Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bên Em Đêm Nay (Mine Till Midnight)

Chương 14

Tác giả: Lisa Kleypas

Amelia nhìn Cam Rohan và Christopher Frost nâng những hộp bằng đồng hình dáng kì lạ được nối với những cái vòi bằng da, và kéo chúng qua cửa trước. Đại úy Swansea vẫn ở trên cái thang gấp, hét to các chỉ dẫn ngay cho họ.

Những tia sáng khủng khiếp đã vọt ra từ các cửa sổ khi lửa bắt đầu lan vào nội thất của căn nhà. Chẳng mấy chốc, Amelia thất vọng nghĩ, ngôi nhà sẽ không còn lại gì ngoài một bộ khung đen ngòm.

Đi trở lại chỗ các em gái, Amelia đứng bên cạnh Win, người đang ôm đầu Leo trong lòng mình “Anh ấy thế nào rồi?”

“Anh ấy mệt vì hít nhiều khói.” Win đưa một bàn tay nhẹ nhàng lướt trên đầu bù xù của người anh trai. “Nhưng em nghĩ anh ấy sẽ ổn thôi.”

Nhìn xuống Leo, Amelia thì thầm, “Lần sau khi anh muốn cố gắng tự vẫn, tôi sẽ rất biết ơn nếu anh không đem chúng tôi theo cùng.”

Anh không có dấu hiệu nào thể hiện là có nghe thấy những lời này, nhưng Win, Beatrix, và Poppy nhìn qua nàng đầy bất ngờ. “Không phải bây giờ, chị yêu,” Win nói với sự khiển trách nhẹ nhàng. Amelia kiềm chế những từ ngữ nóng giận đang dâng lên đôi môi nàng và nhìn chằm chằm một cách lạnh lùng vào ngôi nhà.

Đã có thêm nhiều người đến, một số đứng thành hàng để chuyển những xô nước từ sông đến máy bơm tay. Không có dấu hiệu của các hoạt động bên trong căn nhà. Nàng tự hỏi Rohan và Frost đang làm gì.

Win dường như hiểu thấu ý nghĩ của nàng. “Có vẻ như cuối cùng Đại tá Swansea đã có một cơ hội để thử nghiệm sáng chế của ông ấy”, cô nói.

“Sáng chế gì thế?” Amelia hỏi. “Và làm thế nào em biết về nó?”

“Em ngồi bên cạnh ông ấy trong bữa tiệc tối ở dinh thự Stony Cross mà,” Win trả lời. “Ông ấy nói với em rằng trong lúc thí nghiệm thiết bị nổ, ông ấy đã có ý tưởng về một thiết bị có thể dập tắt đám cháy bằng cách phun dung dịch kali – cacbonat. Khi cái hộp đồng được dựng đứng lên, một lọ axít sẽ hòa trộn với dung dịch này và sẽ tạo ra áp lực đủ để đẩy dung dịch ra khỏi cái hộp.

“Sẽ có hiệu quả chứ?” Amelia hỏi đầy hồ nghi.

“Tất nhiên, em hy vọng thế.”

Cả hai người đều bị giật mình vì âm thanh do những cửa sổ bị phá vỡ tạo nên. Một loạt các ống bơm tay đã tạo ra một khoảng rộng đủ lớn để đưa trực tiếp dòng nước vào trong căn phòng đang cháy.

Ngày càng thêm lo lắng, Amelia chăm chú nhìn ngôi nhà để nắm được bất kỳ dấu hiệu nào Rohan hoặc Frost. Nàng rất băn khoăn về cái ý kiến kì quặc là chạy vào một ngôi nhà đang cháy với một thiết bị chưa được kiểm chứng, luôn có thể nổ tung vào mặt ai đó. Đối đầu với hóa chất, khói, và hơi nóng, những người đàn ông có thể sẽ mất phương hướng hoặc bị chôn vùi trong đó. Ý tưởng về những hậu quả sẽ xảy ra với họ thật khó chịu. Các cơ của nàng thắt lại vì lo lắng cho đến khi sự đau đớn nhanh như chớp lan đến các chi.

Ngay khi nàng mới vừa bắt đầu nghĩ tới ý tưởng mạo hiểm đi tới ngưỡng cửa, Rohan và Frost đã xuất hiện trước căn nhà với các hộp rỗng và ngay lập tức Đại tá Swansea tiếp cận họ.

Amelia vội vã chạy về phía trước, bật khóc vì vui mừng và chỉ chịu dừng lại khi nàng tới gần họ. Thật đáng ngạc nhiên khi đôi chân của nàng có thể chạy về phía trước.

Rohan bỏ cái hộp xuống và ôm nàng thật chặt. “Bình tĩnh nào, con chim nhỏ.”

Nàng đã rơi mất áo choàng và khăn choàng của mình đâu đó khi chạy. Không khí lạnh buốt của buổi đêm xuyên qua cả lớp áo váy, khiến nàng run rẩy. Anh ôm nàng lại gần hơn nữa, làm dịu nàng bằng mùi cay nồng của khói và mồ hôi. Nhịp tim anh đập đều đều bên tai nàng, bàn tay anh xoa tròn trên lưng nàng đầy ấm áp.

“Các bình chữa cháy thậm chí còn hiệu quả hơn tôi dự đoán,” nàng nghe Đại tá Swansea nói với Christopher Frost. “Thêm hai hoặc ba bình nữa và tôi tin rằng chúng ta có thể xong nhiệm vụ.”

Cố trấn tĩnh lại, Amelia nhìn ra từ vòng ôm của Rohan. Frost đang nhìn chằm chằm vào nàng với sự phản đối hiển nhiên và một điều gì đó như là ghen tị. Nàng biết nàng đã tự tạo ra một cảnh tượng không mấy hay ho với Cam Rohan. Lại một lần nữa. Nhưng nàng không thể khiến bản thân rời khỏi vòng tay che chở an ủi của anh lúc này.

