Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bích huyết kiếm

Hồi 6 – Đem trả vàng Thừa Chí vào đất lạ

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Thừa Chí thấy võ công của Ôn Thanh như vậy có thể liệt vào hạng nhất hào kiệt giang hồ, nhưng sao hành vi của chàng lại điêu đứng kỳ lạ đến thế, nên chàng vừa bực mình vừa tức cười lắc đầu mấy cái mới quay trở lại thuyền, gói số vàng đó lại rồi chắp tay chào Đức Lân mà lên đường.

Vào trong thành Từ Châu chàng đến phố lớn kiếm một khách sạn lớn rộng để ở.

Sau khi vào buồng rửa mặt xong, chàng nghĩ thầm: “Nếu không trả được nghìn lạng vàn này cho chàng nọ, lòng ta yên sao đành. Vì thấy chàng ta tội nghiệp như vậy ta mới ra tay trợ giúp chứ ta có định lấy thù lao gì đâu. Nếu ta nhận số tiền này sẽ mất tên tuổi của ta liền, cũng may y là người của phái Thạch Lương, phái đó lại ở ngay nơi đây ta đỡ phải đi đâu tìm kiếm nữa. Ta đem số vàng này đến tận nhà y trả dù y không nhận ta cũng bỏ đấy đi luôn. Như vậy có phải tiện không?”

Sáng ngày hôm sau chàng hỏi đường lối đi Thạch Lương rồi liền về khách điếm đem gói vàng đi trả.

Thạch Lương cách Từ Châu hơn hai mươi dặm, Thừa Chí đi tắt rất nhanh nửa tiếng đồng hồ sau đã tới liền. Thạch Lương là một thị trấn nho nhỏ ở gần núi Lan Kha, theo lời đồn thì núi đó xưa kia có một tiều phu lên hái củi. Khi người tiều phu ấy đi sâu vào trong núi liền gặp hai ông tiên ngồi đánh cờ với nhau, chàng tiều phu đứng cạnh đó xem. Xem xong ván cờ của hai ông tiên, chàng quay đầu lại nhìn thấy cán búa đã mục nát và khi chàng ta về đến nhà, người nhà và lối xóm đều khác hẳn, thì ra chàng ta vào núi xem có một ván cờ mà đã qua được mấy chục năm. Núi Lan Kha là hai ngọn núi liên kết thành hai bên đỉnh núi cách nhau mấy chục trượng, ở giữa có một cây cầu đá như là sà ngang của một căn nhà vậy. Cầu này tựa như mọc liền với đỉnh núi, sức người không thể nào mà xây được một cái cầu như vậy, cho nên các bô lão ở địa phương vẫn đồn đại cầu đó là do thần tiên dùng pháp thuật bắt lên, trông nó như một cái sà nhà nên mới có cái tên Thạch Lương như vậy. Thừa Chí đi tới đó thấy một nông phu ở đằng xa đi tới, chàng vội tiến lên hỏi thăm:

– Thưa đại ca, xin hỏi nhờ đại ca nhà họ Ôn ở đâu thế?

Nông phu đợi nghe chàng hỏi xong liền giật mình kinh hãi đáp:

– Tôi không biết, tôi không biết!

Vẻ mặt người ấy trông rất khó coi, hình như khinh bỉ Thừa Chí vậy rồi người đó quay người đi sang phía khác ngay.

Thừa Chí đi tới một tiệm bán chạp phô liền vào hỏi thăm người chưởng quầy, ngờ đầu người chưởng quầy đó lại lạnh lùng đáp:

– Lão huynh tìm nhà họ Ôn làm chi?

– Tôi muốn trao trả cho họ một vật này.

– Nếu vậy lão huynh là bạn của nhà họ Ôn rồi hà tất phải hỏi thăm mỗ làm chi.

Thừa Chí lại bị hắt hủi một lần nữa liền nghĩ thầm: “Sao dân chúng ở đây lại vô lễ đến như thế?”

Chàng lại thấy hai thằng nhỏ đang đùa giỡn ở giữa đường liền móc túi lấy mười mấy đồng tiền ra nhét vào tay một thằng nhỏ và hỏi:

– Cậu em đưa anh đến nhà họ Ôn đi.

Thằng nhỏ bỗng dưng được tiền mừng rỡ vô cùng, nhưng khi nó nghe thấy Thừa Chí nói xong liền trả lại tiền cho chàng và đáp:

– Thúc thúc muốn đến nhà họ Ôn ư? Căn nhà lớn đó chả lạ nhà của chúng là gì, chúng em không thích đi đến chỗ ma quỷ ấy.

Tới lúc đó Thừa Chí mới vỡ lẽ thì ra họ Ôn rất thất nhân tâm nên người lối xóm không ai thèm liên lạc với gia đình họ cả, chứ không phải là dân ở đây vô lễ như chàng tưởng tượng đâu.

Chàng đi đến căn nhà đồ sộ mà thằng nhỏ vừa chỉ cho, xa xa đã nghe thấy tiếng người nói ồn ào, chàng vội ráo cẳng bước lên, khi tới gần thấy mấy trăm nông dân, người cầm bừa kẻ cầm thuổng, vây chặt chiếc cửa lớn tiếng quát tháo:

– Các người đánh chết ba mạng như vậy mà không thèm nói nửa lời hay giải quyết ra sao bỏ đi về luôn. Họ Ôn kia có mau ra thường mạng không?

Trong đám nông dân có bảy tám người đàn bà đầu tóc rũ rượi đang ngồi dưới đất khóc bù lu bù loa.

Thừa Chí tới gần hỏi thăm một người nông dân rằng:

– Đại ca, các vị ở đây làm gì thế?

Người nông dân ấy đáp:

– Chắc tướng công là người qua đường nên không biết chuyện, người nhà họ Ôn này hung ác bá đạo lắm, hôm qua người của chúng về làng thâu tiền tô, ông cụ nhà họ Trinh yêu cầu y cho thư thả vài ngày để thu xếp trả, thế là người nhà y đẩy mạnh ông cụ ấy té ngã, đầu đập vào tảng đá lớn chết ngay tại chỗ, con trai và cháu ông cụ ra bắt thường mạng đều bịn người của chúng đánh đến bị thương nặng. Đấy tướng công xem người nhà này thị giàu có và biết võ đánh chết người bỏ đi không thèm nói năng nửa lời, tướng công bảo chúng tôi nhịn sao nổi⬦

Trong khi hai người nói chuyện với nhau thì những người kia càng la rầm rộ thêm, có người lại đập cửa, có người ném đá vào bên trong như muốn phá cửa nhà họ Ôn vậy.

Đang lúc ấy cánh cửa lớn bỗng mở toang, một bóng người ở bên trong phi ra, mọi người chưa trông thấy rõ thì đã có bảy tám người nông dân bị người đó ném ra ngoài xa hai ba trượng vỡ đầu, sứt tai, máu chảy lai láng liền.

Thừa Chí thấy vậy nghĩ thầm: “Võ công của người này cũng khá cao siêu đấy.”

Chàng vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn thấy người đó vừa gầy vừa cao, mặt vàng khè hai mắt xếch ngược, hai bên thái dương huyệt gồ cao, chỉ trông bề ngoài cũng đủ biết người đó là một tay có nội gia rất cao siêu rồi.

Người gầy gò ấy liền quát lớn:

– Các ngươi heo chó kia, còn đến đây ăn vạ phải không?

Bọn nông dân chưa kịp trả lời lại bị y tiến lên túm mấy người ném đi nữa.

Thừa Chí thấy người đó túm người ném đi như vậy không khác gì ném người rơm hay người giấy vậy, không tốn một chút hơi sức nào hết, chàng lại nghĩ tiếp: “Không biết người này có liên can với Ôn Thanh không, nếu bữa nọ y đi cùng với Ôn Thanh thì bọn Vinh Thái đã chịu không nổi rồi, chả cần ta phải ra tay giúp sức nữa.”

Bỗng có một người trung niên và một người thanh niên ở trong bọn nông dân vội tiến lên nói:

– Các ngươi đánh chết người rồi bỏ đi luôn, coi mạng người như mạng gà vậy, chúng ta tuy nghèo nhưng chúng ta cũng là người chứ có phải súc vật đâu.

Người gầy gò và cao kia nghe thấy người nông dân nói như thế liền cười nhạt:

– Nếu không đánh cho mấy tên chết ngay tại chỗ thì các ngươi chưa biết thân.

Nói xong, y lại túm lưng người trung niên nọ thuận tay ném luôn vào góc tường ở bên kia Đông, hai thanh niên thấy vậy vừa kinh hãi vừa tức giận song song giơ cuốc lên nhắm đầu y chém luôn. Chỉ thấy y giơ tay trái lên gạt một cái, hai cái cuốc của hai thanh niên kia bị hất bắn ra xa đồng thời y lại chộp lưng của hai thanh niên đó mà ném luôn vào tảng đá lớn ở trước cửa để cắm cột cờ.

Thừa Chí thấy người nọ hà hiếp đám nông dân và đả thương người một cách vô lý như vậy trong lòng đã tức giận, nhưng chàng là người thận trọng không muốn can thiệp việc của người, chỉ muốn đợi cho việc của họ lo dàn xếp xong xuôi là mình tiến lên yêu cầu Ôn Thanh để trao trả số vàng rồi lên đường đi ngay. Ngờ đâu, người gầy gò và cao kia đã ra tay hạ sát thủ, muốn ném chết ba người nọ liền. Chàng động lòng công phẫn và hiệp nghĩa không còn suy nghĩ gì nữa liền phi thân tới giơ tay trái ra chộp vào đùi phải của người nông dây trung niên lôi trở lại và thuận tay đặt người đó đứng xuống đất. Rồi chàng lại phi thân tới nhanh như điện chớp chộp luôn lưng của hai thanh niên nông dân và khẽ đặt họ xuống dưới đất, sở dĩ chàng nhảy tới kịp để cứu hai người thanh niên này là nhờ ở nhu môn khinh công Nhạc vương Thần Tiên của Mộc Tang đạo nhân truyền thụ cho, môn khinh công này có thể nói là nhanh nhất thiên hạ.

