Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ánh Sao Chiều

Chương 7

Tác giả: Danielle Steel

Buổi sáng kế hôm gặp Jimmy và Mark ở hồ bơi, Liz đã gọi điện gặp Coop. Ông rất vui mừng khi nghe giọng nói của cô. Liz lập gia đình được một tuần lễ, và cũng còn trong tuần trăng mật, nhưng cô đang lo lắng về Coop.

– Cô đang ở đâu vậy? – Ông mỉm cười khi nghe lại giọng nói của Liz. Ông vẫn chưa quen với sự thiếu vắng khuôn mặt của cô mỗi buổi sáng.

– Ở Hawaii, – Liz hãnh diện đáp. Mỗi khi có cơ hội, cô đều dùng tên mới này. Giờ thì Liz lại tiếc là mình đã không có nó sớm hơn. Lấy Ted cô thấy như mình đang ở trong một giấc mơ.

– Sao cô tầm thường quá vậy? – Ông trêu Liz. – Tôi vẫn cho là cô nên cho anh ta rơi dài đi, rồi trở lại đây. Chúng ta có thể hủy bỏ hôn ước trong chốc lát.

– Ông dám bảo tôi thế à? Tôi muốn trở thành một phụ nữ có gia đình đàng hoàng đáng kính.

– Liz, tôi rất thất vọng vì cô, cứ ngỡ là cô có bản lĩnh hơn thế chứ. Cô và tôi là những kẻ bám víu cuối cùng với đời sống độc thân. Giờ thì chỉ còn mình tôi.

– Vậy có lẽ ông cũng nên lập gia đình đi. Cũng không đến nỗi tệ lắm đâu. Có thể còn hưởng được chút lợi về thuế má nữa, tôi nghe nói thế – Sự thật, Liz thấy mình đã chọn một người chồng rất hợp, Ted là con người tuyệt vời đối với cô. Coop cũng thấy mừng cho Liz, cho dù hiện phải chịu một số bất tiện vì sự ra đi của cô.

– Abe cũng bảo tôi thế. Ông ta bảo tôi phải lấy vợ, phải kiếm một cô vợ giàu. Đúng là một con người tầm thường hết chỗ nói.

– Ý kiến đó cũng hay đấy – Liz trêu ông. Cô biết chẳng bao giờ Coop chịu lập gia đình. Ông ta quá phóng túng, không thể nào sống yên với một người đàn bà được. Cần đến cả một khu như một hậu cung xưa mới thỏa mãn được sở thích của ông.

– Từ lâu tôi chưa gặp được một phụ nữ nào giàu có. Không biết họ trốn đâu cả. Hơn nữa tôi chỉ thích những cô gái của họ thôi – Hoặc trong những năm gần đây, đám cháu của họ.

Nhưng cả hai không ai nói ra chuyện đó. Ông ta đã từng có những mối liên hệ thân mật với những phụ nữ thừa kế gia tài lớn, những phụ nữ rất giàu có trong nhiều năm trời, nhưng Coop lúc nào cũng ưa thích những cô gái trẻ. Đã có thời ông cặp bồ với công chúa Ấn Độ, hai phụ nữ Saudi rất giàu có. Nhưng dù họ là ai, họ giàu có đến đâu, rồi Coop cũng thấy chán họ. Lúc nào cũng có một người phụ nữ xinh đẹp hơn, hấp dẫn hơn, ngay ở một khúc rẽ. Coop là người thích được tự do bay nhảy.

– Tôi chỉ muốn biết ông hiện nay sinh hoạt, hành động ra sao. Giọng Liz đầy vẻ trìu mến. Cô thật sự nhớ ông và đã dành cho ông những cảm tình sâu đậm bao la – Paloma làm việc ra sao?

– Cô ấy tuyệt hết chỗ nói – Giọng ông không có vẻ gì đùa cợt – Cô ta làm món trứng cao su, rắc tiêu lên bánh mì nướng, biến những đôi tất len của tôi thành thứ đồ chơi trẻ con, và có những sở thích tuyệt vời. Tôi đã bắt đầu yêu thích đôi kính đen gọng nạm kim cương giả của cô ấy, không kể đến những đôi giày có hoa văn lạ, cô ta mang với bộ đồng phục mỗi khi không mang giày vải đế mềm da beo. Cô ấy đúng là viên ngọc quí, Liz à. Không biết cô tìm đâu ra một người như thế – Sự thật thì Coop vẫn thích thú với sự đối nghịch này giữa cô ta với ông, dù Paloma có làm ông bực bội nhiều.

