Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Chương 47

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

Tuy viên đạn của Mười Sáu vào bụng, nhưng không tổn thương đến cơ quan quan trọng, sau khi cấp cứu thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. Người trong đội thậm chí không kịp chăm sóc anh ta đã phải quay về tuần tra.

Tháng Sáu là giai đoạn linh dương Tây Tạng sinh sản, cũng là giai đoạn săn trộm hoạt động mạnh. Phạm vi khu không người lớn, tất cả đội viên trạm bảo vệ bắt đầu lên đường cũng trầy da tróc vẩy.

Trình Ca theo nhóm Bành Dã lên đường đi tuần tra vùng nội địa.

Bành Dã quay lại trạng thái làm việc không có tâm trạng chú ý đến Trình Ca nữa, anh không bận phân tích nơi tụ tập theo thói quen của linh dương Tây Tạng trên bản đồ, thì cũng bận phân tích hướng bầy linh dương Tây Tạng di chuyển dựa vào thời tiết và dấu vết linh dương để lại. Vả lại đã lên đường thì phải luôn luôn cảnh giác động tĩnh bốn phía, an toàn của một đội người ở trên vai anh, không được lơ là nửa giây nửa phút.

Mà Trình Ca trong trạng thái làm việc cũng không có tâm trạng chú ý tới Bành Dã, cô bận quan sát, suy nghĩ và chụp ảnh.

Cô quan sát mỗi người trong đội tuần tra, suy đoán nội tâm và tính cách của họ từ động tác, biểu cảm, lời nói và việc làm của họ, suy nghĩ có thể tối đại hóa từ góc độ nào để làm nổi bật lên bản chất của họ.

Nhiều lần họ đều không ngồi chung trên một chiếc xe, lại cũng bận rộn việc của riêng mình, sống hòa thuận với nhau.

Trình Ca đi theo Đạt Ngõa ngồi trên xe phía sau, biết hai người khác trong đội Bành Dã, Đào Tử và Hồ Dương. Đào Tử tràn đầy nhựa sống, Hồ Dương bình tĩnh trầm ổn.

Dọc đường đi, Đào Tử đã kể cho Trình Ca rất nhiều tình hình trong công việc thường ngày của họ.

Dãi gió dầm sương, chẳng biết đường về.

Trình Ca hiếm khi trả lời, mỗi một chữ đều nghe vào trong lòng.

Đến gần hồ Ulan Ul, xe phía trước dừng lại. Kền kền khoang cổ màu đen lượn vòng ở tầng trời thấp.

Bành Dã đi xuống, đứng trên sườn núi, không có động tĩnh.

Trình Ca cũng xuống xe, đi về hướng đó, còn chưa đến gần, gió ào tới, cô ngửi được mùi máu tanh nồng nặc gay mũi, pha lẫn với mùi tanh nồng, mùi hôi thối.

Đi mấy bước về phía trước, tầm nhìn mở rộng, hồ Ulan Ul xanh thẳm như đá quý, đầy khắp núi đồi bên bờ hồ là xác linh dương Tây Tạng, bị lột da, còn lại xương thịt đỏ tươi. Con đực, con cái, con lớn bụng, con non, đầy khắp nơi.

Máu loãng nhuộm đỏ đồng cỏ và nước trong hồ.

Kền kền khoang cổ lượn quanh, đông nghịt che phủ bầu trời, có tốp năm tốp ba mổ thịt.

Trên cánh đồng gió đang gào thét.

Trong nháy mắt nào đó, Trình Ca mơ hồ nghe được linh dương kêu. Cô cho là ảo giác, ở đây không thể nào có linh dương còn sống.

Bành Dã giẫm lên nơi tàn sát đẫm máu, đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh một con linh dương mẹ bị lột rỗng, ôm một con linh dương non chưa dứt sữa bên chân trước của nó ra, mới sinh chưa được vài ngày, vẫn đang trong thời kì bú sữa, lông cũng chưa mọc hết, bọn săn trộm chẳng muốn lột da nó.

Bành Dã ngồi xổm một lúc, để con linh dương non xuống, đi trở lại.

Trình Ca ngẩng đầu nhìn anh, Bành Dã nói: “Không sống nổi.”

Sau khi họ kiểm kê số lượng, tiếp tục lên đường gấp.

