Tảng sáng.
Một buổi sáng hoàn hảo đang dần len lỏi vào phòng ngủ. Một đốm nắng chiếu xuống giường, đốm khác lại nhảy nhót trên sàn giữa cửa sổ và lò sưởi nhỏ.
Amelia chớp mắt và nằm nán một lát trong trạng thái uể oải. Có một ngọn lửa trong lò sưởi, nàng hẳn phải ngủ ngay cả khi người hầu vào thắp lò sưởi.
Đám cháy … Ramsay House … ký ức bắt đầu ùa về trong nàng cùng cảm giác vô cùng khó chịu. Nàng nhắm mắt lại. Song khi nghĩ về bóng tối, ánh trăng xanh và miền da thịt nam tính ấm áp, đôi mắt nàng lại mở ra trừng trừng. Nàng bỗng nổi gai ốc khắp người.
Nàng đã làm gì nhỉ?
Nàng đang ở trên giường, với hồi ức mù mờ về việc cưỡi ngựa quay lại đây khi trời còn tối, Cam mang nàng về, quấn nàng trong lớp chăn mềm xung quanh, như thể nàng là một đứa trẻ. “Nhắm mắt lại đi em”, anh đã thì thầm, bàn tay anh áp lên đầu nàng đầy an ủi. Và nàng đã ngủ thiếp đi. Bây giờ khi liếc nhìn vào chiếc đồng hồ đang tích tắc đến vui tai trên lò sưởi, nàng nhận ra đã gần trưa rồi.
Cảm giác hoảng hốt cuộn trào trong nàng, cho đến khi nàng tự nhắc nhở chính mình rằng thật không thực tế chút nào khi sợ hãi. Thế nhưng, trái tim nàng đang dồn lên một dòng máu dường như quá nóng bỏng và dịu dàng, hơi thở của nàng trở nên dồn dập
Nàng sẽ rất thích thú nếu có thể tự thuyết phục mình rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng cơ thể nàng vẫn còn in dấu bởi tấm bản đồ vô hình mà anh đã vẽ nên bằng đôi môi, cái lưỡi, hàm răng và hai bàn tay anh.
Sờ tay lên đôi môi, Amelia cảm thấy chúng sưng phồng và mềm mại hơn bình thường. Chúng đã đắm chìm trong những nụ hôn đắm say cùng đôi môi anh. Mỗi in-sơ trên cơ thể nàng đều có cảm giác bối rối, những nơi nhạy cảm vẫn còn níu giữ sự nhức nhối của khoái cảm.
Một người phụ nữ đoan trang chắc chắn là nên cảm thấy xấu hổ với những hành động như của nàng. Amelia không cảm thấy thế. Đêm qua rất khác biệt, quá nồng nàn, mơ hồ, và ngọt ngào. Nàng sẽ ghi nhớ kí ức đó mãi mãi. Đó là một đêm cùng với người đàn ông không giống bất kỳ ai mà nàng từng biết hay sẽ gặp. Một đêm không thể chối từ.
Nhưng ôi, nàng mong chờ lúc này anh đã lên đường rồi biết bao.
Nếu may mắn thì bây giờ Cam đã rời đi London để quản lý công việc kinh doanh của anh rồi. Amelia không chắc là mình có thể đối mặt với anh sau đêm qua. Và khi đang có quá nhiều thứ cần quyết định như lúc này thì nàng chắc chắn là không cần bị sao nhãng vì sự có mặt của anh.
Những hồi ức đêm qua với Cam, tất cả đều bị khúc xạ một cách như thể những cảm xúc của nàng đã đi xuyên qua một cái kính vạn hoa là anh. Bây giờ không phải là thời gian để suy nghĩ bất cứ thứ gì về nó nữa. Sẽ để lại sau vậy. Có thể là những ngày sau, hàng tháng sau, hay hàng năm sau.
Đừng nghĩ về nó nữa, nàng nghiêm khắc tự nhủ, leo ra khỏi giường. Nàng rung chuông gọi một người hầu và dò dẫm buộc chặt áo choàng. Chưa đầy một phút sau, một người hầu với mái tóc vàng sáng khỏe mạnh, hai má đỏ ửng như trái táo xuất hiện.
“Tôi muốn một ít nước nóng?” Amelia yêu cầu
“Vâng, thưa cô. Em có thể mang lên một ít nước hoặc nếu cô thích, em sẽ cho nước vào bồn tắm”. Người hầu gái nói bằng một thứ rõ ràng và ấm áp của vùng Yorkshire, các âm “r” hơi cuộn lại, những phụ âm bám vào sau họng.
Amelia gật đầu với lời gợi ý thứ hai, nhớ tới cái bồn tắm hiện đại tối hôm trước. Nàng theo người hầu gái, người tự giới thiệu mình tên là Betty, ra khỏi phòng và đi dọc theo hành lang. “Các anh em của tôi thế nào rồi? Và cả Merripen nữa?”
“Cô Winnifred, cô Poppy, và cô Beatrix tất cả đã xuống lầu, ăn bữa sáng rồi ạ,” người hầu gái thông báo. “Hai quý ông vẫn còn nằm trên giường.”
“Tình trạng của họ xấu đi à? Liệu Merripen có bị sốt không?”
“Bà quản gia Briarly cho là cả hai người đều khỏe, thưa cô, họ chỉ là đang nghỉ ngơi thôi”
“Tạ ơn chúa.” Amelia quyết định sẽ đi kiểm tra tình trạng của Merripen ngay sau khi nàng đã ăn mặc chỉnh tề. Những vết bỏng rất nguy hiểm và không thể đoán trước. Nàng vẫn còn khá lo lắng cho tình trạng của anh.
Họ bước vào một căn phòng với những bức tường ốp gạnh màu xanh nhạt. Có một cái ghế dài ở góc phòng và một bồn tắm lớn bằng sứ ở góc khác. Một bức màn treo phương Đông rực rỡ màu sắc treo trên trần nhà tạo thành khu vực thay đồ kín đáo. Gian phòng tắm ấm áp nhờ lò sưởi, và một tủ quần áo lớn để mở bày biện hàng đống khăn vải lanh, khăn bông xù xếp gọn gàng, nhiều loại xà phòng và các vật dụng khác. Nước tắm được đun nóng trong phòng bằng một thiết bị sử dụng khí đốt nào đó, có vòi nước nóng, lạnh hay ấm và cả những đường ống thoát nước ra ngoài.
Betty mở vòi và điều chỉnh nhiệt độ nước. Cô gái xếp những tấm khăn vải lanh dọc theo chiếc ghế dài theo một hàng tỉ mỉ “Em sẽ giúp cô tắm nhé, thưa cô”
“Không, cảm ơn” Amelia nói ngay. “Tôi sẽ tự tắm. Nếu không phiền em mang giúp tôi bộ váy vào phòng thay đồ liền kề nhé…”
“Cái váy nào, thưa cô?”
Câu nói làm Amelia lạnh người. Nàng nhận ra rằng nàng đã đến dinh thự Stony Cross mà không mang quần áo gì. “Ôi, than ôi, tôi tự hỏi liệu có thể cử ai đó đến Ramsay House để lấy đồ đạc của tôi. …”
“Chúng rõ ràng sẽ phủ đầy khói, thưa cô. Nhưng phu nhân St.Vincent đã đưa một số trang phục của mình vào phòng cô. Trang phục của phu nhân St.Vincent và của cô lớn hơn của phu nhân Westcliff một cỡ. Phu nhân Westcliff cao hơn vì vậy, cô ấy – ”
“Ồ, tôi không thể mặc quần áo của phu nhân St.Vincent được,” Amelia nói, cảm thấy không thoải mái chút nào.