Đại tá Swansea đang mỉm cười, hài lòng với kết quả những nỗ lực của ông. “Ngọn lửa bây giờ đã được kiểm soát,” ông nói với Amelia. “Tôi nên nghĩ rằng chúng sẽ hoàn toàn bị dập tắt sớm thôi.”

“Đại tá, tôi sẽ không bao giờ có thể cảm ơn ông cho đủ cả”, nàng cố gắng nói.

“Tôi đã chờ đợi một cơ hội như thế này”, ông tuyên bố. “Mặc dù tất nhiên tôi không mong muốn nhà của cô là vị trí thử nghiệm.” Ông quay người lại để xem xét những tiến triển với các máy bơm tay hiện giờ đang hoạt động hết công suất. “Tôi sợ,” ông nói đầy phiền muộn, “Nước cũng sẽ gây thiệt hại xấu như khói đấy.”

“Có lẽ vài phòng tầng trên vẫn có thể ở được,” Amelia nói. “Ít phút nữa, tôi có nên đi lên và xem…”

“Không,” Rohan ngắt lời nàng một cách bình tĩnh. “Em và mọi người trong nhà sẽ đến điền trang Stony Cross. Ở đấy có đủ phòng khách cho mọi người.”

Trước khi Amelia có thể nói lời nào, Christopher Frost đã trả lời thay nàng. “Tôi đang ở với gia đình Shelsher tại nhà trọ trong làng. Miss Hathaway và anh chị em của cô ấy sẽ đến đó với tôi.”

Amelia cảm thấy sự thay đổi trong cách ôm nàng của Rohan. Bàn tay anh nắm lấy cánh tay nàng, và ngón tay cái tìm kiếm đường cong nơi khuỷu tay nàng, nơi nhịp đập đều đều bên dưới làn da mỏng manh. Anh chạm vào nàng với sự thân mật đầy sở hữu của một người yêu.

“Dinh thự nhà Westcliff gần hơn”, Rohan nói. “Miss Hathaway và các em cô ấy đã đứng ngoài trời trong thời tiết lạnh giá, chỉ khoác lên người mỗi cái áo choàng mỏng manh. Anh trai cô ấy cần một bác sĩ thăm khám và nếu tôi không nhầm, Merripen cũng vậy. Họ sẽ đi đến điền trang.”

Amelia cau mày khi những lời anh nói thấm vào nàng “Tại sao Merripen cần một bác sĩ? Anh ấy đâu rồi?”

Rohan xoay nàng lại trong vòng tay anh để mặt nàng hướng về phía đối diện. “Ở kia, bên cạnh các em gái của em.”

Nàng thở hổn hển vì kinh ngạc khi vừa nhìn thấy Merripen nằm trên nền đất. Win đang ở đó với anh, cố gắng kéo lớp vải mỏng của cái áo sơ mi ra khỏi lưng anh. “Ồ, không.” Amelia rời khỏi Rohan và chạy nhanh về phía gia đình nàng. Nàng nghe Christopher Frost gọi tên nàng, nhưng nàng lờ đi tiếng gọi đó

“Chuyện gì xảy ra vậy?” nàng hỏi, quỳ xuống mặt đất ẩm ướt bên cạnh Win. “Merripen bị bỏng à?”

“Vâng, trên lưng.” Win xé một miếng vải từ áo choàng của mình để băng bó tạm thời cho anh. “Beatrix, em cầm lấy và nhúng nó vào nước cho chị với”

Không nói một lời, Beatrix chạy bổ đến cái máng nước ở máy bơm tay.

Win luồn tay vào mái tóc đen dày của Merripen khi đầu anh tì vào cẳng tay nàng. Hơi thở của anh rít lên không đều qua kẽ răng.

“Nó có đau không, hay là tê hết cả rồi?” Amelia hỏi.

“Đau như quỷ ấy,” anh tức tối.

“Đó là một dấu hiệu tốt. Một vết bỏng sẽ nghiêm trọng hơn nhiều nếu bị tê.” Anh quay đầu, giành cho nàng một cái nhìn biết nói.

Win để tay dưới gáy Merripen khi nói chuyện với Amelia. “Anh ấy đã đi quá gần các mái hiên của ngôi nhà. Sức nóng từ đám cháy làm các tấm lợp kim loại tan chảy và nhỏ giọt xuống dưới. Một số giọt kim loại nóng chảy rơi vào lưng anh ấy.” Cô ngước lên khi Beatrix trở lại với một miếng vải ướt nhẹp.

“Cảm ơn em, thân yêu.” Nâng áo sơ mi của Merripen lên, cô đặt miếng vải ướt trên vết bỏng, và anh thét lên một tiếng gầm gừ vì đau. Mất tất cả ý thức về niềm kiêu hãnh hay sự lịch thiệp, anh để Win gối đầu anh vào lòng cô trong khi anh run run không thể kiểm soát được mình.

Liếc nhìn Leo, người đang khá hơn chút ít, Amelia nhận ra Cam Rohan đã đúng – nàng cần đưa gia đình của mình đến điền trang ngay lập tức và đi mời một bác sĩ.

Nàng không phản đối khi Rohan và đại tá Swansea đưa toàn bộ mọi người trong nhà lên xe. Leo được nâng vào xe, và Merripen, người đang run rẩy và mất phương hướng, cũng cần giúp đỡ. Đại úy Swansea cầm cương một cách khéo léo khi ông đưa gia đình Hathaway về dinh thự Stony Cross.