Đáng lẽ chàng không giở môn khinh công này ra để khoe khoang hay làm cho người khác kinh ngạc đâu, nhưng vì thấy tình thế cấp bách như vậy mới phải sử dụng tới môn khinh công này để cứu hai thanh niên kia thoát nạn. Chàng cũng biết ra tay cứu ba người này như vậy, người gầy gò và cao kia thế nào cũng hận mình nhưng chàng đã biết địa điểm của nhà họ Ôn rồi, nếu người gầy gò và cao này giận mình không cho gặp Ôn Thanh thì chàng sẽ chờ đến đêm khuya đem đến trả lại số vàng. Chàng đặt hai thanh niên nọ đứng xuống xong liền quay mình định đi. Ba người nông dân thoát chết cứ đứng đờ người ra không nói được nửa lời vậy.

Người gầy gò và cao kia thấy võ công của Thừa Chí cao siêu như vậy kinh ngạc vô cùng liền nghĩ thầm: “Ta ném ba người kia thủ pháp rất nhanh và lại ném đi hai phương hướng khác nhau, người này ra tay sau mà lại tới trước nhất cứu được người nọ, không biết y là người của môn phái nào? Sao lại có võ công lợi hại đến thế?”

Nghĩ đoạn, y vội chạy tới gần giơ tay lên định vỗ vai Thừa Chí và nói:

– Bạn kia hãy khoan đã.

Y dùng Đại Lực Thiên Cân, một nội gia rất mạnh vỗ vào vài của Thừa Chí, ngờ đâu Thừa Chí không tránh né gì hết chỉ hơi trầm vai xuống thôi đã hóa giải được sức lực của đối phương liền. Nhưng chàng không vận sức phản công lại và làm như không hay biết gì hết. Người gầy gò và cao kia thấy vậy càng kinh hãi thêm vội hỏi tiếp:

– Có phải bọn người kia mời các hạ đến đây làm khó dễ chúng tôi phải không?

Thừa Chí chắp tay chào và đáp:

– Xin lỗi bạn bởi vì tôi không muốn có án mạng phiền phức lắm cho nên mới dám đường đột ra tay đỡ họ như thế, lão huynh tài như vậy, chấp nhất bọn người nhà quê để làm gì.

Người nọ thấy Thừa Chí ăn nói khiêm tốn như vậy và còn khen ngợi y ở trước mặt mọi người như thế, nên y nguôi cơn giận liền và hỏi tiếp:

– Các hạ quý tính danh là gì? Đến tệ xá có việc gì thế?

– Tại hạ họ Viên có một người bạn họ Ôn không biết có phải ở trong quý phủ không?

– Đệ cũng họ Ôn không biết các hạ kiếm ai thế?

– Người bạn của tại hạ tuổi chừng mười tám, mười chín, mặt rất đẹp trai, mặc áo thư sinh.

Người nọ gật đầu mấy cái rồi quay lại quát bảo mấy chục nông dân hãy còn đứng đó rằng:

– Các ngươi còn đứng đấy làm chi không mau cút đi

Bọn nông dân thấy Thừa Chí lại làm quen với kẻ thù mà võ công của hai người lại rất lợi hại, nên bọn chúng không dám ở lại nữa, liền giải tán ngay.

Chờ bọn nông dân đi khỏi, người nọ liền mời Thừa Chí vào trong nhà uống nước.

Thừa Chí theo y đi vào bên trong tới một đại sảnh rộng ba gian ở giữa có treo một tấm bảng lớn trên đề “Thế Trạch Niên Trưởng.”

Đại sảnh này trưng bầy rất lịch sự trông như khách sảnh của một đại thân hào vậy. Người gầy gò mời Thừa Chí ngồi và bảo người nhà bưng nước ra mời chàng uống.

Người đó hỏi thăm sự thế và xuất thân của Thừa Chí ra sao, thái độ của y tuy rất lễ phép nhưng Thừa Chí vẫn nhận thấy mặt y có vẻ hằn học, chàng vội nói sang chuyện khác và hỏi người nọ rằng:

– Lão huynh làm ơn mời hộ Ôn Thanh tướng công ra đây, đệ có một vật này cần phải trao trả cho Ôn tướng công ngay.

– Ôn Thanh là xá đệ, đệ là Ôn Chính. Xá đệ vừa đi vắng, mời Viên huynh hãy ngồi chơi trong chốc lát, y sắp về liền.

Thừa Chí không muốn kết giao với những kẻ có hành vi bất chính và hà hiếp người làng này, nhưng vì đợi chờ Ôn Thanh về nên bắt buộc chàng phải ngồi ở lại.

Chờ đến giữa trưa vẫn chưa thấy Ôn Thanh về, Thừa Chí lại không muốn trao số vàng lớn như thế này cho người khác, nên cứ phải ở lại chờ thêm.

Ôn Chính sai người nhà dọn cơm ra mời Thừa Chí ăn, thức ăn rất phong phú và ngon miệng lắm.

Chờ đến chiều mặt trời đã bắt đầu lặn, Thừa Chí nóng lòng sốt ruột nghĩ thầm: “Đằng nào nơi đây cũng là nhà của Ôn Thanh rồi, ta cứ gửi lại số vàng này cho Ôn Chính để chuyển giao hộ cũng được, việc gì mà phải đợi chờ Ôn Thanh nữa.”

Nghĩ đoạn, chàng liền cởi bọc vàng đeo ở trên vai xuống để lên trên mặt bàn rồi nói với Ôn Chính rằng:

– Bọc đồ này của lệnh đệ nhất phiền Ôn huynh trao trả hộ, muộn lắm rồi đệ phải cáo từ đây.

Đang lúc ấy bên ngoài có tiếng cười khúc khích vọng tra, tiếng cười đó là tiếng cười của mấy thiếu nữ. Tiếp theo đó cửa ngoài đã hé mở, Thừa Chí đã nghe thấy có tiếng cười, tiếng nói của Ôn Thanh, trong lòng mừng thầm.

Ôn Chính liền nói:

– Xá đệ đã về đấy.

Nói xong, y liền đi ra luôn. Thừa Chí cũng vội theo ra, y cản chàng lại và nói tiếp:

– Mời Viên huynh ngồi đây đợi chờ giây lát.

Thấy hành động của Ôn Thanh có vẻ huyền bí, chàng đành phải ngừng bước, lạ thật chàng chờ mãi không thấy Ôn Thanh vào mà chỉ thấy Ôn Chính quay trở vào nói:

– Các hạ ngồi chờ thêm một lát nữa, xá đệ thay áo xong ra liền.

Thừa Chí nghĩ thầm: “Ôn Thanh ỏn a ỏn ẻn, không khác gì một người đàn bà vậy, tiếp khách thôi mà cũng phải thay áo.”

Một lát sau, Ôn Thanh đã thủng thẳng bước ra, vẻ mặt tươi cười và nói:

– Viên huynh đại gia giáng lâm thực hân hạnh cho đệ vô cùng.

Thừa Chí đáp:

– Ôn huynh bỏ quên gói đồ đó, đệ đem đến hộ.

Ôn Thanh vẻ hờn giận hỏi lại:

– Có phải Viên huynh khinh thường không?

– Đệ đâu dám, thôi đệ xin cáo lui đây.

Thừa Chí nói xong, đứng dậy chào Ôn Chính và Ôn Thanh định đi. Ôn Thanh đã nắm tay áo chàng và nói:

– Không cho anh đi.

Thừa Chí ngạc nhiên vô cùng, và mặt chàng hơi biến sắc, Ôn Thanh lại tiếp:

– Đệ có một việc rất cần muốn hỏi Viên đại ca hôm nay, mời đại ca ở lại đây nghỉ ngơi một hôm đã.

Thừa Chí đáp:

– Đệ ở Từ Châu đang có việc đợi chờ đệ về ở đó giải quyết, cảm ơn Ôn huynh đã có lòng tốt như vậy.

Ôn Thanh nhất định không nghe. Ôn Chính liền xen lời nói:

– Viên đại ca đã mắc bận, hiền đệ không nên giữ Viên đại ca ở lại như vậy.

Ôn Thanh nói giọng hờn giận đáp:

– Được, Viên huynh muốn đi cứ việc đi đi nhưng gói đồ này Viên huynh cũng làm ơn đem cả đi. Huynh không chịu ở lại nhà đệ thì đệ biết huynh khinh thường đệ.

Thừa Chí ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:

– Nếu Ôn huynh có hậu ý như vậy thì không dám từ chối nữa.

Ôn Thanh cả mừng liền bảo người nhà làm điểm tâm. Ôn Chính có vẻ không vui nhưng vẫn ở đấy tiếp chứ không chịu rút lui. Thừa Chí không hợp chuyện với y, chàng chỉ nói với Ôn Thanh thôi, vì thế y chỉ thỉnh thoảng đá gạ một câu thôi. Như vậy mà y vẫn chưa chịu rút lui đi vào trong nhà.

Ôn Thanh nói đến thi thơ, với môn này Thừa Chí không thạo lắm, sau nói đến binh pháp, chàng thuộc làu như cháo. Biết tánh chàng rồi, Ôn Thanh cứ đem những trận đấu xưa kia ra để đàm luận hoài. Thừa Chí rất kính phục và nghĩ thầm: “Tính nết của người này tuy kỳ lạ thực nhưng về học vấn y lại biết rộng lắm⬦”

Ôn Chính chỉ giỏi về võ công thôi, chứ văn học thì y không biết một tí gì nên càng nghe tỏ vẻ chán nản, nhưng vẫn ngồi lì ra đó. Thừa Chí thấy vậy ngượng vô cùng, lại phải đem võ học ra đàm luận với y vài câu. Ôn Chính đang định đáp thì Ôn Thanh đã xen lời vào nói sang chuyện khác liền. Thừa Chí thấy vậy cũng lấy làm ngạc nhiên vô cùng, Ôn Chính tuy là anh nhưng có vẻ kiêng nể Ôn Thanh lắm, thỉnh thoảng bị người em trách mắng một vài câu, y chỉ cười thôi chứ không dám giận dữ gì cả, khi nào y thấy Ôn Thanh tươi cười thì y lại tỏ vẻ khoái chí và cười theo.

Mâm rượu nhà họ Ôn khoản đãi Thừa Chí tối hôm đó rất thịnh soạn. Cơm nước xong, Thừa Chí liền nói:

– Ngày hôm nay đi đường hơi mệt mỏi một chút, đệ muốn được nghỉ ngơi sớm.

