Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Sự Trùng Lặp Tai Họa

Chương 6: Hannibal tìm thấy dấu vết

Tác giả: Alfred Hitchcock

– … Thế là không có lối thoát nào – Hannibal nói tiếp với đám phóng viên đứng đầy dồn cảnh sát. Nhưng tôi nghĩ bụng mình có thể giả vờ như đã trốn thoát rồi, thế là thành công. Tất nhiên là bọn chúng sẽ tìm ra tôi nếu có thời gian.

– Thằng bé này thông minh đấy – một phóng viên nhận xét.

– Hannibal Jones rất thông minh, cảnh sát trưởng Reynolds nói rõ. Và bạn cậu ấy, hai thám tử trẻ tuổi kia, cũng thông minh không kém. Ba cậu này giúp chúng tôi rất nhiều.

– Đây có thế là một bài báo rất hay. – Một phóng viên nói và ra hiệu cho người phụ tá nhiếp ảnh bắt tay vào việc – Nhanh lên Joe ơi, ta sẽ đăng trên số xuất bản mới nhất ngày nay.

Trong khi các phóng viên phỏng vấn mình, Hannibal xem một album ảnh của tất cả những tên từng có tiền án với cảnh sát Rocky. Đồng thời, Hannibal cung cấp nhận dạng của bọn bắt cóc cho một họa sĩ sẽ vẽ lại chân dung của hai kẻ bị tình nghi.

– Thế bọn chúng không nói cho cậu biết bọn chúng muốn gì à? Phóng viên hỏi.

– Đó là chuyện của cảnh sát, – ông Reynolds ngắt lời, nhưng tôi có thể trả lời cho các anh như thế này: ông Titus Jones không phải là người giàu có, ông không biết tại sao Hannibal bị bắt cóc. Chúng tôi hy vọng bắt được bọn bất lương và đồng thời hiểu được động cơ của bọn chúng.

Hơi thất vọng, đám phóng viên ra đi cùng phụ tá nhiếp ảnh. Hannibal không tìm thấy ảnh của hai gã đàn ông trong album và không hài lòng với hai bức chân dung mới phác họa.

– Chú Reynolds ơi, chú có tin mới à? Peter hỏi. Chú vừa mới nói rằng chú hy vọng tóm được bọn kia nhanh chóng.

– Đó là điều tôi nói với phóng viên. Ông Reynolds trả lời. Trong các vụ bắt cóc, không nên để cho giới báo chí biết những chuyện diễn ra thật sự.

– Chính vì vậy mà chú không cho họ biết rằng cháu thấy vụ này rất lạ à? Hannibal hỏi.

– Phải. Bọn bắt cóc càng ít được hay tin về những gì chúng ta biết, thì ta càng có nhiều cơ may hơn.

– Cháu hiểu, Hannibal đăm chiêu trả lời. Cháu nghĩ bọn chúng đã lầm cháu với con trai của một nhân vật cao cấp ở xứ bọn chúng. Đây là chuyện trả thù chính trị, hay thậm chí một hành động khiêu chiến. Cái mà bọn chúng muốn là một con tin.

– Có thể – cảnh sát trưởng thừa nhận – nhưng bây giờ cậu không còn gì phải lo nữa: chúng tôi sẽ lo vụ này. Đang cho truy lùng chiếc trực thăng. Sẽ cho phổ biến chân dung phác họa… Chỉ có điều, trong vài ngày các cậu hãy cảnh giác. Từ đây đến vài ngày nữa ta sẽ tóm được bọn chúng. Bây giờ tôi sẽ lấy xe đưa các cậu về, vì ông bà Jones đã về trước rồi.

Ba Thám Tử Trẻ rời khỏi đồn cảnh sát. Trên lề đường, Hannibal nhíu mày nhìn đồng hồ. Xe cảnh sát lâu đến.

– Trễ rồi, nhưng ở kho bãi đồ linh tinh vẫn còn người làm, – Hannibal nói khẽ, như đang nói với chính mình. Hay ta nhờ xe đưa ta đến….

– Đến đâu? Peter hỏi.

Rồi Peter nuốt nước miếng nói thêm:

– Mà không, đừng nói. Mình không muốn biết.

– Ê, Babal ơi! Chú Warrington đến kìa! Bob kêu.

Chiếc Rolls mạ vàng đậu cách đó không xa và bác tài đang đứng cạnh đó. Ba Thám Tử Trẻ chạy ra đó.

– Chú Warringlon vẫn ở đây à? Hannibal ngạc nhiên hỏi.

– Câu chưa cho tôi về, cậu Hannibal à, bác tài trả lời. Tôi muốn biết chắc rằng cậu bình an vô sự. Mà cũng chưa bốn giờ, nên tôi nghĩ bụng có thể cậu cần tôi chở đi đâu đó.

– Chú đến thật đúng lúc, thám tử trưởng trả lời.

