Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Chàng Ngu Ngơ Và Cô Nàng Rắc Rối

Chương 30: Heavan

Tác giả: Caprice Crain

Mọi người đều chỉ chực chờ tôi tái phạm sai lầm tại chỗ làm. Tôi có thể cảm thấy điều này ngay phút mình bước vào, và cảm giác đó không hề mất đi. Hệt như tôi đang sống trong thực tại ảo, và xem chính mình chuyển động, và chính mình cũng trông chờ mình làm hỏng việc. Đây không phải cảm giác tốt, nhưng tôi không rũ bỏ được.

Thế là tôi bắt đầu nghĩ tới khả năng tệ hại nhất và hình dung nó xảy ra thế nào. Tôi viết một lá thư giả mạo than phiền về chính mình chỉ để xóa đi nỗi căng thẳng và đùa cợt – một ví dụ về việc nhiều khách hàng ngu si ra sao. Thư thế này:

Ngày 2/2/2004

Nhà hàng Temple

ATTN: Giám đốc

575 phố Mercer

New York, NY 10003

Chào ngài/bà:

Tôi đã từng có dịp đến ăn tại chỗ của ngài/bà khoảng sáu, bảy lần trong tháng qua. Tôi nghĩ có thể xem như tôi và vợ tôi là “khách quen”. Dù dịch vụ và thức ăn tại Temple nhìn chung khá hợp tiêu chuẩn, nhưng tôi rất tiếc phải thông báo với ngài/bà về lần ghé tới cửa hàng của ngài/bà gần đây nhất.

Vào ngày 21 tháng 1, vợ tôi và tôi đến ăn tối vào lúc 7 giờ 30 phút. Chúng tôi ngồi trong khu vực phục vụ của một cô gái trẻ có vẻ như vẫn đang “tập tành” trong lĩnh vực nhà hàng. Tôi không hề có ý phân biệt giới tính ở đây nhé, thực tế là tôi và vợ cùng dùng chung tài khoản thanh toán mà.

Cô gái trẻ này tự giới thiệu mình là “Heaven” – tên khá kỳ lạ, tôi nghĩ là tên giả – được đặt để phù hợp với bối cảnh của nhà hàng có tên “Temple[1]”.

[1] Có nghĩa là “thánh đường”.

Vì nỗ lực để mọi thứ “khởi đầu suôn sẻ”, tôi nói đùa một câu, có thể sẽ có người cho là không phù hợp, nói chung là tôi nhắc đến việc vợ tôi đang “đến tháng” – việc này thường sẽ kích thích khẩu vị của bà ấy. “Phục vụ nhanh lên, Heaven. Những ngày này trong tháng bà ấy đói dữ lắm!” Heaven dường như khó chịu về câu nói này, dù tôi đang nói về kinh nguyệt của vợ tôi – tôi có quyền mà. Tôi chắc chắn ngài/bà đồng ý, đúng không? Dù bất kỳ giá nào, đây cũng không thể trở thành lời bào chữa cho những sự việc kế tiếp.

Vợ tôi hỏi có những loại rượu nào bán theo ly. Cô ta trả lời có Merlot, Cabernet, Chardonnay, Pinot Grigio, và Zinfandel trắng. Vợ tôi gọi Zinfandel trắng. Cô này đem lại một ly rượu màu hồng. Hồng!

“Tôi gọi Zinfadel trắng”, vợ tôi nói.

“Đây chính là Zinfandel trắng ạ”, Heaven đáp. Cái cô này nghĩ chúng tôi vừa ngu vừa mù màu chắc? Ly rượu này không trắng hơn phần đông đội ngũ nhân viên của ngài/bà là bao.

Món salad nhanh chóng được phục vụ và rất ngon. Tôi cố gắng cho Heaven cơ hội cứu vãn bằng cách đùa “không nói gì về vụ kinh nguyệt nữa nha – chấm hết”. Tôi cho rằng làm thế là thông minh, nhưng nó không hề khiến tâm trạng cô nàng tốt hơn. Lúc sau, khi món khai vị ra trễ, Heaven nói với chúng tôi rằng nhà bếp đang có chút nghẽn.

Tôi nói rằng, với cái bụng dạ chẳng ra sao của mình, tôi cũng thường bị “nghẽn”, nhưng tôi sẽ không chấp nhận lý do đó cho việc phục vụ kém cỏi. Chà! Bằng giọng giận dữ và cực kỳ không phù hợp, Heaven nói với tôi rằng cô ta không có hứng thú nghe thêm về cái đại tràng của tôi hay cái tử cung của vợ tôi nữa. Tôi nhắc lại – cô phục vụ của ngài/bà đã nhắc tới cái tử cung của vợ tôi.

Cuối cùng, con giun xéo lắm cũng quằn. Trong lúc chúng tôi uống cà phê cuối bữa, tôi cảm thấy cần xì mũi. Thường thì tôi có mang khăn tay, và tất nhiên lẽ ra tôi nên có khăn tay ở đây. Nhưng, lạy Chúa, tôi không có. Khăn trải bàn cũng hơi dơ rồi, vì vợ tôi làm đổ ly rượu Zinfandel “trắng” (Ha!), tôi nghĩ đằng nào nhà hàng cũng sẽ phải giặt nó sau khi chúng tôi đi. Thế nên, tôi thấy việc làm cho khăn bàn bẩn hơn một chút cũng chẳng khiến mọi việc khác đi. Dù không tự hào gì với điều này, nhưng tôi đang cảm thấy rất khó chịu, nên đành kín đáo xì mũi vào tấm khăn bàn.

Không may, Heaven đã “tia” chúng tôi để trút giận trong buổi tối nay. Cô nàng hẳn đã quan sát tôi suốt từ phía bên kia căn phòng, vì đã xồng xộc đi tới và hỏi liệu tôi có “cần một chiếc khăn giấy không”. Ngài/bà có tin nổi sự trơ trẽn của cô ta không? Tôi cảm thấy việc này cực kỳ xấc xược, và, thực tình mà nói, khiến tôi xấu hổ. Tôi nói với cô ta, “Không, cảm ơn cô, tính tiền đi”.

Chưa hài lòng với chừng đó tệ hại, Heaven lại còn chỉ ra rằng tôi đã làm dây “vết cứt mũi to khủng khiếp” trên tấm trải bàn.

“Cứt mũi.”

Thưa ngài/bà, Zagat đã chấm điểm cao nhất cho nhà hàng của ngài/bà. Thế mà ngài/bà lại để danh tiếng đó lâm nguy khi để cô phục vụ này sử dụng ngôn ngữ thô tục với khách hàng. Thật kinh khủng!

Tất nhiên, tôi khá bất bình. Tôi nói với cô ta rằng theo tôi, từ “cứt mũi” đó đã khiến cô ta mất tiền boa.

Việc này (cuối cùng) có vẻ đã khiến cô ta yên ổn lại. Cô ta bỏ đi mà không hề nói thêm một câu tếu táo nào.

Tôi xin lỗi vì phải phàn nàn, nhưng thật tình, làm sao một người đàn ông có thể tận hưởng bữa tối đàng hoàng cùng vợ mà không bị cái miệng bất nhã (dù hấp dẫn) của cô ta hủy hoại hết cảm xúc nhỉ?

Tôi sẽ rất vui nếu được miễn phí một năm ăn uống để bồi thường cho trải nghiệm ác mộng này (đó là nếu chúng tôi có thể ngồi trong khu phục vụ của người khác). Tôi chân thành hy vọng vấn đề này có thể được giải quyết mà không cần phải kiện tụng gì.

Trân trọng,

Royston Felcher, Jr., Esquire

Tôi rất thích tác phẩm của mình, nó rất vui. Tôi in nó ra và gửi cho nhà hàng để làm trò đùa. Tôi rất nôn nóng chờ tới lúc họ nhận được thư.

Tôi thấy Brady trên đường rời khỏi tòa nhà, cậu ta đang cầm trong tay một cây xương rồng. Có vẻ nó chết rồi thì phải.

“Cậu vừa cố gắng giết được một cây xương rồng đấy à?”, tôi hỏi.

“Ừ. Tôi nhớ vụ không tưới nhiều nước, nhưng quên mất vụ nó cần nhiều nắng.”

“Đáng tiếc. Thế cậu định làm gì với nó?”

“Thật tình ấy à?”, Brady nói. “Tôi không biết. Vứt nó đi thì tệ quá. Tôi không làm được. Thế nên tôi nghĩ… tôi không biết. Đặt nó yên nghỉ ở đâu đó quanh đây chẳng hạn. Có lẽ là gần một cái cây hay trong một bụi cây nào đó.”

“Nghe buồn thật”, tôi nói, vì thật sự thây buồn. Tim tôi muốn vỡ luôn. Lại còn ngọt ngào nữa chứ!

“Ừ, nãy giờ tôi đi loanh quanh để tìm một chỗ phù hợp”, cậu ta nói.

“Biết đâu nó đã có một cuộc đời tuyệt vời. Cây nào mà chẳng chết”, tôi cố gắng khiến cậu ta thấy khá hơn. “Nó là vật sống mà. Mọi vật sống đều sẽ chết.” Lời này hóa ra không khiến người ta vui hơn như tôi mong muốn. “Vậy nên, vui lên đi”, tôi nói thêm. “Vì hôm nay chỉ là cái chết của một cây xương rồng thôi mà. Ngày nào đó sẽ tới lượt cậu đây.” Đấy, nghe khá hơn nhiều rồi.

“Gì nữa đây? Cô sẽ nói tiếp với tôi là Ông già Noel không có thật chăng?”

“Tệ hơn nữa kia – cậu biết người ta sẽ nói gì với cậu khi cậu tới nhà hàng Olive Garden không, rằng cậu là người thân trong gia đình ấy? Thật ra không thực sự như vậy đâu.”

“Đau lòng ghê!”

“Dù rất muốn ở lại nói chuyện với cậu, nhưng giờ tôi phải đi làm”, tôi nói. “Rất tiếc về cây xương rồng của cậu.”

“Cảm ơn”, cậu ta nói, giả vờ quệt nước mắt theo kiểu sinh viên được nhận huy hiệu thường làm.

Tôi đã quyết định hôm nay đi làm sẽ nói chuyện bằng giọng khác. Tôi nghĩ đây là một ý hay, vì hai lý do. Một, đây là cách rất tốt để tự làm mình thấy thú vị, và hai, nó sẽ giúp tôi tránh gặp rắc rối. Nếu tôi quá bận rộn tập trung vào việc nói đúng giọng, đóng đúng vai (ít nhiều), tôi sẽ không phản ứng tệ với khách hàng như thường lệ.

Nghe hơi lẫn lộn giữa giọng Úc và kiểu nhà quê của miền Nam, nhưng tôi sẽ chọn giọng Úc. Có sự khác biệt lớn giữa giọng Úc và giọng Anh, dù người thường thì nghe khá tương tự. Tôi có thể giả giọng Úc một cách hoàn hảo. Giọng Anh nữa, tôi biết thế. Bên cạnh việc mẫn cảm với mùi hương, tôi còn có sở trường giả giọng và bắt chước. Khi còn bé, tôi hệt như một con sáo. Tôi gây rất nhiều rắc rối. Tôi liên tục lặp lại những điều mình nghe được – thường là vào những lúc không thích hợp.

Như có lần, khi bảy tuổi, tôi nghe lén được người làm vệ sinh răng miệng cãi nhau với nha sĩ của tôi. Và khi bước ra khỏi phòng chờ, tôi tự hào nói, “Quỷ tha ma bắt anh, Gerald, tôi đâu có thổi cái ấy cho anh vì sức khỏe của tôi. Hoặc là anh bỏ con đó, không thì tôi sẽ cho nó răng môi lẫn lộn đấy”.

Nguyên cái văn phòng im phăng phắc. Mẹ nắm lấy tay tôi, dắt tôi ra ngoài, rồi nói, “Răng môi là sách về tai mũi họng đấy con, chứ không phải chơi đâu. Con không thể làm cho ai răng môi lẫn lộn”.

Tôi bèn đáp, “Vậy chắc con nghe nhầm”. Mẹ tôi lúc nào cũng tuyệt thế đấy.

Thế nên, hôm nay tôi là người Úc, và tới giờ mọi thứ rất suôn sẻ. Khi mọi người hỏi, tôi nói với họ mình đến từ Sydney, và rất thích cuộc sống ở đây. Tôi chỉ hy vọng mình có thể gia hạn mới cho visa khi nó hết hạn.

Brett, ông phụ bàn không-mới-lắm cứ tự lẩm bẩm một mình suốt cả ngày hôm nay. Ông ta mãi không chịu ngừng. Chắc chắn là ông ta tự lẩm bẩm, chứ không phải ngân nga bài hát gì đó. Tôi nghe thấy từ “khốn kiếp” ít nhất ba mươi hai lần. Ông ta luôn luôn bực bội. Tôi không biết hai gã kia nghĩ gì khi thuê ông ta. Tôi cũng không biết ông ta xoay xở làm sao mà ở lại được cho tới tận bây giờ.

Bàn số 4 hỏi tôi về nước Úc suốt cả buổi, và tôi cứ phải giả vờ. Nhưng họ dường như đã biết rất nhiều về “quê hương” của tôi rồi.

“Thế cô có nghĩ các cô sẽ thắng thêm một cuộc Kỵ mã nữa không?”, một gã hỏi.

“Tôi xin lỗi?”

“Các cô đã thắng ba lần liên tục tại Olympics rồi. Đây có thể là lần thứ tư liên tục các cô giành huy chương vàng ấy chứ.”

“Ồ, giải Olympics. Đúng. Đúng, chúng tôi có ngựa rất xịn”, tôi nói. “Tôi có thể lấy thêm gì cho ngài chăng?” Tôi hỏi, cố gắng chuyển đề tài.

“Không, tôi ổn. Món súp này quá tuyệt. Dám cá các cô không có món gì khác đỉnh như thế này”, gã nói.

“Không, các món kiểu đấy thì không phải súp”, tôi nói, hoàn toàn ngớ ngẩn, nhưng còn có thể nói gì khác đâu chứ.

Tôi làm trò với những người này suốt cả buổi tối, cắt xén thời gian dành cho các bàn khác, vì họ tử tế nhất. Họ cũng có hóa đơn đắt tiền nhất, có nghĩa là, khoản boa hậu hĩnh nhất.

Khi rời đi, họ chúc tôi gặp tốt lành và có thể gia hạn được visa. Tôi mở hóa đơn. Họ không để lại tiền boa. Không thể nào hiểu nổi! Họ quá tử tế mà, sao có thể làm vậy.

Brett thấy biểu cảm trên gương mặt tôi, bèn bước lại và nhìn vào hóa đơn.

“Mẹ kiếp nó!” Ông ta có vẻ còn giận dữ hơn tôi. Thực ra, tôi không hề giận dữ. Tôi quá sốc. Brett, người phụ bàn, thường sẽ có được một phần tiền boa của tôi, thế nên ông ta cũng ôm hận. Ông ta bốc hỏa. Nhưng rồi ông ta nở nụ cười thật hoành tráng. Ông ta vươn qua bên kia bàn và cầm lên chiếc máy chụp hình họ để quên.

“Họ hẳn sẽ quay lại lấy”, tôi nói. “Họ biết mình để quên ở đâu mà.”

“Cứ tin vậy đi”, Brett nói, đặt chiếc máy ảnh vào túi rồi bước đi.

“Họ ngồi bàn của tôi mà”, tôi bước theo ông ta. “Ông không được giữ nó. Tôi sẽ là người gặp rắc rối.”

“Tôi sẽ giữ nó”, ông ta tiếp tục đi vào bếp.

Sau khoảng mười lăm phút, vị khách quay lại. Tôi đoán là để lấy chiếc máy ảnh, nhưng không phải.

“Tôi xin lỗi”, gã nói. “Tôi định để lại tiền mặt khi ký hóa đơn tín dụng. Tôi không để lại tiền boa qua thẻ, chắc tôi uống nhiều rượu quá. Tôi quên béng đi mất.”

“Không sao ạ”, tôi nói. Gã móc vài tờ từ ví ra, đưa cho tôi. Thấy chưa? Tôi biết họ quá tử tế nên sẽ không xử tệ với tôi mà.

“Đây, của cô. Cảm ơn lần nữa. Cô rất tuyệt”, gã nói và quay đi.

“Khoan”, tôi bỗng nói. “Ngài quên chiếc máy ảnh.”

“Ôi Chúa ơi! Tôi còn chẳng để ý”, gã nói.

“Xin chờ, để tôi đi lấy”, tôi nói và đi vào bếp tìm Brett. Tôi nhìn khắp nơi, nhưng không thấy ông ta đâu. Tôi phát hoảng, nghĩ là ông ta đã quyết định nghỉ, mang theo chiếc máy ảnh. Nhưng cuối cùng tôi phát hiện ông ta bước ra từ phòng tắm, thở một hơi nhẹ nhõm.

“Brett, đưa tôi cái máy ảnh. Gã kia quay lại.” Brett nở nụ cười rất lạ lùng.

“Gã khen món súp, đúng không? Gã rất thích món súp.”

“Ừ”, tôi nói trong lúc lấy chiếc máy ảnh từ ông ta.

Tôi chạy lại chỗ gã kia, trả chiếc máy ảnh.

“Của ngài đây. Đồ tốt thật. Đừng để quên nó ở chỗ nào khác”, tôi nháy mắt.

“Sẽ không.” Gã nháy mắt lại với tôi. “Cảm ơn cô nhiều!”

Brett bước lại chỗ tôi. Ông ta trông thực sự bực bội.

“Cô quá thân thiết với gã không để lại tiền boa đấy”, ông ta nói.

“Không phải vậy. Gã không quay lại đòi chiếc máy ảnh. Gã quay lại vì nhớ ra mình quên tiền boa.”

“Làm sao mà quên tiền boa được?” Brett hỏi, giờ thì ông ta trông còn giận hơn khi gã kia quay lại đưa tiền boa trong khi ông ta đã nghĩ rằng gã không boa.

“Tôi không biết. Thỉnh thoảng cũng có mà. Gã uống nhiều. Gã thanh toán bằng thẻ tín dụng.”

“Mẹ kiếp”, Brett nói.

“Cái gì?”

“Cô sẽ không thích điều này.”

“Gì cơ?”, tôi nói.

“Gã đó khen món súp, đúng không?”

“Ừ?”

“Tôi nghe gã khen là rất thích món đó.”

“Ừ?” Tôi mất kiên nhẫn. “Thì sao?”

“Tôi vừa chụp một tấm hình bằng cái máy ảnh đó. Hình tôi tè vào một tô súp.”

“Ông làm gì cơ? Ông tè vào súp?”

“Ừ.”

“Và ông chụp hình việc đó.”

“Ừ.”

“Ông bị cái gì vậy?” Tôi hét vào mặt ông ta.

“Tôi ghét mọi người. Ai cũng lạnh lùng kinh khủng. Tôi ba mươi bảy tuổi, và tôi phải phụ bàn. Cô có bao nhiêu thời gian chứ, vì tôi có thể kể mãi kể mãi.”

“Brett! Tôi rất trân trọng điều đó… nhưng ông vừa làm một việc rất tệ hại.”

“Này, tôi đâu có biết gã đó sẽ quay lại đưa tiền boa.”

Tôi cảm thấy muốn bệnh. Tôi thấy rợn người và muốn nôn. Tôi không thể tin ông ta đã làm thế. Tôi chết khiếp. Một phần vì không thể hiểu nổi tại sao có người lại làm được một điều như vậy. Và tệ hơn nữa, tôi lại là một trong số đó. Tôi không thể tin mình đã nhổ vào món salad Ceasar của gã nọ một tháng trước. Tôi cảm thấy rất kinh khủng. Còn may, không phải tè, và tôi không chụp lại ảnh đang làm việc đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy cực kỳ kinh khủng.

Sydney quá đúng. Dù quên đi việc quả báo, chỉ riêng cảm giác tội lỗi, xấu hổ cũng đủ cho tôi lắm rồi. Tôi ghét chính mình vì đã làm điều đó. Tôi đã trở thành cái gì thế này? Tôi biết hết chín trên mười người phục vụ từng nhổ vào thức ăn, hoặc thậm chí tệ hơn, nhưng lẽ ra tôi đã có thể nằm ngoài số đó. Vậy mà Brett thậm chí còn chẳng nghĩ rằng mình đã làm sai. Ngoại trừ việc gã kia quay lại đưa tiền boa. Nếu gã không boa, Brett sẽ cảm thấy hoàn toàn công bằng.

“Nghe này”, ông ta nói. “Nếu có việc, cô cứ nói là không biết làm sao lại thế.”

“Nếu? Nếu có việc?”

Ông ta chụp lấy hạ bộ của mình. “Rất rõ ràng là cô không làm. Phải là một thằng nào đó, vậy nên cô không liên quan.”

“Ông biết là họ có thể truy ra ai làm việc tối nay mà.”

“Vậy họ định làm gì chứ?”, Brett nói. “Bắt cả đám lôi chim ra soi à?”

“Ai biết được?”

“Nói chung cô đừng lo”, ông ta nói rồi bỏ đi.

BRADY

Sáng nay, tôi thức dậy, cảm thấy hơi bối rối và rất nhức đầu. Heaven đang ngồi trên giường tôi, và hiện giờ quanh tôi có vẻ hơi lộn xộn.

“Chào”, tôi nói, không chắc tối qua mình đã uống bao nhiêu bia, và tự hỏi cái quái gì đã xảy ra.

“Chào buổi sáng”, cô nàng nói, và trông không vui chút nào. Đã có chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi à? Tôi hy vọng là không, nếu đây là phản ứng của cô ta.

“Có chuyện gì vậy?”, tôi do dự hỏi.

“Mọi thứ”, cô nàng nói. Cô nàng ngã vào giường tôi, vùi mặt vào gối. “Sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ?”, cô nàng hỏi. Ít ra thì tôi nghĩ đó là điều cô nàng hỏi. Giọng cô nàng nghẹn lại bởi mặt đang úp vào gối.

“Quá nhiều cồn chăng?” Tôi đưa ý kiến, giờ thì tôi nghĩ chắc chúng tôi đã làm tình.

“Hả?” Cô nàng ngồi dậy.

“Tôi không biết”, tôi nói. “Tôi bị choáng vì uống nhiều quá. Chắc có lẽ tôi vẫn còn say. Nói chậm thôi, nói lại từ đầu đi.”

“Không phải là tôi thất bại – thật đó… không đâu. Ý là, tôi đã làm đúng công việc. Tôi làm điều tôi nên làm. Chắc chắn là tôi từng có vài ‘mâu thuẫn’ như Marco nói.” Marco là ai, cô nàng đang nói cái gì vậy?

“À há…” Tôi nói, cố gắng lắng nghe và tỏ ra hiểu điều đang được trao đổi.

“Tôi nghĩ chỉ là… cậu biết gì không?”

“Không, không biết”, tôi đáp.

“Tôi đã thất bại trong việc thích ứng. Tôi bước vào một thế giới tôi không biết, và tôi không thể thích nghi.” Cô nàng thở dài. “Và chẳng hiểu sao tôi lại không thể. Mọi người có những thay đổi trong đời, họ có thể hòa nhập. Họ tìm được cách để giải quyết. Đó là chỗ mà tôi luôn làm sai. Tôi chẳng thể thay đổi.”

