Amelia bối rối không hiểu làm sao mình có thể ngủ đến tận sau bữa trưa. Nàng chỉ có thể cho đó là do Cam, người mà chỉ cần sự hiện diện của anh trong nhà thôi cũng khiến nàng dễ chịu. Một cách vô thức, tâm trí nàng chuyển những lo lắng và muộn phiền sang anh, và tự cho phép mình ngủ như một đứa trẻ.
Nàng không thích điều này chút nào.
Nàng không muốn phụ thuộc vào anh, nhưng dường như nàng chẳng thể nào ngăn được điều đó xảy ra.
Mặc nhanh một chiếc váy màu sô cô la với viền trang trí bằng nhung màu hồng, nàng đi thăm Merripen. Niềm vui của nàng khi thấy sự bình phục của anh chẳng hề lụi tắt khi Merripen tỏ thái độ gắt gỏng.
Trong lúc đi xuống cầu thang, người quản gia thông báo với nàng rằng có hai quý ông từ London đến, và ngài Rohan đang tiếp họ trong thư viện. Amelia đoán một trong số họ là người chủ thầu xây dựng mà Cam đã mời. Tò mò về các vị khách, nàng đi về phía thư viện và ngừng lại ở ngưỡng cửa.
Những giọng nói nam tính ngừng cả lại. Có một nhóm đàn ông tụ tập xung quanh chiếc bàn trong phòng, hai người ngồi, một người nhàn nhã dựa vào bàn và – Leo – ẩn mình trong góc. Thấy nàng, mọi người đều đứng cả dậy, ngoại trừ Leo, người chỉ đơn thuần đang ngọ nguậy trên ghế của mình như thể cử chỉ lịch thiệp đó cần quá nhiều nỗ lực đến mức phiền phức.
Cam mặc bộ trang phục thanh lịch, không chút kiểu cách thường lệ của anh: quần áo được may đo một cách hoàn hảo, nhưng lại dễ dàng nhận ra là thiếu một chiếc cà vạt. Tiến lại gần Amelia, anh nắm lấy một tay nàng, nâng nó lên môi và đặt lên mu bàn tay nàng một nụ hôn kéo dài. Một cử chỉ đánh dấu sự sở hữu không thể nhầm lẫn với bất cứ người nào khác.
“Miss Hathaway.” Giọng nói của Cam thật lịch sự, trong khi tia nhìn hoang dã nhảy múa trong đôi mắt anh. “Em đến thật đúng lúc. Một vài quý ông đã đến đây để thảo luận về việc khôi phục lại điền trang Ramsay. Cho phép tôi giới thiệu họ.”
Amelia gật đầu chào những vị khách: một người chủ thầu xây dựng tên là Dashiell John khoảng hơn ba mươi tuổi, và viên trợ lý, ông Francis Barksby. Dashiell đã có được danh tiếng lừng lẫy khi là người xây dựng nên khách sạn Rutledge vài năm trước, và rồi sau đó là việc thực hiện các dự án tư nhân và công cộng trên khắp nước Anh. Ông ta và em trai mình đã lập nên một công ty làm ăn phát đạt bằng cách áp dụng một ý tưởng tương đối mới là giao việc cho các nhà thầu phụ làm việc trong công ty, thay vì tuyển dụng công nhân và thợ thủ công bên ngoài. Bằng cách giữ tất cả các nhân viên của mình dưới một mái nhà chung, Dashiell duy trì một mức độ kiểm soát chặt chẽ khác thường đối với các dự án của mình
Dashiell là một người đàn ông hấp dẫn một cách khỏe khoắn, dáng dấp to cao và nụ cười luôn nở trên môi. Có thể dễ dàng hình dung ra anh trong những ngày đầu khởi nghiệp trong vai trò người học việc làm mộc với cây búa trên tay.
“Vinh hạnh cho tôi, cô Hathaway. Tôi lấy làm tiếc khi biết Ramsay House bị cháy, nhưng rất mừng là tất cả mọi người nhà ta còn sống và thoát ra khỏi đó. Rất nhiều gia đình không may mắn như vậy đâu.”
Nàng gật đầu. “Cám ơn, thưa ông. Chúng tôi rất vui vì có ý kiến và những hiểu biết của ông để tìm ra giải pháp cho ngôi nhà của chúng tôi hiện giờ.”
“Tôi sẽ cố hết sức,” anh hứa.
“Ông Dashiell, ông thuê một kiến trúc sư về làm việc tại công ty của mình phải không?”
“Vâng, thực ra là em trai tôi khá thành thạo thiết kế kiến trúc. Tuy nhiên, cậu ấy đang bận rộn với công việc tại London. Chúng tôi phải tìm một kiến trúc sư nữa để quản lý công việc phát sinh.” Anh nhìn nhanh về phía Leo, rồi quay lại với Amelia. “Tôi hy vọng sẽ thuyết phục được Lord Ramsay đi cùng với chúng tôi tới điền trang. Tôi hoan nghênh ý kiến của ngài.”
“Tôi từ chối tham gia,” Leo nói. “Hầu như không có ai lại không đồng ý với họ cả, và nếu có ai làm điều đó thì ấy là bằng chứng cho thấy anh ta chẳng có óc quan sát tí nào.”
Nhưng bằng cách nào đó, bằng một vài lời nói tựa như một mánh lới, Cam đã thuyết phục được Leo đi cùng với họ đến Ramsay House. Cuối ngày, Cam đã kể riêng với Amelia về chuyến đi, việc Leo lầm bầm và giận dỗi trong phần lớn quãng đường, trong khi ông Dashiell tiến hành các ghi chú và thực hiện bản vẽ phác thảo. Nhưng đã có những lúc Leo dường như không thể cưỡng nổi, tham gia bình luận về những hoa văn trang trí kiểu baroque [[28]] mà anh ghét cay ghét đắng và về việc ngôi nhà nên được thiết kế với tính đối xứng và tỷ lệ như thế nào.
“Anh có nói với ông Dashiell rằng Frost hiện đang ở Hampshire không?” Amelia hỏi.
Họ đi chậm rãi dọc theo một con đường mòn dẫn vào rừng, bầu trời ửng hồng khi chiều buông. Một cơn gió cuốn xuống những chiếc lá xào xạo trên mặt đất. Cam điều chỉnh sải chân để phù hợp với Amelia. Rút một chiếc găng tay của nàng ra, anh cất nó vào trong túi và giữ bàn tay nàng trong tay mình
“Không,” anh trả lời: “Anh không đề cập đến anh ta. Tại sao anh phải làm thế?”
“Ồ, Frost là một kiến trúc sư rất tài năng, và là một người bạn của gia đình, em, anh ta đã đề nghị được giúp đỡ bằng những ý kiến chuyên môn – ”
“Anh ta không phải là một người bạn của gia đình em,” Cam nói ngay. “Và chúng ta không cần ý kiến chuyên môn của anh ta. Anh ta chẳng có cái quỉ gì để làm với Ramsay House cả.”
“Anh ấy muốn bù đắp lỗi lầm. Anh ấy đã rất tốt bụng khi đưa ra đề nghị của mình, nếu chúng ta có cần – ”
“Khi nào?”
Bối rối bởi giọng nói của anh, ngắn gọn và gay gắt tựa đạn súng trường, Amelia chớp mắt. “Khi nào cái gì cơ?”
Cam dừng lại và quay mặt nàng đối diện với anh. “Khi nào anh ta đưa ra cái lời đề nghị chết tiệt đó?”
“Anh ấy đã đến thăm khi anh đi.” Chưa bao giờ thấy biểu hiện tức giận của anh trước đây, Amelia cố gắng đẩy bàn tay của anh đang kẹp chặt vai nàng. “Tất cả những gì anh ấy muốn”, nàng tiếp tục, “chỉ là đưa ra đề nghị giúp đỡ thôi mà.”
“Nếu em tin rằng đó là tất cả những gì anh ta muốn thì em khờ dại hơn anh nghĩ đấy.”
“Em không khờ dại” nàng phẫn nộ nói. “Và không có lý do gì để ghen tuông cả. Không có lời nào hay hành động nào không phù hợp hết”
Mắt anh ánh lên sự giận dữ nguy hiểm. “Em đã ở một mình trong phòng với anh ta phải không?”
Amelia sửng sốt vì xúc cảm mãnh liệt của anh. Không có người đàn ông nào từng quan tâm đến nàng với sự sở hữu mạnh mẽ đến vậy. Nàng không chắc là mình bị phỉnh nịnh, bị phiền phức hay là hoảng hốt nữa. Có lẽ là cả ba. “Đúng, chúng em đã ở riêng với nhau” nàng nói, “Nhưng cửa phòng để mở. Tất cả đều đúng theo quy ước”
“Đối với những gadjo thì có thể. Nhưng người Digan lại khác.” Anh nhấc nàng lên cho đến khi nàng đứng chới với trên mũi chân mình. “Em không bao giờ được một mình với anh ta, hoặc bất kỳ người đàn ông, ngoại trừ anh trai em hoặc Merripen. Trừ khi có sự cho phép của anh.”
Miệng Amelia mở rộng. “Sự cho phép ư?”
