Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vụ Bí Ẩn: Sự Trùng Lặp Tai Họa

Chương 17: Peter tố cáo

Tác giả: Alfred Hitchcock

Peter, Bob, hai người Nanda, chú Titus và thím Mathilda đang ngồi trên băng gỗ dài ở đồn cảnh sát. Mọi người đang chờ. Khi hai thám tử và hai người Nanda kể xong câu chuyện, thím Malthilda đã hỏi bằng một giọng bình tĩnh lạ lùng:

– Thế còn cậu bé kia, Ian Carew, cậu ấy rất quan trọng đối với nước anh à? Quan trọng đối với đất nước, nền độc lập và tương lai đất nước à?

– Rất quan trọng, thưa chị. Ndula trả lời. Ba của cậu ấy là toàn hộ hy vọng của chúng tôi. Với ông ấy, ta sẽ có thể tránh nội chiến, nền dân chủ sẽ chiến thắng và ta sẽ bảo đảm được cho đất nước một tương lai hòa bình. Bọn bắt cóc Ian mong sẽ áp đặt cách nhìn sự việc của bọn chúng với Sir Roger. Nên nhất định phải cứu Ian.

– Hannibal và bạn bè vừa mới tìm lại được Ian, thì bọn bắt cóc lại bắt Hannibal lần thứ nhì à?

– Đúng vậy, thưa chị, và tôi rất lấy làm tiếc về sự việc này.

– Còn tôi thì không tiếc gì hết – thím Mathilda đáp. Các cháu làm nghĩa vụ của mình và tôi hy vọng là Ian và Hannibal sẽ sớm được giải thoát.

Cảnh sát trưởng Reynolds bước vào phòng, trông ông có vẻ lo lắng.

– Tôi đã báo động cảnh sát Los Angeles – ông nói, nhưng không biết họ có làm được gì không. Ta không biết nhận dạng chiếc xe, không biết số xe. Tất nhiên là cảnh sát giao thông sẽ nhận được nhận dạng bọn bắt cóc và…

– À, lại làm y như lần trước! Thím Mathilda kêu. Kỳ rồi đâu có được kết quả gì, bọn bắt cóc quay lại đây mà cảnh sát không hề hay biết gì.

– Chúng tôi không ngờ là sẽ như thế này, thưa chị. Bọn bắt cóc thường không có thói quen trở lại hiện trường phạm tội.

– Có thể, nhưng Hannibal đã nói cho anh biết rằng đây không phải là bọn bắt cóc bình thường. Đáng lẽ anh phải nghe cháu.

– Về điểm này, thì chị nói đúng. Reynolds thừa nhận. Dù thế nào đi nữa, cảnh sát Los Angeles đang tích cực tìm kiếm bọn bắt cóc và hai cháu bị bắt cóc. Dĩ nhiên là dù có tìm thấy, cũng không thể hành động ngay.

– Tại sao thế? Chú Titus hỏi.

– Bởi vì Ian và Hannibal là con tin của bọn bất lương có vũ trang. Theo hai ông MacKenzie và Ndula, hai tên này tự cho mình là lính đang làm nhiệm vụ, và bọn chúng sẵn sàng hy sinh để đạt được mục đích – cảnh sát trưởng Reynolds giải thích. Hy vọng duy nhất là tấn công chúng bất ngờ.

– Nhưng hai cháu sẽ bị nguy hiểm! Chú Titus phản đối.

– Tôi không nghĩ thế, MacKenzie nói. Ít nhất là cũng trước mắt. Bọn bắt cóc buộc phải giữ cho Ian được bình an vô sự nếu không, sẽ không sử dụng được cậu bé trong cuộc thương lượng với Sir Roger, và chúng không có lý do gì để hại Hannibal. Đây là một vụ bắt cóc vì mục đích chính trị, chứ không phải để đòi tiền chuộc: bọn chúng không có lý do gì để gây sự với chính phủ Mỹ. Tất nhiên là nếu chúng về được tới Nanda thì sẽ khác.

– Bọn chúng sẽ không bao giờ về được đến đó. Reynolds trả lời. Nhưng tôi không hiểu tại sao chúng lại đi về hướng nam, về hướng Los Angeles, trong khi lần trước, chúng chạy về hướng bắc.