“Tôi xin lỗi, chúng ta đang nói về cái gì thế nhỉ?”

“Công việc”, cô nàng nói. “Nhà hàng. Trước nay tôi không phải luôn là hầu bàn, cậu biết đấy.”

“Vậy nghĩa là chúng ta không làm tình?”

“Cái gì?” Cô nàng ngồi thẳng dậy, nhìn tôi như thể tôi có ba cái đầu, và một cái thì đang đội mũ rộng vành.

“Tôi không biết. Tôi chỉ vừa dậy, mà cô thì ở đây.”

“Zach để tôi vào khi cậu ta đi ra!”

“À. Được rồi.”

“Ghê quá đấy!” Cô nàng lùi ra. “Cậu nghĩ tôi sẽ làm tình với cậu à?”

“Ghê à?”

“Cậu không nhớ được à?”

“Tôi vẫn còn đang vướng mắc ở chỗ ‘ghê'”, tôi gãi cổ, nheo mắt.

“Tin tôi đi, nếu chúng ta làm tình, cậu sẽ nhớ rõ.”

“Tôi cũng muốn nghĩ vậy.”

“Nhưng sẽ không có đâu”, cô nàng nhanh nhảu nói.

“Ổn mà. Quay lại với cô đi. Cô không thích ứng.”

“Chính xác”, cô nàng nói. “Và tôi ghét cảm thấy mình thất bại.”

“Cô không thất bại. Cô chỉ không phải là phục vụ bàn giỏi thôi.”

“Nhưng lẽ ra tôi có thể giả vờ giỏi hơn.”

“Ờ, có chuyện gì vậy? Cô bị đuổi việc à?”

“Không”, cô nàng rầu rĩ. “Nhưng tôi bị cảnh cáo.”

“Ừ. Vậy, đó cũng đâu phải quá tệ hại đâu.”

“Đó là trước khi Brett tè vào súp của khách hàng tôi phục vụ.”

Tôi bảo đảm mình nghe rõ lời cô ta nói. Rõ từng chữ. Rõ như ban ngày. Nhưng dường như việc tôi phải hỏi lại là rất cần thiết, “Gì cơ?”.

“Không phải tô súp thực của khách. Đó không phải việc tôi muốn nói tới.”

“Được rồi…”, tôi nói một cách khá hạnh phúc, vì tôi vẫn còn mơ màng, và điều cuối cùng tôi muốn nghĩ tới vào lúc này là tô súp bị tè vào.

“Tôi còn không biết tại sao tôi ở đây”, cô nàng nói.

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy có thứ gì đặt lên chân mình. Nó lạnh ngắt và ướt át khiến tôi phát khiếp lên.

“Cái quái gì vậy?”, tôi nói. Tôi nhảy khỏi giường, thấy Strummer đứng ở chân giường. “Ồ… không biết là nó cũng ở đây. Tôi cảm giác có gì đó dưới chăn, chắc là cái mũi nó. Chào, Strummer.”

“Xin lỗi.” Heaven đang rất buồn. Tôi không biết phải làm gì, nhưng có vẻ như tôi cần phải làm cô nàng vui lên. Thế là tôi tròng áo len, quần jean vào rồi chộp lấy chùm chìa khóa.

“Đi nào”, tôi nói.

Sở thú Trung tâm là một trong những nơi mà người dân sống tại New York không tận dụng tối đa lợi ích của nó. Nó nằm ngay giữa Công viên Trung tâm, và có tất cả mọi thứ bạn cần từ một sở thú. Quan trọng nhất, là đám khỉ. Không thể nào không mê lũ khỉ. Tôi nghĩ mục đích duy nhất của chúng là diễn trò ngớ ngẩn để gây cười. Đừng bận tâm việc bọn chúng chỉ đơn thuần bắt chước con người, thế đấy, vậy đâu mới là kẻ ngớ ngẩn thật sự đây?

Trong lúc xếp hàng chờ mua vé, tôi quay lại và lén lút đeo cặp kính râm.

“Đưa Strummer đây, cô cầm tay tôi đi”, tôi nói với cô nàng.

“Tại sao?”, cô nàng hỏi. Hẳn rồi. Không bao giờ thỏa mãn với việc làm theo lời yêu cầu từ tôi hoặc bất cứ ai.

“Cứ làm đi”, tôi nói. Cô nàng làm theo.

“Không được mang theo chó”, người phụ nữ tại quầy vé nói.

“Đây là con chó Nhìn đường của tôi”, tôi đáp. Người phụ nữ trông như thể đang cố gắng nhìn qua cặp kính của tôi. “Tôi bị mù.”

“Con chó trông đâu có giống loại để xem đường”, bà ta nói.

“À, vì tôi không thấy đường, nên tôi cũng chẳng biết nó trông thế nào”, tôi tỏ ra phật ý. Tôi quay sang Heaven, cô nàng không thể tin nổi điều tôi đang làm. Cô nàng trông như thể sắp phá lên cười tới nơi.

Tôi lên giọng, bắt đầu tỏ ra không vui. “Bà này nói gì với anh vậy? Người ta bán cho anh con chó Nhìn đường rẻ tiền à? Họ bán cho anh chó gì vậy, một con lông xù chết tiệt gì đó hả?”

“Con chó không sao”, Heaven nói. “Nó là con chó Nhìn đương hoàn toàn chấp nhận được”, cô nàng nói thêm. Rồi quay sang người phụ nữ nơi ô cửa. “Bà đang cố gắng gây rắc rối cho anh chàng này sao? Lạy Chúa, anh ta đã mù rồi mà!” Giờ thì người phụ nữ rất khó chịu, và xấu hổ.

“Không, thưa cô. Chỉ là tôi chưa bao giờ thấy giống chó này. Tôi xin lỗi.” Và bà ta bắt đầu lúng túng lấy vé cho chúng tôi.

“Tôi nghĩ bà nên tính một vé thôi”, tôi nói. “Vì tôi thì cũng có xem được gì đâu.”

“Ồ… tất nhiên rồi”, bà ta nói, rõ ràng chưa bao giờ lâm vào tình thế này. “Mười hai đô la”, bà ta nói. Tôi trả tiền. Rồi Heaven, Strummer, và tôi bước vào sở thú.

“Diễn được lắm”, Heaven nói.

“À, cô cũng không tệ chút nào.”

Chúng tôi vận hết công suất để chiêm ngưỡng sở thú, đến khi mệt nhoài. Có rất nhiều thú để xem. Heaven phải lòng một con khỉ, và đòi quay lại thăm nó lần nữa trước khi về.

Khi chúng tôi tới nơi, dường như đó là một chú khỉ dễ thay đổi khi tìm được người bạn khác. Nó bỏ rơi Heaven để bám theo một chú bé bốn tuổi có quả chuối. Thằng bé muốn chia quả chuối cho con khỉ, nhưng mẹ nó bảo là không được. Thế là thằng bé bắt đầu la hét, rồi con khi bắt đầu la hét, thế là chúng tôi quyết định ra về.

Tâm trạng của Heaven đã khá lên trông thấy, và tôi vui về điều đó. Tôi rất sẵn lòng dẫn cô nàng tới Serendipity ăn chocolate đông lạnh, ngoại trừ việc thứ này đã được dùng trong bộ phim cực-kỳ-kinh-khủng, nên tôi không muốn làm điều đó. Điều tuyệt vời tiếp theo là món s’mores tại DT-UT, một quán cà phê tại Upper East Side. Nhưng chúng tôi không thể mang Strummer vào đó, và tôi không muốn diễn trò giả mù nữa, thế nên phương cách cuối cùng của tôi là mua kẹo Hershey, kẹo bông, và bánh quy Graham tại quán ở góc đường rồi quay về nhà.

Chúng tôi đang ở trong bếp, và nếu từng tới New York, bạn sẽ biết rằng nó rất nhỏ. Và một thứ liên quan hơn nữa với tình huống này là: Bếp của tôi dùng điện, giống như bếp vi sóng trong mọi căn hộ khác ở New York. Vậy là ý tưởng về món s’mores của tôi đi tong.

Heaven phá lên cười, và chỉ cần có thế cũng hoàn toàn khiến tôi có cảm giác mình giống hệt một con khỉ.

“Thế, điều tệ nhất về công việc của cô là gì?”, tôi hỏi.

“Bên cạnh mọi thứ à?”

“Ừ, bên cạnh điều đó.”

“Khách hàng. Họ rất thô lỗ. Tệ hơn, là ngu ngốc. Và phiền toái…”

“Ví dụ là gì?”

“À”, cô nàng nói. “Hôm qua tôi tiếp một bà khách, bà ta hỏi tôi nhà hàng có các loại gia vị nào dùng kèm salad. Tôi đáp chúng tôi có đậu nành mè, dấm chua cay, và pho mát xanh. Bà ta nhăn mặt nói, ‘Có thế thôi à?’. ‘Vâng’, tôi đáp, ‘chúng tôi chỉ có nhiêu đó thứ ăn kèm’. ‘Các cô không có loại ăn kèm nào khác nữa à?’, bà ta hỏi. Ôi chà, quái quỷ gì vậy chứ? Bà ta nghĩ gì vậy? Rằng tôi giấu giếm gì sao? Tôi rất muốn nói, ‘Không, thực ra chúng tôi có một đống các thứ ăn kèm khác mà tôi không nói với ai vào lần hỏi đầu tiên, vì họ không xứng đáng với những món ăn kèm bí mật tuyệt vời đó. Nhưng giờ bà đã chứng minh được rằng mình xứng đáng, tôi sẽ mời bà vào phòng VIP, tại đó bà sẽ choáng ngợp và phấn khích bởi một loạt thứ ăn kèm với salad’.”

Heaven thật khôi hài. Tôi luôn biết cô nàng rất khôi hài, nhưng thường thì tôi bị mắc kẹt với phiên bản phiền toái của cô nàng, nên đã không đặt cô nàng đúng mức giá trị xứng đáng.

“Tôi thì chẳng biết gì”, tôi nói. “Giá mà tôi làm được gì đó hay ho để giúp cô, nhưng tôi chưa bao giờ rành về dịch vụ khách hàng. Tôi chỉ có thể cảm thông thôi.”

“Vậy là nhiều rồi”, cô nàng nói. “Và nhắc mới nhớ, giờ thì cậu vô tư mà cảm thông cho tôi đi, vì tôi phải đi làm đây.”

“Thật á?” Tôi hỏi, biết rõ rằng cô nàng không nói dối. Bỗng nhiên tôi cảm thấy giống như bà gọi món ăn kèm salad, và cô nàng có mọi lý do để chế giễu tôi, nhưng lại không làm vậy. Rồi tôi nhận ra mình bị thất vọng vì thời gian ở chung bị chấm dứt quá đột ngột.

“Đúng, thật đấy”, cô nàng nói. “Cảm ơn về hôm nay. Nghiêm túc đấy. Cậu đã làm tôi vui hẳn lên.”

“Có gì đâu”, tôi nói. “Này,” tôi nói thêm trước cả khi kịp biết điều gì tuôn khỏi miệng mình, “Cô muốn để Strummer lại đây trong lúc đi làm không?”.

“Thật à?” Đấy, cô nàng cũng vậy kìa.

”Đúng, thật đấy. Tôi nhớ cảm giác có một chú chó ở bên. Nhiều năm rồi tôi không nuôi chó. Strummer và tôi có thể kết bạn với nhau.”

“Ừ, vậy thì rất tuyệt!”, cô nàng nói. “Tôi bảo đảm nó sẽ thích. Chỉ cần cậu đừng dạy nó thói quen gì xấu. Mãi tôi mới dạy được nó cách đóng nắp bồn cầu.”

Có một còn chó trong nhà tôi, và tôi đang nghe mấy bài nhạc sến của Elvis Costello. Cô nàng rời đi đã ba giờ rồi, mà tôi vẫn còn cười rách cả miệng. Hoàn toàn là lỗi của cô nàng.

***

“Thi thoảng một chút vô nghĩa sẽ được những người thông tuệ tán thưởng.”

– Willy, Willy Wonka and the Chocolate Factory

“Ô kê thôi, tiên sư cha.”

– Alabama, The True Romantic

HEAVEN

Thật không hay chút nào. Tôi vừa rời khỏi căn hộ của Brady sau khi ở cùng cậu ta suốt cả ngày, và giờ thì mọi thứ dường như hoàn toàn đổi khác. Lần đầu tiên, cậu ta tốt với tôi, và giờ thì tôi không biết phải nghĩ gì nữa. Cũng chẳng phải là tôi cần nghĩ tới việc đó. Ý tôi là, không hề. Ngu ngốc thật! Cậu ta là hàng xóm mà. Có thể là một người bạn nữa. Thế thôi!

Tôi bước vào nhà hàng. Marco nói trông tôi có vẻ đang hạnh phúc. Không phải điều cậu ta nói, mà là cách cậu ta nói. Như thể cậu ta cũng ngạc nhiên về nó.

“Thường tôi trông không hạnh phúc à?”, tôi hỏi.

“Ừ”, cậu ta nói. Cậu ta không định xúc phạm gì tôi, chỉ nói ra điều mà cậu ta nghĩ là hiển nhiên. “Nhưng giờ thì cô đang mỉm cười. Cô đẹp hơn nhiều khi mỉm cười.”

“Cảm ơn”, tôi nói.

“Mấy thằng khốn kiếp chết tiệt này!” Brett nói trong lúc đi ngang qua, vung vẩy con dao về phía chúng tôi, bắt chước một vị khách. “Con dao của ta không được sạch… á á á á á!”

“Tôi không giống như thế, phải không?” Tôi hỏi Marco, ra hiệu về phía Brett.

“Chẳng có ai như thế cả. Tôi sợ là ông ta sẽ giết người ấy chứ. Tôi ráng sức để tránh ông ta”, cậu ta nói.

Chúng tôi nhìn Brett nhúng con dao vào một bình nước, lấy khăn ăn lau khô, rồi mang chính con dao đó trở ra bàn. Tôi ghét phải nói, nhưng đây thực sự là chuyện thường ngày ở huyện. Phục vụ bàn dùng bình nước để rửa các dao nĩa bẩn suốt, sau đó lại rót chính chỗ nước đó vào ly cho mọi người. Đây là lý do tại sao tôi luôn luôn chọn nước đóng chai khi ra ngoài, và tôi khuyên mọi người cũng nên làm vậy.

Giữa ca làm việc, tôi ngửi thấy mùi gì đó. Ý tôi là mùi gì đó thực sự tệ. Ban đầu tôi nghĩ là ai đó xì hơi và có mùi rất tệ, nhưng thứ mùi đó mãi không tan. Ai cũng biết tôi tự hào về khả năng nhạy mùi, nhưng cái mùi này kinh dị tới mức tôi sẵn lòng từ bỏ khứu giác của mình để khỏi phải ngửi nó.

Mùi tập trung ở bàn 19, bàn gần phòng tắm nhất. Tôi không biết có vấn đề gì hay không.

“Ngài có ngửi thấy mùi gì không ạ?”. Tôi hỏi các vị khách ngồi tại bàn 19. “Mùi rất tệ.”

“Tôi không thấy mùi gì hết”, người lớn tuổi nhất tại bàn trả lời. Nhưng không thể nào mà ông ta lại không ngửi thấy gì. Người đàn bà nhíu mày với tôi, thế nên tôi đoán bà ta ngửi được mùi đó, và không hài lòng.

“Tôi rất xin lỗi về việc này. Tôi cũng không biết nó là gì”, tôi nói. “Có lẽ chúng tôi gặp vấn đề với toilet. Tôi sẽ cố gắng xem có thể làm gì không.”

Tôi thực sự xấu hổ về việc này, và tôi biết Bruce cùng Jean Paul sẽ nổi khùng nếu biết nhà hàng bốc mùi như cái bô. Thế là tôi vào nhà tắm kiểm tra. Chẳng có gì cả. Thực ra, càng đi xa bàn 19, tình hình càng khá hơn.

Tôi quay trở lại bàn 19, và, đấy. Cái mùi kinh-tởm ngay ở đây. Tôi không thể chịu được. Tôi không thể phục vụ cái bàn này. Có lẽ ai đó đã dẫm phải phân chó và mang vào đây – con chó đó hẳn phải ăn thứ gì kinh dị lắm. Tôi không biết mở lời ra sao, nhưng có lẽ cách duy nhất là hỏi một cách lịch sự.

“Xin lỗi”, tôi nói. “Tôi xin lỗi… tôi biết điều này có vẻ kỳ lạ, nhưng… liệu có ai nghĩ mình có thể đã dẫm phải cái gì bên ngoài không?”

Bọn họ trông phát hoảng lên. Giờ thì tôi cũng hoảng. Tôi không biết phải làm gì. Kinh khủng quá! Và kỳ lạ là, giờ thì tất cả họ đều làm ngơ tôi. Tôi không biết phải làm gì.

“Xin chào?”, tôi nói. Tất cả họ nhìn xuống bàn, không ai trả lời tôi. “Chào”, tôi lại nói. Tôi đang mất trí à? Tôi đang nói lớn mà, đúng không?

“Xin lỗi”, tôi nói. “Tôi là người phục vụ bàn, nhớ không ạ? Tôi từng mang thức uống cho ông bà đấy.” Vẫn không trả lời: “Xin lỗi, có ai đó đã dẫm phải thứ gì đó”, tôi nói. Tôi đi quanh bàn, ngửi ngửi như một con chó săn. Cuối cùng, tôi nhắm được người phụ nữ lớn tuổi. Tôi biết chắc đó là bà ta. À, gần như chắc chắn. Tôi chưa xem giày của bà ta mà. Tôi bắt đầu quỳ xuống.

“Tránh xa tôi ra!” Bà ta hét lên, và bật khóc.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”, Jean Paul nói, xuất hiện bất thình lình.

“Cô này xúc phạm chúng tôi”, người đàn ông nói. Jean Paul bắt đầu lắc đầu thất vọng.

“Tôi không hề làm gì họ”, tôi nói. “Tôi chỉ muốn giúp thôi! Ở đây có mùi cực kỳ kinh khủng, và tôi chỉ cố gắng.”

“Đủ lắm rồi đấy”, người đàn ông nói. “Vợ tôi phải mang túi hậu môn giả. Hẳn là nó bị rò. Cũng có chuyện như vậy mà. Những cái cô này dứt khoát không để chúng tôi yên.”

Không còn lời nào để mô tả cảm giác của tôi lúc này. Nếu có thể bò xuống cái túi hậu môn giả của bà này và chết ngay lập tức, thì tôi cũng làm. Tôi phát hoảng. Tôi muốn chạy khỏi đó, nhưng chân tôi cứ nhũn ra.

“Tôi vô cùng xin lỗi, thưa ngài”, Jean Paul nói. “Bữa ăn này, tất nhiên, chúng tôi mời.”

“Chúng tôi cũng chẳng ở lại đâu”, ông ta nói, ném chiếc khăn ăn xuống bàn. Ông ta đỡ vợ dậy, và hai người bạn của họ đi theo, cau mày với tôi trên đường rời đi.

Tôi nhìn quanh tìm Bruce, và cảm ơn Chúa, gã không biết chuyện đang xảy ra. Tôi thấy gã bên kia quầy bar, đang đọc thư. Khi đọc xong, gã ngẩng lên nhìn tôi và chỉ ngón tay.

“Tôi à?”, tôi hỏi lại bằng khẩu hình.

“Đúng, cô đấy”, gã nói bằng âm lượng lớn nhất tôi từng nghe gã sử dụng trong nhà hàng – điều đó nghĩa là có chuyện rồi. “Lại đây.”

Tôi bước lại chỗ gã, Jean Paul đi theo.

“Lại thêm một lời than phiền về cô”, Bruce nói.

“Tôi không cố tình”, tôi ngừng lời. Tôi nói gì đây chứ? Làm sao có thể giải thích được điều vừa xảy ra? Nhưng tôi đâu có thô lỗ hay có ý xúc phạm. Tôi thực sự chỉ cố gắng giúp thôi.

Rồi tôi nhìn vào lá thư trong tay gã, và nhận ra gã thậm chí chẳng nói đến chuyện vừa xảy ra. Ý là, thật tình, sao có thể vậy chứ? Gã đang đọc thư từ mãi phía bên kia nhà hàng khi chuyện đó xảy ra mà. Thế nhưng chuyện này còn tệ hơn.

Gã đang đọc lá thư của tôi.

Chết tiệt!

“À, cái đó à?”, tôi nói.

“Thật là khả ố”, Bruce nói.

“Chỉ là đùa thôi”, tôi ngoan ngoãn.

“Đùa à? Cô nghĩ nói với người ta rằng họ dây cứt mũi kinh dị ra khăn trải bàn là nói đùa hả?”

“À, ừ”, tôi nói. “Toàn bộ chỉ là đùa thôi.”

“Này, ông khách này không hề thấy nó hài hước đâu, và tôi cũng vậy”, gã nói.

“Không, không, không”, tôi nói. “Lá thư đó không phải thật”, tôi cố gắng giải thích. “Tôi viết nó mà!”

“Heaven, chúng tôi đã lãnh đủ trò từ cô rồi đấy, cô dám nói chuyện như thế với khách hàng… hoàn toàn không thể chấp nhận được.”

“Anh không nghe tôi nói à?”, tôi hỏi.

“Cô không nghe tôi nói à?”, gã phản pháo.

“Không, anh không hiểu”, tôi nói.

“Không, cô mới không hiểu”, gã nói. “Cô bị đuổi việc.”

Tôi thậm chí chẳng cãi lại. Không thể. Chẳng có ích gì. Tôi cởi tạp dề ra, bước khỏi cửa.

Chỉ mới bước ra đường bốn năm bước mà một con bồ câu đã ị ngay lên đầu tôi. Hoàn hảo luôn.

Thế đây. Tôi bị đuổi việc. Tôi biết sẽ như thế, nhưng mọi thứ vẫn khiến tôi sốc. Tôi không thực sự giận dữ gì. Tôi không cầu cho Bruce hay Jean Paul bị ung thư hậu môn. Nhưng cảm giác không hề vui vẻ – bị đuổi việc có bao giờ vui?

Tôi thất bại – và được nói thẳng vào mặt một cách đường hoàng. Đây giống như một con dấu đỏ to tướng triện chữ THẤT BẠI ngay lên trán tôi. Và khi nhìn vào gương, tôi thấy nó. Dù nhìn vào gương thì sẽ thấy chữ THẤT BẠI bị ngược, vì gương luôn đảo ngược mọi thứ. Nhưng tôi vẫn biết ý nghĩa của nó. Tôi nghĩ những điều bình thường mà mọi người cảm thấy khi bị đuổi việc là giận dữ, tội lỗi, và xấu hổ. Còn tôi ấy à? Tôi cảm thấy muốn uống đến chục ly.

Tôi nghĩ có thể nói là tôi say. Tôi đang ở cùng Sydney tại Dos Caminos, và đã uống gần chục ly margarita. Tôi gọi cô nàng khi bị đuổi việc, và cô nàng đòi chúng tôi cùng đi uống.

“Tớ có nói tớ bị ị lên người chưa nhỉ? Bởi một con bồ câu đấy.”

“Nhiều lần rồi”, cô nàng nói. “Và tớ nói với cậu rằng đó là báo hiệu điềm may.”

