Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

An Offer Of A Gentleman

Chương 15

Tác giả: Julia Quinn

Bổn tác giả khá chắc chắn rằng có đến một nửa các quý ngài sẽ không hề hứng thú gì với phần tiếp theo của bài báo, vì vậy các ngài hoàn toàn có thể bỏ qua khổ tiếp theo. Tuy nhiên, với cái quý bà quý cô, hãy để Bổn tác giả này là người đầu tiên thông báo với quý vị rằng nhà Bridgerton cũng đã bị hút vào cuộc chiến người hầu đang diễn ra vô cùng dữ dội trong suốt mùa lễ hội này giữa Quý bà Penwood và Phu nhân Featherington. Dường như cô hầu gái riêng của các cô con gái nhà Bridgerton vừa mới đào ngũ chạy sang nhà Penwood, để thay thế cho cô hầu vừa mới bỏ chạy về nhà Featherington sau khi Quý bà Penwood buộc cô gái phải đánh hết ba trăm đôi giày của bà ấy.

Và để bổ sung vào bản tin về nhà Bridgerton, Benedict Bridgerton chắc chắn đã về lại London rồi. Dường như anh ta đã bị ốm và phải kéo dài thời gian thăm thú vùng nông thôn của anh ta để dưỡng sức. Sẽ có ai đó ước rằng có lời giải thích hay ho hơn cho việc mất tích của anh ta (đặc biệt khi người đó, như Bổn tác giả đây, sống nhờ vào những câu chuyện thú vị và hay ho), nhưng đáng buồn thay, đó là tất cả, không hơn.

Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,

Ngày 14 tháng 5 năm 1817.

Buổi sáng tiếp theo, Sophie đã được gặp tất cả là năm anh em của Benedict. Eloise, Francesca, và Hyacinth những người vẫn đang ở cùng với mẹ của họ, Anthony đã ghé qua cùng với cậu con trai thứ của anh ta trong bữa sáng, và Daphne – người hiện tại là Nữ công tước Hastings – đã được gọi đến để giúp Phu nhân Bridgerton lập kế hoạch cho buổi tiệc kết thúc mùa lễ hội. Người nhà Bridgerton duy nhất mà Sophie chưa được gặp là Gregory, người vẫn đang học ở Eton, và Colin, người đang trốn, theo lời của Anthony, ở nơi nào chỉ có Chúa mới biết được.

Dù vậy, nếu ai đó đòi hỏi sự thực thì, Sophie vốn đã gặp Colin rồi – từ hai năm trước trong buổi dạ vũ hóa trang ấy. Nàng khá là thở phào nhẹ nhõm vì anh ta không ở trong thị trấn. Nàng ngờ rằng anh ta có thể nhận ra nàng ; rút cuộc thì, ngay cả Benedict, cũng không nhận ra được nàng cơ mà. Nhưng không hiểu sao ý nghĩ gặp lại anh ta vẫn gây ra bối rối và căng thẳng.

Tất nhiên đó không phải là tất cả vấn đề, nàng thảm não nghĩ. Mấy ngày này mọi thứ dường như đều gây bối rối và căng thẳng cả.

Hoàn toàn nằm trong dự liệu của Sophie, Benedict xuất hiện ở nhà mẹ chàng vào ngay buổi sáng tiếp theo. Sophie đáng ra đã có thể tránh được chàng hoàn toàn, ngoại trừ việc chàng đang quanh quẩn ở hành lang khi nàng cố tìm đường đi xuống nhà bếp, nơi nàng định ăn sáng ở đó cùng với những người hầu khác.

“Và buổi sáng đầu tiên của nàng ở Số Sáu, Đường Bruton thế nào ?” chàng hỏi thăm, nụ cười của chàng biếng nhác và nam tính.

“Tuyệt hảo,” Sophie đáp, bước sang bên để nàng có thể đi vòng qua chàng.

Nhưng khi nàng bước sang bên trái của nàng thì chàng cũng bước sang bên phải, chặn đường nàng vô cùng hiệu quả.

“Ta mừng vì nàng thấy vui vẻ,”chàng nói ngọt xớt.

Sophie bước lại sang phải, “Tôi đã,” nàng gắt gỏng nói.

Benedict quá khôn ngoan để mà lại bước sang bên trái của chàng, nhưng bằng cách nào đó chàng xoay xở để quay người và dựa vào một cái bàn ngay bên phải và một lần nữa chặn được đường nàng. “Nàng đã được hướng dẫn đường đi trong nhà chưa ?” chàng hỏi.

