Tôi không hay nói dối, nhưng khi bắt buộc, thì tôi lại giỏi một cách đáng báo động. Đôi khi tốt nhất là làm một vố ra trò, còn không thì thôi. Tôi cần thời gian để viết ra kế hoạch kinh doanh cho Sữa quế. Thế nên khi tôi nói với Phil rằng ông của tôi ở Florida bị gãy xương hông và cần người chăm sóc, tôi sẽ nghỉ một tuần để đi thăm ông, thì cậu ta rất tin tưởng và hiểu cho tôi.
Tuy nhiên, sự thấu hiểu của Phil không phải tình huống tôi đã mường tượng, cậu ta hiểu theo cách của riêng mình, bằng thế giới quan của riêng mình.
“Đi Florida hở?”, cậu ta hỏi.
“Ừm”, tôi đáp.
“Giữ chỗ trong di chúc?”
“Hả?”
“Bảo đảm có mặt vào phút cuối để có phần tốt trong di chúc?”
“Ông chưa chết được đâu. Chỉ là bị rạn xương hông thôi.”
“Ai rồi cũng sẽ chết, bạn yêu ạ. Ông lại còn sống ở Florida. Gần tiêu rồi đó.” Đúng là vậy. Tôi vẫn luôn gọi Florida là “Căn phòng chờ của Chúa”, nhưng điều cậu ta nói là hoàn toàn sai. Tôi sẽ không đi thăm ông chỉ để định hướng cho di chúc. Chưa kể, ông đã mất ba năm trước rồi.
“Cuộc hẹn tối qua của cậu thế nào?”, tôi hỏi.
“Tớ nghĩ tớ làm hỏng việc.”
“Tại sao?’
“Khi nhận hoá đơn, tớ không có đủ tiền”, cậu ta nói.
“Thẻ tín dụng thì sao? Cậu không có thẻ tín dụng à?”
“Hết hạn mức rồi. Khỉ gió, tớ xài hết hạn mức của em ấy ngay tháng sở hữu đầu tiên.”
“Vậy cậu đã làm gì?”
Ban đầu cậu ta không trả lời. Rồi cậu ta cố gắng ném một viên giấy bị vo tròn vào sọt rác, tạo thành một đường cong cao vút, như thể mình là LeBron[1], và trật một khoảng xa. “Tớ phải hỏi mượn tiền cô ấy.”
[1] LeBron James: Biệt hiệu “King James”, là vận động viên bóng rổ nhà nghề chuyên nghiệp của Mỹ.
Nhưng cú trật này quá xa vấn đề. Thời gian đã hết. Game over. Sẽ không còn cơ hội nào cho mối quan hệ này nữa. “Ôi, Phil.”
“Tớ đã làm hỏng việc đúng không?”
“Tớ không biết cô ấy thế nào.”
“Cô ấy rất bực mình”, cậu ta nói.
“Vậy thì đúng rồi.”
“Tớ biết mà”, cậu ta day day ấn đường như thể ngộ ra điều gì đó. “Mẹ kiếp. Nhưng cô ấy không có quyền gọi món vịt. Giá của nó lên tới bốn mươi đô. Quá thô lỗ!” Cậu ta nói thêm, như một đứa trẻ bị tổn thương.
“Tớ không nghĩ cô ấy cố tình làm vậy để sỉ nhục cậu đâu.”
“Tớ nghĩ tớ yêu cô ấy.”
“Chỉ mới cuộc hẹn đầu tiên mà.”
“Thì sao?”
“Không sao”, tôi nói. Tôi không thấy phiền với việc phải chia sẻ cùng cậu ta. Có những ngày có thể phiền, nhưng có những ngày không thể. Hôm nay thì không thể. Không thể, bởi vì hôm nay tôi đang không vui.
Tôi không vui vì tối qua lại mơ về John Ritter, liên quan đến toàn bộ dàn diễn viên của Three’s Company[2], gồm cả hai người chủ cho thuê nhà. Tôi sẽ không đề cập với việc này. Người duy nhất biết về nó là Zach và cậu ta đã thề sẽ giữ bí mật. Điều ban đầu chỉ là chuyện vặt vui vẻ để kể với bạn bè tại tiệc rượu lại biến thành gánh nặng tội đồ, nặng tới mức tôi cảm thấy cần phải xin lỗi gia đình cậu ta. Nhưng tôi đoán chuyện này đang khiến bạn khó hiểu, nên tôi sẽ giải thích luôn đây.
[2] Loạt chương trình truyền hình Mỹ phát trên kênh ABC từ năm 1977 tới 1984.
