…………………………………..
*6:00 pm tại nhà hắn:
Dạo này báo chí và mạng xã hội đang nhắc đến một nhân vật mà người trong giới kinh tế lẫn chính trị đều rất hoảng sợ. Người này đã có rất nhiều thành tích trong thời gian vừa qua: 30 công ty phá sản, 26 giám đốc ngồi tù vì làm ăn bất chính, 13 vụ hối lộ trong Quốc hội được đưa ra ánh sáng và hơn 20 người trong giới chính trị phải từ chức. Người đã đứng sau những vụ việc này là ai? Ngoài cái tên Hacker CC thì người ta không có bất cứ thông tin gì về người này – nhân vật bí ẩn.
King và Cát Chi đang ngồi chơi game. Nó và hắn đang xem tin tức, tivi đưa tin có một công ty tài chính vừa sụp đỗ vì thông tin bảo mật bị rò rỉ ra bên ngoài. Những vụ làm ăn bất chính nhanh chóng bị báo chí phanh phui. Công ty tuyên bố phá sản và tổng giám đốc bị khởi tố ra tòa. Theo như điều tra thì nguyên nhân là do hệ thống máy tính đã được bảo mật rất kiên cố của công ty bị xâm nhập và người đó không ai khác chính là Hacker CC. Chỉ trong một đêm, tất cả máy tính của cả nước đều hiển thị các thông tin mật của công ty này. Điều đó cho thấy Hacker CC là một chuyên gia đại tài về máy tính. FBI bắt đầu vào cuộc nhưng mọi thông tin về nhân vật này chỉ là con số 0, thậm chí máy tình của tổ chức còn bị hack, như thề là một trò chơi và một lời thách thức. Nó vừa xem vừa nói:
– Sao người đó giỏi quá vậy ta? Không biết người đó là ai ha?
– Thì chắc là một thiên tài về máy tính thôi! – hắn bảo.
– Tuy làm hacker là không tốt nhưng lật mặt những công ty dơ bẩn như thế thì cũng coi như giúp mọi người rồi!
– Nghe nói hacker CC còn làm những kẻ trong giới chính trị phải từ chức vì không muốn ngồi tù nữa đấy! – King đang chơi game cũng tham gia bàn tán.
– Hacker CC chắc hẳn là một chàng trai đẹp trai và tài năng lắm nhỉ? – nó xoa cằm vẻ thích thú.
– Xấu trai nên mới không dám lộ diện đấy! – hắn mỉa nói.
– Đẹp trai mới đúng mà! – nó cãi lại.
– Xấu trai!
– Đẹp trai!
– Xấu trai!
– Trời ơi! Người ta là nữ mà đẹp trai với xấu trai cái gì?
– Sao cậu/em biết? – ba người đồng thanh.
– À…ờ em đoán vậy! – Cát Chi cười trừ trông ngố hết sức.
– Chắc vui! – ba người tiếp tục đồng thanh.
King và Cát Chi tiếp tục chơi game, ai làm việc nấy. Tiếng chuông cửa vang lên, bà quản gia mở cửa và quay vào cùng Rose. Cô sà vào lòng hắn:
– Anh à! Mình đi chơi nha!
– Anh không muốn đi! – hắn trả lời với khuôn mặt hết sức thờ ơ và không thèm nhìn cô lấy một cái.
Nó vẫn giữ nguyên sắc mặt giả vờ như không nhìn thấy hoặc nghe thấy gì. King và Cát Chi bỏ lên lầu để ba người họ tự giải quyết. Cô vẫ độc thoại một mình còn nó và hắn cứ như hai khúc cây. Nó đứng lên quay đi thì hắn hỏi:
– Cô đi đâu vậy?
– Đi nấu cơm! Ngồi đây chướng mắt quá!
Nó bỏ đi một mạch. Nó phụ bà quản gia lặt rau. Lúc này trong bếp chỉ có hai người nên nó cùng bà trò chuyện:
– Bà ơi! Bà làm việc ở nhà Dragon Lee lâu chưa ạ?
– Cũng lâu lắm rồi! Kể từ khi ông chủ và bà chủ mới cưới nhau đó con!
– Vậy bà chứng kiến Dragon Lee sinh ra và lớn lên hả? Chắc lúc nhỏ Dragon Lee khó ưa lắm bà ha!
– Không đâu! Cậu chủ đáng yêu lắm! Lúc nào cũng cười và rất hiếu động cho đến khi…. – bà quản gia bỗng ngừng lại.