“Vậy để bọn nó ị lên người cậu đi. Kiểu may mắn đó, tớ không cần.”

Thứ tôi thực sự cần là một chút không khí trong lành. Tôi uống nốt ly của mình, rồi đi ra ngoài. Chúng tôi đi bộ dọc theo đại lộ Park, rẽ vào đường số 3. Tôi trông thấy quán Rodeo Bar cách đó vài dãy, và đòi vào đó. Sydney ghét tất cả mọi dòng nhạc đồng quê. Cô nàng không thích nhạc đồng quê hiện đại, đồng quê pha rock lẫn đồng quê pha punk. Cô nàng không hề động tới cái gì lỗ mãng trong tiềm thức. Tôi vẫn cứ kéo cô nàng vào.

Một ban nhạc đang diễn trên sân khấu. Một nhóm nhạc đồng quê pha rock ba người. Sydney không thể chịu nổi.

Cô nàng lập tức lên tiếng, “Tớ không hiểu nổi cái nhạc này. Nó cứ ỉ ôi rên rỉ”.

“Tớ thích rên rỉ. Rên rỉ hay mà”, tôi nói.

“Rên rỉ có gì mà hay. Và họ hát cái gì vậy chứ? Bài nào cũng như thể, ‘Anh trai của bạn gái tôi hãm hiếp con mèo’.”

“Tớ lại thích cái lời nhạc đó ấy chứ.”

“Thật điên khùng. Tớ ghét ghê”, cô nàng vừa nói vừa nốc rượu. Cô nàng đã chuyển từ margarita sang tequila. Phatrón Silver. Không chanh, không muối, vì chỉ đám yếu ớt mới cần tới. “Mà tại sao gã đó lại xăm khắp mình vậy? Đâu có hợp với cái sơ mi kẻ sọc. Quá mâu thuẫn! Có thể gã xăm mình và mặc sơ mi kẻ sọc vì cố gắng giả vờ tỏ ra mình thích nhạc đồng quê, bởi đó là thứ duy nhất gã chơi giỏi… hoặc gã là kẻ chơi nhạc đồng quê tới từ New York, cảm thấy mình cần hòa nhập, nên đã xăm vài hình lên người. Nói chung, kiểu nào cũng tệ.”

“Không, hay đấy chứ”, tôi giải thích. “Phong cách mà. Cậu ta chơi nhạc đồng quê pha rock.”

“Cái gì cơ?”

“Nhạc đồng quê pha rock, rockabilly.”

“Đó là thứ gì? Giống như ngôi sao nhạc rock Hillbilly à?”, cô nàng hỏi.

Tôi phá lên cười. “Nó là một loại nhạc. Một phong cách. Hình xăm, tóc kiểu pompadour[1]… xe hơi hàng độc… guitar thùng… các cô nàng xỏ khuyên. Tất cả các cô gái đều muốn trở thành Bettie Page. À, Bettie Page với hình xăm.”

[1] Kiểu tóc hất ngược ra sau.

“Nhưng tại sao phải pha trộn với thập niên năm mươi?”

“Tại sao lại không?”

“Vì tớ không hiểu được.”

“Ồ… nếu đã vậy”, tôi nói.

“Xin lỗi”, cô nàng nói. “Tớ không hiểu nổi một chút xíu nào nhạc đồng quê. Tớ hoàn toàn chỉ thích rock ‘n’ roll. Nói tới đó thì… thứ này quá tệ! BROWN-EYED GIRL!”, cô nàng hét lên. Tôi không thể tin nổi. Tôi biết chuyện này vừa xảy ra, nhung vẫn không thể tin nổi.

Nhóm nhạc nhìn chúng tôi, tôi muốn chui xuống đất. “Đừng, đừng làm vậy”, tôi nói.

“Tại sao không?”

“Vì họ đâu có chơi theo yêu cầu”, tôi nói.

“Làm sao cậu biết được?”, cô nàng hỏi. Nhóm nhạc bỗng nhiên rời khỏi sân khấu. Tôi nghĩ đó là vì cô nàng la hét, nhưng thực ra là vì họ đã diễn xong phần mình. Ngay lúc này, một chàng cao bồi bắt được dấu hiệu.

Một trong các thành viên ban nhạc hiểu tiếng gọi Brown-Eyed Girl như tiếng gọi kết đôi, bèn oai phong bước đến chỗ Sydney và tôi. Anh ta không xăm toàn bộ, nhưng dấu xăm vẫn lộ ra nơi tay áo sơ mi kẻ sọc, hứa hẹn còn nhiều thứ để khám phá. Trông như thể anh ta cũng rất lực lưỡng.

“Brown-Eyed Girl hở?”, anh ta nói. “Lâu lắm rồi không nghe tới tên bài đó. Ít nhất là vài phút.” Tôi lập tức hiểu ý, nhưng Sydney dường như nghe bằng mắt nhiều hơn, thế nên cô nàng chẳng hiểu anh ta muốn nói gì.

“Các anh chơi… được lắm”, Sydney ngại ngần. “Bài cuối đó tên gì nhỉ?” Ôi Chúa ơi!

“Bài đó tôi sáng tác”, anh ta nói, giọng ngọt như món sữa lắc Jack Daniel.

“Ai viết cơ?”, Sydney đáp lại. Tôi chỉ có thể mỉm cười với anh ta thay vì nói “cô ấy cố gắng lắm đấy”. Nhưng anh ta đã tiến xa hơn tôi.

“Cô thì sao?”, anh ta hỏi tôi. “Cô có thích phần diễn của chúng tôi không?”

“Có”, tôi nói. “Các anh chơi rất hay.” Tôi nhấp ly Seven & Seven của mình, lơ đãng nhìn chỗ khác. Mắt Sydney mở to thêm một chút, như thể nhận ra tôi không hứng thú với anh chàng này, và cô nàng lại không muốn anh ta tuột khỏi tay mình.

“Ừ, cô ấy thích lắm. Cô ấy mê rock-a-hillbilly. Cả hai chúng tôi. Toàn bộ… phong cách”, cô nàng nói. Ngay lúc đó, tôi nhìn cô nàng từ trên xuống dưới và nghĩ, Yeah, cậu mặc Prada từ trên xuống dưới. Đúng là nữ cao bồi điển hình đấy nhỉ.

Nhận ra vẻ háo hức của cô nàng, anh chàng dẫn dụ không-che-giấu, “Tôi có một chiếc 56 Chevy Stepside đỗ ngay phía trước quán. Muốn xem không?”.

“Stepside?” Sydney thốt lên một cách mơ hồ, không biết anh ta đang nói về cái quái gì. Anh ta lại hiểu đó là nỗi kinh ngạc kiểu con gái, bèn dẫn đường. Sydney đi theo anh ta ra ngoài, về phía chiếc xe tải, còn tôi theo sau.

“Wow…”, cô nàng nói. “Quá đỉnh!”, Sydney trầm trồ. Và tôi phải thừa nhận, chiếc xe được sơn bằng lớp sơn bóng đỏ anh đào, lấp lánh như son môi, từ đầu tới đuôi… cực kỳ đỉnh – đỉnh một cách có toan tính, như một tên khốn hào hoa.

“Muốn chở bạn em đi một vòng không?” Anh chàng hỏi. Tôi biết Sydney thậm chí còn chẳng cưỡi nổi một cây chổi, và Sydney cũng biết rõ rành rành điều đó.

“Tất nhiên”, cô nàng nói. Tôi nhìn cô nàng đem chìa khóa tới chỗ chiếc xe cổ điển kia, mọi thứ giống như thước phim quay chậm.

“Sydney…”, tôi nói bằng tất cả sự sỉ nhục có thể nhét vào giọng mình.

“Cái gì?” Cô nàng chớm nổi giận.

“Nhớ dùng đèn nháy.” Tôi mỉm cười.

Sydney nhảy vào bên phía ghế lái, anh chàng chui vào chỗ phụ lái. Tôi ngồi cạnh anh ta. Điều có trách nhiệm cần làm vào lúc này là giải thích cho anh chàng nhạc đồng quê (hẳn là sinh trưởng tại Brooklyn) này rằng anh ta đang đặt cược niềm tự hào, niềm vui của mình vào tay một người đã say khướt, và ngay cả lúc tỉnh cũng chẳng lái nổi một chiếc xe đạp nữa là. Nhưng tôi cũng đã uống ba ly vào người, có cả một ngày tệ hại, và mấy con chuột lông lá anh ta treo nơi kính chiếu hậu khiến tôi thấy mình may mắn. Ngoài ra, tôi đang không được bình thường – hệ quả từ cồn, và bây giờ thì một bữa khuya với thịt muối và sandwich bông cải có vẻ rất tuyệt vời.

Khỏi phải nói, hành động đầu tiên của Sydney trong lần ra mắt đầu tiên với chiếc hộp số tay là nhấn các số một cách điên cuồng – SGRRRRRRRAAAAAAKKKKKK. Trong hẳn một giây, anh chàng trông rất cảnh giác, nhưng rồi thì lại, “Này… ai cũng thế thôi mà” và lại thư giãn ngồi trong chỗ của mình mà quan sát.

“Sẵn sàng chưa?” Sydney hỏi cùng nụ cười hồi hộp, tôi lập tức hiểu là lời cảnh cáo. Rồi “bang”! Cửa địa ngục bật mở, chiếc xe lao về phía trước, theo góc nhọn, hòa vào dòng giao thông đang điên cuồng của đại lộ số 3. Những chiếc taxi lao qua vun vút bên phải, bên trái, còi nhấn inh ỏi từ bốn phương tám hướng dành cho chúng tôi, và tôi thậm chí có thể đọc được câu “Cái quỷ gì vậy…” trên môi của một tài xế ngay sát bên tay phải.

Đột nhiên, Sydney điều chỉnh tay lái, ngoặt sang phải theo một góc cực hiểm. Và tôi dám chắc mình sẽ không sống nổi đến năm hai mươi bảy tuổi… hoặc kết hôn… hoặc ngày mai – vì một chiếc xe tải chở rác khổng lổ, hệt như một con tê giác thời tiền sử, đang lao về phía chúng tôi. Tiếng rống còi rền rĩ của nó đang là nỗ lực để hất chúng tôi ra khỏi con đường.

Tôi nghe tiếng thét cao chót vót, và nghĩ đó hẳn là mình, nhưng rồi tôi nhận ra đó là tiếng của chàng cao bồi nam tính ngồi bên trái tôi, anh ta vừa biến hình trong thoáng chốc, trở thành một gã Don Knott mắt lồi, níu chặt vào bảng lái. Giờ thì chúng tôi dừng im re ngay giữa đại lộ số 3.

“Giờ thì sao?” Sydney hỏi, phấn khởi và không hề hấn gì trước tràng còi xe thúc giục chúng tôi ra quyết định.

“Biến!”, anh ta hét lên. “Biến ngay!”

Tôi quan sát tình huống, và thực tình, nhảy khỏi chiếc xe để bước vào dòng giao thông trên đại lộ số 3 dường như còn an toàn hơn tiếp tục hành trình với Sydney. Tôi chộp tay cô nàng đang ở phía trước xe, và chúng tôi loay hoay tìm cách đến vỉa hè.

“Đợi đã!”, Sydney hét lên. Tôi cứ tưởng một số tài xế giận dữ đã quyết định truy sát hai đứa. “Tớ chưa cho anh ta số điện thoại!”, cô nàng nói.

“Đừng lo”, tôi nói. “Anh ta sẽ không đời nào quên cậu đâu.”

Tôi kiểm tra hộp thư khi về đến nhà, và thấy kết quả bài kiểm tra nấm mốc. Và thứ gì đó từ hãng Hàng không Mỹ gửi cho Brady. Cậu ta định đi đâu nhỉ? Tôi xé mở bức thư từ Ngài Nấm Mốc, nó nói mẫu kiểm nghiệm của tôi không thể đưa ra được kết luận. Không-thể-đim-ra-được-kết-luận? Cái quỷ quái gì vậy chứ?

Thế nên tôi có thể, hoặc không thể, quên vụ nấm mốc đen. Bỗng nhiên tôi thấy đau đầu. Hẳn là do đám nấm mốc!

Tôi lên lầu, và khi đã vào nhà, tôi mở thư của Brady. Một vé máy bay đi California. California có gì chứ?

Tôi không nghĩ nổi về việc đó ngay lúc này. Tôi say rồi, tôi bị nhức đầu, căn hộ của tôi bị nhiễm nấm độc, và chú chó của tôi mất tích. Strummer đâu?

“Strummer!” Tôi gọi lớn. “Struuummmmmer…” Đang gọi đến âm tiết thứ hai thì tôi nhớ ra nó ở nhà cạnh bên, nhà của Brady.

Tôi bước sang đập cửa nhà Brady. Cậu ta ra mở cửa, đang đeo cặp kính 3D.

“Có thể giúp gì cô đây, quý cô?”

“Tôi đến tìm con chó của tôi”, tôi nói.

Cậu ta hít ngửi xung quanh tôi. “Có người uống rượu trong khi làm việc à?”

“Không”, tôi nói. “Có người bị sa thải, bị bồ câu ị lên, và bị hạ nhục tại một quán rượu. Và đi uống.”

“Vào đi”, cậu ta nói. Tôi đi vào. “Cô bị sa thải?”

“Ừ”, tôi nói trong lúc ngã vào chiếc ghế lười của cậu ta. Ghế mới. “Cậu mua cái này lúc nào vậy?”, tôi hỏi.

“Jonas cho đấy. Muốn nói chuyện không?”

“Không. Nhiều người có ghế lười mà.”

“Ý tôi là về công việc kia”, cậu ta nói. “Hoặc là vụ mất việc ấy?” Strummer đến gần, ngồi lên người tôi.

“Ở California có gì?”, tôi hỏi.

“Hả?”

“Cậu được gửi vé máy bay.”

“Ồ!”, cậu ta nói. “Lẽ ra phải đoán được. Một nhóm nhạc. Tôi sẽ đi xem thử nhóm nhạc chúng tôi định ký hợp đồng. Sau đó tôi sẽ đi Seattle.”

“Ở Seattle có gì?”

“Howard Schultz.”

“Gã đóng Peanuts ấy à?”

“Không, đó là Charles Schulz”, cậu ta nói.

“Tại sao cậu muốn gặp gã Peanuts?”

“Tôi không có. Và dù có muốn đi nữa, tôi cũng chỉ gặp xui thôi, vì gã chết rồi.”

Tôi nhìn sang bên. Tôi nghe rõ đấy chứ? Chắc vậy. Rất nhiều người dường như đang chết. Suýt nữa tôi đã là một trong số đó vào tối nay, “Ồ. Vậy tại sao cậu lại đi đến đó?”

“Cô đúng là đã uống nhiều đấy nhỉ? Tôi sẽ đi gặp Howard Schultz.”

“Là ai?”

“Người sáng lập Starbucks.”

“Tôi thích cà phê.” Tôi cười rạng rỡ.

“Tôi cũng vậy”, cậu ta nói. “Và lúc này cô cũng cần một ít đấy.”

“Không, tôi cần ngủ. Nhưng tôi không thể về nhà.”

“Tại sao?”

“Vì nhà bị nhiễm nấm.”

“Gì cơ?”, cậu ta hỏi.

“Nấm”, tôi nói rồi thiếp ngủ trên chiếc ghế lười trong khi Strummer ngả đầu trên chân mình.

BRADY

Heaven đang ngủ thiếp đi trong nhà tôi. Suốt cả đêm, cô nàng cuộn tròn như quả bóng trong chiếc ghế lười cùng với Strummer. Thực ra như thế trông dễ thương kinh khủng!

Tôi đang uống cà phê thì Strummer ngáp một cú to muốn sái quai hàm, rồi đi về phía tôi.

“Chào, nhóc”, tôi nói. “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng”, Heaven nói.

“Dậy rồi à?”

“Tôi không chắc”, cô nàng nói. Cô nàng ngồi dậy, để lộ một vết hằn trên mặt do tỳ vào mép của chiếc ghế lười.

“Một đêm khổ sở nhỉ?”

“Ừ”, cô nàng nói.

“Tối qua cô say quá, hay là còn có gì không ổn ở trong nhà cô?”

“Ồ”, cô nàng nói như thể sực nhớ ra. “Ôi, không. Tôi quên mất.”

“Ừ, tối qua cô đang nói gì đó về nấm mốc ấy, rồi cô cứ thế thiếp đi luôn.”

“Ừ… nấm mốc.”

“Muốn nói rõ không?”

“Tôi nghĩ nhà bị nhiễm mốc đen”, cô nàng nói.

“Mốc đen là cái quái gì?”

“Nấm mốc độc.”

“Sao cô nghĩ nhà cô bị như thế?”

“Mẫu xét nghiệm cho kết quả là không kết luận được. Tôi không muốn ở bên đó.”

“Chà, vậy cô sẽ phải đi California với tôi rồi”, tôi nói (tất nhiên là đùa thôi).

“Được”, cô nàng nói.

“Quá đã”, tôi nói, không hề nghĩ cô nàng nói thật. Tôi đưa cô nàng một cốc cà phê.

“Tôi đi gói đồ.”

“Thật á?” Giờ thì tôi tự hỏi cô nàng có nghiêm túc thật không.

“Ừ. Tôi nghiêm túc không muốn ở trong căn hộ của tôi. Và theo như tôi thấy, biết đâu ở đây cậu cũng bị nhiễm nấm mốc đấy.”

Chúa ơi, cô nàng nghiêm túc. “Tôi đùa thôi. Cô tới California làm gì?”

“Cậu làm gì tôi làm nấy. Tôi mất việc rồi mà. Tôi tự do đi thôi.”

Không thể tin nổi là cô nàng nghiêm túc. Cô nàng không thể đi chung với tôi. Ý tôi là, tất nhiên cô nàng có thể đến California xem ban nhạc, hẳn vậy, nhưng tôi còn có việc quan trọng cần làm, nên không đời nào cô nàng được đến Seattle. Tôi không thể để cô nàng tới đó làm rối tinh mọi thứ. Cô nàng dường như có dớp là luôn gây rắc rối, bất kể có cố tình hay không. Không, tuyệt đối không. Cô nàng không thể đi cùng với tôi.

“Tôi không nghĩ đó là ý hay lắm đâu”, tôi nói. IH

“Tại sao? Cậu sẽ có bạn đồng hành. Và Strummer chưa bao giờ thấy California cả.”

Strummer? Vụ này thì cô nàng không thể nào nghiêm túc rồi. “Strummer chắc chắn không thể đi cùng.”

“Tại sao không?”

“Mọi thứ đi quá xa rồi đấy. Chúng ta chưa từng trao đổi việc này một cách nghiêm túc đúng không nhỉ?”

“Đúng là vậy. Tại sao Strummer không thể đi cùng?”

“Bởi vì”, tôi nói, “Nó không thể”.

“Quỷ tha ma bắt”, cô nàng nói.

“Cô cũng không được đi.”

“Tại sao?”

Tôi muốn đưa ra một câu trả lời nghe thật người lớn, cho hạ màn luôn. “Bởi vì tôi còn có công việc quan trọng cần làm.”

“Tôi nghe được phần đó mà. Chuyện đó liên quan gì tới tôi và Strummer?”

“Cô không được đi, hiểu chứ?”

“Được thôi”, cô nàng nói.

“Được rồi”, tôi kết thúc câu chuyện.

Tôi đang ngồi trên chuyến bay số 3 của hãng Hàng không Mỹ, trên đường đến California, và Heaven đang ngồi cạnh tôi. Strummer ở trong một chiếc cũi dưới khoang máy bay. Vé cho nó tốn một trăm đồng. Rõ ràng là Heaven cũng thích ngồi ghế gần lối đi. Nhưng tôi đặt vé trước, tôi sẽ không nhường. Cô nàng có thể ngồi chỗ khác mà. Không liên quan gì đến tôi. Thứ liên quan đến tôi lại là việc cô nàng giở đủ trò để giành lấy chỗ.

Cô nàng đã nhổm dậy trèo qua người tôi khoảng bảy mươi lăm lần kể từ lúc chúng tôi lên máy bay. Cô nàng ra lệnh cho tôi đưa cô nàng gói hạnh nhân Smokehouse của tôi, vì nghĩ rằng gói của mình bị gian lận. Và cô nàng nghe kênh tiếng Hoa bằng headphone, rồi cố gắng lặp lại thứ người ta nói. Chuyện này càng không thú vị với mấy người châu Á ngồi ngay bên cạnh chúng tôi.

Tôi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Trong lúc rửa mặt, tôi chú ý thấy bảng ghi nói “Vui lòng lau chậu rửa sau khi dùng để dành cho người sau”. Tôi làm theo, dù không chắc mình hiểu được tại sao phải thế. Tất nhiên nếu tôi cạo râu hay gì đó thì đúng, nhưng tôi chỉ rửa mặt rửa tay thôi mà, tại sạo phải lau khô bên trong bồn rửa, chỉ để người vào sau lại tiếp tục làm ướt?

Điều đó khiến tôi nghĩ: Bồn tự làm khô thì sao nhỉ? Có thể nó sẽ có lỗ giống như pho mát Thuỵ Sĩ, gió thổi qua được. Thậm chí còn hơn thế. Gió nhiều tới mức nếu vẫy tay phía trước nó, tay cũng khô, như thế sẽ loại bỏ được việc có thêm máy sấy riêng. Nhưng rồi thì làm sao nước được giữ lại trong bồn nhỉ? Ý tưởng dở quá!

Đến lượt tiếng xả nước, hẳn là âm thanh xả to nhất tôi từng được nghe. Nó khiến tôi suy nghĩ về việc xả nước bồn cầu. Thật khó chịu, ồn ào, khiếm nhã. Đáng lo ngại, thật đấy! Ngay khoảnh khắc đó, tôi bừng tỉnh. Nếu tôi sáng chế ra được một thiết bị Xả bồn cầu MP3 thì sao. Nó sẽ chơi nhạc khi nhấn nút xả thay vì tiếng ùng ục kinh điển. Cũng không cần chơi hết cả bài. Thế sẽ phiền lắm, chắc chỉ cần phần điệp khúc, hoặc một câu hay ho thôi.

Water of Love của Dire Straits, Big Balls của AC/DC, Smell Like Teen Spirit của Nirvana, Tush của ZZ Top… thậm chí My Way của Sinatra. Tôi dám cá Old Blue Eyes sẽ thấy rất vinh hạnh. Cũng có thể sẽ không. Có thể ông ấy sẽ trăn trở dưới mồ, trong tình huống đó tôi sẽ dùng phiên bản của Sid Vicious. Vô số lựa chọn. Tôi có cả một kho sáng kiến. Cái này thậm chí có thể ăn đứt Sữa quế lẫn Catch-It Cone. Không chỉ vì nó quá thiên tài, mà còn vì nó liên quan đến đam mê nhất hạng của tôi: m nhạc.

Tôi quay lại chỗ ngồi của mình, thấy Heaven đang ngự ở đó.

“Cậu đang cười nhăn nhở cái gì vậy?”, cô nàng hỏi.

“Chuyển chỗ khác, không là tiêu đấy”, tôi nói.

“Ngon thì thử xem”, cô nàng nói. Tôi nhấc cô nàng ra khỏi ghế của mình, đặt vào ghế kia. Cô nàng ngồi đó phụng phịu, nhưng nhanh chóng vui trở lại. “Ban nãy cậu cười cái gì vậy? Tự sướng trong đó à? Nghe này, cậu chỉ được chính thức gia nhập Câu lạc bộ Trên không nếu lôi kéo thêm được ai đó tham gia.”

