……………………..
*Sáng hôm sau:
– Ê nhóc! Nói hôm nay dậy sơ….
Hắn mở cửa bước vào phòng nó để đánh thức nó dậy, ai ngờ nó vẫn còn ngủ. Trông thấy cái mặt của nó đang ngủ thì hắn khựng lại quên mất mình đang nói gì. Nó ngủ trông dễ thương quá mà! Cái mỏ cứ lẩm nhẩm gì đó lâu lâu lại nhăn mặt trông mắc cười không chịu được. Hắn chống cằm ngồi sát mặt nhìn nó. Con nhỏ này nhìn gần dễ thương quá nhỉ? Coi cái mỏ nó khiêu khích chưa kìa! Cơ hội ngàn năm có một không nắm bắt là thằng ngu!
“Chụt”
Haha, được một cái rồi thêm một cái nữa chắc không sao đâu. Để xem, ngủ kiểu này người ta hôn cho sưng mỏ cũng không hay. Hắn vừa chạm vào môi nó thì nó mở to mắt, hai con mắt chạm vào nhau.
“Xèo…xèo”
Thằng cha nào nướng thịt thế nhỉ? À không! Ánh nhìn của nó bắn ra lửa ấy mà. Hắn lùi dần lùi dần ra phía sau:
– Anh ra ngoài trước nha! Hì… hì..
“1….2…..3” hắn đếm thầm trong miệng.
– TÊN KHỐN KIẾP ANH LÀM GÌ VẬY HẢ???????????
Ông bà quản gia đang dọn đồ ăn sáng dưới lầu nghe nó hét mà dựng cả lông gà công vịt. Họ lắc đầu vì viễn cảnh ngày tận thế sắp sửa xảy ra.
“Ầm..ầm”
– ANH ĐI CHẾT ĐI! TÊN CƠ HỘI!!!!!!!!
“Xoảng….bốp….rầm”
– NÉ HẢ? ĐỨNG IM ĐÓ!!!!!!
Nó ra sức đánh ra sức đá mà không trúng được hắn cái nào. Chuyện! Hắn là cao thủ mà! Hắn còn trưng cái bộ mặt cười toe toét ra để chọc điên nó nữa. Nó vứt gối vứt mền lung tung, rượt hắn chạy hết phòng này đến phòng khác. Sau khi rời khỏi thì cái phòng đó cũng banh chành. Thiệt tình hai ông bà này mất nết đều hết á…….
Hắn bước xuống lầu với vẻ mặt rạng rỡ còn nó thì vác nguyên cái Hỏa Diệm Sơn trên đầu. Cả hai ngồi vào bàn ăn sáng mà nó cứ nhìn chằm chằm vào hắn, tay nó thì đâm nát miếng thịt như một lời cảnh cáo. Hắn nuốt nước bọt cái ực không dám nhìn nó.
Nó và hắn đến trường, nó háo hức đến nỗi muốn bay ra khỏi cửa xe để vào trường cho lẹ. Hắn không ngăn lại là nó và cái cửa đều đem đi sửa chữa rồi. Nó chạy rầm rầm vào lớp như thể mấy thế kỉ chưa được đi học. Nó gặp Khả Di và San San thì mừng như được gặp mẹ vậy. Nó quên mất có một người rất nhớ nó trong thời gian nó nghỉ học. Hàn Quân có vẻ không được vui, nhìn nó nhưng không nói gì. San San cũng buồn xoa, thỉnh thoảng nhìn Quân rồi lau nước mắt.
*Flashback:
Tối hôm trước, Quân và San đang ngồi trong quán kem SWEET. Cả hai đều mang tâm trạng không mấy vui vẻ, Quân lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề:
– San nè!
– Hả?
Cô ngơ ngác nhìn anh. Anh tiếp:
– Quân sắp sang Anh du học….
San cảm thấy sao tự dưng cơ thể nặng nề quá, có cái gì ướt ướt trên khóe mắt sắp lăn xuống thì phải. Cô hít một hơi thật sâu để kìm nén nó lại:
– Tại sao?