– Ông Coop, cô ấy là người tốt. Hãy chỉ vẽ cho cô ấy, rồi cô ta sẽ học hỏi dần. Paloma từng làm việc cho những người khác trong một tháng, một số khuyết điểm của cô ấy chắc đã được loại bớt rồi.

– Tôi nghĩ là Livermore đã xiềng chân cô ta ở dưới hầm nhà. Có thể tôi sẽ cố làm thử thế xem. À này, hôm qua tôi có gặp mấy vị khách của tôi.

– Khách nào? Liz như giật mình khi nghe ông nói.

– Hai người ở khu phòng khách và ngôi nhà gần cổng.

– Ồ, hai người đó! Họ thế nào?

– Trông cũng đàng hoàng. Một là luật sư, còn người kia là một nhân viên làm công tác xã hội. Anh nhân viên nọ trông như một đứa trẻ và từng học ở Harvard. Viên luật sư trông có chút lo âu, nhưng anh ta rất dễ thương. Miễn là họ đừng vứt chai lọ xuống hồ bơi, và mang về một lũ con mồ côi mất dạy thì cũng được. Trông họ có vẻ như những người biết điều và đứng đắn, không phải là dân nghiện hút hay tội phạm. Có thể nói là chúng ta gặp may.

– Bà đại diện địa ốc bảo đảm với tôi họ là người tử tế.

– Có thể bà ấy đúng. Tôi sẽ dành phán xét mình cho đến khi họ ở được một thời gian lâu hơn, nhưng cho đến giờ này tôi chưa thấy có vấn đề gì.

Liz thấy nhẹ người hẳn. Cô vẫn lo về chuyện đó, nên đã gọi điện thoại.

– Sao cô lại gọi tôi? Lẽ ra giờ cô còn mãi mê du dương ở bãi biển với gã thợ ống nước mà cô vừa lấy đấy chứ.

– Anh ấy không phải là thợ ống nước, mà là người mua bán chứng khoán. Anh ấy đang chơi gôn với một khách hàng.

– Anh ta đem khách hàng đến trong tuần trăng mật với cô à? Liz, đó là dấu hiệu rất xấu đấy! Ly dị anh ta ngay đi – Coop cười lớn, và Liz thấy an tâm nghe giọng nói vui vẻ của ông ta. Cô cũng cười lớn đáp:

– Anh ấy tình cờ gặp ông khách hàng nọ ở đây. Một tuần lễ tôi sẽ trở về và sẽ gọi ông. Giờ thì ông phải sống đàng hoàng nhé, đừng một vòng kim cương nào trong tuần lễ này. Ông Abe Braunsrein sẽ lo lắng mà sinh chứng ung nhọt đấy.

– Ông ta đáng bị thế lắm. Đúng là con người ít óc hài hước và ít khiếu thẩm mỹ nhất trên hành tinh này. Tôi muốn gởi tặng cô một chiếc vòng kim cương chỉ để chọc cho ông ta bực mình xem chơi. Ít nhất thì cô cũng xứng đáng.

– Tôi đang đeo chiếc nhẫn xinh đẹp ông tặng tôi lúc tôi rời đi. Tôi sẽ nói chuyện với ông lại khi trở về. Hãy bảo trọng, ông Coop.

– Vâng, tôi sẽ cố. Cám ơn cô đã gọi – Ông rất thích chuyện trò với Liz. Tuy không nói ra nhưng ông nhớ cô ta. Nhớ kinh khủng. Ông cảm thấy như mình lênh đênh, trôi dạt kể từ khi Liz rời đi, ngôi nhà và cuộc sống của ông như con thuyền không bánh lái. Ông không hình dung được mình sẽ làm gì khi không có cô.