Khi họ đến nơi, các chị em Hathaway được chào đón với sự nhiệt tình và sự cảm thông của mọi người, những người hầu làm theo mọi chỉ dẫn, các vị khách của gia đình tình nguyện đưa thêm quần áo và các vật dụng cá nhân. Phu nhân Westcliff và phu nhân St Vincent chăm sóc các em gái nàng trong khi Amelia được hai người hầu gái kiên quyết kéo đi. Rõ ràng là họ sẽ không mủi lòng cho đến khi nàng được tắm, cho ăn và mặc quần áo.

Một khoảng thời gian dài như vô tận khi những người hầu gái mặc lên người Amelia một cái áo ngủ sạch sẽ và một cái áo choàng nhung màu lam. Mười lăm phút nữa trôi đi trong lúc họ tỉ mẩn tết mớ tóc ẩm ướt của nàng thành một bím đuôi sam gọn gàng đằng sau tai. Khi cuối cùng tất cả đã xong, Amelia cám ơn những người hầu và rảo bước vào phòng khách. Nàng đi kiểm tra tình trạng của anh em nàng, bắt đầu từ Leo.

Một người hầu ở hành lang chỉ cho nàng phòng của Leo. Bác sĩ, một người đàn ông lớn tuổi với một bộ râu màu xám tỉa gọn gàng, vừa mới cáo từ để rời đi. Ông ta tạm dừng lại, tay đeo túi, khi nàng hỏi về tình trạng của anh trai mình.

“Tất cả những gì tôi có thể nói là hiện giờ Ngài Ramsay đang khá tốt”, bác sĩ trả lời. “Có một vết sưng tấy nhỏ trong cổ họng, do hít phải khói, tất nhiên, nhưng nó chỉ là sưng tấy mô, không quá nghiêm trọng. Sắc mặt của ngài ấy tốt, tim khỏe và mọi dấu hiệu cho thấy ngài ấy sẽ khỏe trở lại”

“Cảm ơn Chúa. Thế còn Merripen, thưa bác sĩ?”

“Người Gypsy ấy à? Tình trạng của anh ta thì đáng lo ngại đấy. Đó là một vết bỏng không mấy dễ chịu. Nhưng tôi đã xử lý nó và băng lại bằng băng mật ong, nó sẽ giúp giữ miếng băng và làm lành vết thương. Tôi sẽ trở lại vào ngày mai để kiểm tra xem anh ta có khá hơn chút nào không.”

“Cám ơn ông. Tôi không muốn làm phiền ông. Tôi biết giờ này muộn rồi, nhưng ông có thể dành một chút thời gian để ghé thăm một người em của tôi không? Phổi của em tôi không tốt lắm, và mặc dù không tiếp xúc với khói, nhưng em ấy đã ở khá lâu ngoài trời trong không khí ban đêm- ”

“Cô đang nói đến cô Winnifred.”

“Vâng.”

“Cô ấy đang ở trong phòng của người Gypsy ấy. Rõ ràng là anh ta có cùng chung mối quan tâm với cô về sức khỏe của em gái cô. Cả hai người đã tranh cãi khá kích liệt xem ai là người mà tôi cần khám trước.”

“Ồ” Một nụ cười mờ nhạt hiện lên trên đôi môi của nàng. “Ai thắng thế? Tôi đoán là Merripen?”.

Ông bác sĩ mỉm cười đáp lại nàng. “Không, Miss Hathaway, em gái của cô có thể có phổi yếu, nhưng cô ấy có rất nhiều quyết tâm.” Ông cúi đầu chào nàng. “Chúc cô một buổi tối an lành. Tôi rất cảm thông vì sự không may của cô ngày hôm nay”.

Amelia gật đầu cám ơn và đi vào phòng của Leo. Trong phòng, một chiếc đèn đã được vặn nhỏ xuống. Anh đang nằm nghiêng một bên, đôi mắt mở to, nhưng anh không nhìn nàng khi nàng đến gần bên. Ngồi bên cạnh tấm đệm với sự cẩn trọng, nàng với tay, vuốt mái tóc rối bù của anh.

Giọng nói của anh là một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng “Cô tới để kết liễu tôi phải không?”

Nàng mỉm cười nhăn nhó. “Anh dường như đã tự mình làm một công việc tuyệt vời.” Bàn tay nàng ôm lấy đầu anh dịu dàng. “Đám cháy bắt đầu thế nào vậy, anh yêu quý?”

Anh nhìn nàng, đôi mắt đỏ ngầu. Chúng giống như hai đèn hiệu nhỏ dẫn đường cho tàu hỏa. “Tôi không nhớ. Tôi đã ngủ gật. Tôi không chủ tâm gây ra đám cháy. Tôi hi vọng cô tin điều đó”

“Em tin.” Nàng nghiêng người qua và hôn lên trán anh như thể anh là một cậu bé. “Nghỉ ngơi đi, Leo. Mọi thứ sẽ khá hơn vào sáng mai…”

“Cô luôn luôn nói thế,” anh lầm bầm, nhắm mắt lại. “Có thể một ngày nào đó nó sẽ thành sự thật.” Và ngạc nhiên làm sao anh nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Nghe tiếng động ở cửa, Amelia nhìn lên thấy người quản gia đang mang vào một khay nặng trĩu có hai chai thủy tinh màu nâu và bó thảo dược khô. Đi cùng người phụ nữ lớn tuổi là Cam Rohan đang cầm một ấm nước nhỏ mở nắp bốc đầy hơi nước.

Rohan chưa gột sạch khói bám vào quần áo, tóc và da của anh. Mặc dù đã ráng sức từ tối nhưng anh vẫn không biểu hiện một dấu hiệu mệt mỏi. Anh liếc nhìn Amelia từ đầu đến chân, đôi mắt anh sáng như diêm sanh trên khuôn mặt đầy vết nhọ và mồ hôi.

