Ôi chúa ơi! Không còn từ ngữ nào diễn tả được điều tôi vừa thấy. Cô ta hoàn toàn điên rồ! Lại còn có tật ăn cắp nữa chứ. Và cái nhà hàng mà cô hàng xóm của tôi bước vào sau khi cướp giấy toilet của ả kia lại tình cờ chính là Temple. Chính là nhà hàng nơi John Ritter xảy ra tai nạn. Chỗ đó toàn đem đến tin xấu, nên nếu cô ta làm việc ở đó, thật quá phù hợp!
Tôi lén tới gần, nhìn qua cửa sổ. Lạ kỳ chưa, cô ta đang đứng nhận gọi món. Thế còn màn xấu xa tôi vừa chứng kiến thì sao? Nghỉ ngơi ít phút chỉ để cướp đồ của một ả ve chai và bóc lột một ít giấy Cottonelle?
Cô ta thấy tôi, bèn rụt đầu lại. Nhưng một giây sau, tôi đoán cô ta nghĩ lại, vì cô ta bước thẳng lại cửa sổ và nói, “Việc gì?”. Tôi không nghe được, nhưng đọc được môi cô ta. Và dù có một lớp kính ngăn ở giữa, tôi vẫn rất chắc chắn giọng của cô ta không hề ấm áp gọi mời. Thành thật mà nói, tôi không hiểu tại sao cô ta lại ném cho mình thái độ đó. Tôi chẳng làm gì cả, ngoại trừ việc chứng kiến vụ cướp giật của cô ta. Điều này lại làm tôi muốn nghe CD Thievery Corporation khi nào về đến nhà.
Tôi cứ thế bước đi. Tôi lắc đầu, bước đi. Cô gái này thật là đáng sợ! Trên đường về, tôi đi ngang qua huyền thoại phim nóng Ron Jeremy. Tôi dám nói với bạn, không có ai mang tất ống ngầu được như gã đó.
Tôi về đến nhà, mở CD Sounds from the Verve hi-fi, tự pha cho mình cốc cà phê rồi lên kế hoạch chiến lược. Tôi sẽ làm thật hoành tráng. Hershey’s sản xuất chocolate sữa, họ rất may mắn mới có được Sữa quế của tôi. Tôi tìm kiếm Google về Hershey’s và thấy trang web của họ. Tình cờ, tôi bỗng nghĩ Google cũng được dùng như động từ, thật thú vị. Đây là điều không hề tồn tại ít năm trước, còn bây giờ thì sao, nó vừa là danh từ, động từ, vừa là thứ thực sự không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Và nếu trước đây nó chưa chính thức là động từ, thì bây giờ là thế. Bạn có thể cảm ơn.
Tôi lấy số điện thoại từ trang web, gọi. Cuộc trò chuyện như sau:
“Bộ phận chăm sóc khách hàng của Hershey’s, tôi là Darlene, quý khách cần giúp gì ạ?”
“Chào, Darlene. Tôi đang tìm cách liên hệ với trụ sở chính. Cô có biết tôi nên gọi cho số nào không?”
“Có việc gì thưa quý khách?”
“Nó liên quan đến một ý tưởng sản phẩm mới.”
“Tôi có thể chuyển ý kiến của quý khách tới văn phòng trụ sở, và họ sẽ liên hệ lại với quý khách.”
“Tôi rất cảm ơn”, tôi đáp. “Nhưng tôi cần nói chuyện trực tiếp với ai đó.”
“Quý khách đang nói chuyện với tôi đây ạ”, cô nàng nói. Có phải tôi nghe được chút xíu giễu cợt len lỏi vào giọng nói vốn rất ngọt ngào của cô Darlene này không nhỉ?
“Đúng rồi. Và dù rất cảm kích công sức của cô, Darlene, nhưng tôi thực sự cần nói chuyện với ai đó về việc lên lịch hẹn gặp. Đây là một mỏ vàng chờ khai thác. Một ngày nào đó cô có thể kể với mọi người rằng mình là một phần trong cuộc điện thoại đầu tiên. Thế nên cô hãy tốt bụng mà chỉ cho tôi đúng hướng.”