Ôn Thanh đáp:

– Tệ xá ở chốn quê nay được Viên huynh đại gia giáng lâm đang muốn chuyện trò một đêm với huynh để được học hỏi thêm, nếu huynh thấy mệt thì để ngày mai hãy nói vậy.

Thấy người em vừa nói dứt, Ôn Chính đã lên tiếng nói ngay:

– Đêm nay mời Viên huynh sang phòng để ngủ với đệ.

Ôn Thanh vội đỡ lời:

– Thôi không cần đại ca tiếp khách của đệ, tối nay Viên huynh ngủ phòng đệ thì hơn.

Ôn Chính bực mình không chào cáo từ gì hết hậm hực đứng dậy đi thẳng vào nội thất ngay. Ôn Thanh cũng nổi giận nói thêm:

– Hừ, chả biết lễ phép gì hết không sợ người ta chê cười.

Thừa Chí thấy hai anh em chàng ta cãi vã nhau như vậy trong lòng không yên liền nói:

– Đệ ở quen chốn thôn dã rồi, Ôn huynh khỏi phải bận tâm cho đệ vấn đề ăn nằm đó.

Ôn Thanh mỉm cười đáp:

– Thôi được, đệ không bận tâm nữa.

Nói xong, chàng cầm cây nến đưa Thừa Chí đi vào nội thất, đi qua hai cái sân vào tới lớp thứ ba liền lên lầu đến trước một căn phòng, Ôn Thanh vừa mở cửa phòng ra, Thừa Chí đã ngửi thấy mùi thơm xông ra và chàng thấy trong phòng đang thắp một ngọn nến dở, phòng này bày biện lịch sự lắm, màn the trướng gấm có thêu một con phượng hoàng. Trên vách có treo một bức tranh mỹ nữ đó, trên mặt bàn bày nghiên bút, ống bút có sáu bảy cây đủ các cỡ. Kỷ chè ở bên phía tây có bày một chậu thủy tiên. Trước cửa sổ có treo một cái giá, trên giá có đậu một con anh vũ trắng. Từ khi hạ sơn đến giờ, Thừa Chí chưa hề thấy một căn phòng nào lịch sự như thế này, nên chàng cứ đứng đờ người ra ngắm nghía, Ôn Thanh thấy vậy vừa cười vừa nói:

– Đây là phòng ngủ của tiểu đệ, chật hẹp và sơ sài lắm, mời huynh hãy khuất giá một đêm.

Không đợi chờ Thừa Chí có bằng lòng hay không, chàng đã quay người đi ra luôn.

Thừa Chí ở trong phòng nhìn bốn xung quanh một lượt thấy không có điều gì khác lạ mới yên tâm, chàng đang định cởi áo đi nghỉ thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa rất khẽ, chàng liền hỏi:

– Ai đó?

Một con sen tuổi trạc mười năm, mười sáu mặt mũi thanh tú và khôn ngoan lanh lợi, tay bưng một cái mâm bước vào nói:

– Mời Viên thiếu gia xơi một chút điểm tâm.

Nói xong, nàng ta để cái mâm xuống bàn. Thừa Chí thấy trong mâm để một bát tần yến. Tuy chàng là con của một Đề đốc và Thống soái, nhưng chàng ở quê trưởng thành, ở trong thôn quê chưa hề thấy bao giờ nên không biết là vật gì.

Đồng thời lần đầu tiên chàng nói chuyện với một thiếu nữa nên hổ thẹn vô cùng, hai má đỏ bừng, con tiểu hoàn ấy thấy vậy vừa cười vừa nói tiếp:

– Tên cháu là Nguyệt Hoa, thiếu gia cháu bảo cháu đến đây hầu hạ Viên thiếu gia. Viên thiếu gia có việc gì sai bảo cứ việc gọi tên cháu là được rồi.

Thừa Chí đáp:

– Không có việc gì hết.

Tiểu hoàn vái chào đi ra nhưng khi ra tới cửa nàng lại quay đầu nhìn Thừa Chí tủm tỉm cười và nói tiếp:

– Chính tay thiếu gia tôi xuống bếp làm bát yến này để Viên thiếu gia xơi.

Thừa Chí ngạc nhiên vô cùng không biết trả lời như thế nào cho phải. Nguyệt Hoa thấy vậy lại cười một tiếng nữa rồi mới đi hẳn. Thừa Chí cởi quần áo ngoài ra trèo lên giường đi ngủ, thấy chăn màn thơm tho vô cùng khiến chàng như say như mê nên chỉ trong giây lát, chàng đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Ngủ đến giữa đêm, ngoài cửa sổ bỗng có tiếng cười khì, chàng giật mình thức tỉnh, rồi chàng lại nghe thấy có người khẽ gõ vào cánh cửa sổ hai tiếng và có tiếng người khẽ cười:

– Gió mát trăng thanh như thế này, Viên huynh là người tao nhã không ra thưởng thức thì thực uổng một phong cảnh đẹp như tranh vẽ này.

Thừa Chí đã nhận ra đó là tiếng nói của Ôn Thanh, chàng thấy ánh sáng trăng sáng rực và ngoài cửa có một người đang đu ngược, đầu dưới, chân trên treo lơ lửng ở trước cửa sổ và ngó vào trong phòng, thấy vậy Thừa Chí vội nói:

– Vâng, để tôi mặc quần áo sẽ ra ngay.

Nói xong, chàng vội vàng mặc quần áo vào và giấu con dao găm ở trong người phòng bị. Chàng vừa đẩy cánh cửa sổ ra thì có một luồng gió đưa mùi hoa thơm vào.

Bây giờ chàng mới hay bên ngoài là một cái vườn hoa.

Ôn Thanh khẽ nhảy xuống đất và rỉ tai chàng nói:

– Viên huynh theo tôi đến đằng này.

Thừa Chí thấy chàng ta tay cầm một cái rổ không hiểu chàng ta mang theo cái đó để làm gì, nhưng không dám nói. Hai người cùng vượt tường đi ra bên ngoài cùng giở khinh công tiếng thẳng về phía hậu sơn, khi sắp tới đỉnh núi lại vòng hai con đường cong quẹo liền tới một chỗ bốn xung quanh trồng hoa đang long lanh dưới ánh sáng trăng, Thừa Chí thì trông thấy rõ một bên trồng hoa mai quế màu trắng và một bên trồng hoa mai quế màu vàng, liền khen ngợi rằng:

– Nơi đây là tiên cảnh chắc?

Ôn Thanh đáp:

– Những hoa này là do tay đệ trồng hết, nơi đây chỉ có má của tiểu đệ với con tiểu hoàn là được lui tới thôi.

Nói xong, chàng cầm cái rổ từ từ đi đến gần những luống hoa. Thừa Chí đi theo sau cũng cảm thấy thích thú vô cùng.

Ôn Thanh đưa Thừa Chí tới một cái đình nhỏ, chàng ta liền mời Thừa Chí ngồi ở trên tảng đá rồi mở cái rổ ra lấy một ấm rượu và hai cái chén bầy lên trên mặt đá và rót đầy hai chén rượu đó mới nói:

– Xin lỗi Viên huynh nơi đây không được ăn mặn.

Chàng lại lấy ba món ăn ở trong rổ ra rồi hai người uống rượu dưới trăng hoa.

Thừa Chí gắp những món ăn đó ăn thử mới hay ba món đó đều là món ăn chay thực, ăn nhậu một hồi, Ôn Thanh lại lấy một ống tiêu ra và nói:

– Để đệ thổi tiêu cho Viên huynh nghe nhé!

Thừa Chí gật đầu, Ôn Thanh liền thổi tiêu cho chàng nghe, chàng không biết âm luật gì cả nhưng chỉ cảm thấy mình đang sống trong cảnh tiên, chứ dưới trần tục làm gì có tình cảnh này.

Ôn Thanh thổi xong khúc tiêu rồi mới cười và hỏi:

– Viên huynh thích nghe khúc nào xin cho hay để đệ thổi cho huynh nghe.

Thừa Chí thở dài một tiếng rồi đáp:

– Ôn huynh thông minh thực và cũng biết nhiều thứ quá.

Ôn Thanh khoái chí hỏi lại:

– Có thực không?

Nói xong, chàng lại cầm ống tiêu lên thổi tiếp một khúc tiêu càng nhu mì và uyển chuyển hơn khúc tiêu trước. Khi thổi xong, Ôn Thanh đặt ống tiêu xuống và khẽ hỏi:

– Thế nào, Viên huynh có nghe được không?

– Trên thế gian này không còn ai có thể thổi được khúc tiêu hay như vậy. Trước kia đệ có nằm mơ và giấc mơ ấy cũng không thể nào bằng được cảnh thực này được.

Thấy Thừa Chí khen ngợi mình như vậy, Ôn Thanh càng khoái chí cười khúc khích. Lúc ấy hai người ngồi gần nhau, Thừa Chí ngửi thấy ngoài mùi thơm của hoa ra lại còn có cả mùi thơm của phấn son nữa, chàng liền nghĩ thầm: “Người này không có ý chí đàn ông gì cả, cũng may ta không phải là con người lẳng lơ, bằng không có phải là bị y chê cười rồi không?”

Ôn Thanh lại nói tiếp:

– Viên huynh có thích đệ thổi tiêu không?

Thừa Chí gật đầu, Ôn Thanh lại đưa tiêu lên thổi tiếp. Thừa Chí đang ngẩn người ra nghe thì đột nhiên thấy thiếng tiêu ngưng hẳn rồi Ôn Thanh bẻ luôn ống tiêu ra làm đôi. Thừa Chí ngạc nhiên vô cùng vội hỏi:

– Sao thế, huynh⬦ đang thổi nhanh như vậy sao bỗng dưng lại bẻ ống tiêu đi?

Ôn Thanh cúi đầu xuống khẽ đáp:

– Từ xưa tới nay đệ không hề thổi tiêu cho ai nghe hết vì họ có biết nghe đâu, họ chỉ thích múa đao múa kiếm thôi.

– Tôi không nói dối Ôn huynh đâu, tôi thích nghe khúc tiêu của Ôn huynh thổi thực đấy mà.

– Ngày mai Viên huynh đã từ giã ra đi rồi, đệ chắc huynh đi khỏi không bao giờ quay trở lại nữa. Thử hỏi tôi biết thổi cho ai nghe?⬦

Ngừng giây lát, chàng lại nói tiếp:

– Tính nết của đệ rất xấu, đệ tự biết lắm nhưng khốn nỗi đệ không sao tự kìm chế nổi. Đệ biết huynh ghét đệ lắm và còn khinh khi đệ là khác.

