Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Chương 4

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

Bành Dã đi vào phòng 203, mấy anh em mỗi người nét mặt nghiêm túc, Thạch Đầu vẻ mặt tức giận và chán nản.

Kế Vân đã chết.

Hắn ngã ngửa dưới đất, một vũng máu dưới người, vết máu khô, đã chết mấy tiếng. Bành Dã đi tới ngồi xuống, kiểm tra vết thương và bàn tay người chết.

Ni Mã nói: “Có người một dao đâm trúng tim hắn, vừa tàn nhẫn vừa chính xác.”

Bành Dã để tay người chết xuống, nói: “Không có vết thương phòng vệ, lúc đối phương tập kích, hắn không phản kháng.”

Thạch Đầu nói: “Rất có khả năng là người quen. Có thể là đấu tranh nội bộ không?”

Bành Dã hỏi: “Báo cảnh sát chưa?”

“Báo rồi.”

Bành Dã gật đầu một cái, nói: “Mười Sáu!” Anh hất cằm về phía tủ đầu giường, chỗ đó để một cái đồng hồ báo thức sắt tròn trịa.

Biệt hiệu của Mười Sáu trong đội là Mười Sáu Lang, thích nói chuyện, đầu óc sáng sủa, tay chân nhanh nhẹn, rất thông thạo máy móc linh kiện. Cạy khóa này, tháo dỡ lắp ráp máy móc này, kiểm tra đồ vật nào đó có mờ ám không, anh ta thành thạo nhất.

Bành Dã gọi một tiếng, Mười Sáu liền biết ý anh, lập tức kiểm tra đồng hồ báo thức.

“Tang Ương, cậu xuống dưới lầu tìm bà chủ, điều tra rõ tất cả thông tin nhân viên ra vào nhà nghỉ hôm nay.”

“Được.”

**

Chỉ một lúc, Tang Ương Ni Mã đi lên.

Bà chủ nói mấy ngày nay nhà nghỉ không làm ăn, hôm qua phòng 201 có một người đàn ông vào ở, nhưng mấy ngày trước gió tuyết lớn, người che mặt, không thấy rõ dáng. Lúc ấy, người đó không chủ động giao chứng minh thư, bà chủ nhất thời sơ ý, cũng không đăng kí.

Đối phương không đóng tiền thế chân, rời đi lúc nào cũng không rõ.

Mười Sáu khó hiểu: “Sau khi chúng ta tìm được sợi dây Kế Vân này, không hành động thiếu suy nghĩ, cũng không bứt dây động rừng. Kế Vân chỉ là một nhân vật nhỏ, không đến mức bị diệt khẩu chứ.”

“Chúng ta nghĩ sai rồi.” Bành Dã nhíu mày nhìn xác chết mấy phút, nói, “Kế Vân không phải nhân vật nhỏ, trên hắn một bậc chính là Cáo Đen.”

Thạch Đầu sửng sốt: “Cái gì?!”

Anh ta đuổi theo lâu như vậy, đuổi một mạch tới Khương Đường, không ngờ là…

“Cáo Đen” là đầu sỏ nhóm săn bắt trộm hoạt động mạnh nhất ở khu vực Khả Khả Tây Lý không người gần năm, sáu năm qua, là tên mà tất cả thành viên đội tuần tra căm thù.

Những năm gần đây, đội tuần tra và đám “Cáo Đen” từng triển khai rất nhiều lần đánh nhau quyết liệt, mười mấy đội viên hi sinh.

Họ cũng từng bắt sống quá nhiều tên săn trộm, nhưng chưa bao giờ bắt được “Cáo Đen”. Mỗi một lần hắn chạy trốn đều có thể tổ chức nhiều thành viên mới hơn để tiến hành lần săn trộm tiếp theo.

Vả lại Cáo Đen hết sức cẩn thận, luôn đeo mặt nạ, mọi người đánh nhau với hắn nhiều năm, lại không biết mặt mũi thật của hắn.

Ni Mã đồng ý với quan điểm của Bành Dã: “Đúng. Trước đây chúng ta tưởng Kế Vân là nhân vật nhỏ, muốn giữ hắn lại dụ một thành viên cấp cao trong nhóm Cáo Đen ra. Nhưng rất có thể trên hắn một bậc chính là Cáo Đen, Cáo Đen lo sau khi Kế Vân bị bắt thì mình sẽ bại lộ, cho nên diệt khẩu.”

Thạch Đầu càng chán nản hơn, tức đến giậm chân không ngừng.

