Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

An Offer Of A Gentleman

Chương 7

Tác giả: Julia Quinn

Rõ ràng rằng mọi vị khách tại vũ hội nhà Mottam vào hôm thứ năm vừa rồi đều thấy là tiểu thư Rosamund Reiling đang cố mồi chài ngài Phillip Cavender.

Theo ý kiến của Bổn tác giả thì thực sự hai người đó cực kỳ hợp đôi

Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,

Ngày 30 tháng 4 năm 1817.

(wivy. trên đời này không còn gì có thể đúng hơn.)

Mười phút sau, Sophie đang ngồi cạnh Benedict Bridgerton trong cỗ xe ngựa của chàng.

“Có gì đó vướng trong mắt cô sao ?” chàng lịch sự hỏi.

Điều đó khiến nàng phải chú ý. “Xin – xin lỗi nhưng ngài nói sao ạ ?”

“Cô cứ chớp mắt mãi,” chàng giải thích. “Ta nghĩ có lẽ cô có gì đó vướng trong mắt.”

Sophie nuốt ực một cái, cố nén một tràng cười bồn chồn. Nàng nên nói gì với chàng mới được cơ chứ ? Sự thật ư ? Rằng nàng cứ chớp chớp mắt vì nàng cứ trông đợi tỉnh dậy từ thứ chỉ có thể là một giấc mơ ? Hay có lẽ là một cơn ác mộng ?

“Cô có chắc là cô không sao không đấy ?” chàng hỏi.

Nàng gật.

“Chắc là ảnh hưởng của cơn sốc, ta nghĩ thế,” chàng nói.

Nàng lại gật lần nữa, để chàng nghĩ đó là tất cả những gì đang ảnh hưởng đến nàng.

Làm sao chàng lại có thể không nhận ra nàng ? Nàng đã luôn mơ về khoảnh khắc này trong mấy năm qua. Hoàng tử Quyến rũ của nàng cuối cùng đã đến giải cứu nàng, và chàng thậm chí còn không nhớ nàng là ai.

“Mà tên cô là gì ấy nhỉ ?” chàng hỏi. “Ta vô cùng xin lỗi. Ta luôn phải được nhắc đến hai lần mới nhớ được một cái tên.”

“Cô Sophie Beckett.” Dường như chẳng có lý do nào để phải nói dối về điều này cả; hồi còn ở buổi vũ hội hóa trang nàng đâu có cho chàng biết tên mình.

“Hân hạnh được gặp cô, Cô Beckett,” chàng nói, vẫn giữ mắt hướng về con đường tối phía trước. “Ta là Benedict Bridgerton.”

Sophie nhận biết lời chào của chàng với một cái gật dù chàng không có nhìn vào nàng. Nàng giữ im lặng trong một lúc, hầu hết bởi nàng đơn giản là chẳng biết nói gì trong cái tình huống không thể tin được này. Nàng nhận ra, đó là lời giới thiệu chưa bao giờ được nói ra từ hai năm về trước. Cuối cùng, nàng chỉ nói, “Ngài đã làm một việc vô cùng dũng cảm.”

Chàng nhún vai.

“Bọn họ có ba người trong khi chỉ có một mình ngài. Hầu hết những người đàn ông khác sẽ không can dự vào.”

Lần này chàng có nhìn vào nàng. “Ta ghét những kẻ đe dọa người khác,” đó là những gì chàng nói.

Nàng lại gật lần nữa. “Họ đinh cưỡng hiếp tôi.”

“Ta biết,” chàng đáp. Và rồi nói thêm, “Ta có bốn cô em gái.”

Nàng gần như nói “Tôi biết,” nhưng kịp thời ngăn mình lại. Làm thế nào mà một cô hầu từ Wiltshire lại biết được điều đó chứ ? Vì thế nàng nói, “Tôi cho rằng đó là lý do tại sao ngài lại quá thông cảm về hoàn cảnh của tôi như thế.”

“Ta nghĩ bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ làm như ta đã làm, nếu họ gặp phải một tình huống tương tự như vậy.”

“Tôi cầu nguyện rằng ngài sẽ không bao giờ phải tìm ra.”

Chàng gật mạnh. “Ta cũng thế.”

Họ tiếp tục đi, sự tĩnh lặng vang dội trong đêm. Sophie nhớ về buổi dạ vũ hóa trang, khi họ chẳng hề thiếu đề tài chuyện trò, dù trong một phút. Nhưng bây giờ mọi thứ đều khác, nàng nhận ra. Nàng là một hầu gái, chứ không phải là một tiểu thư xinh đẹp của giới thượng lưu. Họ chẳng có điểm gì chung cả.

Dẫu vậy, nàng vẫn cứ đợi chàng nhận ra nàng, để kìm mạnh xe ngựa lại, siết chặt nàng trong lồng ngực chàng, và nói với nàng rằng chàng đã luôn tìm kiếm nàng suốt hai năm qua. Nhưng điều đó sẽ chẳng xảy ra đâu, nàng đã sớm nhận ra. Chàng sẽ không thể nhận ra cô tiểu thư trong người hầu gái được, và trên tất cả, tại sao chàng phải nhận ra chứ ?

