Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối

Chương 13: Brady

Tác giả: Caprice Crain

Tôi quyết định sơn vách tường ở chỗ mới bằng màu xanh dương đậm. Nó sẽ là một bức tường ấn tượng. Một người bạn của tôi sơn vách tường màu đỏ, trông rất hay, và cậu ta gọi nó là “bức tường ấn tượng”. Tôi không thể copy ý tưởng đó và lại còn dùng màu tương tự, thế nên tôi sẽ dùng màu xanh. Xanh nước biển. Không giống nước biển lắm, chỉ hơi hơi thôi. Giống màu xanh của trời đêm hơn. Như thế sẽ khiến tôi có hứng thú với việc gắn lên đó những ngôi sao nhỏ dạ quang bằng nhựa. Tuy nhiên, việc đó quá quê mùa, nên tôi dằn lòng. Chắc chỉ một ngôi sao thôi. Mà thôi, không ngôi sao nào hết.

Tòa nhà rất đẹp. Nằm xen giữa một hiệu thuộc mở cửa suốt hai mươi bốn giờ Duane Reade và một hiệu bánh nhỏ luôn tỏa mùi bơ. Không thể tức giận vì điều đó. Trừ phi bạn đang ăn kiêng[1], nhưng tôi thì không.

[1] Nguyên văn: Atkins – tên một phương pháp ăn kiêng. Người áp dụng phương pháp này sẽ hạn chế ăn những món chứa bột đường, nhằm kiểm soát lượng carbonhydrate đưa vào cơ thể.

Không hiểu sao khả năng trao đổi chất của tôi rất tốt. Tôi đoán đó là món quà mà Chúa bù đắp cho đống lông lá tràn lan nằm ở ngay ngực… ở mũi… và cả tai tôi nữa. Chúa ơi, thậm chí cả ngón tay cùng phía trên ngón chân nữa. Nói đúng ra, cũng không hẳn là tràn lan trên diện rộng, mà là di cư dần dần nhưng chính xác xuống phương Nam ấm áp hơn.

Tôi vẫn luôn nghĩ mình cần một sự nghiệp mới. Tôi luôn thích trở thành nhà sáng chế như bác Stu. Tôi luôn có những ý tưởng mới. Luôn luôn. Và không phải dạng ý tưởng trong-lúc-phê-thuốc mà thường sẽ trở nên cực kỳ ngu xuẩn khi thực thi. Và tất nhiên, tôi cũng có kha khá những ý tưởng kiểu đó. Tôi đang nói tới những ý tưởng thực sự choáng váng, tuyệt-vời-ông-mặt-giời. Ý tưởng sẽ biến tôi thành gã triệu phú – một vận mệnh được định sẵn cho cuộc đời tôi. Nhưng mỗi lần nảy ra một ý tưởng, tôi sẽ làm một trong ba việc:

a, Không thực hiện nó, và dần dà quên béng mất ý tưởng đó;

b, Không thực hiện nó, về sau lại thấy nó được sáng chế bởi một kẻ ngu ngốc khác và nổi giận;

c, Cất giữ nó trong đầu chờ đến ngày đem ra thực hiện.

Tôi có ý tưởng về chiếc bàn chải vệ sinh chứa sẵn kem trong tay từ nhiều năm trước. Tôi để mặc nó, và rồi một ngày… khi đang lướt dọc dãy hàng trong siêu thị, tôi thấy ngay ý tưởng của mình: Bàn chải Sẵn sàng. Lysol Chết dẫm.

Điều tương tự xảy ra với thức ăn đóng gói gắn kèm khóa Ziploc. Từng có thời – tới nay thỉnh thoảng vẫn xảy ra – mà bạn mở thứ đồ mình mua, nó sẽ bị hở và không khí tràn vào. Sau đó hoặc là bạn gập túi nhựa lại rồi để các thứ bên trong vào chỗ khác, hoặc kệ xác nó và ăn hết sạch. Ngày nay, các loại hạt, trái cây sấy khô, sản phẩm chế biến sẵn, dau diếp đóng gói… tất tần tật đều nằm trong bao bì có khóa Ziploc. Đó cũng là ý tưởng của tôi.

Nghĩ lại thì, vẫn có những sản phẩm thực sự cần tới nó nhưng lại không tận dụng. Như khoai tây chiên chẳng hạn. Một khi đã mở túi, thì làm gì tiếp theo đây? Khóa kéo Tích hợp của tôi sẽ là phát minh siêu phàm, tránh cho nhiều người gặp rắc rối vì phải ăn hết cả gói mỗi lần đặt mông xuống. Việc đó sẽ giải quyết vấn đề béo phì ở đất nước này.

Vấn đề là, tôi có tất cả những ý tưởng tuyệt vời, nhưng chỉ ngồi trơ mắt nhìn, xem người khác kiếm được cả đống tiền nhờ vào chúng. Tôi luôn nói “Một ngày nào đó…” rồi thôi.

