Coop định gọi Valerie sáng ngày hôm sau như đã hứa với bà, nhưng vào lúc 9 giờ sáng hôm ấy người đại diện của ông đã gọi yêu cầu ông đến văn phòng ông ta càng sớm càng tốt. Ông ta không muốn nói gì thêm với Coop trong phòng máy điện thoại. Coop hơi bực trước cái vẻ bí mật ấy của ông ta. Khi Coop đến văn phòng lúc 11 giờ thì ông này chỉ trao cho Coop một kịch bản, chẳng nói gì thêm.
– Cái gì đây? – Coop hỏi với vẻ chán nản. Ông từng nhìn thấy cả triệu kịch bản như thế này rồi.
– Ông đọc đi rồi cho tôi biết ý kiến. Đó là kịch bản hay nhất từ trước tới giờ tôi được đọc đấy. – Coop nghĩ chắc lại là một cảnh phim ngắn hay một màn kịch đặc biệt mà trong đó ông một mình độc diễn. Cho đến giờ ông từng nhìn thấy quá nhiều loại này, và trong nhiều năm nay họ chỉ đề nghị ông loại đó.
Ông liền hỏi:
– Họ sẵn lòng viết cho tôi một vai kịch trong đó à?
– Họ không cần phải viết. Kịch bản này đã có sẵn vai diễn cùng ông.
– Họ đề nghị trả bao nhiêu?
– Vấn đề này chúng ta sẽ bàn tới khi đọc xong kịch bản. Gọi tôi lại chiều nay.
– Tôi thủ vai gì?
– Người cha, – ông ta chỉ nói ngắn gọn. Không phải là vai chính. Nhưng Coop không ở vị thế có thể phàn nàn thắc mắc về chuyện này.
Ông đem kịch bản về nhà đọc, và có ngay một ấn tượng tốt. Ông nhận thấy vai dành cho mình rất đặc sắc, nhưng nó cũng còn tùy người đạo diễn và số tiền bỏ vào cuốn phim. Đọc xong, ông gọi lại người đại diện, nói:
– Được rồi, tôi đọc xong rồi. – Coop thật sự quan tấm đến vụ này. Nhưng ông chưa mừng vội, còn quá nhiều điều ông chưa biết. – Giờ ông cho tôi biết thêm đi.
Người đại diện từ từ tiết lộ thêm:
– Nhà sản xuất là Shaffer. Đạo diễn Oxenberg. Diễn viên chính Tom Store. Nữ diễn viên chính có thể là Wandda Fox hay Jane Frank. Họ muốn ông đóng vai người cha, và nói với một đội ngũ như thế ông được nhận giải Oscar là cái chắc.
– Họ đề nghị bao nhiêu? – Coop cố giữ bình tĩnh hỏi. Từ nhiều năm nay ông không cộng tác với những tên tuổi như thế. Đây là một trong những phim hay nhất mà ông có thể công tác với họ, nếu ông nhận đóng. Nhưng ông không chắc họ sẽ trả công nhiều lắm. Tất cả chỉ được cái tiếng tăm danh vọng, nhưng cho dù chỉ có vậy, ông thấy cũng đáng để mình tham gia. Họ sẽ quay phim ở New York và L.A và theo như dự đoán của ông về vai diễn của ông, phải mất ba đến sáu tháng mới xong. Hiện ông cũng chẳng có việc để làm ngoài một mớ phim loại quảng cáo mà ông không muốn làm tí nào. – Bao nhiêu tiền? – Ông lặp lại câu hỏi, sẵn sang cho một mẩu tin không mấy tốt.
– Năm triệu đô la và năm phần trăm tiền bán vé. Coop, ông thấy thế nào?
Từ đầu dây của Coop chợt im hẳn một lúc.
– Ông nói nghiêm chỉnh đấy chứ?
– Rất nghiêm chỉnh. Coop, có người đang nhắm ông đấy. Chưa bao giờ tôi nghĩ là mình có thể tìm được một cuốn phim như thế cho ông. Nếu ông muốn thì nó là của ông đấy. Họ muốn chúng ta trả lời trong ngày hôm nay.
