Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

An Offer Of A Gentleman

Chương 20

Tác giả: Julia Quinn

Tiện thể nhắc đến, mẹ của tiểu thư Reiling, bà bá tước Penwood, dạo gần đây cũng hành xử rất lạ lùng. Dựa theo những chuyện buôn của người hầu (tất cả chúng ta đều biết rằng đó luôn là nguồn tin đáng tin cậy nhất), bà bá tước đã có một cơn cuồng nộ khá kinh hoàng vào tối qua, ném không ít hơn mười bảy đôi giày vào những người hầu.

Một người hầu nam mang trên mặt mình một con mắt sưng vù, nhưng ngoài anh ta ra, những người còn lại vẫn bảo toàn được sức khỏe.

Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,

Ngày 11 tháng 6 năm 1817.

Chỉ trong vòng một giờ, Sophie đã đóng gói xong đồ đạc. Nàng không biết phải làm gì khác. Nàng đang bị siết lấy – bị siết một cách đau đớn – bởi một nguồn năng lượng bồn chồn, lo lắng, và nàng không thể ngồi yên được. Chân nàng cứ di chuyển và tay nàng thì run rẩy, cứ một vài phút nàng lại lấy mình nuốt vào một lượng lớn không khí, như thể lượng hít thở thêm vào ấy có thể bằng cách nào đó làm nàng bình tĩnh lại từ bên trong.

Nàng không thể tưởng tượng rằng nàng sẽ được cho phép ở lại trong nhà của Quý bà Bridgerton sau một trận cãi nhau kinh khủng như thế với Benedict. Quý bà Bridgerton thích Sophie, đó là sự thật, nhưng Benedict là con bà. Máu mủ ruột già còn quan trọng hơn bất kỳ cái gì khác, đặc biệt là đó là dòng máu nhà Bridgerton.

Nàng buồn lắm, thật đấy, nàng nghĩ thế khi nàng ngồi xuống giường nàng, hai bàn tay nàng vẫn đang vặn siết một cách vô vọng vào cái khăn tay tội nghiệp. Dù với tất cả những thứ lộn xộn bên trong nàng với Benedict, nàng thực sự thích được ở trong nhà Bridgerton. Sophie chưa bao giờ từng có vinh dự được sống giữa những con người thực sự hiểu ý nghĩa của từ gia đình cả.

Nàng sẽ nhớ họ.

Nàng sẽ nhớ Benedict.

Và nàng sẽ mãi tiếc thương cho một cuộc sống nàng không bao giờ có thể có.

Không thể ngồi yên được nữa, nàng đứng bật dậy và bước đến bên cửa sổ. “Nguyền rủa cha đi, Papa,” nàng nói, nhìn lên bầu trời xanh cao. “Đấy. Con đã gọi cha là Papa rồi đấy. Cha chưa bao giờ từng để con gọi cha như vậy. Cha chưa bao giờ từng muốn là Papa của con.” Nàng thở ra dữ dội, dùng lưng bàn tay để sụt sịt lau mũi. “Con đã gọi cha là Papa. Cảm giác đó thế nào ?”

Nhưng chẳng hề có tiếng sấm rền nào đột ngột vang lên, không mây mù xám xịt nào xuất hiện để phù mở ánh mặt trời. Cha nàng sẽ không bao giờ biết nàng đã giận giữ với ông đến thế nào khi để lại nàng không một xu dính túi, để lại nàng với Araminta. Rõ ràng là, ông có hề quan tâm đâu.

Rồi nàng thấy mình kiệt sức, và mỏi mệt tựa người vào khung cửa, lau đi những giọt nước mắt đang ứ đọng. “Cha cho con nếm mùi vị của một cuộc sống khác,” nàng khẽ nức nở, “rồi bỏ lại con trong gió bão. Sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu như con được nuôi lớn lên như một người hầu..

Con sẽ không muốn nhiều đến thế. Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.”