“Bởi bà trưởng quản.”

“Và đất đai quanh nhà ?”

“Chẳng có đất đai nào cả.”

Chàng cười, đôi mắt nâu của chàng thật nồng ấm và khiến người ta phải tan chảy. “Có một khu vườn.”

“Chỉ cỡ một cái chiếu,” nàng vặn.

“Dù thế…”

“Dù thế,” Sophie cắt lời, “Tôi phải đi ăn sáng.”

Chàng lịch sự bước sang một bên. “Thế lần sau nhé,” chàng vừa nhăn nhở vừa nói.

Và Sophie có một cảm giác sa lầy rằng lần sau đó sẽ tới sớm thôi.

* * *

Ba mươi phút sau, Sophie từ từ bước khỏi nhà bếp, nửa cho rằng Benedict sẽ nhảy bổ ra trước mặt nàng từ một góc cửa. Thôi thì, cũng không phải là nửa cho rằng.

Dựa theo cách nàng nín thở thế này, nàng có lẽ là hoàn toàn cho rằng thì đúng hơn.

Nhưng chàng không ở đó.

Nàng nhích lên trước thêm vài inch nữa. Chắc chắn là chàng sẽ thò mặt ra khỏi cầu thang bất cứ lúc nào, phục kích nàng với cái bản mặt (đáng ghét) của chàng.

Vẫn không có Benedict.

Sophie mở miệng, rồi vội ngậm chặt lại khi nàng nhận ra nàng suýt gọi to tên chàng.

“Ngốc nghếch thật,” nàng làu bàu.

“Ai ngốc ?” Benedict hỏi. “Chắc chắn là không phải nàng rồi.”

Sophie gần như nhảy dựng lên. “Ngài chui ra từ chỗ nào thế ?” nàng hỏi, một lần nữa suýt giật nảy mình.

Chàng chỉ vào từ một lối cửa mở. “Ngay đây,” chàng trả lời, giọng chàng hơi bị ngây thơ.

“Vậy là bây giờ ngài nhảy ra dọa tôi từ cái tủ hả !”

“Tất nhiên là không rồi.” chàng trông có vẻ bị sỉ nhục. “Đó là một cái thang gác mà.”

Sophie nhìn qua chàng. Đó đúng là một cái thang gác. Một cái thang gác dành cho người hầu. Chắc chắn là không phải chỗ một thành viên trong gia đình vô tình đi qua. “Ngài có thường xuyên đi xuống bằng thang gác không ?” nàng hỏi, khoanh chéo tay.

Chàng dướn người, chỉ vừa đủ gần để khiến nàng hơi không thoải mái, và dù nàng sẽ không bao giờ thừa nhận với bất kỳ ai, kể cả nàng, hơi kích thích. “Chỉ khi nào ta muốn ú òa một ai đó thôi.”

Nàng cố gắng lách ra khỏi chàng. “Tôi có việc phải làm.”

“Bây giờ ?”

Răng nàng nghiến lại. “Đúng vậy, bây giờ.”

“Nhưng Hyacinth đang ăn sáng. Nàng khó có thể làm tóc cho con bé khi con bé đang ăn.”

“Tôi cũng phải chuẩn bị cho Francesca và Eloise nữa.”

Chàng nhún vai, cười ngây thơ. “Cả hai đứa nó cũng đang ăn sáng. Thực sự thì, nàng chẳng có gì để làm.”

“Điều này cho thấy ngài chẳng biết gì về việc kiếm sống cả,” nàng bắn trả. “Tôi còn phải ủi đồ, mạng váy, đánh – “

“Họ bắt nàng phải đánh bóng đồ bạc ?”

“Giày !” nàng gần như hét lên. “Tôi phải đánh bóng giày.”

“Oh.” Chàng tựa lại, một bên vai dựa lên tường khi chàng khoanh hai tay. “Nó nghe có vẻ ảm đạm nhỉ.”

“Nó vốn ảm đạm,” nàng rống, cố lờ đi những giọt nước mắt chực rớt ra. Nàng biết cuộc đời nàng ảm đạm, nhưng vẫn thật đau đớn khi nghe ai đó chỉ ra điều đó.