“Em e là không có sự lựa chọn nào khác, thưa cô. Có một cái áo len màu đỏ rất xinh xắn. Em sẽ lấy nó cho cô xem”
Nhận ra việc cho người quay lại nhà mình lấy trang phục là không thể thực hiện được, Amelia gật đầu và thì thầm cảm ơn người hầu gái. Nàng đi ra phía sau tấm màn che và cởi bỏ áo choàng trong khi người hầu gái tắt vòi nước và rời khỏi phòng tắm.
Khi Amelia cởi cái áo ngủ và để nó rơi xuống sàn, nàng nhận thấy ánh sáng màu vàng trên ngón trỏ bên tay trái. Giật mình, nàng giơ bàn tay lên kiểm tra. Một chiếc nhẫn vàng nhỏ được chạm khắc rất tinh vi. Đây là cái nhẫn mà Cam luôn đeo trên ngón tay út. Anh hẳn là đã đeo nó vào tay nàng đêm qua, khi nàng đang ngủ. Có phải với anh đây là một món quà chia tay? Hay nó còn có những ý nghĩa khác nữa?
Nàng cố tháo cái nhẫn ra khỏi ngón tay, và phát hiện ra nó rất chặt. “Chết tiệt”, nàng thì thầm, giật mạnh ra nhưng vô ích. Nàng lấy một bánh xà phòng từ tủ quần áo và mang nó vào bồn tắm. Nước nóng làm dịu đi vô số những điểm nhoi nhói và giảm cơn đau nhức giữa hai đùi nàng
Thở thật sâu, Amelia xát sà phòng lên tay nàng để tháo chiếc nhẫn ra. Nhưng dù nàng có cố gắng thế nào đi nữa, nó vẫn không nhúc nhích. Chẳng mấy chốc, mặt nước trong bồn tắm đã bị bao phủ bởi bong bóng xà phòng còn Amelia khổ sở vì thất vọng. Nàng không thể để bất cứ ai nhìn thấy nàng đeo một chiếc nhẫn của Cam được. Làm thế nào mà nàng có thể giải thích được tại sao và làm như thế nào mà nàng có nó? Sau khi kéo và xoắn cho đến khi khớp ngón tay sưng phồng lên mà vẫn không tháo được cái nhẫn ra, Amelia đành buông xuôi và ra khỏi bồn tắm. Nàng lau khô người bằng chiếc khăn bông xù, lớp lông mềm mại, và mịn màng lướt trên làn da nàng. Bước vào phòng thay đồ gần đó, nàng thấy Betty đang đợi mình với một cái áo len có tay màu rượu vang mềm mại.
“Đây là chiếc áo, thưa cô. Nó đẹp tuyệt, sẽ rất hợp với mái tóc đen của cô”
“Phu nhân St.Vincent quả là hào phóng.”
Chồng đồ lót với mặt lông mịn màng xoăn tít như bọt nước trông còn mới nguyên, như thể chúng chưa bao giờ được mặc cả. Thậm chí có cả một cái áo lót có trang trí những viền đăng ten trắng tinh xảo như là những đường chỉ khâu phẫu thuật vậy
“Ồ, phu nhân có nhiều, rất nhiều trang phục,” Betty tâm sự, đưa cho Amelia một cặp quần áo lót. “Lord St.Vincent luôn quan tâm sao cho vợ ngài ăn mặc như một nữ hoàng. Em nói cho cô một bí mật nhé: nếu phu nhân có muốn lấy mặt trăng để làm gương soi cho mình, thì ngài ấy cũng sẽ tìm cách kéo nó xuống cho phu nhân”
“Làm thế nào em biết nhiều điều về họ thế?” Amelia hỏi, cài phần trước của áo lót khi Betty di chuyển phía sau để kéo dây buộc lên.
“Em là người hầu của phu nhân St Vincent mà. Em đi cùng phu nhân đi khắp nơi. Phu nhân đã bảo em tới đây với cô và các quý cô của gia đình ta “Mọi người cần được chăm sóc đặc biệt sau những gì đã phải chịu đựng”, phu nhân đã nói vậy đấy.
Amelia nín thở khi dây áo được kéo chặt lại. Khi họ cuối cùng đã buộc xong dây áo, nàng thở phào nhẹ nhõm “Phu nhân thật là tốt bụng. Và em cũng vậy. Tôi hy vọng là gia đình tôi sẽ không làm phiền nhiều nữa”
Bất chợt, người hầu gái tủm tỉm cười rồi thốt lên “Vòng eo của cô thật thon thả thưa cô! Em cho là trang phục của phu nhân St Vincent sẽ vừa vặn với cô. Nhưng trước khi chúng ta mặc thử, tốt hơn là cô nên đi hosen vào.”
Amelia đón lấy một nhúm vải màu đen trong mờ từ tay người hầu gái
“Hosen?”
“Tất lụa, thưa cô.”
Amelia suýt nữa làm rơi chúng. Đôi tất lụa là cả một gia tài. Và những bông hoa thêu tay nhỏ bé, càng khiến chúng trở nên đắt giá hơn. Nếu nàng đi những đôi tất này, nàng sẽ luôn cảm thấy lo lắng sợ làm rách chúng. Nhưng có vẻ như không còn sự lựa chọn nào khác cả.
“Cô mặc thử cái này đi ạ” Betty thúc giục.
Vừa cảm thấy cám dỗ, vừa cảm thấy tội lỗi, Amelia mặc vào thứ trang phục sang trọng nhất mà nàng chưa từng mặc trong đời. Chiếc váy, được làm bằng lụa, có kiểu dáng thật quý phái, nhưng được trang trí và ôm lấy thân hình nàng theo cách mà không một bộ váy nào của nàng được như thế. Hai ống tay áo thẳng, rất vừa vặn trôi qua khuỷu tay của nàng, rồi xòe rộng ra với những dải đăng ten màu đen. Vô số đăng ten màu đen như vậy được cắt chéo và xếp lại tạo thành đường viền đăng ten trên thân váy. Một thắt lưng bằng satin màu đen tạo điểm nhấn nơi vòng eo thon thả của nàng, hai đầu thắt lưng bắt chéo bên thân váy và được cài lại bằng một chiếc trâm lấp lánh.
Ngồi vào bàn trang điểm, Amelia nhìn Betty khéo léo tết mớ tóc đen của nàng và ghim nó lại. Nhận thấy người giúp việc có vẻ thân thiện và thích trò chuyện, Amelia tò mò hỏi “Betty! Phu nhân St.Vincent đã quen với ông Rohan bao lâu rồi?”
“Từ nhỏ, thưa cô.” Betty cười toe toét. “Ngài Rohan ấy, ngài ấy thật là một người cao to phải không ạ? Cô nên thấy cái cảnh khi ngài ấy đến thăm nhà ông chủ, tất cả chúng em đã phải tranh nhau một suất mở cửa chỉ để đắm đuối nhìn ngài ấy.”
“Tôi tự hỏi …” Amelia cố gắng tỏ ra thật ngẫu nhiên hỏi. “Em có nghĩ rằng mối quan hệ giữa Rohan và phu nhân St.Vincent đã từng bao giờ …”
“Ôi, đến bây giờ, thưa cô, hai người giống như anh trai và em gái vậy. Có cả tin đồn rằng ngài Rohan là anh em cùng cha khác mẹ với phu nhân. Chắc chắn là ngài ấy không phải là đứa con hoang duy nhất của ông Ivo Jenner rồi”
Amelia chớp mắt. “Em có nghĩ rằng các tin đồn là đúng sự thật không?”
