cùng nhảy lên phía sau xe.

Aziz chạy trung bình sáu mươi lăm cây số giờ trên con đường quanh co, ba người còn lại nhìn lảng sang chỗ khác mỗi lần một chiếc xe khác hiện ra ở chân trời.

Cả bốn người, cùng thưởng thức số trái cây tươi mà Jasmin đã để lại trên ghế phía trước.

Khi họ chạy qua một bảng chỉ đường cho biết còn cách Tuz Khurmatoo hai mươi cây số, Scott nói với Aziz:

– Tôi muốn anh dừng lại ở một con đường nhỏ bên ngoài làng và đi vào đó một mình trước khi chúng ta quyết định lái xe qua thẳng có an toàn hay không. Anh chớ quên chỉ qua khỏi làng chừng năm cây số là xa lộ, vì vậy rất có thể nơi đây có bọn lính.

– Còn tới biên giới người Kurd? – Annah hỏi.

– Khoảng bảy cây số, – Scott nói trong lúc anh tiếp tục nghiên cứu tấm bản đồ.

Aziz chạy xe thêm hai phút nữa trước khi anh ta đến bờ dốc lên một ngọn đồi và có thể trông thấy hình dáng một ngôi làng nép mình vào thung lũng. Một lát sau, anh ta cho xe dừng lại bên đường dưới một cây chanh che nắng cho họ và tránh khỏi con mắt tò mò trong các chiếc xe chạy qua. Aziz thận trọng lắng nghe những chỉ dẫn của Scott ra khỏi xe và cuốc bộ về hướng Tuz Khumatoo.

***

Đại tướng Hamil tức giận đến nghẹn lời khi viên trung uý trẻ thông báo với ông ta chiếc Cadillac đã chạy qua trạm kiểm soát Khalis gần một giờ trước, và không một ai trong số quân nhân trực quan tâm đến việc khám xét khoang hành lý.

Sau một cuộc tra tấn không đáng kể, một gã trong số đó đã thú nhận rằng bọn khủng bố chắc đã được giúp đỡ bởi một cô gái vẫn thường qua lại trạm kiểm soát.

– Cô ta sẽ không bao giờ đi qua đó nữa, – viên Đại tướng chỉ nhận xét.

Mẩu thông tin duy nhất khác mà họ có thể thu được từ đám lính gác là tên lái xe là một người anh họ của cô gái và là một tên pê-đê. Hamil tự hỏi làm sao chúng có tiếp biết được điều đó.

Một lần nữa, viên Đại tướng quay lại với tấm bản đồ tên bức tường phía sau bàn làm việc. Ông ta đã ra lệnh cho cả một đội quân gồm phi cơ trực thăng, xe tải, xe tăng, mô tô để càn quét từng tấc đường giữa Khalis và biên giới, nhưng vẫn chưa có ai báo cáo trông thấy một chiếc Cadillac trên xa lộ. Ông ta trở nên hoang mang, biết rằng bọn chúng không thể quay trở lại hoặc chạy thẳng vào các đội quân.

Mắt ông ta tìm kiếm mọi con đường giữa trạm kiểm soát và biên giới một lần nữa, và cuối cùng ông ta thốt lên:

– A, nhất định bọn chúng đã theo con đường băng qua các ngọn đồi.

Viên Đại tướng lướt ngón tay dọc theo một làn đỏ ngoằn ngoèo cho tới khi tiếp giáp xa lộ.

– Thì ra chúng mày ở đây, – Ông ta nói trước khi rống lên một mệnh lệnh mới.

***

Gần một giờ sau, Cohen chợt thông báo:

– Một người Kurd đang đi về phía chúng ta, ông giáo sư!

Trong lúc Aziz chạy lên dốc, nụ cười không rời khỏi gương mặt anh ta. Anh ta đã từng ở Tuz Khurmatoo và anh ta có thể trấn an họ rằng người trong làng chỉ quan tâm đến việc của riêng mình. Nhưng đài phát thanh của chính phủ đang ra rả một bản thông báo liên quan đến việc truy nã bốn tên khùng bố đã âm mưu ám sát vị Đại lãnh tụ. vì thế mọi con đường giờ đây lúc nhúc những tên lính.

– Họ đã có bản mô tả rất đúng về bốn người chúng ta, nhưng bản tin trên đài phát thanh một giờ trước đây vẫn còn nói chúng ta đang đi bằng xe tải.

– Đúng, Aziz, – Scott nói, – anh cứ lái xe qua làng.

– Hannah, em hãy ngồi ở phía trước với Aziz. Cohen và tôi sẽ nằm xuống ở phía sau. Khi đã qua phía bên kia của Tuz rồi, chúng ta sẽ tránh được sự dòm ngó của mọi người và chỉ việc tiếp tục chạy tới biên giới sau lúc trời tối.