“Không bao giờ,” anh lặp đi lặp lại dứt khoát.
Sự tức giận của nàng chợt bùng lên, nhưng nàng cố gắng để giữ cho giọng nói của mình điềm đạm. “Anh thấy chưa, đây là lý do tại sao em sẽ không kết hôn với anh. Em sẽ không bị ra lệnh phải làm gì. Em sẽ không “
Cam cúi đầu xuống và khiến nàng im lặng bằng miệng của mình, ghì siết tay vào mái tóc của nàng khi nàng cố gắng quay mặt đi. Nàng cảm thấy anh ép đôi môi nàng mở ra, đi sâu vào bên trong, và ý chí kháng cự của nàng bị suy yếu vì một cảm xúc đột ngột. Khi nàng nhận ra chẳng có hy vọng thoát ra, nàng cố gắng lạnh lùng và bất động bên dưới sự tấn công đầy say đắm của anh. Cảm thấy phản ứng yếu ớt của nàng, anh ngẩng đầu lên và nhìn trừng trừng vào nàng.
Amelia cũng đáp trả ánh mắt anh. “Đó không phải là ngôi nhà của anh và em cũng không phải là của anh – ”
Anh lại hôn nàng một lần nữa, ôm lấy đầu nàng trong tay mình, tập trung vào miệng nàng cho đến khi nàng rung động khắp người. Nàng rên rỉ và yếu ớt chống lại anh. Lẩm bẩm bằng tiếng digan, anh kéo nàng tới bên thân của cây sồi lớn nhất, lớp vỏ cây màu sám trơn nhẵn phủ đầy dấu vết của thời gian. Các cành trĩu nặng đến mức chạm xuống mặt đất rồi lại ngóc lên một lần nữa, trông cây như thể một người khổng lồ lười biếng nằm gác trên tay nghỉ ngơi.
Cởi dải ruy băng buộc mũ của Amelia ra, Cam buông chúng xuống đất. Miệng anh bao phủ trên miệng nàng, cái lưỡi đâm vào trong miệng nàng bằng một động tác ngọt ngào và thô bạo. Anh đẩy nàng tựa thân cây, nơi một cành lớn phân ra nhiều nhánh nhỏ như một một dầm nhà cồng kềnh, và thúc đầu gối mình vào váy nàng để giữ nàng ở đó. Tiếng vỏ quả sồi kêu lách tách dưới chân của họ mỗi khi có sự thay đổi về vị trí. Với mỗi nụ hôn, Cam lại tìm thấy một tư thế mới, một sự thưởng thức sâu sắc hơn, trêu đùa với khuôn miệng nàng hiển nhiên là cực kỳ khoan khoái.
Những chiếc lá vàng hiện ra lờ mờ trên đầu họ. “Cam, không,” Amelia thì thầm khi đôi môi anh lang thang xuống cổ nàng. Cố tình lờ đi, anh cởi vạt trước áo lót của nàng và tháo dây buộc với một sự dữ dội khiến nàng thở hổn hển. Anh cúi xuống một núm vú mát lạnh, cương cứng, sưởi ấm nó trong miệng anh, cắn nhè nhẹ nơi đầu núm.
“Không phải ở đây”, nàng cố gắng thốt lên.
Cam hôn lên cái cổ đang căng cứng của nàng. “Ở đây,” giọng anh nghe nằng nặng. “Chúng ta đâu khác gì với bất kỳ sinh vật hoang dã nào trong khu rừng này.” Nắm lấy tay nàng, anh ấn nó vào cái vật đàn ông đang cương cứng của anh. Đôi mắt nàng khép hờ khi nàng cảm nhận được sự cương cứng và hơi nóng của anh thậm chí là qua lần vải quần. Và nàng nhận ra nàng muốn anh quá nhiều đến nỗi nàng run rẩy. Những ngón tay nàng tì vào thân cây lớn một cách vô lực khi anh kéo chân váy của nàng lên.
Anh kéo dây buộc quần của nàng, nới lỏng cho đến khi nó tụt xuống đầu gối nàng. Bàn tay anh trượt một cách khăng khăng vào giữa đùi nàng, tách hai chân ra xa nhau. Anh chạm vào bên trong nàng, quyến rũ nàng với những vuốt ve thân mật không thể chịu đựng nổi. Rút ra, anh dùng một ngón tay vẽ những vòng tròn mềm mại không thể tin được xung quanh cái nụ nhạy cảm. Anh hôn và thì thầm vào miệng nàng, siết chặt vòng tay mình xung quanh cái cơ thể đang quằn quại của nàng.
Những làn gió khiến các nhánh cây đu đưa trên đầu họ, những chiếc lá rơi lả tả. Buổi chiều đã buông xuống bên ngoài khu rừng, dần đi sâu vào trong trên những tán cây. Cam hướng Amelia quay lưng lại phía anh, hướng nàng cúi xuống cho đến khi ngực nàng chạm vào cành sồi khổng lồ, và hai tay nàng, một mang găng, một để trần, bám chặt vào lớp vỏ cây nhẵn thín. Anh đẩy đống chân váy lên hẳn phía trên, đặt chúng lên phần eo nàng, và đưa lòng bàn tay mình trượt trên hông nàng.
Đỉnh đầu vật đàn ông của anh lướt qua lối vào ẩm ướt của cơ thể nàng. Nàng không thể không hướng hông nàng nâng lên, mời gọi. Nàng căng người ra sau trước áp lực mềm mại khi anh cầm lấy cái vật đàn ông của mình và dùng nó để trêu chọc nàng, lượn tròn, chạm nhẹ, xâm nhập tức thời và rút ra ngay, cho đến khi lớp vỏ cây sồi ướt đẫm dưới lòng bàn tay để trần của nàng, và tất cả những gì nàng có thể làm là cúi đầu chờ đợi, run rẩy. Nàng không dám thốt ra lời nào vì nàng sợ mình sẽ kêu lên như một trong những sinh vật hoang dã mà anh đã ám chỉ. Nhưng một tiếng rên rỉ đã ùa ra khỏi nàng khi anh cuối cùng đẩy vào trong một cú trượt hăm hở hết chiều dài của cái vật đàn ông ấy, lấp đầy nàng một cách hoàn toàn.
Tay Cam trượt ra phía trước nàng, nơi giữa hai đùi nàng, và anh đùa giỡn nàng trong khi anh đẩy vào với nhịp điệu đều đặn, khơi lên những cơn co thắt vì khoái cảm điên cuồng. Nàng cảm nhận được sự đói khát hoang dã trong anh, nhưng anh đã kìm chế nó vì nàng, vì khoái lạc của nàng, và cơ thể nàng đáp trả bằng sự co giật rộn ràng đầy mãnh liệt. Rên rỉ rút ra, anh thúc cái chiều dài bóng mượt của mình áp vào làn da mịn màng nơi mông nàng và để cho dòng chất lỏng nóng bỏng trào ra.
Amelia muốn anh bên trong mình. Nàng đã muốn kéo anh sâu hết mức có thể trong khoảnh khắc cuối cùng ấy. Nhưng thay vì thế, nàng nằm một cách thụ động trên cành cây sồi già. Đôi chân của nàng quá yếu ớt, nàng tự hỏi họ sẽ về dinh thự bằng cách nào. Cam mặc lại váy áo cho nàng một cách chậm rãi, bàn tay mạnh mẽ của anh nâng nàng đứng dậy. Ghì sát nàng vào người, anh lẩm bẩm điều gì đó không hiểu nổi lên mái tóc nàng. Một bùa chú khác để ràng buộc nàng, nàng lờ mờ nghĩ, má áp để bờ ngực cứng rắn, mịn màng của anh. “Anh đang nói bằng tiếng Digan,” nàng thì thầm.
Cam chuyển sang tiếng Anh. “Amelia, Anh – ” Anh dừng lại, như thể những từ ngữ đúng đắn đang lẩn tránh anh. “Anh không thể ngăn được mình khỏi ghen tuông, điều này còn khó hơn cả việc anh có thể ngăn chặn được một nửa Digan trong mình. Nhưng anh sẽ cố gắng để không trở nên độc đoán. Chỉ cần nói là em sẽ là vợ của anh.”
“Xin anh,” Amelia thì thầm, lý trí của nàng vẫn còn rơi rớt, “Hãy cho em trả lời sau khi em có thể suy nghĩ rõ ràng.”
“Em suy nghĩ quá nhiều.” Anh hôn lên đỉnh đầu nàng. “Anh không thể hứa với em một cuộc sống hoàn hảo Nhưng anh có thể hứa rằng không có rắc rối gì xảy ra, anh sẽ cho em tất cả những gì anh có. Chúng ta sẽ sống cùng nhau. Em trong anh … anh trong em.” Anh kéo nàng lại gần và thốt ra một tiếng thở dài. “Thôi được rồi. Trả lời anh sau cũng được. Nhưng hãy nhớ là …sự kiên nhẫn của một con rồng chỉ có chừng mực thôi.”