Betty lắc đầu. “Phu nhân St.Vincent nói không phải, không có chuyện anh em cùng cha khác mẹ. Phu nhân và ngài Rohan không sinh ra trong hoàn cảnh giống nhau. Nhưng phu nhân rất yêu quý ngài Rohan.” Với một nụ cười hài hước, Betty nói thêm, “Cô ấy đã cảnh báo em và những người giúp việc khác phải tránh để những tin đồn đến tai ngài Rohan. Cô ấy nói đề cập đến những tin đồn ấy thật không tốt chút nào và rồi tất cả mọi người hầu chúng em tự thấy bản thân thật ngu ngốc và vụng về quá sức tưởng tượng. Ngài ấy là một người khôn ngoan, ngài Rohan ấy. Đủ sức quyến rũ để moi ra cả những điều thầm kín nhất của mọi người”
Khi đã làm xong tóc cho Amelia, Betty nhìn nàng với vẻ hài lòng rồi đi thu thập các khăn lanh đã dùng, đang chất đống trên một cái ghế, trong đó có cả cái váy ngủ mà nàng đã thay ra.
Người hầu gái ngừng lại chừng độ hai, ba giây, với cái váy ngủ trong tay. “Em có thể lấy miếng lót của cái váy cũ sạch sẽ này không, thưa cô?” cô gái hỏi một cách thận trọng. “Chỉ là để đến tháng thì….?”
Vẫn còn băn khoăn chưa quyết định được “Cho đi hay để lại”, Amelia lắc đầu. “Không, cảm ơn em. Bây giờ không phải là lúc để – “Nàng dừng lại, chợt cảm thấy hơi choáng váng khi thấy những gì người giúp việc đã chú ý, một vài đốm máu trên chiếc váy ngủ. Nàng tái nhợt đi.
“Vâng, thưa cô.” Gấp chiếc áo ngủ thật chặt vào mớ khăn trải giường, Betty nở một nụ cười vô tư. “Cô chỉ việc kéo chuông, em sẽ đến.” Cô gái đi ra và đóng cửa lại cẩn thận.
Amelia tựa khuỷu tay trên bàn trang điểm, và tì trán lên bàn tay đang nắm lại của mình. Chúa ơi, sẽ có những câu chuyện ngồi lê đôi mách dưới lầu. Và cho đến bây giờ nàng chưa bao giờ làm được điều gì khác hơn là tạo ra các tin đồn.
“Xin Chúa, cầu xin Người cho anh ấy đã đi rồi”, nàng thì thầm.
Hướng xuống cầu thang, Amelia mơ màng nhận ra rằng sau tất cả nàng đã tin vào may mắn. Đó dường như là một từ tuyệt vời để mô tả mọi thứ xảy ra theo một khuôn mẫu nhất định. Một kết quả đáng tin cậy và có thể dự đoán được cho gần như hầu hết mọi tình huống.
Và nàng ngẫu nhiên cờ lại không gặp may mắn.
Khi đến gần lối vào đại sảnh, nàng thấy phu nhân St.Vincent đi vào từ sân hiên phía sau, đôi má ửng hồng vì gió, trên đường viền áo choàng rải rác một vài lá cây và ngọn cỏ. Cô hệt như một thiên thần xộc xệch, với khuôn mặt tĩnh lặng đáng yêu, mái tóc quăn đỏ và lấm tấm tàn nhang trên mũi.
“Cô cảm thấy thế nào?” Phu nhân St.Vincent ngay lập tức đến bên và nắm lấy cánh tay nàng. “Trông cô rất đáng yêu. Mấy cô em gái của cô đang đi bộ bên ngoài, trừ Winnifred đang uống trà ở sân hiên. Cô đã ăn gì chưa?”
Amelia lắc đầu.
“Hãy trở lại hiên sau nào, chúng ta sẽ gọi mang ra một ít đồ ăn.”
“Nếu tôi quấy rầy cô – ”
“Không đâu” phu nhân St.Vincent nhẹ nhàng nói. “Hãy cùng đến đó nào”
Amelia đi với cô, xúc động và bối rối bởi lối cư xử ân cần của phu nhân St Vincent.
“Thưa phu nhân”, nàng nói, “Cảm ơn phu nhân cho phép tôi mặc một chiếc váy của cô. Tôi sẽ trả lại nó càng sớm càng tốt – ”
“Hãy gọi cho tôi là Evie,” một lời đáp ấm áp vang lên. “Và cô phải nhận trang phục này nhé. Ôi, đừng nhìn tôi như thế. Mặt tôi lại đỏ lên như màu tóc bây giờ.”
“Cô thật tốt bụng,” Amelia nói, ước rằng mình không quá cứng nhắc, ước rằng nàng có thể nhận món quà mà không cảm thấy nghĩa vụ đè nặng.
Nhưng Evie dường như không chú ý đển sự ngượng ngùng của nàng, chỉ nắm tay nàng và khoác nó qua cánh tay của mình khi họ cùng bước đi, như thể Amelia giống như một cô bé cần được dìu dắt. “Các em gái của cô sẽ bớt lo lắng khi thấy cô đã ra khỏi giường và đi lại. Họ nói đã quá lâu rồi mới thấy cô nằm trên giường lâu như vậy.”
“Tôi sợ rằng tôi đã không ngủ được. Tôi chỉ là…lo lắng.” Đôi má của Amelia ửng hồng khi nàng nhớ về giây phút nằm bên cạnh Cam, áo quần của họ nhăn nhúm để lộ ra những phần cơ thể trần truồng và nóng bỏng, đôi môi và bàn tay khám phá một cách tinh tế.
“Đúng thế, tôi chắc là cô – ” Một thoáng ngần ngừ, sau đó Evie nói tiếp bằng một giọng điệu bối rối. “Tôi chắc rằng cô có nhiều điều để bận tâm.”
Theo hướng tia nhìn của Evie, Amelia nhận ra rằng Evie đã liếc nhìn xuống bàn tay đang đặt trên tay áo của cô.
Cô ấy đã nhìn thấy chiếc nhẫn.
Ngón tay của Amelia co lại. Nàng ngước nhìn đầy ngượng ngùng vào đôi mắt màu xanh của nữ bá tước, và tâm trí nàng trở nên trống rỗng.
“Thôi được rồi,” Evie nói, nắm lấy bàn tay đang rút lại của Amelia và đặt nó trở lại cánh tay của mình. Cô mỉm cười. “Chúng ta phải nói chuyện, Amelia. Tôi nghĩ rằng anh ấy dường như đã không còn là bản thân mình nữa trong ngày hôm nay. Bây giờ tôi hiểu tại sao.”
Không cần thiết phải nói rõ ra ai là “anh ấy” ở đây.
“Thưa phu nhân … Evie … không có gì giữa anh Rohan và tôi cả. Không có gì.” Má nàng như bị thiêu đốt bởi màu đỏ đầy kích động. “Tôi không biết cô nghĩ gì về tôi.”
Họ dừng lại trước cánh cửa kiểu Pháp dẫn ra hiên sau, và Amelia rút tay về, giật mạnh chiếc nhẫn, nhưng nó vẫn ngoan cố nằm lại nơi ngón tay nàng, thất vọng nàng nhìn lướt qua Evie. Thật ngạc nhiên làm sao, Evie không có vẻ gì là bị sốc hoặc đưa ra lời chỉ trích, mà chỉ có sự thấu hiểu. Có điều gì đó trên khuôn mặt của cô, một loại lực hấp dẫn dịu dàng, khiến Amelia nghĩ, không có gì đáng ngạc nhiên khi Lord St.Vincent si mê vợ mình.
“Tôi nghĩ rằng cô là một người phụ nữ trẻ có năng lực,” Evie nói, “Người luôn yêu thương anh chị em ruột của mình và chịu rất nhiều trách nhiệm. Tôi cho rằng đó là một gánh nặng mà một người phụ nữ phải một mình gánh vác. Tôi cũng nghĩ rằng cô có một khả năng chấp nhận mọi người như chính bản thân họ. Và Cam biết phẩm chất đó thật hiếm có..”
Amelia cảm thấy lo lắng, như thể nàng bị mất một cái gì đó và cần lấy lại nó một cách nhanh chóng. “Tôi. .. anh ấy vẫn còn ở đây sao? Anh ấy đáng ra đã rời đi London rồi mà”
“Anh ấy vẫn còn ở đây, đang nói chuyện với chồng tôi và Ngài Westcliff. Họ đã cưỡi ngựa đến Ramsay House vào buổi sáng sớm để xem những gì còn sót lại của ngôi nhà, và làm một số đánh giá ban đầu.”
