……………………………………………………..
“Reng…reg…reng”
Tiếng chuông của giờ giải lao, nó ngáp dài ngáp ngắn chống cằm xuống bàn. Hàn Quân cười toe toét nhìn nó:
– Mình đi xuống căn tin uống nước nha!
– Ừm đi!
Nó gật đầu rồi đứng lên cùng Quân bước đi, bất ngờ nó bị hắn kéo lại:
– Xin lỗi nhưng cô ấy phải đi với tôi!
Hắn nắm tay lôi nó đi trong khi Hàn Quân vẫn còn ngơ ngác. Nó cố hết sức vùng vẫy nhưng vẫn không rút tay ra được vì hắn quá mạnh. Hắn vừa bước vào căn tin thì mọi người hoảng sợ bỏ đi hết, không còn ai ngoài hai người. Hắn ngồi xuống bàn và bảo:
– Đi mua cho tôi lon coca!
– Vệ sĩ chứ không phải ở đợ nhá! – nó nhấn mạnh từng chữ rồi ngồi xuống đối diện với hắn.
– Nhưng tôi muốn cô đi mua! – hắn gằn từng chữ.
– Được! Khi nào anh có giấy chứng nhận bị liệt toàn thân thì tôi mua cho anh! – nó vẫn dửng dưng trước thái độ của hắn (đúng là to gan thật).
Lần đầu tiên có kẻ không sợ lời nói của hắn, con nhóc này đúng là không sử dụng biện pháp mạnh không được mà. Hắn móc điện thoại ra, nó thay đổi thái độ hậm hực đứng dậy:
– Anh giỏi lắm!
Rồi nó bỏ đi mua coca. Thấy tụi con trai lớp trên đang đứng xung quanh cái máy bán hàng tự động, nó lễ phép:
– Mấy anh cho em mua trước được không ạ?
Cả đám nam sinh đang nhao nhao quay lại nhìn nó không chớp mắt. Sau vài phút thộn mặt thì bảo:
– Cô bé xinh đẹp cứ tự nhiên!
Nó mua xong thì quay sang:
– Em cám ơn!
Một tên hỏi nó:
– Bé học lớp 11 hả? Trường ta cũng có cô bé dễ thương như vậy sao?
Nó chỉ cười không nói gì, một tên đặt lên tay nó lon nước ngọt:
– Cho em này!
Tên đó bỏ đi rồi mấy tên còn lại cũng vậy. Mỗi tên cho nó một lon và kết quả là nó ôm hơn 10 lon đi về bàn của hắn. Nó đứng trước mặt làm hắn giật mình:
– Tôi bảo cô mua một lon coca thôi mà!
Nó chìa lon coca ra đưa cho hắn:
– Của anh nè!
Nó nở nụ cười giaqn không tả nổi. Đố mọi người nó đã làm gì với lon coca ấy?
“Xì…ì.ì.ì…..phụt”
Mặt mày, quần áo hắn toàn là coca. Thì ra nó lén xốc lon coca và kết quả là như thế này đây. Nó phá lên cười hả hê khi mặt hắn đang từ từ đỏ lên.
– Còn cười nữa hả? Tôi cắn mỏ cô bây giờ!
– Tôi cứ cười đấy thì sao? Hahaha……
Nó không những không nín cười mà cò lè lưỡi chọc quê hắn nữa.
– Còn lêu lêu nữa tôi cắn cụt lưỡi cô bây giờ!
– Bộ anh là chó hay sao mà cứ đòi cắn người ta thế hả? Hiii….hihi!
– Cô…cô…
Hắn toan đứng dậy thì nó ôm mấy lon nước ngọt bỏ chạy. Hắn mở điện thoại gọi điện:
– Mang đến trường một bộ đồng phục gấp!
– Vâng thưa Bang Chủ!
Hắn thay đồng phục xong thì bước vào lớp. Nó đang uống nước thì phun ra và phá lên cười. Kể cả Wind, King, Quân, Chi, Khả Di, San San cũng vậy. Hắn lườm một cái làm cả đám im bặt, riêng nó không sợ nên vẫn ngồi cười như điên. Hắn giận tím mặt bước vào chỗ ngồi.
– Ở đâu mà Vy có nhiều nước ngọt quá vậy? – Quân hỏi khi đang nhâm nhi lon nước trên tay.
– Ờ đúng ùi đó! – Di và Chi đồng thanh trong khi cả hai cũng đang uống.
– À mấy anh lớp trên ình.
– Nhờ nhóc mà uống no nê luôn này. – Wind bảo.
– Mà sao không có coca vậy Vy? – King hỏi.
Như gãi đúng chỗ ngứa, nó lại phá lên cười và ho sặc sụa:
– Hồi nãy Dragon Lee giành “tắm” hết rồi đó!
– Ờ há!
Cả đám được một phen cười vỡ bụng còn hắn thì tức như điên.
Trong giowg học, Quân nói đủ để hắn nghe thấy:
– Cho Quân số điện thoại của Vy đi!
Quân đưa cho nó cái điện thoại để bấm số rồi nhanh chóng cất vào, nó nhìn Quân cười tươi. Hắn nghĩ thầm:” Phen này cô chết chắc! Đợi đó đi!”
…………..hết chap 6……………