Thừa Chí không biết trả lời như thế nào cho phải cứ ngẩn người ra nhìn chàng ta.

Một lát sau, Ôn Thanh lại nói tiếp:

– Vì vậy mà đệ chắc huynh không giờ quay trở lại nữa.

– Chắc huynh đã nhận định thấy rồi, sự thực đệ không biết gì cả, đệ là người mới ra đời và cũng không biết nói dối ai hết. Huynh bảo đệ khinh huynh, ghét huynh, nói thực lúc mới gặp đệ có cảm tưởng như thế đấy nhưng bây giờ thì khác hẳn.

– Huynh nói có thực không?

– Theo sự nhận xét của đệ thì hình như huynh có việc gì rất đau lòng cho nên mặt mày không vui mặc dù tư phong đặc biệt hơn người. Việc gì thế, huynh có thể nói cho đệ nghe không?

Ngẫm nghĩ giây lát, Ôn Thanh mới trả lời:

– Đệ có thể kể cho huynh nghe được nhưng chỉ sợ huynh khinh đệ thôi.

– Không.

– Thôi được, đệ xin kể cho huynh nghe. Hồi má đệ còn làm con gái bị một người xấu bụng hà hiếp mới sanh ra đệ, ông ngoại của đệ địch không nổi người xấu bụng đó, sau đi rủ mấy tay hảo thủ đến mới đắc thắng và đuổi người xấu bụng ấy ra khỏi nhà này. Cho nên đệ là một kẻ không cha cũng là một đứa con hoang⬦

Nói tới đó chàng ứa nước mắt ra. Thừa Chí vội an ủi:

– Việc này không thể trách cứ huynh và cũng không thể trách cứ bá mẫu được, chỉ tại người xấu bụng nọ.

– Nhưng người khác lại không có ý nghĩ như huynh, trước nhất đệ họ không dám nói gì nhưng cứ ở sau lưng chửi rủa với bà mẹ.

– Ai dám nói huynh như thế bảo cho đệ biết, đệ sẽ giúp huynh đánh cho tên đó một trận. Bây giờ đệ không ghét huynh đâu, nếu huynh bằng lòng kết bạn với đệ thì đệ sẽ tới đây thăm huynh luôn luôn.

Nghe thấy Thừa Chí nói như vậy, Ôn Thanh mừng rỡ nhảy bắn người lên. Thừa Chí thấy chàng ta mừng như thế liền vừa cười vừa hỏi lại:

– Đệ đến thăm huynh luôn luôn như vậy huynh có bằng lòng không?

– Bằng lòng lắm, và huynh đã hứa tới thì thế nào cũng phải tới nhé?

– Tôi không nói dối huynh đâu.

Bỗng nghe thấy phía sau có tiếng động rất khẽ. Thừa Chí biết có người tới nơi, chàng vội đứng dậy quay người lại liền nghe thấy người đó với giọng lạnh lùng hỏi:

– Đêm khuya canh vắng, hai người lén lút tới đây làm chi?

Người ấy vừa cao vừa gầy chính Ôn Chính, y vừa bước ra, mặt giận dữ hai tay chống nạnh, hỏi một cách rất thiếu lễ phép.

Ôn Thanh giật mình kinh hãi nhưng khi chàng biết người đó là Ôn Chính rồi liền nổi giận quát hỏi:

– Anh đến đây làm chi?

Ôn Chính đáp:

– Hiền đệ hãy tự hỏi mình trước.

Ôn Thanh ra vẻ rất oai nghi nói tiếp:

– Thì với Viên huynh ở đây thưởng nguyệt xem hoa, việc gì tới anh mà anh tới nào? Chốn này ngoài má tôi ra, không ai được tới cả. Ông hai đã tuyên bổ cho cả nhà rồi, chẳng lẽ đại ca đã quên lời rồi hay sao?

Ôn Chính chỉ thẳng vào mặt Thừa Chí và đáp:

– Thế sao y tới được?

– Tôi mời anh ấy tới, việc này không việc gì đến anh, anh không có quyền can thiệp vào.

Thừa Chí thấy hai anh em họ Ôn cãi nhau như vậy trong lòng không yên vội xen lời nói:

– Cuộc thưởng nguyệt hôm nay của chúng ta đã đầy đủ lắm rồi, chúng ta sẽ quay trở ra về phòng nghỉ ngơi đi.

– Tôi cứ không đi, Viên huynh cứ ngồi xuống đây.

Bất đắc dĩ Thừa Chí lại ngồi xuống. Ôn Chính đứng ngẩn người ra không nói nửa lời. Ôn Thanh thấy vậy lại càng tức giận thêm và nói tiếp:

– Những hoa này do tôi trồng, tôi cấm anh ngắm nhìn nó.

Ôn Chính đáp:

– Tôi đã nhìn rồi, cấm sao nổi tôi, tôi còn muốn nó nữa.

Nói xong, y cúi đầu xuống dí mũi vào hít mấy cái, Ôn Thanh cả giận xông lại hai tay vừa nhổ vừa vò những khóm hoa đó, chỉ trong thoáng cái chàng đã nhổ hết hai mươi mấy cụm hoa hồng và vứt bừa bãi rồi khóc lớn nói tiếp:

– Được, anh bắt nạt tôi, tôi nhổ hết những khóm hoa này đi như vậy không ai được ngắm nữa, anh đã bằng lòng thích thú chưa?

Ôn Chính tức giận vô cùng không nói nửa lời liền hậm hực đi luôn, nhưng đi vài bước lại quay đầu lại đáp:

– Người ta đối đãi với mình như vậy, trái lại mình lại đối xử với người ta như thê? Đệ thử nghe xem đệ làm như thế thì còn có lương tâm hay không?

Ôn Thanh vừa khóc vừa trả lời:

– Ai khiến anh tử tế với tôi, nếu cho tôi là cái đại chướng mắt thì anh đi nói với các ông đuổi tôi ra khỏi nơi đây đi, và anh mách cả ông tôi với Viên huynh ở đây thưởng trăng đây. Tôi không sợ gì hết.

Ôn Chính thở dài một tiếng rầu rĩ quay mình đi luôn.

Ôn Thanh quay trở vào trong đình ngồi, Thừa Chí liền hỏi:

– Y không phải anh thực của tôi, mẹ tôi họ Ôn, đây là nhà ông ngoại tôi, y là con trai người anh họ của mẹ tôi, sự thực y chỉ là người anh họ xa thôi, nếu tôi có cha và tôi có nhà khỏi phải đi ở nhờ ai hết và cũng không phải bực mình như thế này.

Nói xong chàng lại ứa nước mắt ra. Thừa Chí liền đỡ lời:

– Tôi thấy y đối với huynh tử tế lắm! Trái lại huynh đối xử với y rất hung ác.

Ôn Thanh bỗng phì cười và nói tiếp:

– Nếu tôi đối xử với y không hung ác như vậy thì y còn hỏng hơn thế này nữa.

Thừa Chí thấy chàng ta vừa khóc vừa cười, trông rất tức cười và cũng ngây thơ vô cùng. Chàng liền nghĩ đến thân thế của mình, bỗng động lòng đồng bệnh tương liên mà nói tiếp:

– Cha tôi bị người ta giết chết, lúc ấy tôi lên bẩy, ông tôi cũng mất vào năm đó.

Ôn Thanh vội hỏi:

– Thế Viên huynh đã báo thù được chưa?

– Nói ra thì hổ thẹn vô cùng, tôi thật không may.

– Khi nào Viên huynh báo thù, đệ thế nào cũng giúp huynh một tay. Bất cứ kẻ thù lợi hại đến đâu đệ cũng không sợ.

Thừa Chí nghe thấy chàng ta nói như vậy cảm động vô cùng, liền nắm lấy tay Ôn Thanh, Ôn Thanh vội rút tay lại nhưng không hiểu tại sao chàng lại để yên cho Thừa Chí nắm như trước, rồi chàng khẽ nói:

– Bản lãnh của Viên huynh giỏi gấp đệ mười lần, nhưng về kinh nghiệm giang hồ thì hình như huynh rất bỡ ngỡ nhưng huynh đừng lo vì sau này có đệ sẽ giúp huynh những vấn đề đó.

– Ôn huynh tử tế thật, tôi chưa hề có một người bạn nào tuổi xấp xỉ như tôi, bây giờ mới gặp huynh⬦

Ôn Thanh nghe thấy chàng ta nói như vậy, vội cúi đầu xuống đáp:

– Nhưng phải nói, tôi rất xấu tính, thế nào cũng có một ngày tôi làm cho huynh bực mình.

– Tôi đã coi huynh là bạn, biết tính nết của bạnh ra sao rồi, thì dù bạn có làm mất lòng tôi cũng không sao.

Ôn Thanh cả mừng thở dài một tiếng và nói tiếp:

– Đệ chỉ ngại có điều này thôi, bây giờ huynh đã thông cảm được như vậy, đệ thật sung sướng lắm.

Thừa Chí thấy Ôn Thanh đổi hẳn tính nết, ôn nhu hòa nhã chứ không như lúc cãi vã tranh chấp với Sa lão đại trên thuyền, nên chàng đáp:

– Đệ có câu này không biết Ôn huynh có nghe không?

– Trên đời này chỉ có lời nói của ba người mà đệ nghe thôi, một là ông ngoại tôi, hai là mẹ tôi, ba là Viên huynh.

Thừa Chí nghe nói rùng mình một cái và đáp:

– Không ngờ huynh lại coi trọng đệ đến thế, sự thật thì lời nói của người khác quí hồ hợp lý là chúng ta phải nghe hết.

– Hừ, tôi không như Viên huynh, tôi không chịu nghe lời của người khác, dù đối với tôi tử tế, tôi⬦ tôi sẽ ưa người đó và bất cứ người ấy nói như thế nào, tôi cũng nghe hết, còn người mà đã bị tôi ghét thì dù người đó có nói phải lý đến đâu, tôi cũng không thích nghe.

– Ôn huynh vẫn còn tính trẻ con thật, năm nay huynh mấy tuổi?

– Mười tám? Còn Viên huynh?

– Tôi lớn hơn huynh hai tuổi.