Và khi xem lại tập sổ ghi những buổi hẹn sáng hôm đó, ông nhìn thấy nét chữ viết rất cẩn thận của Liz. Đêm đó ông cần đến dự một buổi tiệc tốt ở nhà vợ chồng Schwartz. Họ là những ngôi sao về giao tiếp của Hollywood trong hai thập niên nay. Ông chồng là một nhà sản xuất phim lớn, và vợ là một ngôi sao điện ảnh rất xinh đẹp trong những năm 50. Coop không muốn đi, nhưng ông biết họ sẽ giận nếu ông không đến. Ông thích ở nhà ân ái với Charlene thêm một đêm nữa, và không muốn đem cô ta theo. Cô gái có cái phong cách hơi xốc nổi đối với nhóm người loại này, để vui đùa thì được, nhưng không thể đem theo dự các buổi tiệc. Ông có nhiều nhóm phụ nữ, và Charlene thuộc loại “ở nhà”. Các ngôi sao điện ảnh lớn thì ông dành cho các buổi chiếu phim ra mắt hay các buổi khai mạc, những nơi mà sự có mặt của hai người, hai ngôi sao, sẽ tạo nên một ảnh hưởng gấp bội với báo chí. Còn có cả đám những nữ diễn viên và những cô người mẫu trẻ đẹp mà ông thường thích kẹp đi, nhưng đến dự những buổi tiệc của vợ chồng Schwarrz thì ông chỉ thích đi một mình, ở đấy lúc nào cũng có rất đông những nhân vật đáng lưu ý mà ông cũng không biết trước là mình sẽ gặp, nên đi một mình tốt hơn, vì chắc họ sẽ thích thú được gặp ông trong tình trạng độc thân. Ông rất mến cả Arnold lẫn Louise Schwartz. Ông bèn gọi Charlene bảo không thể gặp cô ta đêm đó. Cô gái cũng không tỏ ra bực bội gì về việc này, bảo cô ta cũng cần nghỉ một đêm để bồi bổ cho đôi chân và giặt áo quần. Cũng cần một giấc ngủ ngon nữa, cô gái bảo thế nhưng đây là thứ mà cô ta không cần. Cô gái có thể thức suốt đem, sáng dậy trong người vẫn tươi mát. Coop lúc nào cũng thèm muốn cái tươi mát ấy, nhưng đêm nay là đêm của vợ chồng Schwartz.

Ông gặp nhà sản xuất điện ảnh lúc ăn trưa, sau đó đi chăm sóc móng tay rồi lên giường ngủ một giấc ngắn. Khi thức dậy ông uống một ly sâm banh, và đến 8 giờ đã mặc xong bộ đồ dự tiệc tối bước ra cửa trước. Người tài xế ông thuê mỗi khi có những dịp như thế này đang chờ trong chiếc Bentley.

– Chào ông Winslow – người tài xế vui vẻ nói. Anh ta đã lái cho Coop nhiều năm nay, cũng như đã lái cho các ngôi sao điện ảnh khác. Nghề lái xe tự do này giúp anh ta sống khá. Với Coop, thuê như vậy lợi hơn là mướn một tài xế thường trực. Trong hầu hết những dịp khác ông thường tự lái lấy. Khi Coop đến tòa biệt thự đồ sộ của vợ chồng Schwartz, thì đã có cả trăm người đang đứng ở khu tiền sảnh uống sâm banh và chào hỏi hai vợ chồng chủ nhà. Bà Schwartz mặc chiếc áo dài màu xanh biển sẫm, đeo bộ sưu tập ngọc bích rất đẹp. Quanh bà, Coop nhìn thấy những nhân vật thường thấy trong các dịp như thế này, những nhà buôn nghệ thuật, các nhà sản xuất phim ảnh, các đạo diễn, các luật gia nổi tiếng thế giới, và một đám đông những ngôi sao điện ảnh hạng thường, có một số vẫn thường thấy trên màn ảnh gần đây hơn Coop, nhưng không có ai nổi tiếng như ông.