Người ta nhìn thấy điều họ trông đợi được nhìn thấy. Và Benedict Bridgerton chắc chắn là không trông đợi được nhìn thấy một tiểu thư của giới thượng lưu trong bộ đồ tuềnh toàng của một cô hầu gái được.

Không một ngày nào trôi qua mà nàng lại không nghĩ về chàng, không nhớ về cảm giác có môi chàng lướt trên môi nàng, hoặc sự huyền diệu trong đêm vũ hội đó.

Chàng đã trở thành phần cốt lõi trong những giấc mơ của nàng, nơi đó nàng là một con người khác, cha mẹ nàng cũng khác. Trong giấc mơ, nàng đã gặp chàng tại một vũ hội, có thể là vũ hội của chính nàng, vũ hội được tổ chức với cha mẹ yêu dấu của nàng. Thật ngọt ngào, chàng tán tỉnh nàng, với những bông hoa thơm ngát và những nụ hôn vụng trộm. Và rồi, trong một ngày dịu ngọt, khi mà những chú chim ca hát và những ngọn gió ấm xáo động qua những tán lá, chàng quì một chân xuống và ngỏ lời cầu hôn với nàng, bộc lộ tình yêu và sự tôn thờ vĩnh cửu của chàng.

Đó là một mộng tưởng tuyệt đẹp, họ sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau, với ba hay bốn đứa con tuyệt vời, sinh ra an toàn trong vòng ban phước của hôn nhân.

Nhưng ngay cả trong mọi ảo tưởng của nàng, nàng chưa bao giờ tưởng tượng ra việc nàng thực sự được gặp lại chàng lần nữa, hay là nàng được chàng giải cứu khỏi bộ ba kẻ tấn công dâm loạn.

Nàng tự hỏi liệu chàng có bao giờ nghĩ về người con gái bí ẩn trong bộ đồ bạc mà chàng đã từng trao nụ hôn cháy bỏng không. Nàng thích cái ý nghĩ rằng chàng có nghĩ đến đêm ấy, nhưng nàng nghi ngờ việc nó có ý nghĩa với chàng nhiều như với nàng vậy. Chàng là một người đàn ông, và bên cạnh đó, chàng hẳn là đã có rất nhiều nụ hôn tương tự như vậy với cả tá phụ nữ rồi.

Với chàng, thì cái đêm đó chắc cũng chỉ như bất kỳ một đêm nào khác thôi. Sophie vẫn đọc Whistledown bất cứ khi nào nàng có cơ hội chạm tay vào tờ báo một trang ấy. Nàng biết chàng đã tham gia rất nhiều vũ hội. Vậy thì tại sao một buổi dạ vũ hóa trang có thể nổi bật được trong ký ức của chàng được cơ chứ ?

Sophie thở dài và nhìn xuống đôi bàn tay nàng, vẫn đang nắm chặt lấy cái quai buộc trên cái túi nhỏ của nàng. Nàng ước rằng nàng có một đôi găng tay để đeo, nhưng đôi găng duy nhất của nàng đã không còn dùng được nữa từ đầu năm, và nàng thì không có khả năng để mua một đôi khác. Đôi tay nàng trông thật khô cứng và nứt nẻ, và những ngón tay của nàng thì ngày càng lạnh hơn.

“Đó là tất cả những gì cô có sao ?” Benedict hỏi, chỉ về cái túi.

Nàng gật. “Tôi e rằng tôi không có gì nhiều nhặn. Chỉ là một bộ váy và một vài vận dụng cá nhân.”

Chàng lặng im một lúc, rồi nói, “Cách phát âm của cô khá tốt so với một người hầu.”

Chàng không phải là người đầu tiên nói điều đó, vì vậy Sophie cho chàng câu trả lời quen thuộc của nàng. “Mẹ tôi là một trưởng quản của một gia đình rất tốt bụng và tuyệt vời. Họ cho phép tôi được học một số bài học cùng với những tiểu thư nhà họ.”

“Tại sao cô không ở lại đó làm việc ?” Với một vặn cổ tay thành thạo, chàng rẽ cỗ xe quay sang con đường nhỏ phía tay trái trên ngã ba đường. “Ta cho rằng gia đình mà cô nói đến không phải là nhà Cavender.”

“Không,” nàng đáp, cố nghĩ ra một câu trả lời ổn thỏa. Chưa một ai từng mất công đào sâu hơn lời giải thích nàng đã đưa ra cả. “Mẹ của tôi đã mất, thưa ngài.” Cuối cùng nàng đáp, “tôi và bà trưởng quản mới không được hòa thuận cho lắm.”

Chàng dường như chấp nhận lời giải thích đó, và họ tiếp tục di chuyển thêm vài phút nữa. Đêm thật tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió vi vu và tiếng vó ngựa lốc cốc trên đường. Cuối cùng, Sophie, không thể nén sự tò mò của mình lại, liền hỏi, “Chúng ta đang đi đâu vậy, thưa ngài ?”