– Chắc chắn chúng đã chuẩn bị một lộ trình rút lui. Ndula nói.

– Phải, nhưng chỉ cho Ian và cho chúng! Bob kêu. Bây giờ chúng có thêm một người, và chúng không biết ai là Ian. Chúng không dự kiến rắc rối này, và có thể chúng sẽ buộc phải thay đổi kế hoạch.

Bob quay sang Ndula và MacKenzie.

– Ở Los Angeles, chúng có cách nào để nhận dạng Ian không ạ?

– Theo tôi biết, thì không. MacKenzie trả lời.

– Ở Nanda, thì chắc chắn là có. Ndula nói. Nhưng ở Los Angeles thì có lẽ không.

Peter đưa ra giả thiết:

– Ở thương vụ Nanda, có thể có người biết Ian. Ý cháu muốn nói là người thân, với tính cách là bạn của gia đình.

MacKenzie và Ndula ngạc nhiên nhìn nhau: hai người chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

– Có John Kearney. Ndula nói khẽ.

– Là người bạn rất xưa của Sir Roger – MacKenzie nói. Ông ấy thì sẽ biết ngay. Nhưng…

– Ông Kearney là ai vậy? Reynolds cắt ngang hỏi.

– Tham tán thương vụ nước chúng tôi tại Los Angeles, – MacKenzie giải thích. Ông ấy không bao giờ đi tiếp tay bọn này đâu.

– Có thể là không, cảnh sát trưởng thừa nhận, nhưng Bob nói đúng. Bọn bắt cóc có một vấn đề không dự kiến trước cần giải quyết, và phải làm thật nhanh. Nếu biết rằng ông Kearney có thể nhận dạng được Ian, bọn chúng có thể hành động bất ngờ và nhờ vậy biết được điều chúng cần. Phải báo tin ngay cho ông ấy.

– Tôi sẽ gọi cho ông ấy, MacKenzie nói. Bọn bắt cóc đã có cách để có thông tin về những gì đang xảy ra ở thương vụ. Ta có thể giăng bẫy, nếu bọn chúng không ngờ rằng cảnh sát biết về ông Kearney.

– Anh cứ dùng điện thoại phòng tôi kìa, cảnh sát trưởng đề nghị.

Mọi người nóng lòng chờ MacKenzie đi điện thoại. Thím Mathilda căng thẳng đi đi lại lại.

– Nếu bọn bắt cóc không tìm ra được ai trong hai cháu là Ian, thì anh nghĩ bọn chúng sẽ làm gì? Thím hỏi Ndula.

– Tôi e rằng bọn chúng sẽ mang cả hai đi Châu Phi. Ndula trả lời.

– Đi Châu Phi! Thím Mathilda thốt lên. Ôi! Bọn lưu manh!

MacKenzie quay trở ra.

– Kearney không có ở thương vụ. Ông di Hollywood dự buổi triển lãm nghệ thuật thủ công. Thư ký không biết triển lãm diễn ra ở đâu. Tôi không nói lý do tôi gọi điện thoại. Tôi nghĩ ta phải đi Los Angeles ngay.

– Đồng ý! Ndula kêu. Nếu bọn bắt cóc định gặp Kearney, mà chưa gặp được, thì bọn chúng sẽ đến thương vụ, và ta có thể phục kích bọn chúng.

– Tôi sẽ liên lạc bằng radio với cảnh sát Los Angeles. Cảnh sát trưởng nói. Sẽ có cảnh sát ở gần thương vụ, phòng ông Kearney về trước khi ta kịp gặp ông ấy. Cảnh sát sẽ báo trước cho ông. Và tất cả sẽ sẵn sàng để chờ bọn bắt cóc.

***

Hannibal và Ian đang ngồi trong một căn phòng nhỏ, hoàn toàn tối thui. Hai bạn không gặp ai, từ lúc bị bọn bắt cóc bắt ra khỏi xe Lincoln và lôi đến ngôi nhà nhỏ trên đồi, ngay giữa cây cỏ um tùm. Mắt hai bạn dần dần quen với bóng tối, nhưng vẫn không thấy gì, bởi vì không có gì để mà thấy.