Ôn Thanh cúi đầu mặt đỏ bừng khẽ hỏi tiếp:

– Tôi không có anh ruột, chúng ta kết nghĩa làm anh em nhé? Chẳng hay huynh có bằng lòng không?

Thừa Chí là người rất cẩn thận, chưa biết lai lịch của Ôn Thanh ra sau, tuy chàng đã thấy Ôn Thanh rất hợp ý, nhưng nói đến kết nghĩa thì chàng không dám, nên chàng chần chừ không dám trả lời ngay.

Ôn Thanh thấy Thừa Chí không trả lời liền đứng dậy chạy thẳng về phía trước.

Thừa Chí giật mình kinh hãi vội đuổi theo ngay. Chàng thấy Ôn Thanh chạy thẳng lên trên đỉnh núi liền nghĩ thầm: “Người này tính nết nóng nảy như thế, nếu ta không nhận lời chàng ta, chưa biết chừng chàng ta cũng sẽ tự tử cũng nên.”

Nghĩ đoạn, chàng liền giở khinh công của Mộc Tang đạo nhân truyền thụ cho đuổi theo, chỉ trong nháy mắt đã qua mặt Ôn Thanh rồi chàng quay mặt lại hỏi:

– Ôn hiền đệ giận tôi đấy à?

Ôn Thanh nghe thấy Thừa Chí gọi mình là hiền đệ cả mừng, liền ngừng chân lại, ngồi xuống đất và nói:

– Huynh đã khinh đệ, sao còn gọi đệ là hiền đệ như thế?

– Có bao giờ tôi dám khinh hiền đệ đâu, thôi lại đây, chúng ta cùng kết bạn đi!

Thế rồi hai người liền quỳ xuống vái trăng và thề rằng: “Có phúc cùng hưởng, bị nạn cùng chịu⬦” Thề xong, cả hai cùng đứng dây.

Ôn Thanh vái chào Thừa Chí một cái:

– Đại ca!

Thừa Chí cũng đáp lễ và trả lời:

– Tôi gọi hiền đệ là nhị đệ nhé! Thôi muộn lắm rồi, chúng ta cùng xuống núi nghỉ đi.

Hai người dắt tay nhau xuống núi trở về phòng.

Thừa Chí bảo Ôn Thanh rằng:

– Khuya lắm rồi, nhị đệ đừng về phòng của bá mẫu ngủ nữa, nếu nhị đệ về ngủ thì bá mẫu cũng thức tỉnh, chi bằng hiền đệ ở lại đây ngủ chung giường với ngu huynh nhé.

Ôn Thanh mặt đỏ bừng, giằng tay ra hờn giận đáp:

– Anh⬦ anh⬦

Nhưng chàng lại cười ngay và chào rằng:

– Thôi ngày mai chúng ta gặp lại nhé.

Nói xong, chàng chạy ra cửa phòng luôn. Thừa Chí ngạc nhiên vô cùng.

Ngày hôm sau, Thừa Chí đang ngồi trên giường luyện công thì tiểu hoàn Nguyệt Hoa đem điểm tâm tới. Thừa Chí nhảy xuống giường cám ơn Nguyệt Hoa rồi ngồi vào bàn ăn điểm tâm.

Lúc ấy, Ôn Thanh cũng bước vào trong phòng vừa cười vừa nói:

– Đại ca, bên ngoài có một người đàn bà tới, đòi lấy số vàng đó, chúng ta ra bên ngoài xem sao.

Thừa Chí đáp:

– Được lắm!

Hai người đi ra đại sảnh, đã thấy Ôn Chính đang đấu với một thiếu nữ.

Hai ông già ngồi cạnh đó xem, một ông già tay cầm quảy trượng, một ông tay không. Ôn Thanh đi đến cạnh ông cụ cầm quảy trượng, rỉ tai nói mấy câu.

Ông già ấy quay lại nhìn Thừa Chí một hồi, rồi gật đầu mấy cái. Thừa Chí trông thấy thiếu nữ nọ tuổi trạc mười chín, hai má đỏ hồng, trông rất đẹp, võ công khá cao siêu. Nàng đấu với Ôn Chính mười mấy hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại. Chàng rùng mình một cái vì càng xem chàng càng nghi.

Thiếu nữ nọ tiến lên một bước, múa kiếm nhắm vai của Ôn Chính đâm tới. Ôn Chính đưa trái tay lại chém võ khí của đối phương. Y thấy đơn đao của y sắp chém trúng bảo kiếm của thiếu nữ kia rồi. Ngờ đâu, Ôn Chính ra tay đã nhanh mà thiếu nữ kia còn nhanh hơn, chỉ thấy nàng quay trường kiếm một vòng, rồi xoay mũi kiếm đâm luôn vào cổ của Ôn Chính.

Ôn Chính kinh hãi vô cùng, vội nhảy lùi về phía sau ba bước tránh né. Thiếu nữ lại thừa thế xông lên tấn công mấy kiếm nữa, thế kiếm nào của nàng cũng nhanh vô cùng. Thừa Chí đã nhận ra võ công của nàng này quả thật là võ công của phái Hoa Sơn rồi và chàng đoán chắc nàng ta còn được các anh của bổn môn chỉ điểm cho, bằng không với công lực của nàng yếu hơn đối thủ nàng đã thua từ lâu rồi. Sở dĩ nàng đánh ngang tay với Ôn Chính như vậy là nhờ ở Kiếm thuật tinh kỳ. Tuy thế công của nàng ta vừa nhanh vừa lợi hạ, nhưng cũng chả sao bằng Ôn Chính. Ôn Thanh cũng nhận thấy thiếu nữ kia địch không nổi Ôn Chính liền nói:

– Với tài ba non kém thế này mà cũng định đến cửa đòi lại đồ được.

Hai người lại đấu thêm mấy chục hiệp nữa, quả nhiên thế công thiếu nữ đã chậm dần. Trái lại Ôn Chính càng đấu càng hăng, Thừa Chí thấy tình thế nguy cấp, vội nhảy vào giữa hai người. Hai người đang đấu hăng như vậy, làm sao mà thâu khí giới được, nên một đao một kiếm đều nhằm người Thừa Chí mà ném tới. Ôn Thanh thấy vậy, kinh hãi thất thanh la lớn một tiếng và cả hai ông già cùng đứng dậy một lúc, vì Thừa Chí nhảy ra một cách đột ngột, nên hai ông già với Ôn Thanh cũng không kịp ra tay cứu viện nữa. Ngờ đâu, Thừa Chí giơ tay phải lên khẽ đẩy cổ tay của Ôn Chính một cái, còn tay trái thì giơ ra phía sau gạt tay của thiếu nữ rồi.

Thế là khí giới của hai người đều bị chàng gạt bắn sang bên, nên chàng muốn cướp khí giới của hai người đi thì thật là dễ như trở bàn tay, nhưng chàng không muốn khoe khoang võ công của mình và lại sợ Ôn Chính xấu hổ. Cho nên, chàng chỉ đẩy tay của hai người ra thôi, hai người đó đều biết võ công của chàng cao siêu hơn họ nhiều, nên họ vừa tức giận, vừa nhảy ra phía sau.

Ôn Chính lại tưởng Thừa Chí lại nghĩ đến mối hận đêm hôm trước, nên mới ra tay đẩy khí giới của mình như vậy. Còn thiếu nữ nọ thấy chàng đi cùng Ôn Thanh ra, tất nhiên biết người của địch rồi, nàng thấy địch không nổi Thừa Chí định bỏ chạy. Thừa Chí vội kêu gọi:

– Cô nương kia, hãy khoan đã, tôi có mấy lời muốn nói với cô.

Thiếu nữ nọ giận dữ đáp:

– Tôi địch không nổi các người, sẽ có người tài ba hơn tôi đến đây đòi số vàng này.

Thừa Chí tiến lên vái chào và nói tiếp:

– Xin cô nương chớ trách cứ như vậy, xin hỏi cô nương quý tính danh là gì, lịnh sư là ai?

Thiếu nữ kia giận dữ đáp:

– Ai có thì giờ nói chuyện lôi thôi với ngươi.

Nói xong, nàng phi thân đi luôn.

Thừa Chí tung mình nhảy theo, khi hạ chân xuống đã ở phía trước thiếu nữ kia, đồng thời chàng khẽ bảo nàng nọ rằng:

– Đừng đi vội, để tôi giúp cô nương một tay.

Thiếu nữ nọ, ngạc nhiên vô cùng vội hỏi lại:

– Tướng công là ai?

Thừa Chí đáp:

– Tôi họ Viên.

Thiếu nữ nọ ngắm nhìn chàng một hồi, bỗng lên tiếng hỏi:

– Tướng công có biết An đại nương không?

Thừa Chí rùng mình vội hỏi lại:

– Tôi là Viên Thừa Chí, cô nương có phải là Tiểu Tuệ không?

Thiếu nữ nọ mừng rỡ vô cùng, quên cả lễ nghi, vội nắm hai tay chàng và nói tiếp:

– Phải rồi! Phải rồi, anh là Thừa Chí đại ca phải không?

Nhưng nàng nói xong, mới biết là mình đã thất lễ, hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, vội buông tay Thừa Chí ra. Ôn Thanh đứng cạnh đó tỏ vẻ không vui, Ôn Chính lại lớn tiếng:

– Ta tưởng Viên huynh là ai, không ngờ là người của Lý Tự Thành sai tới đây làm gian tế.

Thừa Chí ngạc nhiên vô cùng, vội hỏi lại:

– Tôi với Sấm Vương có quen nhau một lần thật, nhưng bảo tôi là gian tế thì thật là vô lý, tôi với cô nương này là bạn với nhau từ nhỏ.

Nói xong bèn quay qua Tiểu Tuệ hỏi khẽ:

– Chuyện như thế nào vậy?

Tiểu Tuệ hậm hực trả lời:

– Em với thôi đại ca chịu trách nhiệm vận chuyển số vàng này cho Sấm Vương, ngày hôm qua đi ngang qua một tiểu trấn thì ngờ đâu người kia xấu bụng lắm, chận đường cướp luôn số vàng của chúng tôi.

Nàng vừa nói, vừa giơ tay chỉ mặt Ôn Thanh.