Tôi nghĩ ngày đó đến rồi. Và dù phần lớn các ý tưởng triệu-đô được nhắc tới bên trên của tôi đã bị thực hiện, nhưng tôi vẫn còn một vài chiêu rất đáng đồng tiền bát gạo.

Công việc thường ngày của tôi là chủ sở hữu cực kỳ kiêu hãnh của công ty thu âm Sleestak Records, cùng với người cộng sự Phil. Căn bản là chúng tôi đang tái định hình nền công nghiệp âm nhạc bằng hàng ngũ nhân sự cực kỳ khiêm tốn. Thực tế chỉ bao gồm Phil và tôi.

Thời gian của tôi từng được sử dụng rất hiệu quả, nhưng dần dà… hừm, để xem nào. Tôi nghe những bản thu thử vớ vẩn, hy vọng và cầu nguyện rằng một ban nhạc trong số đó có thể khiến mình thấy phấn khích. Tôi suy tư. Tôi chia nhóm email. Cứ như thể sắp xếp chúng thành từng mục sẽ khiến đời tôi bỗng nhiên khá khẩm hơn. Tôi thay mặt ban nhạc của mình gọi điện cho những người mình đã gọi tuần trước. Tôi lên Google tìm kiếm về ngực của người nổi tiếng. Ngực của những người nổi tiếng có cái gì đó hấp dẫn hơn người thường. Tôi lên trang Hotornot.com và dành điểm tốt cho những cô nàng béo tròn để họ cảm thấy yên tâm hơn về bản thân. Tôi uống cà phê. Tôi chờ điều vĩ đại tiếp theo xảy ra. Nhưng hầu hết tôi dành thời gian để xem ngực người nổi tiếng.

Tôi bước vào văn phòng, Phil đang xem một tập tin thực thi cậu ta vừa tải về, trong đó có hình đầu Tổng thống Bush gắn trên cơ thể một người mặc đồ lót. Nhân vật này biến đổi dần qua loạt hình ảnh mặc đồ lót, cuối cùng biến thành một con khỉ. Tất cả những thứ này được hiển thị trên nền nhạc ca khúc Freedom của George Micheal.

“Tớ cảm thấy hơi kích thích khi xem cái này thì có gì bất ổn không nhỉ?”, cậu ta hỏi.

“Có. Có đấy.”

“Tớ đùa thôi”, cậu ta đóng tập tin lại. Chúng tôi đều biết cậu ta không đùa.

“Cậu đã bao giờ nảy ra một ý tưởng mà cậu biết nó sẽ biến mình thành triệu phú chưa?” Tôi hỏi, không phải vì tôi nghĩ cậu ta có ý tưởng, mà vì muốn cậu ta nghe ý tưởng của mình.

“Hả?”

“Một phát minh chẳng hạn”, tôi nói. “Cậu đã bao giờ nghĩ tới thứ gì đó và nếu có được bằng sáng chế đối với nó, rồi thực hiện nó, cậu sẽ sung sướng cả đời ấy?”

“Tớ không suy nghĩ nhiều đến vậy.”

“À, đúng vậy, nhỉ?”

“Thôi nào”, cậu ta nói. m thanh vang vọng trong một giây. Cậu ta nghiêm túc. Trái tim tôi “vỡ nát” vì cậu ta thực sự chân thành. “Nhưng tớ rất thích vẽ”, cậu ta nói thêm.

“Ái chà, được đấy.”

“Ừ.”

“Tớ đang muốn nhận một bằng sáng chế.”

“Vậy à?”, cậu ta nói. “Tuyệt. Nghĩa là sao?”

“Nghĩa là tớ sở hữu ý tưởng đó.”

“Ý tưởng gì vậy?”

Tôi bước ra cửa và đóng lại, dù biết chẳng có ai nghe thấy. Tôi làm thế để tạo chút kịch tính. Đôi khi tôi làm những việc như vậy, vì, như tôi đã nói, cuộc đời tôi giống như một bộ phim. Và những bài hát tôi nghe, dĩ nhiên, là nhạc phim của riêng tôi. Nhân vật trong phim của tôi sẽ đóng cửa lại. Thế nên tôi cũng làm vậy.

“Sữa quế”, tôi đáp gọn.

“Hả?”

“Sữa quế”, tôi vẫn đáp gọn, nhưng giọng lớn hơn một chút để cậu ta nghe được.

“Là gì?”

“Nói sao hiểu vậy. Cậu đã từng ăn ngũ cốc Bánh mỳ Quế giòn hồi còn nhỏ chưa?”

“Tất nhiên”, cậu ta đáp cùng chút tự hào của một thiên tài.

“Trong tô còn lại gì sau khi cậu ăn hết ngũ cốc?”

“Tớ đổ thêm ngũ cốc vào.”

“Đúng”, tôi cắt ngang. “Nhưng trước khi làm vậy, hoặc sau khi đã ăn xong tô thứ hai, cậu chỉ còn lại sữa. Thứ chất lỏng ngon lành ngọt ngào có quyện mùi quế.”