“Ta có một ngôi nhà riêng không xa đây lắm,” chàng đáp. “Chúng ta sẽ ở lại đó trong một, hai đêm, rồi ta sẽ đưa cô đến nhà của mẹ ta. Ta chắc chắn rằng bà sẽ tìm cho cô một vị trí trong nhà bà.”

Tim Sophie bắt đầu đập mạnh. “Ngôi nhà riêng này của ngài …”

“Cô an toàn tuyệt đối,” chàng nói với một nụ cười nhẹ. “Những người coi nhà đều có mặt ở đó, và ta bảo đảm với cô rằng Ông bà Crabtree không thích để bất kỳ xấu xa xảy ra dưới mái nhà của họ đâu.”

“Tôi nghĩ đó là nhà ngài.”

Chàng toét miệng cười. “Ta cũng đã cố để khiến họ nghĩ như thế trong suốt những năm qua, nhưng chưa bao giờ thành công cả.”

Sophie cảm thấy môi nàng cũng hơi nhếch lên. “Họ nghe có vẻ như là những người tôi sẽ thích rất nhiều.”

“Ta cũng cho rằng cô sẽ thích họ.”

Và rồi họ lại im lặng. Sophie giữ mắt mình hướng thẳng về con đường phía trước. Nàng đã từng rất sợ rằng nếu mắt họ gặp nhau, chàng sẽ nhận ra nàng. Nhưng đó chỉ là mộng tưởng hão huyền mà thôi. Chàng vốn đã nhìn sâu và thẳng vào mắt nàng hơn một lần rồi, và chàng vẫn nghĩ nàng không là gì ngoài một người hầu bình thường.

Sau vài phút, nàng cảm thấy một cái gì đó gai gai kỳ cục trên má mình, và khi nàng quay sang để nhìn chàng, nàng phát hiện rằng chàng đang nhìn chằm chặp vào nàng với một vẻ mặt kỳ quặc.

“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa ?” chàng thốt.

“Chưa,” nàng nói, giọng nàng dường như nghẹt lại hơn là nàng muốn. “Tôi không nghĩ chúng ta đã từng gặp.”

“Ta chắc là cô đúng,” chàng lẩm nhẩm, “nhưng dẫu vậy, cô vẫn có gì đó trông quen lắm.”

“Tất cả những người hầu gái đều trông như nhau cả ạ,” nàng nói với nụ cười khô khan.

“Ta cũng từng nghĩ vậy,” chàng lầm bầm.

Nàng lại hướng mặt về phía trước, hàm nàng bạnh ra. Tại sao nàng lại nói thế ? Không phải nàng muốn chàng nhận ra nàng sao ? Không phải nàng đã giành cả nửa giờ vừa qua hy vọng và ước ao và mộng mơ và –

Và đó là vấn đề. Nàng đang mơ tưởng. Trong những giấc mơ của nàng, chàng có yêu nàng. Trong những giấc mơ chàng sẽ hỏi cưới nàng. Còn đây là thực tế, chàng chỉ có thể đề nghị nàng trở thành tình nhân của chàng, và đó là điều mà nàng đã thề rằng nàng sẽ không bao giờ làm. Trong thực tế, chàng có thể sẽ thấy có trách nhiệm phải trả nàng về với Araminta, người có lẽ sẽ lôi thẳng nàng đến chỗ ngài chánh án vì đã trộm cái cặp ghim giày của bà ta (và Sophie, dù chỉ trong một khoảnh khắc, cũng không bao giờ nghĩ rằng Araminta không hề chú ý đến sự biến mất của đôi ghim giày đó.)

Không, tốt nhất là chàng không nên nhận ra nàng. Điều đó chỉ càng làm cuộc đời nàng thêm phức tạp mà thôi, và nhất là khi xét đến việc nàng đang chẳng có nguồn thu nhập nào, và tài sản của nàng thì chẳng có gì ngoài chỗ hai bộ váy tàn tệ, đúng thế, trong lúc này đời nàng không cần thêm rắc rối bổ khuyết.

Và dẫu vậy nàng vẫn thấy thất vọng một cách không thể giải thích được vì chàng đã không nhận ra nàng ngay lập tức.

“Có phải đó là một giọt mưa ?” Sophie hỏi, thôi thúc phải làm cái gì đó để xoay chiều cuộc nói chuyện ra khỏi chủ đề ban đầu.

Benedict nhìn lên. Mặt trăng giờ đây mờ mờ bởi mây mù che phủ. “Lúc chúng ta đi trời không có vẻ sắp mưa,” chàng lầm bầm. Một giọt mưa nặng hạt hạ cánh xuống đùi chàng. “Nhưng ta tin là cô nói đúng đấy.”

Nàng liếc nhìn lên bầu trời. “Gió nổi lên khá mạnh. Tôi hy vọng là trời không có bão.”