Dashiell và trợ lý của mình ở lại Hampshire một ngày nữa, thăm Ramsay House để thực hiện thêm các bản phác thảo về cấu trúc và địa hình xung quanh. Viên trợ lý, ông Barksby, lấy các kết quả đo khảo sát ban đầu và thu thập thông tin. Theo lời mời của Dashiell, Amelia đi theo họ, hài lòng vì có cơ hội xem họ làm việc. Cam, trong khi đó, buộc phải ở lại trang viên để gặp gỡ với một người quản lý bất động sản, ông Gerald Pym. Viên quản lý này làm việc cho Portsmouth, công ty đã giữ một hợp đồng dài hạn giám sát điền trang Ramsay. Pym đã được phái đến một cách vội vã sau khi biết tin về đám cháy để soạn thảo một báo cáo thiệt hại ban đầu, đưa ra ý kiến về tình hình. Tiền thuê mướn nhân công, sửa chữa, và mở rộng dinh thự cũng được thảo luận đến, cũng như là cả các hợp đồng với John Dashiell. Rất nhiều việc sẽ phải được quyết định làm ngay, để níu giữ số ít ỏi tá điền thuê đất của Ramsay không bỏ chạy. Hy vọng rằng trong tương lai, với sự quản lý tốt, điền trang có thể thu hút được nhiều tá điền đến thuê đất, để tăng thêm vào phần thu nhập ít ỏi của nhà Hathaway.
Tất cả điều đó đều có điều kiện, tất nhiên, phụ thuộc vào việc Leo sẽ còn sống bao lâu nữa.
Vì cuộc gặp gỡ với ông Pym là trách nhiệm của Lord Ramsay đương nhiệm, nên Cam ép buộc Leo tham dự vào cuộc họp cùng mình. Không phải vì Leo sẽ có bất cứ điều gì hợp lý để đóng góp, đó chỉ như là một cử chỉ tượng trưng.
“Bên cạnh đó,” Cam đã nói với Amelia một cách dứt khoát, “Nếu anh phải tham gia vào một công việc tẻ ngắt là bàn công việc với một gadjo thì không có lý do gì Leo nên được tha bổng cả.” Anh quét một cái nhìn sở hữu lên người nàng, trong bộ váy dạo phố bằng lông cừu màu xanh và chiếc áo choàng lông thú màu đen. “Anh không nên để em đi với Dashiell và Barksby,” anh nói. “Em sẽ là người phụ nữ duy nhất ở đó. Anh không thích thế chút nào.”
“Ôi, anh thận trọng quá đấy. Họ đều là các quý ông, và em thì – ”
“Bao biện.” anh nói cộc lốc.
“Và em thì rảnh rỗi.”
Trái tim nàng nẩy lên nhanh hơn một chút. “Vâng, em biết rồi”, nàng thừa nhận mà không nhìn vào anh.
Sự nhượng bộ nho nhỏ đó dường như khiến anh hài lòng. Anh dùng chân đẩy cánh cửa đóng lại, và hai tay quấy rầy bên dưới áo choàng của nàng. Anh hôn nàng, như thể anh có thể cuộn nàng vào trong anh. Những nụ hôn mãnh liệt, dữ dội, những nụ hôn nối tiếp nhau một cách trêu chọc, những nụ hôn hấp dẫn ôn nhu, những nụ hôn bừng lên như tia pháo hoa nở bừng trên bầu trời đầy sao.
Khi Cam cuối cùng dịu lại, từ từ buông nàng ra khỏi cánh cửa và mở nó ra, anh đã nói một từ vào đôi tai đỏ rực của nàng trước khi nàng biến mất. Từ ngữ đó đã len lỏi xuống tận tủy xương của nàng.
“Đêm nay.”
Đi bộ xung quanh khu vực bên ngoài tàn tạ của Ramsay House, Amelia sôi nổi nói chuyện với John Dashiell, hỏi về các dự án trước đây của anh, tham vọng của anh, và cả những khó khăn khi làm việc với người em trai.
“Chúng tôi choảng nhau khá thường xuyên, tôi lấy làm tiếc phải nói thế.” Dashiell trả lời, nheo mắt trước ánh nắng mặt trời buổi chiều. Một nụ cười thoải mái nhanh chóng bừng sáng khuôn mặt anh. “Cả hai chúng tôi đều ghét thỏa hiệp, tôi buộc tội cậu ấy luôn làm theo ý mình. Và cậu ấy buộc tội tôi kiêu ngạo. Đáng tiếc là cả hai chúng tôi đều đúng.”
Amelia cười. “Nhưng công việc vẫn trôi chảy.”
“Đúng thế, chúng tôi phải thỏa hiệp với nhau vì buộc phải trả các chi phí, hóa đơn phát sinh. Đây nắm lấy tay tôi này. Đoạn đường này khá gồ ghề đấy”
Cánh tay anh rắn chắc và vững vàng bên dưới bàn tay đeo găng của nàng. Nàng cảm thấy sự cảm mến dành cho anh tăng gấp bội. “Tôi rất vui mừng vì ông đã đến Hampshire, ông Dashiell. Tôi biết, Lord Ramsay thay mặt cho chúng tôi đánh giá cao nỗ lực của ông.”
“Thật sao?”
“Ồ, vâng tôi chắc chắn là anh ấy sẽ nói như vậy nếu như anh ấy không phải trong tâm trạng phiền muộn ghê gớm.
“Thực tế thì tôi đã gặp ngài ấy một lần rồi” Dashiell nói. “Hai năm trước, khi ngài ấy vẫn còn là tập sự của Rowland Temple. Mặc dù anh trai của cô có vẻ không nhớ gì về cuộc gặp gỡ đó. Tôi đã rất ấn tượng với ngài ấy vào thời điểm đó, đó là một người dễ chịu, đầy lôi cuốn, và đầy ắp các kế hoạch.”
Ánh mắt của Amelia tối sầm lại. “Tôi chắc chắn là anh ấy đã có nhiều thay đổi từ lần cuối ông gặp anh ấy.”
“Ngài ấy có vẻ như một người hoàn toàn khác.”
“Anh ấy vẫn chưa phục hồi sau cái chết của vợ chưa cưới.” Giọng Amelia trầm xuống gần như là thì thầm khi nàng tâm sự, “Đôi khi tôi lo sợ anh ấy sẽ không bao giờ phục hồi được.”
Dashiell dừng lại và đối mặt với nàng. Sự cảm thông lấp lánh trong đôi mắt anh. “À. Đó là cái giá của tình yêu, tôi sợ hãi nỗi đau mà một ai đó phải chịu khi tình yêu mất đi. Tôi không tin vào giá trị của nó. Có lẽ nếu ai đó cần đến tình yêu, thì người đó cũng nên yêu có chừng mực”
Điều đó nghe có vẻ hợp lý. Tuy nhiên, ngay khi Amelia định mở miệng tán đồng thì dường như những từ ngữ đã bị mắc kẹt lại trong cổ họng nàng. Và điều cuối cùng xuất hiện chỉ là một cười gượng gạo. “Chừng mực trong tình yêu”, nàng ngượng ngịu nói to. “Đó không phải là một cái gì đó có thể truyền cảm hứng cho một thi sĩ, phải không?”
“Cái nhìn của một thi sĩ về thế giới sẽ làm cho cuộc sống không thoải mái, đúng không?. Tất cả mọi người đều sẽ phó mặc cho đam mê định đoạt. Tất cả chúng ta sẽ tranh giành vì tình yêu”
“Hoặc loanh quanh lúc nửa đêm,” Amelia nói. “Sống sót trong những giấc mơ và tưởng tượng của ai đó …”
“Chính xác là thế. Điều đó có tất cả những hình hài của một thảm họa.”
“Hoặc là sự lãng mạn” nàng nói, hy vọng anh không chú ý sự chế giễu nhẹ nhàng trong giọng nói của nàng.
“Nói theo cách của một người phụ nữ.”
Amelia cười. “Vâng, ông Dashiell, tôi thú nhận rằng tôi không tránh khỏi có những ý tưởng lãng mạn. Tôi hy vọng điều đó không hạ thấp sự đánh giá của ông đối với tôi.”
“Không đáng kể chút nào. Thực ra thì ….” Giọng của anh nhẹ nhàng. “Tôi hy vọng rằng tôi sẽ có thể gặp gỡ cô khi tiến hành các công việc ở Ramsay House. Tôi rất vui khi được đồng hành với một người phụ nữ duyên dáng và đáng yêu, với một khuynh hướng thực tế hợp lý như vậy.”
“Cảm ơn ông “Amelia nói, màu hồng bừng lên trên má nàng. Nhưng khi nàng nhìn chằm chằm vào quý ông mặc trang nhã trước mắt, tâm trí nàng lại hiện lên hình ảnh của một khuôn mặt đẹp trai với đôi mắt vàng nguy hiểm, cái miệng của một thiên thần sa ngã, đầu anh in bóng trên bầu trời đầy sao lúc nửa đêm. Hoang dã, không thể đoán trước, một người đàn ông sẽ không bao giờ bị thuần hóa.
Em bên trong anh, anh bên trong em …
“Tôi cũng rất thích thú với sự đồng hành của ông, thưa ông,” nàng nghe thấy giọng nói của mình. Nàng đỏ mặt khi nói thêm, “Nhưng ông nên biết rằng tôi có một thỏa thuận với ông Rohan.”