“Tôi sẽ nói với quý khách điều tôi làm… “, cô nàng trịnh trọng nói.
“Là gì?”
“Quý khách có thể đặt câu hỏi hoặc đưa ý kiến, tôi sẽ chuyển chúng tới văn phòng trụ sở, sau đó sẽ có người liên hệ lại với quý khách.” Đây là câu trả lời đóng khung y chang câu cô ta đã nói với tôi ba mươi giây trước. Tôi không chỉ muốn đòi lại ba mươi giây của đời mình, mà còn muốn Darlene bị đuổi việc.
“Đây không phải câu hỏi hoặc ý kiến, Darlene. Đây là một ý tưởng về sản phẩm.”
“Vậy quý khách hãy nói với tôi, tôi sẽ giúp chuyển lời. Và sẽ có người…”
“Được rồi, tôi biết. Sẽ có người liên hệ lại với tôi. Vấn đề là ở đây. Tôi chắc chắn cô là người tốt, Darlene. Chắc chắn. Nhưng tôi không quen cô. Đây là một ý tưởng triệu đô. Cô có nghĩ tôi sáng suốt nếu bàn về nó với cô không?”
“Quy trình là như vậy, thưa quý khách”, giọng cô ta đều đều.
“Không, tôi không thể nói với cô.”
“Vậy còn việc gì khác tôi có thể giúp quý khách không ạ?”
“Không.”
“Chúc quý khách một ngày đầy ắp Hershey’s”, cô ta nói và gác máy. Tôi muốn đấm vào mặt Darlene.
Hừ, sự việc không diễn ra như tôi dự tính. Có thể đi một chuyến tới trụ sở của Hershey’s sẽ tốt hơn. Hoặc biết đâu tôi nên gọi cho Knudsen, Tuscan, Borden, Hoặc Parmalat[1].
[1] Các thương hiệu thực phẩm nổi tiếng của Mỹ.
Tôi đang định tìm website của các thương hiệu đó thì nghe tiếng gõ cửa. Là Zach. Cậu ra biết tôi không thực sự đi Florida. Tôi để cậu ta ở ngoài đó gõ nhịp thêm ít phút, nhưng rồi cậu ta cất tiếng hát.
“Joise’s on a vacation far away…” Chất giọng cao vút của cậu ta rất hợp với bài hát. Nhưng đấy là bài The Outfield cơ mà, cú hit ngoạn mục nhất trên đời. Cậu ta làm vậy để hạ nhục tôi, vì cậu ta biết tôi sẽ nhấc mông ra mở cửa. Đúng thật. Vì nếu không, tôi biết cậu ta sẽ hát sang bài Sister Christian ngay.
“Tội ác hoàn hảo”, cậu ta nói khi lướt qua tôi và mở cửa tủ lạnh.
“Tớ vừa gọi điện cho Hershey’s xong.”
“Hôm trước tớ tới cửa hàng ghi âm”, Zach tiếp lời.
“Này, Hershey’s đấy!”
“Lát nữa”, Zach nói kèm một cái vẫy tay. “Tớ vừa định cầm mấy cái DVD ra.”
“Mấy cái DVD phim sex ấy à”, tôi xen vào.
Zach thậm chí không để ý. “Và có cô gái bước vào, có thứ gì đó trong túi khiến chuông báo trộm kêu toáng lên. Kế hoạch thế này nhé: Chúng ta xem thứ gì kích thích được chuông báo, trang bị thứ đó cho một người, rồi nhét đầy mình bộ đĩa Chúa tể những chiếc nhẫn, và tính toán sao cho lúc chuồn ra khớp với người bạn bối rối kia… Cậu ta sẽ không thể hiểu nổi tại sao thứ mình mang vào cửa hàng lại khiến chuông báo kêu. Nhân viên an ninh sẽ xấu hổ, không muốn kiện cáo, và phủi tay cho qua hết.”