“Hơi nước sẽ giúp Ngài Ramsay dễ thở hơn vào ban đêm,” người quản gia giải thích. Bà bắt đầu thắp những ngọn nến bên dưới một cái lỗ bên cạnh giường, nơi chiếc ấm đã được đặt vào đó.

Khi hơi nước phân tán qua không khí, Amelia ngửi thấy một mùi thơm sực nức, dễ chịu lan tỏa. “Cái gì thế?” nàng thì thầm hỏi.

“Cây cúc sam, húng tây và cam thảo,” Rohan nói, “Cùng với cây du trơn và lá đuôi ngựa cho chỗ sưng tấy trong cổ họng của anh ấy.”

“Chúng tôi cũng đã cho cả morphine để giúp ngài ấy dễ ngủ,” người quản gia nói. “Tôi sẽ để nó bên cạnh giường và nếu ngài ấy thức dậy lần sau – ”

“Không,” Amelia nói một cách nhanh chóng. Điều cuối cùng Leo cần lúc này là cơ hội tiếp cận một chai morphine lớn. “Cái này không cần thiết.”

“Vâng, thưa cô”. Người quản gia bước ra với một tiếng thì thầm kín đáo. “Cô có thể rung chuông bất cứ khi nào cần”.

Cam vẫn còn trong phòng, thoải mái nghiêng vai, tì vào một cột giường cao chót vót. Anh quan sát khi Amelia đi kiểm tra thành phần của cái ấm hơi nước. Nàng ngoảnh đi, tránh nhìn vào sự hiện diện ngăm ngăm mạnh mẽ của anh, đôi mắt sâu thẳm và nụ cười trêu chọc hiện lên trên khuôn miệng anh.

“Ông chắc phải kiệt sức rồi”, nàng nói, nhặt lên một cành lá khô. Nàng đưa lên mũi một cành thảo dược nhăn nheo rất thơm và ngửi thử “Rất muộn rồi”

“Tôi đã dành phần lớn cuộc sống trong một sòng bài, với tôi thì giờ này chỉ mới chớm đêm thôi”. Anh ngập ngừng. “Em nên đi ngủ đi.”

Amelia lắc đầu. Đâu đó bên dưới những nhịp đập gào thét và những những lo lắng vẩn vơ trong đầu óc nàng, là sự kiệt sức khủng khiếp. Tuy nhiên, bất kỳ cố gắng nào để ngủ sẽ là vô ích, nàng sẽ chỉ đơn giản là nằm đó và nhìn chằm chằm vào trần nhà. “Đầu tôi quay như một đèn kéo quân. Chỉ nghĩ đến giấc ngủ thôi là….” Nàng lắc đầu.

“Một bờ vai để khóc có giúp gì cho em không” anh nhẹ nhàng hỏi.

Nàng cố gắng che giấu cảm giác yếu đuối mà câu hỏi của anh gây ra cho nàng. “Cảm ơn ông, nhưng không cần đâu”. Một cách cẩn thận nàng bỏ mớ thảo dược vào ấm. “Khóc là một sự lãng phí thời gian.”

“Khóc làm vơi đi ít nhiều nỗi đau”

“Đó là một câu nói của người digan à?”

“Shakespeare.” Anh quan sát nàng đầy chăm chú, thậm chí là quá nhiều, thấu hiểu những gì đang được nén lại bên dưới sự bình tĩnh gượng gạo của nàng “Em có bạn bè giúp em vượt qua điều này, Amelia. Và tôi là một trong số đó.”

Amelia sợ rằng anh có thể nhìn nàng bằng con mắt thương hại. Nàng sẽ tránh điều đó bằng mọi giá. Nàng không thể dựa vào anh, hoặc bất cứ ai. Nếu nàng làm điều đó, nàng sẽ không bao giờ có thể có thể đứng trên đôi chân của mình một lần nữa. Nàng quay người, tránh xa khỏi anh, bàn tay nàng giơ lên như thể muốn xua tan bất cứ nỗ lực nào chạm tới nàng. “Ông không cần phải bận tâm về gia đình tôi. Chúng tôi sẽ cố gắng. Chúng tôi luôn luôn thế.”

“Không phải lúc này.” Rohan bình tĩnh nhìn nàng. “Anh trai em không thể giúp đỡ bất kỳ ai, ngay chính bản thân anh ta. Các em gái của em còn quá trẻ, ngoại trừ Winnifred. Và bây giờ ngay cả Merripen cũng nằm liệt giường.”

“Tôi sẽ chăm sóc họ. Tôi không cần giúp đỡ.” Nàng với lấy cái màn cột ở phía chân giường và xếp nó lại ngay ngắn. “Ông sẽ đi London vào buổi sáng, phải không? Ông có lẽ nên rút lại lời khuyên của mình và đi ngủ đi.”

Ánh mắt anh trở nên như có lửa. “Chết tiệt, tại sao em phải cứng đầu như vậy chứ”

“Tôi không cứng đầu. Chỉ là tôi không muốn bất cứ điều gì từ ông. Và ông xứng đáng tìm thấy sự tự do ông đã bị tước đoạt quá lâu.”

“Em quan tâm về tự do của tôi hay là em sợ thừa nhận em cần một người nào đó?”

Anh đã đúng – nhưng nàng thà chết còn hơn là thừa nhận điều đó “Tôi không cần bất cứ ai, ngay cả ông.”

Giọng của anh bớt gay góc hơn và trở nên mềm mại “Em không biết sẽ dễ dàng thế nào để chứng minh là em sai đâu.” Anh bắt đầu tiếp cận nàng, kiểm soát các chuyển động và khóa nàng lại như thể anh muốn bóp nghẹn nàng, hôn nàng, hoặc cả hai.

“Có thể là kiếp sau”, nàng thì thầm, bằng cách nào đó cố gắng nở một nụ cười “Hãy đi đi. Cam.”