“Hừ”, tôi nói. “Thế tôi sẽ được gia nhập câu lạc bộ gì nếu có thêm đến hai người tham gia, và cả hai đều là tiếp viên hàng không?”

“Câu lạc bộ Huyễn hoặc hay Tự sướng chăng?”, cô nàng đáp. “Thật tình, có chuyện gì trong nhà vệ sinh mà cậu lại cười hơn hớn như vậy?”

“Tôi nảy ra một ý tưởng nữa, có vậy thôi.”

“Ý tưởng kiểu gì?”

“Tôi không nói với cô được.”

“Cái gì”, cô nàng nói. “Cậu nghĩ tôi sẽ cướp nó chắc?”

“Không.”

“Vậy nói đi.”

“Không được, ít nhất là không phải ở đây. Quá nhiều người xung quanh.”

“Được rồi. Nhưng về sau tôi sẽ bắt cậu phải nói”, cô nàng cảnh cáo.

“Được thôi.”

“Và tôi sẽ không quên đâu.”

“Dám cá là cô không quên.”

“Tôi không bao giờ quên”, cô nàng nói.

“Hiển nhiên rồi.”

“Đặc biệt là những thứ thế này.”

“À há.”

“Nhưng tôi có quên chỗ để chìa khóa.”

“Ai chẳng có lỗi lầm”, tôi nói.

“Tôi không xem đó là lỗi lầm.”

Tôi để ý thấy cô nàng đang ghi một danh sách lên cái túi nôn của tôi trong khi tôi vắng mặt. “Cái gì đây?”, tôi hỏi.

“Danh sách cập nhật những người không được mời tới lễ tang của tôi.”

“Ra thế”, tôi nói.

“Đi máy bay nguy hiểm lắm. Nên cần phải có một bản cập nhật ở bên cạnh.”

“Nghĩa là còn có các bản khác nữa à?” Tôi hỏi, rướn cổ để nỗ lực – bất thành – xem thử tên mình có trong danh sách không.

“Đúng.”

“Và cô muốn phiên bản cuối cùng đó được ghi trên một cái túi nôn?”

“Chỗ nào cũng tốt như nhau”, cô nàng kiểm tra danh sách từ trên xuống dưới.

“Và giả sử chúng ta gặp bi kịch trên máy bay, cô không nghĩ cái danh sách đó sẽ bị hủy diệt cùng với chúng ta… lẫn chiếc máy bay sao?”

“Biết đâu được.”

“Biết đâu được. Nhưng cô đang nghĩ tới một bi kịch gì đó sẽ khiến chúng ta mất mạng và cái danh sách của cô thì còn nguyên.”

Cô nàng suy nghĩ một giây. “Chỉ để phòng hờ thôi”, cô nàng nói.

“Buồn cười quá.”

“Có ai hỏi ý cậu đâu.”

“Thì thôi vậy”, tôi nói rồi mở quyển catalog mua sắm miễn thuế ra xem có thứ gì mới kể từ lần trước tôi đi máy bay không.

Chúng tôi tới phi trường Long Beach. Nhóm nhạc kia sẽ chơi ở Costa Mesa, thế nên chúng tôi bay đến Long Beach thay vì phi trường Los Angeles.

Chúng tôi tụ họp với Strummer, và tôi thề con chó đã cười khi trông thấy chúng tôi. Cho đến giờ tôi mới hoàn toàn hiểu, rằng con chó này có tâm hồn. Cùng một nụ cười tuyệt hảo. Nó nhảy xổ vào Heaven, và cô nàng nhắng nhít lên cưng nựng nó. Tôi vỗ đầu nó, cố gắng tỏ ra điềm đạm, nhưng phải nói, tôi cũng phải lòng nó rồi.

Chúng tôi chui vào chiếc xe hơi tôi thuê, và Heaven lôi ra một chiếc đĩa CD tuyển tập cô nàng đã làm cho chuyến đi này. Bài đầu tiên là của Spoon, vô tình lại là một trong những nhóm tôi thích nhất. Bài thứ hai là của Wilco, một nhóm gần như hoàn hảo nữa. Rồi cô nàng còn có Come on Home của Franz Ferdinand, tiếp là Heart of Glass của Blondie, khiến tôi kinh ngạc, vì tôi ngỡ mình là người duy nhất nhận thấy mối tương đồng giữa hai bài hát này. Tôi sợ là nếu phần còn lại của cái đĩa CD này cũng tuyệt như phần đầu, thì tôi sẽ phải hỏi cưới cô nàng này mất. Điều đó thật là quá sức tưởng tượng. Ngay khi tôi nghĩ tới đây, nhạc chuyển sang bài Little Guitars của Van Halen. Thực sự xứng đáng để cầu hôn rồi đây, nhưng tôi sẽ giữ bí mật.

Chúng tôi lái thẳng tới quán Fatburger gần nhất, đây rõ ràng là điểm dừng chân đầu tiên của tôi. Thực lòng, tôi ưu tiên In-N-Out Burger hơn – thứ ngon nhất thế giới. Nhưng Fatburger gần hơn, và cũng là thứ ngon đệ nhị. Ngày mai chúng tôi sẽ ăn In-N-Out Burger. Đã lâu tôi không tới L.A., nhưng đã từng dành nhiều thời gian ở đây, nên tôi biết các cửa hàng burger nằm ở đâu.

Ít ra là tôi tưởng mình biết. Thật không may, cửa hàng Fatburger tôi chọn đã bị thay thế bằng một khu trung tâm mua sắm, và nơi gần nhất tiếp theo nằm ở Orange, cách đây vài dặm. Thế là chúng tôi lái – hoặc nên nói là bò – trong dòng xe cộ thêm nửa giờ. Trong thời gian này, tôi tiếp tục ngạc nhiên với lựa chọn âm nhạc của Heaven: Somebody to Shove của Soul Asylum, tiếp là Beat My Guest của Adam Ant, mặt B của chương trình Stand and Deliver. Cả hai bài hát đều bắt đầu với phần guitar gần như giống hệt nhau. Cách chọn bài này khiến tôi không hề nghi ngờ rằng cô nàng này cảm thụ âm nhạc mình nghe rất tốt. Có khi cô nàng nên làm DJ thay vì phục vụ bàn ấy nhỉ?

Cuối cùng chúng tôi cũng đến Fatburger. Tôi gọi một chiếc Double Fatburger, khoai chiên giòn, và sữa lắc vani. Fatburger đã biến thế giới thành nơi tốt đẹp hơn. Tôi nói Heaven là cô nàng cũng phải gọi một chiếc Double Fatburger. Cô nàng làm theo, nhưng lại gọi khoai chiên ít béo. Đúng là con gái.

”Cậu không nghĩ người ta nên đặt cái tên hay hơn cho chỗ này à?”, cô nàng hỏi.

“Tên quá hay mà”, tôi nói.

“Đâu có”, cô nàng nói. “Thà họ gọi luôn là ‘Burger Làm Tăng Cỡ Mông’ còn hơn.”

“Không, nghe này… hồi năm 1952, khi chỗ này mới mở, Fat – béo – đồng nghĩa với sự sung sướng đấy. ‘Fat City’, ‘Fat Times’, ‘Fat Cat’… Toàn là thứ tốt cả.”

“Giống như phat với âm ‘ph’ bây giờ ấy hả”, cô nàng so sánh.

“Chính xác.”

“Vậy chữ phat – âm ‘ph’ – xuất hiện vài năm nay là người ta hoàn toàn bắt chước hồi thập niên năm mươi à? Thật chẳng độc đáo gì cả. Nên có người phản ánh đi chứ.”

“Cô cứ tự nhiên đi.”

“Có thể tôi sẽ làm thế đấy”, cô nàng nói.

“Tôi không nghi ngờ gì đâu.”

Chúng tôi mua thêm một cái burger cho Strummer, và ngồi trên thảm cỏ tại một công viên nhỏ bên kia phố. Không phải mặc áo khoác mùa đông thật thoải mái. Los Angeles là mội nơi thật tuyệt. Nếu không tính tới sương mù… động đất… và con người… lẫn giao thông.

Thôi, nói chung không tuyệt đến vậy, nhưng riêng thời tiết thì rất thích.

“Cái burger này ngon thật”, cô nàng nói sau khi cắn miếng đầu tiên, như thể bị ngạc nhiên.

“Nói như thể tôi sẽ mách sai cho cô ấy.”

“À… thì cậu biết đấy…” Cô nàng cười ngại ngùng.

“Ừ, ừ”, tôi đáp. Chúng tôi yên lặng, thật dễ chịu, và ăn những chiếc Fatburger dưới bầu trời California đầy nắng.

BRADY

Heaven đang ngủ thiếp đi trong nhà tôi. Suốt cả đêm, cô nàng cuộn tròn như quả bóng trong chiếc ghế lười cùng với Strummer. Thực ra như thế trông dễ thương kinh khủng!

Tôi đang uống cà phê thì Strummer ngáp một cú to muốn sái quai hàm, rồi đi về phía tôi.

“Chào, nhóc”, tôi nói. “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng”, Heaven nói.

“Dậy rồi à?”

“Tôi không chắc”, cô nàng nói. Cô nàng ngồi dậy, để lộ một vết hằn trên mặt do tỳ vào mép của chiếc ghế lười.

“Một đêm khổ sở nhỉ?”

“Ừ”, cô nàng nói.

“Tối qua cô say quá, hay là còn có gì không ổn ở trong nhà cô?”

“Ồ”, cô nàng nói như thể sực nhớ ra. “Ôi, không. Tôi quên mất.”

“Ừ, tối qua cô đang nói gì đó về nấm mốc ấy, rồi cô cứ thế thiếp đi luôn.”

“Ừ… nấm mốc.”

“Muốn nói rõ không?”

“Tôi nghĩ nhà bị nhiễm mốc đen”, cô nàng nói.

“Mốc đen là cái quái gì?”

“Nấm mốc độc.”

“Sao cô nghĩ nhà cô bị như thế?”

“Mẫu xét nghiệm cho kết quả là không kết luận được. Tôi không muốn ở bên đó.”

“Chà, vậy cô sẽ phải đi California với tôi rồi”, tôi nói (tất nhiên là đùa thôi).

“Được”, cô nàng nói.

“Quá đã”, tôi nói, không hề nghĩ cô nàng nói thật. Tôi đưa cô nàng một cốc cà phê.

“Tôi đi gói đồ.”

“Thật á?” Giờ thì tôi tự hỏi cô nàng có nghiêm túc thật không.

“Ừ. Tôi nghiêm túc không muốn ở trong căn hộ của tôi. Và theo như tôi thấy, biết đâu ở đây cậu cũng bị nhiễm nấm mốc đấy.”

Chúa ơi, cô nàng nghiêm túc. “Tôi đùa thôi. Cô tới California làm gì?”

“Cậu làm gì tôi làm nấy. Tôi mất việc rồi mà. Tôi tự do đi thôi.”

Không thể tin nổi là cô nàng nghiêm túc. Cô nàng không thể đi chung với tôi. Ý tôi là, tất nhiên cô nàng có thể đến California xem ban nhạc, hẳn vậy, nhưng tôi còn có việc quan trọng cần làm, nên không đời nào cô nàng được đến Seattle. Tôi không thể để cô nàng tới đó làm rối tinh mọi thứ. Cô nàng dường như có dớp là luôn gây rắc rối, bất kể có cố tình hay không. Không, tuyệt đối không. Cô nàng không thể đi cùng với tôi.

“Tôi không nghĩ đó là ý hay lắm đâu”, tôi nói. IH

“Tại sao? Cậu sẽ có bạn đồng hành. Và Strummer chưa bao giờ thấy California cả.”

Strummer? Vụ này thì cô nàng không thể nào nghiêm túc rồi. “Strummer chắc chắn không thể đi cùng.”

“Tại sao không?”

“Mọi thứ đi quá xa rồi đấy. Chúng ta chưa từng trao đổi việc này một cách nghiêm túc đúng không nhỉ?”

“Đúng là vậy. Tại sao Strummer không thể đi cùng?”

“Bởi vì”, tôi nói, “Nó không thể”.

“Quỷ tha ma bắt”, cô nàng nói.

“Cô cũng không được đi.”

“Tại sao?”

Tôi muốn đưa ra một câu trả lời nghe thật người lớn, cho hạ màn luôn. “Bởi vì tôi còn có công việc quan trọng cần làm.”

“Tôi nghe được phần đó mà. Chuyện đó liên quan gì tới tôi và Strummer?”

“Cô không được đi, hiểu chứ?”

“Được thôi”, cô nàng nói.

“Được rồi”, tôi kết thúc câu chuyện.

Tôi đang ngồi trên chuyến bay số 3 của hãng Hàng không Mỹ, trên đường đến California, và Heaven đang ngồi cạnh tôi. Strummer ở trong một chiếc cũi dưới khoang máy bay. Vé cho nó tốn một trăm đồng. Rõ ràng là Heaven cũng thích ngồi ghế gần lối đi. Nhưng tôi đặt vé trước, tôi sẽ không nhường. Cô nàng có thể ngồi chỗ khác mà. Không liên quan gì đến tôi. Thứ liên quan đến tôi lại là việc cô nàng giở đủ trò để giành lấy chỗ.

Cô nàng đã nhổm dậy trèo qua người tôi khoảng bảy mươi lăm lần kể từ lúc chúng tôi lên máy bay. Cô nàng ra lệnh cho tôi đưa cô nàng gói hạnh nhân Smokehouse của tôi, vì nghĩ rằng gói của mình bị gian lận. Và cô nàng nghe kênh tiếng Hoa bằng headphone, rồi cố gắng lặp lại thứ người ta nói. Chuyện này càng không thú vị với mấy người châu Á ngồi ngay bên cạnh chúng tôi.

Tôi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Trong lúc rửa mặt, tôi chú ý thấy bảng ghi nói “Vui lòng lau chậu rửa sau khi dùng để dành cho người sau”. Tôi làm theo, dù không chắc mình hiểu được tại sao phải thế. Tất nhiên nếu tôi cạo râu hay gì đó thì đúng, nhưng tôi chỉ rửa mặt rửa tay thôi mà, tại sạo phải lau khô bên trong bồn rửa, chỉ để người vào sau lại tiếp tục làm ướt?

Điều đó khiến tôi nghĩ: Bồn tự làm khô thì sao nhỉ? Có thể nó sẽ có lỗ giống như pho mát Thuỵ Sĩ, gió thổi qua được. Thậm chí còn hơn thế. Gió nhiều tới mức nếu vẫy tay phía trước nó, tay cũng khô, như thế sẽ loại bỏ được việc có thêm máy sấy riêng. Nhưng rồi thì làm sao nước được giữ lại trong bồn nhỉ? Ý tưởng dở quá!

Đến lượt tiếng xả nước, hẳn là âm thanh xả to nhất tôi từng được nghe. Nó khiến tôi suy nghĩ về việc xả nước bồn cầu. Thật khó chịu, ồn ào, khiếm nhã. Đáng lo ngại, thật đấy! Ngay khoảnh khắc đó, tôi bừng tỉnh. Nếu tôi sáng chế ra được một thiết bị Xả bồn cầu MP3 thì sao. Nó sẽ chơi nhạc khi nhấn nút xả thay vì tiếng ùng ục kinh điển. Cũng không cần chơi hết cả bài. Thế sẽ phiền lắm, chắc chỉ cần phần điệp khúc, hoặc một câu hay ho thôi.

Water of Love của Dire Straits, Big Balls của AC/DC, Smell Like Teen Spirit của Nirvana, Tush của ZZ Top… thậm chí My Way của Sinatra. Tôi dám cá Old Blue Eyes sẽ thấy rất vinh hạnh. Cũng có thể sẽ không. Có thể ông ấy sẽ trăn trở dưới mồ, trong tình huống đó tôi sẽ dùng phiên bản của Sid Vicious. Vô số lựa chọn. Tôi có cả một kho sáng kiến. Cái này thậm chí có thể ăn đứt Sữa quế lẫn Catch-It Cone. Không chỉ vì nó quá thiên tài, mà còn vì nó liên quan đến đam mê nhất hạng của tôi: m nhạc.

Tôi quay lại chỗ ngồi của mình, thấy Heaven đang ngự ở đó.

“Cậu đang cười nhăn nhở cái gì vậy?”, cô nàng hỏi.

“Chuyển chỗ khác, không là tiêu đấy”, tôi nói.

“Ngon thì thử xem”, cô nàng nói. Tôi nhấc cô nàng ra khỏi ghế của mình, đặt vào ghế kia. Cô nàng ngồi đó phụng phịu, nhưng nhanh chóng vui trở lại. “Ban nãy cậu cười cái gì vậy? Tự sướng trong đó à? Nghe này, cậu chỉ được chính thức gia nhập Câu lạc bộ Trên không nếu lôi kéo thêm được ai đó tham gia.”

“Hừ”, tôi nói. “Thế tôi sẽ được gia nhập câu lạc bộ gì nếu có thêm đến hai người tham gia, và cả hai đều là tiếp viên hàng không?”

“Câu lạc bộ Huyễn hoặc hay Tự sướng chăng?”, cô nàng đáp. “Thật tình, có chuyện gì trong nhà vệ sinh mà cậu lại cười hơn hớn như vậy?”

“Tôi nảy ra một ý tưởng nữa, có vậy thôi.”

“Ý tưởng kiểu gì?”

“Tôi không nói với cô được.”

“Cái gì”, cô nàng nói. “Cậu nghĩ tôi sẽ cướp nó chắc?”

“Không.”

“Vậy nói đi.”

“Không được, ít nhất là không phải ở đây. Quá nhiều người xung quanh.”

“Được rồi. Nhưng về sau tôi sẽ bắt cậu phải nói”, cô nàng cảnh cáo.

“Được thôi.”

“Và tôi sẽ không quên đâu.”

“Dám cá là cô không quên.”

“Tôi không bao giờ quên”, cô nàng nói.

“Hiển nhiên rồi.”

“Đặc biệt là những thứ thế này.”

“À há.”

“Nhưng tôi có quên chỗ để chìa khóa.”

“Ai chẳng có lỗi lầm”, tôi nói.

“Tôi không xem đó là lỗi lầm.”

Tôi để ý thấy cô nàng đang ghi một danh sách lên cái túi nôn của tôi trong khi tôi vắng mặt. “Cái gì đây?”, tôi hỏi.

“Danh sách cập nhật những người không được mời tới lễ tang của tôi.”

“Ra thế”, tôi nói.

“Đi máy bay nguy hiểm lắm. Nên cần phải có một bản cập nhật ở bên cạnh.”

“Nghĩa là còn có các bản khác nữa à?” Tôi hỏi, rướn cổ để nỗ lực – bất thành – xem thử tên mình có trong danh sách không.

“Đúng.”

“Và cô muốn phiên bản cuối cùng đó được ghi trên một cái túi nôn?”

“Chỗ nào cũng tốt như nhau”, cô nàng kiểm tra danh sách từ trên xuống dưới.

“Và giả sử chúng ta gặp bi kịch trên máy bay, cô không nghĩ cái danh sách đó sẽ bị hủy diệt cùng với chúng ta… lẫn chiếc máy bay sao?”

“Biết đâu được.”

“Biết đâu được. Nhưng cô đang nghĩ tới một bi kịch gì đó sẽ khiến chúng ta mất mạng và cái danh sách của cô thì còn nguyên.”

Cô nàng suy nghĩ một giây. “Chỉ để phòng hờ thôi”, cô nàng nói.

“Buồn cười quá.”

“Có ai hỏi ý cậu đâu.”

“Thì thôi vậy”, tôi nói rồi mở quyển catalog mua sắm miễn thuế ra xem có thứ gì mới kể từ lần trước tôi đi máy bay không.

Chúng tôi tới phi trường Long Beach. Nhóm nhạc kia sẽ chơi ở Costa Mesa, thế nên chúng tôi bay đến Long Beach thay vì phi trường Los Angeles.

Chúng tôi tụ họp với Strummer, và tôi thề con chó đã cười khi trông thấy chúng tôi. Cho đến giờ tôi mới hoàn toàn hiểu, rằng con chó này có tâm hồn. Cùng một nụ cười tuyệt hảo. Nó nhảy xổ vào Heaven, và cô nàng nhắng nhít lên cưng nựng nó. Tôi vỗ đầu nó, cố gắng tỏ ra điềm đạm, nhưng phải nói, tôi cũng phải lòng nó rồi.

Chúng tôi chui vào chiếc xe hơi tôi thuê, và Heaven lôi ra một chiếc đĩa CD tuyển tập cô nàng đã làm cho chuyến đi này. Bài đầu tiên là của Spoon, vô tình lại là một trong những nhóm tôi thích nhất. Bài thứ hai là của Wilco, một nhóm gần như hoàn hảo nữa. Rồi cô nàng còn có Come on Home của Franz Ferdinand, tiếp là Heart of Glass của Blondie, khiến tôi kinh ngạc, vì tôi ngỡ mình là người duy nhất nhận thấy mối tương đồng giữa hai bài hát này. Tôi sợ là nếu phần còn lại của cái đĩa CD này cũng tuyệt như phần đầu, thì tôi sẽ phải hỏi cưới cô nàng này mất. Điều đó thật là quá sức tưởng tượng. Ngay khi tôi nghĩ tới đây, nhạc chuyển sang bài Little Guitars của Van Halen. Thực sự xứng đáng để cầu hôn rồi đây, nhưng tôi sẽ giữ bí mật.

Chúng tôi lái thẳng tới quán Fatburger gần nhất, đây rõ ràng là điểm dừng chân đầu tiên của tôi. Thực lòng, tôi ưu tiên In-N-Out Burger hơn – thứ ngon nhất thế giới. Nhưng Fatburger gần hơn, và cũng là thứ ngon đệ nhị. Ngày mai chúng tôi sẽ ăn In-N-Out Burger. Đã lâu tôi không tới L.A., nhưng đã từng dành nhiều thời gian ở đây, nên tôi biết các cửa hàng burger nằm ở đâu.

Ít ra là tôi tưởng mình biết. Thật không may, cửa hàng Fatburger tôi chọn đã bị thay thế bằng một khu trung tâm mua sắm, và nơi gần nhất tiếp theo nằm ở Orange, cách đây vài dặm. Thế là chúng tôi lái – hoặc nên nói là bò – trong dòng xe cộ thêm nửa giờ. Trong thời gian này, tôi tiếp tục ngạc nhiên với lựa chọn âm nhạc của Heaven: Somebody to Shove của Soul Asylum, tiếp là Beat My Guest của Adam Ant, mặt B của chương trình Stand and Deliver. Cả hai bài hát đều bắt đầu với phần guitar gần như giống hệt nhau. Cách chọn bài này khiến tôi không hề nghi ngờ rằng cô nàng này cảm thụ âm nhạc mình nghe rất tốt. Có khi cô nàng nên làm DJ thay vì phục vụ bàn ấy nhỉ?

Cuối cùng chúng tôi cũng đến Fatburger. Tôi gọi một chiếc Double Fatburger, khoai chiên giòn, và sữa lắc vani. Fatburger đã biến thế giới thành nơi tốt đẹp hơn. Tôi nói Heaven là cô nàng cũng phải gọi một chiếc Double Fatburger. Cô nàng làm theo, nhưng lại gọi khoai chiên ít béo. Đúng là con gái.