“Trời chắc chắn là sắp bão rồi,” chàng nhăn nhó nói, “chúng ta lại còn đang trên một cỗ xe ngựa mở nữa chứ. Nếu ta mà đang đi cái cỗ xe tứ mã kín của ta, thì trời sẽ chẳng có một gợn mây cho mà xem.”

(Cái chỗ này em không biết dịch thế nào cho dễ hiểu. Kiểu như cỗ xe ngựa mà Sophie và Benedict đang đi là một cỗ xe chỉ có mái không và che chắn hai bên thôi ấy, còn đằng trước và sau thì trống hoác. Còn cỗ xe tứ mã Benedict nói đến thì, well, bốn phía đều che chắn đầy đủ.)

“Còn bao xa nữa là đến ngôi nhà riêng của ngài ?”

“Khoảng nửa giờ nữa là đến, ta nghĩ thế.” Chàng cau mày. “Đấy là nếu chúng ta không bị chậm lại vì mưa.”

“Dù sao thì, tôi không có ngại phải vướng chút mưa,” nàng bật nói. “Có những thứ còn tồi tệ hơn việc bị ướt rất nhiều.”

Cả hai người bọn họ đều biết chính xác nàng đang nói đến điều gì.

“Tôi nghĩ là tôi vẫn chưa cảm ơn ngài,” nàng nói, những từ ngữ của nàng thật lặng lẽ.

Benedict quay ngoắt đầu lại. Tại sao lại thế, có cái gì đó cực kỳ quen thuộc trong giọng nói của cô gái này. Nhưng khi mắt chàng nghiên cứu khuôn mặt của cô ta, tất cả những gì chàng thấy là một cô hầu gái bình thường. Nói đúng hơn là một cô hầu gái vô cùng quyến rũ, nhưng vẫn chỉ là một cô hầu gái thôi mà. Không phải là người chàng có thể từng gặp qua.

“Không có gì đâu,” cuối cùng chàng cất tiếng.

“Với ngài, có lẽ là không có gì. Nhưng với tôi đó là mọi thứ.”

Ngượng ngùng với lời ngợi khen quá mức, chàng chỉ gật và phát ra một tiếng làu bàu kỳ cục mà đàn ông thường hay rên khi họ chẳng biết nói gì.

“Hành động của ngài vô cùng quả cảm,” nàng nói và chàng lại rên làu bàu lần nữa.

Và rồi bầu trời nổi sấm. Chỉ sau khoảng một phút toàn bộ quần áo của Benedict đều thấm nước. “Ta sẽ cố gắng đến đó nhanh nhất có thể,” chàng hét, cố át tiếng gió thét gào.

“Đừng để ý đến tôi !” Sophie gào lại, nhưng khi chàng ngoái lại nhìn nàng, chàng thấy rằng nàng đang cố co người lại, đôi tay nàng quấn chặt quanh ngực khi nàng cố giữ lấy lượng nhiệt trong cơ thể.

“Cô có thể dùng áo khoác của ta.”

Nàng lắc đầu và thực sự cười. “Nó có lẽ sẽ càng khiến tôi ướt hơn thôi, chiếc áo đã ướt sũng thế kia rồi mà.”

Chàng thúc ngựa phi nhanh hơn, nhưng con đường đang trở nên lầy lội, và những cơn gió đang quất vào mặt vào người họ, làm giảm đi tầm nhìn của họ.

Quỉ quái thật. Đây đúng là thứ chàng cần đấy nhỉ. Suốt tuần rồi chàng vừa trải qua một cơn cảm lạnh, và có lẽ chàng còn chưa khỏi hẳn. Một chuyến đi trong cơn mưa rét buốt thế này chắc chắn sẽ khiến chàng ốm lại mất thôi, và rồi chàng sẽ phải trải qua một tháng tới với hai con mắt mờ đầy nước và cái mũi vừa nghẹt vừa sổ … tất cả những cái triệu chứng khiến người ta điên đầu lên đó. Tất nhiên rằng …

Benedict không thể không nhếch mép cười. Tất nhiên rằng, nếu chàng lại ốm lần nữa, mẹ chàng sẽ không cố thúc ép chàng tham dự mọi bữa tiệc diễn ra trong thành phố, tất cả với hy vọng rằng chàng sẽ tìm thấy một tiểu thư trẻ tuổi thích hợp và ổn định trong một cuộc hôn nhân bình yên và hạnh phúc.

Về phía chàng, chàng vẫn luôn mở to mắt và tìm kiếm một cô dâu tiềm năng đấy chứ. Chàng chắc chắn không phải là kiểu người chống đối hôn nhân đâu. Anh trai chàng Anthony và em gái chàng Daphne đã có những mối lương duyên tuyệt vời và hạnh phúc. Nhưng hôn nhân của Anthony và Daphne hạnh phúc tuyệt vời đó là bởi hai người họ đủ thông minh để cưới đúng người, và Benedict thì khá chắc chắn chàng vẫn chưa gặp người con gái đúng dành cho mình.

