Chẳng biết làm gì, tôi cũng đứng dậy, theo nó vào phòng tắm, bốc phét dăm ba câu trong lúc nó cạo mặt. Hơn nữa, ngoài hai đứa, trên này chẳng còn ai, bởi bọn kia đều đang ngồi ngoài sân bóng, chưa về. Nóng như điên, cửa sổ phòng nào cũng hấp hơi. Dọc tường có lắp một dãy chừng mười cái bồn. Stradlater đến bên cái bồn chính giữa, tôi ngồi phịch xuống ngay cái bồn bên cạnh, bắt đầu vặn ra vặn vào cái vòi nước lạnh cho đỡ buồn tay. Tôi đang sốt ruột kinh khủng. Thằng Stradlater vừa cạo râu, vừa dẩu môi huýt sáo Khúc ca Ấn Độ. Nó huýt to kinh khủng và câu nào cũng lạc điệu, nhưng toàn chọn những bài mà những tay chúa nhất cũng thấy khó nhá, chẳng hạn, bài Khúc ca Ấn Độ hoặc Vụ án mạng trên đại lộ số Mười. Bài nào nó cũng thừa sức huýt lạc điệu hết.
Tôi vừa mới kể là Ackley ở bẩn kinh người. Thằng Stradlater cũng thế, nhưng bẩn theo kiểu khác. Bề ngoài thì chẳng có gì đáng chê. Lúc nào cũng bảnh bao như một ông hoàng. Nhưng các bạn cứ xem nó cạo râu khắc biết. Lưỡi dao thì gỉ ngoèn, trông đến phát tởm, lại đầy những lông với tóc và bê bết bọt xà phòng dẻo quánh từ những lần cạo trước vì cấm chịu rửa. Cho nên, trông thì bảnh đấy, nhất là khi nó chải chuốt, nhưng kỳ thực vẫn là đứa ở bẩn. Ai chứ Stradlater thì tôi chẳng lạ. Nó thích chải chuốt, khoe mẽ, vì nó tự mê mình, tự nghĩ mình đẹp trai nhất Tây bán cầu. Thực ra thì nó chỉ trông được thôi, – khoản đó phải nói cho công minh. Nhưng đó chỉ là vẻ đẹp vừa đủ để các ông bố, bà mẹ lật tập album trường ra phải tấm tắc khen: “Con nhà ai thế?” Một vẻ đẹp chỉ hiện rõ trong album thôi, các bạn hiểu chứ? Ở trường Pencey này vô khối đứa, theo tôi, còn đẹp trai bằng vạn nó, nhưng trên ảnh trông lại chẳng ra sao. Bọn đó, đứa thì mũi dường như dài quá, đứa thì tai vểnh lên. Khoản ấy tôi biết rất rõ.
Tôi ngồi trên cái bồn rửa mặt, vặn ra vặn vào cái vòi nước, trên đầu vẫn chiếc mũ săn đội ngược. Tôi khoái nó kinh khủng, cái mũ đi săn ấy.
– Này, – thằng bạn lên tiếng – Tao có chuyện này, mày giúp tao được không?
– Chuyện gì? – Tôi hỏi, chẳng thích thú gì. Bởi tứ thời nó toàn nhờ những việc mệt kinh khủng. Bọn đẹp trai thằng nào vốn cũng tự coi mình là cái rốn của vũ trụ, nên toàn bắt người khác phải hầu hạ chúng đủ điều. Chúng tự mê mình như điếu đổ, thành thử cứ tưởng ai cũng mê chúng và chẳng ao ước gì hơn là được phục dịch chúng đủ thứ. Một lũ dở hơi, thật đấy.
– Tối nay mày có đi đâu không? – Nó hỏi
– Có thể đi, và cũng có thể không. Thế mày cần gì?
– Tao phải học gần một trăm trang sử ký từ giờ tới thứ hai. – Tao muốn mày làm giúp tao một bài luận. Thứ hai này mà chưa thuộc hết sử thì nguy lắm, nên tao mới phải nhờ mày. Được chứ? Nực cười không các bạn? Chết cười, thật đấy!
– Tao bị đuổi vì ngu như chó, thế mà mày còn đi nhờ?
– Tao biết, tao biết. Nhưng khổ nỗi tao sẽ nguy mất, nếu không làm nổi bài sử. Thôi, chỗ anh em bạn giúp tao đi. Tôi không đáp ngay. Hạch nó, càng bắt nó hồi hộp càng tốt.