Anh ta và Mười Sáu đuổi theo sợi dây này, chạy mấy ngàn cây số, từ Khả Khả Tây Lý chạy tới A Nhĩ Kim, lại tới Khương Đường, không ngờ con cá phía sau lớn như vậy.

Mười Sáu ngồi xổm cạnh tủ đầu giường khẽ kêu: “Có phát hiện!”

Anh ta tháo đồng hồ báo thức, lấy ra một cái chìa khóa từ vỏ sau, bên trên dán nhãn: “Nhà nghỉ Thương Gia, 314.”

Mọi người lập tức xuất phát.

Mười Sáu rất hưng phấn: “Anh, sao anh nghĩ đến việc để em kiểm tra đồng hồ báo thức?”

“Vừa rồi trong phòng 202 không có đồng hồ báo thức, đồng hồ này không phải của nhà nghỉ.”

Bành Dã nói.

Anh lơ đãng nghĩ đến Marlboro màu trắng và Zippo màu đỏ trên tủ giường trong phòng 202, còn có ngón tay mảnh khảnh cầm thuốc, cùng đôi mắt không lạnh không nóng phía sau làn khói của người phụ nữ kia.

Không biết sao, ngón tay anh nhớ tới khoảnh khắc luồn vào chăn người phụ nữ đó, ngực ấm áp, mềm mại, đầy đặn, mịn màng.

Bành Dã nhíu mày, theo bản năng vuốt ngón tay, muốn cọ xát cảm giác đó, kết quả là uổng công.

**

Em gái bên nhà nghỉ Thương Gia nói, vị khách 314 đã thuê căn phòng đó vào một tháng trước, chưa bao giờ cho phép người khác quét dọn.

Đám Bành Dã vừa đi vào liền ngửi thấy có gì đó không đúng. Họ không thể quen thuộc hơn được, mùi tanh nồng trộn lẫn với mùi thuốc nước, trong phòng còn từng đốt gỗ đàn hương.

Dưới đất bày đầy bao bố, mở ra xem, toàn bộ là da linh dương Tây Tạng, thỉnh thoảng lẫn vào vài con nai môi trắng và gấu nâu. Mỗi một tấm da đều từng là sinh mạng chạy tùy ý trên cánh đồng.

Ni Mã nhìn vài bao, nói: “Những cái này đều là linh dương mẹ, mẹ chết rồi, đứa con sẽ chết đói.”

Mười Sáu cầm lấy một tấm da linh dương nhỏ: “Ngay cả cái này cũng không bỏ qua.”

Bành Dã lật vài cái đầu linh dương ra, lông trên mặt linh dương vẫn mềm mại, sừng linh dương dài trên đỉnh đầu cứng và oai phong lẫm liệt, mắt và não đã bị móc ra, rất trống rỗng.

Không có mắt thì không thể xét đoán. Anh từng thấy mắt của linh dương đã chết, sáng rực nhìn bạn chằm chằm, có thể xuyên thấu đầu bạn.

Trong một bao khác có ba cái tay gấu đầy lông, thịt mềm có cảm nhận, chỗ đứt nhìn thấy được mạch máu khô.

Anh để đồ lại vào bao.

Bất ngờ tìm được những thứ này, lộ trình tiếp theo trở nên không thể đoán trước.

Họ phải vượt qua Khương Đường về Khả Khả Tây Lý, dọc đường vô cùng vắng vẻ, người của “Cáo Đen” rất có thể sẽ đến cướp đống “hàng” này.

Bành Dã quay đầu nhìn những người bạn của anh, anh phải dẫn tất cả mọi người về an toàn, còn có tất cả linh hồn đã chết trong căn phòng này.

**

Trình Ca xem như đã thấy được khí hậu đa dạng trên cao nguyên, hôm trước còn đổ tuyết lớn, hôm nay đã trời quang mây tạnh. Bầu trời xanh thẳm, mặt trời lại chiếu, ánh nắng trắng lòa chói mắt.

Sáng sớm, cô đã mang theo kính râm và máy ảnh đi ra ngoài.

Sau nửa đêm cô ngủ không ngon, một cái tát kia của Bành Dã khiến cô mất ngủ. Cô cũng chỉ nói ngoài miệng, ai biết anh ta đánh thật chứ.

Bỏ đi, da dày thịt béo, đánh rồi thì thôi vậy, Trình Ca nghĩ.