Nàng đợi cho đến khi anh rời căn phòng, và vai nàng chùng xuống nhẹ nhõm.

Muốn thoát khỏi khoảng không ngột ngạt của ngôi nhà, Cam bước ra bên ngoài. Ánh trăng chiếu những luồng sáng yếu ớt xuyên qua bóng tối vô tận. Anh lang thang tới bức tường cao vút làm thành một hàng rào trông ra dòng sông. Đu người một cách dễ dàng lên trên bờ tường, anh ngồi xuống, bàn chân lơ lửng trên mép tường, và lắng nghe những âm thanh của dòng nước và bóng đêm. Mùi khói thoảng trong không khí, hòa lẫn với mùi hương của đất và rừng.

Cam cố gắng sắp xếp lại mớ cảm xúc hỗn độn của mình. Anh chưa từng biết đến sự ghen tị trước đây, nhưng khi anh nhìn thấy Christopher Frost ôm Amelia buổi tối nay, Cam đã trải nghiệm cảm giác bị thôi thúc mãnh liệt muốn bóp nghẹn tên con hoang đó. Mọi bản năng của anh điên lên vì Amelia, anh muốn chỉ có mình anh sẽ sẽ là người bảo vệ và an ủi nàng. Nhưng anh không phải là sự lựa chọn đúng đắn cho nàng. Nếu Frost quyết định theo đuổi nàng thì tốt nhất là Cam không nên can thiệp. Amelia sẽ sống dễ chịu hơn với người cùng giai cấp với mình, hơn là sống với một người lai digan. Cam cũng sẽ dễ chịu hơn. Ôi, Chúa ơi! Có thật là anh thực sự dự định dành hết phần đời còn lại sống như một gadjo, bị ràng buộc trong mối quan hệ gia đình không?

Anh nên rời Hampshire, anh nghĩ. Amelia sẽ có quyết định của nàng về Frost, và Cam sẽ thuận theo số mệnh của mình. Không thỏa hiệp hoặc hy sinh một trong hai phía. Với Amelia, anh sẽ không bao giờ là một điều gì đó hơn một đoạn hồi ức đáng nhớ mơ hồ trong cuộc sống của nàng.

Cúi đầu xuống, anh lấy tay vuốt mái tóc bất kham của mình. Ngực anh đau nhói theo cách mà nó luôn xảy ra khi anh khao khát tự do. Nhưng đây là lần đầu tiên, anh tự hỏi liệu đó có phải là những gì anh muốn có không. Bởi vì dường như nỗi đau sẽ không được chữa lành khi anh ra đi. Thực tế đang có nguy cơ nó sẽ trở nên tồi tệ hơn.

Tương lai mở ra trước anh là một trạng thái trống rỗng, vô hồn.

Sẽ có hàng ngàn đêm không có Amelia. Anh sẽ ôm ấp và làm tình với những người phụ nữ khác, nhưng không ai trong số họ sẽ là người mà anh thực sự muốn. Anh nghĩ đến cuộc sống của Amelia khi là một phụ nữ quá lứa. Hoặc tệ hơn, nàng sẽ hoà giải với Frost, có lẽ sẽ kết hôn với anh ta, nhưng luôn luôn sống với nhận thức rằng Frost đã từng phản bội nàng một lần và có thể lại làm điều đó một lần nữa. Nàng xứng đáng nhiều hơn thế. Nàng xứng đáng được đam mê, với trái tim chân thành, xứng đáng được ngụp lặn trong tình yêu thương.

Nàng xứng đáng …

Ôi! Quỷ thần ơi. Anh đang suy nghĩ quá nhiều. Giống như một gadjo vậy. Anh tự ép mình đối mặt với sự thật. Sự thật là, Amelia là của anh, bất kể anh ở lại hay bỏ đi, bất kể họ có đi trên cùng một con đường hay không. Họ có thể sống ở các phía đối nhau trên thế giới và nàng vẫn sẽ là của anh. Một nửa Digan trong anh đã thấy điều đó ngay từ đầu. Và đó là một nửa mà anh sẽ lắng nghe.

Chiếc giường Amelia nằm mềm mại và sang trọng, nhưng nó cũng chỉ được làm từ những tấm ván gỗ mộc mà thôi. Nàng lăn tròn, chuyển mình, nằm ngửa ra nhưng nàng không thể tìm thấy vị trí thoải mái cho cơ thể đau nhức của mình, và không có sự thanh thản trong cái đầu đang bị tra tấn của nàng.

Căn phòng vẫn ở đó và ngột ngạt, không khí trở nên đặc quánh lại theo từng phút. Thèm khát một làn gió trong lành, se lạnh, nàng trượt ra khỏi giường, đến bên cửa sổ và đẩy nó mở ra. Một tiếng thở hắt đầy nhẹ nhõm thoát ra khi một làn gió nhẹ lướt qua nàng. Nàng nhắm đôi mắt nhức nhối của mình lại, dùng đốt ngón tay chà lên hai hàng mi ướt.

Một cảm giác lạ lùng, nhưng trong tất cả những vấn đề nàng phải đối mặt, điều giữ nàng không ngủ là câu hỏi liệu có bao giờ Christopher Frost thực sự yêu nàng. Nàng đã muốn nghĩ như vậy, thậm chí ngay cả sau khi anh ta bỏ rơi nàng. Nàng đã nói với mình rằng tình yêu là thứ xa xỉ với hầu hết mọi người, rằng sự nghiệp của Christopher là rất khó khăn, và anh đã phải đối mặt với một sự lựa chọn không thể tránh được. Anh đã làm những gì anh cho là tốt nhất ở thời điểm đó. Có lẽ nàng đã sai khi hi vọng anh ta sẽ lựa chọn nàng và bất chấp mọi hậu quả. Những điều như là được si mê, được mong muốn, được thèm khát …hơn hết thảy, sẽ không bao giờ xảy ra với nàng.