– Đầu đề thế nào? – Tôi hỏi
– Tự chọn. Mày thích tả gì tuỳ ý. Tả căn phòng cũng tốt. Mà ngôi nhà càng hay. Hoặc nơi nào mày từng trú ngụ trước kia tuỳ mày. Tả tự do, mày hiểu chứ? Có điều phải ngoạn mục một chút, quỷ ạ. – Rồi nó ngoạc mồm ra ngáp. Tôi rất lộn tiết vì nó dám thế! Các bạn biết đấy, – đi nhờ vả bạn, mà làm vậy tức là chẳng còn coi bạn ra gì! – Có điều mày đừng làm hay quá. Ông Hartzell trời đánh thừa biết tiếng Anh mày rất chúa. Ông ấy cũng chẳng lạ gì chuyện tao với mày trọ cùng phòng. Cốt nhất là mày cố chấm phẩy đúng. Cả các dấu câu khác nữa cũng thế.
Nghe nó phán thế, ruột gan tôi tức thì sôi lên. Dám lên lớp tôi về cách dùng dấu câu, một người rất giỏi tiếng Anh. Nhưng dù có cố chứng minh với tôi nó không giỏi văn lắm, chung qui chỉ vì nó không biết đặt dấu phẩy ở đâu cho đúng. Thì ra nó cũng cùng một giuộc với Ackley. Có lần tôi đã ngồi cạnh thằng này trong một trận đấu bóng rổ. Trong đội, có một đứa chơi rất chúa, thằng Howie Coyle. Nó có thể dễ dàng ném bóng vào chính giữa rổ. Thậm chí chả cần nhờ đến tấm bảng gỗ, cũng tung được bóng vào. Vậy mà một buổi, Ackley lại dám lải nhải là thằng Coyle chỉ được cái cao to thế thôi, chứ tài cán thì cóc hơn ai. Đấy, các bạn hiểu lỹ lẽ của bọn chúng rồi chứ? Tôi chúa ghét cái lối bốc phét ấy!
Rốt cục, tôi chán cái trò ngồi bên mép bồn rửa mặt nên nhảy xuống, đi mấy vòng clacket cho đỡ cuồng chân. Chỉ muốn giãn gân cốt, chứ điệu nhảy đó tôi không thạo lắm. Có điều sàn phòng rửa mặt lát toàn gạch men bóng lộn, nên nhảy clacket thì không gì tuyệt bằng. Tôi nhại lại dáng dấp một tài tử trong phim bởi đã từng xem ông ta biểu diễn một vở hài kịch rất vui. Xi nê tôi ghét thượng hạng, nhưng rất khoái bắt chước các ngôi sao điện ảnh. Thằng Stradlater vừa cạo râu, vừa dõi mắt nhìn. Chẳng mong gì hơn là có khán giả chiêm ngưỡng tài nghệ, nói chung tôi rất thích trình diễn các trò vui nhộn.
– Ta là quý nam của chính ngài thống đốc đây! – tôi nói, đoạn này phải rất gắng sức. Tôi nhảy tới, nhảy lui khắp phòng rửa mặt – Cha ta không cho ta làm vũ công. Người gửi ta sang Oxford ăn học. Nhưng điệu vũ clacket này đã ngấm vào máu huyết ta, quỷ ạ! Stradlater phá lên cười ha hả. Dẫu sao nó cũng có máu khôi hài.
– Đêm nay ta khai diễn cuộc đại vũ hội của ta – Đến đấy, tôi bắt đầu thấy hụt hơi. Phổi tôi cóc ra gì – Than ôi! Ta không thể nhảy tiếp được nữa! Ta đang say bí tỉ. Vậy ai là người thế chỗ ta đây? Chỗ của ta – đấng nam tử khốn khổ, đói rách của ngài thống đốc giàu có?
– Mày vớ đâu cái mũ ngộ nghĩnh đó thế? – Stradlater hỏi. Mãi bây giờ nó mới để ý tới chiếc mũ. Tôi thở dốc, ngừng lại, bỏ mũ xuống, ngắm nó đến lần thứ một trăm – Tao vừa mua hồi sáng dưới New York. Giá một “đô”. Trông được chứ, hả?