Lập tức Coop bị một số đông những người hâm mộ, cả nam lẫn nữ bao vây. Một tiếng đồng hồ sau, ông cùng đám đông dự tiệc. Coop được xếp ngồi cùng bàn với một diễn viên nổi tiếng cùng thời với ông, hai nhà văn nổi tiếng nữa, và một người đại diện quan trong của Hollywood. Người đứng đầu một trong những phim trường lớn cũng ngồi đấy, và Coop tính ăn tối xong sẽ nói chuyện với ông ta. Ông nghe nói họ đang thực hiện một cuốn phim hoàn toàn thích hợp với ông. Người phụ nữ ngồi phía bên phải thì ông biết rất rõ, một trong số được nhiều người biết tiếng ở Hollywood, thường tổ chức những buổi tiệc tranh đua với cặp vợ chồng Schwartz, nhưng không thành công bằng. Phía bên phải là một phụ nữ trẻ ông chưa hề biết. Cô ta có khuôn mặt thanh tú, quí phái, đôi mắt to màu nâu, làn da trắng nuột, và mái tóc đen chải ngược ra sau thành búi như một vũ nữ ba lê trong tranh Degas.

– Chào cô, – Ông vui vẻ nói. Cô gái có thân hình thon nhỏ và mềm mại khiến ông tự hỏi không biết cô ta có phải là nữ vũ công không. Trong khi đoàn người hầu bàn đem các món ăn cho khách, ông ta đem thắc mắc ấy hỏi cô ta, và cô ta cười lớn. Đây không phải là lần đầu tiên có người hỏi như thế, và cô thấy vui thích. Cô ta biết ông là ai và hồi hộp xúc động thấy ông ngồi cạnh mình. Tấm thiệp đặt tại chỗ ghi tên cô gái Alexandra Madison, một cái tên hoàn toàn xa lạ đối với ông.

– Thật ra tôi làm ở bệnh viện, y sĩ thường trực.

– A, thật tốt – Giọng ông có vẻ chú ý hơn – Ngành nào. Có giúp gì được cho tôi không?

– Trừ phi ông có con. Tôi là bác sĩ nhi khoa, chính xác hơn là bé sơ sinh.

– Tôi ghét trẻ con. Tôi ăn thịt chúng. – Ông cười để lộ những chiếc răng trắng đều.

Alexandra khẽ nhoẻn miệng cười:

– Tôi không tin.

– Thật đấy. Trẻ con cũng ghét tôi, vì chúng biết tôi ăn thịt chúng. Tôi chỉ thích khi nào chúng biến thành người lớn, nhất là biến thành phụ nữ.

Coop đã nói thật. Từ lâu ông ta rất ngại trẻ con, cố tìm mọi cách tránh né chúng. Ông thường chọn những phụ nữ không có con cái. Trẻ con làm phức tạp mọi chuyện, và làm hỏng nhiều buổi tối của ông. Theo quan điểm của Coop thì đi chơi với phụ nữ không con thích thú hơn, vì họ không phải hối hả quay trở về nhà để trả tiền cho những người giữ trẻ. Họ không bị ốm vào phút chót, không làm đổ nước ép trái cây lên khắp người mình, hay bảo là họ ghét mình. Đó là một trong nhiều lý do khiến ông thích những phụ nữ trẻ hơn. Trên 30 tuổi hầu hết phụ nữ đều có con.

– Sao cô không lựa nghề gì có tính chất giải trí hơn? Như thuần hóa sư tử chẳng hạn. Một vũ công ba lê lại càng hợp với cô hơn nữa. Tôi nghĩ cô nên tính đến chuyện đổi nghề trước khi bị dính sâu vào nghề hiện tại. – Ngồi cạnh ông, Alexandra thấy thật vui. Cô có một ấn tượng sâu về con người ông, nhưng lại đang thích thú đùa cợt với ông. Với Coop, dù ông không ưa nghề của cô lắm, không thích lối chải tóc có vẻ nghiêm trang ấy, ông vẫn thấy mình thích cô gái này.

– Để tôi suy nghĩ lại đề nghị ấy. Vậy làm bác sĩ thú y được không?

Như thế có tốt hơn không? – Alexandra làm bộ ngây thơ hỏi.

– Tôi cũng không thích chó. Chúng bẩn, lại làm lông dính đầy quần mình. Chúng cắn, sủa và có mùi hôi. Cũng chẳng khá hơn trẻ con mấy. Để tôi nghĩ một nghề hoàn toàn khác cho cô mới được. Diễn xuất được không?

