Tôi đến địa chỉ số 2401, đại lộ phía Nam Utah. Hệt như tôi trông đợi. Vâng, có một cửa hàng Starbucks ngay tầng trệt, và vâng, đây là một tòa nhà văn phòng khá đông những anh chàng mặc vest và lưa thưa mấy người đưa thư bằng xe đạp – tất cả đến rồi đi thật vội vàng. Tôi xem qua bảng hướng dẫn, tìm Schultz. Văn phòng của ông ở tầng tám.
Tôi bước đến dãy thang máy. Chẳng có ai ngăn tôi lại để hỏi xem tôi muốn đi đâu. Tôi bước vào. Cứ thế. Thang máy mở ra tại tầng tám. Lại một hành lang nữa, nhưng ở tầng này, cà phê được miễn phí. Những ấm cà phê được đặt dọc theo một dãy kệ, cùng tất cả các phụ liệu có tại Starbucks, tất nhiên rồi. Đằng sau bàn tiếp tân là một gã nhỏ con mặc sơ mi cài nút kín cổ cùng áo len cổ chữ V bên ngoài. Gã đeo kính, nét mặt y như thể mới bị ai đó đút một muỗng dầu nhớt vào miệng.
“Chào buổi sáng”, gã nói. “Tôi có thể giúp được gì?”
“À, tôi có hẹn với ngài Howard Schultz.”
“Tên ngài là?” Gã nhìn tôi từ trên xuống dưới, nhăn mũi khi trông thấy chiếc chai nhỏ.
“Tên tôi là? Được. Tên tôi là Brady Gilbert.”
“Chờ một lát”, gã đáp trong lúc gọi đến cho ai đó, tôi đoán là thư ký của Schultz. “Chào… Brady Gilbert?” Gã nói với cô nàng. Tim tôi bắt đầu đập mạnh tới mức e là gã có thể nghe thấy tiếng. “Chờ một giây”, gã nói, rồi che ống nói điện thoại bằng một tay. “Ngài từ đâu tới?”, gã hỏi tôi.
“New York”, tôi nói. Sự thật mà.
“Vâng… công ty nào nhỉ?”
“Tôi… tôi…” Chết tiệt thật! Tôi nói gì bây giờ? Nói “Sleestak Records” hẳn sẽ không giúp tôi qua cánh cửa này. Nói “Sữa quế” thì lại làm lộ ý tưởng thiên tài của tôi. “Tôi đến từ Quỹ Make–a–Wish”, tôi buột miệng.
“Tốt lắm”, gã nói. “Cậu ta đến từ Quỹ Make–a–Wish”, gã nói lại vào điện thoại. “À ha? Được. Tốt.” Gã cúp máy, nhìn tôi cùng nụ cười mím môi. “Tôi xin lỗi, nhưng không có cuộc hẹn nào với ngài được ghi nhận cả.”
“Hẳn phải có sai sót gì rồi”, tôi nói.
“Ngài Schultz có những hai trợ lý riêng đấy. Không phải một… hai đấy. Cả hai hợp thành một cỗ máy hiệu quả cực cao, họ được thuê để bảo đảm rằng không có sai sót.”
“Không”, tôi nói, cố kềm chế tông giọng nài nỉ của mình. “Cậu không hiểu. Tôi cần phải gặp ngài Schultz trong hôm nay.”
“Không được đâu, anh bạn”, gã nhỏ thó kiêu căng đáp lại. Tôi thấy mình cần phải thay đổi phương pháp. Nhưng trước tiên, tôi cần một tách cà phê.
Tôi bước khỏi chiếc bàn to, đi về phía dãy cà phê. Tới tận đây mà không uống cà phê miễn phí thì quá ngốc. Tôi nhấp một ngụm cà phê, đi tới đi lui. Gã kia đang nhìn tôi. Tôi bèn ngồi xuống. Rồi lại đứng lên.
“Nghe này, tôi cần gặp ông ấy. Sự thật là… tôi không phải người của Quỹ Make–a–Wish. Tôi xin lỗi. Tôi không biết tại sao lại nói thế. Tôi tưởng như thế sẽ giúp tôi được vào.”