“Yeah, cái đó ngon”, cậu ta nói, mắt tập trung về phía tôi trong một chốc vì bận nghĩ tới ngũ cốc.

“Tớ nói cho cậu biết! Người ta có sữa chocolate, sữa dâu, nhưng tớ không biết tại sao không có sữa quế. Một thị trường bỏ ngỏ, khao khát được tách ra khỏi đám đông. Và cái tên Sữa quế đọc lên rất hấp dẫn.”

“Sữa quế”, cậu ta chầm chậm gật đầu với nụ cười kỳ lạ.

“Sữa quế”, tôi lặp lại.

Phil làm tôi muốn chết đi cho rồi. Chúng tôi đã làm việc với nhau bảy năm, nhưng vài tháng gần đây, tôi cảm thấy mọi thứ cậu ta làm đều rất đáng giận. Giống như ngay lúc này: Cậu ta đang chơi điện tử trên máy tính, khiến tôi bực không thể tả. Lẽ ra cậu ta phải đang làm việc. Thì tôi cũng có chơi, nhưng cậu ta thì chơi suốt cả ngày. Ý là, dù chúng tôi là cộng sự cùng sở hữu công ty, nhưng đã bắt đầu bằng phần thừa kế của tôi từ bác Stu.

Trong ba năm qua, chúng tôi đều đặn mất tiền. Thế nên tôi nghĩ cậu ta cần phải thôi chơi trò Pong[2] đi. Khoản tiết kiệm cho đời tôi đang tiêu tan vào máy thu âm, mà cậu ta lại giễu cợt tôi bằng cách ngồi chơi. Lẽ ra tôi phải giàu rồi ấy.

[2] Viết tắt của Ping-Pong: Trò chơi bóng bàn.

Ngoài việc tin rằng số mình sẽ được giàu có, tôi cũng nghĩ danh tiếng là thứ chắc chắn không thể thiếu trong tương lai của mình. Tôi luôn luôn tin như vậy, dù bản thân không theo đuổi điều gì để đạt được nó – tất nhiên ngoại trừ những sáng chế của mình.

Tôi không có ý nói theo kiểu một gã lười biếng, rằng tôi-xứng-đang-được-nổi-tiếng-không-cần-lý-do. Ý là, tôi không thực sự sáng tạo lắm, chưa một lần trong đời. Nhưng tôi biết rằng mình sẽ nổi tiếng vì một điều gì đó. Tới mức mỗi khi chia tay bạn gái trong quá khứ, một trong những suy nghĩ giúp tôi được an ủi là “Chàng trai, cô ta rồi sẽ hối tiếc khi cậu nổi tiếng”. Đôi khi tôi có thể kiểm soát được hành vi của mình nhờ nó. Không tới mức là chuyện-thường-ngày, nhưng với những chuyện to tát thì đúng.

Chẳng hạn như tôi luôn luôn bảo đảm nếu mình có quay băng sex với bạn gái, thì không bao giờ để nó lọt ra khỏi nhà mình. Nó ở đây là những cuộn băng video, không phải cô gái. Lạy Chúa, tôi đâu phải Rick James hay gì khác. Và tôi luôn luôn giấu kỹ để đoan chắc rằng một khi tôi có được danh tiếng, đám băng video sẽ không bị lộ. Chẳng phải vì có thứ gì tà đạo trong đó. Không hề. Phần lớn là những trò tình dục chán ngấy cũ kỹ xưa-như-trái-đất. Đây không phải có ý rằng tôi là gã nhạt thếch trên giường đâu nhé. Không hề. Thực ra tôi rất thú vị. Vấn đề là, tôi cần bảo vệ hình tượng của mình, thế thôi!

“Dù trò chơi này đã được cả trăm tuổi rồi, tớ vẫn thích”, Phil nói.

“Nó chưa đến một trăm tuổi đâu, Phil.”

Rồi cậu ta bừng tỉnh. “Chúng ta nên có một bàn đánh Ping-Pong ở đây.”

“Vậy à?”, tôi đáp.

“Chắc chắn!”

“Chúng ta không còn sống trong ký túc xá nữa.”

“Ping-Pong!”

“Phil?”

“Hả?”

“Cậu nghĩ tớ sẽ nói gì đây?”, tôi hỏi.

“Rằng tớ nên thôi chơi, vì việc đó khiến cậu ngứa mông.”

“Được đấy.”

“Brady?”, cậu ta nói.

“Gì thế, Phil?”

“Tớ nghĩ ý tưởng về sữa của cậu rất hay.”

“Cảm ơn.”

“Và nếu cậu kiếm được tiền nhờ nó”, cậu ta nói, “tớ hy vọng cậu sẽ mua cho bọn mình một bàn chơi Ping-Pong tại văn phòng.”

“Hiểu ý cậu rồi, Phil.”

Bình luận
× sticky