Nàng quay người lại, mắt nàng lia tới chỗ cái túi giản đơn của nàng. Nàng đã không muốn lấy bất kỳ cái váy nào mà Quý bà Bridgerton và các con gái bà tặng nàng, nhưng nàng không có nhiều lựa chọn, bởi những chiếc váy cũ của nàng đã bị bỏ vào thùng rác mất rồi. Vì vậy nàng chỉ chọn duy nhất có hai cái váy, cùng số lượng mà nàng đã mang đến – một cái váy chính là cái nàng đã mặc khi Benedict phát hiện ra thân phận của nàng, và một cái dự phòng nữa, cái mà nàng đã gập gọn gẽ để vào trong túi. Phần còn lại vẫn để treo, gọn gàng trong tủ.

Sophie thở dài, nhắm nghiền hai mắt trong một chốc. Đã đến lúc phải đi rồi. Đi đâu, nàng vẫn chưa biết, nhưng nàng không thể ở lại đây.

Nàng cúi xuống và cầm cái túi lên. Nàng chỉ có một ít tiền. Không nhiều, nhưng nếu nàng làm việc và thật tằn tiện, nàng sẽ có đủ tiền để đi đến đất Mỹ chỉ trong vòng một năm nữa. Nàng đã nghe nói rằng ở đó dễ dàng hơn cho những người sinh ra đã có thân phận khó-được-coi-trọng, rằng sự phân biệt giai cấp ở đó không ngặt nghèo như ở Anh. Nàng ló đầu ra ngoài hành lang, thật may hành lang trống rỗng. Nàng biết nàng đang hèn nhát, nhưng nàng không muốn nói lời từ biệt với những cô gái nhà Bridgerton. Nếu làm thế nàng có thể làm điều gì đó thực sự ngu ngốc, nhưng khóc lóc, và rồi nàng sẽ thấy còn tệ hơn. Chưa bao giờ trong đời nàng có cơ hội để dành thời gian bên cạnh những cô gái cùng độ tuổi chịu xử sự với nàng với tôn trọng và yêu mến. Nàng đã từng hy vọng rằng Rosamund và Posy sẽ là chị em của nàng, nhưng điều đó chưa bao giờ thành sự thực được. Posy có lẽ đã cố thử, nhưng Araminta không cho phép điều đó, và Posy, người luôn thật dịu dàng và ngọt ngào, chưa bao giờ đủ mạnh mẽ để chống đối lại mẹ mình.

Nhưng nàng phải có lời chào với Quý bà Bridgerton. Đó là điều không thể tránh được. Quý bà Bridgerton đã đối xử với nàng tốt hơn bất kỳ điều gì nàng mong đợi, và Sophie sẽ không cảm ơn bà bằng cách lén rời khỏi nhà và biến mất như một kẻ phạm tội. Nếu nàng may mắn, Quý bà Bridgerton vẫn chưa nghe về cuộc cãi nhau giữa nàng và Benedict. Sophie có thể từ chức, chào tạm biệt, và ra đi.

Giờ đã là chiều muộn, quá giờ trà chiều đã lâu, vì vậy Sophie quyết định liều thử và xem xem có phải Quý bà Bridgerton đang ở trong căn phòng nhỏ nơi buồng ngủ của bà. Đó là một căn phòng nho nhỏ ấm cúng và thoải mái, với một bàn viết và vài giá sách – một nơi Quý bà Bridgerton dành để viết thư từ và kiểm kê tiền bạc chi tiêu.

Cửa phòng hơi hé mở, vì vậy Sophie chỉ gõ nhẹ, để cửa phòng mơ ra chi thêm vài inch nữa khi những khớp ngón tay chạm tới lớp gỗ.

“Vào đi !” Quý bà Bridgerton gọi ra.

Sophie đẩy cửa rộng mở và ló đầu vào. “Cháu có làm phiền lệnh bà không ạ ?” nàng lặng lẽ hỏi.

Quý bà Bridgerton đặt cây bút lông ngỗng của bà xuống. “Có, nhưng đó là một sự ngắt quãng được chào đón. Ta chưa bao giờ thích thú việc tính toán tiền chi tiêu cả.”