Không, chàng nghĩ, tâm trí chàng quay ngược trở lại vài năm trước, đó không hoàn toàn đúng. Chàng đã từng gặp một người …

Người con gái trong bộ đồ bạc.

Khi chàng giữ nàng trong vòng tay mình và cùng nàng xoay tròn trên sân thượng trong điệu van đầu tiên của nàng, chàng đã cảm nhận được điều gì đó thật khác biệt bên trong mình, một cảm giác rung động xao xuyến. Đáng ra nó nên khiến chàng sợ chết khiếp.

Nhưng nó lại không thế. Nó đã khiến chàng không thở nổi với sự kích thích không ngờ … và khiến chàng cương quyết muốn có nàng.

Nhưng nàng đã biến mất. Như thể trái đất thực sự hình phẳng, và nàng đã rời khỏi mép của nó mất rồi. Chàng chẳng tìm hiểu được gì từ buổi thăm dò phát cáu với Phu nhân Penwood, và khi chàng dò hỏi bạn bè và gia đình chàng, thì chẳng ai biết gì về cô tiểu thư trẻ mặc bộ váy màu bạc cả.

Nàng không đến cùng với ai và cũng chẳng rời đi với ai cả. Dường như, nàng thậm chí còn không tồn tại.

Chàng cứ ngóng trông nàng tại mọi buổi dạ vũ, mọi bữa tiệc và mọi buổi hòa nhạc chàng tham dự. Quỉ quái, chàng còn tham dự những sự kiện xã hội đó nhiều gấp đôi bình thường, tất cả chỉ với hy vọng rằng sẽ thấy được bóng dáng nàng.

Nhưng luôn luôn, chàng luôn luôn về nhà trong thất vọng.

Chàng nghĩ rồi chàng sẽ ngừng tìm kiếm nàng. Chàng là một người kiên nhẫn, và chàng giả sử rằng chàng đơn giản là sẽ dần từ bỏ. Và theo một vài cách, chàng đã.

Sau vài tháng chàng thấy mình đã quay lại với thói quen từ chối những lời mời hơn là nhận lời. Và sau thêm vài tháng nữa, chàng nhận ra rằng chàng đã lại có thể gặp một người phụ nữ nào đó và không tự động so sánh họ với nàng.

Nhưng chàng lại không thể ngăn bản thân ngừng trông ngóng nàng. Có lẽ chàng đã không còn cảm thấy sự thôi thúc phải tìm ra nàng như buổi ban đầu, nhưng mỗi lần chàng tham dự một buổi dạ vũ hay một buổi hòa nhạc, chàng lại thấy mắt chàng lướt qua đám đông, tai chàng căng ra để tìm ngóng tiếng cười của nàng.

Nàng ở đâu đó ngoài kia. Đã từ lâu chàng đã đành phải thừa nhận thực tế rằng có lẽ chàng sẽ chẳng tìm ra nàng, và chàng đã không còn mải mê tìm kiếm suốt một năm qua, nhưng …

Chàng cười mai mỉa. Chỉ là chàng không thể ngừng trông mong. Theo một cách lạ lùng nào đó, điều đó đã trở thành một phần của con người chàng. Tên chàng là Benedict Bridgerton,sinh ra trong một gia đình có bảy người con, có kỹ năng tốt về môn đấu kiếm và hội họa, và chàng luôn luôn giữ mắt mình mở to để kiếm tìm hình bóng người con gái đã từng chạm tới linh hồn chàng.

Chàng hy vọng… và ước ao …. và trông ngóng. Ngay cả khi chàng tự nói với bản thân rằng có lẽ đã đến lúc chàng nên kết hôn rồi, chàng lại chỉ là không thể hăng hái mà làm thế.

Bởi lỡ như có một ngày chàng đeo chiếc nhẫn của mình lên tay một người con gái, và ngày hôm sau chàng lại nhìn thấy nàng ! Điều đó sẽ đủ làm trái tim chàng tan vỡ. Không, nó sẽ còn hơn thế. Nó sẽ đủ để xé toạc linh hồn chàng.

Benedict thở dài nhẹ nhõm khi chàng nhìn thấy làng Rosemeade, điều đó có nghĩa rằng chỉ còn khoảng năm phút nữa là đến trang trại của chàng, chàng không thể đợi được cho đến lúc được vào trong nhà và ngâm mình trong bồn nước nóng. Chàng nhìn qua Cô Beckett. Cô gái ấy, cũng đang run rẩy, nhưng, chàng nghĩ với sự thán phục, cô ấy không thể thả ra một tiếng phàn nàn nào. Benedict cố để nghĩ xem có một người phụ nữ nào khác mà chàng biết lại có thể đối mặt với tình huống này với sự chịu đựng ngoan cường như thế không. Ngay cả em gái chàng Daphne, người luôn dịu dàng độ lượng và dễ chịu, lúc này cũng phải cằn nhằn vị lạnh rồi.

“Chúng ta sắp đến nơi rồi,” chàng khích lệ. “Ta — Oh !”