“Cắp vặt là tuyệt chiêu của cậu sao?”, tôi hỏi. “Chúng ta là ai chứ, một đám học sinh cấp ba hư hỏng sao?”
“Được thôi… thế này thì sao? Tớ gửi cho cậu một lá thư trong phong bì tái niêm phong được, cậu nhét thư trả lời vào trong, niêm phong lại, rồi viết ‘Chuyển trả người gửi’ ở phía trước. Đi được hẳn hai chiều chỉ với phí một chiều nhé.”
“Tuyệt đấy, Zach”, tôi nói. “Chúng ta sẽ kiếm được cả một gia tài bằng cách bòn rút ba mươi lăm xu của chính phủ.”
“Nói cho cậu biết, phải đến ba mươi bảy… hoặc ba mươi chín xu rồi. Thôi, thế chuyện của cậu thì sao?”
“Mới vừa gọi điện cho Hershey’s xong.”
“Và?”, cậu ta hỏi.
“Cô ả đó không thèm giúp chút nào, lại còn chúc tớ ‘có một ngày đầy ắp Hershey’s’.”
“Nghe hơi giống kiểu của Disney nhỉ.”
“Hơi giống cái con khỉ.”
“Giống”, cậu ta nói.
“Này, đoán xem tớ gặp ai trên đường về nhà?”, tôi hỏi. Rồi tự trả lời luôn, vì cậu ta sẽ chẳng đoán nổi. “Ron Jeremy.”
“Cái thằng đó bị ‘chơi’ y như đám con gái.”
“Y như mọi ngôi sao phim sex khác”, tôi đính chính.
“Tớ chẳng bao giờ hiểu được. Thằng đó xấu tệ. Hắn khiến tớ mường tượng đến một gã tớ từng lợi dụng để có được pizza miễn phí. Người giao pizza tới, bọn tớ đôi co ít phút, rồi tiếp theo là bọn tớ chơi nhau. Khoan, khoan… gã đó là con gái. Rồi thì có hai người. Ừ, vậy đó.”
“Thật tình”, tôi nói, “làm sao mà gã ta lại được đóng mấy cảnh đó nhỉ?”.
“Tớ nghĩ đó là nhờ cái phần to tướng kia”, cậu ta đáp. “Nhưng có thể hồi trước người ta không quan trọng diện mạo bằng phần… sex.”
“Hoặc biết đâu quan trọng là ai chịu tình nguyện quan hệ trước ống kính camera để lĩnh năm chục đô.”
Zach nghiêm nghị gật đầu đồng ý. “Ý kiến hay đấy. Lẽ ra tớ sẽ nói cậu đang dẫn trước, nhưng hôm nọ tớ cũng có vụ rất hay, quên nói với cậu… ai ấy nhỉ?” Cậu ta gõ cằm. Rồi ngón tay vươn lên, chợt nhớ ra. “À! Là cô trong quảng cáo Palmolive.”
“Madge ấy à?”
“Đúng, Madge!”
“Tuyệt”, tôi nói. “Cô ta trông thế nào?”
“Bạn ơi. Có phải cô ta ‘hot’ đâu mà nói. Cậu hỏi cô ta trông thế nào là sao? Cô ta là Madge thôi.”
“Đúng nhỉ. Madge có thể hạ gục Ron Jeremy đấy.”
“Có khi là hoà”, cậu ta nói.
“Tớ nghĩ cậu dẫn trước”, tôi thừa nhận. Zach và tôi luôn đọ nhau về việc trông thấy các nhân vật nổi tiếng hạng B. Ai cũng có thể thấy Britney Spears hay Harrison Ford. Khi sống ở New York, việc đó dễ như ăn kẹo. Với chúng tôi, thấy những người như Gary Coleman hay anh chàng gì đó đóng phim Bosom Buddies thì thú vị hơn nhiều. Chẳng nhớ tên anh ta là gì. Anh chàng không thành công được như Tom Hanks ấy. Kẻ mà hiện tại hẳn đang cay đắng khôn cùng.