Trình Ca ngồi lại vào xe, Đạt Ngõa nói: “Linh dương quá nhỏ, đói là một vấn đề, linh dương mẹ chết rồi thì càng không có cách nào cứu.”

Trình Ca gõ một điếu thuốc trong hộp thuốc lá ra, hỏi: “Để ý không?”

Đạt Ngõa lắc đầu.

Trình Ca quay cửa kính xuống, châm điếu thuốc.

**

Sập tối, họ đến hồ Đa Cách Thác Nhân.

Đội tuần tra nhìn thấy bầy linh dương trên sườn núi xa xa, hoàn toàn không đến gần mà cắm trại bên bờ hồ.

Nhóm Thạch Đầu, Hồ Dương dời trang bị, Trình Ca muốn đi xem linh dương ở khoảng cách gần.

Bành Dã để Đạt Ngõa dẫn cô đi.

Đạt Ngõa dẫn Trình Ca đi lên sườn núi phía sau chỗ bầy linh dương tụ tập, bảo cô nằm rạp xuống, đừng bị linh dương phát hiện.

Trình Ca nằm sấp trên cỏ, thấy được cảnh khác hoàn toàn hồ Ulan Ul.

Nước hồ vẫn xanh thẳm, đồng cỏ vẫn vàng xanh, linh dương Tây Tạng thành đoàn nhàn nhã ăn cỏ trên sườn núi.

Linh dương con la hét giậm chân chen chúc một chỗ đụng đầu đánh nhau, linh dương non xếp thành hàng quỳ bú sữa mẹ, linh dương mẹ khẽ cọ mông chúng, linh dương mẹ ôm linh dương con yên lặng ăn cỏ, linh dương đực cảnh giác nhìn xung quanh.

Trên sườn núi bên này, chúng là một xã hội.

Đạt Ngõa nằm sấp bên cạnh Trình Ca, nói khẽ: “Rất đẹp, không phải sao?”

Trình Ca ngắm ống kính máy ảnh, không nói chuyện.

Đạt Ngõa nói: “Linh dương của chúng ta rất yếu ớt, không có sức mạnh như voi, không có sừng lớn như tê giác, không có răng nhọn như cá mập… Nhưng có cũng vô dụng, anh Bảy nói, voi, tê giác và cá mập đang bị con người tàn sát giống như vậy.”

Trình Ca nhìn ống kính, khẽ nhíu mày: “Đạt Ngõa.”

“Ừm?”

“Có sói.”

“Tôi nhìn thấy rồi.”

“…”

Một con sói lẻn ra từ lùm cỏ, linh dương đực phát ra cảnh báo, sói dùng thế nhanh như chớp lao vào bầy linh dương hoảng hốt, ngậm một con trong bầy linh dương non dưới chân linh dương mẹ, mấy con linh dương đực húc sừng đuổi theo, đã không kịp.

Sói tha linh dương non chạy mất.

Nhưng rất nhanh, bầy linh dương chạy trốn tan tác lại dần lấy lại sự yên ổn. Linh dương con vẫn đánh nhau, linh dương mẹ vẫn cho bú sữa.

Đạt Ngõa nói: “Con người còn có lòng tham không đáy hơn sói.”

Trình Ca nói: “Lời này sai rồi, sói không có lòng tham không đáy.”

Ở lại một lúc, hai người trượt xuống sườn núi đi trở về.

Trình Ca châm điếu thuốc, hỏi: “Đội các cô cũng tuyển đội viên nữ?”

“Trường hợp đặc biệt. Tôi từng đi lính, kĩ thuật bắn chuẩn. Cũng đừng thấy tôi gầy, nhưng sức lực rất lớn.”

Trình Ca: “Cô làm việc này bao lâu rồi?”

“Sáu năm.”

Trình Ca dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy: “Cô bao nhiêu tuổi?”

“Ba mươi mốt rồi.”

Trình Ca nhất thời không có lời nào để nói.

Đạt Ngõa cười cười: “Lớn tuổi rồi. Người nhà giục tôi mỗi ngày, nói tôi sắp không kết hôn được nữa rồi.”

“Từng nói qua tình yêu sao?”

“Không có.” Đạt Ngõa có chút xấu hổ xoa xoa đầu, giống một thiếu nữ.

Trình Ca cũng tìm không ra lời khác, chỉ nói: “Nơi này, phụ nữ không kết hôn, áp lực rất lớn.”