Aziz liền ngồi vào phía sau tay lái và chiếc Cadillac bắt đầu cuộc hành trình từ từ vào Tuz.

Con đường cái xuyên qua làng chắc phải dài khoảng ba trăm mét và chỉ đủ rộng cho hai chiếc xe. Hannah nhìn vào các cửa hàng nhỏ bằng gỗ và những người đàn ông luống tuổi ngồi trên các bậc thềm hoặc tựa lưng vào tường.

Một chiếc Cadillac cũ dơ bẩn chạy từ từ qua làng, nàng nghĩ, rất có thể sẽ là một pha gay cấn nhất trong ngày đối với họ, cho tới lúc nàng chợt trông thấy một chiếc xe ở đằng kia của con đường.

Có một chiếc xe jeep đang chạy về phía chúng ta, – nàng trầm tĩnh nói – Bốn người đàn ông, một người trong bọn ngồi phía sau một vật gì có vẻ giống như một khẩu súng chống máy bay gắn ở phía sau.

– Cứ lái chầm chậm đi, Aziz, – Scott nói – Còn Hannah vẫn tiếp tục quan sát kỹ.

– Lúc này chúng đang ở cách ta khoảng một trăm mét và bắt đầu tỏ vẻ chú ý.

Cohen chỉ túi dụng cụ và chộp lấy một cái mỏ lết.

Scott cũng chọn một cờ lê trong lúc cả hai từ từ quan mặt lại và quỳ gối.

– Chiếc Jeep đã lách qua phía trước chúng ta, – Hannah nói – Chúng ta bắt buộc phải ngừng lại trong vòng mười giây nữa.

– Nó vẫn có vẻ chỉ có bốn tên thôi chứ? – Scott hỏi.

– Vâng, Hannah nói – Em không thể thấy gì hơn.

Chiếc Cadillac dừng lại.

Chiếc xe Jeep đã ngừng chỉ cách ta mấy mét. Một tên trong bọn lính đã bước ra và một tên khác đi theo. Hai tên kia vẫn ở lại trong chiếc xe Jeep. Một tên ở phía sau khẩu súng và tên còn lại vẫn ngồi ở tay lái.

– Chúng tôi sẽ hạ hai tên đầu tiên, – Hannah nói – Các anh sẽ giải quyết hai tên trong chiếc xe Jeep.

– Hiểu rồi, – Scott nói.

Tên lính thứ nhất đến phía tài xế và tên thứ hai qua thanh cán phía tay phải của Hannah. Cả Aziz và Hannah đã đặt bàn tay tên chỗ dựa, cửa hé mở vài phân.

Đúng lúc Aziz trông thấy tên lính thứ nhất liếc mắt vào phía sau và định lấy súng, anh ta mở tung cửa hết sức nhanh đến mức tiếng đập vào đầu gối tên lính nghe như một phát dạn, trong lúc gã ngã quỵ xuống đất. Aziz ra khỏi xe và chồm lên mình gã trước khi gã kịp hồi tỉnh. Tên lính thứ hai chạy về phía Hannah, trong lúc Scott nhảy vọt ra khỏi xe. Hannah tung một quả đấm vào động mạch chủ của gã và một quả khác và đầu xương sống trong lúc gã cố rút súng ra. Một phát đạn chắc cũng không thể giết chết gã nhanh hơn được. Tên lính thứ ba bắt đầu bắn từ phía sau chiếc xe Jeep. Cohen lao ra đường và tên lính thứ tư chồm ra khỏi phía sau tay lái vừa chạy về phía Cohen vừa bắn súng lục. Cohen ném mỏ lết vào gã, khiến gã phải bước sang một bên và đúng ngay làn đạn của khẩu súng máy.

Đạn ngừng nổ ngay lập tức, những Cohen đã ném đúng vào cuống họng gã. Tên lính gục xuống như thể đụng phải cả tấm gạch, và khẩu súng của gã bay qua đường. Cohen liền tống cho gã một cú vào tĩnh mạch cổ của gã và một cú khác vào phía sau gáy. Gã lên cơ co giật và quằn quại trên mặt đất. Cohen nhanh chóng chuyển sự chú ý sang tên lính ngồi phía sau khẩu súng máy đang nhắm vào phía anh.

Ở khoảng cách mười mét. Cohen không có hy vọng vươn tới gã, vì vậy anh ta phóng qua hông xe trong lúc những viên đạn phun vào khung cửa mở và hai viên đạn xuyên vào chân trái của anh ta. Lúc này Scott đang chạy về phía chiếc xe Jeep từ phía bên kia. Trong lúc tên lính xoay khẩu súng để đối đầu với anh, Scott phóng người lên không trên nóc chiếc xe Jeep.

