Buổi vũ hội vào Chủ nhật tại Dinh thự Bridgerton chắc chắn là sự kiện quan trọng của mùa lễ hội. Toàn bộ gia đình sẽ cùng tề tịu, cùng với khoảng một trăm vị quan khách, để kỷ niệm sinh nhật của Thái tử tước phu nhân.
Sẽ thật là không lịch sự khi nhắc đến tuổi tác của một Quý bà, và bởi vậy Bổn tác giả sẽ không tiết lộ xem đây là lần sinh nhật thứ bao nhiêu của Quý bà Bridgerton.
Nhưng xin đừng lo sợ … Bổn tác giả biết !
Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,
Ngày 30 tháng 4 năm 1824.
“Ngừng ! Ngừng đi !”
Sophie cười ngặt nghẽo khi nàng chạy xuống qua những bậc thềm đá dẫn đến khu vườn đằng sau Dinh thự Bridgerton. Sau ba đứa con và bảy năm kết hôn, Benedict vẫn có thể khiến nàng mỉm cười, vẫn khiến nàng cười ngặt nghẽo … và vẫn cứ đuổi theo nàng vòng vòng quanh ngôi nhà vào bất cứ cơ hội nào chàng có thể tìm ra.
“Lũ trẻ đâu rồi ?” nàng thở hổn hển, khi chàng bắt được nàng tại những bậc cuối.
“Francesca đang trông chúng.”
“Và mẹ chàng ?”
Chàng nhăn nhở. “Ta dám nói rằng Francesca cũng đang trông coi bà luôn.”
“Bất kỳ ai cũng đều có thể tình cờ bắt gặp chúng ta ở ngoài này đấy,” nàng nói, nhìn quanh quất xung quanh.
Nụ cười nhăn nhở của chàng trở nên thật xấu xa. “Có lẽ,” chàng nói, nắm lấy cái váy nhung xanh lá của nàng và kéo nó lên, “chúng ta nên dời sang sân thượng bí mật thôi chứ nhỉ.”
Những từ ngữ thật quá thân quen, và chỉ mất khoảng một giây truớc khi nàng quay trở lại với vũ hội hóa trang chín năm trước. “Ngài vừa nói sân thượng riêng ?” nàng hỏi, sự thích thú rạng ngời trong ánh mắt. “Và tiểu nữ xin được hỏi, thưa ngài, rằng làm sao ngài biết về cái sân thượng bí mật đó ?”
Đôi môi chàng chiếm lấy môi nàng. “Ta có cách của ta mà,” chàng thì thầm.
“Và tiểu nữ,” nàng đáp trả, cười ranh mãnh, “có bí mật của mình.”
Chàng ngẩng đầu lên. “Oh ? Và liệu quý cô đây có thể chia sẻ bí mật đó cho ta không ?”
“Năm người chúng ta,” nàng nói với một cái gật nhẹ, “chuẩn bị chuyển thành sáu người.”
Chàng nhìn vào mặt nàng, rồi nhìn xuống bụng nàng. “Nàng chắc chứ ?”
“Chắc như lần trước vậy.”
Chàng nắm lấy tay nàng và nâng lên để hôn bàn tay ấy. “Đứa này nhất định sẽ là con gái.”
“Đó là những gì chàng nói lần trước.”
“Ta biết, nhưng —“
“Và cả lần trước nữa.”
“Tất cả những điều đó càng khiến ta chắc chắn rằng lần này ta sẽ đúng.”
Nàng lắc đầu. “Em mừng vì chàng không phải là một con bạc.”
Chàng cười tủm tỉm. “Đừng nói với mọi người vội nhé.”
“Em nghĩ đã có vài người nghi ngờ rồi,” Sophie thừa nhận.
“Ta muốn xem xem mất bao lâu thì cái mụ Whistledown đó phát hiện ra,” Benedict nói.
“Chàng không nghiêm túc đấy chứ ?”
“Cái mụ đàn bà đáng nguyền rủa đó biết về Charles, và rồi Alexander, và còn biết về William nữa.”
Sophie cười mỉm khi nàng để chàng đẩy vào góc tối, “Chàng có nhận ra rằng em đã được nhắc đến trong Whistledown hai trăm ba mươi hai lần rồi không ?”
Câu đó khiến chàng khựng lại. “Nàng đếm á ?”
“Hai trăm ba mươi ba lần nếu chàng tính cả lần sau buổi vũ hội hóa trang.”
“Ta không thể tin được là nàng lại ngồi đếm nó.”
Nàng trao cho chàng một cái nhún vai hờ hững. “Nó khá là hay khi được nhắc đến mà.”
Benedict lại nghĩ thật là khó chịu kinh khủng khi bị nhắc đến, nhưng chàng không định phá hỏng niềm vui thích của nàng đâu, bởi vậy chàng nói, “Ít nhất thì bà ta luôn viết những điều dễ chịu về nàng. Nếu không, ta sẽ phải săn lùng và đuổi bà ta ra khỏi đất nước này luôn.”
Sophie không thể không cười. “Ôi, làm ơn đi. Em không nghĩ chàng có thể tìm ra danh tánh của bà ấy khi mà không một ai trong cả giới thượng lưu tìm ra được.”
Chàng nhướng lên một bên chân mày ngang ngạnh. “Nghe thật chẳng giống lời lẽ của một cô vợ hết lòng tin tưởng chồng tý nào cả.”
Nàng làm ra vẻ xem xét cái găng tay của mình. “Chàng không cần phải tiêu tốn năng lượng của mình. Bà ấy rõ ràng là rất giỏi làm việc của mình mà.”
“Tốt thôi, bà ta sẽ không biết về Violet,” Benedict long trọng tuyên bố. “Ít nhất là cho đến khi cả thế giới đều nhận thấy cái bụng tròn to của nàng.”
“Violet ?” Sophie nhỏ nhẹ hỏi.
“Nàng không nghĩ rằng đã đến lúc mẹ ta có một đứa cháu đặt theo tên của bà sao ?”
Sophie dựa vào chàng, để má nàng tựa lên lớp vải lanh của áo chàng. “Em nghĩ Violet là một cái tên tuyệt vời,” nàng thì thầm, rúc vào sâu hơn vòng tay che chở của chàng. “Em chỉ hy vọng lần này sẽ là một bé gái. Bởi nếu là một bé trai, thằng bé sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta đâu …”
~~o0o~~
Tối đó, trong một ngôi nhà nằm trong phần tốt nhất của London, một người phụ nữ nhấc chiếc bút lông ngỗng của cô lên và viết :
Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,
Ngày 3 tháng 5 năm 1824.
Ah, thưa độc giả cao quý, Bổn tác giả mới biết được rằng những đứa cháu nhà Bridgerton sẽ sớm chuyển sang con số mười một….
Nhưng khi cô cố viết thêm nữa, thì tất cả những gì cô có thể làm là nhắm mắt lại và thở dài. Cô đã làm công việc này từ rất lâu rồi. Mười một năm trời đã trôi qua rồi sao ?
Có lẽ đã đến lúc để tiến về phía trước. Cô đã mệt mỏi với việc viết về chuyện của người khác. Đã đến lúc cô sống cho chính mình.
Và do vậy, Lady Whistledown đặt bút xuống và bước về phía cửa sổ, kéo lớp rèm cửa sang bên và nhìn vào bầu trời đêm tối đen như mực.
“Đã đến lúc cho những điều mới mẻ,” cô thì thầm. “Đã đến thời điểm dành cho mình.”