Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Sự Trùng Lặp Tai Họa

Chương 16: Chú ý! nguy hiểm!

Tác giả: Alfred Hitchcock

Adam Ndula đến trang trại Sư Tử Đỏ rước Gordon MacKenzie và đang lái chiếc Cadillac về Thiên Đường Đồ Cổ. Hai người đàn ông bước qua cổng chính. Không ai ra đón. Giờ sáng sớm này, kho bãi vắng tanh.

– Ian ơi! MacKenzie gọi. Hannibal ơi!

– Bob có nói là sẽ ở cùng Ian trong bộ tham mưu bí mật. Ndula nói. Nhưng không biết bộ tham mưu ấy nằm ở chỗ nào?

Đến lượt Ndula gọi:

– Hannibal Jones!

– Quỷ thần ơi, sao ồn ào thế?

Thím Mathilda vừa mới bước ra từ văn phòng.

– Bộ các ông không biết bây giờ là mấy giờ sao mà la lối um sùm thế này?

– Xin lỗi thưa chị, MacKenzie nói. Chúng tôi tìm các cậu bé. Chị có thấy Hannibal đâu không?

– À! Lại là các ông! Tôi nhận ra các ông. Người lớn mà cư xử như trẻ con. Các ông phải biết xấu hổ chứ.

– Thưa chị, chị làm ơn cho chúng tôi biết cháu Hannibal đang ở đâu ạ? Ndula hỏi.

– Làm sao tôi biết được! Thím Mathilda đáp. Mặt trời chưa mọc là nó đã đi với mấy bạn nó rồi. Chỉ có trời mới biết hiện ba đứa đang ở đâu…

– Các cháu hẹn chúng tôi ở đây mà. Ndula nói.

– Vậy có lẽ chúng nó đang ở đâu đó trong kho bãi đồ linh tinh này. Các anh thử nhìn trong xưởng xem. Rẽ phía bên trái cái đống đồ cũ này, rồi…

– Cám ơn chị, chúng tôi biết đường. MacKenzie cắt ngang.

Hai người đàn ông chạy đến xưởng, không thấy ai hết.

– Các cậu ấy không có ở đây? MacKenzie la lên.

– Có tiếng gì kìa? Ndula lắng tai nghe.

Những tiếng động điếc tai, kim loại đập vào kim loại, kèm với tiếng kêu ư ư ngọng, như vang lên từ dưới sàn nhà.

– Hướng này! Ndula la lên. Trong cái ống!

Hai người chạy ra chỗ miệng ống. Bob và Peter, chân bị trói, miệng bị nhét giẻ, đang nằm trong đó. MacKenzie và Ndula nhanh chóng kéo hai thám tử ra và cởi dây trói.

– Bọn bắt cóc! Peter khóc lóc.

– Bọn chúng bắt hai bạn đi rồi, Bob tuyệt vọng kêu rên.

– Hai bạn à? MacKenzie lập lại. Ian và Hannibal à? Bị bắt đi à? Lúc nào?

– Cách đây chưa đầy năm phút. Peter trả lời. Bọn chúng không biết ai là ai, và do cả Ian lẫn Hannibal đều không chịu nói ra, nên bọn chúng bắt cả hai đi luôn.

– Đi đâu? Ndula hỏi.

– Tụi cháu không biết.

– Bọn chúng đi xe gì? Các cậu có ghi được số xe không?

– Tụi cháu không hề thấy xe của chúng.

– Chắc chúng chưa đi được xa. MacKenzie nói. Có thể cánh sát…

– Peter! Ndula la lên. Cậu bị làm sao vậy! Trên ngực cậu có cái đèn đỏ chớp tắt.

– Peter ơi, máy tín hiệu khẩn cấp của cậu! Bob nói. Babal đang gọi về đấy. Nhanh lên, cậu chuyển sang chế độ thu đi, xem mặt đồng hồ chỉ hướng như thế nào?

Peter lấy máy ra khỏi túi. Đèn đỏ chớp tắt đều đặn. Tiếng bíp bíp to vang lên và kim đồng hồ chỉ về hướng trung tâm thành phố.