Đạn bay khắp nơi trong lúc hai người quờ quạng. Scott vẫn còn nắm chặt chiếc cờ lê. Cà hai cùng nhanh chong đứng lên và Scott phang chiếc cờ lê vào gáy gã xạ thủ – tên lính đưa một cánh tay lên để đỡ đòn, nhưng đầu gối trái của Scott đã thúc mạnh vào háng gã. Tên xạ thủ gục xuống đất trong lúc chiếc cờ lê lại phang thêm một cú khiến cho cổ tên lính gẫy gọn. Gã nằm dang tay trên mặt đường, trông như một vận động viên môn bơi ếch đang có một động tác nữa chừng. Scott quan sát gã như bị thôi miên cho tới lúc Aziz lao vào chân anh và hất anh ngã xuống đất.

Scott không hề ngừng run rẩy.

– Lần đầu tiên bao giờ cũng là khó khăn nhất, – đó là lời bình luận duy nhất của anh chàng người Kurd.

Cả bốn người giờ đây cùng hướng ra phía ngoài, bao trùm mọi góc, trong lúc họ chờ đợi dân địa phương phàn ứng. Cohen loạng choạng trèo lên chiếc xe Jeep, máu đang chảy khỏi chân, và ngồi vào phía sau khẩu súng máy.

– Đừng bắn trừ phi tôi nói, – Scott la lên trong lúc anh ta kiểm tra cả hai ngả đường. – Không có một người nào ở cả hai phía.

– Bên trái của anh! – Hannah chợt nói.

Scott liền quay người và trông thấy một ông già mặc một chiếc dishdash dài màu trắng và đội một cái keffyeh lốm đốm đen trắng, với một thắt lưng dày lóng lẻo. Ông ta đang bước chậm về phía họ, hai bàn tay giơ lên trời.

Mắt Scott không hề rời khỏi ông già cho tới lúc ông ta dừng chân cách chiếc Cadillac vài mét.

– Tôi được các vị bô lão trong làng cứ đến đây vì tôi là người duy nhất nói được tiếng Anh, – Ông ta vừa run rẩy vừa nói từng từ một. – Chúng tôi tin các ông là những kẻ khủng bố đã đến đây để giết Saddam.

Scott không nói gì.

– Xin các ông đi đi. Hãy rời khỏi làng và đi nhanh lên. Các ông cứ lấy chiếc xe Jeep và chúng tôi sẽ chôn những người lính. Thế là sẽ không ai biết các ông đã từng đến đây. Nếu không, Saddam sẽ giết tất cả chúng tôi. Từng người một.

– Ông hãy nói với dân làng chúng tôi ước mong họ không bị hề hấn gì, – Scott nói.

– Tôi tin ông, – Ông già nói, – nhưng xin hãy đi đi.

Scott liền chạy tới trước và cởi bộ quân phục của tên quân nhân cao lớn nhất, trong lúc Cohen vẫn chĩa súng vào ông già. Aziz cởi quần áo của ba tên trong lúc Hannah túm lấy chiếc túi của Scott ra khỏi chiếc Cadillac trước khi nhảy lên phía sau chiếc xe Jeep.

Aziz liệng mấy bộ quân phục vào chiếc xe Jeep rồi nhảy lên ghế tài xế. Động cơ vẫn đang chạy. Anh cho xe thụt lùi và quay nửa vòng tròn trong lúc Scott ngồi vào phía trước. Aziz bắt đầu di chuyển chầm chậm ra khỏi Tuz Khurmatoo. Cohen quay súng về phía làng, đồng thời đấm lên chân trái anh ta bằng nắm tay siết chặt.

Scott tiếp tục nhìn về phía sau trong lúc vài ba dân làng dò dẫm ra đường và bắt đầu kéo mấy tên lính ra xa một cách sỗ sàng. Một người khác trèo lên chiếc Cadillac và bắt đầu cho chạy thụt lùi xuống một con đường phụ. Một lát sau không còn thấy bóng dáng tất cả bọn họ. Scott quay lại nhìn thẳng về phía trước.

– Còn khoảng năm cây số nữa là tới xa lộ, – Aziz nói – Ông muốn tôi làm gì?

– Chúng ta chỉ có một cơ may vượt qua biên giới, – Scott nói, – vì vậy lúc này hãy lái xe vào lùm cây đó. Chúng ta không thể liều lĩnh chạy ra xa lộ cho đến khi trời thật tối.

Anh xem đồng hồ. Bây giờ là 7 giờ 35.

Hannah có cảm giác như máu đang chảy trên mặt nàng. Nàng ngước lên và trông thấy những vết thương sâu hoắm trên chân của Cohen. Nàng lập tức xé góc chiếc yashmak của nàng và cố ngăn cho máu ngừng chảy.