Khóe miệng chàng nhếch lên thành một nụ cười uể oải quyến rũ. “Cuộc sống của nàng không cần phải ảm đạm đâu, nàng biết đấy.”

Nàng cố bước qua chàng. “Tôi thà là nó ảm đạm.”

Chàng đàng hoàng chìa tay sang bên, như thể mời nàng bước qua. “Nếu đó là điều nàng muốn.”

“Tôi muốn thế.” Nhưng từ ngữ không buột ra cứng cỏi như nàng muốn. “Tôi muốn thế,” nàng lặp lại. Oh, tốt thôi, chẳng ích gì để tự dối mình. Nàng không muốn. Không hoàn toàn. Nhưng mọi thứ phải diễn ra theo cách này.

“Nàng đang cố thuyết phục bản thân, hay là ta vậy ?” chàng nhẹ hỏi.

“Tôi sẽ chẳng đề cao câu hỏi đó với một câu trả lời đâu,” nàng đáp. Nhưng nàng không nhìn vào mắt chàng khi nàng thốt ra câu nói đó.

“Vậy, tốt nhất là nàng nên lên gác thôi,” chàng nói, nhướng một bên mày khi nàng không di chuyển. “Ta chắc là nàng có rất nhiều giày để đánh bóng.”

Lần chạm trán tiếp theo giữa họ là ở ngoài vườn – khoảnh sân màu xanh nho nhỏ mà mới đây nàng vừa mới (cố tình) châm biếm nó chỉ bằng cái chiếu. Những cô gái nhà Bridgerton đã đi thăm những cô gái nhà Featherington, và Quý bà Bridgerton đang ngủ trưa. Sophie đã chuẩn bị xong tất cả váy áo cho họ để sẵn sàng cho các sự kiện buổi tối nay, những dải ruy băng buộc tóc hợp với những bộ váy đã được chọn ra, và những đôi giày đã được đánh bóng đủ dùng cho một tuần.

Vì đã xong hết việc, Sophie quyết định nghỉ ngơi một chút và đọc trong vườn. Quý bà Bridgerton đã nói với nàng rằng nàng có thể tự do mượn sách trong thư viện nho nhỏ của bà, vì vậy Sophie đã chọn một cuốn tiểu thuyết mới xuất bản gần đây và ngồi xuống trên cái ghế sắt đặt trong khoảnh sân nhỏ. Nàng chỉ mới đọc được một chương trước khi nàng nghe thấy tiếng bước chân đang đến từ phía ngôi nhà. Bằng cách nào đó nàng xoay xở để không nhìn lên cho đến khi một cái bóng lướt ngang qua nàng. Đúng như dự đoán, đó là Benedict.

“Ngài sống ở đây à ?” Sophie lạnh nhạt hỏi.

“Không,” chàng nói, đặt đít xuống cái ghế bên cạnh nàng, “dù mẹ ta thường xuyên nói với ta rằng ta cứ tự nhiên như ở nhà.”

Nàng chẳng nghĩ ra được lời đáp trả hay ho nào cả, vì vậy nàng chỉ “hmmp” và lại dí mũi vào cuốn sách.

Chàng ném phịch cái chân lên cái bàn nhỏ trước mặt họ. “Thế chúng ta đọc gì hôm nay vậy ?”

“Câu hỏi đó,” nàng nói, đóng mạnh cuốn sách nhưng vẫn kẹp tay vào để đánh dấu, “hàm ý rằng tôi mới là người thực sự đang đọc, điều mà tôi bảo đảm với ngài rằng tôi chẳng thể tiếp tục làm thế khi mà ngài cứ ngồi đóng đinh ở đây.”

“Sự hiện diện của ta hấp dẫn đến thế sao, eh ?”

“Nó phiền phức.”

“Thế vẫn còn hơn ảm đạm mà,” chàng chỉ ra.

“Tôi thích đời mình ảm đạm.”

“Nếu nàng thích đời mình ảm đạm, thì điều đó chỉ có thể có nghĩa rằng nàng chẳng hiểu gì về bản chất của sự náo động cả.”

Cách chàng hạ giọng thật đáng sợ. Sophie nắm chặt lấy cuốn sách của nàng mạnh đến nỗi những khớp ngón tay của nàng trắng dã. “Tôi đã có đủ náo động trong đời mình rồi,” nàng nói qua hàm răng nghiến chặt. “Tôi bảo đảm với ngài như vậy đấy.”

