Trước khi nhà Hathaway đến, Đại úy Swansea, người đã trải qua bốn năm phục vụ ở Ấn Độ, đang làm một vài vị khách thích thú với câu chuyện về một cuộc săn hổ ở Vishnupur. Con hổ đuổi bắt một con nai, hạ ngục con vật đáng thương bằng cách bất ngờ ngoạm đằng sau cổ nó. Những người phụ nữ và ngay cả một vài người đàn ông đã nhăn mặt và kêu lên kinh hãi khi Swansea mô tả con hổ đã ăn con hươu như thế nào trong khi nó vẫn còn sống. “Dã man thật!” một trong những phụ nữ đã vô cùng kinh ngạc thốt lên.
Nhưng ngay khi Amelia Hathaway bước vào phòng, Cam thấy mình hoàn toàn cảm thông với con hổ kia. Không có gì khiến anh ham muốn hơn là được cắn phần thịt mềm mềm sau cổ nàng và kéo nàng đến một nơi nào đó riêng tư một chút, nơi anh có thể làm nàng say mê hàng giờ. Trong khi những phụ nữ khác ăn mặc quần áo và trang sức cầu kỳ thì Amelia trái lại không đeo chút nữ trang nào trên cổ và và tai. Nàng trông sạch sẽ, hấp dẫn và thật ngon lành. Anh muốn được ở một mình với nàng, bên ngoài căn nhà này để hai tay anh tự do lang thang trên cơ thể nàng. Nhưng anh biết tốt hơn chỉ nên ấp ủ trong lòng những ý nghĩ như vậy về một phụ nữ trẻ đứng đắn.
Anh đã quan sát cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, có phần căng thẳng giữa Amelia, anh trai nàng, Lord Ramsay, và kiến trúc sư Christopher Frost. Mặc dù anh không thể nghe được cuộc trò chuyện của họ, anh vẫn có thể hiểu được nhiều điều từ cử chỉ của họ, cách Amelia kín đáo nghiêng người dựa vào anh trai. Rõ ràng đã có một quá khứ chung nào đó giữa Amelia và Frost … nhưng đó nhất định không phải là một cái gì đó hạnh phúc. Một mối tình đã kết thúc tồi tệ, anh đoán. Anh tưởng tượng họ với nhau, Amelia và Frost. Điều đó kích động anh nhiều hơn so với mong muốn của anh. Nén sự tò mò đang gia tăng một cách không thích hợp xuống, anh tránh chú ý quá nhiều vào họ
Cam thở dài nặng nề, anh đã đoán trước là sẽ có một bữa ăn tối kéo dài và nhạt nhẽo, những món ăn không bao giờ kết thúc, những cuộc nói chuyện đầy kiểu cách. Anh đã học được nghệ thuật giao tế xã hội trong những tình huống như vậy, những ranh giới cứng nhắc của sự đúng mực. Lúc đầu, thậm chí anh đã coi nó như một trò chơi, học cách cư xử của những người xa lạ có nhiều đặc quyền này. Nhưng anh dần trở nên mệt mỏi với việc lởn vởn bên lề của thế giới của những gadjo. Hầu hết trong số họ không muốn anh ở đây còn nhiều hơn cả mong muốn của anh. Nhưng có vẻ như chẳng có chỗ nào khác cho anh, ngoại trừ vị trí bên lề này.
Tất cả bắt đầu khoảng hai năm trước, khi St Vincent ném một sổ tài khoản ngân hàng vào anh theo cách tự nhiên mà anh ta sử dụng để ném một quả bóng run đơ.
“Tôi đã lập một tài khoản cho cậu tại Ngân hàng Nhà và Đầu tư xã hội London” St Vincent nói với anh. “Nó nằm trên phố Fleet. Tỷ lệ phần trăm lợi nhuận của Jenner sẽ được gửi vào đó hàng tháng. Hãy quản lý chúng như cậu muốn, hoặc chúng sẽ quản lý lại cậu.”
“Tôi không muốn có một tỷ lệ phần trăm lợi nhuận,” Cam nói, lật giở quyển sổ tài khoản mà không chút quan tâm. “Mức lương của tôi ổn rồi”
“Mức lương của cậu sẽ chẳng trả nổi khoản phí đánh giầy thường niên của tôi.”