Thằng Stradlater gật đầu – Oách đấy – nó bảo. Nó chỉ nịnh chút đỉnh cho qua chuyện, rồi hỏi ngay cái chuyện đang khiến nó hồi hộp.
– Sao, bài luận đó mày có giúp được tao không? Nói đi, để tao còn liệu nào.
– Rảnh thì tao giúp, còn bận thì thôi.
Tôi lại ngồi phịch xuống mép bồn rửa mặt, cạnh thằng Stradlater như trước.
– Mày hẹn hò với con bé nào đấy? Fitzerald hả?
– Quỷ sứ! Tao hất con lợn ỉ đó từ lâu rồi còn gì!
– Thật chứ? Thế nhường tao đi, người anh em! Nói tử tế đấy. Con bé ấy tao thấy rất được mắt.
– Thì cứ rước đi, xin mời! Có điều nó nhiều tuổi hơn mày đấy.
Thế là bất thình lình, chẳng có lý do gì chính đáng cả, tôi bỗng muốn nhảy xuống, vặn ngoéo cái cổ thằng ngốc Stradlater ấy. Đó là một miếng võ hiểm: chộp lấy cổ địch thủ, bẻ gục xuống cho tới lúc nó nghẹt thở, nếu cần. Tôi nhảy phốc về phía thằng nỡm, nhanh như một con báo gấm!
– Buông ra, Holden, đồ ngu! – Thằng Stradlater hét. Nó không thích bị khoá cổ thế. Hơn nữa nó đang cạo mặt – Mày muốn tao thiến cả vào cổ à? Nhưng tôi vẫn không buông, tay vẫn thít chặt lấy cổ nó.
– Mày giãy thử đi, – Tôi bảo, – xem có gỡ nổi hai cánh tay sắt của tao không?
– Đồ quỷ! – Nó đặt con dao cạo xuống, rồi thình lình giơ cao tay, giẫy mạnh, vùng ra khỏi hai cánh tay đang khoá chặt. Nó khoẻ thật. Sức tôi thì chẳng được mấy nả. – Dẹp cái trò ấy đi! – nó nói. Rồi cạo thêm lần nữa. Bao giờ nó cũng cạo hai lần, cho mày râu thật nhẵn nhụi. Vả lại, con dao của nó bẩn quá.
– Thế bỏ rơi Fitzgerald thì đi với con bé nào? – Tôi hỏi, lại gieo người xuống mép bồn rửa. Hay là với con Phyllis Schmitt?
– Không. Lẽ ra là với nó nhưng rồi mọi thứ đâm lộn tùng phèo cả. Con bé đang chờ tao hôm nay là bạn của Bud Thaw. Chết, suýt nữa quên, nó biết mày đấy.
– Ai mà còn biết cả tao nữa thế?
– Con bạn tao.
– Ra là thế! – tôi nói – thế nó tên là gì? – Tôi thấy hồi hộp thực sự.
– Để tao nhớ đã… đúng rồi Jeanne Gallagher. Trời, tôi suýt ngất xỉu khi nghe cái tên ấy.
– Jane Gallagher! – tôi nói, thậm chí nhảy phắt xuống đất khi nghe nhắc đến tên nàng. Tôi suýt ngất, thật đấy! – Tưởng ai chứ con bé ấy thì tao có quen! Hè năm kia, nhà nó với nhà tao ở sát vách nhau. Hồi đó, nhà nó có nuôi một con Debermanpinscher to kinh khủng. Chính vì con chó ấy mà tụi tao quen nhau đấy. Chả là ông tướng mò sang vườn nhà tao đi *********.
– Mày chắn hết ánh đèn của tao rồi, Holden, – Stradlater nói.
– Đứng dịch ra tí, hết chỗ rồi hả?
Chà, tôi hồi hộp lạ!
– Thế nó đâu rồi? Đứng dưới mái hiên, hả?
– Ừm.
– Sao nó lại nhắc tới tao? Hồi này, nghe đâu nó đang học bên Brean Moore, đúng không? Nó bảo với tao chắc sẽ chuyển sang đó, hoặc là sang Shipley. Sao nó lại nhắc tới tao, hả?
– Làm sao tao biết được, quỷ sứ! Dịch ra chỗ khác, nghe chưa?
Tôi đang ngồi đè lên chiếc khăn tắm của nó.
– Jane Gallagher! – Tôi reo lên, không thể không nhớ tới những kỷ niệm cũ – Thật không thể ngờ! Thằng Stradlater bôi sáp thơm lên tóc. Sáp thơm của chính tôi.