“Ngài không sao chứ ?”

Benedict bị siết lấy bởi một tràng ho sâu và dữ dội. Phổi chàng như đang bị hơ trên lửa vậy, và họng chàng như thể bị ai đó lấy dao cạo mà dí vào vậy.

“Ta ổn,” chàng hổn hển, giật nhẹ dây cương để chỉnh hướng đi của cỗ xe ngựa.

“Ngài nghe không ổn chút nào.”

“Bị một cơn đau nhức ở đầu hồi tuần rồi,” chàng vừa nói vừa nhăn nhó. Chết tiệt thật, phổi chàng quá đau nhức.

“Cái đó nghe không giống là bị ở đầu gì cả,” nàng nói, tặng cho chàng thứ mà hiển nhiên nàng hy vọng là một nụ cười chọc ghẹo. Nhưng nó chẳng giống một nụ cười chọc ghẹo chút nào. Thực sự thì, nàng trông lo lắng kinh khủng.

“Chắc là nó di chuyển rồi,” chàng càu nhàu.

“Tôi không muốn vì tôi mà ngài bị ốm.”

Chàng cố toét miệng cười, nhưng gò má chàng nhức nhối quá. “Ta vẫn sẽ bị mắc mưa dù có cô hay không có cô thôi.”

“Dẫu vậy – “

Bất kể nàng định nói gì đều bị mất tăm mất tích dưới một tràng ho dữ dội khác.

“Xin lỗi,” chàng làu bàu.

“Để tôi đánh xe cho,” nàng nói, với tới cặp dây cương.

Chàng quay ra nhìn nàng không tin được. “Đây là một cỗ xe tứ mã, không phải là một cái xe đẩy một ngựa.”

Sophie cố chống lại cái thôi thúc muốn thụi cho người đàn ông này một phát. Mũi sổ, mắt đỏ, lại không thể ngừng ho, ấy vậy mà người đàn ông này vẫn tìm ra năng lượng để hành động như một con gà ngang ngạnh. “Tôi đảm bảo với ngài,” nàng chậm rãi siết từng lời, “rằng tôi biết làm thế nào đề điều khiển một đội ngựa.”

“Và từ đâu cô có được kỹ năng đó ?”

“Từ cùng gia đình đã cho phép tôi học cùng con gái họ,” Sophie dối. “Tôi học điều khiển xe ngựa cùng với hai vị tiểu thư.”

“Vị phu nhân nhà đó chắc phải thích cô lắm,” chàng nói.

“Cũng khá ạ,” Sophie đáp, cố không phá ra cười. Araminta là phu nhân trong nhà, và bà ta đã đấu đến cùng mỗi lần cha nàng khăng khăng cho phép nàng học những gì Rosamund và Posy học. Cả ba được học điều khiển xe ngựa vào năm trước khi bá tước mất.

“Ta tự đánh xe được, cám ơn cô,” Benedict nói gắt. Rồi chàng phá hỏng toàn bộ ấn tượng bởi một tràng ho dữ dội khác.

Sophie với tới cặp dây cương. “Ôi trời ơi ! Vì tình yêu với –”

“Đây,” chàng nói, vừa đẩy cặp cương về phía nàng vừa vuốt nước ở mắt. “Cầm lấy. Nhưng ta sẽ giám sát cô đấy nhé.”

“Tôi chẳng trông mong điều gì ít hơn thế,” nàng dằn dỗi nói. Cơn mưa không phải là điều kiện lý tưởng để đánh xe, và đã nhiều năm rồi kể từ khi nàng cầm dây cương trong tay, nhưng nàng nghĩ nàng làm cũng khá tốt đấy chứ. Có những thứ mà người ta đã học thì không thể quên, nàng cho là như thế.

Thực ra, nó khá là dễ chịu, khi làm điều gì đó mà nàng không được làm từ lâu, khi mà nàng vẫn còn là đứa bé dưới sự bảo hộ của bá tước.Hồi đó nàng có váy áo tốt, thức ăn ngon, những bài học thú vị, và …

Nàng thở dài. Nó không thực sự hoàn hảo, nhưng chắc chắn là tốt hơn hẳn những gì diễn ra sau đó.

“Có gì không ổn sao ?” Benedict hỏi.

“Không có gì. Tại sao ngài lại nghĩ là có gì không ổn ?”

“Cô thở dài.”

“Ngài nghe thấy tôi ? Qua cả tiếng gió ?” nàng nghi ngờ hỏi.

“Ta đã nói ta sẽ giám sát cô kỹ mà. Ta đã đủ ốm rồi” – ho, ho và ho – “không cần cô phải làm ta ốm thêm khi khiến cho chúng ta rơi tõm vào một cái rãnh nào đó đâu.”

Sophie quyết định tốt nhất là bặm môi không trả lời.

“Rẽ phải đi,” chàng chỉ đường. “Con đường đó sẽ dẫn chúng ta thẳng đến nhà riêng của ta.”

Nàng làm như chàng bảo. “Nhà của ngài có tên không ?”