Amelia không thích ý tưởng viếng thăm điền sản của gia đình nàng mà không hỏi nàng hay Leo của họ. Mọi việc đã được xử lý như thể những người trong gia đình Hathaway không gì hơn là một nhóm trẻ em không nơi nương tựa. Nàng nhướn thẳng đôi vai.
“Các ngài ấy thật là tốt bụng, nhưng tôi có thể xoay xở được tình hình bây giờ. Tôi hi vọng là một phần của Ramsay House vẫn có thể ở được, có nghĩa là chúng tôi sẽ không cần phải làm phiền lòng hiếu khách của Ngài Westcliff và phu nhân lâu hơn nữa.”
“Ồ, cô phải ở lại chứ,” Evie nói nhanh. “Lillian đã nói là cô được chào đón ở lại đây cho đến khi Ramsay House được khôi phục hoàn toàn. Đây là một căn nhà lớn, cô sẽ không bao giờ xâm phạm đến quyền riêng tư của bất kỳ ai. Và Lillian cùng ngài Westcliff sẽ rời đây đi ít nhất một hai tuần. Họ đang định đến Bristol vào ngày mai – cùng với vợ chồng tôi, đến thăm em gái Daisy sắp sinh của Lillian. Vì vậy, cô sẽ thoải mái ở đây một mình. “
“Chúng tôi sẽ biến nơi này thành một đống đổ nát khi họ trở về mất.”
Evie mỉm cười. “Tôi cho rằng gia đình cô không nguy hiểm đến thế đâu.”
“Cô không biết nhà Hathaway rồi.” Cảm thấy cần thiết phải khẳng định sẽ kiểm soát mọi việc, Amelia nói, “Chúng tôi sẽ về Ramsay House sau bữa ăn sáng. Nếu phòng tầng trên vẫn còn ở được, gia đình tôi sẽ trở về nhà vào lúc mặt trời lặn.”
“Cô có nghĩ điểu đó là tốt nhất cho Winnifred không?” Evie hỏi nhẹ nhàng. “Hoặc anh Merripen, hoặc ngài Ramsay?”
Amelia đỏ mặt, nàng biết mình vô lý. Nhưng cảm giác bất lực, bị tước đi tất cả mọi quyền hành, đang dâng lên thành một khối nghẹn cứng.
“Có lẽ cô nên nói chuyện với Cam,” Evie nói, “trước khi đưa ra quyết định.”
“Anh ấy không vai trò gì với quyết định của tôi cả.”
Evie nhìn sang nàng đầy tư lự “Hãy thứ lỗi cho tôi. Tôi không nên đoán mò. Chỉ là chiếc nhẫn trên ngón tay cô. Cam đã đeo nó kể từ khi anh ấy được mười hai tuổi.”
Amelia giật mạnh cái nhẫn. “Tôi không biết tại sao anh ấy lại đưa nó cho tôi. Tôi đảm bảo là nó không có ý nghĩa gì.”
“Tôi nghĩ nó có ý nghĩa rất lớn,” Evie nhẹ nhàng nói. “Cam đã là một – người – ngoài – cuộc trong suốt thời gian qua. Ngay cả khi anh ấy sống với những người digan. Tôi nghĩ rằng anh ấy luôn luôn bí mật hy vọng một ngày nào đó có thể tìm thấy một nơi mà anh ấy thuộc về. Nhưng đến khi anh ấy gặp cô, thì có lẽ anh ấy nhận ra rằng có lẽ cái mà anh ấy đang tìm kiếm không phải là một chốn đi về mà là một người nào đó.”
“Tôi không phải người đó”, Amelia thì thầm. “Quả thật, tôi không phải.”
Evie nhìn nàng bằng cái nhìn thông cảm. “Đó là quyết định của cô, tất nhiên. Nhưng là một người đã biết Cam trong một thời gian rất dài, tôi phải cho cô biết… Anh ấy là một người đàn ông tốt, và hoàn toàn đáng tin cậy.”
Cô đẩy cánh cửa kiểu Pháp mở ra cho Amelia. “Các em cô đang ở bên ngoài”, cô nói. “Tôi sẽ gọi mang đồ ăn đến cho cô.”
Đó là một ngày trong lành và ẩm thấp, không khí thấm đẫm mùi hương của những mầm cây mới nhú, những đóa hồng nhung và hoa dại nở muộn. Hiên sau nhìn ra khu vườn rộng hàng mẫu Anh[[20]] được chăm sóc tỉ mỉ, những lối mòn rải sỏi dẫn lối tới mọi ngóc ngách của khu vườn. Bàn ghế được kê trên sàn lát đá phiến. Vì phần lớn các vị khách của ngài Westcliff đã rời đi vào lúc kết thúc bữa tiệc cuối cùng của mùa săn bắn, nên hiện giờ phần lớn các bàn nơi sân hiên trống không.
Thấy Win, Poppy, và Beatrix đang ngồi quanh một chiếc bàn, Amelia hăm hở đi thẳng tới bên họ. “Em thế nào rồi?” nàng hỏi Win. “Em ngủ ngon không? Em có bị ho không?”
“Em khá ổn mà. Chúng em đã lo lắng vì chị đấy. Em chưa bao giờ thấy chị ngủ lâu như thế, trừ khi chị bị ốm.”
“Ồ, không, chị không bị ốm, không thể khỏe hơn lúc này được.” Amelia dành cho em gái một nụ cười rạng rỡ. Nàng liếc sang nhìn hai cô em còn lại, cả hai đều đang mặc những bộ váy mới, Poppy mặc một cái váy màu vàng còn Beatrix mặc màu xanh lá cây. “Beatrix… em nhìn đáng yêu quá, giống như một quý cô trẻ tuổi vậy.”
Mỉm cười, Beatrix đứng lên và xoay một vòng thật chậm rãi cho nàng xem. Chiếc váy màu xanh lá cây nhạt, với thân áo trên được trang trí bằng những đường xếp li cầu kỳ và dải dây buộc màu xanh sẫm, chân váy dài buông đến sàn. Một chiếc váy gần như hoàn hảo. “Phu nhân Westcliff đưa nó cho em đấy,” cô bé nói. “Nó là chiếc váy của em gái cô ấy, nhưng giờ thì cô ấy không thể mặc nó được rồi vì đang mang bầu”
“Ôi, Bea …” Nhìn thấy niềm vui của cô em gái trong trang phục của một phụ nữ trưởng thành, Amelia cảm thấy nhức nhối trong sự tự hào. Beatrix đáng ra nên được đi học tại một ngôi trường dành riêng dành cho các quý cô, nơi cô bé sẽ học tiếng Pháp, cắm hoa, và tất cả những nghi lễ xã hội mà tất cả các chị em Hathaways đã không được học. Nhưng chẳng có tiền để thực hiện điều đó, và nếu ở tình trạng này thì, sẽ không bao giờ có được.
Nàng cảm thấy bàn tay của Win trượt vào bàn tay mình và siết nhẹ. Nhìn xuống đôi mắt xanh đầy thấu hiểu của Win, nàng thở dài. Họ – giữ yên trong giây lát – hai bàn tay níu chặt, như ngầm động viên lẫn nhau.
“Amelia”, Win thì thầm, “Ngồi cạnh em này. Em muốn hỏi chị vài điều.”