Rất may, người đồng hành đã nhanh chóng nắm bắt ý của nàng. Anh không có vẻ ngạc nhiên. “Tôi e rằng đó có thể là một vấn đề. Tôi không thể không chú ý tới sự quan tâm của Rohan dành cho cô. Anh ấy thể hiện một ấn tượng quyết liệt rằng anh ấy muốn cô cho riêng mình.” Dashiell mỉm cười một cách buồn bã. “Khó mà có thể đổ lỗi cho anh ta về điều đó.”
Cảm thấy như thế bị phỉnh nỉnh và không chắc chắn nên đáp lại như thế nào, Amelia hướng sự chú ý của mình vào ngôi nhà. Nàng không quen với những người đàn ông đưa ra những ý kiến như vậy về mình. Cái nhìn của nàng lướt dọc theo cái mái nhà nhấp nhô. Ngôi nhà trông thật tan hoang, quá rệu rã, các cửa sổ như những vết thương bên mình một con thú suy sụp. Các cửa sổ … nàng nhìn thấy cái gì đó di chuyển bên một trong số các cửa sổ, một ánh sáng mờ mờ, cái gì đó nhìn giống như một mớ lộn xộn của ánh trăng và bóng tối. Một khuôn mặt.
Nàng hẳn đã phải thốt ra một âm thanh nào đó, vì ông Dashiell đang nhìn sát vào nàng và anh đưa mắt theo ánh nhìn của nàng về phía ngôi nhà. “Cái gì thế?” anh hỏi ngay lập tức.
“Tôi nghĩ …” Nàng thấy mình túm lấy ống tay áo anh như một đứa trẻ sợ hãi. Những ý nghĩ của nàng trở nên hỗn loạn. “Tôi nghĩ tôi đã thấy một người nào bên cửa sổ.”
“Có lẽ đó là Barksby.”
Thế nhưng ông Barksby đã nhanh chóng bước tới từ một góc nhà, và khuôn mặt ông xuất hiện ở một cửa sổ tầng hai.
“Tôi sẽ đi kiểm tra lại nhé?” Dashiell lặng lẽ hỏi, đôi mắt anh nheo lại đầy quan tâm.
“Thôi” Amelia nói ngay lập tức, cố gắng nhoẻn miệng cười. Nàng thả tay áo anh ra. “Nó có lẽ là do một tấm rèm lay động. Tôi chắc chắn rằng không có ai ở đó cả.”
Sau khi Dashiell và ông Barksby đã khởi hành đi London, Cam trở lại phòng làm việc với ông Pym để thảo luận về một vài điểm cuối cùng của công việc. Cảm thấy chán ngán với công việc quản lý điền trang, Leo bỏ cái mặt nạ khoe khoang giả vờ xuống và trước sự băn khoăn của Pym, anh biến lên phòng mình. Mặc dù Cam đã bảo đảm với một chút giễu cợt với Amelia rằng nàng được chào đón tham gia vào các cuộc họp với ông Pym, nàng đã vội vàng từ chối, ngờ rằng nàng sẽ không thể chịu đựng lâu hơn được so với anh trai mình trong những cuộc thảo luận dài dòng như vậy.
Thay vào đó, nàng đi tìm Win.
Em gái nàng đang ở trong một phòng riêng dành cho khách ở tầng áp mái, cuộn tròn trong góc của một chiếc ghế trường kỷ với một cuốn sách trong lòng. Win lật một trang sách mà chẳng hề có vẻ như là đang đọc nó, nhìn lên với vẻ mừng rỡ hiển nhiên khi Amelia tiến về phía mình.
“Em muốn nói chuyện với chị cả ngày nay.” Win dịch chân lại nhường chỗ cho Amelia. “Chị có vẻ như rất lãng đãng sau khi thăm Ramsay House. Vì việc thăm ngôi nhà à?… Chuyến thăm khiến chị buồn phiền ư? Hay là vì ông Dashiell? Ông ấy đã thử tán tỉnh chị chưa?”
“Trời,” Amelia nói với một nụ cười lúng túng, “Cái gì làm em có ý tưởng rằng ông ấy sẽ muốn tán tỉnh chị?”
Win mỉm cười và nhún nhẹ vai. “Ông ấy có vẻ bị chị mê hoặc.”
“Xì”
Nụ cười của Win mở rộng cho đến khi trông cô giống như cái dáng vẻ tinh nghịch xưa cũ mà cô đã từng có trước khi bị sốt ban đỏ. “Chị chỉ “Xì” bởi vì chị có ngài Rohan theo đuổi rồi.”
Đôi mắt Amelia mở to, và nàng nhìn quanh như thể sợ ai đó có thể đã nghe thấy những lời đó. “Im đi, Win. Chị không có bất cứ ai theo đuổi cả! Thật là một thái độ khó ưa. Chị không thể tin được là – ”
“Đối mặt với sự thật đi,” Win nói, tận hưởng cảm giác khó chịu của chị cô. “Chị đã trở thành một người đàn bà quyến rũ rồi.”
Amelia trợn tròn mắt. “Tiếp tục chế giễu chị thì chị sẽ không nói cho em biết những gì đã xảy ra trong chuyến thăm Ramsay House.”
“Cái gì cơ? Ôi, Làm ơn kể đi, Amelia. Em đã gần như khô héo vì buồn chán rồi.”
Amelia nhận thấy thật khó để mở lời nói về sự kiện tình cờ trong ngày hôm nay. Nàng nuốt nước bọt khó khăn. “Chị cảm thấy như một người điên khi nói thế. Nhưng …. khi chị đang đi với ông Dashiell và nhìn vào ngôi nhà, chị đã thấy một khuôn mặt bên trong một trong những cửa sổ trên gác.”
“Một ai đó ở trong phải không?” Win thì thầm hỏi. Cô vươn ra, nắm lấy ngón tay của Amelia lạnh ngắt trong bàn tay mình.
“Không phải là một người nào đó. Đó là … đó là Laura.”
“Ôi” Từ ngữ thốt ra chỉ là một mớ hỗn độn mơ hồ của âm thanh.
“Chị biết rất khó để tin rằng – ”
“Không đâu. Chị nhớ lại đi. Em đã thấy khuôn mặt của chị ấy trên các tấm kính đèn lồng ma thuật, cái đêm xảy ra cháy ấy. Và – ,” Win do dự, những ngón tay trắng ngần, thon thả của cô di chuyển trên mu bàn tay của Amelia.
“Đã từng cận kề cái chết một lần, em luôn dễ dàng cảm thấy có thể tin những sự xuất hiện như thế là có thật.”
Sự im lặng lạnh lẽo và căng thẳng bao trùm căn phòng. Amelia cố gắng lấy lại lý trí, phán xét về những điều không thể. Nàng nói đầy trăn trở. “Vậy thì, em nghĩ là Laura ám ảnh Leo?”
“Nếu chị ấy làm thế,” Win thì thầm, “thì em nghĩ rằng đó là vì tình yêu.”
“Chị nghĩ anh ấy sẽ phát điên vì điều đó mất.” Khi thấy Win im lặng, tỏ vẻ đồng tình, Amelia tuyệt vọng nói “Làm thế nào chúng ta có thể ngăn chặn nó xảy ra bây giờ?”
“Chúng ta không thể. Leo mới là người duy nhất có thể.”
Cảm thấy bực bội, Amelia giật tay nàng lại “Gì cơ ? Chị không thể dựa vào thuyết định mệnh trong vấn đề này. Cần phải làm một cái gì đó chứ.”
“Vậy hãy làm điều gì đó đi,” Win nói một cách lạnh lùng, “Nếu chị sẵn sàng mạo hiểm đẩy anh ấy xuống khỏi bờ vực.”
Amelia chồm khỏi chiếc ghế trường kỷ và nhìn trừng trừng vào Win. Win mong đợi cái quái gì ở nàng? Đứng sang bên một cách thụ động để Leo hủy hoại chính mình?
Sự mệt mỏi xâm chiếm cơn giận dữ run rẩy. Nàng đã mệt mỏi với tất cả mọi thứ, tất cả, mệt mỏi vì suy nghĩ, vì lo lắng, vì sợ hãi, và điều duy nhất nàng nhận lại là sự vô ơn của anh em ruột mình.
“Cái gia đình chết tiệt này”, nàng nói bằng giọng khàn khàn, và rời đi trước khi những lời cay nghiệt hơn có thể được thốt ra.
Bỏ ăn tối, Amelia về phòng mình và để nguyên quần áo, nằm xuống giường. Nàng nhìn chằm chằm lên trần nhà cho đến khi căn phòng trở nên tối om, mặt trời đã lặn, không khí trở nên tĩnh lặng và mát mẻ. Nàng nhắm mắt lại, và khi nàng mở mắt ra lần nữa, bóng tối mịt mùng đã bao phủ căn phòng. Có ai đó di chuyển xung quanh nàng, bên cạnh nàng, và nàng giật mình, giơ tay ra. Nàng chạm vào một miền da thịt ấm áp, một cánh tay nhẹ nhàng, một cổ tay mạnh mẽ. “Cam”, nàng thì thầm. Thoải mái, nàng cảm thấy cái nhẫn vàng trơn nơi ngón tay cái của anh.