“Ta sẽ hân hạnh được tham gia cuộc đàm luận này với trình độ cao hơn,” chàng dài giọng, “trừ việc nàng chẳng thấy hợp để chia sẻ cho ta bất kỳ chi tiết nào trong cuộc đời nàng.”

“Đó chẳng phải là trường hợp sơ xuất nào đâu.”

Chàng tục tặc lưỡi. “Thù địch thế.”

Mắt nàng trợn tròn. “Ngài bắt cóc tôi – “

“Ép buộc chứ,” chàng nhắc nàng.

“Ngài có muốn tôi đánh ngài không hả ?”

“Ta sẽ không để tâm đâu,” chàng nhẹ nhàng nói. “Và bên cạnh đó, khi mà nàng đã ở đây, thế nơi đây có quá đáng sợ để đến nỗi ta phải hăm dọa nàng mới đến không ? Nàng thích gia đình ra, đúng không ?”

“Đúng, nhưng – “

“Vậy thì,” chàng hỏi, giọng chàng cực kỳ ngạo nghễ, “vấn đề là gì ?”

Sophie gần như sắp nổi điên. Nàng suýt nhảy dựng lên rồi túm lấy vai của người đàn ông đáng ghét đó rồi lắc, lắc và lắc, nhưng vào phút cuối nàng nhận ra đó chính xác là những gì chàng muốn nàng làm. Và vì vậy, thay vì làm thế nàng chỉ ngồi đó khụt khịt mũi và nói, “Nếu ngài không thể nhận ra vấn đề, vậy thì chẳng có cách nào tôi có thể giải thích cho ngài cả.”

Chàng cười, gã đáng ghét. “Chúa tôi,” chàng nói, “đó quả là một sự lảng tránh lão luyện.”

Nàng nhặt quyển sách của mình lên và mở nó ra. “Tôi đang đọc.”

“Cố đọc chứ, ít nhất là thế,” chàng nhăn nhở

Nàng lật một trang, dù nàng chẳng hề nhập tâm được một chữ nào trong hai khổ vừa rồi. Nàng vẫn lật, cốt chỉ để tỏ ra cái kẻ bên cạnh mình biết kẻ ấy chẳng nặng một ký lô nào, và bên cạnh đó, nàng luôn có thể giở lại và đọc chúng sau, sau khi chàng đi ấy.

“Cuốn sách của nàng bị ngược rồi,” chàng chỉ.

Sophie há hốc và nhìn xuống. “Nó không ngược !”

Chàng cười ranh mãnh. “Nhưng nàng vẫn phải nhìn xuống cho chắc, đúng không ?”

Nàng bật dậy và tuyên bố, “Tôi vào trong nhà.”

Chàng ngay tức thời đứng dậy theo. “Và rời khỏi không gian mùa xuân tươi mát này ?”

“Và rời khỏi ngài.” Nàng gần như hét tướng, trong khi cử chỉ của chàng thì vẫn nhã nhặn như thường. Các quý ông không thường đứng tranh cãi với một người hầu thông thường.

“Tiếc thật,” chàng lẩm nhẩm. “Ta đang rất vui vẻ.”

Sophie tự hỏi kẻ đó sẽ phải chịu bị thương nặng đến đâu nếu nàng ném cuốn sách trên tay vào đầu hắn. Có lẽ không đủ nặng để bù trừ cho việc nàng đánh mất vẻ đường hoàng của nàng.

Nàng sửng sốt bởi chàng luôn có thể làm giận cực kỳ dễ dàng. Nàng yêu chàng đến tuyệt vọng – đã từ lâu nàng từ bỏ việc tự lừa dối bản thân về việc đó rồi – và dẫu vậy chàng vẫn có thể khiến cả cơ thể nàng sôi lên vì giận chỉ với một lời nói châm biếm.

“Tạm – biệt, Ngài Bridgerton.”

Chàng vẫy vẫy ra hiệu cho nàng có thể đi. “Ta sẽ gặp nàng sau, ta chắc đấy.”

Sophie khựng lại, không chắc nàng có thích lắm cái thái độ tùy tiện của chàng không.

“Ta tưởng nàng định đi chứ,” chàng nói, nhìn hơi vui thích.

“Đúng vậy,” nàng nhấn mạnh.

Chàng nghiêng đầu sang bên nhưng chẳng nói gì cả. Chàng cũng chẳng cần nói. Cái biểu lộ giễu cợt hiện lên trong mắt chàng đã làm tốt việc của mình.