Cánh cửa mở vào theo một hình vòng cung. Nàng nhận thấy sự dịch chuyển của một hình bóng lờ mờ, cảm thấy sự hiện diện của ai đó trong phòng. Giật mình, quay lại, nàng thấy Cam Rohan đã đứng ngay bên trong cánh cửa. Trái tim nàng bắt đầu đập với những nhịp dữ dội. Anh trông tựa như một điều gì đó đến từ một giấc mơ, một bóng ma bí ẩn ma quái.

Anh từ từ tiến đến gần nàng. Anh càng đến gần, thì dường như mọi thứ quanh nàng càng có vẻ bung ra, rơi xuống bỏ lại nàng trần trụi và dễ tổn thương. Hơi thở của Cam gấp gáp. Cả của nàng cũng vậy. Im lặng hồi lâu, cuối cùng anh cất lời: “ Người digan tin rằng ta nên đi theo con đường nào vẫy gọi ta và đừng bao giờ quay trở lại. Bởi vì ta không bao giờ biết những cuộc phiêu lưu gì đang chờ đợi phía trước.” Anh từ từ với tới nàng, cho nàng có mọi cơ hội chối từ. Anh chạm vào đường cong của bên hông nàng qua lớp vải mịn màng của váy ngủ. Anh kéo nàng lại gần hơn vào cơ thể rắn chắc của mình.

“Vì thế, chúng ta sẽ chọn con đường này” anh thì thầm “Và xem nó sẽ dẫn tới đâu”

Anh chờ đợi một tín hiệu, một vài biểu hiện của từ chối hay khuyến khích, nhưng nàng vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào anh, sững sờ và bất động.

Anh vuốt ve mái tóc nàng, thì thầm với nàng rằng đừng sợ anh, anh sẽ chăm sóc nàng, làm nàng hài lòng. Những ngón tay anh tìm đến đường cong nhạy cảm của đầu nàng, ôm lấy đầu nàng khi anh hôn. Anh rải những nụ hôn dọc theo khuôn mặt nàng, hết lần này đến lần khác, và khi đôi môi nàng hé mở, ẩm ướt, anh liền khóa chúng lại bằng đôi môi anh.

Sự kích động tràn ngập trong nàng, và nàng đắm mình trong một khoái cảm bí ẩn, mở ra trước những vuốt ve sâu kín của lưỡi anh, cố gắng nắm bắt sự ngọt ngào. Đôi tay anh nhẹ nhàng thôi thúc nàng lùi lại phía sau cho đến khi nàng mất thăng bằng. Nàng ngã xuống giường như thể nằm trên một bệ thờ nào đó của một kẻ ngoại giáo.

Cúi xuống trên người nàng, Cam hôn lên cổ nàng. Một loạt động tác giật mạnh ở vạt trước áo ngủ của nàng, và vạt áo tách ra.

Nàng cảm thấy sự cấp bách của anh, sức nóng tỏa ra từ cơ thể anh, nhưng tất cả chuyển động vẫn rất tỉ mỉ, kéo dài khi anh luồn vào bên dưới lớp vải mỏng manh và vuốt ve bầu ngực của nàng. Đầu gối nàng co lại, toàn bộ thân thể nàng cong lên vì khoái lạc từ sự đụng chạm của anh. Với một âm thanh không lời, dỗ dành nàng thư giãn, bàn tay anh trượt từ ngực nàng xuống đầu gối. Đôi môi hé mở của anh hôn lên nụ hoa để trần của nàng, đùa giỡn với cái nụ cương cứng, lưỡi anh lướt trên nó đầy ẩm ướt. Nàng đưa tay lên mái tóc anh, vầy vò mái tóc đen như mun của anh, cố gắng giữ anh gần nàng hơn nữa. Miệng anh tiến sát đến trên núm vú của nàng, cắn nhẹ và mút cho đến khi nàng quặn quại và cố gắng quay đi, lo lắng bởi những cảm giác mà nàng đang bị cuốn vào sẽ đẩy nàng tới bờ vực của những cảm giác hoàn toàn mới.

Cam kéo nàng trở lại với anh và cúi xuống người nàng một lần nữa. Miệng anh bao phủ miệng nàng, trong khi những ngón tay khéo léo của anh kéo đường viền váy ngủ của nàng lên cao hơn và tìm kiếm phần bắp đùi phía sau mềm mại của nàng.

Amelia túm lấy áo của anh với đôi bàn tay run rẩy. Nó là loại áo rộng thùng thình không cổ, loại áo được cởi ra bằng cách kéo qua đầu thay vì cởi nút áo. Cam cử động để giúp nàng, kéo cái áo ra và ném nó qua một bên. Ánh trăng mạ vàng từng đường nét cơ bắp mềm dẻo trên cơ thể anh, bờ ngực căng tràn và trơn láng.

Duỗi thẳng lòng bàn tay tì lên cơ thể cứng cáp của anh, nàng đưa chúng nhẹ nhàng xuống hai bên hông anh và vòng quanh lưng anh. Anh rùng mình vì sự đụng chạm của nàng và hạ thấp người xuống bên cạnh nàng, một chân trượt giữa hai chân nàng. Chiếc áo ngủ mở rộng lộ ra hoàn toàn ngực nàng, gấu váy đang chum lại phía cao trên đùi nàng.