“Phải rồi, nói dối rằng mình làm việc cho một công ty ban phát điều ước cho những trẻ em sắp chết là ý tưởng tuyệt vời đấy. Tôi hiểu được tại sao cậu lại nghĩ điều đó sẽ giúp cậu vào được.” Gã mở một tờ tạp chí, bắt đầu lật trang, như thể tôi không hề ở đó.
“Nhưng tôi đã thú nhận rồi. Như thế cũng có ý nghĩa gì chứ.”
“Gì nữa đây?”, gã nói. “Năn nỉ xin tôi rót sữa cho một đứa bé đang chết đói trong tưởng tượng nào đó à?”
Ban đầu tôi không hiểu ý gã, nhưng rồi tôi thấy gã đang nhìn vào chiếc chai nhỏ. “Ồ, cái này ấy à? Đây… đây là bữa trưa của tôi.”
“Hay thật”, gã nói. “Mẹ chuẩn bị bữa trưa cho cậu à. Tôi nghe mùi như Fritos ấy.”
“Nghe này, tôi bay từ đầu bên kia của đất nước để gặp ngài Schultz đấy. Tôi phải gặp để nói với ngài ấy về một thứ sẽ thực sự đem lại rất nhiều tiền.”
“Ừ, cậu cũng giống tất cả mọi người bước qua cánh cửa kia. Quay lại xếp hàng đi.”
“Này, tôi sẽ xếp hàng… nếu cậu chỉ cho tôi hàng ở đâu.”
“Chỉ là một cách nói thôi”, gã đảo mắt.
“Tôi biết. Tôi đang đùa mà.”
“Ngài ấy đã có rất nhiều tiền rồi. Cảm ơn cậu đã đến. Nếu cậu muốn để lại ấn phẩm truyền thông, hoặc nhắn lại bất cứ điều gì muốn nói với ngài Schultz, thì cứ vui lòng.”
“Rất quan trọng đấy”, tôi nói. “Cậu làm ơn nói với ngài ấy là có người ngoài đây cần nói với ngài ấy điều vô cùng quan trọng.”
Gã với lấy xấp giấy ghi chú, cầm bút lên. Tôi thấy gã ghi tên tôi lên đó. Cuối cùng thì tôi cũng tiến lên được một chút ít rồi đây.
“Được rồi. Brady… Gilbert… chuyện… rất… quan… trọng”, gã giơ lên cho tôi xem. “Thế này ổn chưa?”
“Ừ”, tôi nói.
Gã vo tờ giấy lại, vứt vào thùng rác. “Ngài ấy bận họp.”
Bài thử thách tinh thần khiến tôi muốn gí một trong số những bình cà phê ở đây lên sống mũi của gã. Tôi thở một hơi. “Tôi sẽ chờ”, tôi nói.
“Chờ bảy tháng nhé.”
“Tôi chỉ cần gặp ngài ấy năm phút thôi”, tôi nhấn từng từ.
“Tôi biết mà. Cậu có một ý tưởng mới toanh sẽ đem lại cho ngài ấy cả tỷ tỷ đô la – hoặc là, khoan đã – để tôi thử đoán… cậu đã tái phát minh được hạt cà phê! Cậu tưởng không có sẵn cả tá người ‘chỉ cần năm phút’ của ngài Schultz giống như cậu à?”
“Nhưng tôi không muốn tái phát minh hạt cà phê! Tôi chỉ muốn nói chuyện với ngài ấy thôi!”
Thật quá tầm thường, cái gã này. Mặc chiếc áo sơ mi nhỏ xíu cùng áo len cổ chữ V bên ngoài. Một thằng nhóc học lớp năm lớn tướng cả đời bị ức hiếp, giờ thì có được một vị trí đầy quyền lực. Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là kẻ-thất-bại-ở-trường-học-làm-nên-nghiệp-lớn. Khi ra xã hội, những gã thất bại và hay bị bắt nạt ở trường học thường làm ăn tốt hơn những kẻ từng nổi tiếng ở trường rất nhiều. Những đứa trẻ từng nổi tiếng khi còn đi học hiện đều đang sống một cuộc đời nhạt nhẽo ở ngoại ô, với hàng rào trắng, xe SUV, trong khi đám từng bị coi thường lại nổi danh trong xã hội.
