Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Biết Gió Đến Từ Đâu

Chương 39

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi

Sập tối, Bành Dã và Trình Ca đến thôn Mộc Tử.

Thôn Mộc Tử là thôn trên sa mạc điển hình, đất rộng người thưa, cát vàng khắp nơi. Nhiều nhà xây bằng gạch đá, trừ màu vàng ra chính là màu xám, ít có màu khác.

Dân trong thôn ở rải rác, rất xa không thấy người. Trong thôn chỉ có một con đường chính, liếc mắt là có thể trông đến cuối.

Đi qua một nhà trọ ở cửa thôn, Bành Dã dùng cằm chỉ, bàn bạc: “Trọ ở đây?”

Trình Ca ló đầu nhìn một cái, trên hộp đèn cũ nát ở cửa nhà trọ viết: “Ơ” trọ ba mươi tệ một “đem” (1).

(1) Câu gốc là “主” 宿 30 元一 “免”, bị mất nét ở hai chữ 主 và 免, câu đúng là 住宿 30 元一晚 (Ở trọ ba mươi tệ một đêm).

Trình Ca nói: “Đừng ở.”

Xe chầm chậm đến gần, Bành Dã quay đầu nhìn, nói: “Không sạch sẽ lắm.”

Trình Ca nói: “Phí tiền, lát nữa lấy máy ảnh, không phải rời khỏi ngay sao?”

Bành Dã sờ mũi cười cười.

Trình Ca: “Anh cười cái gì?”

“Chúng ta thật là nghèo.” Bành Dã nói, ngón tay gõ nhẹ tay lái, hơi đạp ga lái qua nhà trọ đó.

Trình Ca hỏi: “Còn lại bao nhiêu tiền?”

“Tôi xem thử.” Bành Dã nói đoạn, đưa tay sờ túi quần.

Phía trước xe có một đứa trẻ đen thui xua mấy con dê trắng đi qua, anh lại giơ tay lên nắm tay lái; Trình Ca thò người sang, tay luồn vào túi quần anh, moi hết tiền ra.

Đều là tiền giấy vừa cũ vừa bẩn.

Vừa vặn. Một trăm, năm mươi, hai mươi, mười đồng, năm đồng, một đồng, mỗi loại một tờ.

“Còn lại một trăm tám mươi sáu.” Trình Ca nói.

Mà sáu ngàn cô tìm Kim Vĩ đòi thì phải đưa cho đám “chủ xe” kia không được thiếu một xu.

Bành Dã nói: “Đủ cho chúng ta đi về rồi.”

Trình Ca: “Còn phải đổ xăng (2).”

Bành Dã: “Được, tôi cố gắng (3) giữ.”

(2), (3) Nguyên gốc đều là 加油, có nghĩa là cố gắng, nỗ lực, nghĩa đen là đổ xăng, tiếp nhiên liệu.

Trình Ca ngẩng đầu: “Tôi nói xe phải đổ xăng.”

Nụ cười của Bành Dã phóng đại.

Trình Ca lại bổ sung: “Anh cũng đổ xăng giống vậy.”

Bên ruộng lúa mì có một lán cỏ tranh, Bành Dã đậu xe phía sau lán, nói với Trình Ca: “Cô ăn chút gì trước rồi gọi điện thoại cho Lâm Lệ. Tôi vừa thấy bên kia có tiệm bánh bao, đi mua chút thức ăn làm bằng bột mì cho cô.”

Nói đoạn cởi dây an toàn ra.

Trình Ca ngăn lại: “Tôi không muốn ăn.”

“Sáng nay cô chưa ăn gì cả.”

Trình Ca nhét lại tiền vào túi quần anh, nói: “Không phải trên xe có sắn sao, tôi ăn cái đó là được.”

“Vậy sao có thể no?”

Trình Ca xoay người lục ra hai hộp bánh quy trong ba lô: “Cái này có thể rồi chứ.” Lúc cô xuất phát mua ở sân bay, mãi không có lòng dạ ăn, may mà chưa ném.

Bành Dã nhìn cô hồi lâu, cười một tiếng, cũng không nói gì, nhận lấy bánh quy xé ra, nhét một miếng vào miệng, lại lột sắn đưa tới cho cô.

Trình Ca há miệng liền cắn, dọc đường thời tiết khô nóng, ăn sắn giảm nhiệt nhất.