Amelia ngồi xuống chiếc ghế, nhận thấy mình có một vị trí quan sát hoàn hảo cho cả khu vườn. Thình lình, ngực nàng nhói buốt khi nàng thấy nhóm ba người đàn ông đang từ từ đi bộ dọc theo một hàng rào thủy tùng, hình dáng ngăm đen và duyên dáng của Cam trong số họ. Giống như hai người đồng hành, Cam mặc quần đi ngựa và đôi bốt cao cổ bằng da. Nhưng thay vì mặc áo ghilê và áo khoác cưỡi ngựa truyền thống, anh lại mặc một chiếc áo sơ mi trắng với áo chẽn bằng da, áo ghilê không cổ làm bằng da mỏng. Một làn gió thổi tung các lớp tóc đen bóng của anh bay phất phơ.
Khi ba người đàn ông bước đi, Cam dường như có mối liên hệ với môi trường xung quanh mình theo một cách khác hẳn hai người còn lại. Anh ngắt một chiếc lá chìa ra từ hàng rào, lướt lòng bàn tay trên những chiếc lá cỏ đồng trinh. Nhưng Amelia chắc chắn là anh cũng không bỏ lỡ một từ nào của cuộc đàm thoại.
Mặc dù chẳng gì có thể khiến anh nhận ra sự hiện diện của Amelia, đột nhiên anh ngập ngừng và ngoảnh đầu nhìn đúng hướng nàng ngồi. Thậm chí từ khoảng cách trên hai mươi mét, bắt gặp cái nhìn của anh cũng khiến nàng có chút choáng váng. Dường như từng sợi lông tơ trên cơ thể nàng đều dựng đứng lên.
“Amelia”, Win hỏi, “Chị đã có thỏa thuận nào đó với ngài Rohan phải không?”
Miệng Amelia khô khốc. Nàng vùi bàn tay trái có một ngón đeo nhẫn vào dưới những nếp gấp của chiếc váy. “Tất nhiên là không. Em lôi cái ý tưởng như thế từ đâu vậy?”
“Ngài ấy, ngài Westcliff, ngài St.Vincent đã nói chuyện với nhau khi họ trở về từ Ramsay House sáng nay. Em tình cờ nghe lỏm được một vài mẩu chuyện khi họ ngồi ở sân hiên. Và em nhận thấy cái cách mà ngài Rohan nói – có vẻ như là đại diện cho chúng ta.”
“Ý em là gì, đại diện cho chúng ta á?” Amelia hỏi lại đầy phẫn nộ. “Không. Không ai có thể đại diện cho nhà Hathaways trừ chị. Hoặc Leo.”
“Ngài ấy có vẻ như đang quyết định những việc cần phải được thực hiện, và khi nào.” Win thì thầm nói thêm, đầy bối rối, “Như thể là người đứng đầu gia đình vậy.”
Sự phẫn nộ nhấn chìm Amelia. “Nhưng, anh ấy không có quyền. Chị không biết tại sao anh ấy lại nghĩ vậy … oh, Chúa tôi”
Điều này phải chấm dứt ngay.
“Chị ổn chứ, chị yêu?” Win hỏi đầy vẻ quan tâm. “Chị trông nhợt nhạt quá. Đây. Uống tách trà của em này.”
Cảm thấy cả ba cô em gái đang mở to mắt, nhìn chằm chằm mình, Amelia cầm lấy cái ly sứ và uống cạn chỉ trong vài ngụm.
“Chúng ta sẽ ở lại đây bao lâu, chị Amelia?” Beatrix hỏi. “Em thích nơi này. Nó tốt hơn nhiều so với nhà của chúng ta.”
Trước khi Amelia có thể trả lời, Poppy đã xen vào, “Ở đâu mà chị có cái nhẫn đẹp thế. Cho em xem với được không?”
Amelia đột ngột đứng lên. “Xin lỗi, chị cần phải nói chuyện với một người”.
Nàng sải bước trên sân hiên và vội vã bước xuống những bậc thang cong cong dẫn ra lối nhỏ vào vườn.
Khi nàng tiến gần đến nơi ba người đàn ông đang dừng chân bên cạnh một tảng đá mọc đầy hoa thược dược, Amelia nghe được một vài đoạn của cuộc nói chuyện, chẳng hạn như “… mở rộng phần nền móng hiện tại …” và “… công trình xây dựng câu lạc bộ Jenner còn dư đá mỏ, có thể chở bằng xe bò đến đây …”
Chắc chắn là họ không thể nói về Ramsay House được, nàng nghĩ với sự kích động ngày càng tăng. Họ hẳn không nhận thức được khoản tiền trợ cấp hàng năm của nhà Hathaways ít ỏi thế nào. Gia đình nàng không thể mua được vật liệu và thuê nhân công để xây dựng lại.
Nhận ra sự hiện diện của nàng, ba người đàn ông quay lại. Lord Westcliff khoác lên mặt cái biểu hiện quan tâm, tử tế, trong khi Lord St.Vincent trông thật khôi hài nhưng xa cách. Khuôn mặt của Cam không thể đọc được, cái nhìn của anh nhanh chóng lướt khắp người nàng.
Amelia gật đầu chào. “Một ngày tốt lành, các quý ngài.” Nàng cố giữ cho bản thân không rùng mình khi nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngăm ngăm của Cam. “Ông Rohan, tôi nghĩ rằng ông đã rời đi rồi chứ.”
“Tôi sẽ đi London sớm thôi.”
Tốt, nàng nghĩ. Đó cũng là cách ổn thỏa nhất. Nhưng trái tim nàng đang đập một cách đau đớn bất thường.
“Và tôi sẽ trở lại trong vòng một tuần,” Cam làm nàng choáng váng khi bình tĩnh nói tiếp. “Cùng với một kỹ sư và nhà thầu xây dựng để thẩm định lại tình trạng của Ramsay House.”
Amelia lắc đầu ngay trước khi anh nói xong. “Ông Rohan, tôi không muốn nói những lời vô ơn, nhưng điều đó sẽ không cần thiết. Anh trai tôi và tôi sẽ quyết định cách tốt nhất để tiến hành việc tu sửa.”
“Anh trai của cô đang trong tình trạng không thể quyết định bất cứ điều gì.” Lord Westcliff xen vào “Miss Hathaway, cô được hoan nghênh ở Stony Cross Manor vô thời hạn.”
“Ngài đang rất hào phóng, thưa ngài. Nhưng khi nào Ramsay House vẫn còn tồn tại, thì chúng tôi sẽ sống ở đó.”
“Nó đã rất tồi tệ trước khi đám cháy xảy ra,” Cam nói. “Bây giờ nếu căn nhà vẫn còn tồn tại thì tôi cũng sẽ không để cho một con chó đi lạc vào đó. Hầu hết mọi chỗ đã bị phá hủy đến tận nền móng.”
Amelia quắc mắt. “Thế thì chúng tôi sẽ chuyển đến căn nhà nhỏ gần lối vào.
“Nơi đó quá nhỏ cho cả gia đình. Và nó cũng đang trong tình trạng hư hại.”
“Đó không phải là mối bận tâm của ông,ông Rohan.”
Cam nhìn nàng chằm chằm đầy chăm chú. Có một cái gì đó rất khác lạ trong cái nhìn của anh, nàng nhận ra. Cái gì đó khiến nỗi e sợ và bối rối bên trong nàng thắt lại
“Chúng ta cần nói chuyện riêng tư.” anh nói.
“Không, chúng ta không cần.” Tất cả các dây thần kinh của nàng kêu gào đầy cảnh báo khi nàng nhìn thấy những ánh nhìn trao đổi kín đáo giữa ba người đàn ông.
“Xin phép cô,” Lord Westcliff thì thầm, “chúng tôi sẽ rút lui.”
“Không,” Amelia nhanh chóng thốt lên, “các ngài không cần phải đi, thực sự, không cần…” Giọng nói của nàng nhỏ dần khi thấy rõ ràng rằng sự cho phép của nàng là không cần thiết.