“Nhà Tranh của Ta.”

“Mình đáng ra phải biết chứ nhỉ,” nàng lầm bầm.

Chàng nhếch mép cười. Đó đúng là một kỳ công đấy, theo ý kiến của nàng, khi mà chàng trông ốm như một chú chó vậy. (lúc đầu em dịch là “chàng trông ốm như một con chó vậy” đấy, sau thấy thế không ổn chút nào liền đổi thành như trên)

“Ta không đùa đâu,” chàng nói.

Chắc chắn là thế rồi, vài phút sau họ đứng trước mặt một ngôi nhà tao nhã, với một cái cổng có ghi, NHÀ TRANH CỦA TA.

“Người chủ cũ đặt cái tên đó đấy,” Benedict nói khi chàng chỉ đường cho nàng về phía chuồng ngựa, “nhưng dường như nó cũng hợp với ta nữa.”

Sophie nhìn tổng thể ngôi nhà, nó khá là nhỏ, nhưng không khiêm tốn và xoàng xĩnh chút nào. “Ngài gọi đây là một cái nhà tranh ấy ạ ?”

“Không, người chủ cũ làm thế đấy,” chàng đáp. “Cô nên nhìn ngôi nhà khác của ông ta rồi cô sẽ thấy.”

Một lúc sau họ an toàn khỏi cơn mưa, Benedict nhảy xuống và tháo ngựa ra khỏi xe. Chàng đang mang găng, nhưng chúng hoàn toàn sũng nước và cứ trơn tuồn tuột, vì vậy chàng kéo chúng ra và quăng chúng qua một bên. Sophie nhìn chàng làm việc. Những ngón tay chàng nhăn như những quả mận khô và run run vì cái lạnh.”

“Để tôi giúp,” nàng nói, bước về phía trước.

“Ta có thể làm được.”

“Tất nhiên ngài có thể,” nàng nói xoa dịu, “nhưng nếu tôi giúp, ngài có thể làm xong nhanh hơn.”

Chàng quay người, có lẽ định từ chối nàng lần nữa, rồi gập người lại khi chàng bị những cơn ho hành hạ. Sophie nhanh chóng đến gần và giúp chàng ngồi vào cái ghế dài gần đó. “Làm ơn, ngồi xuống đi ạ,” nàng khẩn nài. “Tôi sẽ hoàn tất nốt công việc.”

Nàng nghĩ chàng sẽ không đồng ý, nhưng lần này chàng chịu thua. “Ta xin lỗi,” giọng chàng khản đặc. “Ta –”

“Chẳng có gì mà phải xin lỗi,” nàng nói, nhanh chóng làm nốt phần việc. Hoặc có lẽ là nhanh chóng làm hết sức có thể ; những ngón tay chàng vẫn còn đang tê cóng, và da nàng đang chuyển sang tái trắng vì bị ướt quá lâu.

“Chẳng …” Chàng lại ho lần nữa, lần này lại càng thấp và sâu hơn những lần trước. “… lịch sự chút nào.”

“Ồ, tôi nghĩ tôi có thể tha thứ cho ngài lần này, xem xét đến việc ngài đã cứu tôi lúc sớm tối nay.” Sophie cố trao cho chàng một nụ cười vui, nhưng vì vài lý do nào đó nó trở nên run run, và chẳng có gì báo trước, nàng thấy bản thân sắp bật khóc mà không giải thích được tại sao. Nàng nhanh chóng quay đi, không muốn chàng nhìn thấy mặt nàng.

Nhưng chàng chắc phải thấy cái gì đó, hoặc có lẽ chỉ là cảm nhận được điều gì đó không ổn, bởi chàng cất tiếng, “Cô ổn không đấy ?”

“Tôi ổn !” nàng đáp, nhưng giọng nàng nghẹn ngào, và trước khi nàng kịp nhận biết, chàng đã ở bên cạnh nàng, và rồi nàng đã ở trong vòng tay chàng.

“Không sao rồi,” chàng dịu dàng nói. “Cô an toàn rồi.”

Nước mắt trào ra. Nàng khóc vì những gì suýt có thể xảy ra cho nàng tối nay, nàng khóc vì những gì đã xảy ra với nàng trong suốt chín năm qua. Nàng khóc vì những ký ức khi chàng ôm nàng trong vòng tay vào buổi dạ vũ hôm nào, và nàng khóc bởi lúc này đây nàng lại được ở trong vòng tay chàng.

Nàng khóc bởi chàng quá tốt đến thế, và ngay cả khi chàng rõ ràng là đang ốm kinh khủng, ngay cả khi, trong mắt chàng, nàng chẳng là gì ngoài một người hầu gái tầm thường, vậy mà chàng vẫn muốn chăm sóc nàng, bảo vệ nàng.

Nàng khóc bởi nàng đã không hề để bản thân được khóc từ lâu lắm rồi, và nàng khóc bởi nàng thật quá đơn côi.