“Cháu sẽ – ” Sophie ngậm mồm lại. Nàng suýt định nói nàng sẽ rất vui lòng nhận nhiệm vụ đó cho ; nàng vốn luôn làm rất tốt với những con số.

“Cháu đang nói ?” Quý bà Bridgerton hỏi, mắt bà ánh lên ấm áp.

Sophie hơi lắc đầu. “Không có gì ạ.”

Căn phòng sa vào một khoảng lặng cho đến khi Quý bà Bridgerton trao cho Sophie một nụ cười lặng lẽ thích thú, và hỏi, “Có bất kỳ lý do đặc biệt nào để cháu gõ cửa phòng ta không ?”

Sophie hít một hơi thật sâu để cố bình tĩnh lại (nhưng không hiệu quả) và nói, “Có ạ,”

Quý bà Bridgerton trông thật trông đợi nhưng không nói lời nào.

“Cháu sợ rằng cháu phải từ bỏ vị trí của cháu ở đây,” Sophie nói.

Quý bà Bridgerton thực sự đứng dậy khỏi chỗ ngồi. “Nhưng tại sao ? Cháu không vui khi ở đây sao ? Mấy đưa con gái của ta đối xử với cháu không tốt ?”

“Không, không phải ạ,” Sophie vội vàng bảo đảm với bà. “Các con gái của lệnh bà rất đáng yêu – cả về diện mạo bên ngoài lẫn nội tâm bên trong. Cháu chưa bao giờ – Phải nói là, chưa ai từng _ “

“Vậy thì vì gì, Sophie ?”

Sophie bấu chặt lấy khung cửa, cố giữ mình đứng vững đến tuyệt vọng. Đôi chân nàng đang run rẩy, trái tim nàng cũng đang run rẩy. Bất kỳ lúc nào nàng cũng sắp òa khóc lên rồi, và tại vì sao ? Bởi người đàn ông nàng yêu sẽ không bao giờ cưới nàng ? Bởi chàng ghét nàng vì đã giấu diếm sự thật khỏi chàng ? Bởi chàng đã làm trái tim nàng tan vỡ, không chỉ một lần mà là hai lần – một khi chàng đề nghị nàng làm tình nhân của chàng, và một khi khiến nàng yêu thương gia đình chàng rồi lại buộc nàng phải ra đi ?

Chàng có lẽ đã không thực sự yêu cầu nàng đi, nhưng cũng không thể rõ ràng hơn được là nàng không thể ở.

“Do Benedict, có phải không ?”

Đầu Sophie giật mạnh.

Quý bà Bridgerton cười buồn bã. “Rất rõ ràng là có gì đó diễn ra giữa hai con,” bà nhẹ nhàng nói, trả lời câu hỏi mà Sophie chắc chắn đang hiển hiện trong mắt nàng.

“Tại sao lệnh bà không đuổi cháu đi ?” Sophie thì thào. Nàng vốn không nghĩ rằng Quý bà Bridgerton biết rằng Sophie và Benedict có tư tình, nhưng không một ai trong bị trí của Quý bà Bridgerton lại muốn con trai mình tằng tịu với một cô hầu nữ.

“Ta không biết,” Quý bà Bridgerton đáp, trông dằn vặt hơn bất kỳ điều gì Sophie có thể tưởng tượng. “Có lẽ đáng ra ta nên làm thế.” Bà nhún vai, mắt bà ánh lên niềm bất lực lạ lùng. “Nhưng ta thích cháu.”

Dòng lệ Sophie đã cố kiềm nén nay tuôn trào, tuy nhiên ngoài chuyện ấy ra, bằng cách nào đó nàng vẫn giữ được sự điềm tĩnh của nàng. Nàng không run rẩy, không gào thét, không phát ra một tiếng động nào. Nàng chỉ đứng đó, bất động và nước mắt trào dâng.