“Một năm khó về nhà mấy lần, không nghe được lời càm ràm.” Đạt Ngõa ngược lại rộng rãi thoải mái.

Trình Ca nhàn nhạt mỉm cười, lại hỏi: “Chưa từng nghĩ việc rời khỏi sao?”

“Không đi được.” Đạt Ngõa nói, “Người trong trạm quá ít, quá bận rộn. Luôn nghĩ tình hình chuyển biến tốt một chút sẽ đi, bắt được nhóm đó sẽ đi. Nhưng bắt được một nhóm, nhóm mới lại nhô ra. Cứ thế thoáng một cái, thời gian liền trôi qua.”

Bành Dã cũng vậy, thoáng một cái, mười hai năm trôi qua.

Trình Ca hút một hơi thuốc thật dài, không lời hỏi tiếp.

**

Mặt trời xuống núi, vẩy sóng ánh sáng đỏ rực lên mặt hồ, dập dờn như thế giới mã não. Nhóm Bành Dã dựng lều bên bờ hồ, lúc Trình Ca và Đạt Ngõa quay lại đã xong.

Đạt Ngõa nói: “Đoạn đường này hai chúng ta ở cùng.”

Trình Ca “ừ” một tiếng.

Cô cầm khăn mặt đi tới bên hồ, ngồi xổm trên sỏi rửa tay rửa mặt; không bao lâu, Bành Dã cũng tới, rửa tay ở chỗ cách xa một mét bên cạnh.

Trình Ca quay đầu nhìn anh, mặt hồ sóng gợn lăn tăn, phản chiếu lên gương mặt anh tuấn của anh, dập dềnh từng cái một.

Anh cũng quay đầu nhìn cô, đáy mắt phản chiếu sóng gợn, hơi híp lại, hỏi:

“Mệt không?”

“Không mệt.”

“Ừm.”

Anh chà sạch tay, định nói gì đó, Đào Tử ở phía sau gọi anh: “Anh Bảy!”

Bành Dã cũng không có thời gian nhìn cô một cái, xoay người đi.

Trình Ca ngồi xổm bên hồ, lau hai má và cổ.

Rửa xong quay lại lều, Bành Dã đi tới cửa:

“Trình Ca.”

“Ừm?” Trình Ca cũng không ngẩng đầu, đang đổi ống kính cho máy ảnh. Chờ mấy giây, phát hiện không đúng, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Có việc gì sao?”

Anh một tay cầm thuốc, một tay cầm bánh bao và dưa muối: “Không thể đốt lửa, chỉ có thể ăn thức ăn lạnh, tạm đỡ một chút.”

Trình Ca nhìn anh.

Anh lại nói: “Rải chút thuốc gần túi ngủ, sợ ban đêm có kiến, rết.”

Trình Ca vẫn nhìn anh: “Sao anh không vào?”

Bành Dã nói: “Không tiện, em ra đây lấy một chút.”

“Anh để xuống đất đi.” Trình Ca nói, cúi đầu xoay ống kính, “Lát nữa tôi tới lấy.”

“…”

Bành Dã chờ vài giây, cô ngồi xếp bằng trên túi ngủ lắp máy ảnh, không có ý sang đây. Anh vừa định vào, Đạt Ngõa chạy tới từ bên ngoài, lên tiếng chào: “Anh Bảy.”

Bành Dã đưa đồ trong tay cho Đạt Ngõa, Đạt Ngõa đi vào đưa cho Trình Ca.

Trình Ca nhận lấy, nhìn ra ngoài một cái, Bành Dã đã đi mất.

Trình Ca cắn bánh bao một cái, vừa lạnh vừa cứng, cô nhai từ từ, nuốt xuống một chút.

Cô hỏi: “Buổi tối cũng có người săn trộm?”

“Có chứ.” Đạt Ngõa nói, “Linh dương Tây Tạng thích chạy đuổi theo bóng của mình, chúng mở đèn xe, linh dương liền chạy trong chùm ánh sáng phía trước, nổ súng là được.”

Trình Ca tiếp tục gặm bánh bao.

Đạt Ngõa dùng tay khum thành hình chén cho cô, nói: “Cẩn thận đừng để rơi vụn, chọc đến kiến độc, buổi tối chui vào túi ngủ cắn cô.”

Trình Ca bèn ra khỏi lều đi đến bên bờ hồ ăn.

Mặt trời vừa lặn, gió liền lớn.

