Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Chương 40

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

Cánh quạt trần dính đầy dầu mỡ quay vù vù.

Trên bàn ăn vô cùng bừa bộn, ánh đèn chiếu cái trán và cánh tay anh Thiết bóng loáng. Mấy anh em của anh ta nghe được ba mươi ngàn đồng, mắt sáng như bóng đèn, bóp nắm tay, bắp thịt phồng rất cao.

Anh Thiết nheo mắt nhìn Bành Dã một lúc, nói: “Tôi đã nên nhìn ra anh không phải là du khách.”

Bành Dã cười một tiếng không mang ý cười, dùng cằm chỉ chỉ nhân viên phục vụ kia, nói: “Nghe giọng điệu anh ta nói chuyện, anh và anh Vạn không phải cùng loại. Khuyên anh đừng lội xuống vũng nước đục này. Tôi không có ba mươi ngàn cho anh, nhưng nhất định phải mang máy ảnh đi.”

Anh Thiết: “Trong cái máy ảnh này của anh có thứ đáng giá? Anh Vạn muốn thứ này là ai?”

Bành Dã: “Săn trộm.”

Anh Thiết hơi sửng sốt: “Còn anh là ai?”

“Đội trưởng đội ba trạm bảo vệ Đạt Kiệt.”

Anh Thiết nói: “Người anh em, tôi không làm khó dễ anh, thả anh đi, anh Vạn kia tới tôi vẫn có thể nói các người chưa từng tới. Nhưng anh phải để cái máy ảnh này lại. Có tiền không kiếm, đó là khốn nạn.”

Bành Dã không nói lời vô ích với anh ta, nắm chặt tay Trình Ca sải bước đi ra ngoài cửa.

“Anh đây không khách sáo hả.” Anh Thiết dùng ánh mắt ra hiệu, người đàn ông áo ba lỗ đen dưới quyền xông lên trước túm vai Trình Ca, tay còn chưa rơi xuống, Bành Dã chặn cánh tay anh ta, vặn ngược một cái, áo ba lỗ đen nhăn mặt, trong nháy mắt túm cánh tay quỳ sụp xuống đất.

Một tên xăm mình khác thấy vậy, ra quyền xông tới.

Bành Dã liền xuống tay độc ác, rắc một tiếng, vặn trật khớp cánh tay áo lót đen.

Bành Dã một tay kéo Trình Ca sang bảo vệ trong lòng, quay người đá vòng một cái, quét qua thái dương tên xăm mình, tên xăm mình ngã đụng ầm vào bàn ăn, nồi lẩu dê nhổng lên hắt vào mặt hắn.

Tên xăm mình kêu oái ngã xuống gầm bàn. Bàn lật, đồ ăn thừa, ly, mâm đầy bàn trượt xuống vỡ nát bấy, phủ lên cả người hắn.

Anh Thiết đen mặt, đích thân tiến lên đánh với Bành Dã.

Một tên cơ bắp khác chờ đúng thời cơ, túm cổ áo Trình Ca kéo cô từ bên cạnh Bành Dã sang, vồ giật lấy máy ảnh của cô.

Trình Ca cầm chai rượu trắng trên bàn lên dùng sức đập vào đầu hắn, cái chai vỡ, thủy tinh văng khắp nơi. Tên cơ bắp không hề bị ảnh hưởng, khinh thường nhếch miệng cười, đột nhiên ra sức tát Trình Ca một cái.

Chai rượu vỡ trong tay Trình Ca đâm vào mặt tên cơ bắp. Bàn tay nâng lên của người sau còn chưa hạ xuống, đã che chai thủy tinh trên mặt kêu thảm thiết.

Anh Thiết và Bành Dã rất nhanh phân cao thấp, anh Thiết tuy vô cùng cường tráng, dáng người như lực sĩ thể hình, nhưng đánh nhau không có quy tắc, cận chiến không bằng Bành Dã, chiều cao chiều dài chân không sánh bằng, cũng không nhanh nhẹn như Bành Dã.

Anh ta chỉ có thể sử dụng sức mạnh vũ phu, nhưng không lại gần người Bành Dã được.

Anh ta càng đánh càng tức giận, ôm chiếc ghế gỗ lên đập, Bành Dã vừa ra chân liền đá bay.

Anh Thiết nổi giận hét lên điên cuồng, bắp thịt trên tay nhô lên, đánh tới một quyền. Bành Dã nắm cổ tay anh ta kéo một cái, kéo theo anh Thiết bổ nhào tới trước, khuỷu tay bên tay kia của Bành Dã chống đốt sống cổ anh ta ghì vào tường, mặt béo của anh Thiết đè xẹp trên tường.