Thừa Chí mới vỡ lẽ, thì ra số vàng mà Ôn Thanh cướp được lại là quân phí của Sấm Vương, không những Sấm Vương đối với mình tử tế như vậy, cả sư phụ cũng vui lòng giúp Sấm Vương nữa, huống hồ, còn Thôi Thu Sơn, An đại nương, và Tiểu Tuệ ba người, chỉ riêng ba người này ta cũng nể mặt mà lấy lại cho họ rồi, huống hồ Sấm Vương không quản ngại ngàn dặm xa xôi gửi số vàng từ Thiểm Tây đến Giang Nam chắc thế nào số vàng này cũng quan trọng lắm, bộ đội của Sấm Vương là bộ đội nhân nghĩa cứu dân cứu nước, ta không ra tay giúp sao được.

Chàng nghĩ như vậy, liền nói với Ôn Thanh rằng:

– Nhị đệ nể mặt ngu huynh mà trả cho cô nương này số vàng đi!

Ôn Thanh cười nhạt đáp:

– Đại ca hãy lên gặp hai ông của tiểu đệ đã, rồi hãy nói chuyện đó sau.

Nghe nói hai ông già kia là ông ngoại của Ôn Thanh, Thừa Chí nghĩ thầm: “Ta đã kết nghĩa với Ôn Thanh, hai ông già nọ tức là trưởng bối của ta⬦”

Nghĩ đoạn, chàng liền tiến lên vái chào hai ông già nọ. Ông già cầm quải trượng vội nói:

– Úi chà, lão không dám, mời Viên huynh đứng dậy.

Nói xong, ông ta để quài trượng vào ghế, rồi hai tay đỡ khuỷu tay Thừa Chí lên.

Thừa Chí bỗng thấy có một luồng sức mạnh đỡ mình dậy, nếu chàng cứ để yên thì thế nào cũng bị hất bắn lên trời nên chàng vội lấy sức trầm hai cánh tay xuống và vẫn tiếp tục chào đủ bốn lạy mới đứng dậy.

Ông già nọ thấy vậy, kinh hãi thầm nghĩ: “Nội công của thiếu niên này thâm hậu thật, ta đã luyện mấy chục năm nội công mà cũng không sao nâng y lên được.”

Nghĩ đoạn, ông ta cười ha hả và nói tiếp:

– Nghe Thanh nhi nói, võ công của Viên huynh cao siêu lắm, bây giờ lão mới được gặp, quả thật không sai.

Ôn Thanh vội giới thiệu:

– Đại ca đây là ông ba của đệ đấy.

Chàng lại chỉ ông già tay không giới thiệu tiếp:

– Còn ông này là ông năm của đệ.

Thừa Chí nghĩ thầm: “Có lẽ hai ông già này là người trong Ngũ tổ của phái Thạch Lương đây.”

Nghĩ đoạn, chàng liền chào hỏi một câu:

– Gia gia.

Thừa Chí thấy hai ông già có vẻ không vui ngạc nhiên vô cùng và nghĩ thầm: “Cha ta là danh tướng kháng địch, làm Đốc soái ở Liêu Đông, ta kết nghĩa với cháu các ngươi như vậy chẳng lẽ các ngươi còn cho là nhục mặt hay sao?”

Nói tới đó, chàng quay đầu lại nhìn Ôn Thanh nói tiếp:

– Nhị đệ làm ơn trả số vàng cho cô bé này.

Ôn Thanh hờn giận đáp:

– Đại ca chỉ biết nói cô nương này cô nương nọ, chứ không thèm coi người ta ra gì hết.

– Nhị đệ, chúng ta con nhà võ phải nên trọng nghĩa khí trên hết, số bạc đó đã là tiền bạc của Sấm Vương rồi. Khi nhị đệ cướp không biết vàng đó là của ai nên mới taycướp như vậy, nhưng bây giờ đã biết là của ai rồi thì tiền đệ trả cho cô ta đi, còn lấy làm chi nữa.

Minh Sơn và Minh Nghĩa hai ông già đều không biết số vàng ấy liên can lớn như vậy, chỉ tưởng là của một phú thương thôi. Bây giờ nghe thấy An Tiểu Tuệ nói vàng đó là của Sấm Vương trong lòng không yên. Vì hai người biết thế lực của Sấm Vương rất lớn, các hào kiệt trên giang hồ đều ngưỡng mộ và phò trợ ông ta là khác. Nếu bây giờ không trả món vàng này cho Sấm Vương ngay thì người của ông ta sẽ đến tới tấp thì làm sao mà đối phó được?

Cho nên Minh Sơn mỉm cười trả lời Thừa Chí rằng:

– Thôi được, nể mặt Viên huynh chúng tôi xin trả hết số vàng đó.

Ôn Thanh vội xen lời nói:

– Sao Tam gia gia lại nhận lời như thế?

Thừa Chí cũng đỡ lời ngay:

– Nửa số vàng mà hiền đệ đã chia cho tôi rồi thì hiền đệ hãy đưa cho tôi số vàng đó để tôi trả cho cô nương kia trước.

– Nếu đại ca muốn lấy thì đệ xin tặng hết số vàng đó cho đại ca ngay, chứ đệ có phải là những hạng người coi tiền bạc rất to đâu, nhưng còn đại ca bảo tiểu đệ trả cho cô kia thì đệ nhất định không chịu, dù chỉ đưa có nửa phần thôi.

Tiểu Tuệ tiến liên một bước giận dữ hỏi:

– Chẳng hay bạn muốn như thế nào mới chịu trả, xin cứ nói điều kiện ra đi.

Ôn Thanh lại hỏi Thừa Chí tiếp:

– Thế nào, đại ca định giúp nàng ta hay là giúp tiểu đệ đây?

Thừa Chí chần chừ giây lát rồi đáp:

– Tôi không giúp ai cả, tôi chỉ nghe lời dạy bảo của sư phụ tôi.

– Sư phụ của anh là ai?

– Sư phụ của tôi hiện ở trong bộ đội của Sấm Vương.

– Hừa, nói đi nói lại, rốt cuộc anh vẫn giúp người chứ không giúp đệ, thôi được tất cả số vàng hiện đang ở nơi đây, tôi tốn rất nhiều mưu trí và khó nhọc mới lấy trộm được, thì bây giờ cô ta cũng phải nghĩ cách mà lấy trộm lại, tôi hẹn cho trong ba ngày nếu cô ta có đủ tài ba lấy trộm được thì cứ việc đem số vàng đó đi, nhược bằng trong ba ngày mà không lấy nổi thì đừng có trách tôi. Lúc ấy tôi sẽ có cách khác để đối phó.

Thừa Chí giật tay áo chàng ta và khẽ nói:

– Nhị đệ, hãy theo tôi lại đàng này tôi có chuyện riêng muốn nói với hiền đệ.

Hai người liền đi ra chỗ góc tường, Thừa Chí liền nói với chàng ta tiếp:

– Tối hôm qua, hiền đệ còn nói chỉ nghe lời của ngu huynh thôi chứ không nghe lời của ai cả, sao ngày hôm nay em lại giở giọng một cách đột nhiên như thế?

Ôn Thanh nói tiếp:

– Đại ca đối xử với đệ tử tế như thế tất nhiên đệ phải nghe lời của đại ca chứ?

– Nhị đệ nói rất phải, nhưng nhị đệ có thấy tôi đối xử với nhị đệ như thế nào không? Vả lại số vàng này có phải là tiền bạc cá nhân của cô ta đâu, như vậy nhị đệ còn giữ làm chi nữa.

– Nhị huynh mới gặp người bạn cũ một cái đã khinh rẻ đệ ngay rồi, dù đệ có xài hết số vàng của Sấm Vương rồi, nhiều lắm chỉ bị Sấm Vương cho người đến giết chết cả nhà đệ là cùng. Nhưng đệ có sợ bị giết chết như thế đâu? Vì đệ không còn một người nào thực lòng tử tể và thương mình nữa thì đệ cũng chả muốn sống ở trên thế gian này làm chi.

Thấy Ôn Thanh cứ khăng khăng không chịu trả, Thừa Chí tỏ vẻ không vui hỏi tiếp:

– Nhị đệ là người em kết nghĩa của ngu huynh, còn cô kia là con gái của ân nhân. Tôi coi hai người cũng như một thôi chứ không ai khinh ai trọng cả.

– Đại ca đừng nói nhiều nữa, đại ca cứ việc giúp cô ta đến đây mà lấy trộm lại số vàng đó đi, nếu đại ca lấy được đệ không còn dị nghị gì hết.

Thừa Chí còn muốn kéo tay chàng ta nói tiếp, nhưng chàng ta đã hất tay Thừa Chí chạy luôn vào trong nội thất rồi.

Thừa Chí thấy Ôn Thanh bướng bỉnh như vậy đành phải cùng Tiểu Tuệ cáo lui đi luông đến ở trọ nhà một người làm, sang đó để bàn tính với nhau.

Tiểu Tuệ hỏi:

– Đại ca tính thế nào về số vàng kia?

Thừa Chí đáp:

– Chúng ta đi lấy lại số vàng đó.

– Nhưng vị hiền đệ của đại ca không bằng lòng chúng ta phải làm thế nào đây?

Thừa Chí đáp:

– Tôi đã nhất định rồi, phải lấy số vàng kia trao trả lại cho hiền mụi, còn chuyện nhị đệ sẽ tính sau.

– Chừng nào chúng ta hành động?

– Tối nay chúng ta sẽ tới đó thu số vàng kia⬦

Cơm dọn ra, Thừa Chí và Tiểu Tuệ ăn xong, mỗi người vào phòng nằm nghĩ ngợi⬦

* * *

Trời tối hẳn, Thừa Chí trong phòng đã trông thấy Tiểu Tuệ đã mặt bộ võ phục gọn gàng.

Giờ Tiểu Tuệ đã là một thiếu nữ xinh đẹp như đóa hoa xuân vừa hé nhụy, nhất là đôi mắt nàng hút hồn.

Thừa Chí chưa quan tâm tới điều đó vì chàng rất nóng nảy về chuyện số vàng của Tiểu Tuệ mà Ôn Thanh không chịu trả.

Thấy Thừa Chí tới trước cửa phòng, Tiểu Tuệ đứng lên:

– Đại ca, chúng ta đi chứ?

Thừa Chí gật đầu:

– Vâng. Chúng ta đi mau hiền mụi.