– Anh khỏe chứ, Cohen? – Scott lo lắng hỏi.

– Không tệ hơn khi tôi bị một người phụ nữ cắn ở Tanger, – anh ta trả lời.

Aziz bỗng bật cười.

– Sao anh có thể cười được? – Hannah vừa nói vừa tiếp tục lau sạch vết thương.

– Bởi vì anh ta chính là lý do khiến cho cô ấy cắn tôi, – Cohen nói.

Sau khi Hannah hoàn tất việc băng bó, bốn người thay đổi quân phục Iraq. Trong một giờ, họ không rời mắt khỏi con đường, tìm mọi dấu hiệu của bọn quân nhân. Vài ba dân làng cưỡi lừa, và nhiều người khác đi bộ vượt qua họ theo cả hai hướng, nhưng chiếc xe duy nhất mà họ trông thấy là chiếc máy kéo cũ đang xình xịch trên đường trở về làng sau một ngày làm việc.

Trong lúc những phút trôi qua, càng thêm rõ ràng rằng dân làng đã giữ lời hứa của họ và không liên lạc với bất cứ một đội quân nào.

Khi Scott không thể trông thấy con đường trước mặt họ được nữa, anh ta rà soát lại kế hoạch lần cuối. Tất cả bọn họ đồng ý rằng sự lựa chọn của họ rất hạn chế.

Biên giới gần nhất ở cách đây bảy mươi cây số, nhưng bây giờ Scott chấp nhận mối hiểm nguy mà họ có thể mang đến cho bất cứ làng nào chỉ bằng cách chạy ngang qua đó.

Anh không cảm thấy kế hoạch của mình là đáng tin cậy. khó tin cậy nữa là đằng khác, nhưng họ không thể chờ đợi trên các ngọn đồi này lâu hơn nữa. Chỉ một thời gian ngắn sau bọn quân nhân Iraq sẽ đổ xô khắp vùng này.

Scott kiểm tra các bộ quân phục. Chừng nào họ còn tiếp tục di động, bất cứ ai cũng sẽ khó nhận diện được họ trong bóng tối như bất cứ một bộ phận nào khác của một đội quân tuần tra. Nhưng một khi họ đã đến xa lộ, anh chỉ biết ít giây sau là họ không còn yên tĩnh. Mọi việc tuỳ thuộc vào vấn đề làm sao họ có thể đến gần biên giới mà không bị phát hiện.

Khi Scott ra lệnh, Aziz quẹo chiếc xe Jeep lên con đường quanh co để khởi đầu năm cây số đến xa lộ. Anh vượt qua khoảng cách này trong năm phút, và trong suốt thời gian đó họ không gặp chiếc xe nào khác. Nhưng ngay sau khi đến xa lộ, họ nhận thấy con đường đầy những xe tải, xe Jeep, cả xe tăng, chạy theo cả hai chiều.

Không một ai trong bọn họ trông thấy hai chiếc mô tô, chiếc xe tăng và ba chiếc xe tải tách khối xa lộ và giảm tốc độ chạy theo đường nhỏ về ngả Tuz Khurmatoo.

Aziz chạy hết tốc lực trong khi Cohen vẫn ngồi ở phía sau khẩu súng. Scott quan sát con đường trước mặt anh, mũ bê rê kép thấp xuống. Hannah ngồi ở dưới Cohen, bất động với một khẩu súng trong tay. Bảng chỉ đường đầu tiên cho biết còn cách biên giới sáu mươi cây số. Trong một lát, Scott lơ đãng nhìn một giếng dầu vẫn tiếp tục bơm ở về phía xa của con đường. Không một ai nói gì trong lúc khoảng cách đến Kirkuk giảm từ năm mươi lăm xuống bốn mươi sáu, rồi ba mươi hai, nhưng tới mỗi tấm bảng và mỗi giếng dầu mới, sự lưu thông lại càng nhộn nhịp hơn và tốc độ của họ bắt đầu hạ thấp xuống một cách nhanh chóng.

Điều nhẹ nhõm duy nhất là không một chiếc xe tuần tra nào chạy qua tỏ vẻ quan tâm đến chiếc xe Jeep.

***

Trong vòng mấy phút, ngôi làng nhỏ đã nhung nhúc quân nhân thuộc đội Vệ binh ưu tú của Saddam. Ngay cả trong bóng tối, bọn chúng chỉ cần mười viên đạn, và chừng đó phút để tìm ra nơi để chiếc Cadillac, và ba mươi viên đạn khác để khám phá ra những nấm mộ lấp chưa kín của bốn quân nhân đã chết.