Trình Ca nghe được tiếng xe bên ngoài, chạy đến trước cửa sổ nhìn một cái, cách đó không xa, đèn xe Jeep xuyên qua màn đêm.

“Bọn chúng tới rồi!”

Trình Ca xoay người đạp đổ bình phong sắt trong phòng, Bành Dã xách anh Thiết tới, đạp một đạp về phía bình phong.

Bình phong đập vào anh Thiết.

Trình Ca nhanh nhẹn nhảy qua thủy tinh, vụn gỗ, đồ ăn thừa và người đầy đất, chạy về phía Bành Dã, cô nắm lấy tay anh đưa tới, cùng anh chạy ra ngoài.

Nhân viên phục vụ nam ôm đầu ngồi xổm cạnh cửa không dám lên tiếng.

Bành Dã một tay xốc anh ta lên, anh ta ôm đầu dính vào tường run cầm cập, Bành Dã tìm ra một thứ trong túi anh ta, nhấc chân đi ngay.

Hai người nhanh chóng đi tới đầu cầu thang, nghe thấy dưới lầu một đám người vào cửa, đi xuống như thế sẽ đụng ngay mặt.

Trình Ca ôm chặt máy ảnh, hỏi: “Lên sân thượng sao?”

“Không lên.” Bành Dã kéo Trình Ca chạy lại, đến cuối hành lang, anh đẩy tấm kính xanh nhớp nháp ra, chưa mở miệng nói gì, Trình Ca đã nắm khung cửa sổ leo lên bệ cửa.

Bành Dã không biết thế nào, trong khoảng thời gian khẩn trương chạy trốn, lại liền nở nụ cười.

Anh khom người nắm đùi cô, nâng cô lên, Trình Ca thuận lợi leo ra ngoài, ngoài cửa sổ đen kịt.

Trình Ca leo xuống theo lưới chống trộm, Bành Dã nhảy lên bệ cửa một cái, quay đầu liếc mắt nhìn người cầm đầu, nhớ kĩ tướng mạo.

Đám anh Vạn đã xông lên cầu thang, lên hành lang.

Lưới chống trộm cao hai, ba mét, Bành Dã dùng cả tay chân hai giây nhanh chóng rơi xuống đất, gọi: “Trình Ca.”

Trình Ca mới leo một mét, cũng mặc kệ, buông tay ra liền nhảy xuống đất, được Bành Dã vững vàng đỡ lấy.

Bành Dã che cô ở trước người, chạy ra phía sau sân quán cơm.

“Pằng”, một tiếng súng vang lên, người của anh Vạn đuổi tới bên cửa sổ, bắn một phát súng vào trong đêm tối.

Trình Ca run một cái, hỏi: “Anh không sao chứ.”

“Không sao.”

Trình Ca hỏi: “Mang theo súng không?”

Bành Dã nói: “Mang theo.”

Nhưng chỉ có hai viên đạn.

Bành Dã đè thấp người Trình Ca, nằm rạp bò tới bên chuồng bò, liếc mắt nhìn cửa sau sân, cài chốt cửa, hoàn toàn lộ ra trong phạm vi tầm mắt đối phương. Đi từ đây phải mở chốt cửa, sẽ trong nháy mắt trở thành bia ngắm.

Người phía sau đồng loạt leo xuống lưới chống trộm, song sắt kêu rầm rầm.

Sân sau đen kịt. Có người mở đèn pin soi, lán cỏ, vựa thóc, nông cụ, cái gì cũng có.

Bành Dã và Trình Ca trốn sau xe ván gỗ chất rơm.

Bành Dã rút súng ra, nổ súng sẽ để lộ vị trí, anh ra hiệu Trình Ca đi qua bên đống cỏ bên trái chuồng bò. Trình Ca cúi thấp người lẻn qua.

Đợi cô an toàn thay đổi vị trí, Bành Dã nhắm ngay ánh sáng đèn pin.

“Pằng”, một tiếng súng vang lên, trong nháy mắt Bành Dã vọt vào đống cỏ khô bên trái.

Ánh sáng đèn pin xoay tròn trên không trung rơi xuống đất, nả đạn bắn về phía chuồng bò.

Có người kêu thảm thiết: “Tay của tao! Tay của tao!”

Bành Dã chạy tới bên cạnh Trình Ca, cằm hất lên, chỉ hướng máy tuốt lúa bên cạnh. Trình Ca hiểu ngay lập tức, nhanh chóng leo lên máy tuốt lúa, leo qua tường, nhìn Bành Dã. Cô vươn tay kéo anh, anh lắc đầu tỏ ý không cần, hai ba cái nhảy lên máy tuốt lúa.