“Xuống chơi đi”, Zach nói. Được cái tiện là quán bar cậu ta làm nằm ở ngay bên dưới khu có căn hộ của tôi, và tối nay có chương trình karaoke.
“Không được. Tớ đang lên kế hoạch chiến lược.”
“Lại uống một ly Jameson rồi hẵng lên cái kế hoạch chiến lược của cậu.”
“Lời khuyên hay đấy nhỉ”, tôi nói.
“Thôi nào”, cậu ta nói, phủi bay vẻ giễu cợt như thể nó chỉ là chút vảy gầu trên tóc. “Đến chơi một chút thôi. Cậu biết tớ rành hết mấy cô trong đó mà. Cậu có thể hưởng sái mấy cô bị dạt ra.”
“Tớ không tham gia vụ đó. Không cần cô nào hết. Cậu biết mà.”
“Vì con ngốc Sarah à?”, cậu ra hỏi.
“Không, vì tớ thấy đủ rồi. Tớ không muốn quen biết gì hết. Đây là lúc được là chính mình. Có thể tầm khoảng năm năm, tớ sẽ nghĩ xem sao.”
“Năm năm? Cậu đang nói cái chết tiệt gì vậy? Cậu sẽ không ngủ với ai trong năm năm?”
Câu này khiến tôi nghiêm túc hẳn, giả sử tạm thời trong năm năm tới không có tình dục. Và để bạn biết một chút về tình trạng tâm lý và tình cảm yếu đuối của tôi, thì viễn cảnh đó gần như khá hấp dẫn. Nghĩ mà xem: Chẳng cần cầu Chúa rằng cô nàng sẽ không xoay người đi, quay mặt về phía bức tường khi tôi đưa dấu hiệu kín đáo “Được không?”, bằng cách đặt tay lên ngực phải của cô nàng. Không còn phải chịu cảnh chiếc lưỡi biến thành một tờ giấy nhám khô ráp trong suốt chuyến hành trình vô tận rượt đuổi sự thăng hoa. Khong còn phải kiểm tra bao cao su, sau khi đã xong việc, xem có dấu hiệu rò rỉ nào không.
Chúa lòng thành, lỡ như có một con giống nào từ hạ thể của tôi chạy lạc vào vách tử cung mềm mại của cô nàng và khiến cô nàng hạ sinh Brady Nhóc, để rồi một ngày nào đó, thằng bé đi chữa ung thư hoặc giải quyết vấn đề khủng hoảng năng lượng thì sao. Không thể nào quay lại với cơ thể mơ màng buồn ngủ với câu thoại duy nhất sau cuộc vui là chút làu bàu: “Đừng có mà giành hết tấm chăn đấy”.
“Tớ có nói gì về chuyện không quan hệ tình dục đâu”, tôi đáp. Vì một khi đã nói ra, thì nhỡ lại có một bộ ngực và chiếc bụng phẳng trưng ra trước mắt, tôi sẽ vẫn vui vẻ lao lên lái cỗ xe đó trở về thẳng địa ngục.
“Vậy thì ra ngoài chơi.”
“Hiện tại, tình dục không phải ưu tiên hàng đầu của tớ. Tớ đang cố gắng mở một công ty. Sáng chế các thứ…”
“Có phải vì ‘vấn đề nho nhỏ’ cậu đang gặp phải không?” Cậu ta hỏi, và tôi cảm thấy nhiệt độ trong người mình tăng thêm hai chục độ. Zach là cậu bạn tốt nhất của tôi. Tôi kể với cậu ta mọi thứ. Nhưng tôi chưa bao giờ kể với cậu ta về việc đó.
“Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Sarah nói với tớ.”
“Ôi lạy Chúa, vậy là vì chuyện đó đúng không?”