Đại tướng Hamil lắng nghe viên sĩ quan cao cấp khi anh ta gọi điện thoại về báo cáo mọi chi tiết. Tất cả những gì ông ta cần là tần số sóng vô tuyến của chiếc xe Jeep đã đến Tuz Khurmatoo chiều hôm ấy. Viên Đại tướng đặt mạnh máy điện thoại xuống, xem đồng hồ, và điều chỉnh tần số.

m thanh duy nhất tiếp tục trong một thời gian.

***

– Nhất định bọn chúng vẫn đang tìm kiếm một chiếc xe tải hoặc một chiếc Cadillac màu hồng, – Scott đang nói khi máy điện thoại rung chuông.

Cả bốn người cùng sợ chết điếng.

– Trả lời đi, Aziz, – Scott nói – Anh hãy nghe một cách cẩn thận và cố tìm xem đó là ai.

Aziz nhấc máy lên. lắng nghe một bản tin ngắn, rồi nói bằng tiếng A rập:

– Vâng, thưa ông.

Và anh đặt máy xuống.

– Bọn chúng đã tìm ra chiếc Cadillac và đang ra lệnh cho tất cả các xe Jeep báo cáo với đồn binh gần nhất, – anh ta nói.

Chẳng bao lâu bọn chúng sẽ nhận ra không phải là người của chúng đang lái chiếc xe Jeep này, – Hannah nói.

– May ra chúng ta có thể còn được hai mươi phút nữa, – Scott nói – Bao nhiêu cây số nữa mới tới biên giới?

– Gần mười lăm cây số. – Aziz nói.

***

Viên Đại tướng biết chắc đó là Zeebari, nếu không anh ta đã trả lời với mã số của đại vệ binh ưu tú.

– Thế là giờ đây ông ta biết bọn chúng đang đi trên chiếc xe gì và hướng về biên giới nào. Ông ta nhấc máy điện thoại lên và lớn tiếng ban một mệnh lệnh khác. Hai viên sĩ quan hộ tống ông ta trong lúc ông ta chạy ra khỏi phòng và vào một khoảng sân rộng phía sau toà nhà.

Những cánh chong chóng của chiếc phi cơ trực thăng riêng của ông ta đã từ từ quay tròn.

***

Chính Aziz là người đầu tiên phát hiện phần cuối của một hàng xe dầu đang chờ đợi để qua biên giới không chính thức. Scott kiểm tra làn đường bên trong và hỏi Aziz có thể lái xuống một rẻo hẹp như thế hay không.

– Không thể được đâu, ông giáo sư, – anh chàng ngươi Kurd nói với anh. – Chúng ta sẽ lọt xuống mương mất thôi.

– Thế thì chúng ta không có cách nào khác ngoại trừ chạy thẳng tới giữa đường.

Aziz liền lách chiếc xe Jeep ra giữa đường và cố liều mạng giữ tốc độ. Thoạt tiên anh ta có thể tránh các chiếc xe tải và dòng lưu thông ngược chiều. Điều rắc rối thực sự đầu tiên xảy đến lúc còn cách biên giới hơn sáu cây số. khi một chiếc xe tải nhà binh chạy ngược về phía họ không chịu lách qua.

– Tôi sẽ bắn dẹp đường nhỉ? – Cohen hỏi.

– Không, Scott đáp. – Aziz, anh cứ tiếp tục chạy tới, nhưng chuẩn bị nhảy và trú ẩn giữa đám xe tăng, rồi chúng ta sẽ tụ họp lại.

Ngay lúc Scott sắp sửa nhảy, chiếc xe tải chợt lạng qua đường và lọt xuống mương ở về phía bên kia.

– Bây giờ tất cả bọn chúng đều biết chúng ta đang đi đâu – Scott nói – Còn bao nhiêu cây số nữa mới đến trạm hải quan, Aziz?

– Từ năm đến năm cây số rưỡi là tối đa.

– Thế thì chúng ta hãy đi bộ tới đó, – Scott nói, mặc dù anh biết Aziz sẵn sàng chạy hết sức nhanh.

Họ đã qua được hơn một cây số rưỡi trong vòng một phút, khi một chiếc phi cơ trực thăng liệng phía trên đầu họ, chiếc đèn chiếu xuống làm sáng trưng cả con đường. Chuông điện thoại vô tuyến lại bắt đầu reo.

– Đừng để ý tới nó, – Scott la lớn trong lúc Aziz tiếp tục lái chiếc xe Jeep ở giữa đường và giữ nguyên tốc độ. Họ qua được ba cây số trong lúc chiếc phi cơ trực thăng liệng trở lại chắc chắn nó đã phát hiện con mồi, và bắt đầu chiếu đèn pha vào họ.

– Có một chiếc Jeep đang đuổi theo chúng ta ở phía sau, – Cohen nói trong lúc anh ta quay người lại để nhìn thẳng vào nó.

