………………………………..
*Paradise School:
Phòng hiệu trưởng:
“Rầm”
Tiếng đạp cửa làm ông hiệu trưởng bay lên chín tầng mây. Định quay sang chửi cho cái đứa phá hoại một trận thì khựng lại:
– Cậu…cậu chủ!
– Phải! Là tôi thì sao?
Vừa nói hắn vừa thản nhiên bước đến ghế ngồi xuống. Ông hiệu trưởng thay đổi 180 độ chạy đến rót trà lễ phép:
– Dạ cậu chủ có gì căn dặn không ạ?
Hắn gác chân lên bàn trông rất điềm tĩnh:
– Hình như sáng nay có vụ gian lận trong thi cử thì phải.
– Dạ đúng, là Nguyệt Tiểu Vy và Bạch Diễm Châu! – ông kính cẩn.
– Mọi chuyện là như thế nào?
Ông hiệu trưởng bắt đầu kể lại . Lúc đầu còn nhẹ giọng nhưng từ từ thì gắt lên:
– Nguyệt Tiểu Vy dám hâm dọa là sẽ kêu bạn trai xã hội đen đánh Diễm Châu. Đúng là quân đầu đường xó chợ mà!
Ông ta bức xúc nhấn mạnh từng chữ. Hắn biết nó bị oan vì nó học rất giỏi, bài thi quá dễ thì không thể nào nó không làm được. Vả lại Diễm Châu rất mưu mô xảo quyệt, chắc chắn là muốn trả thù cho Yến Nhi nên mới làm như vậy. Mọi chuyện hắn đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Còn thằng cha hiệu trưởng có mắt như mù này phải dạy ột bài học.
– Thế ông có biết thằng bạn trai đầu đường xó chợ mà ông vừa nói là ai không?
Hắn cũng nhấn mạnh từng chữ lại, ông hiệu trưởng gãi đầu ngơ ngác:
– Là ai vậy thưa cậu?
– Là cái thằng đang ngồi chình ình trước mặt ông nè!
Ông vừa nghe xong thì mặt trắng bệch không còn một giọt máu, miệng lắp bắp:
– La…là…ca..cậu…sa…sao?
Hắn gằn từng chữ:
– Nghe cho rõ đây! Nếu ông không muốn cả nhà ông ra đường lập hội Cái Bang thì rút lại cái quyết định thôi học ấy đi nghe chưa?
Ông hiệu trưởng hai mắt long lanh:
– Xin cậu đừng đuổi cả nhà tôi ra đường, tôi sẽ lập tức làm theo lệnh cậu!
Hắn đút tay vào túi quần bỏ ra cửa, bỗng hắn dừng lại:
– Sáng mai tôi dắt cô ấy đến trường, liệu làm sao coi cho được thì làm. Còn Bạch Diễm Châu, tôi không muốn thấy mặt cô ta trong cái trường này nữa.
– Dạ thưa cậu!
Ông cúi đầu cho đến khi hắn đi khuất. Hú hồn!
*Tại nhà hắn:
Hai ông bà quản gia trong bếp đang nói chuyện với nhau:
– Nè bà, Tiểu Vy bị sao ấy!
– Ừ bình thường giờ này không quát tháo cậu chủ cũng chạy lòng vòng phá phách lung tung. Sao hôm nay yên ắng thế nhỉ?
– Không nghe tiếng của cổ cũng buồn! – ông quản gia thở dài.
– Tôi cũng vậy! Từ lúc đi học về cô ấy ở luôn trên phòng, không ăn uống gì hết.
– Đợi cậu chủ về xem sao.
*Trong phòng nó:
Nó nằm sải lai trên giường, vẻ mặt bực dọc thấy rõ. Ánh mắt hướng ra cửa sổ suy nghĩ miên man:
“Mình đã cố gắng rất nhiều để được vào Paradise School vậy mà hôm nay lại xảy ra chuyện này. Thật sự mình đâu có làm đâu chứ. Thầy hiệu trưởng đúng là quá đáng! Mà thôi, nếu thích thì mình không cãi nữa. Coi như nghỉ xả hơi một tháng vậy, nhưng nếu Dragon Lee hỏi mình biết nói sao đây? Haizz nhức đầu quá!”
“Cốc…cốc…cốc”
– Tiểu Vy mở cửa ra mau!