”Cậu không nghĩ người ta nên đặt cái tên hay hơn cho chỗ này à?”, cô nàng hỏi.

“Tên quá hay mà”, tôi nói.

“Đâu có”, cô nàng nói. “Thà họ gọi luôn là ‘Burger Làm Tăng Cỡ Mông’ còn hơn.”

“Không, nghe này… hồi năm 1952, khi chỗ này mới mở, Fat – béo – đồng nghĩa với sự sung sướng đấy. ‘Fat City’, ‘Fat Times’, ‘Fat Cat’… Toàn là thứ tốt cả.”

“Giống như phat với âm ‘ph’ bây giờ ấy hả”, cô nàng so sánh.

“Chính xác.”

“Vậy chữ phat – âm ‘ph’ – xuất hiện vài năm nay là người ta hoàn toàn bắt chước hồi thập niên năm mươi à? Thật chẳng độc đáo gì cả. Nên có người phản ánh đi chứ.”

“Cô cứ tự nhiên đi.”

“Có thể tôi sẽ làm thế đấy”, cô nàng nói.

“Tôi không nghi ngờ gì đâu.”

Chúng tôi mua thêm một cái burger cho Strummer, và ngồi trên thảm cỏ tại một công viên nhỏ bên kia phố. Không phải mặc áo khoác mùa đông thật thoải mái. Los Angeles là mội nơi thật tuyệt. Nếu không tính tới sương mù… động đất… và con người… lẫn giao thông.

Thôi, nói chung không tuyệt đến vậy, nhưng riêng thời tiết thì rất thích.

“Cái burger này ngon thật”, cô nàng nói sau khi cắn miếng đầu tiên, như thể bị ngạc nhiên.

“Nói như thể tôi sẽ mách sai cho cô ấy.”

“À… thì cậu biết đấy…” Cô nàng cười ngại ngùng.

“Ừ, ừ”, tôi đáp. Chúng tôi yên lặng, thật dễ chịu, và ăn những chiếc Fatburger dưới bầu trời California đầy nắng.

HEAVEN

Hôm nay là ngày bí-mật-nguyền-rủa-mọi-người. Một cô gái lên máy bay đọc quyển sách có tựa Quyển sách này sẽ cứu cuộc đời bạn, và khi cô ta vào nhà vệ sinh, tôi cầm sách lên. Tất nhiên Brady bảo tôi đặt trở lại, nhưng tôi không nghe. Ý là, tôi làm việc đó kịp lúc cô ta không chú ý, nhưng trước tiên tôi xem lướt qua.

Căn bản thì quyển sách nói cho bạn nên làm điều gì đó trong suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày của năm. Thật là quá sức rảnh rỗi đi mà.

Dù sao, quyển sách có những bài kiểu như “Hôm nay hãy làm điều tốt cho ai đó mà không nói với họ” hoặc “Hôm nay hãy khen ngợi ai đó”. Hầu hết đều chán òm. Tuy nhiên, tôi tình cờ lật tới một trang ghi: “Hôm nay hãy bí mật nguyền rủa mọi người”, và nghĩ, đây mới là ngày dành cho mình này!

Thế là Brady và tôi vừa ngồi trên cỏ ăn Fatburger vừa nguyền rủa mọi người. Tới giờ tôi đã nguyền rủa được bảy người mà họ không hề hay biết, trên tổng số chín người. Strummer cũng có một chiếc Fatburger, tôi nghĩ nó thích, dù nó ăn nhanh tới mức tôi không chắc chuyện đó có thực sự là vậy hay không.

Tới giờ này thì Los Angeles đã đầy ắp xe cộ và những bộ ngực giả. Chắc đang có trào lưu gì đó. Tôi nghĩ mình đã thấy Paris Hilton tận ba mươi bảy lần. Hẳn là do kiểu diện mạo thời thượng mà các cô nàng chạy đua hiện nay. Đại khái giống như trong phim Fasst Times at Ridgemont High, khi Jennifer Jason Leigh chỉ cho Phoebe Cates một cô gái trông giống hệt Pat Benatar. Còn Phoebe lại thông báo cho Jennifer rằng có tới ba người như thế tại Ridgemont.

Và tôi thấy bầu trời ở khắp nơi. Tôi không quen với sự vắng mặt của các tòa nhà cao vút, khiến bầu trời dường như có vẻ bất tận. Nhưng nó lại chẳng có màu xanh. Tôi đoán đó là do có sương mù. Tôi nghe nói những người sống tại Los Angeles đều bị khí phế thũng nhẹ, thật đáng sợ. Đáng sợ tới mức tôi hít một hơi sâu và không dám thở ra.

“Giờ cô định làm gì?”, Brady hỏi. Tôi muốn trả lời, nhưng không thể, vì đang nín thở. Tôi chỉ vào má mình đang phùng ra giữ hơi, cố gắng duy trì, và hiển nhiên không thể nói. “Hiểu rồi”, cậu ta nói. “Vậy tôi sẽ chờ.”

Cuối cùng tôi thở ra. “Tôi đang làm giảm nguy cơ nhiễm ung thư của mình.”

“Cô đâu thể ‘nhiễm’ ung thư”, cậu ta nói với vẻ hệt như kiểu “giời ơi!”.

“Thì, căn bản là không thể. Cậu đâu có nhiễm giống như nhiễm cúm từ vi khuẩn của người khác, bản chất là thế, nhưng…”

“Nói cho hay vào đấy nhé…”

“Mức độ sương mù ở Los Angeles cao tới nỗi…” Tôi định nói, nhưng cậu ta ngăn lại.

“Và cô nghĩ nín thở sẽ cứu được buồng phổi?”

“Tất nhiên.”

“Chỉ một lần thế à?”

“Tất nhiên là không”, tôi nói. Tôi hít một hơi sâu nữa, rồi giữ hơi. Strummer đang thở hồng hộc, thế nên tôi cũng tóm lấy mõm nó, giữ chặt một lúc để cứu buồng phổi của nó. Rồi tôi ra hiệu cho Brady nín thở cùng chúng tôi.

“Không”, cậu ta nói. Tôi trố mắt với cậu ta, cương quyết đề nghị cậu ta nín thở. “Ừ ừ”, cậu ta lại nói, rồi lắc đầu quầy quậy trước mặt tôi. Tôi nhíu mày. Cậu ta bèn hít một hơi sâu, rồi nín thở.

Chúng tôi gặp ban nhạc tại studio thu thử của chúng, nghĩa là gara để xe của bố mẹ Justin khi một chiếc Saturn và một chiếc SUV gì đó đã được tống ra ngoài. Bọn nó cực kỳ phấn khởi vì chúng tôi đến, nên gọi là bọn nhỏ thì đúng hơn. Thật sốc! Dẹp chuyện chết ở tuổi hai mươi bảy sang bên đi, tôi đâu có nghĩ mình già… tôi không hề cảm thấy già… nhưng đứng cạnh mấy đứa nhóc này, tôi gần như cảm thấy mình trưởng thành.

Có Sam, cậu nhóc hát chính, chơi guitar chính, với mái tóc đen nhánh và nước da trắng bệch, một môi xỏ băng ghim. Chắc là cái băng ghim dư từ tấm tã mặc hồi nhỏ. Rồi có Ethan, cậu chơi bass, tóc lọn màu nâu và mặc T-shirt Atari. Còn có Justin, cậu nhóc chơi trống, rất giống Tanner trong phim The Bad New Bears. Mái tóc vàng rũ rượi cùng khuôn mặt hiền lành trông non choẹt, thậm chí quá non để có mụn. Cả ba có biểu hiện của việc dành quá nhiều thời gian cùng nhau, liên tục nhìn nhau và nói những chuyện đùa cợt chỉ chúng hiểu với nhau.

Chúng mời chúng tôi một lon Red Bull trước khi bắt đầu nói chuyện. Dân ở đây thật là thích Red Bull. Brady hỏi chúng đã chơi được bao lâu, rồi nói về nhãn hiệu ghi âm của cậu ta. Cậu ta nói về nó say mê đến nỗi tôi suýt nhận không ra đó là cậu ta.

Cậu ta nói với lũ nhóc rằng hầu hết các hãng thu âm đều tuyên bố mình “thân thiện với nghệ sĩ” rồi sau đó lại đâm sau lưng. Cậu ta hứa với bọn nhỏ rằng mình không nằm trong số đó. Đó không phải cách cậu ta làm việc. Và rồi than vãn, đó chính là lý do tại sao cậu ta không có tiền – điều không hề sáng sủa để nói ra vào lúc này, nhưng cậu ta có lòng chân thành, cũng như có sự am hiểu về ngành này, đó là những điều đáng kể. Tôi ngồi yên để cậu ta làm việc của mình. Khi mọi thứ cần nói đã xong xuôi, cậu ta nói với bọn nhỏ rằng rất trông chờ xem chúng diễn live ra sao.

Chúng tôi đến quán khoảng nửa giờ trước khi bọn nhỏ diễn. Brady chọn chỗ. Không chọn ngay hàng trước, mà mãi tận phía sau mấy kẻ ngốc đội mũ kết có nửa sau dạng lưới, ăn mặc kiểu hipster[1], mấy người này nghĩ mình quá đỉnh đến mức không thèm gật gù theo nhạc.

[[1]] Những kẻ cuồng nhạc jazz.

Khi nhóm nhạc diễn, tôi rất lo. Tôi biết việc này quan trọng đối với Brady, tôi thật sự muốn bọn nhỏ diễn tốt. Và chúng thực sự diễn tốt. Chúng rất giỏi. Tôi có thể thấy Brady thích chúng, vì tôi chú ý thấy khi phấn khởi, Brady có ánh mắt trong veo, lấp lánh đầy hạnh phúc.

Cậu ta mỉm cười, và ánh mắt lấp lánh. Cậu ta nhìn sang tôi, tôi gật đầu với cậu ta. Cái gật đầu đó sánh ngang cả một cuộc trò chuyện. Tôi biết cậu ta vừa quyết định rằng đám nhóc này chính là tương lai của mình. Cậu ta biết tôi tán thành, và tôi nghĩ – thậm chí dù cậu ta đã tự quyết định – rằng việc tôi tán thành cũng có ý nghĩa ít nhiều với cậu ta. Cậu ta cười với tôi, rồi tiếp tục xem ban nhạc.

Xung quanh cũng đông. Bọn nhóc con hát theo ban nhạc – đó luôn là một dấu hiệu tốt. Tôi nhìn quanh, chỗ này không chỉ đông nghịt người. Nó cũng không phải là quân đoàn bình thường của những cô cậu nhóc mắt mũi ngó quanh, tìm kiếm các cô cậu bạn dễ thương mảnh khảnh. Mọi người trong phòng đều chăm chú vào ban nhạc. Có một cô bé mặc chiếc áo “Superhero”. Tôi bước lại.

“Chà, áo hay đấy”, tôi nói với cô bé.

“Em tự làm đấy”, cô bé nói.

“Tuyệt thật”, tôi đáp lời. Rồi tôi chú ý thấy bốn cô bé khác mặc áo thun tự trang trí, một cô còn mặc quần jean có in dòng chữ “I Heart Superhero”. Thật thú vị! Điều gì đó mách tôi rằng mọi thứ sẽ sớm tiến triển tốt, và tôi nảy ra một ý tưởng.

Tôi nhìn quanh phòng, trông thấy một cậu ăn mặc kiểu tân hipster đứng ở phía cuối, đội mũ kết dạng lưới. Mũ kết dạng lưới là thứ trào lưu vớ vẩn được Ashton Kutcher làm cho nổi tiếng. Khi đó, đội một chiếc mũ với phần sau may dạng lưới cũng giống như nói lên rằng “Tôi rất xịn, không hề chán ngấy, xem tôi hài hước thế nào này”. Nhưng đáng buồn, trào lưu này, cũng như mọi trào lưu khác, đã hết thời, song cậu chàng đáng thương nọ lại không hề hay biết.

Các cô cậu hipster khác đã chuyển sang mặc áo T-shirt, áo khoác ngoài kiểu nhăn nheo có hình Rolling Stones. Có thể thông tin này chưa lan tới L.A. Tôi thấy tội nghiệp cho họ. Thay đổi gu âm nhạc lẫn tủ quần áo hẳn cũng mệt mỏi không kém gì việc cứ hai năm lại phải chuyển chỗ ở sang nơi khác một lần.

Rồi tôi lại có cảm giác kỳ lạ nơi bao tử, thứ cảm giác thường thấy khi bị bắt gặp nói dối, hoặc bất chợt gặp lại một cậu bạn trai xa lơ xa lắc mà chưa kịp có thời gian chỉnh lại tóc. Không phải cậu chàng đáng thương vớ vẩn này, mà chính là Darren Rosenthal.

Darren là bạn trai của tôi thời đại học, và mọi cô bạn gái của tôi đều mê anh chàng này. Cao ráo, mái tóc nâu sẫm lượn sóng, răng trắng, lún phún râu, và một mớ tiền có từ cha mẹ. Anh ta là gã bảnh nhất lớp. Anh ta chắc chắn nên sành sỏi hơn thế này. Lẽ ra ít nhất nên mặc áo rocker và áo khoác ngoài để tạo ấn tượng chứ. Nhưng, bất chấp chiếc mũ, trông anh ta vẫn cực kỳ bắt mắt.

Tôi bước lại, hất chiếc mũ khỏi đầu anh ta. Việc này sẽ khiến người khác bực bội, đặc biệt là những người đội kiểu mũ đó, vì họ sẽ chẳng muốn người khác thấy mình trong tình trạng sau khi đã đội chiếc mũ: Một kiểu tóc cực kỳ xấu xí. Anh ta quay ngoắt lại xem kẻ đê tiện nào dám hất mũ của mình. Và kinh ngạc khi thấy tôi.

“Heaven?”, anh ta thốt lên. “Ôi Chúa ơi, em thế nào rồi? Em làm gì ở Los Angeles?”

“Em đến cùng một người bạn để xem ban nhạc này diễn”, tôi đáp, lập tức nhận ra câu trả lời này nghe rất ngớ ngẩn.

“Chúng khá thật, đúng không? Anh có cảm giác rất tốt về chúng”, anh ta nói. “Có thể anh sẽ ký hợp đồng với chúng.” Ơ ồ. Tôi nhận ra anh ta ở đây để làm chính cái điều Brady đang làm. Bỗng nhiên tôi trở nên rất phòng bị.

“Em không biết”, tôi nói. “Chúng cũng không phải thực sự khác biệt lắm.”

“Em nghĩ vậy à?”

“Ừ”, tôi nói. “Có cả tá ban nhạc giống hệt chúng ở ngoài kia, và thêm ba tá khác đã được ký hợp đồng nhưng hẳn sẽ bị bỏ rơi trước cả khi đĩa kịp tung ra”, tôi nói như đúng rồi, dù đây chỉ là những điều hoàn toàn vớ vẩn.

“Em làm trong giới à?”

“Đại khái vậy”, tôi nói dối.

“Vẫn là cô nàng bí ẩn nhỉ, anh hiểu rồi”, anh ta đáp. Tôi bắt gặp ánh mắt Brady. Cậu ta vẫy tôi lại

“Em sẽ quay lại ngay”, tôi nói, rồi đi lại chỗ Brady.

“Cô nói chuyện với ai vậy?”, Brady nói.

“Darren Rosenthal.”

“Darren Rosenthal óc-bằng-quả-nho, đê tiện, chẳng bao giờ có chính kiến nhưng kiếm được cả gia tài từ chính kiến của người khác và đầy ắp fan giả tạo vì sự đểu cáng đó?”

“Chà, anh ta chưa bao giờ đề cập đến phần sau kia cả.”

“Cô quen gã đó à?”, cậu ta hỏi.

“Anh ta là bạn trai cũ của tôi.”

“Cô đùa chắc.”

“Không.”

“Tôi mất hết tôn trọng dành cho cô rồi đấy”, cậu ta nói. “Gã đó là thằng đàng điếm nhất trong giới.”

“Chuyện đã qua lâu rồi”, tôi khó chịu đáp lại.

“Cũng vậy thôi.”

“Và tôi không ngủ với anh ta.”

“Tạ ơn Chúa.”

“Trong ít nhất hai tháng.”

“Trời ơi, thôi mà”, Brady nói. Cậu ta bịt tai lại, thậm chí cả khi tôi đã nói xong tất cả những gì cần nói. Tôi gỡ tay cậu ta khỏi tai.

“Chỉ là hồi đại học thôi mà. Trời ạ!”

“Hắn là thằng đê tiện.”

“Thì cậu nói rồi đấy thôi.”

“Cô không nói với hắn là chúng ta tới đây vì nhóm Superhero đấy chứ?” Cậu ta hồi hộp hỏi.

“Có chứ. Tôi nói với anh ta là cậu muốn ký hợp đồng với chúng, và cậu sẽ đưa lời mời ngay khi chúng rời sân khấu vào tối nay.”

“Làm ơn nói với tôi là cô đùa đi.”

“Tôi đùa đấy”, tôi nói.

“Cô nói với tôi rằng cô đùa vì tôi bảo cô nói là cô đùa, hay cô đang đùa thật?”

“Tôi đùa thật. Cậu biết tôi đâu có ngu.” Tôi quay đi, bước lại quầy bar lấy một lon Red Bull và trò chuyện với Darren thêm một lúc.

Sau buổi diễn, chúng tôi quanh quẩn ở lại và xem đám đông chào đón ban nhạc. Brady chờ tới khi chúng đã xong hết các vụ chào đón hôn hít rồi mới tiến đến ôm ấp phần mình.

Gần hết đêm, bọn nhóc có một hợp đồng thu âm với Sleestak Records đặt trên bàn – nhãn hiệu của Brady. Tôi thực sự hy vọng chúng sẽ ký hợp đồng với cậu ta.

Chúng tôi đến quán The Coffee Bean & Tea Leaf, đối thủ cạnh tranh của Starbucks tại Los Angeles. Rõ ràng là thương hiệu này đã có khá lâu, và có lượng khách hàng trung thành. Nhiều cửa hàng thậm chí nằm ngay đối diện một quán Starbucks bên kia đường, mà có vẻ không quán nào bị tổn hại gì cả. Có lẽ người ta hoặc là thích Coffee Bean, hoặc là thích Starbucks thôi.

Tôi gọi một ly Vanilla Blended, món này gần như là thứ tuyệt nhất tôi từng được uống. Khi uống ngụm thứ hai, tôi chú ý tới một chai nước họ đang bán. Lúc đầu tôi nghĩ mình hẳn phải nhìn nhầm, nhưng khi bước lại quầy, tôi nhận ra mắt mình không hề có vấn đề.

Họ đang bán những chai nước “Không chất béo”. Không, thật đấy! Hoàn toàn là sự thật. Bạn có thể lại đó tự xem. Xem đi, đây đâu phải như nước Vitamin, hay nước vị trái cây, hay mấy loại có ca-lo và chất phụ trội có thể khiến bạn tự hỏi mình đang uống gì. Đây là nước thuần tuý – nước từ Chúa trời. Mà đây lại còn là nước đóng chai gắn nhãn “Không chất béo”. Không thể tin nổi! Và ngay giây phút này, tôi thực sự tin rằng mình đang ở Los Angeles.

BRADY

Tôi để Heaven ở lại The Coffee Bean, cô nàng đang kinh ngạc trước nước Không chất béo. Tôi nói sẽ gặp lại ở khách sạn sau vài giờ nữa.

Tôi đi gặp ban nhạc để nói chuyện hợp đồng. Tôi nghĩ mình bị lạc đường. Chúng tôi sẽ gặp ở Hollywood, tại một nhà hàng Mexico trên đường Sunser Strip tên là El Compadre, chỗ mà bọn nhỏ rất thích. Tôi nhận ra mình đã đi quá sâu vào Hollywood khi tới góc giữa Crack Whore và Gangbanger, thế nên đành quay ngược lại, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ kia.

Trong lúc lái vòng quanh khu nhà để tìm chỗ đỗ xe, tôi gọi nhanh cho Phil qua di động, vì chợt nhận ra mình chưa liên hệ với cậu ta sau show diễn tối qua.

“Chào?” Một giọng nữ trả lời, giọng điệu nghe cực kỳ giống Sarah.

“Xin lỗi, chắc tôi gọi nhầm số”, tôi nói. Tôi nhấn nút “Ngưng cuộc gọi nhanh tối đa”, vì tưởng mình vô tình gọi cho Sarah. Cô ta phá lên cười khi tôi ngắt máy, hẳn vì nghĩ rằng tôi cố tình làm thế. Tôi sẽ gọi lại sau để nói với cô ta rằng tôi không cố ý, nhưng thôi, cũng chẳng đáng.

Tôi gập điện thoại, lại mở ra, để bảo đảm kết nối đã ngắt. Rồi tôi lục trong danh bạ, tìm tên Phil. Tôi nhấn “Gọi”, nhìn màn hình hiện chữ “Đang gọi Phil” rồi tới “Đang nói chuyện với Phil”.

“Chào?” Giọng nữ kia lại đáp. Tôi giật điện thoại khỏi tai để nhìn màn hình, bảo đảm rằng nó vẫn còn hiện là “Phil”.

“Sarah?”, tôi hỏi.

“Ừ, Brady?”, cô ta hỏi lại.

“Xin lỗi, tôi đang muốn gọi cho Phil.”

“Gọi được rồi đấy.”

Hả?

“Cô ở với Phil?”, tôi hỏi, vô cùng bối rối.

“Đúng.”

“Được rồi… tôi nói chuyện với cậu ta được không?”

“Cậu ta đang tắm”, cô ta trả lời với chất giọng lả lơi, ẩn chứa thông điệp tôi-vừa-chơi-cậu-bạn-lâu-năm-nhất-của-anh-đấy.

“Ra thế”, tôi nói. Rồi có một khoảng im lặng rất khó chịu. Tôi có nên nhờ cô ta bảo cậu ấy gọi lại? Có nên phản ứng với tình huống chết tiệt này không? Không. Tôi sẽ phớt lờ. Không liên quan gì tới tôi mà.

“Chúng tôi đang chơi với nhau”, cô ta nói.

“Tôi tưởng cậu ta đang tắm”, tôi nói.

“Đúng. Nhưng ý tôi là, nói chung cơ. Chúng tôi đang chơi với nhau.”

“Chẳng liên quan gì tới tôi cả”, tôi nói bằng chất giọng điềm tĩnh, phớt lờ đến mức chính mình cũng ngạc nhiên.

“Hmm”, cô nàng nói. “Anh có biết cái ấy của Phil cong sang phải không?”

“Cô có hiểu câu ‘chẳng liên quan gì tới tôi’ không vậy hả?” Tôi nói, giờ thì giọng ít điềm tĩnh hơn nhiều.

“Tôi nghe mà. Tôi chỉ nghĩ là nó buồn cười thôi.”

“Rằng cô đang chơi với bạn tôi, hay rằng cái ấy của cậu ta cong sang phải?”

“À, cả hai, tôi đoán vậy.”

“Được rồi”, tôi nói. “Không, Sarah… Tôi không hề biết cái ấy của Phil cong sang phải. Nhưng cô nói cậu ta gọi cho tôi khi có thể, được chứ?”