Ít tháng trước, trong lúc nhậu nhẹt tại Temple, nhà hàng mới theo phong cách thời thượng, Zach nài nỉ chúng tôi tính tiền rời đi, tôi đùa cợt ném một quả ô liu từ ly martini của mình về phía cậu ta. Nhưng cậu ta né được, nên nó không trúng cậu ta mà thay vào đó lại trúng ngay John Ritter. Ba ngày sau, John Ritter chết.
Tất nhiên, có thể tôi không liên quan gì đến việc đó – và lạy Chúa, tôi hy vọng là vậy. Nhưng tôi cứ lên tục gặp cơn ác mộng bị ông Furley và ông Roper kết tội, Chrissy cùng tất cả những ảo ảnh về cô ấy bắt đầu vậy lấy tôi, giống như trong phim Lord of the Flies. Rồi lại còn Janet và Larry. Tất cả họ chỉ vào tôi, nói rằng tôi đã giết John Ritter. Bọn họ ném ô liu vào tôi, rất đau! Cảm giác kinh khủng như chúng là đạn ô liu bắn ra từ một khẩu AK-47, đau kinh khủng. Vậy là tôi ngồi xổm xuống, cố gắng che chắn, rồi bừng tỉnh, tim đập nhanh, và rồi… hôm nay là một trong những buổi sáng như thế.
Thế nên tôi nghĩ mình sẽ bắt đầu tuần nghỉ phép ngay phút giây này. Tôi tóm lấy các thứ và đi.
“Chào, đây là Brady Gilbert. Tôi lỡ cuộc gọi của bạn, nhưng bạn đã lỡ mất khoảnh khắc tuyệt vời được trò chuyện với tôi. Nếu bạn muốn nắm bắt khoảnh khác đó… hãy để lại lời nhắn, tôi sẽ gọi lại.” Bíp.
Khi tôi về nhà, có bảy lời nhắn từ Sarah lưu trong máy trả lời tự động. Năm lần cúp máy và hai lời nhắn thứ thiệt. Cứ gọi tôi là kẻ ghiền công nghệ analog đi, nhưng cũng như những người thường lấy tính mạng ra để thề rằng, thà nghe thứ nhạc tinh tế nhẹ nhàng trên đĩa than còn hơn nghe trên CD, thì tôi thích sự ấm áp, tiếng rít và bật mở của chiếc cát xét ghi âm cũ này hơn một chiếc máy kỹ thuật số. Với lại, tôi còn có thể cắt ghép một cuộn băng Sarah’s Greatest Hits ồn ào thực thụ để mở tại các cuộc chơi bài hoặc tiệc tùng.
Nhưng hiện giờ con mắt đỏ nhấp nháy đó đã trở thành thiết bị tra tấn tôi, mỗi ngày đều đặn đổ vào nhà những cơn sóng bệnh hoạn. Phải nghe lời nhắn đi hết sức đáng ghét của chính mình đã đủ ghê rồi, giờ tôi lại còn có thêm cô nàng này làm nghẽn sóng phát thanh nữa chứ. Trong một lời nhắn, cô nàng nhắc tôi nhớ lại cái thời – một giai đoạn rất ngắn, tôi phải nói rõ với bạn – mà tôi gặp chút “rắc rối” về vấn đề tình dục. Thực tế: Mọi gã đàn ông đều gặp vấn đề vào lúc này hoặc lúc khác. Tôi cũng không hề ngoại lệ.
Mọi thứ bắt đầu khi chúng tôi hẹn hò lần đầu tiên. Tôi nghĩ đó một phần là vì tôi quá hồi hộp để thể hiện bản thân, đến nỗi không thể “ngóc lên”. Với cả, cô nàng cứ nằng nặc đòi chúng tôi phải đi kiểm tra AIDS trước. Nên phải mất cả tháng chúng tôi mới quan hệ. Điều đó làm tôi ức chế tới mức sau khi tất cả đã được kiểm tra xong xuôi và sẵn sàng vào cuộc, thì tôi lực bất tòng tâm.
Rồi lần tiếp theo, do tôi quá hoảng hốt vì lần đầu tiên nên lại không thể làm gì. Cô nằng bảo tôi thư giãn. Nhưng sau đó lại gợi ý cái món Viagra chết toi, khiến mọi thứ càng tệ hơn. Ý tôi là, tôi không cần Viagra. Tôi chỉ bị căng thẳng quá mà thôi. Những lần đầu tiên trục trặc là bình thường. Tôi không bị vấn đề gì hết.