– Gọi họ bảo tôi sẽ đăng ký tối nay nếu họ muốn. Đừng để vuột nó đi. – Coop sửng sốt đến gần hụt hơi thở, không tin được cái vận may vừa chợt đến.
– Họ không tìm ai khác đâu, Coop. Họ rất mong ông nhận lời đấy. Ông là người hoàn toàn thích hợp với vai ấy, và họ biết rõ chuyện đó.
– Ôi, lạy chúa!- Người ông run lên khi gác máy. Ông quan phòng bên báo cho Taryn biết. – Con có nhận thấy vụ này có ý nghĩa như thế nào đối với bố không? – Ông hỏi con gái. – Bố có thể giữ lại ngôi nhà này, trả hết nợ nần, và dành một số tiền dưỡng tuổi già. – Đây là giấc mờ thành sự thật một cơ may cuối cùng của ông, con tàu cứu nạn đã đến. Ông ngừng nói, nhìn lên Taryn và chợt nhớ là mình cũng có thể gọi Alex, báo cho cô biết ông đã có thể tự mình lo được rồi. Nhưng lạ thay, ông không còn muốn gọi cho cô nữa. Thay vào đó, ông lại chạy ra cửa trước khi Taryn nói với theo:
– Con chúc mừng bố. Bố đi đâu vậy?
Coop không trả lời con gái, chỉ bước nhanh theo lối mòn đến ngôi nhà gần cổng, gõ cửa.
Jimmy đã đi làm, ở nhà chỉ có Valerie. Bà đang mặc chiếc quần đen, áo thun trắng, bước ra mở cửa, trố mắt nhìn Coop. Trông ông như người điên với đôi mắt khờ dại, tay đang vuốt mái tóc, chưa bao giờ bà nhìn thấy Coop trong trạng thái như thế.
– Valerie, – ông kích động đến nỗi nói lắp bắp – Tôi vừa nhận đóng một vai tốt không tưởng tượng trong một cuốn phim sẽ đoạt tất cả các giải Oscar năm tới. Và cho dù nó không đoạt được giải ấy, tôi cũng có thể lo…lo được các trách nhiệm của tôi…Một phép lạ…thật đấy! Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi sắp đến văn phòng ký bản hợp đồng đây.
Valerie nhìn ông với nụ cười rạng rỡ.
– Vậy là tốt cho ông quá. Coop, không còn ai xứng đáng ông. Coop cười lớn.
– Tôi chắc cũng có, nhưng rất hài lòng vì mình đã có được nó. Đúng như bà nói, tôi sẽ đóng vai một người cha thay vì vai chính.
– Tôi chắc ông rất xuất sắc với vai đó. – Bà nói rất thành thật.
– Cám ơn. Tối nay bà đi dùng tối với tôi nhé! – Ông thấy phải ăn mừng dịp này với bà và tính sẽ mới cả Jimmy, Taryn và Mark. Ông rất tiếc không mới Alex được. Ông biết mình không nên làm thế. Chưa phải lúc. Có lẽ vào một lúc nào đó sau này, nhưng ông sẽ gọi cho cô biết là mình đã ra khỏi khu rừng rậm.
– Có chắc ông muốn ăn tối với tôi nữa không. Ông vừa ăn tối với tôi đêm qua mà! Có thể tôi làm ông chán.
– Bà phải đi ăn tối với tôi. – Ông có làm ra vẻ nghiêm khắc, nhưng lại mỉm cười.
– Được rồi. Tôi thích lắm.
– Và đem theo Jimmy nữa.
– Chắc không được. Tối nay nó đi vắng – Bà biết Jimmy lại đi gặp Alex. Cả hai đang thăm dò! khía cạnh mới của mối liên hệ cũ, và bà cũng biết Jimmy không thể đưa Alex theo, như thế sẽ làm Alex khổ. Nhưng tôi sẽ bảo nó là ông có mời. – Bà biết Jimmy muốn gần gũi Alex hơn là với Coop. Nó chẳng thù ghét gì ông mà chỉ quan tâm theo đuổi cuộc sống của mình. Với Valerie như thế cũng hợp lý và lành mạnh.