Ngoại trừ gã hề này. Gã này có một công việc quá sức quan trọng – tiếp tân. Công việc của gã là loại bỏ mọi kẻ hạ lưu. Gã là người gác cổng. Gã cùng con át chủ bài: Kiểu thái độ anh là ai đấy nhỉ? Gã là thế. Một gã khốn khổ quỵ lụy con át. Mà một gã giàu có cũng chưa chắc tốt lành gì hơn. Dù sao tất cả họ đều sẽ dẹp tôi sang bên, thật không thể nào chấp nhận được.
Tôi bắt đầu tự làm mình phát hoảng bằng những hình ảnh tưởng tượng về gã này cùng với quân bài át. Chúng cười nhạo tôi. Ngay khoảnh khắc đó, tôi nhận ra mình đã uống quá nhiều cà phê. Gã không định nhúc nhích, tôi sẽ phải nghĩ ra kế hoạch hay hơn. Một kế hoạch hay hơn? Thôi kế hoạch nào cũng được…
“Cậu còn cần tôi giúp gì nữa không?”, gã hỏi tôi.
“Không… không còn gì. Chỉ là, cậu biết đấy… cho tôi gặp ngài Schultz.”
“Được rồi, nếu không còn gì khác, tôi sẽ phải yêu cầu cậu rời khỏi đây ngay.”
“Hãy thử nghĩ nếu cậu là tôi”, tôi thử một phương cách hoàn toàn mới, vì chẳng hề có kế hoạch quỷ quái gì cả. “Cậu vừa bay từ đầu bên kia đất nước tới đây để gặp ngài Schultz. Trở ngại duy nhất là một anh chàng – một anh chàng rất tử tế, ăn mặc đẹp – anh ta chỉ đang làm việc của mình mà thôi.”
“Đi dùm đi”
Tôi bước khỏi khu tiếp tân, nhưng rồi lại ló đầu vào…
“Đừng để tôi phải gọi bảo vệ”, gã nói. Tôi đành phải rụt đầu lại. Tôi đứng trong hành lang ít phút, suy nghĩ. Phải có cách chứ. Cửa hông… lối thoát hiểm… gì cũng được.
Một gã giao thức ăn ra khỏi thang máy, bước về phía khu tiếp tân. Tôi dừng gã này lại, hỏi liệu gã có được vào trong đưa thức ăn không, hay bất kể ai gọi, thức ăn đều phải dừng lại tại quầy tiếp tân. Gã nói với tôi rằng mình không được phép đi qua khu tiếp tân. Thế là tiêu một ý tưởng.
Tôi đi thang máy xuống dưới, lượn quanh sảnh chính, cố gắng nghĩ ra một kế hoạch mới. Hóa trang chăng? Trong phim thì như thế hiệu quả mà, đúng không? Tôi có thể vào vai Fletch. Không may, tôi chẳng thể tự do đi vào cửa hàng quần áo hóa trang. Sẽ phải ứng biến thôi.
Tôi bước ra ngoài, nhìn quanh. Chẳng có gì nhiều. Tôi thực sự đã nghĩ tới việc bẻ một mớ cành cây rồi giả làm một cái cây để lên kia. Nhưng đấy là nếu gã nọ có óc hài hước, và có trái tim.
Tôi đi bộ trở vào tòa nhà, trông thấy một người lau dọn vệ sinh. Tất nhiên rồi, tôi có thể cho ông ta hai mươi đô để được mặc bộ trang phục đó, nhưng như vậy thì sao chứ, ngoài việc túi tiền của tôi bay mất hai mươi đô. Mọi ý tưởng điên loạn tôi nghĩ ra đều có vẻ như lấy từ một tập trong phim Laverne & Shirley, tôi ghét chính mình vì đã không chuẩn bị kỹ hơn. Nhưng làm sao mà chuẩn bị cho việc gặp mặt một quý ông được canh gác đằng sau tổng đài 1-800 cơ chứ?