“Chắc chắn rồi”, cô nàng nói.

“Tuyệt”, tôi nói. Tôi ngắt cuộc gọi, mở radio rồi nhấn chân ga trong lúc Violent Femmes hát về những vết rộp do ánh nắng.

Khi đã đỗ lại, tôi ngồi trong chiếc xe mình thuê trong ít phút để “tiêu hóa” cuộc trò chuyện ban nãy. Sarah thật xấu xa. Ai cũng biết. Phil thật ngu ngốc. Cái này mọi người cũng biết. Do đó, cả hai hành vi đều có thể đoán được. Được rồi, không hẳn là đoán được, nhưng hiểu được. Chắc chắn không đoán được.

Nhưng, tôi vẫn phải nói… chỉ nghĩ đến thôi đã thấy ngứa mông rồi. Tôi không đếm xỉa đến cô ta. Thực sự không. Nghĩa là, nếu tôi có từng bị yếu lòng và cảm thấy muốn làm tình với cô ta, thì từ giờ trở đi tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa. Tôi sẽ không bao giờ đặt cái của quý của mình vào bất cứ chỗ nào đã từng có sự hiện diện của cái của quý cong vẹo của Phil. Đó là sự thật.

Thế nên, vâng… tôi thất vọng về Phil, ở vai trò bạn bè. Nhưng tệ hơn, là tôi bực vì cậu ta vừa vĩnh viễn cắt đứt chỗ chơi miễn phí của tôi. Và trên hết, là giờ tôi sẽ nghĩ tới cái của quý bị cong của cậu ta bất cứ khi nào thấy mặt cậu ta. Đây chính xác là lý do tại sao đàn ông không nhìn vào hạ bộ của thằng khác trong phòng tắm. Bạn sẽ không bao giờ muốn hình dung tới của quý của thằng nào khi nhìn vào mặt nó. Dưới bất cứ góc độ nào, việc này cũng thật tệ.

Tôi bước vào El Compadre, bọn nhỏ đang uống margarita. Dù tôi nhận ra cậu nhóc chơi trống có vẻ giống mười hai tuổi hơn là hai mươi mốt tuổi, nhưng tôi không nói gì, chỉ gọi phần cho mình.

Sam là người phát ngôn cho nhóm. Trong lúc tôi lấy bánh snack bỏ vào miệng, cậu nhóc nói với giọng rất bình thường, “Anh muốn nghe chuyện cực hay không?”.

“Gì thế?”, tôi hỏi.

“Có vẻ như bọn em có tới hai hợp đồng thu âm trên bàn. Darren Rosenthal gặp bọn em sáng nay, và anh ta đưa lời mời. Luật sư của bọn em đang cân nhắc cả hai.”

Chết tiệt!

Tôi không chỉ nghẹn miếng bánh, mà còn ngứa họng. Hôm nay đang dần biến thành một ngày tệ hại đây.

Sam nhìn tôi, đánh giá phản ứng sau khi đã đưa tin sốc về Rosenthal một cách rất bình tĩnh. Tôi chơi kiểu tỉnh bơ.

“Tuyệt đấy”, tôi nói. “Bất cứ ai từng nghe các em chơi thì chỉ có nước ngu mới không muốn ký hợp đồng.” Câu trả lời này bắn trúng hai mục tiêu. Nó cho thấy tôi không hề nhụt chí trước lời mời từ Rosenthal, và lại còn làm tôn cái tôi của bọn nhỏ, điều mọi ban nhạc đều cần.

“Cảm ơn”, cậu bé nói. Tôi biết phản ứng của mình là chính xác. Vấn đề duy nhất là, tôi đang thực sự sợ đến muốn tè ra quần. Darren Rosenthal chết-tiệt-đê-tiện làm việc cho một hãng ghi âm nổi tiếng. Tôi không thể cạnh tranh nổi. Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là cầu Chúa rằng bọn nhỏ sẽ không phải lòng những lời đường mật của gã. Và cũng cầu Chúa nói với bọn nhỏ những sự thực lạnh lùng, tàn nhẫn của ngành này.

“Vấn đề là”, tôi nói trong lúc nhấp ly margarita mình đang rất cần để trấn tĩnh, “Các nhãn hiệu lớn rất hấp dẫn. Họ có quyền lực và rất hay ho. Các em nhìn vào một số ban nhạc trong danh mục của họ, và không thể không bị choáng ngợp”.

“Hiển nhiên”, cậu nhóc nói.

“Và em sẽ cực kỳ muốn được làm cho những thương hiệu như họ.”

“Còn phải nói”, Ethan xen vào.

”Anh biết. Anh đã từng như thế. Anh cũng từng ở trong ban nhạc.”

“Anh chơi nhạc cụ gì?”, Sam hỏi.

“Guitar.”

“Giống nhau”, cậu nhóc nói. Chúng tôi cụng ly, vì tài năng giống nhau. “Anh phát chán vì không tìm được chỗ tỏa sáng à?”

“Đại khái vậy”‘, tôi nói, rồi lại nhấp một ngụm trước khi tung đòn quyết định. “Nhóm của anh có tên Crooked, và bọn anh được ký hợp đồng với Warner khoảng sáu năm trước.”

“Vậy sao?” Thằng nhóc hoàn toàn bất ngờ.

“Ừ”, tôi đáp, đặt chiếc ly xuống như thể để ra hiệu mình muốn tiết lộ điều cực kỳ quan trọng vào lúc này, chỉ riêng với nó (dù tôi đã thử với mười ngôi sao đang lên khác giống như nó). “Bọn anh ký một hợp đồng ra ba đĩa, họ hứa rằng bọn anh sẽ là Rolling Stones tiếp theo.”

“Rồi chuyện gì xảy ra?”, cả nhóm hỏi.

“Gì cơ, các em chưa bao giờ nghe tới tên nhóm Crooked?”

“Chưa”, chúng nói.

“Chính xác. Chuyện gì đã xảy ra? Anh sẽ nói cho các em biết.” Cả nhóm nhấp nhổm trên ghế. “Bọn anh ký hợp đồng rồi vào studio thu album. Bọn anh ghi âm tất cả những bài nhạc hay nhất của mình, làm ra một đĩa nhạc tuyệt cú mèo. Vấn đề duy nhất là họ đã ký hợp đồng với khoảng mười bảy ban nhạc cùng lúc với bọn anh, và không muốn bỏ quá nhiều tiền vào việc lăng xê bọn anh. Thực ra là không muốn bỏ tiền cho bất cứ ai. Họ đã có ban nhạc ngôi sao của họ rồi, và với bọn anh, gần như là kiểu thế này: Để xem các cậu bán được bao nhiêu đĩa mà không cần tới trợ giúp của chúng tôi.”

“Tệ thật”, Sam nói.

“Đúng, là như vậy, nhưng việc đó vẫn xảy ra tại các hãng đĩa lớn. Cả trăm ban nhạc mới có một nhóm nổi được. Các hãng tóm hết, vì họ không muốn bỏ lỡ các cơ hội, nhưng họ không dành thời gian để nuôi nấng các ban nhạc, để thực sự giúp họ thành công. Và nếu các em không có bài mới trong vòng, chẳng hạn như, sáu tháng hoặc một năm – mà sao có thể làm nổi điều đó – thì các em sẽ bị bỏ rơi. Các em không chỉ mất hợp đồng… mà còn mất những bài hay nhất của mình.”

“Lạy Chúa”, cậu nhóc nói.

“Ừ, và nhân tiện… các lợi thế em có ấy à? Có qua có lại thôi. Nghĩa là nếu em không kiếm lại được số tiền họ chi cho em, kết cục sẽ là em mắc nợ họ đủ thứ tiền, mà em làm gì có đủ chừng đó tiền.” Được rồi, lần này có vẻ tôi nói hơi nghiêm trọng.

“Chết tiệt thật”, Sam nói.

“Anh biết. Rất tệ. Đó là lý do tại sao anh chuyển sang bên kia chiến tuyến”, tôi nói. Tôi bắt đầu cảm nhận được điều mà mình không hề nghĩ sẽ cảm nhận được trước đây. Không phải sự sùng bái anh hùng, mà là sự tôn trọng từ vô thức, không hề chủ ý đối với một người từng trải.

Lúc này ngay cả cậu nhóc chơi trống cũng ngước lên nhìn. Tất cả những gương mặt ngây thơ đều nhìn vào tôi. Chúng ngô nghê tới mức trong một giây, tôi không biết mình có thực muốn dụ dỗ chúng ký hợp đồng không, hay chỉ muốn cho chúng chocolate sữa. Tôi đứng dậy, chúng sững sờ. Ngay lúc này, có người bắt đầu ngâm nga bài The Battle Hymn of the Republic.

“Để thực sự giúp các ban nhạc khác, anh đã làm điều anh từng tự hứa lúc trước – nuôi dưỡng và giúp họ phát triển. Giúp họ xây dựng lượng fan hâm mộ, đặt nền móng cho sự nghiệp lâu dài, chứ không chỉ là một chặng đường ba tháng rồi sau đó biến quách đi. Chuyện nổi tiếng chỉ sau một đêm hiếm hoi lắm. Đôi khi các em sẽ phải ra vài ba đĩa mới thực sự nhận ra mình nên theo dòng nhạc nào. Anh thì… anh cho họ thời gian đó. Anh không đòi hỏi kết quả ngay lập tức. Anh chỉ muốn đưa ra thị trường những bài nhạc mà anh yêu mến. Thứ âm nhạc anh tin tưởng, và mong rằng những người khác nên được nghe.” Cả ba đứa nhỏ nhìn nhau, gật đầu.

“Tất nhiên rồi”, Sam đồng ý.

“Anh cũng nghĩ vậy. Thế nên anh không thể mời gọi các em bằng một hợp đồng hào nhoáng như các công ty khổng lồ. Nhưng anh có thể cho các em lòng trung thành. Và nếu các em ký hợp đồng với Sleestak, các em sẽ có được mái nhà cho đến khi chán thì thôi. Chúng ta sẽ tiếp tục ra đĩa cho tới khi các em không muốn nữa. Bọn anh sẽ dành hai trăm phần trăm công sức để quan tâm đến các em, làm mọi thứ trong khả năng để khiến các em giàu có và nổi tiếng.”

Tôi rời khỏi nhà hàng với tâm trạng tốt hơn khi mới ngồi xuống, nhưng vẫn còn cảm giác băn khoăn, rằng Darren có thể quyến rũ bọn nhỏ bằng số tiền mà tôi không có. Tôi hy vọng điều mình nói sẽ ngấm vào đầu bọn nhỏ. Thực sự ngay lúc này tôi chỉ có mỗi hy vọng mà thôi. Hy vọng, cùng với thứ tôi đã nói, là tài nói dối khi cần thiết.

Sự thực là, tôi đã phóng đại tình cảnh của nhóm nhạc của tôi. “Crooked” ấy à? Chà, tôi nghĩ đó chính là lòng tôn kính dành cho cái của quý vẹo vọ của Phil. Đừng hiểu nhầm! Tôi từng ở trong ban nhạc, và từng bị giày xéo bởi một hãng đĩa. Nhưng không tới mức như tôi miêu tả, và đó hiển nhiên cũng chẳng phải Warner. Dù sao, mọi thứ tôi nói với chúng cũng diễn ra hằng ngày trong ngành âm nhạc, nên ngay cả khi nó không diễn ra chính xác như thế với tôi, thì vẫn có thể xảy ra với bọn nhỏ.

Khi tôi trở về Hyatt, nơi tôi và Heaven đang ở, tôi chẳng thấy Heaven đâu cả. Lần đầu tiên tôi chợt nhận ra – wow, chúng tôi ở chung một phòng. Nhưng đồng thời tâm trí tôi cũng nói – wow, trong tình thế này chúng ta không ngủ ở công viên hay ngủ chung băng ghế với một kẻ nghiện đánh bạc là đã đáng kinh ngạc rồi đấy.

Thế là, tôi chờ đợi.

Ba giờ sau, cô nàng vẫn chưa về. Điện thoại di động thì được cho thẳng vào tính năng để lại lời nhắn, tôi bắt đầu lo lắng. Cô nàng này thật cứ dọa người khác. Có Chúa mới biết cô nàng đã gây nên thứ rắc rối gì, mà chúng tôi lại đang ở trong một thành phố xa lạ nữa chứ.

Năm giờ sau, cô nàng rón rén vào phòng, thấy đèn vẫn sáng, và thấy tôi – với bộ mặt nhăn nhó.

“Cậu dậy rồi à?”, cô nàng hỏi.

“Không, tôi đang ngủ”, tôi trả lời. “Cô đã ở đâu vậy? Tôi rất lo.”

“Tôi xin lỗi”, cô nàng nói. “Tôi tưởng cậu sẽ bận rộn với ban nhạc.”

“Chẳng phải tôi đã nói sẽ gặp lại cô ở đây trong vòng ít giờ sao?”

“Hình như thế.”

“Ừ. Và, như thế có nghĩa là tôi sẽ gặp lại cô trong vòng ít giờ. Theo nghĩa thông thường, nó ngang bằng với một trăm tám mươi phút.”

“Hiểu rồi”, cô nàng nói.

“Ừ”, tôi nói. Rồi tôi nhìn thoáng qua cô nàng trong lúc chờ được nghe cô nàng nói mình đã ở đâu. Nhưng cô nàng đứng dậy, bước vào phòng tắm, và bắt đầu rửa mặt.

Tôi đi theo sau. Cô nàng ngước khỏi bồn rửa, mặt ướt đẫm. Tôi đưa cho cô nàng một chiếc khăn.

“Cảm ơn”, cô nàng nói, cầm lấy khăn.

“Vậy cô đã ở đâu?”, tôi hỏi.

“Với Darren”, cô nàng đáp, và tôi giật chiếc khăn lại. Tôi không hiểu tại sao, nhưng tôi đã làm thế.

“Đưa tôi cái khăn được chứ, làm ơn?” Cô nàng suýt bật cười. Tôi chẳng thấy có gì khôi hài cả.

“Cô ở với Darren?”

“Ừ.”

“Rosenthal?” Tôi hỏi, biết rõ ràng đó là Rosenthal.

“Ừ.”

“Tại sao?”

“Anh ta gọi cho tôi”, cô nàng nói, kéo tóc, vuốt tóc, nhưng không hề nhìn vào mắt tôi. “Muốn gặp nhau. Trò chuyện.”

“Chắc chắn rồi nhỉ.”

“Ừ”, cô nàng nói. “Thì thế.”

“Ừ. Biết mà”, tôi đáp gọn, vì không biết nói gì ngay lúc này. Ý là, đó thực sự đâu phải vấn đề gì lớn, nên tôi cũng không hiểu tại sao mình bực bội. Họ đã từng hẹn hò lúc xưa. Cô nàng hẳn sẽ chẳng làm gì với anh ta. Không thể nào. Tôi chắc chắn.

“Trò chuyện có dính líu gì tới việc cởi đồ không?”

Cô nàng nhét buộc tóc vào túi đồ trang điểm. “Chúa ơi, Brady.”

“Có không?”, tôi hỏi tới.

“Chà, tôi có thể nói thế này”, cô nàng xoay lại đối mặt tôi. “Hoặc là tôi đã quên mất việc ở cạnh anh ta là thế nào, hoặc là anh ta đã học được thêm vài chiêu trong mấy năm qua.”

“Không, cô không phải vừa nói như thế”, tôi bỗng nhiên chuyển sang giống như một bà mẹ trông con trong chương trình của Jerry Springer.

“Có, tôi vừa mới nói”, cô nàng thoa kem dưỡng ẩm lên mặt hơi mạnh tay. Tôi nửa muốn nghe cô nàng nói, “Biến đi, cái vết chết tiệt này! Đã bảo là biến đi mà!”. Nếu chắc chắn không phải như vậy, thì tôi suýt thề là động tác này của cô nàng được dùng để quệt đi một giọt nước mắt. “Tôi mừng là đã đến đây với cậu. Tôi thực sự thích chuyến đi này.” Nói tới đó, cô nàng bước khỏi phòng tắm, ngã người xuống giường.

“Hừ, tôi thì thực sự không thích cô lúc này”, tôi nói, hằm hằm theo ra.

“Vụ hợp đồng của cậu thế nào?” Cô nàng đang vờ cứng rắn, nhưng trong giọng nói vẫn có một chút run rẩy.

“Hợp đồng của tôi?”

“Ừ”, nàng nói.

“Tôi sẽ nói với cô về hợp đồng của tôi.”

“Nói đi.”

“Chúa ơi! Tôi không thể tin nổi cô!”, tôi nói. Tôi chợt nhận ra, trong tất cả những cảm xúc cô nàng gây ra cho tôi, cơn giận dữ hoặc tưởng như giận dữ mà tôi cảm thấy chưa bao giờ thực sự nghiêm trọng. Cho tới lúc này.

“Sao cơ?”, cô nàng hỏi. “Cậu giải thích vấn đề của cậu được chứ?”

“Nghe này, tôi không quan tâm cô làm gì, cô làm tình với ai. Không quan tâm. Đó không phải việc của tôi”, tôi nói lần thứ hai, dù cả hai lần tôi đều hoàn toàn cảm thấy có liên quan.

“Tốt. Vì đúng là như vậy.”

“Đúng. Đấy, vấn đề là… người mà cô vừa cùng làm cái việc mà tôi không thèm nghĩ tới cũng chính là người đề nghị ký hợp đồng thu âm với Superhero sáng nay.”

“Cái gì?” Cô nàng hoàn toàn ngạc nhiên.

“Đúng, thế đấy”, tôi nói. “Nên nói ngắn gọn, là hắn ta thực ra đã chơi cả cô lẫn tôi. Chỉ khác nhau là tôi thì không có lựa chọn.”

***

“Chúa ơi… tôi chưa từng được làm tình như thế này kể từ hồi còn đi học.”

– Marla, Fight Club

“Cố gắng đừng có dính lấy thằng nào trên đường ra bãi đỗ xe đấy.”

– Dante, Clerks

HEAVEN

Một số người luôn chọn nhầm thứ để phát ngôn. Tôi cũng nằm trong số đó. Tôi cũng thường chọn nhầm đàn ông, công việc… đủ thứ. Tôi không cố tình làm thế. Tất nhiên là không. Nhưng nếu có một cái bong bóng phát ngôn trên đầu tôi mọi lúc – như nhân vật truyện tranh – để mọi người có thể đọc suy nghĩ của tôi, thì tôi dám cá là tám mươi bảy phần trăm đến chín mươi phần trăm tình huống, cái bong bóng đó chỉ hiện “Chúa ơi!” hoặc “Chết tiệt thật!” hoặc “Ui trời!”. Đó dường như là ba suy nghĩ chính xuất hiện sau khi tôi làm hoặc nói điều gì đó mình hối tiếc, thường xuyên nhất là cả ba luôn. Có thể bắt đầu là “Ui trời”, nhưng nhanh chóng chuyển sang “Chúa ơi” hoặc “Chết tiệt thật”, luôn luôn thế.

Có vẻ như tôi là Lucy. Tôi không biết chuyện xảy ra khi nào, nhưng tôi chỉ thiếu nước bật khóc, “Ricky, sao tôi không thể tham gia buổi diễn?”.

Tôi cứ ngỡ vụ ngủ-với-người-yêu-cũ của mình hoàn toàn vô hại, nhưng hóa ra lại khiến Brady điêu đứng. Nhưng hóa ra lúc đó tôi có biết không? Không. Và nếu Darren không đề nghị ký hợp đồng với nhóm nhạc, Brady thậm chí sẽ chẳng thèm quan tâm. Việc này lẽ ra không nên khiến tôi cảm thấy tệ. Vậy tại sao tôi lại cảm thấy như thể chú cún con của mình bị xe hơi đâm? Vì Darren đã đề nghị ký hợp đồng? Nghĩa là tôi đã ngủ với kẻ thù? Dù, thực ra, không liên quan gì lắm tới tư thế nằm.

Thành thật mà nói, tôi cứ ngỡ mình đã phân tán được mối quan tâm của Darren khi xem bọn nhóc diễn. Tôi không hề biết Darren đề nghị ký hợp đồng với chúng. Vậy là Darren đã đưa ra đề nghị. Đời là thế! Tôi vẫn nghĩ đến cuối cùng Brady sẽ chinh phục được bọn nhỏ. Nhưng cậu ta nổi giận rồi, và tôi không biết nên cảm thấy thế nào bây giờ đây. Nhưng tôi đang cảm thấy rồi mà.

“Tôi xin lỗi”, tôi lặng lẽ nói.

“Sao cũng được”, Brady nói.

“Thật mà. Tôi sẽ không bao giờ… tôi sẽ không làm thế, nếu biết anh ta sẽ làm khó cho cậu.”

“Tôi biết”, cậu ta nói mà không nhìn tôi.

“Thật sao?”

“Ừ, thật”, lần này cậu ta nhìn thẳng vào tôi. “Cô có thể hơi phiền toái, và gây ra rất nhiều thứ bực bội.”

“Tôi không thấy bị xúc phạm đâu.”

“Nhưng tôi biết cô sẽ không cố tình làm khó cho vụ làm ăn của tôi.”

“Này, tôi không hề làm khó cho vụ làm ăn của cậu.”

“Đúng”, cậu ta nói, “nhưng cô ngủ với người làm việc đó”. Tôi từng thấy Brady vui vẻ, từng thấy Brady buồn bã, nhưng chưa bao giờ thây cậu ta… trống rỗng thế này.

“Chính xác thì chúng tôi không ngủ.”

“Lời của cô cũng chẳng giúp được gì.” Cậu ta thở dài.

Ui trời, chiếc bong bóng của tôi bật ra. Thấy chưa?

“Tôi chỉ tò mò thôi, là phần não nào của cô cảm thấy nói ra điều đó là một ý hay?”, cậu ta hỏi.

“Wow”, tôi nói.

“Wow là sao?”

“Tôi chỉ nghĩ thế thôi.”

“Cô nghĩ cái gì?”

“Rằng dường như tôi có sở trường kỳ lạ về việc lúc nào cũng nói những điều sai sót hết cả.”

“Cả hành động nữa”, cậu ta nói thêm.

“Ừ, hành động nữa”, tôi nói. Tôi bắt đầu cảm thấy tệ hại kinh khủng khiếp. Ý là, tôi từng cảm thấy tệ hại, nhưng giờ thì tôi cảm thấy chắc mình cần một cái rọ mõm.

Tôi đứng dậy, cầm lấy áo khoác.

“Cô định đi đâu?”, Brady hỏi.

“Đi dạo thôi.” Tôi cầm dây buộc Strummer, nó nhảy khỏi giường, đặt chân lên người tôi để giúp tôi cài sợi dây vào vòng đeo cổ của nó.

“Sao cô lại khiến tôi phải cảm thấy tội lỗi?”, cậu ta hỏi.

“Không. Tôi chỉ dắt Strummer đi dạo thôi.”

“Được thôi”, cậu ta nói. “Tôi không cảm thây tội lỗi, cô biết đấy. Tôi sẽ không cảm thấy tệ chỉ vì cô cảm thấy tệ về việc đã quan hệ ở tư thế làm xiếc với Darren Rosenthal.”

“Tốt. Tôi không muốn cậu như thế. Tôi mới là người thấy tệ về việc đó, được chứ?”