Đôi môi anh lại tìm đến ngực nàng, trong khi tay anh khum lại, nắn bóp miền da thịt cương cứng ấy. Cong người về phía anh, nàng cố gắng áp vào gần hơn, mang trọng lượng của anh hoàn toàn trên nàng. Anh kháng cự lại, đôi tay lang thang khắp cơ thể nàng đầy âu yếm để khiến nàng dịu lại. Nàng quằn quại trong sự nhẹ nhàng của anh, bàn tay nàng kìm chặt lưng anh. Nàng không thể suy nghĩ rành mạch, không thể tìm thấy bất cứ một từ ngữ nào. Cuốn vào anh, nàng cảm thấy ham muốn dâng lên đầy khó chịu. “Cam… Cam …” Nàng ép khuôn mặt của nàng vào bờ vai anh.

Cảm nhận hàng mi ướt nước của nàng, anh xoay đầu nàng lại và chạm lưỡi vào một giọt nước mắt. “Kiên nhẫn nào, con chim nhỏ. Còn quá sớm mà.”

Nàng ngước lên nhìn vào bóng hình mờ tối của anh “Đối với anh ư?”

Có một khoảng lặng như thể Cam kiềm chế để không bật lên một tiếng cười. “Không, cho em.”

“Em đã 26 tuổi,” nàng phản đối. “Làm thế nào có thể điều đó lại có thể là quá sớm đối với em chứ?”

Cam không thể nén tiếng cười của anh, những âm thanh trầm ấm cứ lúng búng trong miệng. Rồi, những nụ hôn trở nên khít khao hơn, lâu hơn và giữa những nụ hôn ấy, Cam đã nói bằng thứ ngôn ngữ hỗn hợp của tiếng digan và tiếng Anh. Bản thân anh cũng không rõ mình đang sử dụng ngôn ngữ nào. Nắm chặt tay nàng, anh đem nó xuống phần dưới cơ thể, ấn mạnh vào cái vật đang cương cứng của anh. Bị sốc và cuốn hút, Amelia nới lỏng tay dọc theo chiều dài… của anh, những ngón tay nàng ngập ngừng ôm lấy toàn bộ chiều dài của cái vật cứng ngắc ấy. Cam rên rỉ như đau đớn, và nàng giật tay trở lại ngay lập tức.

“Em xin lỗi”, nàng nói, đỏ bừng mặt. “Em không có ý làm đau anh.”

“Em không làm đau anh” Có một sự thích thú dịu dàng trong giọng anh. Anh nắm lấy tay nàng và đưa nó xuống trở lại

Amelia khám phá anh đầy e thẹn, sức nóng và sự chuyển động đầy khêu gợi bên dưới lớp vải căng cứng của cái quần ống túm của anh khuấy động sự tò mò nơi nàng. Anh dường như thích thú với sự đụng chạm của nàng, gần như rên rỉ khi anh di chuyển trên nàng, rúc vào cổ nàng và liếm láp.

Bây giờ cả hai chân anh đang ở giữa hai chân nàng, mở rộng khoảng cách giữa chúng, cái váy ngủ nhàu nát quanh eo nàng. Bị phơi trần, kích động và xấu hổ là những cảm giác của nàng khi một tay anh lang thang xuống phần phía dưới bụng. Chẳng mấy chốc nữa sẽ là sự đau đớn và chiếm hữu, tất cả mọi bí mật sẽ được giải đáp. Nàng nghĩ có lẽ bây giờ là lúc thích hợp để đề cập đến một vài điều.

“Cam?”

Đầu của anh ngẩng lên “Gì thế?”

“Em đã nghe nói có nhiều cách – nghĩa là điều này có thể dẫn tới – ôi, em không biết phải nói làm sao – ”

“Em không muốn anh khiến em có em bé.” Những đầu ngón tay anh chơi đùa một cách dịu dàng qua những lọn tóc xoăn tối màu đầy thân mật.

“Vâng. Đó là … không .” Hơi thở nàng cuộn lại thành một tiếng kêu van.

“Anh sẽ không làm thế. Mặc dù điều đó vẫn luôn có khả năng xảy ra.”

Anh đã tìm thấy một điểm thật nhạy cảm khiến nàng giật nảy mình và co đầu gối lên. Những ngón tay anh nhè nhẹ và dịu dàng tách cái khe mềm mại đó ra “Câu hỏi là, em yêu, em có muốn anh nhiều đến mức có thể chấp nhận rủi ro không.”

Các giác quan của nàng choáng váng trong sự ngượng ngùng và ham muốn với cái cách anh đang chạm vào nàng. Toàn bộ sự tồn tại của nàng lúc này chỉ còn phụ thuộc vào sự tròng ghẹo ma mãnh của một ngón tay. Và Cam biết điều đó. Anh đợi cho câu trả lời của nàng, vuốt ve, ấn vào miền da thịt ngọt ngào với những đầu ngón tay anh, quan tâm tỉ mỉ đến tất cả những sự run rẩy và co giật của cơ thể nàng

“Có”, nàng nói một cách lưỡng lự “Em muốn anh.”

Lóng tay cái của anh ấn xuống, trượt xuống một nơi ẩm ướt không thể giải thích nổi. Trước khi nàng có thể nói từ nào, ngón tay cái của anh đã thúc vào nơi ẩm ướt ấy, xâm chiếm nơi yếu ớt của nàng.

Hàng mi của anh che khuất đôi mắt sáng như quỷ “Em có muốn điều này không?” anh thì thầm.

Nàng gật đầu và cố gắng để nói có, nhưng tất cả những gì thoát ra được là một rên rỉ trầm trầm.

Sâu hơn nữa, một cái vuốt ve dò hỏi nhẹ nhàng cho đến khi nàng cảm thấy đỉnh ngón tay cái đeo nhẫn cứng rắn của anh áp sát lối vào bên trong cơ thể nàng. Anh chầm chậm tạo một vòng bên trong nàng, quấy rầy và cọ sát cho đến khi nàng cảm thấy ngây ngất và nóng bỏng. Ôi, thiên đường, đúng, không, xin anh… một cú xoay khác, một cái nữa, mỗi lần đều khiến khoái cảm cuộn lên trong nàng cho đến khi tim nàng đập như sấm và hông nàng thúc lên theo nhịp điệu của tay anh. Ngay sau đó, những ngón tay xâm lược tinh tế của anh rút ra, và cơ thể nàng siết chặt lại đầy tuyệt vọng trong sự trống vắng. Nàng với lấy anh, kẹp chặt anh trong nhu cầu điên rồ của nàng và Cam mỉm cười một cách tinh quái.