Nó dở chứng lì lợm không chịu mở. Hắn vẫn đập cửa ầm ầm mà hét:
– Không mở anh phá cửa đó!
Nó vẫn bỏ ngoài tai.
– Anh cho em 3 giây!
Lúc này nó mới ngồi dậy nhìn về phía cửa, bên ngoài vang lên tiếng đếm:
– 1….2…..
Hắn lùi ra sau lấy đà, lao tới nhắm cánh cửa làm mục tiêu. Bất ngờ:
“Cạch”
– ÁAAAaaaa!……….
“Phịch”
Đúng lúc hắn lao tới thì nó mở cửa. Hai người té xuống đất xém tí nữa thì cũng chấn thương sọ não. Hắn ngồi dậy xoa xoa cái đầu:
– Sao lần nào mình cũng té ngay chỗ này hết vậy không biết!
Nó cũng xoa xoa cái lưng sắp đem đi chấn thương chỉnh hình:
– Ai biết anh định phá cửa thật đâu chứ!
– Thay quần áo rồi xuống dưới ăn cơm! Anh đợi đấy!
Nói rồi hắn bỏ đi về phòng.
*20 phút sau:
Nó thong thả bước xuống phòng ăn. Hắn đang đợi nó, nó kéo ghế ngồi xuống mà cứ e dè nhìn hắn. Nó cứ lo suy ngĩ vớ vẩn: ” Không lẽ anh ấy biết rồi sao? Không thể nào mình không nói thì làm sao anh ta biết được. Mà nế biết chắc mình sẽ đoàn tụ với ba mẹ mình sớm quá! Hic..hic”
– Ăn đi! Làm gì thộn mặt ra vậy?
Nó giật mình tròn mắt nhìn hắn. Hắn thản nhiên đưa thức ăn lên miệng mà bảo nó:
– 5h chiều rồi đấy! Em nhịn đói hay nhỉ?
Nó ngậm ngùi cầm đũa ăn cho vừa lòng hắn. Nhìn nó ăn y như “bà già đi âm phủ” vậy. Hắn cứ phải liếc chừng thúc nó ăn.
“Bịch…bịch….bịch”
– Anh ơi! Em đến rồi!
Lại là con “bạo chúa” ấy. Cô ta bay lại ngồi gần hắn ngọt ngào, thân mật. Có lẽ do hắn và nó chưa công khai quan hệ nên cô ta mới tự nhiên như bà điên thế. Cô ta cất giọng phấn khởi:
– Anh à! Tối nay là sinh nhật em, anh nhớ tới nha!
– Chắc anh đi không được đâu.
Hắn vẫn ăn một cách điềm tĩnh mà không ngó ngàng gì đến Rose. Cô ta năn nỉ:
– Ba em mời toàn nhân vận quan trọng, anh không tới không được đâu. Đi đi mà anh!
Nó giả vờ không nghe, không thấy cứ cặm cụi ăn. Hắn buông đũa:
– Được! Anh sẽ đi.
Rose mừng như bắt được vàng nhưng nhanh chóng sựng lại vì lời nói của hắn:
– Nếu có nhóc đi cùng!
Nói rồi hắn đưa ánh mắt tinh nghịch nhìn nó làm nó tạm ngưng mọi hoạt động ăn uống.
Rose nghe xong thì muốn đột quỵ tại chỗ. Tại sao lại phải có mặt của nó chứ? Nó là cái cóc khô gì? Nếu nó xuất hiện cùng hắn trong buổi tiệc lần này thì mặt mũi cô ta còn để đâu nữa. Rose một mực phản đối:
– Không được.
Hắn thản nhiên ngả người ra sau ghế:
– Vậy thì anh không đi.
Rose nhìn nó bằng ánh mắt rực lửa, vừa năn nỉ vừa răn đe. Nó tỉnh bơ:
– Đi thì đi có gì đâu.
Rose tức lắm, trong đầu bây giờ chỉ ước sao cho trời đánh nó chết hay quỷ tha ma bắt nó đi. Nhìn cái mặt nó đang trêu tức cô coi đáng ghét chưa kìa! Mặc dù máu chó cái đã lên tới đỉnh đầu nhưng cô cũng đành ngậm ngùi ra về. Mong sao nó ăn mắc nghẹn chết cho rồi đi. Cô không quên mời King và Wind tới dự sinh nhật mình. Buổi tiệc sắp tới chắc vui lắm đây!!!!!