Thế là tôi dùng Viagra. Nó hiệu quả. Nếu hiệu quả ở đây là chỉ việc đổ mồ hôi lạnh, bốc hoả, và có cảm giác như thể sắp lên cơn đau tim. Nhưng vâng, chúng tôi có thể quan hệ được. Nhẹ cả người, ở mức độ nào đó – vâng, thứ nho nhỏ chết tiệt đó hiệu quả – nhưng cũng rất đáng sợ, vì lỡ như đó là cách duy nhất để tôi có thể quan hệ thì sao?
Rồi hoá ra, tôi không hề cần cái viên thuốc nhỏ màu xanh đó. Tôi có thể tự mình “trình diễn” hết. Và tôi thực sự không thích ba hoa, nhưng hầu hết hai năm qua tôi khiến cô nàng hét to tới mức hàng xóm cạnh bên từng giơ ngón cái với tôi mỗi lần gặp tại thang máy, thật đấy!
Lời nhắn của Sarah như sau:
“Chào, đồ khốn. Nhớ lần anh không thể ‘ngóc dậy’ không? Và tôi cũng bó tay, đồ đáng thương hại! Anh nghĩ có bao nhiêu đứa con gái có thể nâng niu và nuông chiều anh vượt qua chuyện đó? Không đứa nào. Nhưng tôi thì có. Và anh trả ơn tôi thế nào hả? Tôi không biết tại sao anh nghĩ anh tốt lành hơn tôi, hay là anh có thể làm tốt hơn tôi, vì thực tế anh đâu có làm được. Và vấn đề với cái thằng nhỏ bé xíu của anh ấy à? Chắc chắn sẽ trở lại. Và nếu anh nghĩ tôi không biết anh uống yohimbe[3] mỗi ngày, thì anh lầm to đấy.” Bíp.
[3] Loại thuốc điều trị rối loạn cương dương.
Đa tạ trời đất là chiếc máy đã ngắt lời cô ta. Nhưng rồi lại có phần hai. Luôn luôn có phần hai.
“Cái máy ngu ngốc của anh ngắt lời tôi”, cô ta tiếp tục. “Nói chung, yohimbe là Viagra dạng thảo mộc. Không phải vitamin bổ sung như anh nói. Anh chỉ là kẻ thất bại u sầu, đáng thương không thể ‘ngóc dậy’ nếu không nốc thuốc. Gọi lại cho tôi đấy.” Bíp.
Lời nhắn này, nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, đều không phải dạng đem lại cảm xúc tốt lành. Nhưng tệ hơn là hàng xóm ngu ngốc nhà bên đã đẩy cửa vào căn hộ của tôi và nghe được đoạn cuối lời nhắn.
Giờ thì, mỗi ngày đều nhục nhã theo cách đặc biệt riêng của nó. Thực tế, tôi thích nghĩ là mình đang xây dựng cá tính. Thật nhiều, thật nhiều cá tính. Bạn thậm chí có thể nói rằng cá tính của tôi quá dư dả. Nhưng nỗi phiền toái khi một cô nàng bước vào ngay đúng thời điểm… khiến cho nỗi nhục của tôi thăng đến một cấp độ mới.
“Này, rất nhiều anh chàng đều bị, ừm… vấn đề mà”, cô ta nói.
“Tôi không có ‘vấn đề’ nào cả, cô làm cái khỉ gió gì trong nhà tôi thế hả?”
“Cậu để cửa mở mà.”
“Đó không đồng nghĩ với lời mời. Đây đâu phải ký túc xá.”
“Đừng có trút việc bất lực tình dục của cậu lên tôi. Tôi chỉ đến đưa thư cho cậu thôi.”
“Tốt nhất là nó chưa bị mở ra.” Trong một phút, cô ta không nói gì. Cô ta nhìn quanh căn hộ của tôi, tập trung vào bức tường xanh.
“Cậu định sơn cả căn hộ màu đó à?”
“Không, chỉ bức tường đó thôi. Đó là bức tường ấn tượng.”
“Được thôi, Martha Stewart[4]”, cô ta nói.
[4] Nữ doanh nhân từng được mệnh danh là “Nữ hoàng kinh doanh kiểu mẫu” ở Mỹ, nhân vật một thời được xem là thần tượng trong giới đầu tư chứng khoản của phố Wall.
“Thư của tôi có bị mở không?”
“Cậu có muốn lấy không?”, cô ta nói. Và vào lúc đó, trong một thoáng, tôi gần như tin rằng nếu tôi không cư xử đàng hoàng, thì hoàn toàn có khả năng sẽ không nhận được thư ngày hôm nay. Rồi tôi nhìn lá thư cô ta đang ve vẩy trước mặt và thấy nó thực sự đã bị mở ra rồi.
“Tôi không thể tin cô được.”
“Này, ít ra tôi cũng đưa nó cho cậu.”
“Cô làm ơn đừng mở thư của tôi nữa được không?”