– Thanh toán nó đi, – Scott nói.

Cohen chấp hành, bắn một loạt đầu tiên vào tấm kính chấn gió và loạt thứ hai vào bánh xe, nhờ ánh sáng chiếu từ trên cao xuống. Chiếc Jeep truy đuổi lạng qua đường và đâm đầu vào một chiếc xe tải đang chạy theo hướng ngược lại. Một chiếc khác nhanh chóng thế chỗ. Hannah nạp đạn lại cho khẩu súng với băng đạn nằm sẵn trên sàn trong khi Cohen tập trung vào con đường phía sau họ.

– Còn hai cây số rưỡi nữa, – Aziz la lớn, suýt đâm vào những chiếc xe tải ở cả hai bên con đường. Chiếc phi cơ trực thăng bay lượn phía trên và bắt đầu bắn một cách bừa bãi, trúng phải nhiều loại xe cộ đang lưu thông theo cả hai chiều.

– Đừng quên rằng hầu hết bọn chúng đều không biết ai đang săn đuổi cái gì! – Scott nói.

– Xin cám ơn ông giáo sư cùng chia sẻ lý luận đó với tôi. – Cohen nói. – Nhưng tôi có một cảm giác rằng chiếc phi cơ trực thăng biết chính xác nó đang săn đuổi những ai.

Cohen bắt đầu bắn tới tấp vào chiếc Jeep kế tiếp lúc nó đang vào đúng tầm đạn. Lần này nó chỉ chạy chậm rồi dừng lại khiến cho chiếc xe phía sau đâm thắng vào nó và tạo nên một chuỗi va chạm trong lúc những chiếc xe phía sau đó cứ tuần tự húc vào đuôi xe trước. Con đường ở phía sau đột nhiên trống hẳn, tựa hồ Aziz là chiếc xe cuối cùng qua được một ngọn đèn xanh.

– Chỉ còn một cây số rưỡi nữa, – Aziz la lớn trong lúc Cohen quay người lại để tập trung vào những gì đang diễn ra ở phía trước anh ta và Hannah lại lắp đạn vào khẩu súng máy với băng đạn cuối cùng.

Scott có thể trông thấy những ngọn đèn của chiếc cầu lờ mờ hiện ra trước mặt anh: pháo đài Kirkuk bên cạnh ngọn đồi mà Aziz đã kể cho họ nghe, báo hiệu hải quan chỉ còn cách khoảng tám trăm mét. Trong lúc chiếc phi cơ vòng lại và một lần nữa xả đạn như mưa lên con đường.

Aziz cảm thấy bánh xe trước phía tay lái đột nhiên nổ trong lúc anh ta chạy xe trên cầu.

Lúc này Scott có thể trông thấy trạm kiềm soát của người Kurd ở phía trước anh trong lúc chiếc phi cơ trực thăng lượn xuống thấp hơn nữa với cố gắng cuối cùng ngăn chặn họ. Một cơn mưa đạn trúng vào capô của chiếc Jeep, nẩy khỏi cầu và bay vào tấm kính chắn gió. Trong lúc chiếc phi cơ trực thang lượn ra xa. Scott nhìn lên và trong một giây đồng hồ nhìn thẳng vào mắt của Đại tướng Hamil.

Scott nhìn trở xuống và đâm một lỗ trên tấm kính chắn gió đã vỡ nát, chỉ để khám phá ra anh đang đối diện với hai hàng quân nhân sắp ngay ngắn trước mặt anh, với những khẩu súng trường chĩa thắng vào chiếc Jeep.

Phía sau hàng quân nhân là hai lối ra nhỏ dành riêng cho những người muốn vào vùng đất của người Kurd(1) và hai lối vào ở phía bên kia con đường dành riêng cho nhừng người ra khỏi Kirkuk.

Hai lối ra đầy nghẹt những xe cộ không sao di chuyển nổi, trong khi hai lối vào thì lại trống trơn – Đúng vậy, vào lúc này không một ai tó ý muốn vào nước Iraq của Saddam.

Aziz quyết định rằng anh ta sẽ phải lách qua bên kia đường và liều mạng lái chiếc Jeep vào một trong hai lối vào nhỏ, tới đây rất có thể anh ta gặp phải một chiếc xe chạy ngược lại – trong trường hợp đó họ sẽ bị bắt. Anh ta đang giảm tốc độ, và có thể cảm thấy rằng vành bánh xe trước bên trái đang chạm đất.

Ngay lúc họ ở vào tầm đạn, Cohen khai hoả vào hàng quân nhân trước mặt anh ta. Một số bắn trả, nhưng anh ta đã hạ được vài ba tên trước khi những tên còn lại chạy tán loạn.