– Hannibal ơi, bọn mình đang ở đâu đây? Ian hỏi.

– Một nơi nào đó trên vùng dồi Hollywood, mình đoán vậy. Hannibal trả lời. Chắc phòng này là kho chứa hay hầm rượu gì đó.

Thám tử trưởng có nhìn sơ qua được địa điểm, khi bị bọn bắt cóc nhốt, Ian và Hannibal bị trói chặt, nên không có hy vọng gì tìm được lối thoát. Ngoài ra, Hannibal nghĩ rằng không có lối thoát nào dùng được.

– Cậu nghĩ bọn chúng sẽ làm gì ta?

– Có lẽ bọn chúng có cách để đưa cậu ra khỏi Hoa Kỳ và mang cậu về Nanda. Nhưng mình không biết ta đang chờ cái gì ở đây. Trừ phi…

– Trừ phi gì, hả Hannibal?

– Trừ phi ta đang chờ một ai đó có thể nhận biết cậu một cách chắc chắn. Thám tử trưởng nói khẽ.

– Mình cũng đang nghĩ như thế. Ian đáp. Sau đó, bọn chúng sẽ không cần đến cậu nữa. Không biết bọn chúng sẽ làm gì cậu.

– Mình cũng rất muốn biết, Hannibal rầu rĩ nói.

***

Đang là mười hai giờ trưa, mặt trời chiếu gắt. Reynolds đậu xe trước một tòa nhà hành chính trên đại lộ Wiltshire, Ndula đậu chiếc Cadillac đen dài bên cạnh. Một viên cảnh sát thuộc tòa thị chính Los Angeles chạy ra.

– Thưa sếp, ông Kearney vẫn chưa về. Chúng tôi không thấy ai khả nghi vào thương vụ cả. Chúng tôi có bố trí cảnh sát lại chỗ.

– Chú cảnh sát trưởng ơi, bọn bắt cóc còn xa. Peter nói thêm và nhìn mặt đồng hồ trên máy. Cháu không thấy tín hiệu nào hết.

– Có thể bây giờ thư ký đã biết ông Kearney đang ở đâu? Ndula nói.

– Để xem, MacKenzie nói, nhưng anh Reynolds nên ở lại bên ngoài, để không ai thấy rằng cảnh sát đã biết tin.

Hai thám tử trẻ và hai người Nanda bước vào tòa nhà, vào thang máy lên lầu hai, nơi đặt trụ sở thương vụ Nanda. Cô thư ký tiếp tân nhận ra MacKenzie và Ndula, nhưng lắc đầu: cô vẫn không biết ông Kearney ở đâu.

– Ông Kearney và cô Lessing, trợ lý ông ấy phải dự buổi triển lãm ấy cả ngày. Cô thư ký giải thích. Ít nhất ông Kearney cũng phải có mặt cả ngày. Cô Lessing có nói là có thể cô sẽ về sớm hơn một chút. Cô ấy sẽ nói cho các anh biết ông Kearney hiện đang ở đâu. Mà tôi cũng đang rất mong cô Lessing về. Người ta cứ gọi hỏi ông Kearney và cô ấy suốt, tôi không biết phải trả lời sao.

Cô thư ký tiếp tân định than thở tiếp nữa, nhưng cũng may là điện thoại reng. Khách lợi dụng để bước đi chỗ khác.

– Chắc chắn là có rò rỉ thông tin trong thương vụ của các chú, và thủ phạm chính là cô thư ký này. Nếu có thời gian ngồi chơi với cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ kể chuyện cả đời mình cho mà nghe!

– Có thể, MacKenzie mỉm cười. Cô này nói hơi nhiều. Nhưng lại không nói được diều quan trọng nhất cho ta: ông Kearney đang ở đâu.

– Thì cô cũng sẽ không nói cho bọn bắt cóc được, Ndula nhận xét.

– Bây giờ ta làm gì đây! Bob hỏi khi tất cả đã đứng trong thang máy.

– Chờ, MacKenzie trả lời. Chờ bọn bắt cóc, chờ cô Lessing hoặc chờ ông Kearney.