Bành Dã ngậm bánh quy trong miệng: “Giống lần trước ăn không?”

Trình Ca: “Cũng ngọt như thế.”

Bành Dã liếc nhìn nắng chiều sa mạc, chỉ còn một tia sáng, nhiệt độ giảm nhiều hơn giữa trưa, nhưng không khí vẫn khô nóng.

Bành Dã nói: “Lát nữa tôi đi một mình, bảo đảm lấy lại máy ảnh cho cô.”

Trình Ca cắn sắn, hút nước, có một lúc không lên tiếng.

Bành Dã thấy cô cụp mắt không nói, giọng vô thức thấp một chút, nói: “Một mình tôi đi an toàn hơn, cũng thuận tiện.”

Trình Ca yên lặng ngước mắt lên, nói: “Tôi biết. Tôi chờ anh ở đây.”

“Ở đây không được.” Anh gạt bỏ rất nhanh, “Trời sắp tối rồi, tìm nhà trọ để cô ở, tôi lấy máy ảnh rồi đi đón cô.”

Trình Ca thấy không đủ tiền, muốn từ chối, nhưng suy nghĩ một chút lại vẫn không nói.

Ngoài cửa xe, lúa mì trên ruộng đất khô cằn vàng óng ánh, Trình Ca ngắm một lát, thấy Bành Dã đã ăn hết một hộp bánh quy, nói: “Gọi điện thoại cho Lâm Lệ đi.”

“Ừ.” Bành Dã tiện tay lau sạch vụn bánh quy trên miệng, vò cái gói thành một cục quăng vào hộp tiền lẻ, cầm lấy di động của Trình Ca nhấn số.

Rất nhanh, bên kia kết nối cuộc gọi, là Lâm Lệ: “Trình Ca à?”

Bành Dã nói: “Phải.”

“Anh đến rồi sao?”

“Đến rồi.”

Lâm Lệ ngập ngừng mấy phút, chậm rãi hỏi: “Một mình sao?”

Từ giọng nói của cô ấy, hai người nghe ra, lúc họ vào thôn đối phương đã biết có bao nhiêu người đến.

Trình Ca nhìn Bành Dã một cái, trong lòng Bành Dã biết rõ, nói: “Hai người.”

“Còn ai nữa?”

Bành Dã nói: “Dẫn người phụ nữ của tôi theo.”

Bên kia Lâm Lệ nói: “Lát nữa, hai người cùng tới đây đi.”

Tay Bành Dã vô thức nắm chặt tay lái, anh nói: “Một mình tôi tới đưa tiền là được.”

Lâm Lệ nói: “Mấy người bạn này muốn mời hai người ăn bữa cơm.”

Bành Dã có vài giây không nói tiếp.

“Ở lầu hai quán cơm Tam Giang, cách cửa thôn chỉ năm phút đi đường. Tới đây nhanh chút nhé, đã trễ họ sắp đi rồi.”

“Được.” Cúp điện thoại, Bành Dã có một lúc không lên tiếng.

Trình Ca nói: “Lo lắng cái gì, đưa tiền cho bọn chúng là có thể chuộc Lâm Lệ và máy ảnh về rồi.”

Bành Dã cười nhạt một tiếng: “Cũng phải.”

Trước mắt suy đoán, tuy không rõ Lâm Lệ có đụng hư xe của ai không, nhưng chắc chắn cô ấy bị người khác tống tiền còn chụp ảnh uy hiếp. Đối phương ngoài việc đòi tiền ra, còn muốn một sự bảo đảm, bảo đảm sau khi phía Lâm Lệ rời khỏi thôn sẽ không quay lại gây phiền phức.

**

Quán cơm Tam Giang nằm cuối con đường chính trong thôn, cửa quán hẹp, trên kính dán các loại món ăn như “Gà dĩa lớn”, “Thịt dê nướng”…

Đi vào trong, sàn nhà trơn dính, giống như giẫm lên kẹo cao su đầy đất; trong nhà ánh sáng lờ mờ, trên tường dán thứ nhớp nháp không rõ.

Một nhân viên phục vụ nam nghiêng sau quầy cắn hạt dưa, trên bức tường sau lưng anh ta treo ông thần tài màu đỏ, bóng đèn đỏ còn hư một cái.

Nhân viên phục vụ nam thấy hai người họ vào quán, mắt liếc sang, hỏi: “Là bạn của nữ du khách kia phải không?”