Khi Quý bà Bridgerton cất tiếng lần nữa, những từ ngữ của bà như được lựa chọn kỹ càng. “Cháu là,” bà nói, mắt bà chưa từng rời khỏi khuôn mặt Sophie, “kiểu phụ nữ mà ta muốn dành cho con trai mình. Thời gian chúng ta biết về nhau có lẽ chưa nhiều lắm, nhưng ta biết tính cách cháu và ta biết trái tim cháu. Và ta ước gì – “

Một tiếng nghẹn ngào buột ra khỏi môi Sophie nhưng nàng dìm nó xuống nhanh nhất như nàng có thể.

“Ta ước rằng cháu có một lai lịch khác đi,” Quý bà Bridgerton tiếp, nhận biết tiếng khóc của Sophie với một cái nghiêng đầu thương cảm và một một cái chớp mặt chậm chạp và buồn thương. “Không phải ta dùng lai lịch của cháu để chống lại cháu, hoặc cho rằng cháu thấp kém hơn, nhưng nó khiến mọi chuyện rất khó khăn.”

“Không thể nào thực hiện được,” Sophie thì thào.

Quý bà Bridgerton không nói gì, và Sophie biết rằng trong trái tim nàng, nàng cũng đồng ý với điều đó – nếu không thực sự hoàn toàn thì cũng phải chín mươi tám phần trăm.

“Có khả năng nào,” Quý bà Bridgerton hỏi, từng từ của bà càng được lựa chọn kỹ càng và cẩn thận hơn trước, “rằng thân thế của cháu không như cháu nói không ?”

Sophie không nói một lời.

“Có những điều ở cháu không hợp lý, Sophie.”

Sophie biết rằng bà mong chờ nàng hỏi lại ý của câu hỏi là gì, nhưng nàng vốn khá hiểu ý của Quý bà Bridgerton rồi.

“Cách nói và nhấn âm của cháu không chê vào đâu được,” Quý bà Bridgerton nói. “Ta biết rằng cháu đã nói với ra rằng cháu được học cùng với những đứa trẻ trong gia đình mà mẹ cháu làm việc, nhưng với ta dường như đó vẫn chưa đủ để giải thích. Những bài học ấy không bắt đầu cho đến khi cháu hơi lớn, ít nhất là sáu tuổi, và cách nói của cháu thì phải hình thành trước khi ấy rồi.”

Sophie cảm thấy mắt nàng mở lớn. Nàng chưa bao giờ nhận thấy cái lỗ hổng đặc biệt đó trong câu chuyện của nàng, và nàng hơi bị ngạc nhiên rằng cho đến tận bây giờ cũng chẳng hề có ai phát hiện ra. Nhưng một lần nữa thì, Quý bà Bridgerton là một người khôn ngoan hơn hầu hết như người nàng từng kể câu chuyện giả mạo của nàng.

“Và cháu biết tiếng Latin,” Quý bà Bridgerton nói. “Đừng cố thử phủ nhận. Ta đã nghe thấy cháu khẽ lẩm bẩm vào hôm mà Hyacinth quấy quả cháu.”

Sophie giữ ánh nhìn nàng cố định vào khung cửa sổ ngay bên trái Quý bà Bridgerton. Nàng gần như không thể khiến bản thân gặp với ánh nhìn của bà.

“Cảm ơn vì đã không phủ nhận điều đó,” Quý bà Bridgerton nói. Và bà đợi Sophie nói gì đó, đợi rất lâu cho đến khi cuối cùng Sophie phải lấp đầy khoảng lặng như vĩnh cửu ấy.

“Cháu không phải một người thích hợp dành cho con trai lệnh bà,” là tất cả những gì nàng nói.

“Ta hiểu rồi.”

“Cháu thật sự phải đi.” Nàng phải nói những từ ấy thật nhanh, trước khi chính bản thân nàng thay đổi ý định.

Quý bà Bridgerton gật. “Nếu đó là những gì cháu muốn, vậy thì chẳng có gì ta có thể làm để ngăn cản cháu. Vậy cháu định đi đâu ?”

“Cháu có họ hàng ở miền bắc,” Sophie nói dối.