Thị trấn rất nhỏ, một con đường là đi hết. Buổi sáng, đi vài bước ven đường chính là hàng rong bán thức ăn, người mua thức ăn tụm năm tụm ba, cò kè mặc cả.

Đi ngang qua một nhà dân để cửa mở, Trình Ca ló đầu nhìn, bên ngoài ánh nắng rực rỡ, bên trong râm mát, người phụ nữ mặc áo choàng ngồi dưới đất pha trà, mùi sữa khắp nơi.

Người phụ nữ thấy cô liền toét miệng cười, gương mặt đen giống như nổi lên hồ nước nếp nhăn. Bà ấy vẫy tay với Trình Ca, ý bảo cô vào uống chén trà.

Trình Ca gật đầu cảm ơn, lắc đầu một cái, lại chỉ máy ảnh, ý là có thể cho cô chụp ảnh không.

Người phụ nữ gật đầu.

Trong nhà tối om, một vệt sáng rơi xuống từ kính mờ trên nóc nhà, người phụ nữ ngồi ở ranh giới ánh sáng và bóng tối nấu bữa sáng cho người nhà, hơi nước bốc lên tựa như tràn ngập mùi sữa.

Người phụ nữ ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng khuấy cái muỗng gỗ, khóe miệng xù xì nhếch lên một nụ cười thỏa mãn nhàn nhạt.

Trình Ca ngồi xuống bậc cửa, chụp cho bà vài tấm, nhưng hoặc ít hoặc nhiều có hơi thất vọng. Nụ cười đẹp nhất của người phụ nữ là khoảnh khắc ngẩng đầu vừa rồi, có sức mạnh đánh vào trong lòng.

Nhưng nụ cười trên ống kính bây giờ… thiếu chút mùi vị không nói được.

Trình Ca lấy lại máy ảnh, ra dấu tay cảm ơn và tạm biệt người phụ nữ.

**

Trên con đường nhỏ,

“Chị ơi, trái cà này nhỏ như trứng cút vậy, rẻ hơn chút đi…”

Lúc Thạch Đầu vẫn còn ngồi xổm dưới đất trả giá với người bán thức ăn, Ni Mã huých Bành Dã, thấp giọng nói: “Anh Bảy, anh xem, cái người… buôn đồ dùng kế hoạch hóa gia đình đó.”

Bành Dã nhìn sang, Trình Ca ngồi trên bậc cửa của một gia đình, nâng máy ảnh chụp hướng vào trong.

Mười Sáu: “Ni Mã mắt tinh nha, tối qua cứ nhìn cô ấy chằm chằm, xuân tình rạo rực rồi ha.”

“Em thấy lạ sao cô ấy trắng như vậy, không phải anh cũng nhìn à?”

“Anh nhìn không sao cả, anh đâu có thích Mạch Đóa của quầy bán đồ vặt.”

Ni Mã sốt ruột: “Anh đừng nói lung tung!”

“Không thích hả, vậy anh mua một cái kẹp tóc tặng cho Mạch Đóa.”

“Anh dám!”

Ni Mã đẩy anh ta một cái, Mười Sáu suýt nữa bổ nhào vào đống cà.

Mười Sáu cười hì hì đứng ngay ngắn, hỏi: “Cô ấy là khách ba lô, tới du lịch nhỉ?”

Bành Dã không có hứng thú: “Không biết.”

Ni Mã nói: “Người du lịch Khương Đường mấy năm nay nhiều như dê con vậy. Có điều, đi một mình nguy hiểm đấy, đặc biệt là nữ. Dọc đường chúng ta nhìn thấy bao nhiêu thông báo tìm người, mất tích, ngay cả xương cũng không tìm ra. Sao nhiều người chạy tới vậy?”

Thạch Đầu bỏ cà vào túi vải, xoạt một tiếng: “Cậu không biết, bây giờ thịnh hành ‘nữ thanh niên văn nghệ’, chạy tới khu không người chụp vài tấm phong cảnh đặc sắc, đệm thêm chút văn vẻ sao, một đám người thèm muốn.”

Ni Mã khó hiểu lắc đầu: “Ở đây không phải núi thì là đất, không phải bò thì là dê, có gì đẹp mắt chứ?”

Mười Sáu khoác vai Bành Dã: “Du lịch chính là chạy từ chỗ mình ở chán đến chỗ người khác ở chán. Nhưng mà…”

Bành Dã nói: “Anh vẫn chưa ở chán.”

Ni Mã nói: “Em cũng vậy.”

