Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Sự Trùng Lặp Tai Họa

Chương 15: Kẻ thù gặp rắc rối

Tác giả: Alfred Hitchcock

– Thế là ta lại xum họp – tên tóc nâu nói với một nụ cười nham hiểm.

– Phải, Walt ơi, ta đã bắt lại được con mồi – Tên cao lớn bình phẩm.

– Lần này thì chắc ăn rồi Fred à.

– Nhớ phải cảm ơn các trợ lý đắc lực và tài giỏi của ta. – Fred nói. Lần này bọn nhóc đã giúp rất nhiều.

– Xin nhận lời cám ơn nồng nhiệt nhất của chúng tôi – Fred nói mỉa.

Hai tên cực đoan người Nanda có vẻ thích thú lắm và dường như không vội vã. Phải chi chú Ndula và chú MacKenzie có thể đến nhanh.

– Sẽ không có chuyện đó! Bob gầm gừ.

– Sir Roger sẽ không chịu thua đâu – Peter nói thêm.

– Có chứ, cậu bé à, sẽ có chuyện đó. Walt nói. Còn về Sir Roger, thì để xem, phải không Fred.

Hắn mỉm cười, khi nhìn Ian, khi thì nhìn Hannibal. Fred cũng hết nhìn Ian đến nhìn Hannibal. Đột nhiên, Peter thấy tia ánh lạ lóe lên trong mắt thám tử trưởng.

– Tôi xin có lời khen cậu Jones – Walt nói tiếp – Cậu quả là thông minh khi không chịu nói ra cho chúng tôi biết cậu là ai, rằng chúng tôi đã lầm người. Nhưng chúng tôi cũng đâu có ngu. Chúng tôi đã bỏ trực thăng, trở lại đây, đọc báo và hiểu ra sai lầm. Ngoài ra chúng tôi còn đoán rằng thằng Ian vẫn còn trong xóm này. Cho nên trong khi cảnh sát lục soát cả Califorrnie, thì chúng tôi theo dõi kho bãi này.

– Tất nhiên là chúng tôi đã thấy MacKenzie và Ndula. Fred mỉm cười nói thêm. Khi thấy các cậu bắt đầu làm việc cho hai người này, chúng tôi nghĩ bụng rằng thế nào các cậu cũng sẽ dẫn chúng tôi đến Ian. Trà trộn vào đám khách hàng đến Thiên Đường Đồ Cổ là chuyện dễ thôi. Các cậu quá bận tìm Ian đến nỗi không hề thấy chúng tôi.

– Có thấy một lần! Peter nói.

– Phía bên kia đường phải không? Đúng, chúng tôi đã xém bị lộ. Walt thừa nhận. Nhưng không sao. Về sau, chúng tôi thấy các cậu trong xưởng này và đặt micro trong xưởng khi các cậu đi vắng.

Phía sau lưng hai tên bắt cóc có một núi đồ linh tinh mà ba thám tử đã cố ý chất ở đó, dành riêng cho những dịp như thế này. Một thiết bị đặc biệt cho phép gây một trận sụt lở và đồ đạc sẽ ngã lăn xuống. Bob liếc nhìn thăm dò Hannibal, nhưng thám tử trưởng lắc đầu: quá nguy hiểm với bọn cướp có súng. Nhưng ánh mắt Hannibal vẫn lóe sáng. Chắc chắn Hannibal đang chuẩn bị một cái gì đó.

– Cảnh sát liên bang đang truy lùng các ông. Peter nói để câu giờ.

– Dù các ông có đi đâu, thì cũng sẽ bị bắt thôi. Bob đe dọa.

– Phải, nhưng chúng tôi có con tin, Walt đáp.

– Sẽ không ai dám động đến chúng tôi. Fred nói.

– Ian, đi thôi. Walt ra lệnh.

– Nếu không cả bốn sẽ bị hại đấy, Fred gầm gừ.

– Tôi không muốn bạn bè tôi bị rắc rối, tôi sẽ đi với các ông – Ian bước lên nói.

– Tôi không muốn bạn bè tôi bị rắc rối, đến phiên Hannibal nói với giọng Anh giống Ian. Tôi sẽ đi với các ông.

– Này Hannibal, Ian nói, mình không muốn cậu bị nguy hiểm.

– Này Hannibal, mình không muốn cậu bị nguy hiểm. Hannibal lại nói theo.

Rồi thám tử trưởng nói thêm:

– Ta không lừa nổi hai ông này đâu. Họ biết mình là Ian mà.

Hai tên bắt cóc không còn cười nữa. Bọn chúng quan sát hai cậu bé giống nhau như đúc, vừa thắc mắc vừa tức giận. Rõ ràng bọn chúng không biết ai là ai. Khi đó, Bob hiểu ra ý nghĩa của ánh mắt Babal. Thám tử trưởng đã thấy ngay sự phân vân của bọn bắt cóc. Ian và Hannibal giống y nhau, cho đến cả cách ăn mặc và, nhờ Hannibal, biết cách ăn nói.