Theo sau Westcliff, Lord St.Vincent dừng lại đủ lâu để thì thầm vào tai Amelia, “Mặc dù hầu hết những lời khuyên, đặc biệt khi xuất phát từ bản thân tôi, là không đáng tin cậy… nhưng hãy nghĩ thoáng một chút, Miss Hathaway. Không bao giờ nên phàn nàn những chuyện chi tiêu nhỏ nhặt với một anh chồng giàu có.” Anh nháy mắt với nàng và rời đi, sải những bước dài, trở lại sân hiên cùng Lord Westcliff. Sửng sốt, Amelia chỉ có thể thốt lên một từ.
“Chồng?”
“Anh đã nói với họ chúng ta đã hứa hôn.” Cam nắm lấy tay nàng thật nhẹ nhàng nhưng giữ chặt và hướng nàng đi vòng ra phía bên kia của cây thủy tùng, nơi mà mọi người trong ngôi nhà không trông thấy họ.
“Tại sao?”
“Bởi vì chúng ta là thế.”
“Cái gì?”
Họ dừng lại nơi hàng rào. Kinh ngạc, Amelia ngước lên nhìn vào đôi mắt ấm áp màu lục nhạt của anh.
“Anh điên à?” Cầm lấy bàn tay nàng, Cam giơ nó lên cho đến khi chiếc nhẫn ánh lên trong ánh sáng ban ngày. “Em đang đeo nhẫn của anh. Em ngủ với anh. Em đã hứa hẹn. Nhiều người Digan cho rằng những điều đó đã cấu thành một cuộc hôn nhân đúng nghĩa. Nhưng để chắc chắn điều đó là hợp pháp, chúng ta sẽ làm điều đó theo cách của những người gadjo vẫn làm.”
“Chúng ta sẽ không làm điều đó!” Amelia giật tay lại và lùi ra xa. “Em chỉ đeo chiếc nhẫn này bởi vì em không thể tháo cái nhẫn đáng nguyền rủa này ra. Và ý anh là gì. Em đã hứa hẹn? Có phải những câu bằng tiếng Digan mà anh yêu cầu em nhắc đi nhắc lại là những lời thề nguyền không? Anh lừa em! Em không hiểu những gì mình nói.”
“Nhưng em đã ngủ với anh.”
Nàng đỏ bừng mặt vì xấu hổ và bị xúc phạm, kéo một tay áo ra lau mồ hôi trên trán. Quay cuồng để tránh xa anh, nàng sải bước nhanh dọc theo một con đường trải sỏi dẫn sâu hơn vào khu vườn. “Điều đó không có nghĩa gì hết,” nàng nói.
Anh theo kịp với nàng một cách dễ dàng. “Nó có ý nghĩa với anh. Những hành động làm tình rất thiêng liêng với người Digan”
Nàng thốt lên một âm thanh khinh bỉ. “Thế còn tất cả các phụ nữ mà anh đã quyến rũ ở London thì sao? Có là thiêng liêng không khi anh cũng ngủ với họ?”
“Đó là lúc, anh rơi vào sự sa đọa của người gadjo,” anh nói một cách vô tội. “Bây giờ anh đã thay đổi.”
Amelia liếc sang anh “Anh không muốn điều này. Anh không muốn em. Một đêm không thể thay đổi toàn bộ của cuộc sống của một ai đó được”.
“Tất nhiên là có thể.” Anh với tới nàng, và Amelia quay đi, vượt qua một đài phun nước có hình nàng tiên cá được bao quanh bởi những băng ghế đá. Cam túm lấy nàng từ phía sau lưng và giật mạnh nàng quay lại áp vào người anh. “Đừng chạy trốn anh nữa và nghe này. Anh muốn em. Anh muốn em cũng như biết rằng nếu anh cưới em, anh sẽ một gia đình trọn vẹn trong tức khắc, với một người anh rể nghiện rượu và một gã giúp việc người Digan có tính khí khó chịu.”
“Merripen không phải là một người giúp việc.”
“Gọi anh ta là gì tùy em. Anh ta cùng với mọi người trong gia đình Hathaways. Anh chấp nhận hết.”
“Họ sẽ không chấp nhận anh”, nàng tuyệt vọng nói. “Không có chỗ cho anh trong gia đình của chúng em.”
“Có, ở đây. Bên cạnh em”
Hít thở một cách khó khăn, Amelia cảm thấy bàn tay anh lang thang trước ngực mình. Mặc dù đã mặc một áo đệm ngực, nhưng áp lực của bàn tay anh trên phần ngực áo vẫn khiến nàng phải rùng mình.
“Nó sẽ là thảm họa.” Sự kích động lan khắp bầu ngực, cái cổ và khuôn mặt nàng. “Anh sẽ tức giận vì em lấy đi sự tự do của anh…và em sẽ tức giận vì anh lấy đi tự do của em. Em không thể hứa hẹn sẽ vâng lời anh, sẽ chấp nhận quyết định của anh và không bao giờ có quyền đưa ra ý kiến của riêng mình – ”
“Chuyện này không nhất thiết phải như thế.”
“Vậy ư? Anh có thể thề là sẽ không bao giờ ra lệnh cho em làm bất cứ điều gì trái với ý định của em chứ?”
Cam xoay mặt nàng về phía anh, ngón tay anh lướt nhẹ trên gò má nóng bừng của nàng. Anh cân nhắc câu hỏi một cách cẩn thận.
“Không,” cuối cùng anh nói. “Anh không thể thề điều đó. Không, nếu anh nghĩ rằng điều đó tốt cho bản thân em.”
Đối với Amelia, cuộc tranh luận đã kết thúc. “Em luôn là người quyết định những gì là tốt cho chính em. Em sẽ không trao cái quyền đó cho anh, cũng như bất kỳ ai.”
Cam nhẹ nhàng sờ vào dái tai nàng, lần đến một bên cổ. “Trước khi em đưa ra quyết định cuối cùng, có một vài điều em nên xem xét. Không chỉ có hai chúng ta bị rắc rối đe dọa.” Khi Amelia cố gắng để tách ra xa khỏi anh, anh nắm chặt hông nàng và buộc nàng đứng lại. “Gia đình của em đang gặp rắc rối, em yêu.”
“Đó không phải là điều gì mới mẻ cả. Chúng em luôn luôn gặp rắc rối.”
Cam thừa nhận điều đó. “Dù vậy, tình hình đã đủ tồi tệ rồi. Nếu là vợ của một người digan thì em cũng sẽ sống sung sướng hơn nhiều khi em cố gắng để kiểm soát mọi thứ theo cách của mình.”
Amelia muốn làm cho anh hiểu rằng sự phản đối của nàng không có liên quan gì đến nguồn gốc Gypsy của anh cả. Nhưng anh đã lại tiếp tục nói, khuôn mặt anh và nàng kề sát nhau. “Hãy cưới anh, anh sẽ khôi phục lại Ramsay House, sẽ biến nó thành một cung điện. Chúng ta hãy coi như nó là một phần khoản tiền thách cưới của em đi.”
“Cái gì của em?”
“Một phong tục của người Digan. Chú rể phải đưa một khoản tiền cho gia đình của cô dâu trước đám cưới. Có nghĩa là anh cũng sẽ giải quyết ổn thỏa các khoản nợ của Leo ở London – ”
“Anh ấy vẫn còn nợ tiền của anh à?”
“Không nợ anh. Nợ người khác.”
“Ôi, không thể nào,” Amelia thốt lên, lòng nàng như chùng xuống.
“Anh sẽ chăm sóc em và gia đình em,” Cam tiếp tục với sự kiên nhẫn không ngừng. “Quần áo, đồ trang sức, ngựa, sách vở … trường học cho Beatrix … mùa lễ hội ở London cho Poppy. Các bác sĩ tốt nhất cho Winnifred. Cô ấy có thể đi đến bất kỳ phòng khám nào trên thế giới.” Anh ngừng lại, có chủ định. “Em không muốn trông thấy cô ấy trông khỏe mạnh một lần nữa sao?”
“Điều này thật không công bằng”, nàng thì thầm.