– Tiếng bíp bíp còn mạnh, nên chắc chắn máy phát còn gần đây thôi. Peter nói.

– Và nó đang đi về hướng trung tâm thành phố, Bob nói thêm. Nhanh lên chú Mac ơi, ta hãy đuổi theo, vẫn còn cơ may bắt kịp chúng.

Tất cả chạy nhanh đến chiếc Cadillac đen to. Peter nhìn máy. Tiếng bíp bíp vẫn còn nghe rõ…

– Ngả này! Peter la lên. Đi trung tâm thành phố.

Ndula chạy nhanh. MacKenzie không rời mắt khỏi máy.

– Máy này là máy gì vậy? Ông hỏi. Nó hoạt động như thế nào?

Tiếng bíp bíp nghe lớn dần.

– Đó là máy chỉ hướng và máy tín hiệu báo động – Bob giải thích. Nó vừa là máy phát vừa là máy thu. Lúc này, máy đang nhận tín hiệu của Hannibal phát về. Chính vì vậy mà nó kêu bíp bíp. Tiếng kêu mạnh hơn và nhiều hơn khi ta càng đến gần máy phát, kim trên mặt đồng hồ này chỉ hướng xuất phát của tín hiệu. Máy này còn có thể dùng làm tín hiệu báo động. Nó khởi động theo giọng nói. Tín hiệu của Peter cứ sáng liên tục, bởi vì Hannibal đang nói…

– Im! Peter hét lên. Nếu cậu nói mật khẩu ra, tín hiệu của Hannibal cũng sẽ kêu và sáng lên giống như cái của cậu.

– Đúng, Bob xấu hổ thừa nhận. Hannibal dang nói C – Ứ – U trong máy, nên máy của Peter mới chớp và kêu.

– Đi sang phải, chú Adam ơi! Peter nói. Tiếng bíp bíp mạnh hơn. Có lẽ bọn bắt cóc đã dừng xe rồi.

– Mỗi máy vừa là máy thu vừa là máy phát hả Bob? MacKenzie chau mày nói. Và Hannibal đang lén dùng máy mình mà không để cho bọn bắt cóc thấy! Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu ta lỡ phát động máy của Hannibal?

– Chắc Hannibal để tắt âm thanh rồi. Bob trả lời, nên bọn chúng sẽ không nghe thấy gì. Và có lẽ Hannibal cũng giấu kỹ máy trong người; bọn chúng sẽ không thấy tín hiệu sáng.

– Hy vọng thế, MacKenzie nói, vì như vậy rất nguy hiểm cho Hannibal. Nếu bọn chúng bắt quả tang Hannibal, thì sẽ biết ngay ai là Hannibal thật trong hai đứa.

Bob tái mặt.

– Nhanh lên chú Adam!

***

Chiếc Lincoln xanh dương của bọn bắt cóc – lại là xe thuê – dừng lại ngay trạm đổ xăng. Hannibal ngồi trên xe sau, có Walt canh chừng. Fred ra đổ xăng. Không ai đến gần xe.

– Sẽ hay hơn cho hai đứa, nếu chịu nói ra ai là Ian Carew, Walt nói.

– Tôi đang nghĩ là sắp được cứu giúp. Hannibal nói. Chắc chắn y như tôi đã kêu “Cứu!” thật to.

– Phải, Ian nói, chắc chắn chúng tôi sắp được cứu.

– Có thể, nhưng họ sẽ đến quá trễ, Walt càu nhàu. Nếu thằng Jones chịu ra khỏi xe ngay bây giờ, thì chúng tôi sẽ để cho nó đi. Nó chỉ cần nói một tiếng. Nhưng nếu để sau này mà chúng tôi nhận ra nó, thì chúng tôi sẽ buộc phải thủ tiêu nó thôi.

– Tôi không tin ông, Ian nói.

– Tôi cũng không tin ông. Hannibal nói. Tôi tin là sẽ có người đến cứu.