“Cậu làm ơn đừng để thư của mình chạy vào hộp thư của tôi được không?”, cô ta nói.
“Tôi không có bỏ chúng vào. Chỉ là nhầm lẫn thôi. Bưu điện cần phải đính chính việc này.”
“Đồng ý.” Chúng tôi đứng đó một giây. Cô ta vẫn chưa đưa thư cho tôi. Tôi ghét việc cô ta nghe được lời nhắn kia. Tôi muốn nói gì đó về việc ấy, nhưng thậm chí còn không muốn đề cập tới nó. Quỷ tha ma bắt nhà cô, Sarah.
“Thế đưa tôi được không?” Cuối cùng cô ta cũng đưa tôi. Thư đã mở.
“Nếu cậu không phiền tôi có ý kiến”, cô ta nói, biết cực rõ là tôi thấy phiền, “tiền phạt thẻ tín dụng của cậu cao thật đấy. Cậu nên gọi họ và cố gắng thuyết phục họ hạ nó xuống. Tôi chỉ gợi ý thôi, vì tôi cũng làm vậy. Mấy công ty thẻ tín dụng đó sẽ cho cậu tàn đời nếu cậu cứ để vậy. Ý tôi là… nếu họ có uống yohimbe hôm đó”, cô ta nói, hoàn toàn cố tình.
Tôi muốn đấm cô ta một cú. “Việc đó vui lắm à?”
“Tôi nghĩ vậy”, cô ta phá lên cười. “Nghe này, tôi chỉ đùa thôi. Đó là cô nàng gửi bàn chải à? Sarah?”
“Cô không cần biết tên cô ta. Cô không cần biết gì về cô ta hết.”
“Chà, xem ra tôi đã biết rồi. Giờ thì tôi biết nhiều hơn một chút so với cần thiết.”
“Cô không cần biết gì hết, và cô cũng không biết gì hết”, tôi nói. “Con đàn bà kia bị điên. Hai người nên gặp nhau đi. Cô với cô ta có nhiều điểm chung lắm đấy. Tôi dám cá hai người sẽ trở thành cặp đôi hoàn hảo.”
“Được thôi, nếu vậy có lẽ chúng tôi sẽ gặp nhau. Có thể lần tới cô ta gửi lại cho cậu một sợi dây giày hay gì đó, tôi sẽ lưu lại địa chỉ của cô ta và viết lời nhắn mời cô ta đi uống trà.”
“Hoàn hảo.” Cô ta vẫn còn đứng đó. Cô ta nghĩ tôi sẽ mời cô ta vào ngồi à? Biến đi!
“Được rồi”, cô ta nói. Và cô ta vẫn đứng đó.
“Còn việc gì nữa không?”, tôi hỏi.
“Không, tất cả thư của cậu chỉ có chừng đó thôi”, cô ta nhìn qua tôi, vào bên trong nhà. “Thực ra, không phải”, cô ta nói thêm. “Tôi giữ quyển catalog đồ Victoria’s Secret của cậu. Họ có mấy bộ pijama rất dễ thương mà tôi muốn đặt mua. Với lại, cậu cũng không cần đến nó.”
“Cô thật tình có bệnh đó.”
“Cái gì? Tôi từng để cậu giữ cái catalog của Pottery Barn. Và dường như cậu có thể tận dụng được nó đấy. Từng nghe tới trang trí đồ nội thất chưa? Ý tôi là, ngoài cái ‘bức tường ấn tượng’ kia ra?”
“Tôi vừa chuyển đến thôi”, tôi nói. “Tại sao tôi phải giải thích với cô nhỉ?”
“Tôi không biết, nhưng tôi đi đây”, cô ta nói, và tôi để ý thấy cô ta đang lơ đãng bứt móng tay.
“Đáng tiếc thật. Tôi ghét thấy cô phải đi.” Tôi hơi khép cửa lại, gợi ý nhận lời vừa rồi của cô ta.
“Đó có phải là sự mỉa mai mới lạ mà tôi rất hay được nghe tới không?” Cô ta nói cùng nụ cười nhếch môi đủ xúc phạm để lấp đầy toàn bộ căn hộ rất trống trải của tôi.
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt”, cô ta ngâm nga, tung tẩy như thể chẳng có gì xảy ra. Như thể cô ta không hề xâm phạm không gian của tôi, nghe lén cơn ác mộng riêng tư của tôi, và cướp đi quyển catalog Victoria’s Secret khỉ gió của tôi nữa.
***
“Liệu có phải cậu bị u não…?”
– Heather, Heathers
“Biến đi, hoàn toàn… biến hẳn đi!”
– Randy, Valley Girl