Nàng quay người và bước về phía cánh cửa thông vào trong nhà, nhưng rồi khi nàng đi được nửa đường, thì nàng nghe chàng nói lớn, “Cái váy mới của nàng khá quyến rũ đấy.”

Sophie dừng và thở dài. Nàng có thể rớt từ vị trí con nuôi của một bá tước xuống thành một cô hầu gái, nhưng lịch sự thì vẫn là lịch sự, và chẳng có cách nào để nàng có thể lờ đi một lời khen được. Quay người lại, nàng lên tiếng, “Cám ơn ngài. Chiếc váy này là một món quà từ mẹ ngài. Tôi tin rằng rằng nó đã từng là của Francesca.”

Chàng tựa người lên hàng rào, thế đứng của chàng tưởng như có vẻ biếng nhác. “Đó là một phong tục sao, việc chia sẻ váy áo với người hầu ấy.”

Sophie gật. “Khi họ không còn cần dùng những váy áo đó nữa, tất nhiên. Chẳng ai lại đi cho đi váy mới của mình cả.”

“Ta hiểu rồi.”

Sophie nhìn chàng nghi ngờ, tự hỏi tại sao chàng lại để ý đến cái váy của nàng làm gì.

“Không phải nàng muốn vào trong nhà sao ?” chàng hỏi.

“Ngài đang định dở trò gì thế ?” nàng hỏi lại.

“Tại sao nàng lại nghĩ ta định giở trò gì ?”

Môi nàng bĩu ra trước khi nàng nói.”Ngài sẽ chẳng phải là ngài nếu ngài không định giở trò gì đó.”

Chàng cười. “Ta tin rằng đó là một lời khen.”

“Không phải đâu.”

“Dù sao đi nữa,” chàng nhẹ nhàng nói, “vấn đề là ở chỗ ta coi nó là một lời khen.”

Nàng không chắc mình phải phản ứng như thế nào là tốt nhất, vì vậy nàng ngậm miệng và chẳng nói gì. Nàng cũng chẳng di chuyển về phía cánh cửa nữa. Nàng không chắc là tại sao, vì chính nàng đã khá lớn tiếng về việc nàng muốn ở một mình cơ mà. Nhưng những gì nàng nói và những gì nàng cảm nhận không phải lúc nào cũng đồng nhất. Trong trái tim nàng mong mỏi người đàn ông này, mộng tưởng đến một cuộc đời nàng chẳng bao giờ có thể có.

Đáng ra nàng không nên tức giận như thế với chàng. Chàng đúng là không nên buộc nàng đến London, điều đó là sự thật, nhưng nàng không thể đổ lỗi cho chàng vì đã đề nghị nàng làm tình nhân của chàng. Chàng đã làm điều mà bất cứ người đàn ông nào khác ở vị thế của chàng đều làm. Sophie chẳng hề có mơ mộng hão huyền nào về vị trí của nàng trong tầng lớp thượng lưu London. Nàng là một người hầu. Một kẻ phục vụ. Và điều duy nhất khác biệt giữa nàng và những người hầu khác là nàng đã từng được sống sung túc khi còn là một đứa trẻ. Nàng từng được nuôi dạy tử tế, dù cho không hề có sự yêu thương, nhưng quá khứ của nàng đã ảnh hưởng đến những tư tưởng và nguyên tắc của nàng. Để rồi giờ đây nàng mãi mãi bị kẹt giữa hai thế giới, nàng không hề thực sự thuộc về thế giới nào cả.

“Nàng trông nặng nề quá,” chàng lặng lẽ cất tiếng.

Sophie có nghe chàng, nhưng lại không thể tự mình dứt ra khỏi những suy nghĩ đang nổi loạn trong đầu được.

Benedict bước về phía trước. Vươn tay để chạm tới cằm nàng, rồi đột ngột khựng lại. Ngay lúc này có gì đó ở nàng khiến nàng như không thể chạm tới, không thể với tới được. “Ta không thể chịu được mỗi khi nàng trông buồn bã như vậy,” chàng nói, sửng sốt với chính những lời của chàng. Chàng không hề định nói gì cả ; những từ ngữ cứ tự nhiên tuột ra.

Nàng nhìn lên. “Em không buồn.”

Chàng hơi lắc đầu. “Có một nỗi thống khổ được giấu kín trong mắt nàng. Nó hiếm khi mất đi.”