“Đổi lại, tất cả những gì em phải làm là trao cho anh những gì anh muốn” Bàn tay tiến lại gần cổ tay nàng, trượt dọc theo cánh tay. Một khoái cảm bí ẩn đang lan tỏa bên dưới lớp lụa và len. Amelia cố gắng để giữ giọng mình không run rẩy: “Em cảm thấy như thể em đang mặc cả với ma quỷ vậy.”
“Không, Amelia.” Giọng anh mượt như nhung, đầy bí ẩn. “Chỉ là với anh thôi.”
“Em thậm chí còn không biết anh muốn những gì kia.”
Đầu của Cam thấp xuống bên nàng. “Sau đêm qua, anh thấy thật khó mà tin được.”
“Anh cũng có thể nhận được điều đó từ vô số phụ nữ khác. Và với giá r – rẻ hơn nhiều, em có thể tính ra mà, và cũng ít rắc rối hơn.”
“Anh muốn nó từ em. Chỉ mình em mà thôi”. Anh nói ngắn gọn, ngập ngừng một chút, không thoải mái. “Những người phụ nữ khác mà anh đã… anh là một sự mới lạ đối với họ, một người khác với những ông chồng của họ. Họ chỉ muốn bầu bạn với anh vào ban đêm, còn ban ngày thì không. Anh chưa bao giờ ngang hàng với họ. Và anh cũng chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn sau khi cùng với họ. Nhưng với em thì thật khác biệt.”
Amelia nhắm mắt lại khi nàng cảm thấy sự ve vuốt nóng bỏng của miệng anh trên trán. “Anh thật là tồi tệ khi ngủ với phụ nữ có chồng”, nàng cất lời thật khó khăn. “Có lẽ nếu anh cố gắng để tán tỉnh một ai đó đứng đắn.”
“Anh sống ở một sòng bài”. Giọng anh phảng phất một sự tức giận đầy thích thú. “Anh gặp rất ít phụ nữ đứng đắn và đến nay trừ em ra. – anh chưa bao giờ hòa hợp với ai trong số họ cả.”
“Tại sao không?”
Miệng anh lang thang nhẹ nhàng dọc theo bên mặt của nàng. “Anh dường như làm cho họ lo lắng.”
Nàng giật nảy mình khi lưỡi anh chạm vào dái tai nàng
“Em kh – không tưởng tượng tại sao lại thế.”
Anh đùa nghịch với tai nàng, hai hàm răng tinh tế kẹp vào vành tai nàng. “Anh thừa nhận là điều này sẽ không dễ dàng gì, kết hôn với một người Digan ấy. Những người Digan là những người thích chiếm hữu. Ghen tuông. Chúng tôi thích những người vợ của mình không bao giờ chạm vào một người khác. Cũng như là em sẽ không có quyền từ chối anh ngủ cùng với em.”. Đôi môi anh bao phủ lên đôi môi nàng trong một nụ hôn nóng bỏng, lưỡi của anh khám phá sâu hơn nữa. “Nhưng sau đó,” anh dứt môi ra nói, “em sẽ không muốn từ chối.”. Một nụ hôn dài lười biếng khác, và sau đó Cam áp sát vào miệng nàng, “Em sẽ trông có vẻ của một người phụ nữ được yêu, monisha.”
Amelia buộc phải giữ chặt anh để lấy cân bằng. “Cuối cùng, anh sẽ rời bỏ em phải không?”
“Anh thề, anh sẽ không rời bỏ em. Cuối cùng anh đã tìm thấy tan – atchen của mình.”
“Cái gì của anh cơ?”
“Chốn dừng chân.”
“Em không biết rằng người Digan lại có chốn dừng chân đấy.”
“Không phải tất cả. Hình như anh là một trong số ít người làm được điều đó.” Lắc đầu, Cam nói thêm bằng một giọng bực bội, “Lưng anh đau nhừ sau một đêm ngủ trên mặt đất. Cái nửa gadjo trong anh cuối cùng lại trở thành điều tốt hơn rồi”.
Amelia cúi đầu và nén một nụ cười run rẩy trên cái áo chẽn bằng da mềm mại và mát lạnh của anh. “Điều này thật điên rồ”, nàng thì thầm.
Cam kéo nàng lại gần hơn. “Cưới anh đi, Amelia. Em là những gì anh muốn. Em là số mệnh của anh.” Một bàn tay anh trượt ra sau đầu nàng, nắm lấy những bím tóc và dải ruy băng khiến miệng nàng ngẩng lên.
“Nói có đi.” Anh nhấm nháp đôi môi nàng, liếm chúng, khiến chúng tách ra. Anh hôn nàng cho đến khi nàng quằn quại trong vòng tay anh, những mạch đập của nàng dường như đang dồn dập “Nói đi, Amelia, và ngăn cản anh từ bây giờ không ngủ với một phụ nữ khác. Anh sẽ ngủ trong nhà. Anh sẽ cắt tóc. Chúa chứng giám, anh nghĩ rằng anh thậm chí sẽ mang theo một chiếc đồng hồ bỏ túi nếu nó làm em hài lòng.”
Amelia cảm thấy choáng váng, không thể suy nghĩ rõ ràng được điều gì. Nàng bất lực, tựa người cơ thể rắn chắc của anh. Tất cả mọi thứ là anh, mỗi hơi thở, mỗi nhịp đập, mỗi cái chớp mắt, mỗi sự run rẩy. Anh thốt lên tên nàng và giọng của anh dường như đến từ một nơi rất xa.
“Amelia …” Cam lắc nhẹ nàng, hỏi điều gì đó, lặp đi lặp lại các từ ngữ cho đến khi nàng hiểu được rằng anh muốn biết nàng ăn lần cuối là khi nào.
“Hôm qua”, nàng cố gắng trả lời. Cam tỏ ra khó chịu nhiều hơn là cảm thông. “Không ngạc nhiên là em có vẻ sắp ngất đến nơi rồi. Em đã không ăn và ngủ rất ít. Làm thế nào em chăm sóc được người khác khi em không thể xoay xở để chăm sóc nhu cầu cơ bản của riêng em ?” Nàng định phản đối, nhưng anh đã không cho nàng có cơ hội để giải thích bất cứ điều gì. Luồn một cánh tay cứng cáp xung quanh lưng nàng, anh đẩy nàng trở lại nhà, tuôn ra vô số những lời chỉ bảo nghiêm khắc trên suốt quãng đường còn lại. Dường như điều đó giữ nàng đủ sức khỏe để leo lên những bậc cầu thang.
Khi họ đã lên những bậc thang cuối cùng, Lillian, phu nhân Westcliff, đã ở đó, tia nhìn mơ hồ của cô gắn lên người Amelia với sự quan tâm. “Cô trông như thể sắp ngất vậy”, cô nói không chút mào đầu “Có chuyện gì thế?”
“Tôi cầu hôn cô ấy,” Cam nói ngay. Lông mày của Lillian nhướng lên.
“Tôi khoẻ,” Amelia nói. “Tôi chỉ đói một chút thôi.”
Lillian đi theo họ khi Cam đưa Amelia đến chiếc bàn nơi các em nàng đang ngồi. “Cô ấy đã đồng ý chưa?” cô hỏi Cam.
“Chưa.”
“Ừm, tôi không ngạc nhiên. Một người phụ nữ không thể xem xét một lời cầu hôn khi đói bụng.” Lillian nhìn Amelia đầy vẻ quan tâm. “Cô đang tái nhợt, bạn yêu quý. Tôi có nên đưa cô vào bên trong nghỉ ngơi không?”
Amelia lắc đầu. “Cám ơn, không. Tôi xin lỗi đã gây phiền phức.”
“Ồ, cô không gây chút phiền phúc nào đâu”, Lillian nói. “Tin tôi đi, điều này không là gì so với những gì thường diễn ra ở đây” Cô mỉm cười trấn an “Nếu có bất cứ điều gì cô cần, Amelia, cô chỉ cần yêu cầu.”