Cam không nói một lời. Anh cởi quần áo của nàng từ từ, từng cái một, và nàng chấp nhận sự chăm chút của anh trong một sự im lặng diệu kỳ. Cảm giác bức bối trong lồng ngực của nàng được xoa dịu khi các giác quan dấy lên đầy hứa hẹn.
Miệng anh tìm kiếm miệng nàng, hôn cho nó mở ra, hôn nàng hết mình. Nàng vòng cánh tay lên cổ con người ngăm đen tuyệt đẹp trên nàng, sức lực cuồn cuộn của anh bao trùm lên nàng. Cứ mỗi hơi thở, ngực anh lại nhẹ nhàng tì vào cái nụ hoa cương cứng trên ngực nàng, tiếng rên rỉ không lời khêu gợi vì sự va chạm nhẹ nhàng đó thoát ra từ cổ họng nàng.
Miệng anh tàn phá nàng, khám phá bờ vai, khuôn ngực với những nụ hôn dịu dàng, nóng bỏng, như thể anh đang có ý định nếm toàn bộ con người nàng. Anh dùng mu bàn tay vuốt ve phần bụng của nàng, ngón tay cái trêu chọc xung quanh rốn nàng … bàn tay anh khéo léo và cực kỳ nhẹ nhàng. Anh chưa vào trong nàng, nhưng nàng đã cảm thấy anh ở trung tâm của nàng, trong từng nhịp đập, trong sự khoái lạc. Em ở trong anh … Nàng với lấy anh một cách mò mẫm, chân tay cuốn xung quanh anh.
Anh kìm nén ham muốn với một nụ cười mềm như lụa, đùa giỡn, tách hai chân nàng ra và mở rộng nàng bên dưới anh. Miệng anh kéo lê khắp cơ thể nàng, bú mớm và quấy rầy và khoảng giữa hai đùi nàng trở nên hoàn toàn ẩm ướt. Anh chạm vào nàng bằng lưỡi anh, dùng đầu lưỡi đào bới cho đến khi anh tìm thấy nơi nhạy cảm đang đập rộn lên một cách thật thanh nhã. Các múi cơ nơi cánh tay anh phồng lên khi anh trượt chúng xuống bên dưới hông nàng, ôm trọn hông nàng trong tay mình. Nàng cố gắng một chút, không phải là phản đối mà là van vỉ, run rẩy với từng cái cuộn tròn, lượn xoáy của lưỡi anh.
Choáng váng và đau đớn, nàng cảm thấy mình đang rướn mình lên trong bóng tối, hai bàn tay anh đang khép chặt hai chân nàng lại. Anh khiến nàng quỳ trên anh, kéo hông nàng xuống, đẩy hai hông tới lui theo một nhịp điệu nhẹ nhàng. Miệng anh lại trên nàng một lần nữa, và nàng rên rỉ trong vô vọng khi nàng được vuốt ve bởi cái lưỡi nóng bỏng và ướt át, những cú búng lưỡi dịu dàng. Ngón tay chòng ghẹo của anh trượt vào bên trong nàng, và nàng bắt đầu thở hổn hển cực kỳ sung sướng –
Một tiếng gõ cửa phá vỡ sự mê đắm.
“Ôi Chúa ơi,” Amelia thì thầm, đông cứng người lại.
Tiếng gõ cửa lặp đi lặp lại, ngày càng khẩn cấp hơn, cùng với đó là giọng nói như bị nghẹt lại của Poppy.
Cam dứt miệng ra khỏi nàng, ngón tay anh dần dần rút ra từ miền da thịt siết chặt nơi nàng.
“Poppy,” Amelia gọi với ra một cách yếu ớt, “Em không thể chờ thêm chút nữa sao?”
“Không chị ơi”
Amelia tách ra khỏi Cam, dây thần kinh của nàng đập dữ đội khi những giây phút thần tiên của họ đột ngột bị gián đoạn. Cam cuộn người lại và thốt ra một tiếng lầm rầm nguyền rủa, ngón tay đâm sâu vào lớp chăn mền.
Lảo đảo quanh phòng như thể nàng đang ở trên boong của một con tàu đang chòng chành, Amelia cố gắng tìm chiếc áo choàng của mình. Nàng mặc nó vào và đóng vội một vài nút phía trước ngực.
Nàng đi ra cửa và hé mở ra chỉ một hai in-sơ. “Cái gì thế, Poppy? Đã nửa đêm rồi.”
“Em biết,” Poppy nói một cách lo lắng, cảm thấy thật khó khăn nhìn vào mắt nàng “Em sẽ không, chỉ là – em không biết phải làm gì. Em có một cơn ác mộng. Một cơn ác mộng khủng khiếp về Leo, và nó dường như rất thật. Em không thể ngủ lại cho đến khi em chắc chắn là anh ấy sẽ không sao. Vì vậy em đi vào phòng anh ấy và…. Anh ấy biến mất rồi.”
Amelia lắc đầu, bực bội. “Leo thật là phiền phức. Chúng ta sẽ tìm anh ấy vào sáng mai. Chị không nghĩ rằng bất kỳ ai trong chúng ta nên đuổi theo anh ấy đêm nay trong lúc tối và lạnh thế này. Anh ấy có lẽ đã đi đến quán rượu trong làng, trong trường hợp đó -”
“Em tìm thấy cái này trong phòng anh ấy.” Poppy chìa ra một tờ giấy cho nàng. Cau mày lại, Amelia đọc tờ giấy.
Tôi xin lỗi.
Tôi không mong em thấu hiểu. Bằng cách này em sẽ sống sung sướng hơn. (Có một vài từ bị gạch xóa) Tôi hy vọng một ngày nào đó. (Và ở phía cuối) một lần nữa, tôi xin lỗi.
Không có chữ ký. Không biết gửi cho ai. Amelia lấy làm ngạc nhiên bởi giọng nói nghe bình tĩnh đến không ngờ của mình. “Đi ngủ đi, Poppy.”
“Nhưng tờ giấy của anh ấy. Em nghĩ rằng nó có nghĩa là -”
“Chị biết nó có nghĩa là gì. Đi ngủ đi, em thân yêu. Tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi.”
“Chị sẽ tìm thấy anh ấy chứ?”
“Có, chị sẽ tìm thấy anh ấy.”
Sự điềm tĩnh giả tạo của Amelia biến mất khi cánh cửa đóng lại. Cam đã mặc lại quần áo, kéo đôi bốt của mình lên, trong khi Amelia thắp sáng ngọn đèn cạnh giường ngủ. Nàng đưa tờ giấy cho anh với những ngón tay run run. “Đó không phải là một hành động không có mục đích.” Nàng thấy khó thở. “Anh ấy định làm điều đó. Anh ấy có thể đã – ”
“Nơi nào mà anh ấy hay đến?” Cam ngắt lời. “Một nơi nào đó trong điền trang ấy?”
Amelia nghĩ về khuôn mặt ma quái của Laura trên cửa sổ. “Anh ấy tới Ramsay House”, nàng nói, run cầm cập. “Hãy đưa em đến đó. Làm ơn.”
“Được rồi. Nhưng trước tiên em phải mặc quần áo vào đã.” Cam dành cho nàng một nụ cười trấn an, tay vuốt ve một bên má nàng. “Anh sẽ giúp em.”
“Bất kỳ người đàn ông nào”, nàng thì thầm, “Có ý tưởng lấy một người nhà Hathaway sau chuyện này có lẽ nên ngừng ngay việc bắt đầu mối quan hệ đó.”
“Hôn nhân là một sự bắt đầu cơ mà” anh nói, nhặt áo choàng của nàng từ sàn nhà lên.
Họ đến Ramsay House trên con ngựa phi với một tốc độ gần như khủng khiếp của Cam. Tất cả: bóng tối ào ạt, cái lạnh gặm nhấm, cảm giác vút lên phía trước với tốc độ vượt quá sự kiểm soát của nàng… dường như là một cơn ác mộng. Nhưng đã có cơ thể vững vàng của Cam ở phía sau nàng, một cánh tay khép qua người nàng giữ nàng yên ổn. Nàng sợ những gì họ sẽ tìm thấy ở Ramsay House. Nếu điều tồi tệ nhất xảy ra, nàng sẽ phải chấp nhận. Nhưng nàng không cô đơn. Bên nàng là người đàn ông dường như hiểu thấu những khoảng sáng tối trong tâm hồn nàng.
Khi đến gần ngôi nhà, họ thấy một con ngựa đang uể oải gặm cỏ trên thảm cỏ non và kim tước. Đó là một dấu hiệu đáng mừng. Leo ở đây, và họ sẽ không phải lùng sục khắp Hampshire để tìm anh.
Để giúp Amelia xuống ngựa, Cam nắm lấy tay nàng. Thế nhưng khi anh kéo nàng đi về phía cửa trước thì nàng giật tay lại. “Có lẽ” nàng ngập ngừng nói, “Anh nên chờ đợi ở đây trong khi em – ”
“Không có cái chuyện quái quỉ đó đâu.”