– Nó khiêu vũ khá lắm – Tôi nói, – Chả là nó có học balet. Ngày nào cũng tập hai giờ, cả những hôm trời nóng khủng khiếp nhất. Nó sợ càng lớn, chân cẳng càng cứng. Vì nó đang phát phì, nên sợ đủ thứ. Tao với nó vẫn chơi cờ nhảy suốt.
– Chơi trò gì-ì-ì?
– Cờ nhảy.
– Trời đất quỷ thần ơi, ai đời con gái lai đi chơi cờ nha-aảy. Bỏ mẹ thật!
– Chứ sao. Nó chẳng đời nào chịu động đến mấy quân hậu. Quân nào đổi được, nó đều đổi tất thành quân hậu, rồi cứ để yên đó, sau lúc đẩy xuống hàng cuối cùng. Nó sắp các quân hậu ở vị trí đó thôi.
Stadlater làm thinh. Những điều tôi nói, của đáng tội, thường chẳng khiến ai chú ý.
– Mẹ nó với mẹ tao cùng là hội viên một câu lạc bộ – tôi nói – Hồi đó, tao có lãnh thêm việc mang gậy đánh gôn tới, để kiếm thêm chút ít. Tao có mang gậy cho mẹ nó mấy lần. Khiếp, có chín cái hố mà bà ta phải đánh tới gần một trăm bảy chục lần, bóng mới xuống hết.
Stradlater hầu như bỏ ngoài tai câu chuyện. Nó cứ chải tới chải lui bộ tóc lộng lẫy của mình.
– Phải xuống hỏi han dăm câu chứ nhỉ? – Tôi dò ý nó.
– Thì mày cứ việc, còn chần chừ gì?
– Được, tao đi ngay đây.
Nó lại rẽ lại đường ngôi. Trò đó xưa nay nó vẫn làm cả tiếng đồng hồ.
– Bố mẹ nó bỏ nhau lâu rồi. Về sau, bà ấy lại vớ phải một gã nghiện rượu, – lão gầy như quỷ đói. Chân cẳng thì toàn những lông là lông. Tao còn nhớ lão như in. Tứ thời chỉ diện độc quần đùi. Nó kể, lão là văn sĩ, viết kịch bản, kịch biếc gì đấy, nhưng tao thì tao thấy lão chỉ toàn uống rượu với lại ngồi nghe đọc đủ thứ truyện trinh thám ngu ngốc bên radio. Thỉnh thoảng lão còn ở truồng nồng nỗng chạy lung tung trước mặt cả nhà nó.
– Thật hả? – Stradlater hỏi. Nó hoạt bát hẳn, khi nghe tôi kể về lão dượng ghẻ nghiện ngập của Jane.
– Tuổi nhỏ của nó kinh khủng lắm. Thật đấy.
Nhưng chuyện đó nó lại càng chẳng chút bận tâm, thằng dê già Stradlater. Nó chỉ khoái những chuyện tục tĩu.
– Quỷ thật! Jane Gallagher! – Bao kỷ niệm cứ ập đến với tôi. Không thể nào xua đuổi nổi. – Phải xuống gặp nó một lát mới được.
– Thì xuống đi, ai cấm? Sợ mày chỉ được cái bốc phét là giỏi.
Tôi đến bên một khung cửa sổ. Nhưng chẳng trông thấy gì. – kính cửa mù mịt mồ hôi.
– Tao chưa thấy hứng – tôi bảo. Tự nhiên tôi chẳng còn chút hứng thú gặp nàng. – Tao tưởng nó đã chuyển sang Shipley. Thế là tao cứ đinh ninh nó học bên Shipley. – Tôi đi tới đi lui trong phòng. – Nó thích bóng đá chứ?
– Thích, hình như thế. Tao cũng chả rõ lắm.
– Nó có kể với mày chuyện nó với tao chơi cờ nhảy không? Hay những chuyện đại để thế?
– Tao chả nhớ. Bọn tao mới quen nhau có mấy bữa. Thôi, đừng ám tao! –
Stradlater đã chải xong mái tóc lộng lẫy và đang thu dọn bộ dao cạo.
– Này, chuyển giúp tao lời chào nhé?
– Được, – thằng Stradlater nói, nhưng tôi biết tỏng là nó sẽ cóc làm.