Hai người cùng bước ra ngoài nhắm ngôi nhà thẳng tới.

Chẳng bao lâu Thừa Chí và Tiểu Tuệ đã đến nơi, dừng lại ở xa xa.

Thừa Chí trỏ tay qua phía ngôi nhà nóc ngói bảo:

– Ngôi nhà đấy hiền mụi.

Tiểu Tuệ nhìn theo ngón tay của Thừa Chí:

– Ngôi nhà không thấy có đèn anh ạ!

Giọng của Thừa Chí trầm hẳn xuống:

– Đương nhiên là họ đã có chuẩn bị sẵn sàng rồi nên họ không tắt đèn để dẫn dụ một kẻ địch.

Chàng bảo:

– Chúng ta tới trước xem sao.

Hai người cùng bước tới gần ngôi nhà âm thầm dừng lại quan sát bốn phía.

Thừa Chí nhủ thầm: “Tình hình ngôi nhà như thế⬦”

Chàng liền khẽ dặn Tiểu Tuệ rằng:

– Thế nào họ cũng có cao thủ ẩn núp ở bóng tối, cô phải cẩn thận mới được.

Tiểu Tuệ gật đầu cau mặt lại suy nghĩ, chỉ thoáng cái nàng đã nghĩ ra được một kế liền nhảy ngay xuống bên dưới, Thừa Chí thấy nàng nhảy một mình nguy hiểm cũng vội xuống theo. Chàng thấy nàng bay chạy thẳng xuống dưới bếp lấy một ngọn lửa đem đến căn phòng chứa rơm rạ đốt luôn, không bao lâu lửa bốc lên chọc trời.

Người nhà của họ Ôn thấy ngọn lửa bốc lên đều kêu la om sòm, các tráng đinh vội lấy nước tới để dập tắt ngọn lửa. Thừa Chí với Tiểu Tuệ quay trở ra đại sảnh đèn nến ở nơi đây vẫn sáng như thường, còn bốn người nọ thì mất tích. Tiểu Tuệ cả mừng nói:

– Bọn họ đã đi cứu lửa rồi.

Nói xong, nàng chạy luôn vào trong khách sảnh. Thừa Chí cũng đi theo vào.

Hai người tới cạnh cái bàn đó đang định giơ tay ra lấy hai đống vàng thì bỗng thấy dưới chân mềm nhũn. Thừa Chí biết là mắc hỡm rồi vội tung mình nhảy lên giơ tay phải ra định túm lấy tay của Tiểu Tuệ nhưng túm không kịp. Thì ra tấm ván ở dưới chân là cái nắp cạm bẫy, chàng tung mình nhảy lên tay trái ôm lấy cột đá của khách sảnh ở đó rồi mối đang từ từ tuột chân xống biên dưới, chân chàng đứng ở trên nên đá vào cột trụ kia, nhờ vậy mới thoát khỏi nguy hiểm, lúc ấy nắp hầm đã đậy liền. Tiểu Tuệ bị giam ở bên dưới rồi, chàng cả kinh vội nhảy ra ngoài cửa sổ để tìm kiếm then chốt của máy móc của cái hầm đó mong cứu Tiểu Tuệ thoát nạn. Nhưng chàng vừa ra tới bên ngoài đã thấy có một luồng gió mạnh lấn át tới biết ngay đã có người tấn công lén. Chàng vội giơ hữu chưởng lên phản công chưởng lực của người nọ, trong khi tay của hai người va chạm nhau, chàng đã mượn sức của đối phương mà tung mình nhảy lên trên mái nhà còn người nọ thì bị chàng đẩy xuống dưới đất, nhưng thân hình của người đó rất nhanh, chân vừa đụng mặt đất y đã nhún vai một cái nhảy luôn lên trên mái nhà theo.

Vừa lên tới mái nhà và đứng yên xong, Thừa Chí đưa mắt nhìn bốn xung quanh liền toát mồ hôi lạnh tức thì. Thì ra lúc ấy bốn chung quanh lố nhố toàn là những người cao có, lùn có, béo có, gầy có, bao vây chặt lấy chàng. Tất cả những người đó đang bao chặt lấy mình, còn người mà chàng đẩy rớt xuống bên dưới lại nhảy lên chính là Ôn Chính.

Thừa Chí biết mình đã sa chân vào chốn nguy hiểm vì không biết đối phương sẽ đối xử mình ra sao, nhưng chàng vẫn đứng yên ở đó xem kẻ địch ra tay với mình như thế nào trước rồi mới nghĩ cách đối xử lại sau, nên chàng chỉ đứng yên chẳng nói chẳng rằng. Bỗng thấy trong đám đông, có năm ông già bước ra, chàng đã gặp mặt hai người rồi, còn ba người tuy chưa được gặp bao giờ nhưng chàng cũng biết ba người kia cũng là nhóm Ngũ tổ của phái Thạch Lương. Hai người mà chàng đã được gặp là Đệ tam tổ của Ôn Thanh, Ôn Minh Sơn và Đệ ngũ tổ Ôn Minh Ngô, còn ba người kia người đứng giữa rất cao lớn, cao hơn mọi người một cái đầu. Người đó bước ra cả cười ha hả, tiếng cười kêu như tiếng chuông vậy, cười xong, y mới lên tiếng nói:

– Năm anh em lão là ở chống thôn quê hoang vu này mà cũng có cao nhân của Sấm Vương giáng lâm, thật là nhà cửa rạng rỡ và tam sinh hữu hạnh, hà⬦ hà⬦

Thừa Chí tiến lên vái chào và đáp:

– Tiểu bối tham kiến lão tiền bối.

Chàng thấy bốn xung quanh đều là kẻ địch chỉ sợ lúc mình cúi đầu vái chào sẽ bị đối phương ném ám khí lén. Nhưng lễ phép vẫn không sao thiếu được, nên chàng vừa bái chào vừa để ý bốn xung quanh. Ôn Thanh cũng vội tiến lên lớn tiếng giới thiệu:

– Đây là đại gia gia của tiểu đệ, còn hai vị nữa là nhị gia gia với tứ gia gia.

Thừa Chí liền chắp tay cúi đầu vái chào hai người kia.

Trong nhóm Ngũ tổ chỉ có đại ca Ôn Minh Đạt, nhị ca Ôn Minh Nghĩa và tứ ca Ôn Minh Thi là chắp tay đáp lễ thôi. Đồng thời cả ba người ngắm nhìn Thừa Chí một hồi. Minh Nghĩa là người nóng tính nhất trong bọn nên y vội lên tiếng nói trước:

– Ngươi tuổi nhỏ như thế này mà gan ngươi lại lớn đến thế dám phóng hỏa đốt nhà chúng ta.

Thừa Chí đáp:

– Đó là bạn của tiểu bối nhất thời lỗ mãng, tiểu bối cũng biết ra tay như thế thực không nên không phải nhưng cũng may chưa gây nên tai hại lớn. Ngày mai tiểu bối sẽ trở lại nơi đây xin lỗi quý vị⬦

Lúc ấy ngọn lửa bốc cháy căn phòng đựng rơm rạ đã bị dập tắt chưa cháy lan qua căn nhà khác. Minh Thi là người vừa gầy vừa cao và cũng chính là ông nội của Ôn Chính mặt mũi của hai ông cháu giống hệt như nhau. Y thấy Thừa Chí nói xong vội đỡ lời ngay:

– Chúng ta định cư ở nơi đây mấy chục năm chỉ có người khác tới đây vái lạy cầu thân thôi chớ không hề thấy một đứa nhỏ nào dám đến quấy nhiễu cả, sư phụ của ngươi là ai, sao ngươi lại vô lễ phép đến thế?

Thừa Chí đáp:

– Gia sư hiện ở trong quân đội của Sấm Vương, chỉ mong quý vị trao trả cho số vàng của Sấm Vương thì tiểu bối thế nào cũng về thưa gia sư rõ thì thế nào gia sư cũng sẽ viết thư tạ tội gởi tới.

Ôn Minh Đạt xen lời hỏi:

– Sư phụ của ngươi là ai?

Thừa Chí đáp:

– Sư phụ của tiểu bối không hay lộ diện ở trong giang hồ nên tiểu bối không dám nhắc nhở đến tên tuổi của ông ta.

Ôn Minh Nghĩa dùng giọng mũi kêu lên một tiếng rồi cũng xen lời nói:

– Ngươi không nói chẳng lẽ chúng ta cũng không biết người là môn hạ của ai sao?

Nói tới đó ông ta ra hiệu cho một người đứng gần đó:

– Ngươi ra tiếp anh bạn này mấy hiệp.

Một người ở trong đám bước ra trông khôi vĩ oai nghi, y là đệ tử thứ hai của Minh Nghĩa, là hảo thủ số một trong bọn người đời thứ hai của phái Thạch Lương. Y liền nhảy ra múa quyền tấn công luôn. Thừa Chí né đầu tránh và giơ tay trái ra phản công và bụng thì nghĩ thầm: “Kẻ địch nhiều người như vậy đấu từng người một với chúng như thế dù mình có đắc thắng cũng chết mệt, ta phải giải quyết cho thực nhanh chóng thì mới mong thoát thân được.”

Nghĩ như vậy, chàng đợi quyền bên trái của đối phương đánh tới liền giơ hữu chưởng lên chống đỡ chưởng đó và xoay tay nắm luôn quyền của địch thủ thuận thế lôi luôn về phía sau một cái. Nam Dương không kịp đề phòng đâm bổ đầu về phía trước té ngã, chân đã dậm vỡ mấy hòn ngói, nếu không được ngũ thúc của y là Minh Ngô ra tay kéo lên lại thì y đã đâm bổ xuống dưới nhà té ngã.

Nam Dương hổ thẹn vô cùng mặt càng đỏ thêm quay người nhảy xô lại tấn công tiếp. Thừa Chí vẫn đứng yên đợi chờ đối phương nhảy xô tới bỗng xoay người một vòng nằm ngả người về phía sau giơ chân trái lên khẽ móc một cái, Nam Dương lại bị đâm bổ về phía trước té ngã luôn.

Thừa Chí dùng chân trá móc đồng thời lại giơ hữu chưởng ra. Chàng cũng biết đối phương thế nào cũng ngã sấp về phía trước nên mới giơ tay ra để chộp lưng địch thủ.