“Anh ấy có thể sẽ phản ứng ôn hòa hơn nếu tự em đến gần anh ấy, chỉ là lúc đầu thôi”
“Tâm trí anh ấy hiện không bình thường. Em sẽ không đối mặt với anh ấy mà không có anh ở bên.”
“Anh ấy là anh trai em.”
“Và em là romni của anh.”
“Cái gì cơ?”
“Anh sẽ giải thích sau.” Cam hôn trộm nàng một cái rồi vòng tay mình quanh nàng, hướng nàng đi vào trong nhà. Ngôi nhà yên tĩnh như một lăng mộ, không khí lạnh lẽo phảng phất mùi của khói và bụi. Tìm kiếm khắp tầng trệt yên tĩnh, họ không thấy dấu hiệu nào của Leo. Quan sát mọi thứ trong bóng tối thật khó khăn nhưng Cam đi từ phòng này sang phòng với sự chính xác của một chú mèo.
Có tiếng động từ trên tầng vọng xuống, tiếng rít khi ván sàn bị chuyển dịch. Amelia vừa cảm thấy run rẩy sợ hãi, vừa thấy nhẹ nhõm. Nàng vội vã đi về phía cầu thang. Cam ngăn nàng lại, bàn tay kẹp chặt lấy bàn tay nàng. Hiểu rằng anh muốn nàng đi chậm lại, nàng nỗ lực kìm nén sự bồn chồn căng thẳng.
Họ bước lên cầu thang, Cam đi trước, kiểm tra từng bậc trước khi cho phép Amelia theo anh. Những tiếng kèn kẹt lạo xạo vang lên dưới những bước chân nhẹ nhàng của họ. Khi họ đi lên trên, không khí trở nên lạnh hơn, và những cơn gió lạnh lẽo, đâm buốt vào tận xương. Đó là một sự lạnh lẽo khủng khiếp, buốt giá thổi từ một nơi kinh khủng nhất trên đời. Sự lãnh lẽo khiến đôi môi nàng khô khốc, hàm răng nàng va vào nhau nhức nhối. Bàn tay nàng siết chặt lấy bàn tay Cam, và nàng cố gần anh hết mức mà không làm vướng chân anh.
Một thứ ánh sáng lạnh lẽo mờ ảo tỏa ra từ một căn phòng ở gần cuối của hành lang tầng trên. Amelia thốt ra một âm thanh lo lắng khi nàng nhận ra ánh sáng tỏa ra từ căn phòng nào “Phòng ong.”
“Những con ong không bay ra vào ban đêm,” Cam thì thầm, bàn tay anh chạm vào cổ nàng, trượt ra sau gáy. “Nhưng nếu em muốn chờ đợi ở đây thì,”
“Không”, gom lại chút can đảm của mình, Amelia vươn thẳng vai và đi với anh vào đại sảnh. Làm thế nào mà một người tai quái ngang ngạnh như Leo lại đào hố chôn mình ở một nơi khiến nàng sợ đến mất cả trí não như vậy chứ.
Họ dừng lại trước cánh cửa hé mở, Cam cố tình ngăn Amelia nhìn vào khung cảnh trong phòng. Ngó qua vai anh, nàng há hốc miệng vì kinh ngạc.
Đó không phải là Leo, đó là Christopher Frost, ánh sáng đèn in bóng hình dáng cơ thể gầy gò của anh ta đứng trước một tấm ván tường hở ra trên bức tường có tổ ong. Những con ong bị quấy rối đang náo động cả lên, hàng triệu đôi cánh vỗ tạo nên một tiếng vo ve nằng nặng rất đáng sợ. Mùi hôi thối tỏa ra từ lớp gỗ bị phân hủy và mật ong lên men nồng nặc trong không khí. Bóng tối lan khắp sàn nhà đen như mực, trong khi ánh đèn bện xoắn soi tỏ dưới chân Christopher.
Amelia hít vào những hơi thở gấp gáp khi anh ta xoay và kéo một cái gì đó từ trong túi của mình ra. Một khẩu súng lục. Cả ba người họ bị đóng băng trong sự tối tăm, trong khi đó cơn choáng váng sợ hãi bắt đầu chạy khắp người Amelia.
“Christopher,” nàng nói đầy bối rối. “Anh đang làm gì ở đây?”
“Quay trở lại,” Cam nói gay gắt, cố gắng đẩy nàng ra phía sau. Nhưng bởi vì nàng chẳng hề tha thiết với việc Cam đứng trước khẩu súng lục thay cho bản thân mình, nàng tránh cánh tay anh và đi đến bên cạnh anh.
“Ra là em cũng đến vì nó, tôi hiểu rồi.” Christopher có vẻ bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, cái nhìn của anh ta hướng tới khuôn mặt Cam và sau đó là Amelia. Khẩu súng lục được giữ chắc trong tay. Anh ta không hạ nó xuống.
“Đến vì cái gì cơ?” Ngơ ngác, Amelia nhìn chằm chằm vào cái lỗ hổng trên tường, ở đó có một khoảng không hình chữ nhật cao ít nhất là năm feet.[[29]] “Tại sao anh lại đục tường ra?”
“Đó là một bảng điều khiển trượt,” Cam nói cộc lốc, không dời mắt khỏi Christopher. “Được làm để che đi một nơi ẩn náu.”
Tự hỏi tại sao cả hai người họ có vẻ biết điều gì đó về Ramsay House mà nàng không biết, Amelia ngây người hỏi, “Một nơi ẩn náu để làm gì?”
“Nó được thiết kế đã lâu rồi” Christopher trả lời, “Như là một nơi để các linh mục Công giáo bị bức hại ẩn mình.” Tâm trí hỗn độn của nàng cố gắng để hiểu vấn đề. Nàng đã đọc về những nơi như vậy. Rất lâu rồi, người Công giáo đã bị săn đuổi và bị hành hình theo luật pháp nước Anh. Một vài người trong số họ đã trốn thoát bằng cách ẩn trong nhà của những người ủng hộ Công giáo. Thế nhưng, nàng không bao giờ ngờ được rằng lại có một nơi như vậy trong Ramsay House.
“Làm sao anh biết về …” Cảm thấy khó tìm ra từ ngữ thích hợp, nàng chỉ thẳng vào cái hốc trên tường.
“Nó đã được đề cập trong những ghi chép cá nhân của kiến trúc sư William Bissel. Những ghi chép này hiện giờ thuộc quyền sở hữu của Rowland Temple.”
Và bây giờ, Amelia nghĩ, sau hai thế kỷ, nơi ẩn náu này đã bị khám phá … với một bầy ong cư trú. “Tại sao ngài Temple lại cho anh biết về nó? Anh hy vọng tìm được gì à?”
Christopher liếc nhìn nàng một cách khinh miệt đầy thích thú. “Em giả vờ ngu dốt, hay thực sự em không biết gì?”
“Tôi có thể đoán,” Cam nói. “Có thể là có cái gì đó liên quan một chút tới truyền thuyết của người dân địa phương về kho báu bí mật tại Ramsay House.” Anh nhún nhẹ vai trước ánh mắt tò mò của họ. “Westcliff đã đề cập đến nó trong một lần đi qua đây.”
“Kho báu? Ở đây sao?” Amelia cau mày có vẻ hờn dỗi. “Tại sao không có ai đề cập đến nó với em trước đây cả?”
“Chẳng có gì ngoài một tin đồn vô căn cứ cả đâu. Và người ta thường không đề cập đến nguồn gốc của cái kho báu giả tưởng ấy theo cách lịch sự cho lắm.” Cam lạnh lùng nhìn Christopher. “Đặt súng xuống đi. Chúng tôi không có ý định quấy rầy.”
“Có, chúng ta có!” Amelia nói một cách cáu kỉnh. “Nếu có cái gì đó được gọi là kho báu ở Ramsay House thì nó thuộc về Leo. Và tại sao nguồn gốc của kho báu ấy lại không thường được đề cập đến?”
Frost trả lời, khẩu súng vẫn chĩa vào Cam. “Bởi vì nó là các món quà lưu niệm và đồ trang sức mà vua James tặng cho người tình bí mật của mình vào thế kỷ thứ mười sáu. Ai đó trong dòng họ Ramsay.”
“Nhà vua có một cuộc tình bí mật với một quý cô nhà Ramsay ư?”
“Thực ra là với Lord Ramsay.”
Amelia dịu lại. “Ồ.” Nàng nhăn mặt và chà cánh tay lạnh cóng của mình trên lớp tay áo trong một nỗ lực vô ích để làm ấm chúng. “Vì vậy, anh nghĩ rằng kho báu ở đây, một trong những nơi ẩn náu của Bissel. Và thời gian này anh đã cố gắng tìm kiếm nó. Anh sẵn sàng giúp tôi như một người bạn, sự hối hận của anh khi bỏ rơi tôi. Tất cả điều đó là giả! Tất cả đều là vì theo đuổi một cuộc tìm kiếm vô vọng sao. “
“Không phải tất cả là giả.” Christopher nhìn nàng bằng một cái nhìn nuối tiếc, mơ hồ, khinh khi. “Sự quan tâm của anh đến việc nối lại mối quan hệ của chúng ta là thật, cho đến khi anh nhận ra rằng em đã đi lại với một kẻ Gypsy. Anh không chấp nhận hàng bẩn.”