“Cậu cần phải lấy lại phong độ”, cậu ta tiến lại gần, đe doạ choàng tay quanh người tôi. Nhưng chỉ với một cái nhìn, tôi khiến cậu ta lùi lại. “Khỉ gió. Sarah là một đứa dở hơi đáng thương hại. Tớ bảo đảm thấy cô ta thì tớ cũng không ngóc dậy nổi. Cậu gặp may vì cô nàng không khiến cậu biến thành gay đấy.”
“Trời ơi! Không… có… vấn… đề… gì… hết.”
“Cô ta đâu có nói như vậy.”
“Mà nhân tiện, cậu nói chuyện với Sarah lúc nào?”
“Tớ không có”, cậu ta đáp. “Cô nàng để lợi lời nhắn trong hộp thư thoại của tớ. Tớ đảm bảo là cô ta để lại lời nhắn tương tự trên hộp thư thoại của tất cả mọi người.”
“Tuyệt vời ông mặt giời.” Giờ thì tôi cần một ly Jameson rồi đấy.
Chúng rôi đến bar, và tôi không chỉ uống một, mà tới hai ly Jameson. Tôi giải thích toàn bộ tình huống với Zach, rằng mọi thứ chỉ xảy ra ở lần đầu tiên trong thời gian quen nhau, blah, blah, blah. Nhưng cậu ta không quan tâm. Cậu ta cho tôi ra rìa ngay khi Cặp song sinh Twister bước vào. Tara Clean và Darling Nikki.
Tara Clean có được biệt danh này vì cô nàng luôn mang theo tờ giấy kết quả xét nghiệm AIDS mới nhất tới khắp mọi nơi. Còn Darling Nikki đã được gọi như thế kể từ những năm tám mươi, khi bài Purple Rain ra đời và trở thành bài hát yêu thích của mọi cô gái. Họ trở thành “Cặp song sinh Twister” vì quán bar của Zach có một sàn nhảy được thiết kế giống trò game Twister[2], và Nikki cùng Tara thường lên đó – trong những bộ trang phục hở hang – để kích động mọi người. Chỉ chốc lát, mọi người đều muốn tham gia. Nó trở thành màn thu hút chính tại quán. Để trả công, các cô nàng được chia một phần nhỏ tiền lời.
[2] Twister: Trò chơi với các chấm tròn nhiều màu, người chơi tìm cách đặt tay hoặc chân vào các chấm tròn có màu tương ứng cho từng đợt quay ngẫu nhiên, người thua là người bị ngã hoặc chống cùi chỏ xuống thảm.
Tôi kiểm tra các tin nhắn ở nhà, và có tin nhắn từ Phil:
“Chào, anh bạn. Tớ đoán chắc là cậu đang trên máy bay. Tớ chỉ muốn nói với cậu là Sarah đã gọi cho tớ. Cô ấy nói… à, cô ấy nói gì cũng không quan trọng đâu. Nhưng nghe này… tớ có một viên Viagra. Nó nằm trong ví tớ khoảng bốn tháng rồi, nhưng cậu có thể lấy nếu cần. Tớ mua vì cô nàng hai mươi bốn tuổi mà tớ đang hẹn hò, nhưng cô nàng đổi số điện thoại rồi”. Bíp. Hộp thoại của tôi cắt ngang.
Tất nhiên là cậu ta gọi lại. “Tớ không biết tại sao cô nàng đổi số điện thoại. Chúng tớ đang khá hoà hợp mà. Dù sao, thì thế đấy. Nên tớ chẳng bao giờ dùng viên thuốc. Và cậu có thể lấy nó. Nhưng chúng ta có thể nói chuyện về nó khi cậu quay lại. Tận hưởng thời gian ở bang Ánh nắng nhé”, rồi cậu ta cúp máy. Nó là bang Ánh sáng, Phil. Và ngay lúc này, tôi ghét Sarah hơn cả Billy Joel ghét uống rượu.