– Jones, mày dừng có dạ dột nữa. Walt vừa nói vừa lần lượt nhìn hai cậu bé giống hệt nhau. Chuyện này không có liên quan gì đến mày. Nếu mày lo cho Ian, thì tụi tao không hại gì nó đâu. Chúng tao quá cần đến nó, cần khi còn sống ấy. Có chuyện rất hệ trọng. Thành ra nếu mà chúng tao buộc phải mang theo cả hai đứa, thì tụi bây biết trước chuyện gì sẽ xảy ra với thằng Jones rồi nhé. Walt đe dọa.

Hai cậu bé tái mặt, nhưng không trả lời gì. Fred ngồi vào tay lái.

– Được rồi, hắn nói, mình đã cho tụi nó cơ hội cuối cùng. Bây giờ ta sẽ phải giải quyết vấn đề theo cách của ta thôi. Mấy thằng cứ tưởng mình khôn lắm.

***

Ndula cố gắng lái thật nhanh. Peter không rời mắt khỏi mặt đồng hồ trên máy bíp bíp. Bob và Peter ngồi đằng sau, cúi ra phía trước để theo dõi cho rõ hơn. Tiếng bíp bíp chậm và yếu dần.

– Sang phải! Peter đột ngột la lên khi thấy kim đồng hồ chỉ sang hướng bãi biển.

Ndula rẽ vào con đường đầu tiên. Đó là con đường lớn dẫn ra cảng. Buổi sáng xe chạy đầy đường, tiếng bíp bíp chậm dần, rồi khẽ dần.

– Bọn chúng lại đi hướng nam nữa! Peter la lên.

– Vậy là bọn chúng đang trên xa lộ. Bob nói. Kim chỉ hướng đông nam. Đó là hướng đi Los Angeles.

– Bob à, dường như cậu nói đúng.

– Xa lộ cách xa bao nhiêu? MacKenzie hỏi.

– Ít nhất cũng một dặm. Bob trả lời.

Ndula lắc đầu.

– Không thể nào tăng tốc khi xe nhiều như thế này.

– Khi ra đến xa lộ, bọn chúng sẽ chạy gấp bốn lần ta, MacKenzie tuyệt vọng nói. Tầm hoạt động của máy này là bao nhiêu vậy?

– Dưới ba dặm. Bob trả lời.

– Biết làm sao đây? Chiếc Cadillac tiến với vận tốc như rùa, kim không còn chỉ hướng cụ thể nào cả, tiếng bíp bíp mất dần… Chẳng bao lâu, không còn nghe thấy gì cả và đèn chớp đỏ tắt hẳn.

– Lạc mất bọn chúng rồi. MacKenzie nhận xét. Sẽ không bao giờ bắt kịp chúng nổi trên xa lộ. Ta cũng không biết xe bọn chúng ra sao nữa. Đành phải đến cảnh sát thôi.

***

Trên ghế sau của chiếc Lincoln, Ian và Hannibal ngồi sát vào nhau. Walt ngồi ở đầu bên kia, tay cầm súng và mắt nhắm.

– Hannibal ơi, cậu hãy nói cho bọn chúng biết cậu là ai đi, Ian thì thầm vào tai thám tử trưởng. Bọn chúng sẽ thả cậu.

– Không có đâu, Hannibal thì thầm trả lời, bọn chúng sẽ không đời nào để cho mình đi. Nếu bọn chúng chưa biết mình là ai, thì mình vẫn an toàn. Bọn chúng sẽ không hại Ian Carew, ít nhất là trong thời gian trước mắt. Nhưng bọn chúng không cần gì đến Hannibal Jones, mà mình lại biết quá nhiều về chúng.

Walt mở một con mắt.

– Im lặng đi. Tao đã cho tụi bây cơ hội để nói chuyện rồi. Tao sắp có cơ hội để bỏ bớt một thằng trong hai đứa tụi bây.

Hắn cười khẩy nham hiểm, nhắm mắt lại, và chiếc xe Lincoln tiếp tục hành trình về một nơi bí ẩn.

Bình luận