Quý bà Bridgerton rõ ràng là không tin nàng, nhưng bà vẫn trả lời, “Cháu sẽ, tất nhiên là, sử dụng một trong những cỗ xe ngựa của nhà ta.”

“Không, cháu không thể.”

“Cháu không thể nghĩ rằng ta lại cho phép cháu làm khác đi. Ta coi cháu là trách nhiệm của ta – ít nhất trong vài ngày tới – và cũng là quá nguy hiểm cho cháu rời đi mà không có người hộ tống. Phụ nữ đi một thân một mình không được an toàn đâu.”

Sophie phải cố nhịn để không lộ ra một nụ cười thảm não. Âm giọng của Quý bà Bridgerton có thể khác biệt, nhưng những từ ngữ của bà gần như giống hệt những từ mà Benedict thốt ra vài tuần trước đó. Và hãy xem xem những từ đó đã đưa nàng đến đâu nào. Nàng sẽ không bao giờ nói rằng nàng và Quý bà Bridgerton là những người bạn thân thuộc, nhưng nàng đủ hiểu bà để biết rằng bà sẽ không nhượng bộ trong vấn đề này.

“Được thôi ạ,” Sophie chấp nhận. “Cảm ơn lệnh bà.” Nàng có thể để xe ngựa thả nàng xuống nơi nào đó, không quá xa bến cảng nơi mà nàng có thể dần đặt một chỗ ngồi trên chuyến tàu sang đất Mĩ.

Quý bà Bridgerton trao cho nàng một nụ cười nhỏ nhẹ buồn bã. “Ta cho rằng cháu đã đóng gói hành lý xong rồi ?”

Sophie gật. Dường như không cần thiết phải chỉ ra rằng nàng chỉ có duy nhất một cái túi.

“Cháu đã chào hết mọi người chưa ?”

Sophie lắc đầu. “Cháu không muốn,” nàng thừa nhận.

Quý bà Bridgerton đứng và gật. “Đôi khi đó là tốt nhất,” bà đồng ý. “Tại sao cháu không chờ ta ở sảnh lớn ? Ta sẽ gọi xe ngựa đến ngay thôi.”

Sophie quay người và bắt đầu bước, nhưng khi nàng tới được ngưỡng cửa, nàng dừng lại và quay đầu. “Quý bà Bridgerton, cháu – “

Ánh mắt quý bà lớn tuổi ấy ngước lên, như thể bà mong chờ một tin tốt lành nào đó. Hoặc nếu đó không phải là tin tốt, thì ít nhất cũng là gì đó khác biệt. “Sao cơ ?”

Sophie nuốt khan. “Cháu chỉ muốn cám ơn lệnh bà.”

Ánh sáng trong mắt Quý bà Bridgerton tối đi một chút. “Vì điều gì cơ ?”

“Vì đã cho cháu ở đây, vì đã chấp nhận cháu, và cho phép cháu giả vờ rằng cháu là một phần của gia đình này.”

“Đừng ngốc ngh –”

“Lệnh bà vốn không cần phải để cháu cùng dùng trà với lệnh bà và các tiểu thư,” Sophie xen vào. Nếu nàng không thổ lộ hết tất cả lúc này, nàng sẽ mất đi dũng khí. “Hầu hết phụ nữ sẽ không làm thế. Điều đó thật đáng quý… và mới… và…” Nàng nuốt nước bọt. “Cháu sẽ nhớ tất cả mọi người.”

“Cháu không cần phải đi,” Quý bà Bridgerton nhẹ nhàng nói.

Sophie cố mỉm cười, nhưng nó nặn ra run run, và có vị như nước mắt. “Có chứ,” nàng nói, gần như nghẹn lại với từng từ. “Cháu phải.”

Quý bà Bridgerton nhìn nàng lâu thật lâu, đôi mắt màu lục nhạt của bà chứa đầy thương cảm và rồi có lẽ là một chút nhận ra. “Ta hiểu rồi,” bà lặng lẽ nói.