Bành Dã nói phải.

“Lầu hai. Anh Thiết chờ mấy người một lúc rồi.”

Trình Ca hỏi thêm một câu: “Phòng nào?”

Nhân viên phục vụ nam suy nghĩ một chút, không nhớ ra được, nói: “Chỉ họ ở đây, dễ tìm.”

Cầu thang ở phía sau nhà, đi qua nhà bếp tối om, tất cả đều là mùi gây của thịt dê.

Trình Ca mím chặt miệng, đi lên cầu thang u ám chật hẹp, phía sau Bành Dã kéo cô một cái. Anh đi lên trước, chắn cô ở sau lưng.

Lên lầu, tầm mắt sáng một chút.

Một hành lang đi thẳng, một bên là cửa sổ kính xanh và sân sau ở lầu dưới quán cơm, một bên là cửa tò vò của phòng bao.

Trong cánh cửa thứ ba truyền đến tiếng cười, tiếng mắng chửi, còn có tiếng ù bài mạt chược. Chỗ cao hứng, bật ra vài câu thô tục mang theo cơ quan sinh dục.

Hai người đi tới.

Quạt trần đang quay, trong phòng không khí ngột ngạt.

Rượu và thức ăn đã dọn sẵn trên bàn, mấy người đàn ông cao lớn thô kệch vây quanh bàn mạt chược đánh bài. Trời nóng, có người cởi trần, có người mặc áo ba lỗ, trên người đầy hình xăm, bắp thịt trên cánh tay vạm vỡ giống như thân cây.

Ngược lại, Lâm Lệ vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, cô ấy cúi đầu ngồi một bên, vali, túi xách, máy ảnh đều để trên bàn trà.

Bành Dã chắn Trình Ca sau lưng, giơ tay lên gõ cửa hai cái, dùng chút sức.

Bộp. Bộp.

Người trong phòng đều nhìn sang, vẻ mặt lạnh nhạt.

Người đầu tiên lên tiếng là người ngồi ở vị trí chính giữa, đối mặt Bành Dã, mặt hình vuông, áo sơ mi hoa, trên cổ đeo dây chuyền, trong miệng ngậm điếu thuốc, cười một cái thì bắp thịt ở ngực liền phồng lên: “Bạn của cô Lâm tới rồi.”

Lâm Lệ lập tức đứng dậy đi tới, giống như giải thoát: “Trình Ca, hai người mang tiền tới rồi sao?”

Lâm Lệ nhìn Trình Ca, Bành Dã hơi cảnh cáo liếc nhìn cô ấy một cái, không đáp, nhìn về phía anh Thiết ở đối diện, cười nói: “Bạn tôi gây phiền phức cho các anh rồi.”

Lâm Lệ hoàn toàn tỉnh ngộ, quay đầu cười nói: “Anh Thiết, đây là bạn tôi, Trình Gia (4), còn có bạn gái của anh ấy.”

(4) 程迦 (Trình Ca) và 程嘉 (Trình Gia) đều có phiên âm là Chéng Jiā.

Anh Thiết cười một lúc, chậm rãi nói: “Trong điện thoại vẫn chưa giải thích rõ, bây giờ cô nói một chút với bạn cô đi, đã xảy ra chuyện gì.”

Lâm Lệ nói: “Trình Gia, tôi quẹt hư xe của bạn anh Thiết, phải đền rất nhiều tiền, anh Thiết giúp hòa giải, chỉ đền sáu ngàn là được. Không phải tôi không mang theo nhiều tiền mặt vậy sao, thẻ cũng bị mất, anh Thiết cho tôi mượn tiền trả cho bạn anh ấy, để bạn anh ấy đi trấn trên sửa xe.”

Bành Dã nói: “Người không bị thương là tốt rồi.”

Anh Thiết quan sát Bành Dã, không nhìn ra khác thường, liền cười đứng dậy: “Người trên đường phải giúp đỡ thông cảm, người bạn kia của tôi nóng tính khó chịu, dọa cô Lâm gần chết.”

Bành Dã nói chuyện với anh ta.

Lâm Lệ quay đầu đi tới bên cạnh Trình Ca, trong mắt nhịn nước mắt, giọng cực kì thấp: “Cảm ơn cô, máy ảnh thực sự cầm nhầm, cô hãy tin tôi, tôi thực sự không phải cố…”

Trình Ca: “Tôi không phải tới vì cô.”