Tay vươn lên chạm tới khuôn mặt của chính nàng, như thể nàng thực sự có thể chạm tới nỗi thống khổ ấy, như thể nó hữu hình, một cái gì đó có thể hất đi được.

Benedict nắm lấy tay nàng và đưa bàn tay ấy lên môi. “Ta ước gì nàng chịu chia sẻ những bí mật của mình với ta.”

“Em không có – “

“Đừng nói dối,” chàng ngắt lời, giọng chàng khàn hơn chàng định. “Nàng có nhiều bí mật hơn bất kỳ người phụ nữ nào ta từng – ” Chàng nghẹn lại, hình ảnh người con gái trong buổi dạ vũ hôm nào đột nhiên hiện ra trong tâm trí. “Hơn hầu hết những người phụ nữ ta từng biết,” chàng kết câu.

Nàng nhìn thẳng vào mắt chàng trong một vài giây ngắn ngủi, rồi sau đó nàng quay mặt đi. “Chẳng có gì sai với những bí mật cả. Nếu em chọn – “

“Những bí mật của nàng đang ăn sống nàng,” chàng gắt. Chàng không muốn đứng đây và lắng nghe những cái cớ của nàng, và sự thất vọng trong chàng đang rút hết mọi sự kiên nhẫn của chàng. “Nàng có được cơ hội để thay đổi cuộc đời mình, để vươn tay và tóm lấy hạnh phúc, vậy mà nàng không chịu làm thế.”

“Em không thể,” nàng nói, và nỗi đau buốt giá vang lên trong giọng nàng khiến chàng mềm yếu.

“Vớ vẩn,” chàng nói. “Nàng có thể làm mọi thứ nàng chọn. Chỉ là nàng không muốn thế.”

“Xin chàng đừng làm mọi chuyện khó khăn thêm nữa,” nàng thì thào.

Khi nàng nói vậy, có gì đó trong chàng gãy vụn. Một cảm giác rõ ràng lạ lùng nổ tung trong chàng khiến máu chàng sôi lên, một cơn giận cùng cực vốn vẫn đang âm ỉ trong chàng nay trào ra. “Nàng nghĩ chuyện này không khó khăn ư ?” chàng hỏi.

“Nàng nghĩ không khó khăn hả ?”

“Em không hề nói thế !”

Chàng nắm lấy tay nàng và kéo mạnh cơ thể nàng vào chàng, để nàng có thể tự mình thấy được chàng cứng đến đâu. “Ta bị thiêu đốt bởi nàng,” chàng rền rĩ, môi chàng chạm tới dái tai nàng. “Mỗi đêm, ta nằm trên giường, nghĩ về nàng, tự hỏi thế quái nào nàng lại ở đây với mẹ ta, trong tất cả mọi người, chứ không với ta.”

“Em không muốn – “

“Chính nàng cũng chẳng biết bản thân nàng muốn gì cả đâu,” chàng ngắt lời. Đó là một lời cay độc, thậm chí có thể là cực đoan, nhưng chàng đã quá xa để mà để ý rồi. Nàng đã khiến chàng đau đớn theo một cách chàng còn không hề biết nó là có thể, với một quyền lực mà chàng chưa bao giờ từng mơ là nàng sở hữu. Nàng thà chọn một kiếp sống lao dịch còn hơn là một cuộc sống với chàng, và giờ đây chàng phải chịu đọa đày khi nhìn thấy nàng mỗi ngày, mà chỉ được cảm nhận nàng, nếm nàng, ngửi nàng, điều đó chỉ càng làm sự khát khao trong chàng rực cháy thêm.

Đó là lỗi của chính chàng, tất nhiên. Chàng đã có thể để nàng ở lại vùng đồng quê, đã có thể cứu bản thân khỏi sự tra tấn tàn bạo này. Nhưng chàng lại tự làm mình sửng sốt bằng cách khăng khăng bắt nàng đến London cùng chàng. Điều đó thật là kỳ lạ, và chàng gần như sợ phải phân tích xem nó có nghĩa là gì, nhưng nhu cầu biết được rằng nàng được an toàn và được bảo vệ còn lớn hơn nhiều nhu cầu chiếm hữu lấy nàng cho bản thân chàng.