Hannibal chạy ra xe cảnh sát đang đến, giải thích với người lái rằng mình đã tìm được xe khác và vui mừng trở về chiếc Rolls.

– Lên xe! Thám tử trưởng ra lệnh.

Ba cậu chui vào xe và Warrington, vẫn trịnh trọng như mọi khi, ngồi vào tay lái.

– Các cậu cần đi đâu ạ?

– Tất nhiên là đến khe vực gần Rattlesnake.

– Ôi! Không! Peter rên – cảnh sát trưởng đã dặn cậu phải thận trọng mà.

– Ta sẽ thận trọng, Hannibal mỉm cười khẳng định. Chú chạy đi, chú Warrington.

Mặt trời vẫn còn cao trên bầu trời khi chiếc Rolls đậu trước lối vào của con đường mòn bí mật. Warrington khóa xe lại và hai mươi lăm phút sau, cả nhóm đến cửa khe vực, nơi Hannibal đã bị giam giữ.

– Do mình đã biết rõ nhà chòi và không tìm thấy gì, thì Peter và chú Warrington sẽ lục soát trong đó, Hannibal quyết định. Bob và mình sẽ xem xét chỗ trực thăng hạ cánh.

– Nên tìm cái gì? Bob hỏi.

– Mọi thứ. Hannibal giải thích. Một dấu vết nào đó về tên tuổi bọn bắt cóc, hoặc nguồn gốc, mục đích, nơi đến của bọn chúng.

Trong khi mặt trời đang từ từ lặn xuống, làm cho khe vực chìm trong bóng tối. Peter và Warrington lục soát nhà chòi, mà không có kết quả. Trên bãi đáp, Hannibal và Bob cũng không may mắn hơn. Rồi Hannibal nhớ lại rằng bọn bắt cóc đi tìm mình ở phía sau nhà chòi. Cả nhóm ra đó tìm kiếm, đi từ nhà chòi hướng ra phía sau khe vực. Mọi người đang thất vọng thì đột nhiên Hannibal cúi xuống lượm một cái gì đó. Tất cả chạy đến thám tử trưởng.

– Cái gì đó? Bob hỏi.

– Mình không biết. Hannibal trả lời từ từ. Xem này.

Vật nhỏ bé đang sáng long Ianh trong tay Hannibal dưới ánh mặt trời lặn, là một chiếc ngà voi tí hon, kẹp trong một mạng sợi vàng và gắn vào cái vòng bằng vàng. Rõ ràng đó là ngà thật.

– Bông tai hả? Peter hỏi.

– Cái bùa? Bob gợi ý.

– Dù có là gì đi nữa, đây là một món đồ mỹ nghệ làm thủ công, bởi một người nghiệp dư. Hannibal nhận xét. Không phải là tác phẩm của một người chuyên môn, mà cũng không phải loại vật mà ta thường hay tìm thấy trong khe vực.

– Cậu nghĩ là của một tên bắt cóc làm rơi hả? Peter hỏi.

Warrington cầm chiếc ngà voi xem xét một hồi.

– Bây giờ thì tôi nhớ ra rồi, giọng nói của hai vị kia nghe rất giống tiếng Anh ở các thuộc địa cũ của Anh Quốc, và chiếc ngà này trông giống như một món đồ của thổ dân Châu Phi làm. Vậy rất có thể là của một tên bắt cóc làm mất.

– Vậy ta sẽ có thể tìm ra nguồn gốc bọn chúng. Hannibal vui mừng nói.

– Khoan đã! Peter la lên. Mình nhớ cảnh sát sẽ lo vụ này mà.

– Lần này, bọn mình không sánh nổi với cảnh sát đâu. Bob nói thêm.

– Đồng ý – Hannibal thừa nhận. Đúng là việc rượt bắt bọn bắt cóc là việc của cảnh sát. Nhưng mình nghĩ rằng hiện ở Rocky có một bạn đang bị nguy hiểm và ta phải bảo vệ bạn ấy.

– Mình biết thế nào cậu cũng tìm ra cách để xen vào chuyện này mà – Peter thở dài.

– Hơn nữa, bạn ấy không biết mình đang bị nguy hiểm. Ít nhất ta cũng phải báo tin cho bạn ấy. Hannibal cương quyết kết luận. Warrington, xin chú vui lòng chở tụi cháu về nhà.

– Vâng, thưa cậu Hannibal. Bác tài nói.

Trên đường trở về Rattlesnake trong hoàng hôn, Peter nhíu mày nói:

– Làm thế nào tìm ra cậu kia?

– Mình không biết. Hannibal vẫn bình tĩnh đáp. Trước khi tìm, ta phải tìm thông tin về cậu ấy. Tối nay mình sẽ tìm hiểu. Hẹn sáng mai gặp lại ở bộ tham mưu.

Bình luận
720
× sticky