– Thôi, Walt nói nét mặt dữ tợn, đùa như vậy là đủ rồi. Ian Carew thật nên tự xưng đi.

– Nếu không! Cẩn thận dấy! Fred hét lên.

– Hannibal à, mình van cậu – Ian nói, để mình đi với hai ông này đi.

– Thôi đi. Hannibal à, Hannibal đá lời. Hai ông đã hiểu rằng mình chính là Ian rồi.

Cậu càng nói, hai ông càng tin chắc hơn.

Bọn bắt cóc tức giận nhìn hai cậu bé.

– Chính thằng này, thằng mặc áo sơ mi có hoa ấy, Fred quyết định. Nó nói đúng. Thằng đầu tiên nói dai quá. Nó muốn lừa ta.

– Chúng tôi đã biết rõ Ian Carew, thế nào nó cũng sẽ tìm cách bảo vệ bạn bè, Walt nói. Lục quần áo hai thằng.

Tay cầm súng, Fred bước tới.

– Xem quần áo tụi nó, Walt ra lệnh. Đôi khi tiệm giặt ủi có ghi tên.

Fred tóm lấy cổ áo Hannibal, lật ra xem.

– Thấy rồi, Wall à: Jones 1127!

Hannibal nhún vai:

– Quần áo tôi bị rách khi các ông đuổi theo tôi. Tôi lượm được bộ này trong thùng rác. Các ông cứ xem thử áo bạn tôi.

Fred tóm lấy cổ áo Ian, giật mạnh, rồi chửi thề.

– Jones 1127, hắn đọc. Cách của mày không được gì, Walt à.

– Thật vậy, quần áo tôi bị rách và tôi lượm được áo sơ mi và quần trong đống đồ linh tinh. Trong túi quần áo tôi không có gì hết, chứng tỏ tôi là Ian thật.

– Vậy thì có hai Ian, Hannibal ơi – Hannibal kết luận. Túi quần áo tôi cũng hoàn toàn không có gì hết, bởi vì quần áo này không phải của tôi.

Bob và Peter há miệng kinh ngạc. Đúng rồi, Hannibal giữ nguyên quần áo để ngủ và đã trút hết đồ trong túi ra trước khi lên giường.

– Các ông à, Hannibal nói tiếp, Hannibal có một vật trong túi áo, chứng tỏ bạn ấy đứng là Hannibal Jones.

Fred thò tay vào túi áo Ian và lấy ra cái hộp đen nhỏ.

– Walt ơi, hắn nói, đó là cái micro mà ta đã đặt trong xưởng thằng Jones. Vậy ta đã tìm được thằng Jones thật, và từ đó tìm ra thằng Ian thật.

– Đồ ngu! Walt hét lên. Cậu không nhớ là Ian đã tìm thấy micro, rồi sau đó đưa cho mấy thằng kia xem sao? Làm sao biết được thằng nào giữ? Mà đừng có nghe tụi nó nói nữa! Lục soát quần áo bọn chúng đi!

Fred đỏ mặt xấu hổ quay sang hai cậu bé và tức giận lao vào Hannibal, đến nỗi thám tử trưởng phải bám vào hắn để không ngã. Fred vùng ra thật mạnh.

– Đừng đụng vào tao! Đứng yên!

Hannibal bị lục soát thật kỹ, rồi đến lượt Ian.

– Tụi nó không có gì trong túi, Walt ơi.

Hannibal nở một nụ cười tươi. Ian cũng thế.

– Có cách khác. Walt nói. Cha của Ian Carew có một người tài xế. Bác tài ấy là quân nhân. Tên và cấp bậc ông ấy là gì? Một đứa hãy chứng minh mình là Ian Carew đi, đứa kia sẽ được yên thân.

Bob và Peter lặng người. Hannibal không biết câu trả lời. Còn Ian có thể chứng minh được tên tuổi mình.

– Thôi được rồi, Ian nói. Chính tôi là Hannibal Jones.

Bob và Peter thầm mừng trong bụng, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên. Ian đã hiểu trò chơi và chịu làm theo.

– Tôi không biết câu trả lời, Hannibal nói. Tôi đành phải thú nhận tôi là Hannibal Jones thật.

Bọn bắt cóc muốn nghẹt thở vì tức giận. Walt quay sang Bob và Peter.

– Hai đứa kia, Walt gọi, có thể tụi bây đủ khôn để tránh cho bạn mình bị rắc rối. Nói cho chúng tôi biết Hannibal là ai.

– Đây! Peter vừa trả lời vừa chỉ Ian.

– Đây! Bob vừa trả lời vừa chỉ Hannibal.

– Tùy tụi bây thôi, Walt nói và nghiêng đầu. Nếu vậy chỉ còn một cách thôi.

Hắn bước lại gần hai cậu bé giống nhau như sinh đôi.

Bình luận
720
× sticky