“Nó còn hơn cả đủ nữa. Và tôi không biết phải làm gì với cái này.” Cam hoảng sợ khi thấy các con số được liệt kê trên trang số dư tài khoản. Cau có, anh quăng cuốn sổ xuống một bàn gần đó. “Cầm lại nó đi.”
St Vincent trông có vẻ thích thú và bực tức mơ hồ. “Đồ trời đánh thánh vật, bây giờ tôi đã sở hữu nơi này nhưng tôi không thể có nó nếu cậu hưởng lương như một người ăn xin. Cậu nghĩ tôi sẽ chịu bị gọi là một kẻ keo kiệt sao?”
“Anh đã từng bị gọi bằng những từ còn tồi tệ hơn thế,” Cam thẳng thắn chỉ ra.
“Tôi không ngại bị gọi bằng những từ tồi tệ hơn khi tôi đáng bị như vậy. Thường thôi. Tôi chắc chắn vậy.”
St Vincent đã nhìn anh chằm chằm, một cách đầy quan tâm. Và hẳn là chẳng ai mong chờ những ý nghĩ cảm tính lóe sáng một cách đáng nguyền rủa như thế này từ một kẻ đã từng phóng đáng trước đây, anh ta thì thầm, “Chẳng có nghĩa gì, cậu biết điều đó. Dù tôi trả công cậu bằng tiền, răng cá voi hay chuỗi vỏ sò thì cũng không khiến cậu ít chất digan hơn”
“Tôi đã thỏa hiệp quá nhiều rồi. Kể từ lần đầu tiên tôi đến London, tôi đã ở lại dưới một mái nhà, tôi đã mặc quần áo của gadjo, tôi đã từng làm việc vì tiền lương. Nhưng tôi luôn cố gắng có những giới hạn cho việc này.”
“Tôi chỉ đưa cho cậu một tài khoản đầu tư, Rohan,” St Vincent phản ứng gay gắt, “Không phải là một đống phân.”
“Tôi sẽ thích một đống phân hơn, ít nhất nó cũng sẽ tốt cho vài thứ..”
“Tôi rất không thích hỏi điều này. Nhưng trí tò mò khiến tôi … vậy đống phân tốt cho cái quỷ gì vậy?”
“Làm phân bón”.
“À. Được rồi, chúng ta hãy tiếp cận nó theo cách này: tiền chỉ là một loại phân bón.” St Vincent chỉ vào sổ tiết kiệm ngân hàng bị vứt bỏ. “Hãy làm một cái gì đó với nó. Bất cứ cái gì khiến cậu thấy vui. Mặc dù tôi sẽ tư vấn một cái gì đó khác hơn là ủ nó trong đất.”
Cam đã quyết tâm thoát khỏi từng đồng xu, bằng cách phân tán nó trong một loạt các khoản đầu tư điên rồ. Thế mà lời nguyền may mắn lại chụp lấy anh. Sự giàu có vùn vụt của anh bắt đầu mở ra những cánh cửa mà chưa bao giờ được mở ra trước đây, đặc biệt khi giờ đây xã hội thượng lưu đã bị những nhà tư bản công nghiệp tấn công. Và, khi bước qua những cánh cửa ấy, Cam được đối xử theo nhiều cách, được nhớ đến theo nhiều cách, điều đó không bình thường với anh. St Vincent đã sai – tiền đã làm cho anh ít chất Digan rồi.
Anh đã quên đi vài thứ: từ ngữ, những câu chuyện, các bài hát đã ru anh ngủ khi còn là một đứa trẻ. Anh hiếm khi có thể nhớ được hương vị của chiếc bánh bao hạnh nhân được đun sôi trong sữa, hoặc món đậu que hầm nêm với giấm và lá bồ công anh. Những khuôn mặt người thân trong gia đình giờ chỉ còn là một vệt xa mờ. Anh không chắc anh sẽ nhận ra họ nếu anh gặp lại họ bây giờ. Và điều đó khiến anh lo sợ rằng anh đã không còn là một người Digan nữa. Lần cuối cùng anh ngủ bên ngoài ngôi nhà, dưới bầu trời thăm thẳm là khi nào nhỉ?