– Tôi sẽ gọi lại bà khi trở về cho biết chỗ mình đi ăn, có lẽ ở Spago. – Coop quay đầu lại bảo bà trong khi hối hả bước trở về nhà.
Năm phút sau ông đã lái xe đến văn phòng, và một tiếng đồng hồ sau, trở về lại nhà sau khi ký hợp đồng. Ông bảo Valerie và Taryn mình đã đặt chỗ trước ở Spago vào lúc 8 giờ tối. Sau đó ông gọi cho Alex ở bệnh viện. Đây là lần đầu tiên ông gọi lại cho cô kể từ khi có kết quả xét nghiệm DNA của Charlene. Alex đến bên điện thoại trả lời ngay, tim đập mạnh, tay run rẩy trong khi cầm máy. Cô cố trấn tĩnh để trả lời ông. Coop cho cô biết những chi tiết của sự việc, và Alex bảo cô rất sung sướng khi nghe được tin. Sau đó là một khoảng im lặng dài. Ông biết cô đang nghĩ gì, và câu trả lời của mình nữa. Ông đã suy nghĩ về chuyện này trên đường lái xe về nhà.
Alex nín thở hỏi: Cô không chắc hiện mình muốn gì, nhưng biết mình phải hỏi câu đó.
– Alex, anh đã suy nghĩ kỹ về nó cách đây không lâu. Anh thật rất muốn trả lời với em là có, nhưng lại phải nói là không, vì điều ấy sẽ không tốt cho cả hai chúng ta. Dù giải quyết được chuyện nợ nần, anh vẫn là người quá lớn tuổi đối với em. Vả lại, một cô gái tuổi như em đi lấy một người như anh là không đúng. Em cần có một người chồng, có con và một cuộc sống thật sự, có lẽ với một người nào đó cùng một thế giới với em, hay một người làm một công việc như em. Sẽ là một sai lầm lớn nếu chúng ta cứ gắn bó với nhau mãi mãi. Anh xin lỗi đã làm em đau lòng, Alex. Anh đã học hỏi nhiều từ em, nhưng đó không phải là vấn đề tiền bạc, nhưng anh vẫn thấy chuyện này là không phải. Có lẽ cả hai chúng ta cần những người tuổi tác gần nhau hơn. Anh không biết tại sao, nhưng linh tính anh bảo cả hai chúng ta cần xa lánh vụ này trước khi nó tạo nên một thế rất hỗn độn. Có một điều an ủi là em đã đem một phần của con tim anh. Hãy giũ như một lọn tóc của em. Nhưng chúng ta cần đi tới trước thay vì bước thụt lùi.
Nghĩ lại khoảng thời gian chung sống với Coop cùng những tình cảm đã dành cho ông, cô đã hy vọng ông sẽ nói với cô một điều gì trái hẳn như thế, nhưng lại đồng ý với ông. Cô chỉ không muốn mất đi mối tình đó, nhưng trong mấy tuần lễ qua cô cũng đã suy nghĩ nhiều về nó và đã đi đến những kết luận chẳng khác gì của Coop vừa rồi. Cô nhớ ông ghê gớm, nhớ những giây phút tuyệt vời bên ông, nhưng có một cái gì đó bên trong người cô ngăn không cho cô nói ra cho ông biết, hoặc ngăn cản ý muốn trở về với ông.