Lâm Lệ ngừng nói, đi sang một bên.

Anh Thiết và Bành Dã trò chuyện rất tốt, đi tới, đẩy đẩy vai Lâm Lệ, đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nói: “Nào nào nào, ngồi xuống ăn cơm, gặp nhau là duyên số, kết giao bạn bè.”

Bành Dã dắt Trình Ca vào phòng, kéo cô ngồi bên cạnh mình.

Anh Thiết nhìn Trình Ca một cái, tiếp tục lời vừa rồi, “Cô Lâm bị bạn tôi dọa không nhẹ, tôi thấy cô ấy đáng thương, không phải cố ý quẹt hư xe của anh em tôi nên đã nói giúp lời tốt.”

Bành Dã nhàn hạ cười một cái, rót đầy rượu trắng vào ly mình, nói: “Lâm Lệ nhất định đã đích thân cảm ơn anh nhiều lần, tôi cảm ơn lần nữa, cạn trước.”

Anh nâng ly rượu lên, một ly xuống, đầu mày không hề nhíu.

Anh Thiết vỗ bàn một cái, chén đũa đầy bàn đều đang rung: “Tốt.” Gần cánh tay anh ta có chén canh to, bưng rượu lên cũng uống hết cả ly. Uống xong cười ha hả hai tiếng, cầm đũa lên, “Ăn thức ăn, ăn thức ăn, lẩu dê của quán này là tuyệt nhất.”

Bành Dã bình thản ung dung ăn vài miếng đồ ăn, quay đầu nhìn Trình Ca một cái, Trình Ca đưa tiền cho Bành Dã, Bành Dã giao vào tay anh Thiết: “Anh Thiết, đây là sáu ngàn đồng anh ứng giúp Lâm Lệ. Cảm ơn nhiều.”

Anh Thiết ra hiệu cho một người đàn ông cơ bắp bên cạnh, người kia nhận lấy cầm sang một bên đếm.

Người đàn ông xăm mình đưa một điếu thuốc cho Bành Dã, Bành Dã nhận lấy châm.

Anh Thiết hỏi: “Lâm Lệ nói các anh là cùng nhau tới đây du lịch?”

Bành Dã nói: “Phải.”

Anh Thiết nói: “Anh là người ở đâu thế?”

“Tây An.”

“Khi nào về?”

“Vốn định tối nay đi, bây giờ không phải tới đón Lâm Lệ sao, chậm trễ rồi.” Bành Dã dựa vào lưng ghế chậm rãi phả ra vòng khói, nói: “Trong thôn không có chỗ ở tốt, ăn cơm xong đi ngay. Cũng cảm ơn anh Thiết đưa tiễn.”

Anh Thiết cười cười, ánh mắt trở nên ẩn ý sâu xa: “Sau này mấy anh còn quay lại đây không?”

Bành Dã hơi xoay người, duỗi tay để thuốc lên mép ly giấy, không nhanh không chậm rẩy tàn thuốc: “Không quay lại, du lịch mà, thể nghiệm một chút là đủ rồi.”

Anh Thiết gắp thịt dê nhét vào miệng, ăn mấy miếng, chợt hỏi: “Người bạn kia của tôi muốn lừa gạt tiền của bạn anh, không tìm cậu ta?”

Bành Dã nhìn Lâm Lệ qua làn khói: “Lừa gạt sao?”

Lâm Lệ sửng sốt, lắc đầu: “Không có, phải bồi thường.”

Bành Dã cười vô kỉ luật một tiếng, nói: “Tiền ấy, phải tốn ra ngoài chút để mua bài học.”

Nụ cười trên mặt anh Thiết thu lại vài giây, dần dần lại giãn ra.

Anh ta ăn đồ ăn một lúc, lại hỏi: “Cô Lâm bị dọa, người nhà cô ấy sẽ không ầm ĩ sao?”

Bành Dã cũng không nóng lòng trả lời, phả ra một ngụm khói, liếc mắt nhìn Lâm Lệ; Lâm Lệ gật đầu, nói: “Đều là bạn, không có dọa.”

“Đúng, đều là bạn.” Anh Thiết cười vài tiếng, lại quan tâm, “Gắp thức ăn, gắp thức ăn.”