Toàn bộ khách khứa đã tiến vào phòng ăn. Một buổi tiệc thân mật nghĩa là họ sẽ không phải ngồi theo thứ bậc. Một loạt người hầu trong trang phục đen và xanh, hăng hái tiến về phía trước để phục vụ khách, kéo ghế, rót rượu và nước. Một cái bàn dài phủ bằng khăn màu trắng tinh khôi. Tại mỗi chỗ ngồi, một loạt những dụng cụ ăn bằng bạc, để cùng các ly thủy tinh đủ loại kích thước được sắp xếp có trật tự.
Cam xóa sạch mọi biểu hiện trên khuôn mặt khi anh phát hiện ra mình ngồi bên cạnh vợ của vị linh mục. Anh đã gặp người phụ nữ này trong những lần ghé thăm StonyCrossPark trước đây. Bà ta rất sợ anh. Bất cứ khi nào anh quay sang, cố gắng bắt chuyện thì bà ta lại đằng hắng không ngừng. Tiếng hắt xì ồn ã làm anh liên tưởng tới một ấm trà có cái nắp bị hỏng
Không còn nghi ngờ gì nữa bà vợ của linh mục hẳn đã nghe quá nhiều câu chuyện về những người Digan bắt cóc trẻ em, yểm lời nguyền lên mọi người, và tấn công những phụ nữ mềm yếu trong sự mê loạn của ham muốn không thể kiểm soát được. Theo thói thường, Cam bị cám dỗ muốn nói với người phụ nữ đó rằng anh không bao giờ bắt cóc hay cướp bóc trước khi món ăn thứ hai được dọn ra. Thế nhưng, anh giữ im lặng và cố gắng để trông giống một người vô hại hết mức có thể. Trong khi ấy bà vợ vị linh mục lại co ro trong cái ghế và cố gắng đến tuyệt vọng trò chuyện liên tục với người đàn ông bên trái bà.
Quay sang phải, Cam thấy mình nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của Amelia Hathaway. Họ ngồi bên cạnh nhau. Sự ham muốn cuộn trào trong anh. Mái tóc nàng sáng mịn như satin, và đôi mắt nàng rạng rỡ, làn da nàng nhìn như thể có vị của vài món tráng miệng làm bằng sữa và đường. Nàng nhắc nhớ anh về một từ gadjo lỗi thời đã làm anh thích thú ngay lần đầu tiên anh nghe thấy. Ngon lành. Từ này được sử dụng để chỉ một cái gì đó làm cho người ăn cảm thấy ngon miệng, chuyển tải sự thích thú của vị giác nhưng cũng đầy lôi cuốn tình dục. Anh thấy vẻ tự nhiên của Amelia còn hấp dẫn hơn cả nghìn lần so với sự giả tạo của những người phụ nữ tân thời khi tô điểm cho bản thân bằng những đồ châu báu và phấn son.
“Nếu ông đang cố gắng tỏ ra dễ bảo và lịch thiệp,” Amelia nói “ thì không có tác dụng gì đâu”
“Tôi đảm bảo với em, tôi vô hại.”
Amelia mỉm cười. “Chẳng ai nghi ngờ mọi người nghĩ từ đó sẽ phù hợp với ông”
Anh thưởng thức ánh nhìn của nàng, mùi hương sạch sẽ, các âm vực sâu quyến rũ của giọng nói. Anh muốn chạm vào làn da mịn màng nơi má và cổ nàng. Thế mà thay vào đó, anh vẫn ngồi và quan sát nàng xếp một cái khăn ăn trên vạt áo của mình.
Một người hầu đến để thêm rượu vào ly của họ. Cam để ý thấy Amelia tiếp tục liếc trộm các cô em gái hệt như một mợ gà mái lo đàn gà con đi lạc. Ngay cả anh trai nàng, người đang ngồi cách vị trí đầu bàn có hai người thôi, cũng là đối tượng bị quan tâm không ngừng. Nàng cứng người lại khi bắt gặp ánh mắt của Christopher Frost, người ngồi phía xa gần cuối bàn ăn. Ánh mắt hai người khóa vào nhau rồi thì Amelia nén một nấc nghẹn xuống cổ họng. Nàng có vẻ như bị thôi miên bởi tên gadjo đó. Rõ ràng là sự thu hút vẫn còn tồn tại giữa hai người. Và xét biểu hiện của Frost, anh ta còn hơn cả sẵn sàng để nhen nhóm lại mối quen biết của họ.