“Mười ba đồng chín, làm tròn tính mười đồng được rồi.” Thạch Đầu ngẩng đầu, “Em cũng vậy… Này, mua nhiều vậy, tặng một miếng thịt bò đi. Không được à, vậy tặng một củ tỏi được rồi.”

**

Trình Ca lấy di động ra nhìn một cái, tín hiệu rất yếu. Cô thử gọi điện thoại, kết quả tín hiệu đứt…

Trước khi Trình Ca tới đây thông qua Hiệp hội Nhiếp ảnh liên lạc với Khu bảo tồn Khả Khả Tây Lý, nhân viên làm ban tuyên truyền cho cô một số điện thoại, nói là đội trưởng đội tuần tra số ba Trạm bảo vệ Đạt Kiệt, để cô liên lạc trực tiếp.

Theo lý thuyết, đi từ Tây Ninh tới Cách Nhĩ Mộc là tuyến đường gần nhất; nhưng Trình Ca muốn tới Khương Đường xem một chút, vì vậy đi đường xa.

(*) Tây Ninh: thủ phủ tỉnh Thanh Hải ở phía Tây Trung Quốc và là thành phố lớn nhất trên cao nguyên Tây Tạng.

Cách Nhĩ Mộc: thành phố cấp tỉnh thuộc tỉnh Thanh Hải.

Cô thỏa thuận với ban tuyên truyền, phía bên đó cung cấp sự bảo vệ và thuận tiện, cô chụp ảnh làm tuyên truyền, thu nhập triển lãm lưu động ở thành phố lớn giao bên đó dùng cho công tác xây dựng khu bảo tồn.

Thứ Trình Ca muốn, chỉ là một tấm ảnh đẹp.

Cái từ hết thời này, quá kinh khủng, là cơn ác mộng của tất cả những người làm công việc sáng tạo.

Tuần trước, người đại diện của cô còn gọi điện thoại, nói gần một năm cô không lấy ảnh dự thi. Người đại diện đó nói: “Em yêu à, chụp ảnh thôi, đừng nghĩ có không nhiều như vậy. Kĩ thuật chuyên ngành của em không cần phải nói, đừng chủ nghĩa lý tưởng quá, đoạt giải thưởng kiếm danh tiếng mới là đạo lý quyết định. Với em mà nói, đoạt giải thưởng còn không đơn giản,

Dính vào nghèo khổ, lúc này mới hiện ra toàn thế giới, lo nước lo dân, bởi vì giàu có là ích kỉ tư lợi;

Phải đến gần tầng lớp thấp nhất, lúc này mới có thứ tự tầng lớp, có chiều sâu, vì tầng lớp trên là nông cạn phô trương;

Tốt nhất là khu hẻo lánh, lúc này mới có tư tưởng, vì thành phố là nơi không có nội hàm;

Nếu biên giới thì đương nhiên là càng tuyệt, lúc này mới có thể để người ta suy nghĩ sâu xa, đạt được nội tâm yên tĩnh, vì xã hội là nơi khiến người ta nóng nảy.”

Biết được cô muốn tới Khả Khả Tây Lý, người đại diện vui vẻ: “Em yêu, cuối cùng em đã thông suốt rồi.”

Trình Ca cười ha ha cho qua.

**

Trình Ca cầm di động tìm tín hiệu trên đường, đi mấy chục mét, thậm chí một vạch cũng không có.

Cô quay đầu thấy một quầy bán đồ vặt.

Trên tấm bảng gỗ viết một chuỗi chữ Tạng và một chuỗi chữ Hán nguệch ngoạc, “Quầy bán đồ vặt của Mạch Đóa”, trên quầy hàng có điện thoại công cộng.

Người bán là một cô gái dân tộc Tạng, tóc thắt bím nhỏ bằng dây bện, chừng hai mươi tuổi, cười rộ lên một hàm răng trắng, còn có lúm đồng tiền sâu.

“Tôi gọi điện thoại.” Trình Ca bấm số.

“…” Trình Ca chờ, ngón tay vô thức gõ quầy hàng.

**

Đầu bên kia đường, một nhóm đàn ông đang qua lại trong đám người lúc sáng sớm.

Bành Dã thấp giọng nói với Mười Sáu: “Lát nữa kiểm tra súng và đạn trên xe lại một chút.”

Mười Sáu hiểu trong lòng, chặng về lần này, đường đi nguy hiểm đáng sợ.

Ni Mã đi phía trước đột nhiên dừng lại, yên lặng, quay đầu nói: “Anh Bảy, di động của anh đang reo.”

Bình luận