Nam Dương bị chân của đối phương móc làm cho ngã sấp, mũi sắp đụng vào mặt ngói thì bỗng bị người xách bổng lên và để đứng thẳng người xuống. Hai lần bị đánh té như vậy y đâu dám đấu với Thừa Chí nữa, nên chỉ hậm hực lườm chàng ta một cái rồi rút lui ngay.

Ôn Minh Nghĩa thấy vậy quát lớn:

– Tiểu tử này võ công cũng khá cao siêu đấy, để lão gia tiếp tay với để tử của cao nhân vài chiêu

Nói xong, y múa song chưởng và tiến lên. Ôn Thanh đột nhiên nhảy tới cạnh ông già đó rỉ tai khẽ nói: “Nhị gia gia, y là anh em kết nghĩa với cháu, xin gia gia đừng đả thương y nhé.”

Minh Nghĩa quay đầu lại mắng chửi:

– Con nhãi này lắm chuyện thực.

Ôn Thanh lại kéo tay Nhị tổ và nói:

– Thế nào? Ông có nhận lời giúp cháu không?

Ôn Minh Nghĩa nói:

– Để ông xem đã!

Nói đoạn, ông cụ hất mạnh một cái, Ôn Thanh bị đẩy lui mấy bước. Minh Nghĩa chững chạc tiến lên hai bước. rồi nói:

– Cậu kia, ra tay đi!

Thừa Chí chắp tay lạy:

– Cháu không dám, xin mời cụ ra tay trước!

– Cậu không chịu nói sư phục cậu là ai, thì cậu đánh luôn ba miếng, xem ta có biết hay không?

Thấy ông cụ làm phách, Thừa Chí hơi bực mình liền nói:

– Nếu vậy, cháu xin thất lễ trước. Tài nghệ của cháu còn non nớt lắm xin cụ thương cho đừng đánh quá mạnh.

Thừa Chí hất tay áo dài lên mái ngói, đánh mạnh vào đầu Minh Nghĩa. Minh Nghĩa ngẩn người ra, cúi đầu giơ tay ra định bắt tay áo của Thừa Chí. Ngờ đâu, chưa đánh tới đích, tay áo nọ đã phất phới bay lên, và tay áo trái của Thừa Chí đã đánh tới mặt ông cụ rồi. Tay áo sau nhanh và mạnh quá, Minh Nghĩa tránh không nổi. Nhưng dù sao ông ta cũng đã có mấy chục năm công lực và bao phen vào sanh ra tử giữa chốn núi đao rừng kiếm, nên kinh nghiệm rất phong phú. Biết tránh không được, ông ta đành phải ngửa người ra phía sau để tay áo của địch khỏi đánh trúng vào mình. Thấy đối phương đã tránh được một miếng, Thừa Chí không để cho Minh Nghĩa có thì giờ trả đũa, bỗng quay lưng lại trước mặt địch thủ. Ông cụ ngạc nhiên, tưởng Thừa Chí bỏ chạy, định chìa tay phải ra bắt lại. Bỗng thấy một làn gió mạnh đẩy tới, ông cụ không ngờ hai tay của Thừa Chí đưa về phía sau, và đôi tay áo ở dưới hất lên, như hai con rắn độc chui thẳng vào nách mình. Thấy kẻ địch đánh miếng võ lạ lùng như vậy, Minh Nghĩa giơ hai tay nắm lấy tay áo của Thừa Chí nhưng đã quá muộn, lưng của ông cụ đã bị đánh trúng. Đồng thời Thừa Chí đã nhân dịp đó nhảy ra xa rồi.

Vừa tức vừa xấu hổ, Minh Nghĩa vẫn không sao biết được môn võ tay áo của phái nào. Thì ra miếng võ thứ nhất, Thừa Chí sử dụng thế “Phục Hổ chưởng” của Mục Nhân Thanh. Miếng thứ nhì chàng căn cứ ở môn khinh công của Mộc Tang mà biến hóa ra. Miếng thứ ba “Song Sư Nhập Động” là chàng tập luyện theo cuốn “Kim Xà bí kíp” của Kim Xà Lang Quân. Sợ đối thủ nhận ra miếng sau cùng, chàng phải thay đổi đôi chút, lại thêm song chưởng giấu trong tay áo, Ôn Minh Nghĩa làm sao biết được.

Bốn anh em Ôn Minh Đạt ngơ ngác nhìn nhau đều cảm thấy lạ lùng.

Xấu hổ quá mức, Minh Nghĩa mặt đỏ bừng, râu tóc dựng ngược đánh luôn một chưởng đến “vù” một cái. Dưới ánh sáng trăng, Thừa Chí trông thấy đầu Minh Nghĩa bốc hơi nóng lên chân đi chậm chạp và loạng choạng, tỏ ra nội công rất cao siêu, nên chàng không dám đùa giỡn, vội né mình tránh luôn hai miếng. Vén tay áo lên, chàng giở hết những món tuyệt kỹ trong “Phục Hổ chưởng pháp” để đối địch. Thấy một tay đánh phía mặt đưa tới, Thừa Chí nhìn rõ gan bàn tay của đối thủ đỏ như máu, trong lòng chàng cũng hơi chấn động. Dưới bóng trăng, thủ chưởng đó nom càng rùng rợn hơn nữa. Thừa Chí nghĩ thầm: “Không ngờ ông già này đã luyện được ⬘Chu Sa chưởng⬙ hay ⬘Hồng Sa chưởng,⬙ sư phụ ta có nói, chưởng lực đó lợi hại vô cùng, không nên để cho nó đánh trúng vào người.”

Liền đoạn chàng liền áp dụng chưởng phong của mình một cách kín đáo hơn, song chưởng cứ liên miên bất tuyệt đánh cổ tay phải hơi đen, vội nhảy ngay ra.

Cúi đầu xem kỹ, ông ta thấy cổ tay có một vết đỏ và hơi sưng lên. Thì ra ông cụ đã bị Thừa Chí dùng ngón tay rạch một cái. Tuy tức giận thật nhưng Minh Nghĩa không dám tiếp tục thử tài với Thừa Chí nữa.

Tiến lên một bước, Ôn Minh Sơn nói:

– Viên huynh đây tuổi tuy còn nhỏ nhưng chưởng pháp đã tới mức tinh diệu vô cùng. Lão huynh đây muốn lãnh giáo thử xem công phu khí giới của huynh ra sao?

Thừa Chí trả lời:

– Tiểu bối không dám mang theo khí giới vào quý trang.

Minh Sơn cười kha khả nói:

– Viên huynh giữ lễ phép kể cũng chu toàn đấy. Đó cũng có thể nói là: Người tài nghệ cao bao giờ cũng can đảm hơn người. Thôi được chúng ta tới Luyện Võ sảnh vậy.

Vẫy tay một cái, Minh Sơn nhảy phắt xuống đất, mọi người lần lượt theo sau nhảy xuống. Thừa Chí cũng đành phải theo họ vào trong nhà, Ôn Thanh vừa dịp đó lại gần chàng và khẽ rỉ tai: “Trong chiếc gậy của ông em có ám khí đấy!”

Chàng định hỏi han vài lời, thì Ôn Thanh đã quay lại nói với Ôn Chính:

– Thế nào? Thấy bản lĩnh của người ta giỏi như thế, anh đã chịu phục chưa?

Ôn Chính trả lời:

– Ông Hai cưng em nên mới nhường cho nói một vài miếng như thế có gì là lạ?

Ôn Thanh cười nhạt, không thèm nói chuyện với Ôn Chính nữa.

Mọi người vào cả trong Luyện Võ sảnh. ánh sáng chói lọi như ban ngày. Tất cả người nhà họ Ôn, từ già chí trẻ, ai ai cũng đều biết võ cả. Lúc đó, họ nghe nói cụ Ba định đấu võ với người khách, nên rủ nhau đến cả Võ Sảnh để xem, trong đó có cả đứa trẻ độ bảy, tám tuổi. Sau cùng, Thừa Chí lại trông thấy một người đàn bà rất đẹp, trạc độ bốn mươi tuổi cùng Nguyệt Hoa bước ra. Ôn Thanh chạy lại gọi: “Má!” Người đàn bà đẹp đó nét mặt ủ rũ, đưa mắt lườm Ôn Thanh có vẻ không vui.

Ôn Minh Sơn chỉ vào những giá cắm khí giới bày xung quanh rồi nói:

– Viên huynh muốn sử dụng khí giới gì cứ việc ra mà chọn lấy!

Thừa Chí tính thầm trong bụng: “Câu chuyện ngày hôm nay không thể nào kết thúc một cách êm thấm được. Tuy nhiên ta cũng không nên đánh ai bị thương để tránh sự gây thù kết oán. Vừa mới ra đời mà ta đã gặp phải vấn đề nan giải này rồi. Bây giờ không biết ứng phó thế nào cho phải đây?”

Thấy Thừa Chí cau mày có vẻ tư lự và không thấy chàng nói năng gì cả, Ôn Thanh tưởng chàng e ngại liền bảo:

– Ông ba em rất thương những người kẻ dưới. Anh cứ yên trí, ông Cụ không đánh anh bị thương đâu!

Má Ôn Thanh bực mình mắng ngay:

– Ôn Thanh! Con không được nói nhiều.

Ôn Minh Sơn đưa mắt nhìn Ôn Thanh rồi nói:

– Điều đó còn phải chờ xem tài nghệ của người ấy ra sao. Viên huynh thích dùng đao hay kiếm?

Thừa Chí đưa mắt nhìn xung quanh bỗng thấy Nguyệt Hoa dắt một đứa trẻ độ sáu, bảy tuổi đứng cạnh đó. Chàng đoán có lẽ thằng nhỏ đó là cháu của Ôn Thanh. Thấy tay nó đang cầm một thanh kiếm bằng gỗ, sơn màu lòe loẹt, loại đồ chơi trẻ con, Thừa Chí liền đi tới cạnh thằng bé và bảo nó rằng:

– Cậu em, cho anh mượn thanh kiếm này nhé!

Thằng nhỏ nhoẻn miệng cười đưa ngay thanh kiếm gỗ cho chàng. Cầm thanh kiếm lên, chàng nói với Minh Sơn:

– Tiểu bối không dám động tới đao kiếm thật với lão tiền bối, chỉ xin dùng tạm thanh kiếm gỗ này để thọ giáo vài hiệp.

Chọn tập
Bình luận
× sticky