“Cho thêm ly nữa.” Tôi nói. Lúc này Zach cầm hai ly rượu tới chỗ tôi, chỉ một cô gái xinh đẹp vừa bước vào cùng hai người bạn.
“Xem cô nàng kìa. Thật quá bỏng mắt.”
“Đám cưới”, tôi nói.
“Cô ta hát ở đám cưới à?”
“Không, đồ điên. Cô ta đeo nhẫn cưới kìa.”
“Tinh mắt đấy”, cậu ta nói. Giờ thì tôi rất bực rồi, tôi cần phải rời khỏi đây. Tôi móc một tờ hai mươi đô, đập lên quầy. “Cậu biết tiền chả là cái đinh gì ở đây. Mà cậu đi đâu đấy?”
“Về nhà”, tôi nhanh chóng đứng lên vì biết rằng cậu ta sẽ cố gắng thuyết phục tôi ở lại. Tôi nhức đầu kinh khủng. Lại còn hai cô mập đang cầm micro hát Girls Just Want To Have Fun nữa chứ. “Đấy”, tôi vừa nói vừa chỉ về phía hai cô kia. “Thêm hai lý do để tớ ghét cái bài này.” Rồi khi cậu ta quay nhìn họ, phá lên cười, tôi nhanh chóng trốn mất.
Tất nhiên là tôi chạm mặt Heaven[3] tại thang máy. Cái tên thật không hợp người. Đây là việc cuối cùng trên đời mà tôi muốn vào lúc này. Tôi thậm chỉ không nói lời nào. Tôi nghĩ có lẽ nếu tôi không nói gì, thì cô ta cũng sẽ không nói gì, và có lẽ chúng tôi cũng sẽ không bao giờ cần phải nói gì nữa.
[3] Heaven có nghĩa là “Thiên đường”.
“Cậu không biết nói ‘chào’ à?”, cô ta phun ra một câu.
“Chào.”
“Này, về việc cậu đã thấy”, cô ta mở lời.
“Tôi không muốn biết”, tôi cắt ngang.
“Tại sao không?”
“Vì đó không phải việc của tôi. Cô chẳng liên quan gì đến tôi, và tôi muốn mọi việc cứ thế.”
“Thật thô lỗ”, cô ta nói.
“Ồ, vậy sao? Vậy cô đặt tính từ gì cho những việc như vào nhà tôi mà không được mời, mở thư của tôi, một việc không chỉ thô lỗ mà còn bất hợp pháp, rồi mượn tiền của tôi mà không hỏi ý, rồi hôm nay lại còn tấn công người phụ nữ kia?”
“Tôi không tấn công cô ta, và cậu đúng… đó không phải việc của cậu”.
“Đúng, không phải việc của tôi.”
Có một khoảng lặng dài dằng dặc nữa. Rồi cô ta bật một câu “Tôi giữ thư của cậu”. Mẹ kiếp. Tất nhiên rồi.
“Những thứ đó không liên quan gì tới cô.”
“Sao cũng được”, cô ta nói. Nghĩa là cô ta đã đọc chúng. Lại nữa!
“Cô phải thôi đọc thư của tôi đi”, tôi nói thật nghiêm túc. “Nghiêm túc đấy. Cô không thể cứ thế mở thư của người khác và dòm dòm ngó ngó như thế.”
“Dòm dòm ngó ngó?”
“Chỉ cần… đừng mở.”
“Nó nằm trong hộp thư của tôi”, cô ta nói.
“Nhìn bì thư trước khi mở chứ.”
“Mất thời gian”, cô ta tỏ ra cực kỳ khó chịu. “Tôi không có thời gian.”
“Đúng rồi, tôi biết là cô rất bận rộn đi trộm cắp các thứ.”
“Xin lỗi?”
“Mười đô của tôi này, giấy toilet vớ vẩn của người đàn bà đáng thương kia này… tiếp theo sẽ là gì? Trộm đồ chơi Lego của trẻ con?”