Nàng gọi tên chàng, nhưng giọng nàng được pha thêm bởi sự mong mỏi, và chàng biết rằng nàng cũng không khác chàng. Nàng có thể không hoàn toàn hiểu rõ việc muốn một người đàn ông có nghĩa là gì, nhưng nàng có muốn chàng.

Chàng cướp lấy bờ môi mềm mại của nàng, thề với bản thân rằng nếu nàng nói không, nếu nàng có bất kỳ cử chỉ nào ám chỉ rằng nàng không muốn điều này thì chàng sẽ dừng lại. Đó sẽ là điều khó nhất chàng đã từng làm, nhưng chàng sẽ làm thế.

Nhưng nàng không hề nói không, và nàng cũng chẳng hề đẩy chàng ra hay vùng vẫy và kháng cự. Thay vì thế, nàng gần như tan chảy trong vòng tay chàng, đôi bàn tay nàng cuốn lấy tóc chàng khi môi nàng hé mở bên dưới môi chàng. Chàng không biết tại sao nàng lại đột nhiên quyết định để chàng hôn nàng – không, quyết định hôn lại chàng – nhưng chàng không định rời khỏi bờ môi chín hồng ấy để hỏi tại sao.

Chàng chộp lấy khoảnh khắc ấy, nếm nàng, uống lấy nàng, hưởng thụ nàng. Chàng chẳng còn tự tin rằng mình có thể thuyết phục nàng trở thành người tình của chàng, và đột nhiên điều đó khiến nụ hôn này trở nên còn hơn chỉ là một nụ hôn đơn thuần. Nó có thể đổi lấy cả cuộc đời chàng.

Chàng hôn nàng với sự mãnh liệt chưa từng có, đẩy đi mọi tiếng nói đang vang lên trong đầu chàng, nói với chàng rằng chàng đã từng ở đây, làm như thế này trước đây. Hai năm trước chàng đã cùng khiêu vũ với một người con gái, hôn nàng ấy, và nàng ấy đã nói với chàng rằng chàng sẽ phải gói cả cuộc đời vào trong một nụ hôn duy nhất.

Hồi ấy chàng đã quá tự tin ; chàng đã không tin nàng ấy. Và chàng đã mất đi người con gái ấy, có lẽ là đã mất luôn tất cả mọi thứ. Chàng chắc chắn rằng từ đó đến giờ chàng chưa từng gặp bất kỳ ai khác có thể cùng chàng xây dựng một cuộc sống.

C

ho đến khi Sophie xuất hiện.

Không giống như tiểu thư bạc của chàng, nàng không phải là người chàng có thể hy vọng cưới, nhưng cũng không giống như tiểu thư bạc, nàng ở đây.

Và chàng không hề định để nàng đi mất.

Nàng ở đây, với chàng, và nàng như là thiên đường vậy. Mùi hương dịu nhẹ nơi tóc nàng, vị mằn mặn trên da nàng – nàng, chàng nghĩ, được sinh ra để được ẩn náu trong vòng tay chàng. Và chàng được sinh ra để giữ lấy nàng.

“Về bên cạnh ta,” chàng thì thầm vào tai nàng.

Nàng không nói gì, nhưng chàng cảm thấy nàng cứng người lại.

“Về bên cạnh ta,” chàng lặp lại.

“Em không thể,” nàng run rẩy, mỗi lời nàng thốt ra tỏa lan những rung động trên da chàng.

“Nàng có thể.”

Nàng lắc đầu, nhưng nàng không đẩy chàng ra, vì vậy chàng lợi dụng khoảnh khắc này và một lần nữa chiếm lấy bờ môi nàng. Lưỡi chàng lao tới, khám phá vùng ẩm ướt ấm ám của miệng nàng, nếm lấy tất cả những gì nàng có thể trao ra. Bàn tay chàng tìm thấy phần sưng phồng của ngực nàng, và nhẹ nhàng chàng bóp lấy nó, hơi thở chàng ngưng lại khi nàng cảm thấy những nếp gấp váy của nàng bên dưới chàng. Nhưng điều này là chưa đủ. Chàng muốn được cảm thấy làn da nàng, không phải chỉ là lớp vải của váy nàng.

Nhưng đây không phải chỗ. Họ đang ở trong vườn nhà của mẹ chàng, Chúa tôi. Bất kỳ ai cũng có thể vô tình bước vào và bắt gặp họ, và nói trắng ra, nếu chàng không đẩy nàng vào hốc tường bên phải của cánh cửa, thì bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy họ. Và điều này sẽ khiến Sophie bị mất việc.