Sau khi giảm tốc độ và chạy được khoảng một trăm mét, Aziz bất thình lình lách chiếc xe Jeep qua bên kia đường và cố lái về phía lối thứ hai. Chiếc Jeep đụng vào bức tường bên phải, phóng thục mạng vào trong đoạn đường hầm ngắn tối đen và va vào bức tường bên trái trước khi thoát ra vào vùng đất không người ở, giữa hai trạm hải quan.

– Cứ chạy tiếp, cứ chạy tiếp. – Scott hét lớn trong lúc họ ló ra khỏi đoạn đường hầm nhỏ.

Đột nhiên có mấy chục quân nhân đuổi theo họ từ phía Iraq

Aziz vẫn tiếp tục giảm tốc độ trong lúc anh ta lái chiếc Jeep trở lại bên trái và hướng về biên giới với Kurdistan chỉ cách khoảng ba trăm mét. Anh ta đạp hết cầu ga nhưng đồng hồ tốc độ vẫn không lên nổi quá ba cây số giờ.

Lại một hàng quân nhân nữa, lần này từ biên giới của người Kurd, đang đối đầu với họ, với những khẩu súng trường chĩa vào chiếc Jeep. Nhưng không một ai bắn.

Cohen quay người trong lúc một loạt đạn trúng vào phía sau của chiếc Jeep và một loạt khác bay qua vai anh ta. Một lần nữa, anh ta bắn một loạt về phía biên giới Iraq, và những tên có thể nhanh chân rút lui vào phía sau trạm kiểm soát. Chiếc Jeep tiếp tục lăn bánh thêm mấy mét rồi cuối cùng thút thít ngừng lại ở lưng chừng đường giữa hai hàng rào không chính thức mà Liên Hiệp Quốc không chịu công nhận.

Scott nhìn về phía biên giới người Kurd. Cả trăm quân Peshmerga sắp thành hàng, các khẩu súng trường của họ lúc này mới nhả đạn, – nhưng không phải về phía chiếc xe Jeep. Scott quay lại và trông thấy một hàng quân nhân khác đang dò dẫm tiến lên từ phía Iraq. Anh và Hannah bắt đầu bắn các khẩu súng lục của họ trong lúc Cohen nã một loạt đạn nữa về phía trước rồi đột ngột ngừng lại. Bọn quân nhân Iraq lại bắt đầu rút lui, nhưng cảm thấy ngay rằng kẻ thù của chúng cuối cùng đã hết đạn dược.

Cohen nhảy xuống khỏi chiếc Jeep và nhanh nhẹn rút khẩu súng lục ra.

– Đi nào, Aziz, – anh nói lớn trong lúc phóng về phía trước và khom người lại bên cạnh cửa tài xế. – Chúng ta sẽ phải yểm trợ họ để ông giáo sư có thể đưa bản Tuyên ngôn hệ trọng của ông ấy qua biên giới.

Aziz không trả lời. Thân hình anh ta nằm im lìm tận tay lái, còi xe kêu vang liên tục. Chuông điện thoại vô tuyến vẫn còn reng.

– Bọn chó đẻ đã giết chết anh bạn người Kurd của tôi. – Cohen gào lên.

Hannah chộp lấy cái túi bằng vải bạt trong lúc Scott nhấc Aziz ra khỏi phía trước của chiếc Jeep. Họ cùng nhau khởi sự kéo lê anh ta trên đoạn đường một trăm mét cuối cùng về phía biên giới với Kurdistan.

Một hàng quân nhân khác của Iraq bắt đầu tiến về phía chiếc Jeep trong lúc Scott và Hannah đưa xác của Aziz mỗi lúc một gần quê hương dân tộc Kurd của anh ta.

Họ nghe nhiều làn đạn khác rít qua họ, và quay người để trông thấy Cohen đang vừa chạy về phía Iraq vừa gào:

– Chúng mày đã giết chết anh bạn người Kurd của tao. Đồ chó đẻ! Chúng mày đã giết chết anh bạn người Kurd của to.

Một tên trong bọn Iraq ngã, một tên khác ngã, một tên thụt lùi lại trong lúc Cohen tiếp tục tiến về bọn chúng.

Đột nhiên anh ta té quỵ xuống, nhưng không biết bằng cách nào, anh ta vẫn tiếp tục bò về phía trước, cho tới lúc một loạt đạn cuối cùng réo lên. Viên trung sĩ ngã gục trong một vũng máu chỉ cách biên giới Iraq vài ba mét.

Trong khi Scott và Hannah đưa anh chàng người Kurd đã chết vào vùng đất của dân tộc anh ta, bọn quân nhân của Saddam kéo lê tử thi của viên trung sĩ Do thái trở vào Iraq.

***

– Tại sao các mệnh lệnh của tôi không được chấp hành? – Saddam hét lớn.