– Sao hả bà? – nó hỏi.
– Chuyện dài lắm con à! – mặt bà bỗng buồn rười rượi.
– Con xin lỗi! Bà đừng buồn con! – nó xoa xoa tay bà để an ủi.
– Không sao đâu! Thực ra mọi chuyện là như thế này…….
Bà bắt đầu kể lại…..
Ba của Dragon Lee là bang chủ Hắc Long Bang lúc bấy giờ, tuy là xã hội đen nhưng ông chưa bao giờ làm một việc gì dơ bẩn. Bình thường ông là một người rất tốt bụng nhưng trong công việc ông là người mưu trí và quyết đoán. Mẹ của hắn là một người phụ nữ rất xinh đẹp, bà nhân hậu và hiền từ. Khi họ cưới nhau bà ta còn rất trẻ, chỉ mới 22 tuổi thôi. Họ sống với nhau rất hạnh phúc và 2 năm sau thì hắn ra đời. Hai người hết lòng yêu thương đứa con trai, dù có bận rộn thế nào ông cũng thanh thủ về sớm vào mỗi tối chỉ để vui đùa với đứa con. Hắn vừa sinh ra là đã biết cười, Lý phu nhân rất vui khi thấy con mình vẫn khỏe mạnh. Hắn lớn lên trong sự dạy dỗ và yêu thương của bố mẹ nên có thể coi là một đứa trẻ rất hạnh phúc. Ba hằn bắt đầu huấn luyện khi hắn 7 tuổi. Từ việc học võ đến việc sử dụng các món vũ khí, hắn vượt qua rất dễ dàng như được hưởng trọn vẹn gien di truyền từ ba hắn. Hắn rất thông minh, học rất giỏi và thi luôn bằng đại học dù tuổi còn rất nhỏ.
Tất cả như một thước phim chiếu chậm hiện ra trong đầu nó. Nó có thể hình dung ra một gia đình hạnh phúc…giống như gia đình của nó lúc trước vậy.
Hắn rất hiếu thảo, vâng lời ba mẹ và rất ngoan ngoãn. Thời gian trôi nhanh, hắn được 14 tuổi. Vào một đêm mưa lớn, hắn ngồi trước cửa đợi ba mẹ đi làm về, bà quản gia có bảo thế nào hắn cũng không chịu lên phòng ngủ. Bà thấy vậy nên gọi điện cho hắn yên tâm, hắn mừng rối rít khi tiếng mẹ bảo là đang về và có mua cả loại bánh mà hắn thích. Nhưng 12 giờ đêm hôm ấy, người ta phát hiện ba mẹ hắn chết khi trên đường về nhà. Bà quản gia và hắn tức tốc đến hiện trường nhưng người ta không cho vào. Hắn trông đáng thương lắm! Vẻ mặt bần thần cố gắng kìm nén giọt nước mắt. Khi xác của ba mẹ hắn được di chuyển lên xe cứu thương, trên tay Lý phu nhân còn cầm hộp bánh như đã hứa. Bà quản gia cố ôm hắn vào lòng tránh cho trẻ con thấy xác chết nhưng muộn rồi, hắn đã thấy ba mẹ mình bị trúng đạn mà chết. Đây rõ ràng là một vụ ám sát. Bà quản gia càng lo sợ hơn khi thấy gương mặt của hắn bỗng chốc thay đổi. Đôi mắt chứa đựng sự căm phẫn đến tột cùng toát ra luồn sát khí lạnh đến rợn người. Như thể đã trở thành một con người khác. Hắn bỏ về và tự nhốt mình trong phòng hết mấy ngày dù cho Wind và King an ủi đến thế nào cũng không chịu mở cửa. Cái chết bí ẩn của ba mẹ hắn khiến cảnh sát bó tay và vụ án dần dần đi vào quên lãng. Ngày tang lễ của họ chính là ngày hắn bước ra khỏi phòng. Hắn không hề nhỏ một giọt nước mắt nào và thay vào đó là một gương mặt lạnh băng. Hắn kế nhiệm ngôi vị Bang Chủ từ đó và trở thành một con người lạnh lùng, khát máu. Hình ảnh cậu nhóc tinh nghịch hay mỉm cười giờ đã không còn. Sống trong sự cô đơn và chịu đựng cú sốc tinh thần quá lớn, hắn lao đầu vào tập luyện và học hành. Gánh vác Bang Hội và Công Ty trong khi còn quá nhỏ là một điều không hề dễ dàng chút nào nhưng hắn đã làm được nhờ hai người bạn thân luôn sát cánh cùng hắn: Dương Chí Phong và Đỗ Tử Thiên.