“Cậu không biết mình đang nói cái gì đâu”, cô ta phủi đi mọi thứ. “Và cậu cũng không hứng thú nghe việc đã xảy ra, vì nó không liên quan gì tới cậu, nhớ không? Vậy, đây là chỗ thư ngu ngốc của cậu, cứ tự nhiên mà đi chơi một mình đi.” Nói xong, cô ta đưa thư cho tôi.
“Cảm ơn”, tôi đáp. “Về lá thư. Không phải về được tự do đi chơi một mình đâu. Nhưng chắc là tôi cũng cảm ơn về việc đó.” Cô ta không nói gì. Chúng tôi đã tới lầu. Cô ta đi ra. Tôi đi ra. “Giờ thì cô lại không muốn khai sáng điều gì về nội dung thư của tôi hay cái gì đó khác à?”
“Hôm nay chả có gì hay.” Cô ta mở cửa, đi vào nhà. Thậm chí không nói tạm biệt. Chẳng phải tôi trông chờ gì, nhưng cũng không biết nữa. Có thể cô ta cũng gặp một ngày tồi tệ. Tại sao tôi lại cảm thấy tội lỗi thế này nhỉ? Tôi không cần phải thế. Tôi sẽ không nghĩ tới cô ta. Mặc xác cô ta.
Tất nhiên phải có chi tiết gì bên trong câu chuyện chứ. Cô ta không hẳn là một ả điên. Tôi biết. Hoặc ít ra tôi nghĩ là mình biết. Tôi chỉ nổi điên vì Sarah biến cuộc đời của tôi, hình tượng của tôi, thành một cái địa ngục. Giờ thì tôi thấy thật tệ!
Biết đâu tôi nên đi xin lỗi. Hoặc biết đâu không xin lỗi, nhưng ít ra là tìm hiểu cái khỉ gió gì đang xảy ra với cô nàng kia. Rồi bỗng nhiên có tiếng gõ cửa. Cô nàng bớt việc cho tôi rồi đấy. Tốt.
Tôi mở cửa, và trời đất quỷ thần ơi! Không phải Heaven đang đứng trước mặt tôi, mà là Sarah. Sarah Satan cùng cái miệng thối tha xấu xa độc ác của cô ta.
“Chào, Brady”, cô ta nói. “Tôi vào được chứ?” Không. Không, cô không được vào, đồ phụ nữ độc địa. Tôi hé cửa thêm một chút, ra hiệu cho cô ta đi vào. Tôi thật là mềm yếu.
“Tôi có thể giúp gì đây? Sarah?”
“Tôi đang ở gần đây, với lại tôi thấy hộp ăn trưa E.T cùng bình giữ nhiệt của anh dưới bồn rửa chén. Tôi nghĩ anh sẽ cần chúng.”
“Tôi tưởng mình làm mất rồi!”
“À. Không hề”, cô ta nói. “Chưa bao giờ mất. Tôi chỉ không muốn anh bắt đầu sưu tập một lô một lốc hộp ăn trưa khắp nơi trong căn hộ. Cái thói quen lên eBay ngu ngốc của anh ấy. Thế nên tôi giấu chúng dưới bồn rửa chén – chỗ mà tôi biết anh sẽ không bao giờ tìm ra. Chúa lòng thành, chẳng đời nào anh đi săn tìm mấy thứ đồ chùi rửa.”
Làm thế nào mà tôi sống với con đàn bà này được hai năm nhỉ? Ồ, nếu nói cho hay, thì cô ta chỉ biến thân thành kẻ siêu-đẳng-tồi khi tôi nổi nóng. Ngoài ra thì cô ta là ả quỷ quái lắm chiêu. Tồi tệ khi tới tháng, nhưng đây là một phần trong luật chơi, và tôi hiểu. Thậm chí cứ ba bốn ngày lại lên cơn một lần.