Rồi tôi nảy ra một ý tưởng. Phòng vệ sinh. Tôi vào thang máy, quay trở lại tầng tám, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Sẽ phải có lúc ông ấy cần “xả” chứ, đúng không? Tôi sẽ ở trong nhà vệ sinh chờ cho tới khi ông ấy vào.
Thế là tôi ngồi trong một buồng – chẳng có lấy một mẩu giấy để đọc. Chán điên lên được! Không chỉ chán, mà là chán như con gián. Câu này tôi nảy ra nhiều năm trước, khi nhận một công việc vào mùa hè: Làm gác cửa tại một tòa nhà khá đẹp. Công việc chỉ là ngồi đó, chờ mọi người đi ra đi vào. Tôi lại còn làm việc vào giờ thấp điểm, mọi người rất hiếm khi ra vào. Tôi ngồi đó. Tôi cố gắng tự làm mình khuây khỏa. Không được phép đọc sách, nên tôi phải tự tưởng tượng.
Hồi đó tôi rất mê Stephanie Seymour. Tôi nghĩ về cô nàng suốt cả đêm. Tất nhiên, việc đó chắc chắn dẫn đến cảm giác khó chịu kinh khủng. Thế là tôi lại cố gắng tẩy sạch đầu óc, không nghĩ đến cái gì cả. Cứ ngồi đó, chán như con gián.
Tôi chờ trong buồng. Mọi người đi vào rồi đi ra. Tôi ló đầu ra, không thấy Schultz đâu. Đã một tiếng mười ba phút. Tôi đã nghe đủ thứ tiếng động, ngửi đủ thứ mùi mà dù có cố gắng cũng không thể tạo ra nổi.
Hai gã bước vào, lần lượt, bắt đầu tán dóc về một cuộc đua nào đó:
“Này, cậu có định tới Portland dự cuộc chạy đua Nike Run Hit Wonder 10K không?”, gã đầu tiên nói.
“Cậu đùa à? Tôi sẽ không thể nào bỏ lỡ! Tôi là fan bự của Tone–Loc đấy.” Gã này thừa nhận trắng trợn luôn à?
“Còn ai chơi nữa không?”, gã thứ nhất hỏi.
“Tommy Tutone, Flock of Seagulls, General Public, cùng một nhóm bí ẩn. Devo đang là hạt giống”, gã thứ hai nói. Gì thế này? Devo? Devo chắc chắn có nhiều hơn một chiến thắng, không đặc biệt liên quan đến việc chạy, nên tôi không hiểu tại sao họ lại tham gia. Tại sao không mời Bob Seger? Dù cũng không phải nhà vô địch, nhưng ít nhất anh chàng này biết cách “Chạy ngược gió”.
“Devo không nhận được sự tôn trọng xứng đáng”, tôi nghe thấy mình buột miệng nói to. Tôi lập tức lấy tay che miệng, để bắt mình im đi. Không gã nào đáp lại, nhưng cả hai vội vã rời đi.
Ít phút sau, có người khác đi vào. Hắn vào buồng cạnh buồng của tôi, ngồi xuống. Tôi nhận ra đôi giày. Là gã Át chủ bài. Tôi nín thở, không muốn gã biết tôi ở đây. Tôi ngồi bất động đến tím tái cả người, còn gã thì chẳng có lấy một động tĩnh. Cũng không phải tôi muốn nghe âm thanh gì từ gã, nhưng tôi thấy lạ là gã chẳng hề làm bất cứ điều gì. Tôi không muốn bị lộ, chứ không thì đã khuyên gã đi mà ăn bột sắn.
“Nói để cậu biết… chúng tôi biết cậu ở đây, biết từ lúc cậu mới vào rồi”, gã nói.
“Cậu nói với tôi đấy à?”, tôi hỏi, không phải theo kiểu De Niro, mà theo kiểu ngây thơ ai cơ, tôi ấy à?
“Ừ, cậu đấy.”
Tôi ra khỏi buồng, gã cũng vậy. “Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi. Hoàn toàn tỉnh bơ. Tôi chú ý thấy hai tay bảo vệ đứng ở cửa.