Cam đã phải vận dụng rất nhiều năng lực ý chí của mình để kìm chế cái ý muốn xiên Christopher Frost bằng một cái dĩa. Anh muốn sự chú ý của nàng. Tất cả.
“Trong buổi tiệc chính thức đầu tiên tôi tham dự ở London,” anh nói với Amelia, “Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ vác cái bụng đói khi ra về đấy.”
Ngay lập tức, anh cảm thấy vô cùng hài lòng khi Amelia quay sang anh, mối quan tâm của nàng lại tập trung vào anh
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi đã nghĩ rằng các đĩa nhỏ xíu kia là những gì mà những người gadjo dùng đựng các món chính, thế tức là tôi sẽ chẳng có nhiều thứ lắm để ăn.”
Amelia cười. “Ông có bớt căng thẳng khi các đĩa to bự được đem ra không?”
Anh lắc đầu. “Tôi đã quá bận rộn để học các quy tắc trong bàn ăn.”
“Chẳng hạn như gì thế?”
“Ừm, như là ngồi đúng nơi được chỉ dẫn, không nói chuyện về chính trị hoặc chuyện riêng của gia đình, dùng thìa để ăn súp, không sử dụng vật nhọn như nĩa và không bao giờ mời ai đó thức ăn từ đĩa của mình.”
“Người Digan chia sẻ thức ăn từ những cái đĩa của nhau sao?”
Anh nhìn chằm chằm vào nàng. “Nếu chúng ta đang ăn uống theo phong cách Gypsy, ngồi trước một đống lửa, tôi sẽ mời em một miếng thịt ngon nhất, phần ruột bánh mì mềm mại hay miếng trái cây ngọt ngào nhất.”
Sắc hồng hiện lên trên má nàng. Nàng với lấy ly rượu. Sau khi chậm rãi uống một ngụm rượu, nàng nói mà không nhìn vào anh, “Merripen hiếm khi nói về điều đó. Tôi tin rằng tôi đã biết thêm nhiều điều từ ông hơn cả quãng thời gian 12 năm tôi biết anh ấy.”
Merripen … người digan lầm lì, người đã đi cùng nàng ở London. Không thể lầm lẫn sự thân mật dễ chịu giữa hai người bọn họ, hé lộ rằng Merripen còn hơn là một người hầu với nàng.
Tuy nhiên, trước khi Cam có thể tiếp tục câu chuyện, món súp đã được mang ra. Những người hầu phối hợp thật nhịp nhàng khi mang ra những cái đĩa lớn đang bốc khói: món súp cá hồi với chanh và thì là; súp cây tầm ma với pho mát, có thả ít thêm carum [[7]]; súp cải xoong được tô điểm với những miếng thịt gà lôi và súp nấm tẩm với kem chua và rượu brandy.
Cam chọn súp cây tầm ma, nó được múc vào một cái bát sứ nông trước mặt anh, anh quay sang định tiếp tục câu chuyện với Amelia. Anh cảm thấy bực bội vì lúc này nàng đang tiếp chuyện với người đàn ông ngồi phía bên kia. Ông ta đang nhiệt tình miêu tả cho nàng nghe về bộ sưu tập đồ sứ Viễn Đông của mình.
Cam đảo nhanh cái nhìn sang các cuộc nói chuyện xung quanh anh, tất cả đều là các chủ đề đặc trưng nhàm chán. Anh kiên nhẫn chờ cho đến khi vợ vị linh mục chú tâm trở lại với bát súp trước mặt. Khi đang đưa cái thìa lên đôi môi mỏng như giấy, bà ta nhận ra ánh nhìn của Cam. Một tiếng hắng giọng vang lên trong khi chiếc thìa run run trong tay bà ta.
Anh cố gắng để nghĩ ra một cái gì đó thu hút bà ta “Cây bạc hà đắng” anh nói ra chừng rất quan trọng.
Đôi mắt bà ta mở to đầy cảnh giác, và bên cổ bà ta hằn rõ một mạch đập cuộn lên. “Bạc – bạc – bạc …” bà ta thì thầm
“Cây bạc hà đắng, rễ cây cam thảo và mật ong. Đó là những vị thuốc rất tốt để tránh bị đờm trong cổ họng. Bà tôi là một thầy lang, bà đã dạy tôi rất nhiều phương thuốc..”