Sự thật cô hiện muốn thăm dò mối liên hệ của mình và Jimmy. Cô cảm thấy, mối liên hệ này đúng, hợp lẽ hơn là với Coop. Cô và Jimmy cùng có những say mê như nhau, cùng thương yêu trẻ em đến độ quên cả mọi thứ để lăn xả vào công tác đang làm. Jimmy thấy bị say mê cuốn hút bởi công việc cô làm, còn Coop thì lại thấy chúng rất khó chịu. Chưa bao giờ Alex cảm thấy mình thuộc về thế giới của ông…Cô đã cùng nhau vào đấy vui chơi, nhưng lúc nào cũng cảm thấy mình chỉ là một người khách lạ, một du khách, và chẳng bao giờ nghĩ là mình có thể sống luôn ở đấy. Thật ra cô có nhiều điểm tương đồng với Jimmy hơn với Coop. Cho dù với Jimmy điều này có thể giải quyết được gì không lại là một chuyện khác. Cả cô và Jimmy chưa ai biết chắc. Nhưng dù với lý do nào thì rốt cuộc nó đã không hợp được với Coop. Đúng như ông vừa nói, tiến tới trước giờ đây dễ hơn là lùi bước. Alex lặng lẽ nói:
– Coop, em hiểu. Em thấy không vui tí nào khi bảo là em đồng ý với anh, nhưng em nghĩ là em đồng ý. Trí óc em bảo thế, và con tim em rồi sẽ bắt kịp trí óc thôi. – Một phần của Alex không muốn để ông đi, có lẽ ông là một người cha đáng yêu, vô tư lự từ trước tới giờ cô chưa bao giờ có, và chưa bao giờ được chung sống.
– Em là một cô gái can đảm.
– Cám ơn anh. – Alex nghiêm trang đáp. Anh sẽ mới em đi xem buổi trình diễn ra mắt cuốn phim chứ?
– Nhất định rồi. Và em cũng có thể đến dự lễ anh được trao tặng giải Oscar.
– Thỏa thuận như thế nhé! Alex mỉm cười sung sướng.
Cô cảm thấy dễ chịu hơn sau khi nói chuyện với Coop. Cái may mắn bất ngờ vừa rồi đã giải thoát cho cả hai. Coop rất cần nó không những để thanh toán nợ nần, mà còn có được sự bình an trong tâm trí và lòng tự trọng. Giờ thì ông có thể làm bất cứ điều gì ông muốn. Alex thấy thật sự hài lòng và cảm thấy nhẹ nhàng dễ chịu hơn khi gặp Jimmy tối hôm ấy khi anh đi Taxi đến bệnh viện đón cô đi ăn tối rồi xem xinê. Vừa bước vào xe anh đã thấy ngay sự thay đổi ấy.
– Trông cô có vẻ sung sướng. Có chuyện gì chăng?
– Hôm nay tôi đã nói chuyện với Coop. Ông vừa nhận đóng một vai quan trọng trong một cuốn phim, và giải quyết được nhiều vấn đề. – Jimmy chợt thấy hoảng sợ dù biết mẹ anh hiện đang ăn tối với ông ta.
– Những vấn đề gì vậy? Giữa hai người chăng?
– Đúng rồi, chuyện ấy và những chuyện khác nữa. – Cô thấy mình cần giữ thể diện cho Coop, nên không đề cập đến chuyện nợ nần của ông với Jimmy. – Tôi nghĩ là mối liên hệ giữa chúng tôi là không đúng. Nó có vui thật đấy nhưng về lau dài của hai chúng tôi cần một thứ khác hơn.
– Cô định nói gì khi bảo cần thứ khác hơn? Chẳng hạn như thứ gì? Giọng anh đầy căng thẳng.
– Như anh chẳng hạn, đồ ngốc, – Alex mỉm cười nói.
– Ông ấy nói thế à?
Không rõ như thế. Đó là do tôi nghĩ ra. Tôi là bác sĩ mà. Jimmy thấy nhẹ người hẳn. Vừa rồi Alex đã làm anh lo lắng không ít. Coop là một tình địch lớn đối với bất cứ người đàn ông nào. So với ông, Jimmy thấy mình có nhiều bất lợi. Ông ta cao tuổi hơn anh nhiều, và một sức quyến rũ rất mạnh đối với phụ nữ. Nhưng những gì anh có thể đem lại cho Alex, có ý nghĩ nhiều đối với cô; sự nhạy cảm, sự hòa nhã từ con người anh đã làm con tim cô rung động. Coop đã nói trong khi bảo cô cần một người có cùng những điểm tương đồng hơn là một người như ông.