Trong một hồi lâu không một ai chung quanh bàn lên tiếng. Họ biết khả năng tất cả bọn họ được trở về nhà toàn mạng đêm nay quả thực vô cùng mỏng manh.

Đại tướng Hamil lật bìa một tập hồ sơ dày, và nhìn xuống ghi chú viết bằng tay trước mặt ông ta.

– Thiếu tá Saeed là người chịu trách nhiệm, thưa Tổng thống, – viên Đại tướng trình bày. – Chính anh ta đã để cho bọn ngoại đạo tẩu thoát cùng với bản Tuyên ngôn, và vì sao lúc này xác anh ta vẫn đang treo ở Quảng trường Tobrir để cho nhân dân chứng kiến.

Viên Đại tướng chăm chú lắng nghe câu hỏi kế tiếp của Tổng thống.

– Vâng, thưa Sayedi, – ông ta trấn an cấp lãnh đạo. – Hai tên trong bọn khủng bố đã bị giết chết bởi các vệ binh thuộc trung đoàn của tôi. Chúng là hai tên quan trọng nhất trong đội. Chúng đã thoát khỏi sự kiềm chế của Thiếu tá Saeed trước khi tôi đến. Hai tên kia là giáo sư người Mỹ và cô gái.

Tổng thống hỏi một câu khác.

– Không, thưa Tổng thống. Kratz là viên sĩ quan chỉ huy, và đích thân tôi đã bắt được tên lãnh đạo Do thái khét tiếng này trước khi chất vấn hắn ta một cách chi ly. Chính trong cuộc thẩm vấn đó, tôi đã khám phá ra rằng kế hoạch ban đầu là ám sát ngài, thưa Sayedi, và tôi bảo đảm rằng hắn ta, cũng như những kẻ trước đây, đã thất bại.

Viên Đại tướng đã không có được câu trả lời đã tập dượt kỹ từ trước cho câu hỏi tiếp theo của Tổng thống, và ông ta nhẹ nhõm khi viên Biện lý Chính phủ can thiệp.

– Có lẽ chúng ta có thể biến đổi toàn bộ vụ này thành lợi thế cho chúng ta, thưa Sayedi.

– Làm sao có thể được, – vị Tổng thống la lớn, – khi hai tên trong bọn đã tẩu thoát cùng với bản Tuyên ngôn và bỏ lại cho chúng ta một bản sao vô dụng mà bất cứ ai có thể đánh vần từ “British” cũng sẽ nhận thấy ngay là một bản giả? Không, chính tôi đã bị biến thành một kho trò cười cho cả thế giới, chứ không phải Clinton.

Mọi cặp mắt giờ đây đều dỗ dồn về phía viên Biện lý.

– Không nhất thiết phải như thế, thưa Tổng thống. Tôi tin chắc rằng khi người Mỹ trông thấy báu vật yêu quý của họ, họ sẽ không vội vã trưng bày lại ở viện Bảo tàng Lịch sử Quốc gia.

Lần này Tổng thống ngắt lời, vì thế viên Biện lý nói tiếp:

– Thưa Tổng thống. Chúng ta cũng biết rằng, do thiên tài của ngài, tấm giấy da hiện trưng bày ở Washington cho công chúng Mỹ không hề hoài nghi là, theo đúng lời ngài vừa nói, “một bản sao vô dụng mà bất cứ một ai có thể đánh vần từ “British” cũng sẽ nhận thấy ngay là một bản giả”.

Sắc mặt của Tổng thống lúc này chợt có vẻ tập trung.

– Thưa Sayedi, có lẽ đã đến lúc thông báo cho các hàng thông tấn trên thế giới về chiến thắng của ngài.

– Chiến thắng của tôi – Tổng thống hỏi lại với vẻ không tin.

– Thưa Sayedi. Chiến thắng của ngài, chưa kể tấm lòng độ lượng của ngài. Xét cho cùng, chính ngài đã ra lệnh trao bản Tuyên ngôn tả tơi đó cho giáo sư Bradley sau khi tên găng tơ Cavalli đã cố tìm cách bán cho ngài.

Sắc mặt Tổng thống biến sang vẻ trầm tư.

– Ở phương Tây có một ngạn ngữ, – viên Biện lý nói thêm, – về việc giết hai con chim bằng một viên đá.

Một sự im lặng lâu dài theo sau, trong thời gian đó không một ai bày tỏ ý kiến cho tới khi Tổng thống mỉm cười.

Chú thích:

(1) Kurdistan: vung đất ở tây nam châu Á với cư dân đa số thuộc dân tộc Kurd, chiếm cứ phía Đông Nam Thổ Nhĩ Kỳ, Bắc Iraq và Tây Bắc Iran.

Bình luận