Câu nói làm Amelia tức điên lên, nàng đột ngột tiến lại chỗ anh ta với những ngón tay cong cong như móng vuốt. “Anh không xứng liếm gót giầy cho anh ấy!” nàng la lên, vùng vẫy khi Cam kéo nàng quay trở lại.
“Đừng,” Cam lẩm bẩm, bàn tay anh hệt như kẹp sắt kìm chặt cơ thể nàng. “Không đáng chút nào cả. Em bình tĩnh lại nào.”
Amelia lắng lại, nhìn chằm chằm vào Christopher, trong khi rùng mình vì cái lạnh lan truyền qua không khí. “Ngay cả khi nếu có kho báu ở đây, anh sẽ không thể lấy nó,” nàng cắt ngang. “Trên bức tường đó là một tổ ong có ít nhất hai trăm nghìn con.”
“Nơi đó sẽ có người bước đến một cách tình cờ.” Khẩu súng lục đã lên cò hướng thẳng vào ngực của nàng. Anh ta nói với Cam. “Mày sẽ lấy nó cho tao … hoặc tao sẽ nã một viên đạn vào cô ấy.”
“Anh đừng nghe anh ta” Amelia nói với Cam, dùng cả hai tay nắm lấy một cánh tay anh “Anh ta nói láo đấy.”
“Mày sẽ liều lĩnh hi sinh mạng sống của cô ấy sao, Rohan?”
Christopher hỏi một cách hơi rụt rè. Amelia cố gắng giữ Cam lại khi anh nới vòng tay của nàng ra. “Đừng làm điều đó!”
“Sẽ ổn thôi, monisha.” Cam nắm chặt lấy vai nàng và lắc nhẹ. “Suỵt. Em không giúp được gì đâu.” Anh hướng về phía Christopher. “Hãy để cô ấy đi,” anh nói một cách đều đều. “Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh yêu cầu.”
Christopher lắc đầu. “Sự hiện diện của cô ấy sẽ tạo ra áp lực tuyệt vời khiến mày hợp tác.” Anh ta dùng khẩu súng ra hiệu. “Ra đó và bắt đầu tìm đi”
“Anh điên rồi,” Amelia thốt lên. “Kho báu bí mật, súng lục và lẩn tránh lúc nửa đêm – ” Nàng ngừng lại khi nhìn thấy sự chuyển động mờ mờ, trắng bạc, trong không khí. Một cơn gió lạnh buốt tràn qua căn phòng, trong khi bóng tối đông cứng xung quanh họ.
Christopher dường như không chú ý đến sự sụt giảm nhiệt độ đột ngột, hay cái ánh sáng mờ nhạt nhảy múa giữa họ. “Ngay bây giờ, Rohan.”
“Cam – ”
“Suỵt” Anh chạm vào bên má Amelia và nhìn nàng bằng cái nhìn đầy bí hiểm.
“Nhưng những con ong – ”
“Tất cả sẽ ổn thôi.” Cam đi đến nhặt cái đèn trên sàn nhà. Mang cái đèn tới chỗ tấm ván đang hé mở, anh đưa nó vào không gian rỗng bên trong và cúi xuống. Những con ong đậu đến và bám nhung nhúc trên cánh tay, vai, và đầu anh. Nhìn chằm chằm vào anh một cách chăm chú, Amelia nhận ra cánh tay anh co giật, và rõ ràng là anh đã bị ong cắn. Sự hoảng loạn thít chặt xung quanh phổi nàng, làm cho hơi thở nàng trở nên nông và gấp gáp.
Tiếng của Cam bị bóp nghẹt. “Không có gì ngoại trừ những con ong và cái tổ.”
“Chắc chắn phải có ,” Christopher cáu cẳn. “Đi vào trong và tìm đi.”
“Anh ấy không thể”, Amelia kêu lên vì giận dữ. “Anh ấy sẽ bị cắn cho đến chết mất.”
Anh ta chĩa súng thẳng vào nàng. “Đi”, Christopher ra lệnh cho Cam.
Những con ong đã bu đầy quanh Cam, đậu trên cả mái tóc đen sáng, trên khuôn mặt và sau gáy anh. Nhìn anh như vậy, Amelia cảm thấy như thể nàng bị mắc kẹt giữa một cơn ác mộng đầy kích động.
“Không có gì ở đây,” Cam nói, có vẻ bình tĩnh đáng kinh ngạc.
Ngay tức thì, Christopher có vẻ gì đó như là thỏa mãn một cách đầy ác ý với tình huống đó. “Mày đã chẳng hề nhìn vào đó. Đi vào trong và đừng có đi ra mà không có nó.”
Nước mắt đã rơi trên đôi mắt của Amelia. “Anh là một con quái vật”, nàng giận dữ nói. “Không có gì ở đó cả, và anh biết điều đó.”
“Hãy nhìn em xem,” anh ta nói đầy vẻ giễu cợt, “Khóc lóc cho người tình Gypsy của em. Em hạ thấp mình thế sao.”
Trước khi nàng có thể đáp lại, một thứ ánh sáng màu xanh – trắng bùng lên lấp đầy căn phòng trong một cuộc tấn công không ồn ào. Ánh sáng đèn phụt tắt trước làn gió đông lạnh ngắt. Amelia chớp chớp mi, chùi nước mắt, và xoay mòng mòng ngơ ngác, khi nàng cố gắng tìm xem ánh sáng đó phát ra từ đâu. Một cái gì đó lung linh mờ ảo xung quanh tất cả bọn họ, lạnh lẽo, rực rỡ và thuần nhất. Nàng dang tay, chồm về phía Cam. Những con ong bay vù thành từng đám lớn về tổ, cái thứ ánh sáng màu xanh ấy khiến đôi cánh của chúng lấp lánh như một cơn mưa lửa.
Amelia với tới Cam, và anh ôm chầm lấy nàng, mạnh mẽ và ấm áp. “Anh có đau không?” nàng hỏi, hai bàn tay điên cuồng tìm kiếm trên người anh.
“Không, chỉ có một hoặc hai vết cắn thôi. Anh – ” Anh đột nhiên sững lại, hít vào một hơi buốt nhói.
Vặn mình trong vòng tay anh, Amelia nhìn theo hướng nhìn của anh. Hai hình dáng mơ hồ, méo mó trong ánh sáng nhập nhoạng, cố gắng tranh giành khẩu súng. Ai vậy nhỉ? Có ai đó khác đã đi vào phòng sao? Rất nhanh, chỉ trong tích tắc, Cam đã xô nàng xuống sàn nhà. “Ngồi xuống.” Không dừng lại, anh hướng tới nhóm hai người đang vật lộn nhau.
Nhưng họ đã tách ra, một người đàn ông sụp xuống sàn với khẩu súng lục trong tay, người kia chạy ra phía cửa. Cam đến chỗ người vừa ngã xuống, trong khi ấy, bầu không khí kêu tanh tách như thể căn phòng được lấp đầy bởi những vòng pháo hoa đang cháy [[30]]. Người đàn ông kia đã bỏ chạy. Và cánh cửa đóng sầm lại phía sau anh ta … mặc dù không ai chạm vào nó.
Sửng sốt, Amelia ngồi dậy, trong khi ánh sáng gãy vụn đó tan thành một thứ ánh sáng màu xanh nhạt lấp lánh bám lấy cơ thể của người đàn ông gần đó. “Cam?” nàng ngập ngừng cất tiếng.
Giọng anh trầm và run run. “Tất cả ổn rồi, con chim bé nhỏ của anh. Hãy đến đây nào em.”
Nàng đến chỗ hai người và vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt của vị khách không mời. “Leo. Anh đang làm – làm thế nào mà anh – ” Giọng nói của nàng bắt đầu ngập ngừng khi nhìn thấy khẩu súng lục trong tay Leo. Anh để nó một cách lỏng lẻo trên đùi. Khuôn mặt anh bình tĩnh, miệng cong cong với một nụ cười nhăn nhở uể oải.
“Tôi sẽ hỏi cô những điều tương tự,” Leo nói nhẹ nhàng. “Cô đang làm cái quái gì ở ở đây thế?”
Amelia quỳ xuống sàn bên cạnh Cam, tia nhìn của nàng vẫn lưu lại trên người anh trai mình. “Poppy tìm thấy mẩu giấy ghi chú của anh,” nàng nói không kịp thở. “Chúng em đến đây bởi vì chúng em nghĩ anh đi đến đây … để…để tự tử”
“Đó là cái mà mọi người thường nghĩ,” Leo nói. “Nhưng tôi đã tới quán rượu, làm một ly. Và cuối cùng khi tôi đã ở đây, thì nơi này dường như hơi đông đúc một chút so với sở thích của tôi. Tự tử cũng cần một cái gì đó đồng hành, cần một chút riêng tư cho nó.”
Amelia khó chịu vì cách cư xử thản nhiên của anh. Ánh nhìn của nàng rơi vào khẩu súng lục trong tay anh, và sau đó quay trở lại trên khuôn mặt của anh. Bàn tay nàng đặt trên bắp đùi đang căng ra vì lo lắng của Cam. Hồn ma đang ở cùng với họ, nàng nghĩ. Không khí đã làm tê cóng khuôn mặt nàng, khiến nàng rất khó khăn để nói thành lời. “Frost đang săn tìm kho báu”, nàng nói với anh trai mình.