– Quân không thể chịu đựng nổi nữa, Quân muốn quên hết những chuyện buồn cũng như mối tình đầu của Quân…
Quân vẫn nói đều đều, đôi mắt nhìn về xa xăm ánh lên một nỗi buồn khó tả. Trái tim bé nhỏ của San San đang nấc lên từng hồi. Cô đưa ánh mắt tha thiết nhìn Quân:
– Có cần như vậy không Quân?
Quân cười buồn nhìn San San:
– Tớ nghĩ đó là quyết định sáng suốt nhất của tớ lúc này.
Biết là không thể níu giữ chân Quân, cô chỉ biết gượng cười chúc anh lên đường bình an. Nhưng chẳng lẽ chịu buông tay như vậy sao?????
*End flashback
Trong giờ học, Quân chợt nhìn nó rồi thốt lên:
– Tối nay mình gặp nhau chút nha! – anh cố nở một nụ cười.
– Ok.
Nó vui vẻ đáp. Hắn xém té ghế, nó vô tư thiệt hay là giả vậy không biết. Dù sao nó cũng là hoa đã có bãi…nhầm có chủ rồi mà, ai rủ nó đi đâu nó cũng đi hết là sao. Cứ rủ đi ăn kem là sáng mắt, lấy kem ra dụ nó bán sang Trung Quốc nó cũng chưa hay. Hắn giận nó đến tím cả mặt mà nó cứ cười như điên.
*7:00 pm tại nhà hắn:
Hắn đang ngồi xem tivi thì:
“bịch…bịch…bịch”
Cái nết chạy của nó thì không lẫn vào đâu được, nó phóng cái vèo ra cửa thì hắn gọi lại:
– Ê nhóc!
Nó quay lại tròn mắt nhìn hắn:
– Chuyện gì vậy?
– Đi đâu?
– À…hả? Em đi…mua đồ… – nó cười méo xệch
Hắn biết nó đi với Hàn Quân mà tại sao nó lại nói dối chứ? Hắn bắt đầu khó chịu nhưng vẫn giả vờ như không có gì:
– Nhớ về sớm đó!
Nó gật đầu rồi bay ra cổng rồi lên xe của Quân. Chẳng qua nó không muốn hắn suy nghĩ nhiều nên mới nói dối hắn thôi. Nó và Hàn Quân đi ăn kem, sau đó cả hai cùng nhau dạo trong công viên. Quân chợt dừng chân rồi nhìn nó:
– Vy nè!
– Hả?
– Quân sắp sang Anh du học!
Nó nghe đến đây thì nét mặt thoáng buồn:
– Khi nào thì Quân đi?
– Khoảng hai tuần nữa, vì vậy tụi mình chỉ còn làm bạn được với nhau trong ngần ấy thời gian thôi! – Quân cười.
Thật ra Quân không hề hay biết nó đã phát hiện ra tình cảm anh dành cho nó. Nó biết Quân đi một phần cũng là vì nó. Đến giây phút này nó không biết phải làm gì cho Quân bây giờ. Nó siết chặt tay Quân thủ thỉ:
– Quân nhớ giữ gìn sức khỏe nha! Khi về nhớ mua quà cho Vy đó!
Nó cười tinh nghịch, Quân thấy lòng mình ấm lên rất nhiều. Quân chợt nhìn nó bằng ánh mắt tha thiết:
– Quân có thể ôm Vy lần cuối không?
Nó gật đầu vui vẻ vì nó biết nó chỉ có thể làm được cho Quân như thế này thôi. Quân kéo nhẹ nó vào lòng rồi ôm lấy nó. Thực sự lúc này anh cảm thấy như cả thế giới đang thuộc về mình. Cảm giác này hạnh phúc thật. Nó cũng đưa tay vuốt lấy lưng Quân rồi cũng siết nhẹ. Cảm ơn người bạn mới đã đối xử rất tốt với nó.
“Tách…tách…tách”
Từ phía cách đó không xa, tất cả hình ảnh thân mật của nó và Hàn Quân đã bị ghi lại. Người của nó từ từ rời khỏi người Quân. Họ lại tiếp tục cùng nhau đi dạo.