Người giữa sân không dám mở đèn pin, chửi tục bắn về phía chuồng bò. Trong bóng tối, có một giọng gầm lên: “Mẹ X đừng phí phạm đạn của bố!”

Tiếng súng dừng lại, thoáng chốc trong sân yên tĩnh.

Không có tiếng súng che chở, Bành Dã ôm lấy Trình Ca nhảy xuống bức tường thật cao, vị trí bại lộ.

Tiếng la hét, tiếng súng đuổi tới.

Bành Dã kéo Trình Ca lách qua con đường nhỏ chạy ra ngoài, chạy thẳng tới con hẻm nhỏ bên cạnh cửa chính quán cơm. Trên đường vô cùng yên lặng, thấp thoáng mấy căn nhà đá mờ tối, giống như thành phố chết.

Bành Dã dẫn Trình Ca chạy vào con hẻm đối diện, núp trong bóng tối. Chỗ đó có một chiếc xe máy đậu.

Trình Ca hỏi: “Cái này của ai?”

Bành Dã lấy chùm chìa khóa ra, nói: “Của nhân viên phục vụ quán cơm.”

Trình Ca: “Tốt, chúng ta đi mau.”

Bành Dã: “Đi tới cuối con hẻm này, là chỗ ban ngày chúng ta đậu xe.”

Trình Ca ý thức được, ngẩng đầu lên. Ánh trăng vẩy vào gương mặt anh tuấn của anh, vô cùng mát lạnh.

“Anh có ý gì?”

Bành Dã nhét chìa khóa xe việt dã vào lòng bàn tay cô, nói: “Dắt cô theo bó tay bó chân, chúng ta chia ra đi. Cô lái xe tới thôn của trưởng thôn Ban Qua, chờ tôi trong căn nhà gỗ của thợ săn bên khe suối.”

Trình Ca có một giây không lên tiếng.

Trong đêm tối, đôi mắt đen của anh vừa sáng vừa lạnh, nói: “Chúng ta tập hợp ở đó.”

Trình Ca: “Vậy còn anh?”

Bành Dã nói: “Tôi dẫn họ rời khỏi.”

Trình Ca há miệng.

Cách đó không xa lại vang lên tiếng súng, tiếng người dần đến gần.

Trình Ca định nói gì đó, Bành Dã lấy mũ bảo hiểm xuống đội vào đầu cô, trong nháy mắt, âm thanh bên ngoài trở nên mơ hồ.

Anh nâng mũ bảo hiểm của cô, cúi người xuống, ánh mắt ngang bằng cô, anh căn dặn: “Trình Ca, đoạn đường này bảo vệ mình, tập hợp với tôi trong nhà gỗ của thợ săn, cô làm được không?”

Trình Ca gật đầu, nói: “Làm được.”

“Cô gái giỏi.” Anh sờ mũ bảo hiểm của cô, đặt súng vào trong tay cô.

Vì anh cúi người theo chiều cao của cô, gương mặt anh ẩn trong bóng tối ở góc tường, nhìn không rõ lắm.

Trình Ca khe khẽ run một cái: “Cho tôi cái này làm gì?”

“Bảo vệ mình.”

“Vậy còn anh?”

“Tôi không phải là mục tiêu của họ.”

Lời này của anh một chút cũng không khiến người ta tín phục.

Nhưng Trình Ca cũng không nói gì, nghe theo sự sắp đặt của anh, cất súng xong, nói: “Tôi chờ anh. Anh phải quay lại.”

Bành Dã “ừ” một tiếng.

“Tôi đi đây.” Cô xoay người, cũng không quay đầu lại chạy vào con hẻm nhỏ đen kịt.

Trình Ca không hề quay đầu, đi không bao lâu, liền nghe thấy tiếng ồn của xe máy khởi động và gào thét đi xa, có tiếng la hét và tiếng đuổi theo của người khác, tiếng súng cũng đuổi đi xa.

Cô đi càng xa, thế giới càng yên tĩnh. Chỉ có tiếng giày giẫm trên mặt cát, cách mũ bảo hiểm nghe không rõ lắm.

Buổi tối ở thôn trong sa mạc mênh mông yên lặng, ánh trăng vẩy xuống, cô đi vội trong thôn vắng tĩnh mịch, trong mũ bảo hiểm tiếng hít thở của chính mình vô cùng rõ ràng.

Cô rất nhanh đi đến chỗ ban ngày đậu xe.

Bốn phía rất yên tĩnh, vì Bành Dã đã dụ đám người kia cách xa khu vực này.

Cô ngồi vào xe, lập tức khởi động, nhưng lại phát hiện phía sau có chiếc xe đậu như ma theo tới, trời quá tối, không nhìn thấy bóng người bên trong.