“Nghe này… Tôi hiểu việc này quan trọng với cậu”, gã Át nói.
“Được đấy, cuối cùng cũng có tiến triển.”
“Nhưng vấn đề là… ngày cả khi tôi muốn để cậu vào trong kia gặp ông ấy… cũng chẳng ích lợi gì.”
“Tại sao?”
“Tại vì”, gã nói, “ngài Schultz đang ở Barcelona, dự Hội nghị Thượng đỉnh về Thực phẩm Toàn cầu.”
“Barcelona… Tây Ban Nha à?”
“Không, Barcelona, đảo Rhode”, gã nói.
“Ông ấy đang ở nước ngoài?”
“Đúng.”
“Vậy là cậu để tôi ngồi đây hơn một tiếng đồng hồ?”
“Ừ.”
“Tại sao?”, tôi hoang mang hỏi.
“Tôi không biết”, gã nói, như thể gã thật tình không biết. Và câu đó bật ra hiển–nhiên tới mức tôi muốn đấm cho gã một quả vào mặt.
“Đồ khốn nạn”, tôi mắng. Rõ ràng câu đó không đúng đắn, vì ngay khi tôi thốt ra, hai gã bảo vệ Khỉ đột tóm lấy tôi, lôi ra ngoài. Họ đưa tôi tới thang máy. Ngay khi cửa sắp đóng lại, gã Át đưa tay ra, dừng cửa lại. Cửa mở ra lần nữa, gã tự mãn nhỏ thó đó lại hiện ra, khoanh hai tay trước ngực.
“Ồ, và nhân tiện…”, gã nói. “Ngài Schultz có phòng vệ sinh riêng, nên ngay cả khi ngài ấy có ở văn phòng… cậu cũng chẳng bao giờ thực hiện được cuộc hội nghị trong toilet đâu.” Rồi gã xoay người bước đi. Ngay trước khi cửa đóng lại, tôi nghe gã nói “Giờ thì ai khốn nạn đây nhỉ?”.
Gã đã thắng. Gã chết tiệt nhỏ thó đó đã thắng.
Khi tới hành lang, tôi thấy Heaven và Strummer ngay phía ngoài, đang chờ tôi. Tôi bước ra. Vẻ mặt của tôi – cùng hai gã bảo vệ hai bên – khiến Heaven nhận ra ngay rằng mọi thứ không diễn ra như dự kiến.
“Ít nhất thì cậu thấy được ông ấy chứ?”, cô nàng hỏi.
“Không.”
“Cậu có gặp được ai không?”
“Có, gã tiếp tân. Và, tất nhiên, đám canh gác cà phê”, tôi ra hiệu về phía hai gã vừa ném tôi về phía Heaven.
“Cậu ở trong đó lâu kinh khủng”, cô nàng nói.
“Tôi không muốn nói về chuyện đó.”
“Được thôi.”
“Cô thì sao? Hy vọng cô có trải nghiệm tốt hơn tôi.”
Cô nàng khoanh tay trước ngực. “Chà, tôi có một trải nghiệm thú vị. Liên quan đến giáo dục…”
“Nói đi…”
“Tôi học được là nước đái mèo phát sáng trong bóng tối. Cậu có biết việc đó không?”
“Không, tôi không biết.”
“Chà, tôi cũng vậy”, cô nàng nói. Tôi không biết cô nàng lôi ở đâu ra mấy chuyện này. Đầu óc cô nàng, giống như một cái hầm bí mật mà một ngày nào đó, khoa học sẽ phát hiện ra hoặc chẳng bao giờ tìm thấy. Tôi nghĩ thế càng hay. Giống như khi tôi rất thích một ban nhạc, nhưng chẳng ai biết đến họ. Tôi muốn những người tôi thích được nghe họ, nhưng khi cả thế giới đều nhào vào cuộc chơi, thì tôi rất bực. Vì tôi tìm thấy ban nhạc trước tiên mà. Tất nhiên trừ phi đó là một trong các ban nhạc của tôi… khi đó cả thế giới cứ thoải mái mà nhảy vào. Ngoại trừ Heaven… tôi mong là không có một ai khác nhảy vào chộp cô nàng.