*Tại một nơi khác:
– Thưa tiểu thư! Tôi đã chụp được một vài tấm ảnh rất đặc biệt.
– Anh giỏi lắm! Tôi sẽ thưởng cho anh sau.
Người đàn ông nhẹ nhàng rời khỏi đó để lạo cô gái mỉm cười đắc ý:
– Lần này cô còn không chết sao???
Cô quay sang đám thuộc hạ:
– Gửi ngay những tấm hình này đến nhà Bang Chủ Hắc Long Bang!
– Vâng thưa cô!
*10:00 pm tại nhà hắn:
Chi và King đang chơi game ở gế sô fa. Còn về phần hắn thì vẫn ngồi thờ ra đó. Đầu óc hắn vẫn không bớt rắc rối khi nghĩ về chuyện của nó. Mọi tưởng tượng cứ dồn dập hiện lên. Nó về tới vỗ vai hắn:
– Ê!
– Gì?
– Suy nghĩ gì mà trông mặt anh ngu thế hả?
– Không nói cho em biết!
– Hong nói thì thôi! Xí…ai mà thèm nghe…
Nó quay lại ngồi kế Cát Chi. Bỗng có tiếng chuông cửa, ông quản gia tức tốc chạy ra mở khi trở vào thì trên tay chỉ cầm duy nhất cái phong bì.
– Thưa cậu! Có người gửi cái này cho cậu.
– Được rồi ông để đó đi!
Hắn mở cái phong bì ra. Ánh mắt của nó, Cát Chi và King đều đang nhìn hắn chờ đợi xem đó là gì. Sau khi xem đi xem lại mấy tấm ảnh, mặt hắn biến sắc nhìn nó làm nó chẳng hiểu gì cả.
“Bộp”
Hắn quăng thật mạnh xấp hình xuống bàn làm cho Cát Chi và King giật mình. Mắt hắn ánh lên những tia giận dữ dường như muốn nuốt chửng mọi người ở đây. Hắn ngồi phịch xuống ghế sô fa. Nó bước đến cầm xấp hình lên để xem, nó bần thần làm rơi luôn cả mấy tấm hình xuống sàn. Cát Chi nhặt lên xem rồi đưa cho King. Mắt nó ngấn nước lay lay người hắn:
– Anh à! Anh nghe em nói…
Chưa để nó nói hết, hắn đưa bộ mặt không chút sức sống nhìn nó:
– Anh không muốn nghe!
Nước mắt nó bắt đầu lăn dài:
– Tại sao? Em muốn giải thích mà!
“Ầm…ầm”
Tiếng sét vang lên, trời bắt đầu đổ mưa. Cơn mưa giữa đêm khuya như đang xâm nhập tâm trí hắn. Dồn dập. Hỗn độn. Hắn nhìn nó bằng ánh mắt sắc lạnh:
– Anh không muốn thấy em nữa!!!
Tim nó như vỡ ra từng mảnh, nó đứng lên gạt đi những giọt nước mắt đầm đìa trên mặt:
– Vậy thì em cũng không còn gì để nói!
Nó vụt chạy ra khỏi nhà không kịp để Cát Chi giữ lại. Cát Chi rưng rưng nhìn hắn:
– Em tin đây chỉ là hiểu lầm! Tiểu Vy không phải loại người đó!
Cô gục đầu vào ngực King khóc nức nở. King dỗ dành Cát Chi rồi quay sang trừng mắ nhìn hắn:
– Nhóc đã nói là sẽ giải thích rồi mà! Bây giờ khuya rồi trời lại mưa thế kia, nhóc là con gái thì cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy!
Hắn bây giờ như cái xác không hồn. King dìu Cát Chi lên lầu chỉ còn hắn ngồi gục đầu trên ghế sô fa. Lời nói của King bây giờ chẳng thức tỉnh được hắn nữa. Đầu óc hắn bây giờ chỉ là ghen tuông, hờn dỗi. Tại sao vậy cơ chứ? Tại sao lúc đó hắn không cho nó cơ hội để giải thích mà còn buông những lời lẽ làm nó tổn thương. Hắn điên lên xua đổ những thứ trên bàn.
…………….hết chap 28……..