Từ “đờm” gần như làm mắt bà ta trợn ngược lên.
“Cây bạc hà đắng cũng tốt để trị ho và vết rắn cắn,” Cam tiếp tục đưa ra những thông tin hữu ích.
Gương mặt bà ta trở nên trắng bệch và bà ta đặt cái thìa xuống đĩa. Cố gắng một cách tuyệt vọng để tránh xa anh, bà dồn tất cả sự chú ý vào thực khách ngồi bên tay trái .
Thấy nỗ lực tạo ra một cuộc trao đổi lịch sự đã bị cự tuyệt, Cam ngồi lại ngay ngắn khi món súp được dọn đi và món chính thứ hai được đem ra. Lá lách cừu non trong nước sốt bechamel, gà gô om thảo dược, chả chim câu, chim dẻ quay, trứng cuộn rau rán phồng hòa quện trong không khí tạo thành thứ mùi ngầy ngậy, hỗn độn. Các vị khách thốt lên những tiếng tán thưởng, chăm chú háo hức nhìn thức ăn được lấy đầy vào đĩa của họ. Nhưng Amelia Hathaway hầu như không nhận thức được sự thịnh soạn của các món ăn. Sự chú ý của nàng dồn cả về cuộc trao đổi ở phía đầu bàn, giữa Lord Westcliff và anh trai Leo của nàng. Gương mặt nàng trông có vẻ bình thản, nhưng các ngón tay nàng lại đang ghì chặt cán dĩa.
“… Rõ ràng là ngài sở hữu một diện tích lớn đất đai tươi tốt mà chưa được đưa vào sử dụng …” Westcliff nói trong khi Leo nghe mà tỏ ra chút thích thú nào. “Tôi sẽ sắp xếp để người quản lý điền sản của tôi tới chỗ ngài, ông ta sẽ cho ngài biết những điều khoản tiêu chuẩn trong việc thuê mướn đất ở đây, tại Hampshire này. Thông thường các thỏa thuận này là bất thành văn, nghĩa là nó tựa như một nghĩa vụ danh dự của hai bên để duy trì các thỏa thuận…”
“Cảm ơn ngài,” Leo nói sau khi nốc nửa cốc rượu vang, “Nhưng tôi sẽ thỏa thuận với những người thuế đất của tôi thời điểm do tôi sắp xếp, thưa ngài.”
“Tôi e rằng nếu thế thì thời gian thuê đất của một số người đã quá hạn rồi” Westcliff đáp lại. “Nhiều tá điền trên đất của ngài phải chạy mùa mưa. Những người này đang cần ngài, họ đã bị sao nhãng quá lâu rồi.”
“Trong trường hợp đó, đã đến lúc họ biết rằng tôi luôn có sự nhất quán tuyệt vời trong quan điểm là mặc kệ những người đang cần tôi.” Leo nháy mắt cười cợt với Amelia, đôi mắt anh trở nên gay gắt “Phải vậy không, em gái?”
Amelia phải dùng đến những nỗ lực mà người khác có thể cảm nhận được để buộc ngón tay của nàng không ghì chặt lấy cái dĩa. “Tôi chắc chắn là Lord Ramsay sẽ dốc sức mình chú ý quan tâm gần gũi tới nhu cầu của những tá điền”, nàng nói một cách cẩn trọng. “Xin đừng hiểu lầm những nỗ lực trở nên hài hước của anh ấy, thưa ngài. Thực ra, anh ấy đề cập đến những kế hoạch tương lai để cải thiện điền sản cho thuê và nghiên cứu các phương pháp canh tác nông nghiệp mới…”
“Nếu tôi nghiên cứu bất cứ điều gì,” Leo lè nhè “Thì nó sẽ là đáy của một chai rượu ngon. Những tá điền của Ramsay đã chứng minh khả năng sống sót của họ dưới sự sao nhãng nhân từ – họ rõ ràng không cần sự dính lứu của tôi..”
Một vài vị khách trở nên bồn chồn lo lắng vì lời phát biểu đầy vô tâm của Leo, trong khi những người khác trưng ra những nụ cười gượng gạo. Không khí căng thẳng bao trùm bàn tiệc.