“Được”, cậu ta nói. Rồi Strummer và tôi ra ngoài đi bộ dọc theo đường Sunset, tới một quán Starbucks, nơi chúng tôi có thể ngồi bên ngoài.

Đã 6 giờ sáng, mọi người đang bắt đầu ngày mới. Tôi chưa ngủ được chút nào, nhưng cũng không sao.

Một anh chàng đi ngang qua, mỉm cười với Strummer. Anh ta khen nó dễ thương, và tôi nói cảm ơn. Làm như thể tôi có công lao gì trong việc đó ấy. Tôi nhìn mọi người mua cà phê, và dường như có một sự thay đổi về sinh học diễn ra khi họ dùng thứ đồ uống này.

Nếu họ quá căng thẳng, bực bội, hoặc mệt mỏi khi bước vào, thì bạn sẽ thấy tiến triển tốt hơn ngay thời khắc họ được phục vụ một ly latte đậm đặc không bọt. Và rồi khi họ xong việc ở quầy tạo hương vị, sau đó thực sự nhấp ngụm đầu tiên, bỗng nhiên cả thế giới đều trở nên ổn thỏa hết. Những đôi vai buông lỏng. Mọi người nhìn quanh, thực sự chú ý tới những người khác cũng đang ở đó. Và điều đó thật quá thần kỳ!

Rồi một anh chàng trông cực kỳ giống Ben Stiller[1] bước vào. Tôi đang ngồi trên vỉa hè. Khi đi ngang qua, anh ta nhìn Strummer, mỉm cười. Rồi khi quay trở ra, anh ta bước lại, tôi thấy rằng anh ta đích thị là Ben Stiller.

[1] Tên một diễn viên hài của Hollywood.

“Chào”, anh ta nói.

“Chào”, tôi đáp lại, hơi sốc về việc Ben Stiller đang nói chuyện với mình.

“Con chó tuyệt đấy”, anh ta nói.

“Cảm ơn”, tôi nói. Lại nữa, tôi nghĩ về sự khôi hài khi được nhận lời khen về con chó của mình. Nhưng rồi cũng phải nói, nếu Strummer có những lọn lông xanh lá, và tôi cho nó mặc bộ váy múa ba lê, thì đó đại khái là lỗi của tôi – thế nên ngược lại, việc nó là chú chó bảnh bao, không bị thắt bím lông, không bị cho mặc quần áo… ít nhiều là nhờ tôi.

“Nó tên gì?”

“Strummer.”

“Chào, Strummer”, anh ta nói. “Nó thân thiện chứ?”

“Rất thân thiện”, tôi nói. Ben cúi xuống vỗ về nó.

Bấy giờ, Strummer nhấc chân, tè vào Ben Stiller. Tôi không tin nổi vào mắt mình. Tôi phát hoảng. Ben nhảy về phía sau, kêu toáng lên một tiếng.

“Woa, cái khỉ gì thế này?”, anh ta nói. Trong lúc nhảy nhót tránh né và giũ nước tiểu của con chó, anh ta làm đổ ly cà phê của mình.

“Ôi Chúa ơi. Tôi rất xin lỗi”, tôi nói.

“Trời ơi!”, anh ta hét lên. “Cô phải cảnh báo với tôi là con chó này hay tè lên người khác chứ!” Anh ta nổi giận rồi điên tiết, nhưng đó đâu phải lỗi của tôi. Tôi chưa bao giờ thấy Strummer làm chuyện thế này. Làm sao tôi biết nó sẽ tè vào anh ta chứ?

“Tôi nói nó thân thiện… tôi không hề nói nó đã được giáo dục cách đi tè”, tôi nói để tự vệ. Tự vệ cho Strummer.

“Tuyệt đấy. Tuyệt lắm đấy”, anh ta nói. “Cảm ơn nhiều.”

“Tôi xin lỗi!”, tôi nói. “Tôi chưa bao giờ thấy nó làm thế cả. Nó không có ý gì đâu.”

“Sao cũng được”, anh ta nói trong lúc cố gắng giũ phần nước tiểu còn dính trên quần.

“Tôi sẽ rất vui lòng thanh toán tiền giặt ủi cho anh”, tôi đề nghị.

“Không sao”, anh ta nói.

“Và nếu để giúp anh thấy khá hơn, thì việc đó có thể sẽ đem lại may mắn đấy.”

“Thật sao?”, anh ta nói, “Làm sao cô biết?”

“Thì, nếu bồ câu ị lên người anh, đó hẳn là điềm may mắn. Tôi hình dung việc bị chó tè lên cũng sẽ mang lại… điều gì đó.”

“Tôi không nghĩ thế đâu”, anh ta nói, và hẳn là anh ta đúng. Theo logic của tôi, thì nếu bị một con gorilla nặng một tấn ị lên người, tôi sẽ được nổi tiếng và có cả một gia tài. Được rồi, vậy thì không hoàn toàn hợp lý. Nhưng cũng đại khái mà. Ít nhất là với tôi.

“Được rồi, thôi, tôi cứ hy vọng là thế. Rằng anh được may mắn.”

“Cảm ơn”, anh ta nói.

“Ít nhất tôi cũng mua cho anh ly cà phê mới, được chứ?”, tôi hỏi. Nhưng ngay khi lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, người pha chế bên trong đã bước ra, mang một cốc cà phê mới cho anh ta.

“Này, Ben… tôi thấy anh đánh đổ cà phê”, cậu ta nói. “Đây là ly mới.”

“Cảm ơn, Adrian”, Ben nói, cầm lấy cà phê từ chàng trai. Tôi đoán Ben là khách quen ở đây. Và tôi đoán hẳn là mình không bao giờ nên vác mặt tới đây nữa.

Ben bắt đầu bước đi, và tôi không thể không nghĩ đến việc mình nên nói gì đó. Gì cũng được.

“Nhân tiện… tôi là fan rất bự của các tác phẩm anh đóng đó”, tôi gọi lớn, và Ben cười rộ lên, lắc đầu. Anh ta thậm chí chẳng quay lại. Nhưng tôi thực sự là fan mà. Tôi rất thích các tác phẩm của anh ta.

Khi tôi trở về phòng, Brady đã nằm thành một đống trong chăn, đèn thì tắt. Tôi ngồi trên giường mình, nhìn sang cậu ta đang nằm trên giường bên kia.

“Cậu ngủ à?” Tôi hỏi, nhưng cậu ta không trả lời. “Cậu ngủ à?” Tôi lại hỏi, và cậu ta hơi rên lên. Tôi nhảy khỏi giường, trèo lên giường cậu ta.

“Cô muốn gì đây?” Cậu ta nhăn nhó.

“Tôi gặp được người nổi tiếng đầu tiên tại Los Angeles.”

“Tốt cho cô”, cậu ta xoay người đi.

“Cậu không muốn biết là ai sao?”

“Không phải lúc này”, cậu ta nói.

“Bây giờ hoặc không bao giờ”, tôi nói.

“Vậy thì không bao giờ đi”, cậu ta kéo gối che lên đầu.

“Nhưng chuyện hay lắm đấy”, tôi nói.

“Chắc chắn thế rồi”, cậu ta nói.

“Tôi nói thật đấy. Nếu cậu không để tôi kể với cậu ngay bây giờ, tôi sẽ không bao giờ kể với cậu đâu.”

“Tôi chịu được việc đó.”

“Thật đấy.”

“Ừ.”

“Trong suốt phần đời còn lại của tôi luôn”, tôi hứa hẹn.

“Hiểu rồi.”

“Cậu chẳng thú vị gì cả.”

“Được thôi”, cậu ta nói, và dường như lại chìm vào giấc ngủ. Cứ thế. Không hề tò mò một chút xíu nào về câu chuyện của tôi. Không thể tin nổi!

Hừ, khi cậu ta thức dậy tôi sẽ không kể với cậu ta. Cậu ta năn nỉ cỡ nào cũng vậy.

Tôi trèo khỏi giường cậu ta, trở về giường mình. Nhưng tôi không ngủ được. Thứ nhất, tôi vừa uống một cốc cà phê. Nhưng cho dù không uống, ngay bây giờ tôi vẫn đang có quá nhiều năng lượng, phấn khích tới mức không thể nằm yên. Thế nên tôi không nằm yên. Tôi đứng lên, rời khỏi phòng. Tất nhiên tôi không thể đi quá xa, vì không muốn mang chiếc xe hơi thuê đi. Với lại, giờ chỉ mới 7 giờ sáng. Cũng không có quá nhiều thứ để xem. Các cửa hàng chưa mở, chẳng có ai ra ngoài, và tôi chẳng thể ngắm ai.

Thế là tôi quyết định ngồi trong hành lang. Tại đó, tôi gặp một người đàn ông tuyên bố mình từng ở trong một nhóm nhạc rock nổi tiếng.

“Chào”, ông ta nói. Tôi ngẩng đầu khỏi khung cửa nãy giờ mình đang dòm qua và thấy một người đàn ông lớn tuổi, mặt đỏ bừng. “Chào”, ông ta lại nói.

“Chào”, tôi đáp lại.

“Cô ở khách sạn này à?”

“Đúng”, tôi nói. “Còn ông?”

“Không. Tôi từ Luân Đôn đến thăm bạn bè trong thành phố. Điều gì khiến cô tới L.A.?”

“Một ban nhạc”, tôi nói. “Hàng xóm của tôi có một công ty ghi âm, cậu ta đang lùng một ban nhạc. Tôi chỉ đi cùng thôi.”

“Tuyệt thật”, ông nói. “Tôi cũng từng ở trong nhóm nổi tiếng lắm đấy.”

“Thật không? Nhóm nào?”

“Manfred Mann va His Earth Band”, ông tự hào nói. Ban đầu tôi không nhận ra.

“Chà”, tôi nói.

“Tôi là Manfred.”

“Rất vui được gặp ông.”

“Cô biết chúng tôi chứ?”

“Ơ… không”, tôi tiếc nuối.

“Cô phải biết chứ. Chúng tôi có một bài hit bự.” Rồi ông bắt đầu hát: “There she goes, just-a-walkin’ down the street, singin’ do wah diddy diddy dum diddy do”. Khi hát đến đoạn “do wah diddy”, ông gật đầu, ra hiệu cho tôi hát cùng. Tôi không hát. Nhưng tôi có biết bài này.

“Đó là ông à?”

“Chính xác”, ông tự hào. Rồi tôi nhận ra. Manfred Mann! Blinded by the Light là một trong những giai điệu bị nghe nhầm trong suốt lịch sử âm nhạc.

“Thật tuyệt vời”, tôi nhảy khỏi chỗ ngồi. “Ông có thể giải quyết một vấn đề đã đeo bám tôi kể từ lúc sinh ra.”

Mặt ông thoáng hiện lên một ánh nhìn tò mò. “À, tôi sẽ cố gắng, nhưng tôi không chắc!”

“Tất nhiên ông biết!” Tôi hét trả, ý thức được rằng mình đang nói quá to vào lúc 7 giờ sáng trong hành lang khách sạn Hollywood Hyatt. “Liệu giai điệu có phải là: ‘Blinded by the light… dressed up like a douche… I’m gonna run her in the night’ không?”

Qua khóe mắt, tôi thoáng thấy Brady đang xồng xộc xông đến. “Đừng có làm thế”, Brady nói với tôi.

“Làm gì cơ?”

“Biến mất”, cậu ta nói.

“Tôi ở đây mà. Đây là Manfred”, tôi nói.

“Rất vui được gặp ông… Manfred”, Brady nói. “Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng”, cậu ta nói với tôi.

“Tôi tưởng cậu đang ngủ”, tôi nói.

“Tôi ngủ, nhưng khi tỉnh dậy và thấy cô đi mất, tôi không ngủ được nữa. Có Chúa mới biết cô lại đi gây rắc rối gì.”

“Này, tôi rất trông chờ được tán gẫu thêm một chút”, Manfred nói trong lúc Brady lôi tôi đi.

“Khoan!”, tôi nói. “Còn lời nhạc thì sao?”

Manfred nghiêng đầu, ném cho tôi một cái nháy mắt ranh mãnh. “Vậy mới vui mà”, ông nói. “Có nhiều cách để hiểu.”

“Gì cơ?” Tôi nói với Manfred, nhưng Brady kéo tay tôi quá mạnh. Mạnh thực sự ấy. Cậu ta làm tay tôi muốn đứt luôn.

“Cậu có biết đó là ai không?”, tôi thì thào.

“Ờ… Manfred?”, Brady nói.

“Đúng! Manfred Mann. Ông ấy hát bài Do wah diddy.”

“Không phải chứ.”

“Thật mà! Và, ông ta đang sắp giải mã một bí ẩn trong lịch sử. Cậu biết đấy, liệu lời bài hát có phải là ‘dressed up like a douche, I’m gonna run her in the night’ không?” Cậu ta nhìn tôi, gương mặt đơ ra – chính xác, giống y hệt thằng Joker trong phim Batman.

“Dressed up like a douche?” Cậu ta cười sằng sặc. “Thứ nhất, câu đó là ‘revved up like a deuce, another runner in the night’. Và thứ hai, Manfred Mann là người Anh. Đến từ Anh – cách phát âm khác lắm.”

“Cậu chắc chứ?”

“Ừm, tôi chắc. Chúa ơi, cô tin mọi thứ à! Tôi chẳng biết cô nghĩ mình đã gặp ai nữa.”

“Này, tôi không nghĩ là mình gặp ai. Tôi biết mình gặp ai. Chúng tôi còn trao đổi nữa mà.”

“Được đấy”, cậu ta nói.

“Và tôi sẽ không nói với cậu là ai đâu.”

“Và tôi vẫn không thấy vấn đề gì với việc đó cả”, cậu ta nói. Rồi cậu ta giễu cợt, “Manfred Mann… “.

Chà, thật tình. Tại sao cậu ta lại nói dối về việc đó?

BRADY

Heaven và tôi ăn sáng tại một nơi gọi là Griddle Café. Chúng tôi đều gọi bánh kếp. Khăn trải bàn làm bằng giấy, và họ có bút màu trên bàn cho những ai thích tô vẽ. Rất tự nhiên, Heaven cầm một chiếc bút màu lên, và bắt đầu vẽ.

Khi thức ăn đến, trước mặt chúng tôi đã có ti tỉ những chiếc bánh kếp.

“Có người đang đói chết đi kìa”, tôi nói.

“Vậy chúng ta không nên phí thức ăn.”

“Tôi sẽ không ăn hết chỗ này đâu.”

“Tôi cá là tôi ăn được nhiều hơn cậu”, cô nàng nói.

“Tôi nghi lắm”, tôi nói, biết rất rõ sức ăn của mình vượt xa cô nàng.

“Và nhanh hơn nữa”, cô nàng nói thêm.

“Tôi không đua với cô đâu”, tôi nói. “Tôi chỉ muốn thưởng thức chỗ bánh kếp của mình, nếu cô không phiền.” Nhưng trước khi tôi kịp nói xong câu này, cô nàng đã tống miếng bánh vào miệng như một con sóc chuột.

Và cuộc chiến bắt đầu. Tôi cũng tống thức ăn vào miệng, nhưng ít ra tôi còn nhai. Cô nàng thì có nhiều thức ăn trong miệng tới mức không tài nào nhét thêm được nữa. Thế mà cô nàng vẫn cố nhét. Lại thêm một nĩa đầy. Tôi chưa bao giờ trông thấy người nào như thế.

“Nhai đi”, tôi ra lệnh, miệng cũng đầy thức ăn.

“Đang nhai”, cô nàng nói. Ít ra tôi nghĩ đó là điều cô nàng nói, dù nó nghe chỉ giống như “ugn-aaahn”. Nhưng bằng khả năng suy diễn cùng biệt tài thấu hiểu những người có quá nhiều thức ăn trong miệng (nhờ đã sống với Phil Của quý cong suốt bốn năm), tôi khá chắc chắn cô nàng nói “đang nhai”.

Và khi tất cả đã xong xuôi, tôi phát hoảng khi phải nói rằng Heaven ăn nhiều hơn tôi gấp cả chục lần. Cô nàng ngồi đó, cười hớn hở và xoa chiếc bụng tròn như bụng Ông Địa – tưởng tượng thôi. Mặt cô nàng dính đầy xi rô, và cả vài mẩu vụn bánh kếp.

“Cô bẩn quá”, tôi nói. Cô nàng đưa lưỡi liếm quanh miệng, cố gắng làm sạch một chút, nhưng vô vọng. Tôi nhúng khăn ăn của mình vào ly nước, rồi chùi mặt cho cô nàng. Cô nàng để tôi làm thế, cứ ngồi đó, mặt đưa về phía trước, mắt nhắm lại, hàm ngước lên, để tôi lau cho như một đứa trẻ.

Trong khoảnh khắc đó cô nàng trông thật ngây thơ, và vừa làm, tôi vừa cảm thấy muốn bảo vệ cô nàng. Tôi cảm thấy như thể mình đã biết cô nàng từ khi còn là đứa trẻ. Và rồi tôi nghĩ, đứa bé ngọt ngào này đã ngủ với Darren Rosenthal tối qua. Bao tử tôi quặn lại.

“Đi thôi”, tôi nói, ném tiền lên bàn. Cô nàng đưa tay vào túi, lấy ra ít tiền, đặt lên bàn, cầm tiền tôi vừa để xuống lên, nhét vào túi tôi.

“Tôi trả tiền bánh kếp”, cô nàng nói.

“Không, cô ăn bánh kếp. Tôi nghĩ tôi đã lau đi gần hết chỗ bánh luôn ấy chứ”, tôi chọc vào sườn cô nàng.

“Đừng”, cô nàng bật cười.

“Cô không cần trả tiền”, tôi nói.

“Cậu đã trả tiền khách sạn rồi”, cô nàng nói.

“Nhưng tôi vẫn sẽ trả tiền ngay cả khi cô không có ở đây.”

“Sao cũng được. Tôi trả tiền bánh kếp”, cô nàng nói. “Thêm nữa, cậu thậm chí chẳng thưởng thức được chúng.”

“Thật nhỉ! Và tôi đoán kẻ thua nên trả chứ”, tôi nói, biết tỏng mình đã bị cô nàng đánh bại.

“Xin lỗi?”, cô nàng nói.

“Cô nghe rồi mà.”

“Ồ, tôi biết cậu không hề nói điều tôi nghĩ cậu vừa nói.”

“Tôi nghĩ cô nghe đúng điều tôi vừa nói đấy.”

“Vui thật”, cô nàng nói. “Tôi đoán chúng ta sẽ có trận tái đấu vào bữa trưa.”

“Bữa trưa? Sau bưa ăn mới nãy ấy à? Tôi không cần ăn nữa, ít nhất cho tới bữa tối. Có thể thậm chí tới thứ ba tuần sau ấy.”

Cô nàng bắt đầu cục tác như gà. Tôi làm ngơ.

Điện thoại di động kêu, là luật sư tôi thuê trong tuần nghỉ việc, người này nói với tôi rằng thương hiệu Sữa quế đã được thông qua. Đây là mẩu tin tốt đầu tiên sau bấy lâu. Rồi máy điều hòa trong chiếc xe hơi thuê của chúng tôi tắt ngúm. Lẽ nào mọi thứ đều phải trả giá vậy sao?

Heaven và tôi vào siêu thị Ralph’s, tôi đứng đơ tại chỗ. Họ bán Jolt Cola. Đây là món cola ưa thích của tôi hồi những năm tám mươi, từ đó tới giờ tôi không hề thấy nó nữa. Thế mà nó đây, hết hàng này nối tiếp hàng khác. Có một số loại thức ăn, thức uống không được sản xuất tiếp nữa và tôi nhớ chúng nhiều hơn mức cho phép.

Aspen Soda là một loại soda có vị táo, gần giống như 7-UP vị táo. Nó được Pepsi sản xuất như một thức uống thử nghiệm, và tôi phải lòng nó, song ngay trong năm đó nó lại bị ngưng sản xuất. Rồi có cả ngũ cốc Quisp, ngũ cốc Team, có kẹo Reggie, loại kẹo thỏi mà Reggie Jackson là người đại diện, Munchos, thứ khoai tây chiên nhẹ, xốp trong túi màu cam sáng, Funyons, khoai tây chiên vị hành bên trong các vòng hành rán (hiện tại thỉnh thoảng bạn vẫn có thể trông thấy), và tất nhiên cả pizza vị Taco tại Pizza Hut. Thật đau đớn khi phải nghĩ rằng tôi sẽ chẳng bao giờ được nếm những thứ đó nữa. Tôi gần như nghe được bài nhạc nền của phim Brian’s Song khi nhớ đến chúng.

Nhưng đây, ngay trước mắt tôi, là cả một núi Jolt. Tôi có điên mới không mua hết từng lon một. Tôi đi lấy giỏ hàng, bắt đầu tóm lấy chúng từ trên kệ.

“Cậu đang làm gì đấy?”, Heaven hỏi khi thấy tôi cùng chiếc giỏ đã đầy phân nửa.

“Họ bán Jolt!”

“Thì sao?”

“Cô không nhớ Jolt sao? Nó là món soda tôi thích nhất từ trước tới nay. Nó có nhiều caffeine tới mức có thể đánh thức được cả một cái xác chết.”

“Không, nhưng tôi nhớ Tab”, cô nàng buồn rầu nói. Tôi dám chắc hiện tại cô nàng đang lướt qua danh sách của chính mình trong đầu về các món đồ không được sản xuất nữa. “Cả Bắp rang Maisie’s White nữa.” Thấy chưa? “Thế cậu định làm gì? Mua hết từng lon một à?”, cô nàng hỏi.

“Ừ”, tôi nói thẳng thắn, tiếp tục chất Jolt vào giỏ hàng.

“Được thôi”, cô nàng nói. Rồi không lỡ một nhịp, cô nàng bắt đầu cùng tôi thu thập những lon Jolt, chất vào giỏ hàng. Tôi biết cô nàng sẽ hiểu và hẳn sẽ làm điều tương tự.

Bất chợt, tôi cho rằng điều quan trọng nhất thế giới đối với tôi là tìm một ít Tab cho cô nàng.

Trong lúc chúng tôi đứng xếp hàng chờ thanh toán với hai giỏ đầy Jolt, Heaven quay sang tôi, đầy phấn khởi, với dấu hiệu của một chiếc bóng đèn sáng lóa trên đầu, cho thấy cô nàng đang có một ý tưởng.

“Muốn chơi đấu vật bằng ngón cái không?”, cô nàng hỏi. Đây là điều khiến cô nàng phấn khởi. Đầu óc tôi quay mòng mòng.

“Ở đây à? Người ta đâu có chơi vật ngón cái khi đứng xếp hàng mua tạp hoá.”

“Cậu không làm thế à?”

“Không, giống như vật tay ấy. Cô cần phải ngồi xuống.”

“Tôi không biết đấy.”

“Giờ cô biết rồi đấy”, tôi nói, lập tức bắt đầu nhúc nhích ngón cái để khởi động cho trận đấu sắp tới.

Khi chúng tôi ra ngoài, điện thoại của tôi kêu, đó là Phil.

“Chào, bạn yêu”, cậu ta nói.

“Chào, Phil”, tôi nói, không chắc chắn mình nên đối mặt thế nào với tình huống về Sarah.

“L.A. thế nào?”, cậu ta hỏi.