Như đã hứa, Coop đưa Valerie, Mark và Taryn đi ăn tối ở Spago đêm ấy. Bầu không khí vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Coop. Nhiều người đã dừng lại trò chuyện với ông, vì tin tức cũng đã bị tiết lộ. Sẽ có một bài báo về vụ ngày hôm sau. Ở thành phố này giờ đây ông đã trở thành con người thời sự rồi.
– Khi nào thì ông khởi đầu làm việc? – Mark tò mò hỏi.
– Chúng tôi sẽ quay với khung cảnh thật tại New York trong tháng 10, rồi chắc sẽ trở về lại vào dịp Giáng sinh. Sau đó chúng tôi quay tại phim trường ở đây. – Ông có hai tháng để vui chơi trước khi bắt tay vào việc. Ông nhìn sang Valerie nói: – Tôi muốn đi u châu vào tháng 9 trước khi bắt đầu công việc – Ông hy vọng mới được Valerie cùng đi sau khi đi Cape Cod: Một lát sau, khi mọi người còn mãi chuyện trò với nhau ông đã nhẹ nhàng hỏi bà: – thấy ý kiến ấy thế nào?
– Ý kiến cũng hay, – Valerie cười đáp. – Nhưng cũng biết bà là con người khôn ngoan. Có nhiều điều họ vẫn chưa biết về nhau. Nhưng ông cũng có cảm tưởng là cuối cùng mình đã gặp được người đàn bà hợp với mình.
– Tôi rất thích đến Hotel du Cap.
Valerie có vẻ như bị ông thuyết phục. Cả hai người đều cảm thấy có một sức cuốn hút như không lường được. Nhưng nếu đấy là một việc hợp cho cả hai, thì họ cũng sẽ tiến từ từ, không cần vội vã. Valerie cũng bảo thế với Coop trong khi hai người dạo quanh vườn nhà sau đó. Bao nhiêu chuyện đã đột ngột xảy đến làm Coop có cảm tưởng mình là cậu bé đang ở trong một cửa hàng bánh kẹo. Ông muốn cho Valerie biết mọi chuyện, và đã thuật cuộc nói chuyện điện thoại với Alex lúc chiều, bảo mình thấy người được giải thoát sau đó.
– Tôi nghĩ có lẽ cô ấy và Jimmy bắt đầu hẹn hò gặp gỡ rồi – Valerie dè dặt nói. Bà vốn không muốn tiết lộ cho Coop biết chuyện ấy, nhưng lại không muốn thấy Jimmy ngượng ngùng với ông, nhất là vào lúc này. Coop trầm ngâm một lúc, rồi thở dài nhìn bà. Ông thoạt có ý ghen tức, nhưng sau đó bình tĩnh lại.
– Valerie, thế là tốt cho cả hai. Còn chuyện này lại tốt cho hai chúng ta – Ông cầm tay Valerie mỉm cười. Sau đó, khi đưa bà về đến cửa, ông đã ôm hôn bà. Một thế giới mới với những khởi đầu cho tất cả. Điều lạ là mọi việc đã dần dần tự nó giải quyết đúng theo ý muốn họ mong đợi. Với Valerie, đây là một sự chờ đợi dài, Coop thì ngắn hơn, nhưng cả hai đã tìm được nhau, cũng như cuốn phim nọ đã tìm đến Coop vậy. Tất cả như được định mệnh xếp đặt. Ông ôm hôn bà một lần nữa trước khi Valerie lặng lẽ đi vào ngôi nhà, và suy nghĩ về Coop. Ông không đúng là người mà bà mong đợi, nhưng cũng thấy hài lòng có một con người như Coop trong quãng đời của mình. Bà không hề có cảm tưởng mình là cô bé Cinderelle đối với Coop, mà thấy mình là một phụ nữ đang yêu một người bạn tốt. Đó cũng là cảm nghĩ của Coop khi ông rảo bước về nhà. Điều mà ông đang mong đợi là những ngày sắp đến của ông ở Cape Cod.