– Chắc không được rồi. – Cô cười lớn trong khi người hầu bàn múc món Cavia vào đĩa cho cô, Coop rất thích các món ăn ở bữa tiệc. Ở đó toát ra một thứ hào quang của sự bình thản, duyên dáng như một người từng sinh trưởng trong những phòng ăn tối như thế này. Nó tỏa khắp người, cho dù cô không đeo một thứ nữ trang quý giá nào. Chỉ có một chuỗi hạt trai, một đôi bông tai hạt trai và kim cương. Vẫn có một chút gì cho thấy là cô có thừa tiền bạc. – Thế còn ông. – Alexandra vặn lại Coop. Cô gái này quả rất thông mình, và điểm này cũng làm Coop thấy thích ông ta, ít nhất cũng trên bàn ăn này, vì nó tạo nên một thách thức đối với ông. – Tại sao ông làm diễn viên điện ảnh?

– Tôi thấy đây là nghề thích thú. Cô không thấy sao? Hãy tưởng tượng ngày nào mình cũng đóng vờ vai này vai nọ và mặc những bộ y phục đẹp. Rất thú. Thú hơn là nghề của cô, phải mặc chiếc áo choàng nhăn nhúm, trẻ con mửa vấy cùng người, và la khóc khi nhìn thấy mình.

– Chuyện ấy quả có thật. Nhưng đám trẻ mà tôi lo còn quá nhỏ, chưa gây nên những tệ hại như thế. Tôi làm việc trong khu trẻ sơ sinh ICU. Hầu hết là những đứa trẻ sinh thiếu tháng.

– Khiếp quá. – Ông làm ra vẻ hoảng sợ. – Chúng chắc chỉ lớn bằng cỡ con chuột nhắt. Cô có thể nhiễm những chứng bệnh súc vật đó. Như thế còn tệ hơn là tôi nghĩ nữa – Coop đang hưởng những phút thật sung sướng với Alexandra. Một người đàn ông ngồi đối diện đưa mắt nhìn ông với vẻ thích thú. Nhìn Coop đang đem tất cả những gì quyến rũ của mình dồn vào một người phụ nữ, cũng giống như nhìn thấy cả một công trình nghệ thuật. Nhưng Alexandra rất xứng với cái tài ấy của ông.

Cô nhạy cảm và có đủ khôn ngoan để không bị ông dụ dỗ hoặc làm bực mình. – Cô còn làm gì ngoài công việc đó? Coop tiếp tục vặn hỏi.

– Tôi lái chiếc máy bay riêng của tôi từ lúc 18 tuổi. Tôi thích làm những vòng bay nhào lộn. Tôi từng nhảy dù ra khỏi máy bay, nhưng tôi đã hứa với má tôi sẽ không làm thế nữa. Tôi chơi quần vợt, trượt tuyết. Trước kia tôi còn đua xe gắn máy. Tôi còn làm công tác chăm sóc y tế ở Kenya trong một năm trước khi vào trường y.

– Nghe cô nói thì chúng ý như những trò chơi tự vẫn vậy. Và bố mẹ cô đã can thiệp nhiều vào những theo đuổi thể thao ấy của cô. Cô vẫn còn gặp ông bà chứ?

– Chỉ khi nào cần thôi – Ông nhìn thấy trong đôi mắt cô tỏ vẻ thành thật trong câu nói trên. Đây quả là một cô gái chững chạc, đầy ý thức đến độ kinh ngạc. Coop đã bị cô làm mê hoặc.

– Hai ông bà hiện ở đâu?

– Mùa Đông thì Palm Beach, mùa hè New Port, chán ngắt, chẳng bao giờ thay đổi cả. Tôi không bao giờ chịu cảnh đó.

– Cô có gia đình chưa?

Ông thấy cô không mang nhẫn đính hôn, nên chắc câu trả lời sẽ là không. Không có vẻ gì là một cô gái có chồng cả, về phương diện này Coop vẫn có một thứ trực giác rất nhạy bén.

– Chưa – Cô do dự một lát rồi trả lời. – Suýt thôi. – Alexandra ít thổ lộ với ai chuyện đó. Nhưng câu hỏi quá thẳng làm cô thấy vui thích khi thành thực trả lời.

– Và rồi sao? Chuyện gì xảy ra?

Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp chợt trở nên lạnh lùng dù cô vẫn mỉm cười. Nhưng trong đó, Alexandra chợt để lộ vẻ buồn rầu chỉ mình Coop là nhận thấy.