“Mừng là đã gặp cô”, tôi nói dối. “Cảm ơn cô đã mang cái hộp ăn trưa cho tôi.” Giờ thì cô thoải mái mà đi đi.
“Nhà được đấy.”
“Ừ, tôi thích nó.”
Cô ta nhìn quanh căn hộ. “Chỉ có một phòng tắm.”
“Chỉ có mình tôi ở.” Không như cô, đồ khùng điên đa nhân cách. Nhưng mông khá được.
“Nghe đây, Brady. Chúng ta đều biết chúng ta sẽ quay lại với nhau. Tôi không biết anh đang cố gắng chứng minh điều gì bằng việc chuyển ra ngoài ở thế này, nhưng một vừa hai phải thôi nhé.”
“Sarah… chúng ta sẽ không quay lại với nhau.”
“Anh là một kẻ thất bại”, cô ta nói như đinh đóng cột. “Và nếu anh nghĩ anh có thể làm tốt hơn, thì anh nhầm rất to rồi đấy. Đừng phí thời gian nữa. Và anh đang chịu rủi ro nếu tôi đến với người khác rồi anh mới nhận ra và lê lết xin được quay lại.”
“Tôi sẽ thử xem sao.”
“Khốn kiếp, Brady.”
Ngay lúc đó, cửa bật mở – là Heaven. Cô ta lả lướt đi vào, về phía tủ lạnh của tôi. Cả Sarah và tôi đều nhìn. Tôi không biết cô ta có dụng ý quỷ quái gì, nhưng quan trọng là cô ta đang hành động.
Heaven lấy nước cam của tôi ra khỏi tủ lạnh, mở nắp, và nốc một hơi lớn trực tiếp từ chai. Sau đó cô ta đặt chai trở vào tủ, quay lại, nở nụ cười sát thủ mà tôi không hề biết cô ta cũng có.
“Chào, tôi là Heaven. Uống nước cam không?”, cô ta hỏi Sarah (cô nàng suýt nổi cơn lôi đình).
Heaven vừa biến thành nhân vật yêu thích mới nhất của tôi.
“Ai đây?”, Sarah hỏi tôi.
“Cô ấy vừa tự giới thiệu mà”, tôi đáp. “Heaven là hàng xóm của tôi. Heaven, đây là Sarah. Bạn cũ.”
“Bạn?”, Sarah rít lên. “Tôi là người yêu cũ của anh ta. Người yêu mới đây nhất. Và cô nên biết rằng anh ta có chút vấn đề không nhỏ lắm về chuyện ‘ngóc lên’ đấy.”
“Vậy sao?”, Heaven nói. “Tôi không để ý đấy.”
Tôi nghĩ mình yêu Heaven rồi.
Đầu Sarah trông như sắp nổ tung. Thề có Chúa, mặt cô nàng đỏ ửng luôn. Và có lẽ do xem nhiều hoạt hình quá, nhưng hình như tôi thực sự thấy khói tuôn ra từ hai tai cô nàng.
“Chà, anh không hề phí thời gian nhỉ?”, Sarah nói.
“Tôi đi đây”, Heaven hôn nhẹ lên môi tôi trước khi rời khỏi. “Gặp cậu sau. Và này… rất vui được gặp cô, Sarah.” Rồi cô ta đi mất.
Mắt Sarah biến thành một đường chỉ khít rịt. “Tôi cũng đi đây.”
“Cảm ơn về chiếc hộp ăn trưa”, tôi lễ độ đáp.
“Anh là thằng khốn nạn.”
“Cô cứ việc nói.”
Và cô nàng cũng đi. Tôi đến tủ lạnh, rót cho mình ít nước cam, nhưng hộp trống rỗng. Cô ta biết nó rỗng. Cô ta không chỉ đặt chiếc hộp rỗng trở vào tủ, mà còn biết nó rỗng từ trước khi mời. Cô ta cũng biết Sarah sẽ không nhận. Tất cả chỉ để tăng thêm hiệu ứng. Tôi nợ cô ta một vố to đây.