Trình Ca ăn vào một đống gió lạnh. Trong một cái lều khác, Bành Dã và nhóm Thạch Đầu bàn bạc tuyến đường chạy ngày mai.

Ở dã ngoại, không có lửa, cũng không có trò giải trí, cộng thêm cả ngày mệt nhọc, mọi người ngủ rất sớm, thay phiên trực đêm như trước. Không xếp Trình Ca.

Trình Ca nằm trong túi ngủ, ban ngày mệt mỏi, một lúc đã ngủ thiếp đi.

Nhưng đến đêm khuya, cô loáng thoáng nghe được giọng nói đè thấp của Bành Dã bên ngoài “Đi ngủ đi.”

“Vâng, anh Bảy vất vả rồi.” Giọng Đạt Ngõa cũng rất nhỏ.

Trình Ca thức dậy, nhắm mắt lại, nghe thấy Đạt Ngõa kéo dây kéo lều ra, rón rén đi vào, chui vào túi ngủ.

Lại qua không biết bao lâu, tiếng hít thở của Đạt Ngõa đều đặn lại. Trình Ca bò ra, nhẹ nhàng kéo dây kéo chui ra ngoài.

Đêm khuya trên cao nguyên, không phải đen không thấy đáy, là màu xanh đậm, tựa như đại dương. Phía trên đường chân trời xa xôi lấp lánh sắc trời.

Bành Dã đứng giữa hai lều hà gió đêm, nghe được tiếng động, quay đầu nhìn sang.

Trình Ca đi tới bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn anh.

Bành Dã cũng nhìn cô, im lặng nhìn nhau một lúc, hỏi: “Bị đánh thức sao?”

Trình Ca nói: “Không ngủ say.”

Bành Dã hất cằm sang mặt hồ, khóe môi mang theo nụ cười nhạt, nói: “Nhìn bên kia.”

Trình Ca quay đầu nhìn, trong lúc nhất thời nín thở.

Mặt hồ ánh sao lấp lánh, khắp mặt dập dờn tinh thể, cô ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy bầu trời đầy sao.

Tựa như vô số dải ngân hà giắt lên, rạng ngời rực rỡ, điểm đầy cả bầu trời đêm.

Đáy lòng Trình Ca tĩnh lặng đến mức không có một chút âm thanh.

Cô chậm rãi đi tới bên bờ hồ, đứng trong ngân hà. Bành Dã bên cạnh cô, hai người hà gió đêm, ngắm bầu trời sao, không nói câu nào, nhưng rất tốt.

Một lúc lâu, anh mở miệng: “Vào ban đêm, chúng ta thấy xa hơn ban ngày.”

Trình Ca quay đầu, chờ anh giải thích.

“Ban ngày chỉ có thể thấy được mặt trời ngoài mười lăm ngàn cây số, ban đêm lại có thể thấy được thiên hà ngoài hàng triệu năm ánh sáng.”

Trình Ca im lặng mấy phút, cười nhạt một cái.

“Thế nào?”

“Khó có thể tưởng tượng lời như vậy nói ra từ miệng anh.”

Anh hừ cười nhẹ một tiếng, tan vào gió đêm. Anh hỏi: “Còn muốn hút thuốc không?”

Trình Ca lắc đầu. Đêm nay, cô không cần thuốc, cô chỉ cần ngẩng đầu là đã nhìn thấy ngân hà vũ trụ.

Cô và anh đứng bên bờ hồ dập dờn ánh sao, ngửa đầu, nhìn sao dày đặc, hà gió đêm.

“Tôi từng nghe một loại thuyết pháp, tất cả mọi người, tốt xấu, già trẻ, khi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao đều có thể thu được sự yên tĩnh trong lòng.”

Trình Ca quay đầu nhìn anh, con ngươi tựa như được bầu trời sao gột rửa, sạch sẽ, thông suốt;

“Đúng.” Bành Dã nói, “Bởi vì tự nhiên là chốn an toàn vĩnh hằng. Con người thuộc xã hội, nhưng trước tiên là thuộc tự nhiên.”

—————————————————————-

Ngoài lề một chút, lời tác giả trong chương này chị Hi có ghi một cái tên, tớ không chắc có phải tên truyện tiếp theo không nữa, tên là “Anh, đến từ sao Hỏa” :)) Nếu là tên truyện thật thì không biết chị Hi định viết cái gì nhỉ?

Bình luận
× sticky