Và nàng khóc bởi nàng đã luôn mơ về chàng quá lâu rồi, vậy mà chàng lại chẳng hề nhận ra nàng. Có lẽ là tốt nhất khi chàng không nhận ra, nhưng trái tim nàng vẫn thật nhức nhối vì điều đó.

Dần dần nước mắt nàng cạn khô, và chàng lùi lại, chạm nhẹ vào cằm nàng khi chàng cất tiếng, “Cô có cảm thấy khá hơn chưa ?”

Nàng gật, ngạc nhiên vì điều đó đúng.

“Tốt. Cô đã hoảng sợ, và –” Chàng giật lùi khỏi nàng, gập người xuống khi chàng ho liên miên.

“Chúng ta thực sự cần phải đưa ngài vào trong,” Sophie nói, lau đi những vệt nước mắt cuối cùng. “Trong nhà ấy.”

Chàng gật. “Ta đua với cô xem ai đến cửa trước nhé.”

Mắt nàng mở to sững sờ. Nàng không thể tin được rằng chàng vẫn có hơi để mà đùa về chuyện đó, trong khi chàng rõ ràng là đang cảm thấy người khó ở kinh khủng. Nhưng nàng vẫn cuốn cái dây quai của túi nàng quanh tay nàng, nhấc tà váy lên, và chạy thẳng đến cửa trước của ngôi nhà. Đến khi nàng bước qua những bậc thềm, nàng cười, bật cười khúch khích vì sự lố bịch khi chạy một cách rồ dại ra ngoài cơn mưa khi nàng vốn dĩ đã ướt sũng đến tận xương.

Benedict, chẳng ngạc nhiên gì, đã đánh bại nàng trong cuộc đua nhỏ này. Chàng có thể bị ốm, nhưng chân chàng thì rõ ràng là dài hơn và khỏe hơn. Khi nàng chạy đến được những bậc thềm thì chàng đã chạm vào cái cửa trước rồi.

“Ngài có chìa khóa vào không ?” Sophie hét. Gió vẫn đang gào rít, thật khó để nghe thấy người bên cạnh.

Chàng lắc đầu. “Ta vốn không định dừng ở đây vào hôm nay đâu.”

“Vậy những người trông nhà cho ngài có thể nghe thấy ngài gọi cửa không ?”

“Quỉ quái, ta hy vọng vậy,” chàng càu nhàu.

Sophie vuốt đi những giọt nước đang nhỏ tong tỏng trên mặt nàng và nhòm vào cái cửa sổ gần đó. “Nhà rất tối,” nàng nói. “Có thể họ không có đây ?”

“Ta chẳng biết họ còn có thể ở đâu được nữa.”

“Chẳng lẽ không có đến một người hầu hay người giữ cửa nào ư ?”

Benedict lắc đầu. “Hiếm khi ta mới ở đây nên dường như hơi ngốc nếu phải thuê đầy đủ cả nhóm người hầu. Những người hầu chỉ đến vào ban ngày thôi.”

Sophie nhăn mặt. “Tôi cho rằng chúng ta nên tìm một cái cửa sổ mở, nhưng điều đó khá là khó xảy ra trong cơn mưa đấy.”

“Không cần thiết,” Benedict nói dứt khoát. “Ta biết chìa khóa phụ cất ở đâu.”

Sophie nhìn chàng ngạc nhiên. “Vậy tại sao ngài có vẻ khó chịu về điều đó thế ?”

Chàng bật ho thêm vài lần nữa trước khi trả lời, “Bởi điều đó có nghĩa là ta lại phải chạy ra hững cái cơn bão chết tiệt đó lần nữa.”

Sophie biết chàng đang thực sự bước đến giới hạn cuối cùng của sự kiên nhẫn trong chàng. Hai lần, chàng đã hai lần chửi thề trước mặt nàng, và chàng dường như không phải loại người có thể chửi thề trước mặt một người phụ nữ, dù cho đó là một cô hầu gái bình thường đi nữa.

“Chờ ở đây,” chàng ra lệnh, và rồi trước khi nàng kịp đáp lại, chàng đã rời khỏi cái hiên nhà và xông ra dưới trời mưa.

Một vài phút sau nàng nghe tiếng chìa khóa lách cách rồi cửa trước bật mở và Benedict hiện ra, đang cầm một cây nến và nhỏ nước tong tỏng trên khắp sàn. “Ta chẳng biết Ông bà Crabtree đang ở đâu,” chàng nói, giọng chàng khàn đục vì ho, “nhưng họ chắc chắn là không ở đây.”

Sophie nuốt. “Chúng ta đơn độc ở đây ?”

Chàng gật. “Hoàn toàn.”

Nàng dợm bước hướng về phía tầng trên. “Tốt hơn hết là tôi nên tìm phòng dành cho người hầu.”

“Ồ không, cô sẽ không làm thế đâu,” chàng gầm, và chộp lấy cánh tay nàng.

“Tôi sẽ không ?”

Chàng lắc đầu. “Cô, cô gái thân mến, sẽ không đi đâu cả.”

Bình luận
× sticky