Bà quản gia kết thúc câu chuyện tại đây, bỗng dưng trong lòng nó dâng lên một niềm thương cảm dành cho hắn. Hắn thật mạnh mẽ!
Bỗng bà quản gia la lên:
– Thôi chết! Bà phơi quần áo ngoài vườn đến giờ vẫn chưa gom vào.
– Để con đi lấy giúp bà! – nó toan chạy đi thì bà quản ngăn lại.
– Để bà đi, con cứ làm việc tiếp đi! Bà sẽ vào ngay!
– Dạ.
Bà quản gia chạy đi, nó hăng say làm việc không hay là Rose đã vào bếp tự lúc nào.
– Tôi muốn uống nước! – Rose lên tiếng.
Nó nhìn sang Rose rồi tiếp tục công việc:
– Ngay bên cạnh cô kìa! Tự lấy mà uống!
– Nhưng tôi muốn cô lấy cho tôi uống. – Rose trừng mắt với nó.
– Tội nghiệp còn trẻ vậy mà bị tàn tật! – Nó nhếch mép – Xin lỗi nhưng tôi bận lặt rau rồi, cô không tự lấy uống thì thôi bấm nút đi để tôi còn làm việc!
– Cô nói gì đó? – Rose khoanh tay lớn giọng với nó.
– Tàn tật còn thêm mất nhận thức nữa à? Tôi nói cô đấy! – nó trừng mắt lại với Rose.
– Cô đúng là mất dạy! Ăn nói với người hơn tuổi mình thế đấy hả? – Rose bắt đầu mất bình tĩnh.
Nó ngừng tay, đưa ánh mắt đầy sát khí nhìn Rose:
– Tôi cho cô nói lại lần nữa!
– Tôi nói cô là cái thứ không có cha mẹ dạy nên mới cư xử với người hơn tuổi mình kiểu đó! – Rose xỉ vả nó.
“Bộp”
Nó tức giận hắt luôn cả rổ rau vào mặt Rose:
– Dám đụng đến ba mẹ tôi? Chán sống rồi à?
Cả hai sắp lao vào quật nhau thì hắn bước vào. Thực ra hắn đã nghe và nhìn thấy tất cả nhưng bây giờ mới xuất hiện. Sẵn dấu tích còn trên mình, Rose giả vờ mếu máo:
– Anh coi nè! Cô ta vừa chọi cả rổ rau vào mặt em đấy! Hic..hic…
– TIỂU VY!!! – Hắn trừng mắt nhìn nó quát lớn.
– Ơ…tôi… – nó hơi hoảng sợ mắt chớp lia chớp lịa.
Rose đắc thắng trong bụng vì nghĩ thế nào nó cũng bị la. Nhưng kết quả lại là:
– Sao cô phí phạm đồ ăn thế hả?
– Dạ? – nó mở to mắt khó hiểu.
– Dao kéo kìa sao không phang? Dơ hết cả rổ rau rồi nè! – hắn nhăn nhó mặt mày nhặt rau vào rổ.
Nó thấy Rose đang đứng hình thì cười hả hê. Hắn bảo:
– Lên thay đồ đi rồi tôi với cô đi siêu thị mua rau khác!
– Ờ!
Hắn kéo nó ra ngoài bỏ lại Rose đang tức như điên:
– Anh hãy nhớ những gì hôm nay đã làm với em! Em sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!
Rose bỏ về nhà cũng là lúc hắn với nó lên xe ra ngoài. Hôm nay cả hai đi bằng ôtô. Hắn hỏi:
– Đi ăn cái gì không?
– Ờ!
Hắn lái xe đến nhà hàng của nhà hắn. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Nó đòi ăn kem hắn lập tức lái xe đến quán kem SWEET. Nó có cảm giác đang được hắn chiều chuộng. Nó không biết cảm giác trong lòng mình là gì? Hạnh phúc chăng? Nó nhận ra những lúc gặp nguy hiểm, nó rất mong gặp hắn. Những lúc ấy, vòng tay hắn rất an toàn. Còn hắn, những năm tháng không có nó, hắn sống như một cỗ máy bất cần và vô cảm. Từ khi nó bước vào cuộc sống của hắn, hắn mới thực sự sống lại với con người của mình. Cả hai đang theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình, tim họ đều lỗi một nhịp khi nhìn vào mắt đối phương…….
……………hết chap 16………