Trình Ca đánh mạnh tay lái, nhấn hết ga chạy đi như bay.

Ra khỏi thôn, ánh trăng như thủy ngân, vẩy đầy sa mạc bạc, xe của Trình Ca chạy cực nhanh, cát bụi cuốn lên, xe phía sau đuổi sát không buông.

Mười mấy phút, xe phía sau bám chặt cô không tha.

Tốc độ xe quá nhanh, xe việt dã xóc nảy điên cuồng trên mặt cát, lòng Trình Ca lại bình tĩnh khác thường. Cô không hề nóng lòng bỏ rơi xe phía sau, chờ đợi.

Cô rất nhanh đi đến một đụn cát rất nhiều cua quẹo ban ngày đi qua.

Trình Ca nhắm ngay thời cơ, trên đường đi qua một cua quẹo có độ cong lớn nhất, cô đột nhiên giảm tốc độ rút ngắn khoảng cách với xe phía sau, lúc gần đụng vào lại tăng tốc trong nháy mắt, cô một tay đánh mạnh tay lái, một tay nhanh chóng đổi cần số, drift (1) một cái, bánh xe sau cuốn cát vàng lên đầy trời, bay ào lên kính chắn gió của đối phương.

(1) Drift là một kỹ thuật lái xe mà trong đó, người lái xe cố tình làm thừa lái, gây ra sự trượt bánh sau, trong khi vẫn có thể điều khiển được chiếc xe theo hướng mong muốn ở tốc độ cao.

Khoảng cách quá gần, tránh không thoát cát bụi.

Xe phía sau không kịp quẹo, tầm mắt cũng không thấy rõ, lao thẳng vào đồi cát, lún vào không ra được.

Trong kính chiếu hậu, bụi đất bay đầy trời.

Xe Trình Ca thuận lợi quẹo qua khúc cua đột nhiên thay đổi, dưới tác dụng quán tính trượt ra một hố cát, rất nhanh lại ổn định quay về đường đi.

Trình Ca cười khẩy một tiếng, đi nghênh ngang.

Xe phía sau cũng không đuổi theo nữa, chỉ còn lại sa mạc bạc dưới ánh trăng giống như đại dương nhấp nhô.

Trình Ca không giảm tốc độ, đi một mạch cực nhanh.

Hơn một tiếng sau, cô trở lại chỗ ban ngày đã đến, đậu xe của Bành Dã sau đồi cát như thường lệ, rồi đi bộ dưới ánh trăng vượt qua đồi cát, quay lại căn nhà gỗ nhỏ bên khe suối.

Trong nhà chỉ có một cái bàn một cái giường, trên giường rải rơm. Không có đèn, ánh trăng bên ngoài chiếu vào.

Trình Ca tháo mũ bảo hiểm xe máy xuống, ngồi xếp bằng trên bàn, châm thuốc.

Ban đêm, cô nghe thấy nhịp tim của mình.

Cô hút xong một điếu, theo bản năng mò một điếu nữa, nhưng phát hiện không còn.

Cô mím chặt môi chờ đợi.

Buổi tối trở nên cực kì yên tĩnh và dài đằng đẵng. Cô có mấy lần khoanh tay đi ra ngoài, đi lên đồi cát thật cao trông về sa mạc xa xa, chỉ có ánh trăng sáng và cát bạc vô tận, không có đèn xe, cũng không có tiếng xe máy.

Sau đó cô không đợi, quay lại nhà gỗ, ôm mũ bảo hiểm ngồi trên giường lót đầy cỏ khô, dựa vào tường ngồi im.

Ánh trăng đi từ đầu giường tới cuối giường. Không biết qua bao lâu, cô mơ màng nằm sấp trên mũ bảo hiểm ngủ thiếp đi.

Trong nháy mắt nào đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân xào xạc, vô cùng nhẹ.

Nhưng Trình Ca thoáng chốc mở mắt ra, lắng tai, không có tiếng xe máy.

Chẳng lẽ chiếc xe kia đuổi theo đã phát hiện chỗ cô đậu xe?

Trình Ca để mũ bảo hiểm xuống, chầm chậm im lặng lẻn xuống giường, nắm chặt súng trong tay. Cô men theo tường gỗ đi tới phía sau cửa, trong mắt cô lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Người bên ngoài vặn mở cửa, Trình Ca giơ súng ngắm.

Cổ tay bị người tới siết lại thật chặt, một giây đã gỡ súng.

Sức người đó cực lớn, siết cổ tay cô kéo người vào lòng, tay kia vươn ra sau gáy cô nắm chặt tóc cô, mang theo hơi thở dốc thấp giọng nói:

“Trình Ca, là tôi.”

Bình luận
× sticky