Và Sophie sợ rằng bà thật sự hiểu.

“Ta sẽ gặp cháu ở dưới nhà,” Quý bà Bridgerton nói.

Sophie gật khi nàng đứng sang bên để nhường đường cho vị nữ thái tử tước. Quý bà Bridgerton dừng lại ở hành lang, nhìn xuống cái túi dùng đã mòn của Sophie. “Đây là tất cả những gì cháu có ?” bà hỏi.

“Tất cả mọi thứ đấy ạ.”

Quý bà Bridgerton nuốt xuống không mấy dễ chịu, và má bà ửng lên một chút màu hồng tím, gần như là bà thực sự ngượng vì sự giàu có của bà – và sự thiếu thốn của Sophie.

“Nhưng đó…” Sophie nói, chỉ về phía cái túi, “không phải là thứ quan trọng. Cái mà người ta có..” Nàng dừng và nuốt khan, chiến đấu với cục nghẹn nơi cổ họng. “Cháu không có ý nói về cái mà người ta sở hữu…”

“Ta hiểu cháu định nói gì, Sophie.” Quý bà Bridgerton chạm nhẹ vào bầu má đã khô nước mắt của nàng với những ngón tay bà. “Cảm ơn cháu.”

Hai bờ vai Sophie hơi dướn và hạ xuống trong một cái nhún vai tý xíu. “Đó là sự thật ạ.”

“Hãy để ta đưa cháu chút tiền trước khi cháu đi, Sophie,” Quý bà Bridgerton thốt.

Sophie lắc đầu. “Cháu không thể nhận. Cháu vốn đã cầm đi hai chiếc váy mà lệnh bà cho cháu. Cháu không muốn, nhưng –”

“Không sao cả,” Quý bà Bridgerton bảo đảm với nàng. “Cháu còn có thể làm gì hơn được ? Hai cái cháu đem theo khi mới đến đã được bỏ đi rồi.” Bà hắng giọng. “Nhưng làm ơn, để ta đưa cháu một khoản tiền.” Bà nhìn thấy Sophie mở miệng định từ chối liền nói, “Làm ơn. Cháu nhận sẽ khiến ta cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”

Quý bà Bridgerton có cách nhìn vào một người khiến thực sự người đó muốn làm như bà bảo, hơn nữa, Sophie thực sự cũng rất cần tiền. Quý bà Bridgerton là một phụ nữ hào phóng ; bà thậm chí có thể cho Sophie đủ tiền để đăng ký một chỗ ngồi hạng ba trên chuyến tàu xuyên đại dương. Sophie thấy mình nói, “Cháu cám ơn,” trước khi lương tâm của nàng kịp có cơ hội để từ chối lời đề nghị.

Quý bà Bridgerton trao cho nàng một cái gật nhẹ rồi biến mất khỏi hành lang.

Sophie hít lấy một hơi dài run rẩy, rồi nhấc cái túi của nàng lên và chậm chạp bước xuống tầng. Nàng đợi trên hiên nhà một lúc, rồi quyết định nàng nên đợi ở bên ngoài thì tốt hơn. Hôm nay là một ngày mùa xuân đẹp trời, và Sophie nghĩ một chút ánh nắng trên mũi có lẽ chính là thứ sẽ khiến nàng cảm thấy tốt hơn. Nếu không thì, ít nhất cũng tốt hơn một chút. Bên cạnh đó, có rất ít khả năng nàng sẽ gặp phải một trong số những cô con gái nhà Bridgerton, dù nàng sẽ nhớ họ rất nhiều, nàng cũng vẫn không muốn phải nói lời từ biệt.

Vẫn níu chặt cái túi trong tay, nàng đẩy cửa trước và bước ra ngoài những bậc thềm.

Sẽ không mất quá nhiều thời gian để xe ngựa có mặt. Năm phút, có lẽ là mười phút, cũng có thể –

“Sophie Beckett !”

Bụng dạ Sophie rơi tõm thẳng xuống dưới chân. Araminta. Làm sao nàng có thể quên mất bà ta ?