“Thoải mái nào, em yêu. Chúng ta vẫn còn ở khúc dạo đầu. Không cần phải vội vàng bỏ qua nó đâu.”

“Khúc dạo đầu?” Choáng váng và nhoi nhói, nàng khó có thể mở miệng nói chuyện. Nếu có một điều nàng chắc chắn thì đó là nàng không thể chịu đựng nhiều hơn nữa sự tra tấn tinh tế của anh. “Em nghĩ rằng anh sẽ kết thúc nó ngay bây giờ.”

Nàng cảm thấy nụ cười của anh khi anh hôn phía trong khuỷu tay, rồi lan xuống cổ tay của nàng. “Vấn đề là nó kéo dài càng lâu càng tốt.”

“Tại sao?”

“Tốt hơn là như vậy. Đối với cả hai chúng ta.” Anh mở những ngón tay đang nắm chặt của nàng ra và hôn vào lòng bàn tay nàng. Sau khi kéo lại váy ngủ của nàng, anh cài lại hàng nút phía trước với sự chăm chút tỉ mỉ.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Mang em đi.” Khi thấy nàng lắp bắp định hỏi điều gì đó, anh chạm một ngón trỏ nhẹ nhàng lên đôi môi nàng. “Hãy tin anh,” anh thì thầm.

Amelia nghe lời anh trong trạng thái choáng váng khi anh kéo nàng ra khỏi giường, khoác một chiếc áo choàng nhung cho nàng và nhét chân nàng vào một đôi dép mềm.

Gài chặt tay nàng vào tay anh, Cam dẫn nàng ra khỏi phòng. Ngôi nhà tĩnh mịch, không một tiếng động, các bức tường treo đầy những bức chân dung của các nhà quý tộc với khuôn mặt không hài lòng.

Họ đi ra phía sau nhà, tới một sân hiên bằng đá lớn, những bậc lên xuống rộng rãi, uốn cong dẫn xuống các khu vườn. Ánh trăng ló ra khỏi các đám mây nhỏ, tỏa sáng trên bầu trời màu đen thẳm. Bối rối nhưng sẵn sàng, Amelia đi với Cam tới cuối các bậc thềm.

Anh dừng lại và huýt sáo một tiếng ngắn ngủi.

“Cái gì – ” Amelia kinh ngạc khi nàng nghe tiếng nện nặng nề của những móng guốc và nhìn thấy một hình dáng to lớn, đen sì gấp gáp hướng về họ giống như một cái gì đó đến từ một cơn ác mộng. Sự hoảng hốt lướt qua người nàng và nàng túm lấy Cam, khuôn mặt giấu trong ngực anh. Vòng tay anh bao bọc xung quanh nàng, kéo nàng lại gần. Khi tiếng động ngừng lại, Amelia liếc mắt nhìn thứ vừa xuất hiện. Đó là một con ngựa. Một con ngựa lớn màu đen, hơi thở phì phò, bốc khói giống như hồn ma trong không khí lạnh căm.

“Điều này đang thực sự diễn ra à? nàng hỏi.

Cam đút tay vào túi, và cho con ngựa ăn một cục đường, và di chuyển bàn tay lên cái cổ yêu kiều của con vật.

“Đã bao giờ em có một giấc mơ như thế này chưa?”

“Chưa bao giờ.”

“Vậy thì, nó hẳn đang xảy ra.”

“Anh thực sự có một con ngựa sẽ chạy đến khi anh huýt sáo à?”

“Ừ, anh đã huấn luyện cho nó”

“Tên của nó là gì?”

Nụ cười của anh lóe sáng trong bóng tối. “Em có thể đoán ra không?

Amelia nghĩ trong giây lát. “Pooka?” Con ngựa quay đầu nhìn nàng như thể nó hiểu. “Pooka,” nàng lặp lại với một nụ cười yếu ớt. “Anh tình cờ có những cái cánh nào không?”

Nhìn thấy cử chỉ kín đáo của Cam, con ngựa lắc đầu như thể muốn nhấn mạnh là không có, và Amelia run run cười.

Đi đến bên Pooka, Cam đu lên yên ngựa trong một chuyển động duyên dáng. Anh điều khiển nó rụt rè lại gần bậc cầu thang nơi Amelia đang đứng và cúi xuống nàng. Nàng nắm lấy tay anh, cố gắng chạm chân lên bàn đạp. Nàng được nhấc lên yên ngựa phía trước anh một cách dễ dàng. Đà chuyển động làm nàng tách ra hơi xa anh một chút, nhưng cánh tay Cam đã khóa chặt xung quanh nàng, giữ nàng ngồi yên. Amelia nghiêng người trở lại cái nôi cứng cáp là vòm ngực và cánh tay anh. Mũi nàng được lấp đầy bởi mùi hương của mùi thu, mùi đất ẩm ướt, mùi ngựa và đàn ông, và mùi của nửa đêm.

“Anh biết em sẽ đi với anh, phải không? Nàng hỏi.

Cam nghiêng mình nhìn nàng, hôn nàng đầy tôn thờ. “Anh chỉ hy vọng.”. Đùi anh siết chặt vào mình ngựa, giục con vật phi nhanh, rồi sau đó cho nó chạy nước kiệu nhẹ nhàng. Và khi Amelia nhắm mắt lại, nàng có thể thề rằng họ đang bay.

Bình luận