Leo nhìn nàng bằng cái nhìn hoài nghi. “Một kho báu, trong đống rác rưởi này sao?”
“Vâng, anh thấy đấy, Frost nghĩ – ”
“Không, đừng phiền thế. Tôi e rằng tôi chẳng hề có chút quan tâm nào đến những gì Frost nghĩ. Đó là một kẻ ngu ngốc…” Anh nhìn xuống khẩu súng lục, ngón tay cái lang thang trên nòng súng. Amelia sẽ không tưởng tượng được một người đàn ông có ý định tự tử lại thể hiện một cách quá bình thản đến vậy. Một người đàn ông tàn tạ trong một ngôi nhà tàn tạ. Cơ thể anh đã mệt mỏi quá mức chịu đựng rồi. Anh nhìn Cam. “Anh cần phải đưa em tôi ra khỏi đây,” anh lặng lẽ nói.
“Leo – ” Amelia bắt đầu run sợ, biết rằng nếu họ bỏ anh ở đây, anh sẽ tự sát. Nàng chẳng nghĩ được gì để nói, ít ra là chẳng có lời nào mà nghe không có vẻ cường điệu, không có sức thuyết phục và lố bịch.
Khuôn miệng anh nàng cong lại như thể anh đã gắng đến kiệt sức để mỉm cười. “Tôi biết”, anh nhẹ nhàng nói. “Tôi biết những gì cô muốn, và những gì cô không muốn. Tôi biết cô muốn tôi trở nên tốt hơn thế này. Nhưng tôi không thể.”
Hình dáng anh lờ mờ phía trước nàng. Đôi mắt Amelia ngân ngấn nước, những giọt nước mắt lạnh như băng khi chúng lăn dài xuống cằm nàng. “Em không muốn mất anh”
Leo co cả hai đầu gối lên và một cánh tay vòng ôm nàng thật chặt, những ngón tay còn lại vẫn cuộn tròn quay cán súng. “Tôi không phải anh trai của cô, Amelia, không phải nữa. Tôi đã thay đổi từ khi Laura mất đi.”
“Em vẫn muốn có anh.”
“Chẳng ai nhận được những gì mình muốn đâu,” Leo thì thầm. “Không phải bây giờ.”
Cam quan sát anh trai nàng một cách chăm chú. Càng im lặng, nỗi đau đớn trong lòng càng được khơi ra. Những cơn gió lạnh buốt vẫn thổi xung quanh ba người họ. “Tôi có thể thử thuyết phục anh bỏ khẩu súng sang một bên, và về nhà với chúng tôi,” cuối cùng anh nói. “Để mọi việc diễn ra chậm thêm một ngày nữa. Nhưng thậm chí ngay cả khi tôi níu giữ được khoảng thời gian này của anh… thì người ta cũng chẳng thể níu giữ một người đàn ông tiếp tục sống khi anh ta chẳng còn muốn điều đó.”
“Đúng,” Leo nói.
Amelia mở miệng định thốt lên một lời phản đối nhưng Cam ngăn nàng lại, những ngón tay của anh ấn nhẹ trên môi nàng. Cam tiếp tục nhìn chằm chằm vào Leo, không phải là cái nhìn lo lắng mà là một cái nhìn trầm tư đầy khách quan như thể anh đang tập trung vào vài phương trình toán học nào đó. “Không ai có thể bị ám ảnh” anh khẽ nói, “Khi không muốn điều đó. Anh biết điều đó, phải không?”
Căn phòng dường như trở nên lạnh hơn, điều tồi tệ nhất vẫn có khả năng xảy ra, các cửa sổ đập rầm rầm vào tường, ánh sáng đèn leo lét. Cảm nhận được các xung động căng cứng trong không khí, cảm nhận được sự hiện diện vô hình bao quanh họ, Amelia hoảng hốt rúc vào sau lưng Cam.
“Tất nhiên tôi biết” Leo nói. “Tôi nên chết khi cô ấy mất đi. Tôi không bao giờ muốn bị bỏ lại phía sau. Anh không biết nó như thế nào đâu. Ý nghĩ về kết thúc cuối cùng là một sự khuây khỏa đẫm máu với tôi.”
“Nhưng đó không phải là những gì cô ấy muốn.”
Sự thù địch bùng lên trong đôi mắt sáng. “Làm thế quái nào mà anh biết được điều đó?”
“Nếu hoàn cảnh của anh bị đảo ngược, anh sẽ chọn điều này cho cô ấy ư?”
Cam chỉ vào khẩu súng trên tay Leo. “Tôi sẽ không yêu cầu sự hy sinh của người mà tôi yêu thương.”
“Anh chẳng có một ý tưởng chết tiệt nào về những gì mình đang nói.”
“Tôi có” Cam nói. “Tôi hiểu. Và tôi nói cho anh để anh đừng ích kỷ như thế. Anh đau đớn. Quá nhiều, Phral của tôi. Anh buộc cô ấy quay về để an ủi anh. Anh phải để cô ấy ra đi. Không phải vì anh mà là vì cô ấy. “
“Tôi không thể .” Tuy nói thế nhưng trên khuôn mặt Leo, xúc cảm đã bắt đầu lan ra tựa những vết nứt trên một vỏ trứng. Ánh sáng màu xanh nhảy múa khắp căn phòng, trong khi một cơn gió lạnh lẽo khẽ lòa xòa một vài sợi tóc của Leo như những ngón tay vô hình.
Lúc bấy giờ, Cam mới nhẹ nhàng thốt nên “Hãy để cô ấy được bình an. Nếu anh có cuộc sống riêng của mình, anh sẽ không còn kết tội cô ấy cũng như bản thân mình, cái trạng thái mê muội mãi mãi thật không công bằng với cô ấy.”
Leo không nói lời nào, cái đầu lắc lư, rồi cúi mặt xuống phía hai đầu gối đang co lại thành một tư thế nhắc nhở Amelia về một cậu bé mà anh đã từng là. Và nàng chợt thấu hiểu hoàn toàn nỗi đau của anh, điều mà nàng không thể hiểu trước đây.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Cam rời bỏ nàng đi mà không báo trước gì? Nàng có thể không bao giờ cảm nhận lại lần nữa cảm giác mái tóc anh trong tay mình hay những vuốt ve âu yếu của đôi môi anh đối với nàng. Không có sự hoàn hảo trong tất cả những gì mà nàng đã từng cảm nhận, những lời hứa hẹn, nụ cười, nước mắt, hy vọng, tất cả nằm ngoài sự nắm bắt của nàng. Mãi mãi. Nàng sẽ bỏ lỡ bao nhiêu thứ. Bao nhiêu điều mà không bao giờ có thể thay thế được bởi bất cứ người nào khác.
Nhức nhối vì sự thương cảm, nàng quan sát Cam dịch đến chỗ anh nàng. Leo giấu khuôn mặt mình đi, giơ một bàn tay lên, những ngón tay xòe rộng, lòng bàn tay ngửa ra trong một cử chỉ tuyệt vọng. “Tôi không thể để cô ấy đi”, anh nghẹn ngào.
Ánh đèn bị thổi tắt, và một tấm kính vỡ vụn, trong khi một luồng gió lạnh ngắt quất vào người họ. Những đốm sáng li ti xuất hiện xung quanh họ, phát ra những tiếng tanh tách khắp phòng.
“Anh có thể làm điều đó cho cô ấy,” Cam nói, ôm anh trai nàng trong tay theo cách anh dùng để an ủi một đứa trẻ lạc. “Anh có thể. “
Leo bắt đầu gào lên thảm thiết, mỗi hơi thở là một sự trào dâng của sự thất vọng giận dữ. “Ôi Chúa,” anh rên rỉ. “Laura, đừng bỏ anh.”
Thế nhưng, khi anh bật khóc, không khí dường như lắng lại, băng giá và lặng lẽ, và ánh sáng màu xanh, giống như hào quang của một ngôi sao xa tắp, bắt đầu mờ dần. Có tiếng vo ve nhè nhẹ của những đôi cánh, một vài con ong thợ mạo hiểm ra khỏi tổ, sau đó bay trở lại tổ nghỉ ngơi.
Cam thì thầm điều gì đó lúc ấy, ôm ghì Leo trong một vòng ôm chắc chắn. Anh nói bằng tiếng Digan, những lời trôi vào không khí mong manh. Một lời hứa, một thỏa hiệp, yêu cầu một linh hồn vô ảnh mờ dần đi.
Cho đến khi tất cả những gì còn lại là ba người ngồi giữa đống thủy tinh vỡ trong bóng tối, khẩu súng bị bỏ lại trên sàn nhà.
“Cô ấy đã ra đi,” Cam nói nhẹ nhàng. “Cô ấy được tự do.”
Leo gật đầu, khuôn mặt anh vẫn không ngẩng lên. Anh bị tổn thương nhưng vẫn còn sống. Đau khổ, nhưng không phải là không có hi vọng hồi sinh.
Và sau hết đã chấp nhận sống.