Đông cứng người, nàng nhìn quanh và nhìn lên những bậc thềm, cố tìm cách để bỏ chạy. Nếu nàng chạy lại vào trong nhà Bridgerton, Araminta sẽ biết nơi nào để tìm nàng, và nếu nàng bỏ chạy –

“Cảnh sát !” Araminta la hét inh ỏi. “Cảnh sát đâu !”

Sophie vứt bỏ cái túi của nàng xuống và chạy.

“Ai đó bắt con bé đó lại !” Araminta hét tướng. “Bắt con trộm đó lại ! Bắt con trộm đó !”

Sophie tiếp tục chạy, dù nàng biết việc đó sẽ khiến nàng trông như có tội. Nàng chạy với từng cơ thịt cuối cùng, với từng hơi thở nàng có thể hớp, có thể buộc ép vào trong phổi. Nàng chạy và nàng chạy và nàng chạy…

Cho đến khi ai đó chặn nàng lại, đấm mạnh vào lưng nàng và đánh nàng xuống nền đất.

“Tôi tóm được nó rồi !” người đàn ông hét. “Tôi tóm được nó cho lệnh bà rồi !”

Sophie chớp mắt và hổn hển trước cơn đau. Đầu nàng đã va xuống vỉa hè với một cái đập choáng váng, và người đàn ông đã bắt được nàng đang gần như ngồi trên bụng nàng.

“Mày đây rồi !” Araminta sà xuống. “Sophie Beckett. Con ranh con !”

Sophie liếc về phía bà ta. Từ ngữ không đủ để thể hiện những gì đang sục sôi trong tim nàng. Không kể đến việc nàng đang quá đau để có thể nói được.

“Ta đã tìm mày khắp nơi,” Araminta nói, cười ác độc. “Posy đã nói với ta rằng nó thấy mày.”

Sophie nhắm mi mắt lâu hơn cho một cái chớp mắt thông thường. Ôi. Posy. Nàng ngờ việc cô ấy cố ý mách về nàng, nhưng cái miệng của cô ấy vốn luôn chạy trước cái đầu.

Araminta đặt bàn chân của bà ta rất gần với bàn tay của Sophie – bàn tay đang bị kẹp chặt xuống bởi những ngón tay của kẻ bắt giữ siết quanh cổ tay nàng – rồi cười khi bà ta di chân lên bàn tay của Sophie. “Đáng ra mày không nên trộm đồ của tao,” Araminta nói, đôi mắt xanh của bà ta lóe sáng.

Sophie chỉ có thể lầm bầm. Đó là tất cả những gì nàng có thể làm.

“Mày thấy đấy,” Araminta sung sướng nói tiếp, “bây giờ ta có thể ném mày vào trong ngục. Ta cho rằng lúc trước ta cũng vẫn có thể làm thế, nhưng bây giờ ta có sự thật đứng bên cạnh.”

Đúng lúc đó, một người đàn ông chạy đến, ngừng ngay trước mặt Araminta. “Nhà chức trách đang trên đường đến, thưa lệnh bà. Đứa trộm này sẽ bị lôi đi ngay thôi.”

Sophie cắn môi dưới giữa hai hàm răng, giằng co giữa việc cầu nguyện rằng nhà chức trách sẽ không đến cho đến khí Quý bà Bridgerton ra ngoài, và giữa việc cầu nguyện rằng họ sẽ đến ngay lúc này, để nhà Bridgerton không bao giờ nhìn thấy nỗi nhục của nàng.

Và đến cuối cùng, nàng cũng có được những gì nàng ước. Điều ước sau ấy. Không đầy hai phút sau những nhà chức trách đến, ném nàng vào trong cỗ xe tù, đưa nàng vào trong ngục.

Và tất cả những gì Sophie có thể nghĩ khi nàng bị đưa đi là nhà Bridgerton sẽ không bao giờ biết những gì xảy ra với nàng, và có lẽ thế là tốt nhất.

Bình luận