– Tôi bị phản bội, ngay trước ngày thành hôn.

– Thật đáng ghét. Tôi không ưa những kẻ làm những chuyện thô bỉ như thế. Cô đồng ý không? – Ông cố đi vòng câu chuyện, hơi hối tiếc là đã nêu nó ra, vì nhìn thấy rõ là đã nêu nó ra, và làm Alexandra đau lòng. Cô đã trả lời ông rất thành thật, thật đến độ không ngờ – Tôi mong anh chàng nọ rơi vào một hầm rắn sau vụ đó – Ông nói – hay một ao nước đầy cá sấu. Đáng đời lắm!

– Anh ta quả bị thế thật, cũng gần như thế. Một vũng nước đầy cá sấu. Anh ta lấy bà chị tôi – Với một cuộc gặp gỡ đầu tiên, thì đây quả là một thứ khó tiêu hóa, nhưng cô cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Coop nữa, nên những gì cô tiết lộ với ông chẳng quan trọng mấy.

– Quá ngốc! Và cô vẫn nói chuyện với bà chị ấy chứ?

– Chỉ khi nào cần thôi. Đó chính là lúc tôi đi Kenya. Một năm ở đấy thật thú vị. Tôi thích lắm. – Đó là dấu hiệu cho thấy Alexandra không muốn bàn thêm chuyện ấy nữa. Cô đã nói thật cả nỗi đau của mình cho ông nghe, dám đem ra nói cả với một người lạ. Ông cảm phục Alexandra điểm này. Sau đó Coop thuật cho cô nghe chuyến hành trình vào khu hoang dã cuối cùng của mình, đầy những khó nhọc và thiếu tiện nghi. Ông được mời đến thăm một khu dành đặc biệt những trò chơi, một vị khách và như dự đoán, đã bị họ hành hạ bằng những trò chơi thật khủng khiếp. Ông thù ghét cuộc viếng thăm ấy vô kể, nhưng khi kể chuyện, ông đã diễn tả bằng một giọng đầy hoạt kê làm cô cười rộ.

– Cả hai đều thấy một bầu không khí tuyệt vời khi ngồi cạnh nhau, hầu như không biết gì đến những người ngồi cạnh. Alexandra vẫn nhìn ông cười khi bữa tiệc chấm dứt. Coop thấy tiếc khi cô đứng lên đến chuyện trò với một vài người bạn cũ ở một bàn khác. Họ là những người bạn của bố mẹ Alexandra, nên cô thấy cần đến chuyện trò với họ, nhưng cô đã bảo ông là mình thật tình thấy vui thích được gặp ông và ông đã cho cô một buổi tối đáng ghi nhớ.

– Tôi không có thì giờ nhiều để ra ngoài. Bà Schwartz là bạn của bố mẹ tôi, nên đã có nhã ý mời tôi đến dự bữa tiệc này. Sở dĩ tôi đến được là nhờ có được một đêm nghỉ việc. Hầu hết thời gian khác tôi đều phải luôn có ở bệnh viện. Tôi rất hài lòng đã đến đây – Cô siết chặt tay Coop.

Một lát sau Louise Schwartz đến cạnh Coop, cười khúc khích nói:

– Coi chừng đấy Coop. Cô ấy khó đụng vào lắm đấy. Và nếu ông đưa cô ấy đi chơi, bố cô ta sẽ giết ông đó.

– Tại sao? Ông ta ở trong băng đảng Mafia à? Tôi thấy cô ta rất đàng hoàng.

– Đúng. Vì vậy mà ông ta sẽ giết ông. Arthur Madison đấy.

Đó là cái tên mà bất cứ ai cũng nhận ra. Đó là cả một tài sản về thép lâu đời nhất xứ, và lớn nhất. Và cô là một bác sĩ. Một sự kết hợp thật lý thú. Câu nói của Abe Braunstein chợt vang bên tai ông khi nghe Louis Schwartz nói thế. Cô không những là một phụ nữ giàu có, mà có thể là một trong những người giàu có nhất, nhưng lại là một con người bình dị, không phô trương, một trong những cô gái xuất sắc nhất trước giờ ông chưa từng gặp. Còn hơn thế nữa, cô rất vui vẻ. Thật khó mà cưỡng được sức lôi cuốn của cô, hoặc vẻ thích thú hoặc ít nhất những thách thức khi gần cô. Coop chăm chú theo dõi cô gái đang trò chuyện với những người khác, chợt nhận ra là cô ta đã ghi mọt nét sâu đậm vào người ông. Ông canh đúng lúc Alexandra bước ra cửa để cùng bước ra, rồi chỉ chiếc Bentley của mình nói:

– Tôi có thể đưa cô về nhà không? – Giọng ông thân thiện, vô hại. Ông đoán cô gái độ chừng 30 tuổi, và đoán đúng. Vậy ông lớn hơn cô 40 tuổi, nhưng trông ông vẫn chẳng có vẻ gì là đến tuổi đó, và cũng không cảm thấy như vậy nữa. Có một điều lạ là ông đã chú ý nhiều đến cô, không phải vì cô là một nhân vật nào đó, mà thật ra chỉ vì thấy thích cô thôi. Rõ ràng cô thuộc mẫu người rất có ý thức, không dung thứ một thứ vô nghĩa nhảm nhí nào, một con người từng bị đau khổ nên dè dặt. Và những yếu tố gốc về con người của cô, về bố cô, làm đậm thêm những màu sắc của bức tranh trước mắt ông. Ông thấy bị cô gái này cuốn hút, và chắc sẽ cuốn hút mạnh dù có bố cô hay không, dù có tiền bạc hay không. Quả là một điều lạ lùng, Coop trầm ngâm suy nghĩ trong khi nhìn cô gái. Ông biết mình thích Alexandra vì chính con người của cô thôi.

– Tôi có sẵn xe, nhưng cũng xin cám ơn ông. Alexandra nhìn ông lịch sự đáp. Ngay lúc đó một nhân viên phụ trách sắp xếp xe đã lái chiếc Volkswagen cũ móp méo của cô đến.

– Thật đầy ấn tượng. Rất khiêm tốn. Tôi ngưỡng mộ sự thận trọng của cô – Ông trêu Alexandra về chiếc xe.

– Tôi không thích phí tiền vào những chiếc xe. Rất ít khi tôi lái nó. Tôi chẳng đi đâu cả, lúc nào cũng làm việc.

– Tôi biết. Với mấy đứa nhỏ như chuột ấy chứ gì. Thế còn trường dạy về sắc đẹp, cô có lúc nào nghĩ đến nó không?

– Thật ra đó là sự lựa chọn đầu tiên của tôi, nhưng tôi đã không qua được các kỳ thi, cứ làm hỏng những kiểu uốn lượn trong sóng trên tóc mãi. – Cô ứng đáp cũng nhanh và dạn dĩ như ông.

– Alexandra, tôi rất vui được gặp cô – Ông nhìn thẳng vào mặt cô với đôi mắt xanh lơ và chiếc cằm chẻ từng biến ông thành một thứ huyền thoại, không sao cưỡng được đối với phụ nữ.

– Xin gọi tôi là Alex. Tôi cũng rất vui được gặp ông. Ông Winslow.

– Có lẽ tôi nên gọi cô là bác sĩ Madison. Cô thích gọi thế hơn không?

– Thích lắm chứ – Cô nhìn ông cười, rồi lách người vào chiếc xe cà tàng, chẳng quan tâm gì đến chuyện mình đến nhà vợ chồng Schwartz trong một chiếc xe trông như bị ai vứt bỏ bên lề đường hay trên xa lộ. – Chúc ông ngủ ngon – cô đưa tay vẫy trong khi lái xe rời ngôi biệt thự.

Ông gọi với theo:

Chúc bác sĩ ngủ ngon. Uống hai viên thuốc Aspririne và sáng mai gọi tôi – Ông nhìn thấy cô cười khi cho xe chạy xuống con đường đưa vào biệt thự, rồi nhìn thấy cô cười, rồi cũng mỉm cười bước vào chiếc Bentley. Ông tự như phải gởi hoa cho Louise sáng mai. Nhiều hoa. Ông hài lòng đến độ quyết định không gặp Charlene tối hôm đó nữa. Một buổi tối tuyệt vời với Alex Madison. Cô quả là một cô gái lạ thường và là một triển vọng vô cùng thích thú cho ông.

Bình luận