Nếu Leo cố tình tạo ra một kẻ thù như Westcliff, anh không thể chọn một cách nào tốt hơn cách đang làm. Westcliff có một mối quan tâm sâu sắc đối với những người kém may mắn hơn mình, và ghét ra mặt những quý tộc tự tha hóa, những người thất bại khi xoay xở sống với những trách nhiệm của mình.
“Chết tiệt,” Cam nghe Lillian lẩm bẩm khi chồng nàng cụp chân mày xung quanh đôi mắt tối và lạnh lùng
Nhưng vừa khi Westcliff hé miệng định bày tỏ một ý kiến khinh miệt với vị tử tước trẻ vô lễ thì một vị khách nữ đã la hét inh tai nhức óc. Hai quý bà khác cũng nhảy lên khỏi ghế, kéo theo một vài quý ông, tất cả họ đều nhìn chằm chằm đầy khiếp sợ vào một thứ ở giữa bàn.
Mọi cuộc nói chuyện dừng lại. Theo cái nhìn của các vị khách, Cam thấy một cái gì đó – một con thằn lằn – đang luồn lách và trườn bên dưới âu đựng nước xốt và hũ muối. Không do dự, anh tiến đến, bắt sinh vật nhỏ bé đó, khum nó lại trong lòng bàn tay. Con thằn lằn quằn quại một cách giận dữ trong khoảng không gian giữa lòng bàn tay khép lại của anh.
“Tôi đã tóm được nó rồi”, anh nhẹ nhàng nói.
Vợ vị linh mục xuýt ngất đi, bà ta ngồi xụp xuống ghế, miệng thốt ra một tiếng kêu van nho nhỏ.
“Đừng làm đau nó” Beatrix Hathaway kêu lên đầy lo lắng. “Nó là một con vật nuôi trong nhà mà!”
Tất cả các vị khách liếc nhìn từ hai tay khép chặt của Cam đến khuôn mặt hối lỗi của cô gái nhỏ nhà Hathaway.
“Một con vật cưng. Hay thật nhỉ” phu nhân Westcliff nói một cách bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào sắc mặt trống rỗng của chồng nàng nơi đầu bàn ăn. “Tôi cứ nghĩ rằng nó là một món ăn mới của người Anh mà chúng tôi đang được thưởng thức cơ đấy”
Khuôn mặt tối sầm của Westcliff nhanh chóng tan biến, và anh quay người, nỗ lực vô cùng để tránh nhìn sang phía vợ. Đối với bất cứ ai biết rõ anh, đó là dấu hiệu cho thấy anh đang cố gắng không bật cười.
“Em đã mang Spot đến bữa tiệc sao?” Amelia hỏi cô em út với giọng đầy nghi hoặc. “Bea, chị đã nói em thả nó đi ngày hôm qua cơ mà”
“Em đã cố,” Beatrix trả lời với vẻ ăn năn “Nhưng khi em thả nó trong rừng, nó cứ theo em về nhà”
“Bea,” Amelia nói nghiêm khắc, “Bò sát không theo người về nhà.”
“Spot không phải là con thằn lằn bình thường. Nó – ”
“Chúng ta sẽ thảo luận việc này bên ngoài.” Amelia rời ghế, buộc các quý ông đứng lên. Nàng nhìn Westcliff bằng cái nhìn hối lỗi.
“Tôi xin ngài thứ lỗi, thưa ngài. Nếu ngài không phiền, tôi xin phép …”
Vị bá tước điềm tĩnh gật đầu
Một người đàn ông khác … Christopher Frost … đang nhìn chằm chằm vào Amelia đầy mãnh liệt làm Cam cáu tiết. “Liệu tôi có thể giúp gì không?” Frost hỏi. Giọng anh ta cố tránh tỏ ra năn nỉ, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa trong tâm trí Cam, người đàn ông kia muốn đi ra ngoài với Amelia biết bao.
“Không cần đâu,” Cam nói một cách trôi chảy. “Như anh thấy đấy, tôi có tất cả mọi thứ trong tay. Vui lòng phục vụ cô, cô Hathaway.” Và vẫn giữ chú bò sát quằn quoại trong tay, anh đi cùng với hai chị em ra khỏi phòng.