Hạng nó thì có bao giờ thèm chuyển lời chào hộ ai? Nó quay về phòng, còn tôi vẫn quanh quẩn trong buồng rửa mặt, nhớ lại những kỷ niệm cũ về Jane, cô bạn thời xưa, Được một lát, tôi cũng đành quay lại phòng ngủ. Tôi bước vào đúng lúc thằng Stradlater đang đứng trước gương thắt cà vạt. Nó mất đứt cả nửa cuộc đời để soi gương. Tôi gieo người xuống chiếc salon của mình, ngồi ngắm.
– Này – tôi bảo, – có điều đừng nói với nó là tao bị đuổi đấy
– Được, tao sẽ không kể đâu.
Stradlater còn được một cái nết nữa: nó không hay căn vặn những chuyện vặt vãnh như thằng Ackley. Chắc vì mọi thứ nó đều bất cần. Còn thằng Ackley thì khác hẳn. Bạ gì cũng thọc mũi vào tất. Thằng bạn choàng lên người chiếc blouson mượn của tôi.
– Đừng xài ẩu quá, nhớ không? – Tôi nói, – Tao mới xỏ tay có đúng hai lần đấy.
– Đừng lo, tao sẽ nương nhẹ. Thuốc lá, tao vất đâu rồi ấy nhỉ?
– Trên bàn kia kìa!…- Chẳng bao giờ nó nhớ thứ gì vứt ở đâu.- Dưới cái khăn phula của mày ấy. – Nó cho bao thuốc vào túi áo – chiếc áo mượn của tôi.
Thình lình, tôi quay ngược chiếc mũ đỏ lại, đội xuôi chĩa cái lưỡi trai ra đằng trước, bắt đầu thấy bứt rứt vô cớ. Thần kinh tôi, nói chung, chẳng ra gì.
– Này, thế mày định dẫn nó đi đâu tối nay? – Tôi hỏi.- Mày định sẵn cả rồi chứ?
– Tao cũng chưa biết nữa. Nếu có thời giờ, bọn tao sẽ xuống New York một lúc. Nó ngốc quá, chỉ xin phép đi đến chín rưỡi tối. Tôi không thích điều nó vừa thổ lộ, nên cay độc:
– Nó chỉ xin phép đến chín rưỡi, vì nó có ngờ đâu gặp được một gã bảnh bao, trai lơ như mày, chó đẻ như mày. Giá biết trước thế, chắc nó sẽ xin phép đi đến tận chín rưỡi sáng mai là ít
– Đúng! – Stradlater nói. Không gì có thể khiến nó bối rối. Mặt nó trơ quá mặt thớt.- Đừng lảm nhảm nữa đi, – nó nói tiếp, – có làm giúp tao bài luận không, bảo đi! – Nó đã choàng cái áo khoác lên người, tính bước ra ngoài. – Đừng hay quá, miễn cứ lưu loát là ổn, hiểu chứ? Có làm không thì bảo? Tôi nín thinh. Tôi không còn bụng dạ nào để trả lời Stradlater nên chỉ lí nhí:
– Hỏi nó xem hồi này nó có còn cho hậu đứng hàng chót nữa không nhé!
– Được, – Stradlater đáp, nhưng tôi thừa biết nó sẽ không hỏi. – Tạm biệt! –
Nó đập mạnh cửa, rồi chuồn thẳng. Tôi cứ ngồi thừ ra đó nửa tiếng nữa. Chỉ ngồi trong salon, chẳng làm gì. Tâm trí cứ vương vấn mãi về Jane và cuộc hò hẹn giữa nó với thằng Stradlater. Tôi bồn chồn đến mức suýt phát điên. Tôi đã kể rồi đấy – nó là thằng tục tĩu, đốn mạt về khoản gái gủng.
Thình lình thằng Ackley từ nhà tắm mò sang. Lần đầu tiên trong suốt quãng đời trọ học tại đây, tôi mừng rỡ khi thấy nó. Xua đuổi giúp tôi mọi ý nghĩ rối bời trong óc.
Nó ngồi lỳ bên phòng tôi cho đến lúc đi ăn tối, lảm nhảm về những đứa nó ghét, nặn ra cả một đống tướng mụn trứng cá ở dưới cằm mà cóc thèm dùng khăn tay. Tôi chưa thấy nó dùng khăn tay bao giờ, thật đấy.