“Tuyệt lắm”, tôi nói. Tôi đảo mắt với Heaven, cô nàng có vẻ bối rối vì không hiểu tại sao tôi đảo mắt.

“Vậy, ờ…”, cậu ta lắp bắp, “Ban nhạc thế nào?”.

“Đưa bọn nó hợp đồng rồi. Thực ra, có tới hai hợp đồng trên bàn bọn nó.”

“Hai à?”

“Ừ. Darren Rosenthal cũng ngỏ lời.”

“Chết tiệt”, cậu ta mắng.

“Ừ”, tôi nói. “Thế nên bây giờ phải chờ xem.”

“Chết tiệt”, cậu ta lại nói.

“Ừ”, tôi đáp. Rồi chúng tôi im lặng trong một phút. Có một con voi khổng lồ đứng thăng bằng trên một quả bóng, hát theo giai điệu, nhưng chẳng ai trong chúng tôi nhắc tới nó. Và tôi sẽ không lên tiếng.

“Được rồi, người anh em. Nghe ngóng được gì thì gọi cho tôi nhé”, cậu ta nói.

“Vậy thôi à? Cậu không định nói đến sự thật rằng cậu đang ‘chơi’ Sarah sao?” Thật quá khó để tôi không nói gì.

“Ổ”, cậu ta nói, rồi im lặng một lúc lâu.

“Gì cơ?”, Heaven hét lên. “Cậu ta ‘chơi’ Sarah? Sarah của cậu à? Sarah điên ấy à?” ‘

“Suỵt”, tôi nói với Heaven, vẫy tay xua cô nàng.

“Bạn yêu à, tớ có thể nói gì đây?”, Phil nói. “Nó đã xảy ra rồi.”

“Ừ”, tôi nói.

“Ôi Chúa ơi!”, Heaven nói. Tôi bắn cho cô nàng ánh mắt ngụ ý bảo cô nàng im lặng. Cô nàng che miệng bằng cả hai tay, trông rất sốc.

“Nghe này, đại khái là nó đã xảy ra”, cậu ta nói. “Tớ không đổ lỗi cho cậu về việc cảm thấy bực bội. Nhưng hãy nhớ hồi học đại học, khi tớ mê mệt Marnie Williams, và cậu lại đi hẹn hò cô ấy? Hoặc… hoặc… lần nọ khi cả hai chúng ta thấy cô nàng tóc vàng tại làng Ngốc nghếch ấy? Cô nàng đã cởi áo ngực và để trên quầy bar ấy?”

“Món đồ mà cậu nhét vào túi khi cô nàng đi vào nhà vệ sinh ấy à? Có, tớ nhớ.”

“Đúng, chính xác”, cậu ta nói. “Tớ có được chiếc áo ngực, và cậu thì dắt được cô nàng về nhà.”

“Phil, những việc đó chẳng liên quan gì cả. Đừng đùa nhau. Tất cả những điều cậu nhắc tới chỉ để phục vụ cho mục đích duy nhất là che giấu kiểu xét nét vớ vẩn của cậu, cùng sự coi thường trắng trợn tình bạn giữa chúng ta. Giống như một gã đến cửa hàng tạp hóa và mua hai mươi đô đồ đạc mình không cần, để che giấu sự thật rằng gã tới đó mua băng vệ sinh cho bạn gái. Hãy đàn ông một chút đi. Hãy bước đến quầy thu ngân chỉ với một hộp Tampax to, như thế ít nhất tớ cũng sẽ có một chút tôn trọng dành cho cậu.”

“Sarah cần Tampax? Thật kỳ lạ, vì…”

“Ôi, trời ơi”, tôi nói. Ẩn dụ với Phil chỉ hoàn toàn phí công. Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại bận tâm làm như thế nữa.

“Cậu bực à?”, cậu ta hỏi.

Tôi suy nghĩ một phút. Và sự thật là, tôi không hề. Sarah là cơn ác mộng, gạt bỏ được cô ta thực sự là một giải thoát. Ban đầu cô ta rất tuyệt, như hầu hết mọi cô gái, nhưng ốc đảo tuyệt vời đó sẽ nhanh chóng hóa thành ảo ảnh. Tôi đã trải qua những năm sau đó sống một cuộc đời khô khan, bước đi trong sa mạc đầy cay đắng, thi thoảng chạy loạn như một gã điên, đuổi theo bóng ma hạnh phúc mình từng có, nhưng khi giơ tay ra chỉ chụp được một nắm cát. Hiện giờ ấy à? Sau khi đến với Phil, cô ta sẽ không bao giờ cố gắng quay lại với tôi nữa, tôi biết mà. Và việc đó, bản thân nó, đã là một sự cứu rỗi với đời.

“Không, không hề. Tớ không bực. Nếu cô ta khiến cậu hạnh phúc, thì tớ chúc phúc cho cả hai người.”

“Tốt. Nghe được thế thật tốt. Đó là lý do tại sao vụ về Tampax lại kỳ lạ, vì nếu cô ta cần nó, thì bọn tớ sẽ ở trong hoàn cảnh hoàn toàn khác.”

“Cậu đang nói cái gì vậy?”

“Sarah có thai”, Phil nói. Tim tôi lập tức đập dồn. Tôi nghĩ lại thời gian cô ta và tôi có cuộc tình cờ – tôi thật là quá thiếu suy xét – cuộc làm tình quá ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc kia. Tôi nghĩ thật kỹ để nhớ xem mình có dùng bao cao su không.

“Có thai kiểu gì?”, tôi hỏi.

“Ồ, thôi nào. Cậu biết chuyện đó thế nào mà. Làm gì có ai có thai ít hay có thai nhiều. Hoặc có thai, hoặc không, vậy thôi.”

“Ý tớ là… bao nhiêu ngày… tuần… lạy Chúa, bao nhiêu tháng?”

“Câu hỏi hay đấy”, Phil nói. Tôi thấy choáng.

“Tớ cúp máy đây, Phil.”

“Được thôi. Nhưng cậu giận tớ à?”

“Không, tớ không giận cậu”, tôi nói. Tôi cúp máy, nghĩ rằng mình sắp nôn tới nơi.

HEAVEN

Brady xanh mét. Và tôi không có ý xanh kiểu tươi tắn hay thiếu kinh nghiệm. Ý tôi là, cậu ta xanh mét như tàu lá chuối. Màu xanh lá cây. Và cậu ta trông như sắp nôn tới nơi.

“Cậu biết ‘vagina dentata – răng âm đạo’ là gì không?” Tôi hỏi để cậu ta phân tâm khỏi điều đang quấy rầy trong tâm trí.

“Hả?” Cậu ta hỏi lại, hoàn toàn mơ hồ.

“Vagina dentata – răng âm đạo”, tôi nói lại.

“Ơ… chẳng phải đó là một album của Cảnh sát sao?” Cậu ta vẫn có thể tư duy khi bị áp lực.

“Không, đó là Zenyatta Mondatta”, tôi nói.

“Vậy thì không. Tôi không biết ‘vagina gì đó’ là gì.”

“Dentata. Đó là một chứng sợ hãi ở đàn ông. Họ nghĩ rằng âm đạo phụ nữ có những chiếc răng nhọn. Thế nên họ sợ, không dám đưa của quý vào, vì sợ sẽ bị cắn đứt.”

“Vui thật đấy.”

“Tôi không dựng chuyện đâu.”

“Chuyện đó thì sao?”

“Tôi chỉ tự hỏi liệu cậu đã từng nghe tới nó chưa.”

“Vì… sao?”

“Tôi không biết. Có vẻ như cậu cần phân tâm một chút”, tôi nói trong lúc đọc thành phần nguyên liệu trên một lon Jolt.

“Thế nên cô nói với tôi về âm đạo có răng?”

“À ha”, tôi nói.

“Cô biết không? Cái kiểu phân tâm như vậy, tôi không cần.”

“Được thôi. Xin lỗi. Xì”, tôi nói. “Giờ muốn chơi vật ngón cái không?”, tôi hỏi.

“Không.” Cậu ta mở cốp xe, bắt đầu chất Jolt vào. Thế nên tôi giúp.

“Tôi có ba mươi răng”, tôi nói trong lúc nâng một lốc sáu lon Jolt đặt vào cốp xe. “Không phải ở âm đạo, hiển nhiên rồi – mà ở trong miệng.” Brady không nói gì. “Hầu hết mọi người có hai mươi tám răng. Nhưng một khuôn răng hoàn chỉnh có ba mươi hai răng. Bốn cái bị nhổ khi răng khôn mọc lên.”

“Vậy sao?”, Brady vờ tỏ ra hứng thú.

“Tôi từng có ba mươi hai răng. Và rồi khi một chiếc răng khôn bị nhổ, tôi còn ba mươi mốt. Tôi ghét việc đó. Nó không đều. Suốt cả năm tôi luôn cảm thấy miệng mình bị lệch. Tôi nghĩ đó là năm 1998. Nhưng rồi năm 1999 tôi được xử lý nốt bên kia, thế là mọi thứ tốt hơn nhiều.”

“Vui ghê.”

“Giống như phong thủy trong miệng ấy.”

“Phải rồi.”

“Nhưng tôi chưa bao giờ nhổ cả hai cái răng kia để có khuôn răng hai mươi tám chiếc bình thường. Việc đó cũng không sao. Ba mươi cái là tôi hạnh phúc rồi.” Brady vẫn không nói gì. “Cá mập thì có nhiều hàng răng.”

“Dừng lại đi”, Brady bỗng nhiên nói. “Tôi không thể nghe thêm nổi về răng nữa. Tôi không muốn nghe về răng trong miệng cô… răng trong âm đạo… răng cá mập… đừng nói về răng nữa.”

“Tôi không có răng trong âm đạo”, tôi đảo mắt với cậu ta. “Cậu có biết tôi được sinh vào lúc 5 giờ 21 phút chiều không?”

“Cô đang làm gì vậy?”, cậu ta hỏi.

“Ý cậu là sao?”, tôi hỏi lại.

“Cô cứ nói mãi về những chuyện ngớ ngẩn. Tại sao?”

“Tôi chỉ đang trò chuyện thôi.”

“Thôi, đừng”, Brady nói. Và chúng tôi chất nốt lốc Jolt cuối cùng vào xe.

Có một bãi tắm cho chó ở đây, thứ mà tôi nghĩ Strummer cần được trải nghiệm. Thứ nhất là, nó chỉ mới từng tới công viên cho chó, chưa bao giờ tới bãi biển cho chó. Nhưng tôi cũng không biết liệu nó đã bao giờ thấy biển chưa.

Brady và tôi bắt đầu đi về phía tây. Khi tới bãi biển, chúng tôi thấy một thứ mình chưa bao giờ trải nghiệm. Toàn chó là chó. Tôi chưa bao giờ thấy chó ở cùng một chỗ nhiều như vậy. Strummer phát cuồng lên.

“Thằng nhóc đang ở trong thiên đường chó nhỉ”, tôi nói với Brady, cậu ta nhìn Strummer và mỉm cười.

“Có một gã bước vào phòng khám thú y cùng con chó, đặt nó lên bàn khám”, Brady nói. “Bác sĩ nhìn con chó và nói, ‘Tôi xin lỗi, nhưng con chó của ngài chết rồi’.”

Tôi lập tức nhìn quanh xem có con chó nào trong tầm nghe không, và quả thực có một con Border Collie cách chúng tôi khoảng ba bước chân.

“Suỵt!”, Tôi nói với Brady. “Đừng nói về chó chết ở đây. Cậu sẽ làm mấy con cún đáng thương không vui.”

“Đùa thôi mà.”

“Chó chết không phải chuyện đùa.”

“Cô không chịu để tôi kể cho hết.”

“Con chó có sống lại không?”, tôi hỏi.

“Tôi kể nốt được không?”

“Được thôi”, tôi nói.

“Thế là bác sĩ thú y nói, ‘Tôi xin lỗi, nhưng con chó của ngài đã…'”, Brady thì thào, “‘chết’. Gã kia nói, ‘Tôi muốn kết quả chẩn đoán thứ hai’. Thế là bác sĩ thú y mở chuồng, thả ra một con chó tha mồi. Con này hít ngửi con chó kia, lấy chân đụng vào nó, rồi đồng tình rằng nó đã chết. Thế là gã kia lại nói, ‘Tôi muốn kết quả chẩn đoán thứ ba’. Bác sĩ thú y mở một chuồng khác, thả ra con mèo. Con mèo đi vòng quanh con chó, quan sát. Xong, nó cũng đồng ý con chó đã chết. ‘Được rồi’, gã kia nói. ‘Vậy tôi phải trả bao nhiêu tiền đây?’ ‘Năm trăm đô’, bác sĩ thú y nói. ‘Gì cơ? Ông lấy của tôi năm trăm đô chỉ để nói với tôi rằng con chó của tôi đã chết à?’ ‘Này’, bác sĩ thú y nói, ‘ngài mới là người đòi báo cáo từ con chó tha mồi và kết quả soi của con mèo mà’.”

Và rồi chúng tôi im lặng một lúc, chỉ xem lũ chó chơi đùa. Strummer có vẻ sợ nước. Nó chạy dọc theo mép nước, nhưng rụt chân lại mỗi lần sóng đánh vào.

Tôi xắn quần jean, bước xuống một chút để nó thấy rằng không sao, nhưng nó vẫn không nhúc nhích. Cho tới khi nó thấy một con chim. Một con hải âu bay sà xuống, Strummer bắt đầu đuổi theo, đuổi đến tận biển. Tất nhiên con hải âu đang bay, nên Strummer sẽ chẳng có cơ hội nào tới gần được, nhưng nó không biết việc này. Chỉ thoáng chốc, tôi đã thấy Strummer lội trong nước. Đó là điều đáng yêu nhất tôi từng chứng kiến. Tôi cảm thấy như một vị phụ huynh đầy tự hào, và tôi nghe tiếng Brady hoan hô từ chỗ cậu ta đang ngồi.

“Hú! Được lắm, Strummer! Nhóc con!”, cậu ta hét. Tôi quay lại, thấy Brady nhảy nhót trong niềm tự hào tương tự. Tôi vẫy cậu ta lại, cậu ta bước xuống chơi cùng chúng tôi dưới nước.

Giờ thì Strummer đang vui vẻ tới mức không muốn lên bờ. Chúng tôi té nước, chơi thêm một giờ nữa. Dường như chúng tôi đã quên đi hết mọi vấn đề của mình. Ngay khoảnh khắc này, chỉ có ba chúng tôi, chơi đùa tại bãi biển dành cho chó dưới ánh nắng California.

Và rồi điện thoại của Brady rung lên.

“Chào?”, cậu ta nói. “Chào, Sam! Em thế nào?” Tôi nhìn biểu cảm của cậu ta chuyển từ phấn khởi sang giận dữ chỉ sau khoảng năm giây. “À ha. À ha. Wow… Ừ, thế hẳn là rất tuyệt. Ừ, Eddie Vedder… cậu ta xịn đây. Nhưng, tất cả những sản phẩm gần đây của cậu ta hoàn toàn nhảm nhí, đó lại là chuyện khác…” Cậu ta nghe thêm một lúc, nhặt lên một viên đá lẫn trong cát và ráng sức ném nó thật mạnh. “Nghe này, chiều tối nay em gặp anh được chứ? Đừng ký thứ gì với hắn cả. Hứa nhé?”

Brady đang đổ mồ hôi, tôi ghét phải thấy cậu ta căng thẳng thế này. Cậu ta cúp máy, trông như thể sắp phát nổ tới nơi.

“Chuyện gì vậy?”, tôi hỏi.

“Bạn trai cô dẫn bọn nhỏ ra ngoài uống rượu tối qua cùng Pearl Jam.”

“Anh ta không phải bạn trai tôi.”

“Sao cũng được. Thằng Darren Rosen khốn-kiếp đó đã sắp xếp để bọn nhỏ được gặp Eddie Vedder tối qua. Nói xem, làm thế quái nào tôi có thể cạnh tranh được với chiêu đó?”

“Mặc xác Pearl Jam chứ”, tôi nói. “Ai mà quan tâm?”

“Bọn nhỏ quan tâm! Cô phải nghe được bọn nó phấn khích đến cỡ nào.”

“Bọn nhỏ sẽ gặp cậu hôm nay chứ?”

“Ừ”, cậu ta nói. “Chúng ta phải quay về Hollyweird.”

“Tốt. Nghe này, phút 89 vẫn chưa hết trận mà. Tôi hoàn toàn có niềm tin rằng cậu sẽ tóm được nhóm này. Tôi biết mà.”

“Vậy sao?” Brady hỏi với niềm tin tưởng ngang ngửa với lúc một kẻ ba chục tuổi được nghe rằng Thỏ Phục sinh có thật.

“Thật mà. Tôi là bà đồng đấy. Chính hiệu luôn. Từ trước giờ rồi. Và tôi biết cậu sẽ ký được hợp đồng với nhóm này. Thế nên tôi có chút niềm tin. Tôi hứa đấy.”

“Nếu cô đã nói vậy…”, cậu ta miễn cưỡng. Rồi chúng tôi lấy đồ, rời khỏi đó.

Trên đường trở lại khách sạn, chúng tôi ghé vào một cửa hiệu 7-Eleven vì tôi muốn mua Slurpee. Bỗng nhiên, bất thình lình, Brady quỳ sụp xuống.

“Ôi Chúa ơi”, Brady thốt lên. “Không thể nào! Giống như hôm nay là sinh nhật của tôi, kết hợp chung với cả Giáng sinh nữa!”

“Cậu đang nói cái gì vậy? Đứng lên!” Tôi nói, kéo Brady đứng dậy khỏi sàn.

“Nhìn kìa!”

“Nhìn cái gì mới được?”

“Munchos! Và Funyons. Bây giờ cô không thể mua chúng nữa.”

“Rõ ràng là có thể mà”, tôi nói.

“Thật không thể nào tin nổi”, cậu ta nói trong lúc bắt đầu tóm những gói khoai chiên ra khỏi kệ, theo đúng nghĩa đen. “Gì thế này? Đây thật là một thành phố vàng! Los Angeles là vùng đất của đồ ăn vặt sao?”

“Ôi, không. Làm ơn nói với tôi là cậu sẽ không mua sạch tất cả chỗ này đi.”

“Dẹp đi, tôi mua hết.”

“Chúa ơi”, tôi nói. Và rồi tôi giúp cậu ta tóm những gói Funyons, Munchos còn lại.

Giờ thì chiếc xe thực sự bị trĩu xuống ở phần sau. Chúng tôi thuê một chiếc xe bốn cửa, nhưng giờ không còn chỗ để bất cứ ai hoặc bất cứ một gói đồ ăn đồ uống nào lách vào được nữa. Sáng mai chúng tôi cũng sẽ tới Seattle, nên tôi không chắc Brady định làm gì với tất cả những thứ này.

Điện thoại của tôi kêu, là Sydney. Kể từ lúc đến đây tôi vẫn chưa nói chuyện với cô ấy, và cô ấy giận.

“Ừm… chào. Còn nhớ mình không?”, cô ấy hỏi.

“Tất nhiên rồi!”, tôi đáp. “Vụ gì vậy? Vẫn đang bám trụ ở New York nhỉ?”

“Ừ. Cậu nên gọi cho tớ chứ!”

“Tớ xin lỗi. Tớ phải chạy quanh suốt.”

“Đoán xem tớ mới làm gì?”, cô ấy hỏi.

“Tớ không tưởng tượng được.”

“Tớ vừa tạo một tài khoản PayPal.”

“Để mua sắm trên eBay à?” Tôi hỏi, vì đây chính là lý do tôi tạo tài khoản PayPal.

“Không”, Sydney nói, hoàn toàn nghiêm túc. “Đoán lại đi?”

“Tớ không biết.”

“Tớ vừa tạo một Quỹ ngực”, cô bạn tôi tự hào tuyên bố. Tôi dời chiếc điện thoại xa khỏi tai, nhìn nó. Tôi cũng không biết tại sao mình làm vậy. Có lẽ để tự làm mình thấy hứng thú. Khi tôi đưa điện thoại trở lại tai, cô ấy vẫn đang nói. “Thế thì đến sinh nhật hai mươi sáu tuổi, để tặng quà cho chính mình, tớ đã quyết định mua cho bản thân một bộ ngực mới.”

“Ôi trời…”, tôi nói.

“Nhưng tớ không có đủ tiền, thế nên tớ tạo một website để mọi người có thể quyên tiền cho Quỹ ngực mới tặng Sydney, tớ đặt link từ trang Friendster và MySpace của tớ tới đó.”

“Cậu đùa chắc.”

“Không, tớ hoàn toàn nghiêm túc. Và mọi người đã quyên góp rồi! Cậu tin nổi không? Có một trăm năm mươi ba đô và sáu mươi bảy xu trong tài khoản.”

“Không, tớ hoàn toàn không tin. Và ai mà quyên sáu mươi bảy xu nhỉ, tớ muốn biết cái đó.”

“Ai bận tâm chứ? Tuyệt thật đấy. Sao tớ không nghĩ tới việc này trước đây nhỉ?”

“Vì lúc đó cậu tỉnh táo hơn chăng?”

“Nồi… ấm đun… xin chào”, cô ây nói. “Sao cũng được… đất thánh bên kia thế nào?”

“Tốt. Bọn tớ rất vui.”

“Nếu cô dám gọi việc Darren Rosenthal diễu mấy thằng ngôi sao nhạc rock trước mặt ban nhạc tiềm năng của cô là vui, thì đúng là vui thật đấy”, Brady hét lên.

“Cậu ta hét cái gì vậy? Darren Rosenthal, Darren Rosenthal của cậu ấy à?”, Syd hỏi.

“Không, không phải Darren Rosenthal của tớ, nhưng đúng, là người cậu biết đấy.”

“Ôi, chính là Darren Rosenthal của cô ấy đấy”, Brady xen vào. “Cô sẽ rất vui nếu biết Heaven và Darren đã tái hợp!” Rồi cậu ta bắt đầu hát một bài hồi thập niên bảy mươi của Peaches & Herb, “Tái hợp, cảm giác thậậật vuuuui!”.

“Cái gì?”, Sydney hỏi.

“Cậu im miệng được không?”, tôi nói với Brady. “Chẳng có gì đâu”, tôi nói vào điện thoại. “Nghe này, ít phút nữa Brady sẽ gặp ban nhạc, tớ sẽ gọi lại cho cậu sau.”

Tôi cúp máy, trừng mắt nhìn Brady, cậu ta đang lái xe, nhìn thẳng về phía trước.

“Cậu bị cái gì vậy hả?”, tôi nói.

“Ngoài mọi thứ ra ấy à?”, cậu ta hỏi lại.

“Tôi đã nói gì với cậu lúc nãy chứ? Thôi căng thẳng đi. Cậu sẽ có được hợp đồng. Cậu sẽ bước khỏi buổi hẹn với cái hợp đồng.”

“Ừ… thì cô nói thế.”

“Tôi tin vào cậu”, tôi nói. Cậu ta nhìn sang tôi, lần đầu tiên. “Chuyện đó sẽ xảy ra. Tôi hứa đấy.”

“Cảm ơn”, cậu ta nói. Chúng tôi lái xe vào lối xe chạy của khách sạn Hyatt, Strummer và tôi nhảy xuống, còn Brady lại xe đi gặp ban nhạc.

Bình luận
× sticky