Có lẽ chàng nên kéo nàng ra ngoài, nơi cả thế giới có thể thấy họ, và như vậy nàng sẽ mất việc, rồi sẽ không còn cách nào ngoài việc chấp nhận làm tình nhân của chàng. Điều mà, chàng tự nhắc nhở bản thân, là điều chàng muốn. Nhưng rồi một ý nghĩ chợt hiện ra – và thực sự thì, chàng hơi bị ngạc nhiên rằng tâm trí chàng hiện thời còn chỗ cho bất kỳ thứ gì chợt nảy ra – rằng một trong những lý do khiến chàng quan tâm đến nàng nhiều như thế bởi lòng tự trọng cứng cỏi và không bao giờ chùn bước của nàng. Nàng biết nàng là ai, và thật không may cho chàng, rằng con người nàng luôn trói buộc trong khuôn khổ xã hội.

Nếu chàng công khai hủy hoại nàng như thế, ngay trước mặt những người nàng ngưỡng mộ và tôn trọng, chàng sẽ hủy hoại tinh thần nàng. Và điều đó sẽ là một tội ác không thể tha thứ được.

Chậm chạp,chàng đẩy nàng ra. Chàng vẫn đang ham muốn nàng, và chàng vẫn muốn nàng trở thành người tình của nàng, nhưng chàng không định buộc nàng làm thế bằng cách hủy hoại nàng trong nhà của mẹ chàng. Khi nàng đến với chàng – và nàng sẽ, chàng thề là như thế – đó sẽ là bởi nàng tự nguyện.

Trong lúc ấy, chàng sẽ đeo đuổi nàng, khiến nàng phải đầu hàng. Trong lúc ấy, chàng sẽ –

“Chàng ngừng,” nàng khẽ khàng, nhìn sửng sốt.

“Đây không phải là nơi để làm thế,” chàng đáp lại. Trong một chốc khuôn mặt nàng không biến đổi gì. Rồi, gần như thể có ai đó dí một con dao vào mặt nàng, nỗi kinh hoàng hiện lên. Nó bắt đầu từ mắt nàng, đôi mắt trợn tròn và bằng cách nào đó trở nên xanh sẫm còn hơn bình thường, rồi nó vươn tới miệng nàng, môi nàng mở ra khi một luồng không khí bị hút xô vào.

“Em đã không nghĩ gì cả,” nàng thì thào, tự nói với chính nàng hơn là với chàng.

“Ta biết.” Chàng mỉm cười. “Ta biết. Ta ghét khi nàng nghĩ. Thường nó toàn dẫn đến những kết cục tồi tệ cho ta thôi.”

“Chúng ta không thể làm thế này lần nữa.”

“Chúng ta chắc chắn là không thể làm thế ở đây.”

“Không, ý em là – “

“Em đang phá hỏng thời khắc này đấy.”

“Nhưng – “

“Làm ta vui,” chàng nói, “và để ta tin rằng chiều hôm nay kết thúc không phải với nàng nói với ta rằng điều này sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa đi.”

“Nhưng – “

Chàng ép một ngón tay lên môi nàng. “Nàng đang không làm ta vui đấy.”

“Nhưng – “

“Ta không xứng đáng có được chút ảo tưởng sao ?” Cuối cùng, nàng mỉm cười.

“Tốt,” chàng nói. “Thế tốt hơn rồi đấy.” Bờ môi nàng run run, rồi, thật đáng ngạc nhiên, nụ cười của nàng nở rộ. “Tuyệt vời,” chàng thì thầm. “Vậy nhé, ta đi đây. Và nàng chỉ có duy nhất một nhiệm vụ phải làm khi ta đi thôi. Nàng sẽ ở nguyên đây, và nàng sẽ tiếp tục cười thế này. Bởi tim ta sẽ vỡ ra nếu nàng có bất kỳ biểu lộ buồn rầu nào khác hiện trên mặt nàng đấy.”

“Chàng đâu có ở đây mà thấy được,” nàng chỉ ra. Chàng gõ nhẹ lên cằm nàng.

“Ta vẫn sẽ biết.” Và rồi, trước khi vẻ mặt nàng kịp chuyển sang sự kết hợp bỏ bùa giữa choáng váng và ngưỡng mộ, chàng rời đi.

Bình luận