Cam dẫn Amelia đến chỗ các em gái nàng. Với vẻ biết ơn, nàng ngã vào một cái ghế, trước mặt là một đĩa đầy giăm bông xắt lát, thịt gà, sa lát, và một đĩa bánh mì. Và nàng càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy Cam ngồi xuống ghế bên cạnh nàng, cắt một miếng gì đó trên đĩa, và xiên nó bằng một cái dĩa.
Anh đưa cái dĩa lên môi nàng. “Bắt đầu với cái này nào.”
Nàng cau có. “Em hoàn toàn có khả năng tự ăn mà – ”
Cái dĩa đã được đẩy vào miệng. Amelia tiếp tục nhìn anh chằm chằm khi nàng nhai. Sau khi nuốt xuống, nàng chỉ có thể cố gắng nói một vài lời “Để em” trước khi anh tiếp tục ấn một miếng khác cho nàng.
“Nếu em chăm sóc chính mình bằng một việc ngu ngốc như vậy,” Cam nói với nàng, “ thì nên để một người khác chăm sóc cho em.”
Amelia cầm một mẩu bánh mì và ăn từng chút. Mặc dù nàng ao ước muốn nói với anh rằng đó là lỗi của anh khi nàng ngủ rất ít và bỏ lỡ bữa ăn sáng vì một vụ mặc cả, nàng cũng không thể cất lời khi có mặt các em mình. Khi nàng ăn, nàng cảm thấy màu sắc đang trở lại trên má mình. Nàng nhận thức được cuộc trò chuyện đang diễn ra xung quanh mình, các em nàng đang hỏi Cam về tình trạng của Ramsay House, và những gì còn lại của ngôi nhà. Những tiếng rên rỉ than vãn đồng thanh khi biết phòng ong vẫn còn nguyên vẹn, và cái tổ vẫn rất náo nhiệt và đang ngày càng đông đúc.
“Em cho rằng chúng em sẽ không bao giờ được thoát khỏi những con ong chết tiệt đó,” Beatrix kêu lên.
“Có, chúng ta sẽ,” Cam nói. Bàn tay anh đặt lên cánh tay đang nằm trên bàn của Amelia. Ngón tay cái của anh tìm kiếm các tĩnh mạch màu xanh tinh tế trên mặt dưới cổ tay nàng và vuốt ve những mạch đập đầy kích động của nàng. “Anh sẽ quan tâm để những con ong cuối cùng bị loại bỏ.”
Amelia không nhìn vào anh. Nàng nâng một tách trà với bàn tay còn tự do của nàng và uống một ngụm từ tốn. “Anh Rohan,” nàng nghe Beatrix hỏi, “ có phải anh sẽ kết hôn với chị em không?”
Amelia tức giận, đặt ly trà xuống. Nàng phun phì phì và ho vào khăn ăn.
“Im đi, Beatrix.” Win thì thầm.
“Nhưng chị ấy đeo cái nhẫn của anh ấy mà – ”
Poppy bịt tay trên miệng Beatrix.
“Im nào!”
“Cho phép anh,” Cam trả lời. Mắt anh lấp lánh đầy vẻ láu lỉnh khi anh tiếp tục. “Anh thấy em gái của em thiếu một chút hài hước. Và cô bé không có vẻ đặc biệt là biết vâng lời. Mặt khác – ”
Cánh cửa đôi kiểu Pháp mở ra, kèm theo những âm thanh của thủy tinh vỡ. Tất cả mọi người trên sân hiên đều quay lại nơi có tiếng động ấy. Những người đàn ông đứng bật dậy từ ghế của mình.
“Không,” tiếng kêu mềm mại của Win vang lên.
Merripen đứng đó. Anh bị băng bó và tóc xõa ra, nhưng nhìn anh còn xa mới là người yếu ớt. Anh trông giống như một chú bò đực đang phát điên, cái đầu đen huyền của anh trông đầy vẻ đe dọa, bàn tay gập lại thành nắm đấm lớn. Và cái nhìn chằm chằm, hứa hẹn cái chết của anh, gắn chặt vào Cam.
Không có nhầm lẫn gì về sự khát máu mà người Digan Merripen đang thể hiện.
“Ôi, Chúa ơi”, Amelia thì thầm.
Đang đứng bên cạnh ghế của Amelia, Cam liếc nhìn xuống nàng dò hỏi. “Em đã nói gì với anh ta à?”
Amelia đỏ bừng mặt khi nàng nhớ tới chiếc váy ngủ có vết máu và vẻ mặt của người hầu gái. “Hẳn là những người hầu đã bàn tán điều gì đó.”
Cam nhìn chằm chằm vào người khổng lồ đang tức giận với vẻ nhẫn nại. “Em có thể gặp may đấy,” anh nói với Amelia. “Có vẻ như việc hứa hôn của chúng ta sẽ kết thúc sớm hơn mong đợi”
Nàng đứng lên bên cạnh anh, nhưng anh ép nàng ngồi xuống ghế trở lại. “Hãy đứng ngoài cuộc đi. Anh không muốn em bị đau trong cuộc xung đột này.”
“Anh ấy sẽ không làm đau em,” Amelia cộc lốc nói. “Người anh ấy muốt giết là anh.”
Chịu đựng cái nhìn của Merripen, Cam từ từ rời khỏi bàn ăn. “Có điều gì đó mà anh muốn thảo luận sao, chal?” anh hỏi với sự tự chủ đáng ngưỡng mộ .
Merripen trả lời bằng tiếng digan. Mặc dù không có ai ngoài Cam hiểu những gì anh nói, nhưng nó rõ ràng không phải là điều gì hay ho cho lắm.
“Tôi sẽ cưới cô ấy,” Cam nói, để làm nguôi anh.
“Điều đó thậm chí còn tồi tệ hơn!” Merripen di chuyển về phía trước, kẻ giết người hiển hiện trong đôi mắt của anh.
Lord St.Vincent nhanh chóng xen vào giữa hai người để hòa giải. Giống như Cam, anh rất tích cực góp công sức vào việc xóa bỏ những cuộc đấu trong sòng bài. Anh khoát tay lên trong một cử chỉ ngăn lại và nói trôi chảy. “Thư giãn nào, người anh em, tôi chắc chắn rằng các anh có thể tìm một cách để giải quyết sự bất đồng của mình một cách hợp lý.”
“Tránh đường” Merripen gầm lên, chấm dứt bài diễn văn về sự lịch sự.
Biểu hiện khôi hài của St.Vincent không thay đổi. “Anh đúng ở một điểm. Không có gì khó chịu bằng việc phải trở nên biết lý lẽ. Bản thân tôi tránh nó bất cứ khi nào có thể. Tuy nhiên, tôi e rằng các anh không thể ẩu đả khi có mặt của những người phụ nữ. Điều đó khiến họ phải suy nghĩ.”
Cái nhìn chằm chằm tăm tối tức giận của Merripen lướt qua các chị em Hathaway, nấn ná thêm một giây trên khuôn mặt nhợt nhạt, tinh tế của Win. Cô dành cho anh một cái gật nhẹ, âm thầm mong anh dịu xuống, mong anh xem xét lại.
“Merripen – ”Amelia bắt đầu thốt lên. Quang cảnh vừa rồi thật là mất thể diện. Nhưng cùng lúc đó nó làm nàng nhận ra rằng Merripen đang rất nỗ lực bảo vệ danh dự của nàng.
Cam im lặng, chạm vào vai nàng. Anh nhắm một cái nhìn lạnh lẽo vào Merripen và nói: “Không phải trước mặt những người gadjo.”
Xoay đầu chỉ vào hướng sau khu vườn, anh tiến đến những bậc thang bằng đá.
Sau một thoáng do dự, Merripen nối bước anh.