Hai thám tử trẻ, hai người Nanda và vài viên cảnh sát phơi nắng suốt mấy giờ liền ngoài bãi đậu xe. Thỉnh thoảng mọi người liếc thứ vào cái máy của Peter, máy không còn phát tín hiệu âm thanh hay ánh sáng nào hết.

– Chán quá! Peter rên và cảm thấy càng lúc càng lo lắng hơn. Sợ có chuyện gì đó khủng khiếp xảy ra với Ian và Hannibal. Rất có thể bọn bắt cóc tìm ra một người khác để nhận biết Ian…

– Có thể, – Ndula buồn rầu nói. Nhưng mối liên quan duy nhất mà ta còn lại với bọn bắt cóc là thương vụ. Vậy không nên đi khỏi chỗ này.

Cuối cùng, vào giữa buổi chiều, viên cảnh sát theo dõi thương vụ lại chỗ gọi radio cho ông Reynolds.

– Một phụ nữ tóc màu sậm mới bước vào hết sức tự nhiên như vào nhà mình. Có phải là một trong những kẻ tình nghi của anh không?

– Có thể là cô Lessing. MacKenzie nói. Trở về đó!

Cô tiếp tân mỉm cười khi thấy Bob, Peter và hai người Nanda xuất hiện trở lại.

– Xin chào nữa, cô nói. Tôi vẫn không biết ông Kearney ở đâu, nhưng cô Lessing vừa mới về. Các anh có muốn gặp cô ấy không? Cô ấy đang trong văn phòng của ông Kearney.

Peter đột ngột dừng lại trước cửa văn phòng ông Kearney, lắng tai nghe.

– Có chuyện gì vậy Peter? Bob hỏi.

Dường như mình nghe tiếng nói chuyện trong phòng. Có thể có ai đó trong phòng của cô Lessing.

Ndula lắng lai nghe.

– Tôi không nghe thấy gì cả, Peter à.

– Cháu cũng không nghe nữa, Peter nói. Có lẽ cháu lầm.

Mọi người gõ cửa rồi bước vào. Cô Lessing đang đứng phía sau bàn làm việc của ông Kearney. Cô cao lớn, tóc màu sậm và mặc áo len xanh dương và quần xám, giống như hôm đến gặp Ndula và MacKenzie ở khách sạn tại Rocky. Mắt cô sáng lên khi nhận ra khách vào.

– Các anh có tìm thấy Ian chưa?

– Tìm thấy, rồi lại lạc mất. MacKenzie rầu rĩ trả lời.

– Lạc mất à! Côô Lessing hỏi lại.

Cô lấy bông tai trên bàn, đeo vào tai.

– Suốt cả ngày chị đi cùng với ông Kearney à? Ndula hỏi.

Cô gật đầu.

– Có ai nói về Ian với ông ấy không?

– Không. Không ai hết, tại sao vậy?

– Bọn bắt cóc bắt được Ian, – MacKenzie trả lời, và chúng tôi nghĩ bọn chúng đang ở Los Angeles để gặp ông Keamey, để ông ấy…

– Tất nhiên! Cô Lessing la lên. Để ông ấy nhận dạng Ian. Ông ấy sẽ làm ngay, ông ấy không lầm được đâu. Phải báo tin ngay cho ông ấy.

– Biết tìm ông ấy ở đâu? MacKenzie hỏi.

Cô Lessing liếc nhìn đồng hồ.

– Giờ này, ông ấy đang ở gian Nhập Khẩu, hoặc gian Nghệ Thuật Châu Phi. Ông chỉ còn hai cuộc gặp đó trước năm giờ chiều.

– Vậy là còn một tiếng rưỡi để tìm ông ấy, – Ndula nói. Nếu chia nhau ra, thì ta sẽ làm được đấy.

– Làm nhanh đi! Bob nói.

Cô viết địa chỉ của hai địa điểm, rồi đám khách lại lao ra thang máy một lần nữa. Cửa thang máy vừa mới khép lại, thì Peter quay lại nói:

– Chú Mac, chú Adam, Bob! Cô này nói láo!

Bình luận
720
× sticky