Anh Thiết nhìn về phía Trình Ca, hỏi Bành Dã: “Đây là người phụ nữ của anh?”

Bành Dã tiện thể ném thuốc vào ly giấy, nói: “Phải.”

“Không thích nói chuyện à.”

Bành Dã sờ sờ đầu cô, nhưng ngầm ra sức nhấn đầu cô thấp xuống, nói: “Người có chút hướng nội.”

“Tên gì vậy?”

Trình Ca cúi đầu, nói: “Bành Dã.”

Anh Thiết nói: “Bây giờ phụ nữ đều thích tên đàn ông.”

Bành Dã cong khóe miệng, gắp thịt dê bỏ vào chén Trình Ca. Anh Thiết nhìn, không nói gì.

Gần ăn cơm xong, anh Thiết nghịch di động, nói: “Cô Lâm rất đẹp, tôi đã giữ lại mấy tấm ảnh của cô ấy làm kỉ niệm. Máy ảnh đó anh giúp mang cho bạn trai của cô ấy, bảo anh ta xem kĩ một chút. Chỗ này không an toàn, không thích hợp để phụ nữ tới, sau này coi chừng một chút, đừng tới nữa.”

Ám chỉ trong lời nói không thể rõ ràng hơn nữa. Anh ta tưởng Kim Vĩ là bạn trai của Lâm Lệ, sợ Bành Dã không giữ lời mới vừa nói, dùng nguy cơ ảnh chụp bên trong để bạn trai Lâm Lệ không tới gây phiền phức.

Bành Dã: “Tôi nhất định đích thân đưa máy ảnh cho anh ấy.”

Anh Thiết ra hiệu một người anh em trên bàn, người đó đi lấy máy ảnh, ánh mắt của Trình Ca và Lâm Lệ đều dán ở trên. Máy ảnh đưa cho Bành Dã, Bành Dã đưa tay nhận, không ngờ Lâm Lệ không nhịn được kéo dây đeo túi máy ảnh.

Ánh mắt mọi người tập trung vào máy ảnh.

Anh Thiết: “Cô Lâm…”

Lâm Lệ giật giật khóe miệng, nói: “Cái máy ảnh này là của bạn trai tôi, tôi mang về cho anh ấy là được.”

Anh Thiết cười lạnh: “Để người anh em này cầm.”

Bành Dã nhìn Lâm Lệ, ánh mắt mang theo ý lạnh vô cùng nhạt, kéo một cái, Lâm Lệ buông tay, khẩn trương nhìn Trình Ca.

Bành Dã đưa máy ảnh cho Trình Ca.

Trình Ca khẽ run tay, mở túi ra liếc nhìn, chính là máy ảnh của cô. Cô lặng lẽ đeo dây xong, ôm chặt máy ảnh trong lòng.

Bành Dã nắm cổ tay Trình Ca, nói với anh Thiết: “Chúng tôi phải về gấp, đi trước.”

Anh Thiết không cản, Lâm Lệ nhìn chằm chằm máy ảnh trong lòng Trình Ca, bị ánh mắt Bành Dã cảnh cáo. Cô ấy đành phải yên lặng đi xách vali của mình.

Lâm Lệ kéo vali tới hành lang, nhân viên phục vụ dưới lầu lại chạy ào vào phòng, thở hổn hển: “Anh Thiết, vừa rồi có người nói mình là người của anh Vạn gọi điện tới, anh ấy vào thôn rồi, ra ba mươi ngàn đồng lấy máy ảnh. Một phút là đến.”

Lâm Lệ ngây ra quay đầu lại, Trình Ca ở trong phòng nháy mắt ra dấu với cô ấy, cô ấy ngớ ra nửa giây, lập tức chạy trốn sang phòng khác.

Nghe được có thể kiếm ba mươi ngàn, mấy người đàn ông vai u thịt bắp trong phòng đồng thời nhìn về phía Bành Dã, Trình Ca, như sói nhìn chằm chằm thịt.

Trình Ca ôm chặt máy ảnh trong lòng.

Anh Thiết nheo mắt lại: “Các người rốt cuộc là ai?”

Bành Dã bình tĩnh kéo Trình Ca ra sau lưng che chở, sự khách sáo thế đời trước đó mất hết, chỉ còn lại sự cứng rắn không biến sắc, đáp: “Người tới lấy máy ảnh.”

Bình luận